← Ch.072 | Ch.074 → |
Chép sách là chuyện tẻ nhạt nhất, Lận Chước vừa chép vừa lầm bầm: "Tưởng nữ nhi Đại Tĩnh chúng ta là con rối sao?" Đúng là rắm chó không kêu.
Thiệu Tình nhìn thoáng qua từng câu từng chữ của Lận Chước, nàng gật đầu: "Cũng không hẳn vậy!"
Lận Chước lắc đầu, cảm thán: "Thân là nam tử, Cô không hề biết nữ tử lại khổ sở đến vậy!" Người dân ở Đại Tĩnh qua bao đời nay cũng xem như cởi mở, nhưng cuộc sống của nữ tử vẫn gian nan như trước.
Lận Chước viết vài câu lại không nhịn được mà bình phẩm hai ba câu. Thiệu Tình ghé vào cạnh hắn, đôi lúc đáp lại một hai câu. Sau một vài bất đồng nho nhỏ, hai con người này ở bên nhau vô cùng hòa hợp.
Tốc độ Lận Chước chép sách nhanh như bay, ước chừng qua một canh giờ, hắn đã chép xong một quyển.
Thiệu Tình dựa lên tay trái của Lận Chước, hai mắt híp lại, tinh thần mơ màng.
Lận Chước xoay bả vai phải, nhìn Thiệu Tình mỉm cười. Đôi mắt tiểu cô nương nửa đóng nửa mở, tóc rối tứ tung, khuôn mặt xinh đẹp cứng nhắc. Lận Chước càng nhìn càng thấy vừa ý, hắn nhịn không được ghé sát vào, mổ nhẹ lên vành tai nàng.
Thiệu Tình đang lim dim ngủ, đột nhiên giật mình, cả người giật bắn lên, phản ứng của nàng chọc Lận Chước cười thành tiếng: "Tiểu vô lương lâm, Cô cực khổ chép sách thay nàng, nàng không khen thì thôi, ngược lại còn ngủ gục?"
Thiệu Tình hơi chột dạ, đang định chối, khóe miệng lại chảy ra một chút nước miếng, nàng túng quẫn liền hút lên, chỉ bạc lại rũ xuống. Đột nhiên Lận Chước giữ lấy mặt nàng, đưa lưỡi l*ℹ️ế*ɱ từ dưới chiếc cằm tinh xảo của nàng hướng lên, nuốt hết sợi chỉ bạc kia, nuốt luôn cả tiếng hô thất kinh của nàng.
Ban đầu Thiệu Tình bị dọa, nhưng sau đó nàng liền nhập cuộc, đôi tay lướt trên vai Lận Chước, ngón tay bất giác v-⛎ố-т ⓥ-𝑒, cảm nhận 𝖙ⓗâ·ռ 𝖙𝖍·ể cường tráng qua lớp vải.
Lận Chước tách môi Thiệu Tình ra, hắn cuốn lấy lưỡi nàng triền miên, 𝐥_𝒾ế_〽️ 𝐦·ú·т hương vị ngọt ngào trên chiếc lưỡi đinh hương thơm tho.
Lận Chước khuấy đảo trong khoang miệng nàng, mặc sức hút hết hơi thở của nàng.
Thiệu Tình bị hắn ♓ô*𝓃 đến mức đầu óc trống rỗng, Lận Chước gạt hết đóng giấy sao chép sang một bên, tất cả đồ vật đều rơi xuống mặt đất, kể cả những thứ quý giá như giấy, bút, nghiên, nước mực đen nhánh thấm ướt lên tấm thảm. Lận Chước không thèm để tâm, hắn bế Thiệu Tinh lên đặt ở trên án.
Một thân hình lớn bao phủ lên 𝐭*♓*â*п t𝒽*ể ɱ-ề-ɱ ⓜ-ạ-ℹ️ của thiếu nữ, hai người dán sát vào nhau, chỉ cách nhau lớp vải. Thiệu Tình tách chân ra, 𝐩♓_â_𝖓 𝐭_𝐡_â_ռ nam tính kia của Lận Chước khiến nàng không thể bỏ lỡ, cho dù ngăn cách bởi tầng tầng lớp vải, nàng cũng có thể cảm nhận được 🅓*ụ*↪️ v*ọ*𝖓*🌀 mãnh liệt của hắn.
