← Ch.15 | Ch.17 → |
Ăn xong cơm trưa ở khách sạn, tôi quyết định tạm thời không nghĩ đến chuyện của Vệ Phi, thoải mái mà chơi hai ngày. Dù sao, có một số việc cần có đủ thời gian để suy nghĩ, tôi không muốn dồn ép chính mình, cũng không muốn trả lời qua loa. Mặc dù cảm thấy lòng mình đã không còn kiên quyết giống mấy tháng trước, nhưng, cũng không mềm lòng đến mức khiến cho tôi lần nữa tiếp nhận tình cảm giữa chúng tôi mà không giữ lại chút nào, cho nên, tôi cũng cần thời gian.
Milan, vốn cũng không phải là nơi người người hướng tới, thành phố chật chội mà huyên náo. Trên thực tế, nơi này khắp nơi đều tràn ngập hơi thở thanh nhã, nghệ thuật và đặc biệt tràn ngập không khí văn hóa, giáo đường thời Trung Cổ, nhiều loại viện bảo tàng, quán vẽ, đặt mình trong đó, tất cả đều giống như trở nên trang nghiêm, siêu thoát, yên tĩnh.
Chỉ dùng thời gian một ngày rưỡi, chúng tôi đã dạo chơi mấy cảnh nổi tiếng nhất khắp thành phố. Buổi chiều ngày thứ hai, khi chúng tôi đi ra ngoài từ nhà thờ Doumo, chọn một nhà hàng Ý chính gốc có phòng ăn bài trí tinh sảo ở ven đường, ngồi xuống ăn cơm tối.
"Mệt quá!" Cái mông mới vừa đụng phải cái ghế, Mễ Nhi liền gào khóc than thở.
"Thật hiếm thấy! Lại có thể nghe thấy cô kêu mệt!" Trình Nhiên ở đối diện nháy mắt cười.
"Làm ơn, tôi đây mấy ngày nay hầu như không được nghỉ ngơi tốt." Mễ Nhi cãi cọ, "Dáng vẻ này của anh! Không phải núp ở trong phòng ngủ, chính là ngày ngày chạy đi hỏi thăm bạn bè. Các anh giống như tới du lịch sao? Thật lãng phí vô ích tài nguyên nơi này!"
Đối với "Chỉ trích" của cô, tôi chỉ cười không nói. Tôi biết rõ, Mễ Nhi nếu nói "Tài nguyên", chính là chỉ hàng hiệu quốc tế cùng với trang sức và quần áo bản địa nổi tiếng tinh xảo cùng phụ kiện nhỏ. Với tư cách là một cô gái thành phố chính gốc, cô như thế nào chịu buông tha cơ hội lần này đây.
"Một người bạn dự định mở quán Bar, mời tôi và Trình Nhiên góp cổ phần, chúng tôi dĩ nhiên không giống đại tiểu thư như cô có nhiều thời gian như vậy." Tề Phóng uống ly nước suối, cười giải thích.
"Như vậy đi. Em không phải là kêu mệt sao, vậy hôm nay ăn nhiều một chút, tôi mời khách, như thế nào?" Trình Nhiên tiếp lời.
"Vậy thì tôi không khách sáo!" Mễ Nhi cười.
"...... Chuyện này như vậy tính ra, tôi chẳng phải là được ăn hai bữa tiệc lớn miễn phí sao......" Nói xong, cô quay mặt sang nhìn tôi.
"Hả?" Tôi không hiểu nhìn lại cô.
"Cậu sẽ không nói với tớ, cậu quên ngày mai là ngày gì chứ?!" Nhìn vẻ mặt hoang mang của tôi, Mễ Nhi thất bại lắc đầu.
"Ngày mai! Ngày 22! Là sinh nhật Ôn Vãn cậu!!"
"...... Vậy sao? Ngày mai là sinh nhật cô?" Chờ Mễ Nhi bất đắc dĩ nhắc nhở xong, Trình Nhiên lập tức hỏi, vẻ mặt hơi kinh ngạc.
"Ừ." Thật sự là tôi mới nhớ tới. Những năm gần đây, một mình ở nước ngoài, chưa từng vì mình trải qua sinh nhật, tự nhiên cũng không thèm để ý.
"Đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi." Tề Phóng đột nhiên nở nụ cười nhìn về tôi và Trình Nhiên, "Hai người các cậu sinh nhật chỉ kém một ngày."
"Ừ, tôi là ngày 23." Trình Nhiên cũng lộ vẻ tươi cười nhìn tôi, sau đó nói: "Thật là trùng hợp!"
Câu "Thật là trùng hợp" này từ trong miệng anh nói ra, hợp với ánh mắt có thâm ý khác, tôi nghe ra, mập mờ tới cực điểm. Tôi không thể làm gì khác hơn là cười cười, coi như đáp lại. Sau đó, Mễ Nhi và bọn họ nhiệt tình thảo luận làm sinh nhật cho chúng tôi như thế nào, tôi nhớ tới sáng sớm hôm qua, câu hỏi của Vệ Phi.
Lúc đó anh hỏi: "Ngày mai có thời gian hay không?"
Thì ra là...... Anh cũng nhớ.
——— —————— —————— ————-
"Mau rời giường!!" Sau một đêm ngủ không quá an ổn, sáng sớm, âm thanh của Mễ Nhi truyền vào trong tai.
