← Ch.07 | Ch.09 → |
Đầu học kỳ mới, đỏi chỗ ngồi, đổi đi đổi lại vẫn không đem Tân Tử đổi qua chỗ khác. Phía sau Thiển Thâm vẫn là Tân Tử, bên cạnh vẫn là Mạc Thiên lúc thì đỏ mặt thẹn thùng lúc thì cười ngây ngô. Chẳng qua trước mặt của cô là Trương đại nhân lớp phó ngồi bên trên. Thiển Thâm thầm nghĩ cười lạnh, coi như là thầy chủ nhiệm ưu tiên cho cô, lớp trưởng lớp phó đằng sau đằng trước, càng trông coi chặt chẽ hơn.
Lúc này bằng tuyết đã tan gần hết, nhiệt độ không khí trong thành phố dần dần ấm lại. Cuộc sống học tập vô cùng buồn chán lại tiếp tục bắt đầu "vạn dặm trường chinh" (ý nói kéo dài lê thê), cũng chẳng biết bao giờ mới kết thúc. Thiển Thâm là một cô gái lười biếng, lúc lên lớp thích híp mắt ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, để cho những lời giảng bài lải nhải bên tai lặng lẽ trôi qua. Cô gối đầu lên cánh tay, hai mắt liếc trộm về phía sau, Tân Tử đang ngồi ngay ngắn trên ghế nghiêm túc đọc sách. Cậu ta không có đeo kính, trên sống mũi trống trơn, hướng mắt nhìn qua có cảm giác không quen, cảm thấy như thiếu thiếu gì đó. Cậu ta cúi đầu bộ dáng vẫn rất im lặng, lông mi của cậu ta hình như có vẻ dài hơn, lúc rũ xuống mắt, Thiển Thâm không thể nhìn thấy rõ con ngươi mắt màu sáng của cậu ta. Tóc, hình như so sánh với học kì trước dài ra một chút, theo sóng tóc xõa xuống che bên mắt trái, buông xuống một chút, nhìn qua có chút mềm mại, nhưng không quá đen. Giờ ngữ văn, cậu ta cẩn thận nghe cô giáo giảng tác phẩm văn học được phiên dịch, chú thích từng chút một lên trên sách giáo khoa, Thiển Thâm vô tình nhìn xuống trông thấy, nhìn thấy ngón tay cầm bút của cậu ta, màu da cậu ta rất trắng, ngón tay cũng rất trắng, đốt ngón tay cũng chẳng hề ngoại lệ, đặc biệt thon dài, móng tay được cắt sạch như phong cách của cậu ta, lộ ra hình vòng cung đẹp đẽ, nhưng mà, có hai ngón tay lại quấn bằng gạc dính, trên mu bàn tay cũng có một số vết thương. Cô giáo viết lên trên bảng đen một câu, Tân Tử bỗng nhiên ngẩng đầu, dúng lúc bắt gặp ánh mắt quan sát của Thiển Thâm, cậu ta hơi kinh ngạc một chút, nét mặt ngưng trệ trong nháy mắt. Thiển Thâm không nhanh không chậm quay đầu, lười nhác gục xuống bàn, rũ mắt xuống tiếp tục ngẩn người.
Sau đó, Thiển Thâm nghe thấy giọng nói của cậu ta thì thầm hỏi người ngồi cũng bàn: "Cô giáo viết cái gì ở trên bảng thế?"
Như là bị cái gì kích thích, trong lòng Thiển Thâm tràn lên một trận chua xót, bỗng nhiên ngồi thẳng người, nhanh chóng lấy từ trong cặp ra một cáu hộp đứng kính mắt màu đen tinh xảo, mặt không chút thay đổi vung tay ném vào trên bàn đằng sau, lúc này, cô cũng không có giương mắt lên nhìn vẻ mặt của Tân Tử như thế nào. Có loại cảm giác giống như kẻ trộm, cảm giác áy náy lại bắt đầu quấy phá, Thiển Thâm gục xuống bàn cau mày, hơn một nửa khuôn mặt đều vùi vào trong khuỷu tay, lông mi mắt thật dài chớp lia lịa, bỗng nhiên, hình như cô nghĩ ra điều gì đó, lông mày xinh đẹp tuyệt trần nhíu lại, dứt khoát nhắm chặt hai mắt.