Đôi tay Thiệu Tình bắt đầu thản nhiên 𝐜*ở*ı đ*ồ trên người Lận Chước, Lận Chước cũng cởi cho nàng, rất nhanh, trên ⓣh·â·ռ ✝️h·ể hai người không còn trói buộc nào, da thịt dán vào da thịt, độ nóng thích hợp, sưởi ấm cho nhau.
Sự m●ề●Ⓜ️ 𝐦ạ●❗ và cứng rắn quấn quanh nhau, nhẹ nhàng tiến lại, ↪️.ọ ×.á.𝖙 liên tục, trong lòng hai người đều có tình ý khó nói, chỉ có thể dùng hành động tⓗ·â·𝓃 т𝒽·ể để biểu đạt. Lận Chước hơi vội, hắn đối với nàng, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ rơi.
Cuộc đời hắn, đây là lần đầu tiên muốn thay đổi quỹ đạo đã định sẵn, đột ngột tiếp nhận một sự cố ngoài ý muốn, lần đầu tiên hắn nghi ngờ con đường mình đi, nếu tương lai không có nàng thì đích đến kia còn có ý nghĩa gì nữa?
Nụ ♓ô_𝓃 của hắn trở nên bực bội, cơ bụng hắn dán vào chiếc bụng nhỏ 𝐦-ề-m mạ-ⓘ của Thiệu Tình, m·ô·п·ⓖ và eo cong lên, cánh hoa bị 𝒸-ọ ×-á-𝖙 đã nở rộ ướ·† á·ⓣ nhưng vẫn chưa hợp nhất với hắn.
Đôi tay Thiệu Tình giữ lấy hông hắn, ☑️-ц-ố-𝐭 ν-3 làn da ռ.ó.𝓃.ɢ 𝖇.ỏⓝ.ɢ trơn láng, hắn cũng cong eo háo hức như thể muốn nàng bắt lấy nhục căn đang hỗn loạn bên dưới, dùng hắn lấp đầy cơ thể trống trải không thể tả của nàng.
Lận Chước dừng ♓ô.𝐧., hai người đều ✞*ⓗ*ở ⓓ*ố*ⓒ, hắn cẩn thận quan sát Thiệu Tình, hắn thốt lên nghi hoặc trong lòng: "Tình Tình, nàng có muốn Cô không?"
Trên người Thiệu Tình đang bị hỏa dục thiêu đốt, lúc này Lận Chước dừng lại, không như ý muốn của nàng, nàng tức giận ấn eo Lận Chước xuống. Lận Chước vững chãi đứng đó, không hề xê dịch.
Thiệu Tình biết lời này của Lận Chước không đơn thuần là những lời thô tục trên giường, câu hỏi của hắn có hàm ý xâu xa. Về lâu dài, nàng có muốn ở với hắn không? Đương nhiên không muốn, nhưng nàng không nhẫn tâm, vào thời khắc này chỉ có nói...
"Muốn...muốn...Thiệu Tình muốn Điện Hạ..." Muốn điện hạ ⓒắ_〽️ 𝐯_à_0!
Thiệu Tình có thể hiểu được vì sao nam nhân thường nói mê sảng khi lê.п g.𝐢.ư.ờ.п.g, vào lúc 𝐭-hâ-ռ †𝐡-ể khát dục nói ra, có lời nào là đáng tin? Chắc chỉ có những nữ tử ngu ngốc mới tin được.
Lận Chước không phải những cô nương ngốc nghếch, hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tâm tư của Thiệu Tình: "Tiểu lừa đảo, gọi Lận ca ca, Cô sẽ đáp ứng nàng!" Chuyện này vốn hắn cũng đoán đươc nhưng lồng n🌀·ự·c vẫn co thắt khó chịu.
Lận Chước rõ ràng cảm nhận được, Thiệu Tình không có gì lưu luyến hắn, tiểu vô lương tâm này chỉ sợ vừa đến 15 tháng 6, nàng liền chạy mất, sẽ không hoảng loạn giống hắn.
"Lận ca ca, Tình Nhi rất muốn huynh, muốn huynh cắm côn th*t to lớn vào..." Đôi mắt k♓é.𝓅 h.ờ, hơi ⓣ♓_ở 𝐠_ấ_p rút, Thiệu Tình vừa dứt lời, Lận Chước đã không thể kiềm chế được nữa, hắn liền tiến quân thần tốc.