"Sinh nhật vui vẻ!...... Phần quà tặng thứ nhất!" Vừa dứt lời, tôi còn chưa hoàn toàn tỉnh táo từ trong giấc mộng, một nụ hôn vang dội liền dán xuống mặt tôi.
"Vậy cũng là quà tặng sao?" Tôi tâm trạng tốt ngồi bật dậy, xoa một cái nơi cô mới vừa hôn qua, "Ngày trước chúng ta như vậy hôn tới hôn lui, số lần giống nhau cũng không ít đi. Thật là keo kiệt! Tớ sinh nhật, cậu lại lấy cái này làm lấy lệ."
"Cậu giả bộ!" Cô ngồi chồm hỗm, đẩy tôi một cái, "Cậu biết rõ tớ sẽ đưa phần đại lễ cho cậu! Dù sao đã hai năm chưa mừng sinh nhật cậu."
"Đúng vậy đúng vậy. Khoảng cách lần sinh nhật trước, tớ đã già đi ba tuổi rồi." Tôi cười xuống giường rửa mặt.
"Sợ già? Vậy hãy nhanh lập gia đình đi!" Âm thanh Mễ Nhi từ bên giường truyền đến.
Tôi mở nước rất lớn, làm bộ như không nghe thấy.
Không bao lâu, tôi từ phòng tắm đi ra, chuông cửa đúng lúc vang lên. Tôi mở cửa, cứ nghĩ là Tề Phóng và Trình Nhiên.
"Xin hỏi, ai là Ôn Vãn?" Phục vụ lễ phép hỏi.
"Là tôi."
"Cái này đưa đến khách sạn sáng nay, yêu cầu giao cho cô." Nói xong, anh ta đưa cho tôi một cái hộp được đóng gói tinh xảo.
Nhìn thấy thời gian, lòng giật mình áy náy. Không cần hỏi, tôi cũng có thể đoán được, là ai đưa.
Sau khi phục vụ đi, tôi mở giấy gói ra, mở hộp giấy bên trong ra.
Trên tấm thẻ màu tím nhạt, là một lối viết thảo xinh đẹp: chúc sinh nhật vui vẻ! Phía dưới ghi tên là"Vệ Phi". Sau đó, tượng một tòa thành mini được điêu khắc gỗ đột nhiên hiện ra trước mắt, hết sức tinh xảo hoa lệ! —— rõ ràng diện tích không lớn, bên trong có một cái bàn một cái ghế dựa tuy nhiên cũng đủ chân thật đến mức khiến người ta khâm phục. Giống như sắc màu mộng ảo, dây hoa nhỏ bé tinh tế, phong cách điêu khắc hoa lệ kiểu cung đình...... Hoàn toàn chính là một tòa thành lũy được thu nhỏ lại.
"...... Thủ công rất tinh tế, tám phần là tác phẩm danh giá." Mễ Nhi thở dài nói.
Tôi vô ý thức vuốt ve màu sắc bền ngoài "Tòa thành", không có lo lắng là ai chế tác, chỉ một lòng nghĩ tới, tại sao anh lại chọn cho tôi một phần quà như vậy.
"Gọi điện thoại nói cám ơn đi!"
Tôi nhìn điện thoại được đưa tới trước mắt, nghĩ nhận, nhưng cuối cùng vẫn thu tay lại.
"Chờ một lát lại gọi thôi." Tôi cẩn thận đặt quà tặng ở đầu giường, cẩn thận nhìn lần nữa.
Thật ra tôi nghĩ là, có lẽ một lát nữa Vệ Phi sẽ chủ động gọi tới. Nếu như hiện tại tôi gọi qua, hình như có vẻ có chút....... Nói không rõ là cảm giác gì, tóm lại, tôi không muốn lập tức gọi cho anh nói cám ơn.
Vậy mà, suy đoán của tôi sai rồi. Khi tôi cùng bọn họ ăn xong bữa trưa phong phú, lại cuồng hoan ăn mừng cả một buổi chiều, đêm đến mới về đến khách sạn, điện thoại Vệ Phi vẫn không có.
"Thật không hiểu cậu đang chờ cái gì!" Cầm áo ngủ chuẩn bị tắm Mễ nhi lại đi vào phòng tắm trước, cô lẩm bẩm, thuận tay đem điện thoại nhét vào trên giường, trước mặt của tôi.
Đúng vậy! Lúc nào thì tôi lại biến thành một người nhạy cảm và không sảng khoái như vậy! Chẳng qua là một cuộc điện thoại nói cám ơn, tôi lại suy đi nghĩ lại, đang do dự làm như thế nào nói với anh......
Tôi cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại di động quen thuộc, vậy mà, ngoài dự đoán, không có nghe được âm thanh mong muốn, bên tai chỉ truyền đến âm thanh tiếng Ý nhắc nhở tắt máy đẹp đẽ.
Đột nhiên có một trận uể oải cùng mất mác —— thời điểm khi tôi nghĩ muốn nói chuyện với anh, thế nhưng anh lại không có ở đầu dây điện thoại bên kia, thậm chí, tôi ngay cả hướng đi cùng hành tung của anh cũng không thể xác định. Tại ngày sinh nhật của tôi, anh chỉ đưa tới một phần quà tặng, câu sinh nhật vui vẻ cũng không chính miệng nói, hơn nữa, tắt điện thoại...... Tôi sững sờ nhìn ống nghe trong tay, cố ý coi thường dự cảm không tốt vừa lóe lên trong lòng.
← Ch. 15 | Ch. 17 → |