Tiếng chuông vang lên, đúng lúc kết thúc tiết học cuối cùng của buổi sáng, các học sinh dường như đã sớm chuẩn bị tốt, cô giáo vừa mới tuyên bố tan học, lập tức đã có một đám người lao nhanh ra khỏi phòng học chạy về phía nhà ăn. Thiển Tâm gục xuống bàn không nhúc nhích, Mạc Thiên lay lay cô một chút, có chút quan tâm hỏi: "Đi ăn cơm chứ?"
"Để làm chi, tôi có ăn hay không mắc mớ gì đến cậu, muốn ăn thì tự mình đi ăn đi, đừng đến làm phiền tôi." Thanh âm rầu rĩ vang lên, mang theo mọt chút chán nản.
Mạc Thiên không trả lời, rủ các bạn cùng lớp khác đi ăn. Một lát sau, trong phòng học toàn toàn yên tĩnh, Thiển Thâm từ từ ngẩng đầu lên, quả nhiên không có ai. Cơm thì vẫn phải ăn, thử nghĩ xem tìm ai cùng đi ăn? Bên lớp 3 có một tên gần đây liên tục theo đuổi cô, có điều cô không làm sao cảm thấy hứng thú đực, hay là ủy viên thể dục lớp 5 là được rồi, người cũng khá đẹp trai....
"Kính mắt..."
Phía sau bỗng nhiên xuất hiện tiếng nói làm cho thiếu chút nữa trái tim của Thiển Thâm nhảy vọt từ trong miệng ra ngoài.
"Cậu là quỷ a, ngồi đó không lên tiếng muốn hù chết người sao?" Thiển Thâm lập tức vội vàng đứng lên xoay người lại.
Trên mặt Tân Tử ôn hòa không có cảm xúc gì, cậu ta cầm lấy hộp kính mắt đưa tới trước mặt Thiển Thâm: "Trả lại cậu, tôi nói rồi, cậu không cần phải đền."
"Cậu cầm đi, nguyên tắc của tôi một khi đã đưa đồ đi sẽ không lấy trở lại." Thiển Thâm không chút khách khí đem đẩy tay cậu ta trở về.
"Không cần, tự mình sẽ mua một bộ mới, cậu mua có khi cũng không phù hợp với tôi. Cho nên, cậu nên lấy về đi." Tân Tử lại kiên quyết đem hộp kính mắt đưa qua.
Thiển Thâm cảm thấy trong lòng có một đám lửa không tên đang bốc lên khắp toàn thân với tốc độ nhanh chóng mặt, cô dùng chút sức lực, kéo tay Tân Tử ra, trợn mắt lườm cậu ta: "Cái gì không phù hợp, không phải mắt trái cậu 3 độ, mắt phải 3, 75 độ sao, tôi chọn cho cậu một bộ giống y xì bộ cũ của cậu, cậu còn muốn bắt bẻ cái gì. Lại nói, phải mua sao đến bây giờ cậu vẫn còn chưa mua, đi học đều không nhìn rõ trên bảng viết cái gì."
Có lẽ, trong lòng cô muốn nói những lời nhẹ nhàng hơn, nhưng mà không biết vì sao lòi vừa ra khỏi miệng liền trở thành ngang ngược không nói lý lẽ.
Tân Tử cúi đầu, ngón tay thon dài sờ sờ bên ngoài hộp kính, lắc lắc đầu nói: "Giống nhau thì có ích lợi gì, đây vẫn không phải là mắt kính của tôi."
Tiếng nói của Thiên Thâm trong giây lát nghẹn lại, ngực bị nén đến mức ngột ngạt, nhưng lại không có chỗ nào để xả ra.
Tân Tử lại ngẩng đầu, lộ ra nụ cười yếu ớt, nhưng ở trong mắt Thiển Thâm, nụ cười kia càng giống như một đứa chẻ được người lớn nuông chiều tính cách tồi tệ mới lộ ra vẻ tươi cười bất đắc dĩ, giọng nói của cậu ta bình thản như trước, thậm chí không có nhấn nhá gì, nhưng lại đặc biệt dễ nghe: "Hai ngày nữa tôi sẽ đi mua mới, trả cậu."
