← Ch.076 | Ch.078 → |
Giang Trầm đang xem trực tiếp trước màn hình suýt chút nữa phun cà phê trong miệng ra.
Anh mấp máy môi, nắm tay lại thành nắm đấm, che lại ý cười trên miệng.
Mấy ngày nay anh hoặc là ngủ ở phòng sách hoặc là ngủ ở phòng khách, phòng ngủ chính xảy ra chuyện gì anh không biết. Nhưng có một lần lúc đi qua phòng ngủ chính, anh nhìn thấy vợ và con gái hình như tập nhảy trong phòng ngủ, anh vốn định vào xem, nhưng vợ đóng cửa một cái, cản trở ánh mắt anh.
Hôm nay ngược lại đã thấy được, nhưng điệu nhảy... quá đáng yêu rồi.
Không hổ là vợ và con gái của anh.
"Anh là chồng Thẩm Minh Dữu?" Một giọng nói xuất hiện đánh gãy suy nghĩ của Giang Trầm.
Anh thu lại di động, nhìn về phía người tới.
Hôm nay Cảnh Phong nhận được cuộc gọi của người tự gọi là chồng Thẩm Minh Dữu, bọn họ hẹn gặp tại quán cà phê này.
Mặc dù biết chồng Thẩm Minh Dữu xuất thân từ hào môn, nhưng Cảnh Phong là ông chủ Thẩm Minh Dữu, vẫn nên cố ý làm bộ làm tịch, anh ấy đến muộn như vậy là để chồng Thẩm Minh Dữu chờ anh ấy.
Nghệ sĩ nhà mình sắp phải ly hôn với một người đàn ông, không để anh chờ thì để ai chờ đây.
Chỉ là, sau khi Cảnh Phong nhìn thấy Giang Trầm, trong lòng hơi sợ hãi, để Giang tổng của Lăng Vũ Tư Túc phải chờ một Cảnh tổng nho nhỏ, Cảnh Phong cảm thấy mình thật là trâu bò!
Cảnh Phong nghĩ tới địa vị của chồng Thẩm Minh Dữu chắc chắn sẽ không nhỏ, nhưng dù sao anh ấy cũng không nghĩ tới, địa vị của chồng Thẩm Minh Dữu sẽ lớn như vậy!
Đương nhiên anh ấy iết Giang Trầm, người cầm quyền của Lăng Vũ Tư Túc, tiền tài và quyền thế hùng hậu, giá trị bản thân vô cùng cao, Lăng Vũ Tư Túc làm nhiều lĩnh vực liên quan đến khoa học kỹ thuật, bất động sản, bảo vệ môi trường, nguồn năng lượng mới, tập đoàn khổng lồ này là một con chim đầu đàn, thế lực của nó sâu không lường được.
Nghệ sĩ nhà mình lại là bà chủ của Lăng Vũ Tư Túc!
Cảnh Phong để cho mình tỉnh táo lại, anh là ông chủ của bà chủ Lăng Vũ Tư Túc, sợ cái gì!
Lúc này Giang Trầm đang ngồi ở trước mặt anh ấy, trên mặt bàn hai người bày một bản hợp đồng thu mua, là hợp đồng nhằm thu mua giải trí Tinh Thần.
Giang Trầm: "Cảnh tổng suy nghĩ thế nào rồi? Tôi tin điều kiện tôi đưa ra, tuyệt đối tốt nhất trong ngành rồi."
Cảnh Phong lật hết một lượt bản hợp đồng thu mua rồi khép lại, điều kiện này sao lại chỉ dừng ở tốt, quả thực là quá tốt luôn!
Nhưng mà Cảnh Phong nói: "Nghe nói Giang tổng sắp ly hôn."
Giang Trầm không trả lời anh ấy nhưng ánh mắt lại sắc bén, anh nhíu mày, khí thế mạnh mẽ từng chút ép Cảnh Phong nói không nên lời.
Cảnh Phong biết, vị Giang tổng đang không vui, còn rất không vui.
**
Do buổi sáng nhóm Thẩm Minh Dữu biểu diễn tài nghệ có điểm thấp nhất, cuối cùng Niệm Niệm chỉ được tổ chương trình thưởng hai mươi đồng, để mua quà cho mẹ và Tinh Tinh.
Niệm Niệm không biết tại sao, rõ ràng bé và mẹ nhảy đặc biệt tốt, nhưng lại xếp cuối cùng.
Hai mươi đồng, bé chỉ có thể dùng mười đồng mua quà cho mẹ, còn lại mười đồng mua cho Tinh Tinh.
Lần đầu tiên tổ đạo diễn dẫn bọn nhỏ hành động một mình tới địa điểm làng du lịch mua sắm, làng du lịch bọn họ quay chương trình là thánh địa nghỉ dưỡng lớn nhất thành phố A, đây là nơi nghỉ dưỡng tích hợp nhiều giải trí như ngắm cảnh, ăn uống, dừng chân, hội nghị, ở chỗ này, trên cơ bản có thể mua được tất cả mọi thứ muốn mua.
Niệm Niệm rất nhanh chọn được quà cho Tinh Tinh, là chiếc microphone nhỏ tạo hình độc đáo, Tinh Tinh thích ca hát, microphone thích hợp với chú nhất.
Nhưng đến phiên chọn quà cho mẹ, Niệm Niệm lại do dự.
Mẹ thích nhất là túi, nhưng trên tay bé không đủ tiền mua túi, ngoại trừ túi, mẹ thích gì nhất đây.
"Niệm Niệm, anh mua quà xong rồi." Triệu Nhất Dương hỏi: "Sao còn chưa mua vậy?"
Niệm Niệm nói: "Em không biết mua cho mẹ cái gì?"
Triệu Nhất Dương: "Gọi điện thoại hỏi ba đi, anh vừa mới gọi điện thoại cho ba, ba chỉ anh mua quà cho mẹ."
Mắt Niệm Niệm sáng lên, bé mở điện thoại trên đồng hồ, bấm điện cho ba.
Buổi chiều, Giang Trầm đang ở phòng họp nhìn thấy con gái gọi điện, anh ra hiệu đám người trên bàn hội nghị không cần ngừng, sau đó tiếp điện thoại.
Giọng sữa Niệm Niệm từ trong ống nghe truyền đến: "Ba ơi, mẹ thích gì nhất ạ?"
Mặc dù con gái hỏi không đầu không đuôi, nhưng Giang Trầm vẫn trả lời: "Niệm Niệm."
Vợ thích con gái nhất, điều này không thể nghi ngờ.
[A a a đây chính là giọng của anh rể sao? Nghe hay thật đấy, rất có sức hút!]
[Ba Niệm Niệm sao không trả lời câu hỏi của Niệm Niệm, mà gọi tên Niệm Niệm làm gì?]
[Tôi biết rồi, ý của ba Niệm Niệm là muốn nói: Mẹ thích nhất là Niệm Niệm! Đúng không? Khẳng định chính là ý này. ]
← Ch. 076 | Ch. 078 → |