← Ch.08 | Ch.10 → |
Vệ Phi đi rồi, tôi bị gọi đến phòng giám đốc."Vivian, trong tay em có vài đơn hàng phải không?"
"Hai món, sao thế?" Paul hỏi vậy, trực giác làm tôi nghĩ đến có liên quan đến chuyện Vệ Phi đến đây.
"Vừa nãy em cũng thấy đấy, Tổng giám đốc Vệ thị, Vệ Phi tới đây, chính là muốn chúng ta thiết kế một bộ trang sức." Paul dừng một chút, sau đó nhìn tôi một cách cổ quái."Mà anh ta chỉ định em làm."
Nghe thế, tôi cũng không giật mình. Vệ Phi lợi dụng cơ hội này để tiếp xúc với tôi cũng là điều cực kì bình thường, anh ta không phải cái dạng như tôi nghĩ, vì lý do cá nhân mà tìm đến công ty chúng tôi, tìm đến tôi mà cũng không biết. Có lẽ, mục đích của anh ta cực kì đơn giản__ chỉ vì một bộ trang sức tinh xảo. Dù trên phương diện cá nhân, tôi muốn tránh tiếp xúc với Vệ Phi, nhưng tôi sẽ không lặp đi lặp lại mang tình cảm cá nhân và yêu đương vào công việc, nên tôi suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
"Vệ Phi nói, muốn nhanh chóng bàn bạc với em về các chi tiết thiết kế...."
"Được. Ngày mai em sẽ liên lạc với anh ta."
*************
Hai ngày sau, tôi lại đi vào căn biệt thự ở sườn núi của Vệ Phi.
"Mời cô dùng trà, cậu chủ đang ở phòng đọc sách, lập tức sẽ ra liền." Người giúp việc bưng trà hoa hồng mà tôi thích nhất lên, rồi lẳng lặng đứng bên cạnh. Không lâu sau, cửa phòng đọc sách mở ra, Vệ Phi mặc quần áo thoải mái đi từ trong ra. Tôi vẫn ngồi, cúi đầu uống ngụm trà, cố tình lơ đi hương thơm nhẹ nhàng mà mê người trên người anh ta. Anh ta đi tới ngồi xuống đối diện với tôi, người giúp việc đã sớm lấy đệm êm đặt trên đất, cẩn thận nâng chân anh ta để lên đó, rồi phủ tấm chăn mềm nhẹ lên.
Tôi yên lặng nhìn. Đã từng, những hành động liên tiếp này đều do tôi làm. Tôi nhìn tấm đệm màu cà phê dưới chân anh ta, đó là khi tôi đi du lịch nước ngoài, đặc biệt mua về cho anh ta, tôi thậm chí còn nhớ rõ khi anh ta đột nhiên nhận được quà, trong mắt đã tỏa ra ý cười ấm áp thế nào. Mà bây giờ, tất cả đã trở nên quen thuộc mà xa lạ.
Đợi người giúp việc rời đi, tôi hắng giọng một cái, mở sổ ghi chép ra, hỏi Vệ Phi: "Không biết anh Vệ muốn công ty chúng tôi thiết kế đồ trang sức, bao gồm những món gì?"
"Em cần gì phải dùng xưng hô như vậy?" Nghe thấy lời tôi, Vệ Phi vốn nhíu mày, lại thoáng cười khổ bất đắc dĩ.
"Bây giờ chúng ta đang nói công việc, không phải sao?" Tôi trả lời với giọng điệu đương nhiên, rồi lại thêm một câu: "Đương nhiên là như thế, anh là khách hàng của tôi, nếu như anh muốn, tôi có thể đổi xưng hô khác."
Vệ Phi khẽ thở dài, mệt mỏi nhíu mày nói: "Anh chỉ hi vọng, em đừng vì công việc mà cố tình nói lạnh nhạt thế."
"Công tư phân minh." Tôi không thừa nhận mình "cố tình".
"Được, tiếp theo mời anh nói cụ thể yêu cầu một chút." Không muốn tranh cãi quá nhiều trong phương diện này, tôi đi thẳng vào vấn đề.
"Anh muốn em thiết kế giúp anh một bộ trang sức, bao gồm dây chuyền, khuyên tai, lắc tay."
"Ừm...." Tôi ghi lại từng cái, sau đó hỏi anh ta, "Không cần nhẫn?"
Không hiểu vì sao anh ta lại không nói gì về thứ quan trọng nhất, có ý nghĩa nhất.
"Không cần." Vệ Phi lắc đầu.
Thấy anh ta không muốn nói lý do, tôi buông lòng hiếu kì, quyết định tiếp tục thảo luận công việc với anh ta."Như vậy chất liệu thì sao? Đá quý là kim cương?"
"Thủy tinh."
"Thủy tinh?" Tôi vốn tưởng anh ta sẽ chọn kim cương, dù sao đó cũng là xu hướng mấy năm gần đây.
"Em vẽ xong bản thiết kế rồi thì anh sẽ đưa nó cho công ty của em."
"Ừ." Trong đầu tôi đã bắt đầu tưởng tượng ra hình dạng bộ trang sức được thủy tinh trong vắt, sáng long lanh tạo nên, xinh đẹp mà lại lấp lánh vô cùng, dưới ánh mặt trời lóe lên chùm sáng nhiều màu. Tôi phát hiện, chính mình lại có chút khẩn cấp muốn nhìn thấy hình dạng của chúng hiện ra ngay trước mắt.