Thiển Thâm kiên quyết không đưa tay ra nhận, Tân Tử không có ách nào, đành phải đứng lên cầm hộp kính đặt lên trên bàn Thiển Thâm. Sau đó, cậu ta nói: "Tôi đi ăn cơm, cậu cũng mau đi đi, nếu không đồ ăn sẽ không còn đâu."
"Không cần cậu quan tâm."
Tân Tử gật gật đầu, một mình xoay người chuẩn bị rời đi.
"Tân Tử!" Giọng nói của Thiển Thâm bởi vì tức giận đã hơi run lên: "Cậu thật sự không cần có phải hay không!"
"Thật sự không cần."
"Được." Thiển Thâm vô cùng thô lỗ cầm lấy hộp kính, cần kính mắt bên trong ném xuống đất đạp một cái. Cô xanh mặt nhìn Tân Tử nói: "Cậu đã không cần, tôi giữ lại có tác dụng gì, dứt khoát hủy luôn đi. Cậu nhìn đây, mỗi ngày tôi sẽ đều đưa cho cậu một bộ, cậu không cần, tôi sẽ hủy một bộ, đến tận khi cậu nhận lấy mới thôi." (chị Thâm siêu ngang >"
Tân Tử ngàn vạn lần không ngờ rằng tính cánh Thiển Thâm lại cố chấp như vậy, sau khi suy nghĩ vài giây bình tĩnh nói: "Vậy cậu đưa bộ kính mắt này cho tôi đi, tôi nhận." Nói xong, lại tiếp tục bước chân lên rời đi.
Thiển Thâm đứng một mình trong phòng học trống rỗng, sững sờ thật lâu.
Sau đó, Lương Thiển Thâm phát huy đầy đủ tinh thần đại tiểu thư dã man bền gan vững chí của cô, thật sự mỗi sáng sớm vừa đến trường liền ném cho Tân Tử một bộ kính mắt, chỉ cần Tân Tử hơi chút do dự, liền lập tức túm lấy nó hủy đi, sau đó gương mặt lạnh lùng bắt đầu vào học.
Chuyện này dần dần bị các bạn cùng lớp chú ý đến, Thiệu Chi Chi thật sự không nhịn được, sau khi tan học cô ta đi đuổi theo phía sau Thiển Thâm nói rõ lí lẽ: "Lương Thiển Thâm, tại sao cậu lại không suy nghĩ một chút cho cảm nhận của Tân Tử đây? Cậu làm như vậy rõ ràng chính là muốn để cậu ấy khó xử, kinh tế trong nhà Tân Tử khó khăn, cậu làm như vậy không phải rõ ràng đang bắt nạt cậu ấy sao?"
Thiển Thâm liếc mắt nhìn cô ấy một cái, cười khó hiểu, nói: "Lớp phó Thiệu, từ khi nào cậu vinh dự trở thành người phát ngôn của lớp trường vậy? Cậu là gì của cậu ta a, nói tốt hộ cậu ta, chẳng lẽ tôi làm có gì sai sao, tôi chính là người biết sai liền sửa, làm hỏng đồ của người khác biết được phải bồi thường, tại sao tôi lại bắt nạt cậu ta, hay là cậu nói cho tôi rõ một chút! Lại nói, đốt tiền cũng là một thú vui của tôi, cái dáng vẻ đau lòng của cậu là gì vậy a!"
"Cậu..." Thiệu Chi Chi làm sao là đối thủ của Lương Thiển Thâm điêu ngoa chuyên nói những lời cay độc, còn chưa có tiếp được một chiêu đã bại trận rồi, ấm ức bước sang một bên khóc nấc lên.
"Lương Thiển Thâm, cậu lại đây, tôi có lời muốn nói với cậu."
Trong lòng Thiển Thâm trầm xuống, quay đầu thấy chỗ Tân Tử đứng cách hai cô không xa, sắc mặt có chút âm u.
Thiển Thâm đi theo Tân Tử một đoạn đường, vóc dáng Tân Tử đã cao bước chân lại lớn nên bước rất nhanh, Thiển Thâm đuổi theo cũng có chút vất vả, rốt cuộc tính tình phát tác đừng lại không chịu đi nữa. Cô quát lên: "Tôi không đi nữa, mệt chết đi được, có điều gì cậu cứ nói đi."