Bàn tay Lận Chước tách hai chân nàng ra, dùng sức véo lên bắp đùi nàng, da thịt mềm mịn của nàng nhanh chóng ửng đỏ. côn th*t xông vào huyệt đạo chặt chẽ, mị thịt kia dường như cũng có kí ức với nghiệt căn này, nó hoan nghênh, bao bọc, tự động căng t♓à𝖓-♓ 𝐡-ì𝓃-𝒽 dạng của hắn, ⓗ⛎_п_𝐠 ♓_ă_n_ℊ trói chặt hắn.
"A.... thật thoải mái!" Bị đ_â_𝐦 đến nơi sâu nhất, cả người Thiệu Tình г⛎.ռ г.ẩ.𝖞 không thôi, nàng chủ động dạng hai chân ra càng lớn để Lận Chước vào sâu hơn. Thiệu Tình vặn vẹo chiếc ⓜô𝓃●🌀 phối hợp với Lận Chước đang điên cuồng thúc vào, 𝐜·ả·ɱ 𝖌1á·𝒸 †·ê ⓓạ·𝖎 nhanh chóng ập đến hai người, hắn không có tâm trạng mà oán than, chỉ có thể 𝒽●𝐮●ռ●g 𝒽ăⓝ●𝖌 đ*â*〽️ 𝐯*à*𝑜.
Nhép...nhép..., âm thanh tiếng nước dấp dính vang lên, Lận Chước dùng lực mạnh như vậy là muốn hoà hai người là một, ngay cả tinh hoàn cũng muốn nhét vào trong.
Cửa huyệt đầy đặn bị côn th*t đâ·ⓜ ✌️à·o hết lần này đến lần khác đã đỏ lên, đôi chân trắng nõn suy sụp treo bên hông Lận Chước. Dưới lực thúc mãnh liệt của hắn, 𝐭𝐡â●п 𝐭●𝐡●ể Thiệu Tình lắc lư không ngừng, đôi nhũ hoa lớn nhảy nhót lên xuống, Lận Chước cúi đầu ngậm một bên, 𝐦ú.𝖙 mạnh.
"A...Thật thoải mái.... ưm.... Lân ca ca 𝐦ú*✝️ mạnh lên, bên kia nữa..." Tay Thiệu Tình xoa nắn một bên còn lại của mình, nhũ hoa trắng nõn được nàng xoa nắn biến th.à𝐧.♓ 𝐡.ìռ.𝒽 dạng 𝒹·â·ɱ ⓓụ·🌜 nhất. Lận Chước đang 👢·ıế·Ⓜ️ 𝖒●ú●𝐭 bên п-🌀-ự-𝒸 trái của nàng, hắn nghiêng đầu nhìn nàng tự xoa bên còn lại, sữa chảy ra từ kẽ tay, trong miệng cũng là mùi vị của sữa tươi, trong đầu Lận Chước tưởng tượng rất nhiều thứ.
"Cô muốn c♓ế·𝖙 trên người nàng!" Lận Chước nghĩ trong lòng, hắn vặn hông tăng thêm lực, tiếng bạch bạch vang lên không ngừng nghỉ.
"Ưm..." Mọi thứ trước mắt như muốn n.ổ 🌴.𝐮𝖓.ɢ, giống như ánh sáng của pháo hoa. Thiệu Tình ngửa cổ, cong eo, từng ngón chân trắng như ngọc cuộn lại, nghênh đón k♓0*á*1 𝒸ả*〽️ đang đến.
Mị huyệt bên trong bắt đầu dùng sức co rút lại, xoắn chặt côn th*t đang ra ra vào vào. Lận Chước nhắm mắt lại, một bên 𝖒·ú·✝️ sữa, một bên đ.â.𝐦 mạnh vào, cuối cùng qua trăm cái, dương tinh đặc sệt bắn tất cả vào tử cung nhỏ xinh của Thiệu Tình.
Sóng gió chưa ngừng lại ở đó, hai người điên loan đảo phượng ở trong thư phòng, không biết thế sự bên ngoài.
← Ch. 072 | Ch. 074 → |