Truyện:Thứ Trưởng Nữ - Chương 062

Thứ Trưởng Nữ
Trọn bộ 175 chương
Chương 062
0.00
(0 votes)


Chương (1-175)

"Điện hạ, ռ𝐠●ự●𝒸 thần nữ vừa rồi rất căng, điện hạ hút ra giúp thần nữ đi, nó rất khó chịu, điện hạ sờ thử xem, ngài xoa cho thần nữ đi..." Thiệu Tình không quen đối mặt với loại tình cảm mãnh liệt này, nàng chủ động nâng hai vú lên, muốn dời sự chú ý của Lận Chước.

Làm sao hắn không biết tiểu xảo của nàng cho được? Nhưng hắn không muốn ép nàng, thời gian còn lại của hai người không nhiều lắm, hắn hi vọng những ngày tháng còn lại ở Đông Cung, hắn có thể tận tình sủng ái nàng, để mỗi ngày của nàng trôi qua thật thoải mái.

"Thật không? Để Cô nhìn xem!" Lận Chước rũ mắt, ánh mắt rơi trên đầu 𝖓g_ự_ⓒ nàng, thực tế là che giấu cảm xúc bên trong.

Cũng không phải Thiệu Tình đang nói dối, từ lúc bắt đầu sản sinh sữa, các ma ma trong cung đã dặn dò nàng, sữa này cứ qua hai canh giờ, nhất định phải loại bỏ. Hai canh giờ vừa qua, п●ɢ●ự●𝐜 nàng căng lớn vô cùng, cơn đau chèn ép các giác quan của nàng. Đầu móng tay xanh nhạt mở vạt áo lót đằng trước ra, lộ ra chiếc yếm hồng nhạt cất giấu hai ngọn núi dựng đứng làm ướt đẫm chiếc yếm. Mùi sữa quanh quẩn bên chóp mũi hai người, vừa ái muội vừa mê người.

Thiệu Tình cởi bỏ yếm, đôi vú núng nính nhảy ra, đầu v* vểnh cao hơn ngày thường, bên trên đốm nhỏ li ti có một tầng hơi nước rỉ ra, Lận Chước có thể nhìn rõ bằng mắt thường.

Yết hầu hắn chuyển động, không kiềm được nuốt nước bọt liên tục, ngay sau đó hắn đè nàng trên giường, cúi người ngậm một bên vú rồi cắn ɱú_𝖙, âm thanh nước bọt vang lên khiến người nghe đỏ mặt. Bên còn lại hắn đưa tay tích cực xoa nắn, vì chưa loại bỏ sữa nên 𝐧𝐠*ự*𝖈 Thiệu Tình to hơn so với bình thường, cảm giác cũng rất khác, nó không hề cứng mà Ⓜ️ề*𝐦 ⓜạ*𝖎 vì chứa rất nhiều sữa bên trong.

"A...thật dễ chịu...." Nɢự.c sưng to được thư giản, phía dưới truyền đến 𝖈ả_𝖒 𝖌_ℹ️_á_↪️ 𝐭_ê ⓓạ_𝒾 không thể tả được, nàng ⓣh_ở ♓_ổ_𝓃 ♓_ể_ⓝ, đôi tay bướng bỉnh sờ đến thắt lưng của Lận Chước cởi ra, bàn tay ⓜề_ⓜ Ⓜ️ạ_𝖎 mò vào trong áo hắn, to gan ☑️ⓤ*ố*† 𝖛*𝑒 khuôn п🌀·ự·𝒸 rắn chắc kia.

"Ưm...." Lận Chước nhịn không được phát ra tiếng thở trầm thấp, trước kia hắn không thích có người tới gần hay chạm vào người hắn, hiện giờ hắn lại mong mỏi Thiệu Tình lúc nào cũng có thể tiếp xúc 𝖙♓●â●п 𝐦●ậ●𝖙 với hắn, thích được nàng ✌️·u·ố·ⓣ 𝐯·3, cái loại cảm giác thoả mãn nói không nên lời này cũng không thua kém cảm giác phóng thích trong cơ thể nàng. Chỉ khi ở cùng với người mình thích mới có thể cảm nhận được cảm giác không muốn rời xa này.

Da thịt Lận Chước mang lại cảm giác rất tốt, ⓣ_𝐡_â_𝓃 †_𝐡_ể rắn chắc được tôi luyện qua năm tháng giống như có tơ lụa mềm mịn bao bọc bên ngoài, chạm vào khiến người khác yên tâm.

Trên người hắn đi qua bao chiến trường cũng để lại vài vết thương, nhưng những vết sẹo này đối với Thiệu Tình càng thêm 𝐪●⛎●𝓎ế●n 𝐫●ũ. Nàng sùng bái Lận Chước là điều không thể bàn cãi, nam nhân có thể bảo vệ quốc gia như vậy có ai mà không ngưỡng mộ?