Tân Tử dừng bước lại, xoay người, từ trên cao nhìn xuống, con ngươi màu sáng nhìn Thiển Thâm chằm chằm, nói: "Chuyện kính mắt, không nên tiếp tục xích mích nữa, tất cả mọi người cũng nhịn một chút đi."
"Xích mích, tôi không có nha, rõ ràng vẫn đề là ở cậu." Thiển Thâm co một chân lên, trong tay chơi đùa mái tóc dài của mình, vẻ mặt kinh thường nói: "Cậu chịu nhận không phải chuyện gì cũng coi như chưa từng xảy ra sao, cậu nghĩ rằng tôi rất thoải mái sao, mỗi ngày đều phải đi mua kính mắt."
Cái bóng thật dài trên mặt đất của Tân Tử lôi ra một cái bòng thật dài, đúng lúc nhập vào trong cái bóng của Thiển Thâm. Thiển Thâm cúi đầu, nhìn hai cái bóng này, sững sờ một chút.
"Cậu có biết vì sao tất cả các bạn cùng lớp đều không thích cậu không? Cũng bởi vì cá tính của loại người như cậu." Tân Tử thở dài, tiếng nói bình tĩnh.
Thiển Thâm lạp tức giậm chan, vọt tới trước mặt Tân Tử chỉ vào mũi cậu ta quát: "Cá tính của tôi ư, cá tính của tôi chính là như thế, tôi không biết là có cái gì không tốt. Ai cần bọn họ thích, Lương Thiển Thâm tôi hiện tại sống rất vui vẻ thoải mái như trước, người yêu tôi nhiều không đếm xuể. Tân Tử tôi nói cho cậu biết, tôi thấy cậu ngứa mắt đã lâu rồi, hôm nay chúng ta cứ nói thẳng thắn với nhau. Lần này cái kết cục bộ kính mắt của cậu bị phá hỏng không phải do chính cậu gây nên sao, nếu cậu nói sớm một bước cho tôi biết đó là đồ của cha cậu, làm sao tôi có thể giẫm lên..."
"Cậu nói cái gì?" Ánh mắt Tân Tử mở to, đồng tử màu sáng tinh tường chiếu tới vẻ mặt mất tự nhiên của Thiển Thâm.
Thiển Thâm không nhìn Tân Tử, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía chuỗi cửa hàng bàn thịt dê nướng ở ven đường, cứng ngắc nói: "Tôi biết dù tôi có mua thế nào cũng không hơn được bộ kia của cậu, cũng biết có mua bao nhiêu cũng không bù lại được, nhưng mà, lúc ấy tôi cũng không biết a, với lại cái gì cậu cũng không nói. Dù sao tôi cũng đã cố gắng chọn một bộ giống nhất, trong nhà còn dự trữ thêm ba bộ nữa, cậu cần thì lấy đi, không cần thì..." Thiển Thâm cắn cắn môi, hung hăng nói: "Không cần thì dẹp đi, tôi cũng mệt rồi, không muốn tiếp tục để ý đến cái chuyện chẳng ra sao này nữa."
Tân Tử rát lâu không nói gì, ánh mắt của Thiển Thâm cũng nhanh chóng bị khói từ trên các bếp xướng thịt dê của mấy cửa hàng kia hun cho chảy nước mắt, mặt trời cũng sắp lặn hoàn toàn, trời càng lúc càng tối, đèn đường bên đường nhấp nháy hai cái, lập lòe rồi sáng lên. Đợi đến lúc sắp mất kiên nhẫn, Thiển Thâm buồn bức quay đầu lại, không quá hài lòng nhìn về phái Tân Tử, lại phát hiện cậu ta đang dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn mình.
"Nhìn cái gì, từ nãy đến giờ cậu vẫn chưa nói câu nào đâu nha." Thiển Thâm nôn nóng đến độ dậm dậm chân.
Tân Tử nhìn đến nốt ruồi dưới khóe mắt cùng với đôi mắt xinh đẹp màu nâu trầm của cô gái xinh đẹp này nói: "Sáng mai mang đến đi."
← Ch. 07 | Ch. 09 → |