"Hôm nay tới đây thôi." Lời của Vệ Phi cắt ngang tưởng tượng của tôi. Anh ta gọi người giúp việc, khẽ dặn dò vài câu rồi mới từ từ đứng lên."Công ty còn hai cuộc họp khẩn cấp phải mở, nếu như em rảnh rỗi thì trưa nay ở lại ăn cơm đi." Dừng một chút, lại thêm một câu: "Má Trương nghe nói em tới, từ hôm qua đã bắt đầu chuẩn bị rồi."
Anh ta vừa dứt lời, má Trương lại đúng lúc đi ra, cười nói với tôi: "Tôi chuẩn bị đồ ăn cô thích nhất rồi, cô ở lại đi. Cô không biết, dạo này cậu chủ ăn rất ít, nếu như không có cô ăn phụ thì thật là lãng phí tài nguyên."
Tôi nhìn bà ấy, lại nhìn về phía Vệ Phi. Hai người này cũng đang đợi câu trả lời của tôi. Tôi suy nghĩ, rồi cười nói: "Cảm ơn má Trương."
"Ôi giời, khách sáo cái gì. Giờ tôi liền đi nấu cơm." Nói xong, má Trương cười tít mắt đi vào phòng bếp.
Vệ Phi nghe câu trả lời của tôi, không nói gì, chỉ là trở về phòng thay một bộ đồ khác, ra đến cửa, anh ta đột nhiên dừng lại, nói: "Buổi trưa anh sẽ về ăn cơm."
Những lời này không biết là nói với người giúp việc, hay là với tôi nữa. Tôi không nói gì, chui vào phòng bếp, giúp má Trương nấu ăn. Gần đến trưa, Vệ Phi gọi điện về, họp còn chưa xong, không thể trở về ăn cơm. Vốn cho rằng anh ta không ở nhà sẽ làm tôi càng thoải mái vui vẻ hơn, nhưng mà khi tôi ngồi một mình ở chiếc bàn ăn rộng lớn, tôi cảm thấy mình có chút không quen. Tôi cũng không quên, trước kia, khi tôi vẫn còn ở trong căn phòng này, rất ít khi phải ăn cơm một mình giống vậy. Phần lớn thời gian đều là Vệ Phi và tôi, hai chúng tôi cùng ăn cơm. Khi anh ta bận rộn công việc, thì tôi đem cơm đến công ty anh ta, thay anh ta chăm sóc cái dạ dày của mình. Vì thế, bây giờ tôi lại một lần nữa trở lại tình cảnh quen thuộc, đối diện là chiếc ghế trống, tôi chợt cảm thấy mất mát, mất hứng thú với một bàn đồ ăn cầu kì.
Hồi ức, có đôi khi là một thứ rất đáng sợ.
Má Trương kéo tôi ngồi xuống nói chuyện cùng bà. Tôi biết, là bà muốn giữ tôi lại cho đến khi Vệ Phi quay về. Mà đối với cụ bà hiền lành xem tôi như con gái này, tôi lại không có cách nào cự tuyệt, thậm chí rất vui vẻ cùng bà chia sẻ những ngọt bùi đắng cay trong hai năm qua. Tôi giúp bà hình dung về những điều tai nghe mắt thấy ở Châu Âu, nói cho bà biết về điều kiện của trường học ở Pháp tốt đến thế nào, tôi đã gặp phải đủ loại người và chuyện thế nào, có vui vẻ, cũng có khổ đau. Khi má Trương hỏi tôi, có từng có bạn trai không, thì tôi cũng nói thật với bà, không có. Suy cho cùng, Vệ Phi cho tôi dù là hạnh phúc hay khổ đau thì vẫn khắc quá sâu vào trí nhớ. Tôi không còn tâm sức nào, cũng rất khó bắt đầu một mối tình mới, ít nhất là bây giờ không thể.
Chúng tôi nói chuyện mãi, phần lớn là tôi nói, bà nghe. Mãi cho đến khi có người giúp việc đi vào, nói Vệ Phi đã về, tôi mới nhớ ra tôi ở đây cũng lâu lắm rồi.
Tôi tạm biệt má Trương, cầm ví đi ra ngoài, lại vừa lúc gặp phải Vệ Phi.
"Em phải đi sao?" Vệ Phi từ từ đi tới chỗ tôi.
"Ừm, còn có việc." Thật ra, hôm nay là ngày nghỉ của tôi.
"Không ở lại một lúc nữa được sao?"
Tôi cười cười, vừa định mở miệng nói "Không", anh ta lại giống như thay đổi ý định, nói ra trước: "....... Để anh cho tài xế đưa em về."
Anh ta nói xong, vẻ mặt chợt hơi thay đổi, tài xế vẫn theo bên cạnh lập tức nhỏ giọng hỏi một câu, tuy nói rất nhỏ, nhưng tôi vẫn thính tai nghe được, anh ta nói: "Ngài có khỏe không?"
Vệ Phi không đáp lời, chỉ dặn dò anh ta đưa tôi về nhà.
"....... Anh sao vậy?" Do dự một chút, tôi vẫn hỏi.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |