← Ch.145 | Ch.147 → |
Niệm Niệm cũng rất tức giận, cô bé tức giận khi ba nói cô bé là người vô lý.
"Con không trách ba." Niệm Niệm nói.
"Vậy tại sao Niệm Niệm lại giận ba?"
"Con không tức giận, bây giờ con chỉ không muốn nhìn thấy ba thôi." Niệm Niệm nhăn mặt nhỏ, nặng nề thở dài rồi nói: "Nếu ba không lên chương trình thì tốt rồi, như vậy mẹ sẽ không đi."
"Cho nên, bây giờ ba tránh xa con một chút, nếu không Niệm Niệm thật sự sẽ tức giận đấy."
Giang Trầm: "..."
Thì ra, anh là bị ghét bỏ.
[Ha ha ha, ngài Giang lại bị ghét bỏ rồi!]
[Niệm Niệm mau giận ba con đi, để mọi người xem, bé cưng Niệm Niệm tức giận rốt cuộc là dáng vẻ như thế nào!]
[Mặc kệ có tức giận hay không, dỗ là đúng rồi, ngài Giang cố lên!]
Rất nhanh đã đến thời gian các khách mời tập trung, trước khi ra cửa, Niệm Niệm cuối cùng cũng cho phép ba tới gần cô bé.
Giang Trầm có chút khó khăn cầm lấy lược, nhìn tóc của con gái không biết nên bắt đầu từ đâu.
Sau một loạt thao tác, Niệm Niệm sờ sờ tóc của mình, phát hiện không giống với bình thường, bình thường mẹ sẽ giúp Niệm Niệm buộc hai cái b. í. m tóc nhỏ cực kì đáng yêu, bây giờ Niệm Niệm chỉ sờ được một búi tóc nhỏ trên đỉnh đầu.
Niệm Niệm sờ búi tóc nhỏ trên đầu và hỏi: "Đẹp không ạ?"
Giang Trầm gật đầu: "Đẹp mắt."
Lúc quay phim quay kiểu tóc mới của Niệm Niệm, nghe được hai chữ "đẹp mắt" của Giang Trầm, tay khiêng máy quay dường như run lên một chút.
Ngay trên đỉnh đầu của Niệm Niệm mọc ra một búi tóc nhỏ màu đen, bởi vì búi tóc được buộc quá cao, tóc phía sau không đủ dài nên rơi xuống vài lọn, thoạt nhìn loạn như cào cào.
Nếu so lại cùng với hai chữ "đẹp mắt" tuyệt đối không có chút dính dáng gì với nhau.
Niệm Niệm hoàn toàn tin tưởng lời ba nói, cô bé cho rằng kiểu tóc mới của mình thật sự rất đẹp, sau khi sờ thấy mấy lọn tóc rơi sau gáy, cô bé còn cố ý lấy tay chia tóc thành hai nửa rồi vuốt lên phía trước, như vậy trông có vẻ đối xứng, hẳn là sẽ đẹp hơn.
Khán giả:...
Cuối cùng, Giang Trầm đội mũ che nắng cho con gái, rồi hai người ra cửa.
Tổ chương trình lái xe đưa các ba con đến một mảnh ruộng rau rất lớn.
Ruộng rau được phân chia rất ngay ngắn, từng hàng từng hàng xếp theo thứ tự, trên cành mọc đầy cà chua đỏ mọng, thoạt nhìn vô cùng hấp dẫn.
Tổng đạo diễn Ngô Lực nói: "Cà chua đã chín, nếu không hái xuống sẽ bị thối ngoài ruộng. Buổi chiều hôm nay, nhiệm vụ của các ba con chính là hái toàn bộ cà chua trong ruộng rau này xuống, cống hiến một phần sức lực của mình vì những người già ở quê của chúng ta."
Lúc bắt đầu, bọn trẻ còn rất tích cực. Đối với bọn trẻ mà nói, hái cà chua là một việc rất thú vị. Nhưng dần dần, bọn trẻ phát hiện ra làm việc đồng áng rất vất vả, đặc biệt là phải đội nắng to trên đầu.
Mặc dù đã hơn bốn giờ chiều, nhưng mặt trời chiếu lên người, mồ hôi vẫn không ngừng chảy xuống.
Sau khi Niệm Niệm hái xuống mấy quả cà chua, trên mặt cô bé đã đầm đìa mồ hôi.
Niệm Niệm lấy từ trong sọt nhỏ của cô bé ra một cái quạt điện mini. Gió thổi phù phù vào mặt, cuối cùng cô bé mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Cái quạt điện mini này là lúc Niệm Niệm ra cửa, vì màu sắc bắt mắt nên cô bé mới đặc biệt cầm theo, mãi đến khi tới vườn rau, quạt điện mini mới phát huy công dụng của nó.
"Ba ơi, khăn tay nhỏ của con đâu?" Niệm Niệm vừa hỏi, vừa cầm quạt điện mini thổi vào mặt.
"Khăn tay?" Giang Trầm hỏi: "Khăn tay gì?"
Niệm Niệm có khăn tay nhỏ riêng của mình, mỗi lần mẹ đều dùng khăn đó để lau mồ hôi cho Niệm Niệm, man mát lành lạnh rất thoải mái.
"Con muốn khăn tay lau mồ hôi, con còn muốn uống nước, bình nước nhỏ của con đâu?" Niệm Niệm nói xong thì đi khắp nơi tìm đồ của cô bé, mỗi lần mẹ đưa cô bé ra ngoài đều đeo một cái túi màu xanh lam, trong cái túi ấy để đồ của Niệm Niệm, nhưng bây giờ không thấy cái túi ấy đâu.
← Ch. 145 | Ch. 147 → |