Lận Chước không muốn để người khác chạm vào mình, hắn không thể mở lòng được. Song, hắn cũng không nghĩ người khác có thể mang lại cho hắn cảm giác kí●🌜●♓ 🌴𝐡í🌜●𝒽 đặc biệt như vậy.

Hắn thích lòng bàn tay có vết chai mỏng do luyện võ của nàng, khi lướt qua da hắn tựa như chiếc lông chim đang nhảy nhót trên đầu quả tim hắn, cực kỳ ngứa ngáy khó chịu.

Đôi bàn tay nhỏ chăm chỉ 𝖘●ờ 𝖘𝐨●ạ●𝓃●ɢ trên người Lận Chước: "Điện hạ...thần nữ còn muốn hút nữa...người phải dùng lực để hút..." Ngón tay kia gập lại, cào nhẹ trên người hắn, hàm ý cơ thể nàng đang bốc cháy nhưng không có chỗ phát tiết. Một số nữ tử tới kì Nguyệt sự nhu cầu sinh lý càng mãnh liệt, những nữ tử chưa nếm trải "trái cấm" nào biết được.

Hiển nhiên, ✞♓â*ⓝ ⓣ♓*ể Thiệu Tình vô cùng mẫn cảm, nàng cảm thấy trống rỗng, khi Lận Chước ⓜ*ú*𝖙 nụ hoa trước 𝓃g*ự*𝖈 nàng, nàng vô thức kẹp chân lại.

Chụt... Lận Chước há miệng dùng sức l❗●ế●m ɱú.𝖙.

"A...rất thoải mái..." Tiếng 𝐫ê_𝐧 𝓇_ỉ phát ra.

Lận Chước chỉ mới ɱ_ú_𝖙 𝓃🌀ự-ⓒ nàng đã khiến mọi thứ trước mắt nàng trở nên mơ hồ, ⓒả.〽️ 𝐠.i.á.𝖈 т.ê ⓓ.ạ.ı thích thú từ ռ*ⓖự*𝖈 truyền đến, tay Lận Chước đang xoa nắn пⓖự*ⓒ nàng liền chuyển xuống giữa hai chân nàng.

Thiệu Tình như cưỡi trên tay hắn, nàng tự động cọ tới cọ lui. Cách tầng tầng lớp vải, Lận Chước có thể ấn chính xác lên hạt châu mà vân vê. Trong chốc lát Thiệu Tình liền đạt 𝖈.ự.🌜 k.𝐡.ο.á.ℹ️, nàng phát ra tiếng 𝐫ê-𝓃 ⓡ-ỉ kéo dài, đồng thời đôi tay nhỏ ngang ngược mở dây quần hắn, lôi côn th*t nóng rực cứng ngắt ra ngoài, to gan ѵ⛎_ố_𝖙 v_ⓔ lên xuống mệnh căn của hắn.

Lận Chước ngẩng đầu lên từ 𝐧*𝐠ự*↪️ nàng, thấp giọng mắng: "Yêu tinh!" Hồn phách của hắn bị nàng đoạt đi mất rồi.

Hắn nhìn nàng chằm chằm, vẻ 𝐪●𝖚🍸●ế●𝖓 г●ũ lúc cao trào của nàng khiến hắn 🌴𝒽_ở 🅓ố_🌜. Khoé môi nàng cong lên ý cười, đáy mắt hiện lên vẻ vui thích, bỡn cợt, bàn tay nàng tăng lực, nắm chặt lấy 🅿️♓*â*n 𝐭𝐡*â*𝖓 yếu ớt của Lận Chước, làm hắn bật ra tiếng 𝖗-ê-п r-ỉ, tiếp đó bàn tay khác mò xuống vân vê từng túi tinh binh của hắn.

Lận Chước vừa bực mình vừa buồn cười: "Nàng cho rằng hôm nay Cô không có cách nào làm nàng, cho nên lá gan mới to như vậy?"

Đáy mắt nàng xuất hiện tia tinh ranh: "Đó là vì điện hạ không thích 𝐠ầ_n 𝐠_ũ_ⓘ người khác..."

Cơn giận này hắn không có chỗ để phát: "Còn dám trêu chọc Cô..." Hắn liền cúi đầu hô*𝐧 lên tiểu nữ nhân đáng giận đến mức đáng yêu kia. Đôi tay Thiệu Tình liên tục lên xuống ☑️-⛎-ố-t v-e côn th*t hắn, cho đến lúc hắn vặn vẹo hông mình, chạm phải lòng bàn tay nàng, một chất lỏng đặc sệt trắng đục phun ra.

Chương (1-175)