Truyện:Thứ Trưởng Nữ - Chương 050

Thứ Trưởng Nữ
Trọn bộ 175 chương
Chương 050
0.00
(0 votes)


Chương (1-175)

"Chọn ngày không bằng làm ngay, hôm nay Tình Tình cùng Cô luyện ngân thương đi..." Lận Chước kéo Thiệu Tình vào lòng 𝐧🌀●ự●𝐜, để nàng đưa lưng về phía hắn, mỗi chữ thổi vào phía sau tai Thiệu Tình, ngữ điệu mang theo ôn nhu quyến luyến, nội dung vô cùng ái muội.

Cánh tay Lận Chước siết lại ôm nàng chặt hơn, Thiệu Tình cảm giác được có vật cứng rắn п·ó·𝐧·ɢ 𝒷ỏ·n·🌀 chống lên người mình, đó là "ngân thương" trong miệng Lận Chước. Lận Chước gầy nhưng eo rắn chắc, hắn ấn người lên, cảm giác cứng rắn kia ngày càng rõ rệt, mặc dù cách nhiều lớp vải nhưng vẫn không ăn thua.

Thiệu Tình cảm thấy khí huyết toàn thân phút chốc đổ dồn lên mặt, cả khuôn mặt nóng đến kinh hồn, hai chân bủn rủn khiến nàng càng thêm xấu hổ, 𝐭♓●â●п 🌴●𝐡●ể nàng theo quán tính hưởng ứng với Lận Chước. Mặc dù trong lòng nàng vừa rồi còn có mâu thuẫn và phòng bị với Lận Chước, dường như mâu thuẫn này càng khiến ✝️𝒽*â*п t*ⓗ*ể nàng hưng phấn hơn, giữa hai chân vậy mà lại rỉ ra chất nhờn.

Thiệu Tình có hơi tức giận với ✞*♓*â*п 𝖙*h*ể không biết cố gắng này, nàng đưa tay muốn đẩy cánh tay đang ôm lấy eo nàng, nhưng sức lực Lận Chước quá lớn, nàng không thể làm gì được.

"Sao? Không muốn? Chẳng lẽ là đang giận Cô?" Lận Chước không phải người háo sắc, nhưng hôm nay hắn sinh ra 𝐝ụ*𝖈 𝐯ọ𝖓*g muốn chiếm hữu, muốn chiếm đoạt để chứng minh nàng chỉ là của một mình hắn.

Sau khi thấy Thiệu Tình và Lâm Nguyên Cẩn hoà hợp với nhau, cơn tức giận đè nén trong 𝐧🌀ự.↪️, ngữ khí hắn có chút nguy hiểm, tựa như chỉ cần Thiệu Tình trả lời một đáp án hắn không vừa lòng, hắn sẽ phát tác tức thì.

Đúng thật, nếu Thiệu Tình trả lời sai hắn sẽ "xử tử" nàng ngay tại chỗ, để nàng thuộc về hắn, ⓗu𝐧.🌀 𝐡ăռ.𝖌 đ-â-ɱ 𝐯à-🔴 trong huyệt nàng, rót đầy tử cung của nàng bằng thứ đồ của hắn, để nàng không có thời gian rảnh rỗi mà nhớ đến người khác. Trong mắt, trong tim, trong huyệt chỉ có một mình hắn.

Tính cách chiếm hữu mãnh liệt này quá xa lạ, giống như lãnh thổ bị con thú khác đến xâm chiếm, hắn đương nhiên phải bảo vệ lãnh thổ của mình.

Thời khắc bày Thiệu Tình nghĩ không được chọc giận hắn, thứ nhất, т♓â·п ✝️·𝖍·ể Lận Chước quả thật thoả mãn ◗ụ·↪️ ✅ọ𝓃·🌀 của nàng, thứ hai, nàng nên nhớ rõ mục đích của nàng vào Đông Cung là để làm gì. Sau này rời đi, nàng không thể dùng tình dục để Lận Chước nhớ đến nàng, nàng chỉ có thể dựa vào ba tháng này để tạm trú trong lòng hắn.

Từ sau khi Lận Chước ngủ lại tẩm điện của nàng, hắn liền thể hiện rõ ◗_ụ_↪️ 𝖛_ọ_ⓝ_🌀 trên mặt. Mọi khi Thiệu Tình rất hưởng thụ, nhưng hôm nay đang là ban ngày. Tuy cung nhân đã chủ động lui xuống hết, song, Thiệu Tình vẫn cảm thấy bất an, nàng xuống nước, thấp giọng đáp: "Điện hạ, chi bằng chúng ta dùng cơm xong rồi về tẩm điện đi..." Ban ngày tuyên 🅓â·Ⓜ️ cũng không làm Thiệu Tình xấu hổ, nhưng giữa thanh thiên bạch nhật khiến cơ thể Thiệu Tình nóng rực, nhưng tận sâu đáy lòng nàng chút hưng phấn.

"Tình Tình đang xấu hổ? Cô còn nghĩ lá gan của Tình Tình lớn hơn nhiều!" Thái tử cấm dục, quy củ hiện giờ đang ôm lấy ác nữ nổi danh khắp kinh thành, muốn cùng nàng phóng đãng ở bên ngoài.

"Điện hạ..." Thiệu Tình túng quẫn giãy giụa vài cái.

Lận Chước không cho nàng cơ hội thoát thân, Thiệu Tình bị hắn đưa đến phía sau núi giả. Ngọn núi giả này rất cao, chiếm một khoảng đất rộng. Bên trong núi giả có một cái hang động, đủ để chứa hai người, Thiệu Tình bị đư.@ ν.à.o trong hang động, tiếp đó, cả hai 𝖙●𝒽●â●𝓃 🌴●♓●ể áp vào vách núi.

Không khí trong sơn động có chút lạnh lẽo, tầm mắt tối đen. Váy dài của Thiệu Tình bị Lận Chước vé lên, hai chân nàng bất giác ⓡ𝖚*𝐧 r*ẩ*🍸.

Ngón tay Lận Chước đặt lên chiếc bánh bao múp máp, cách lớp quần lụa mỏng, hắn ấn chuẩn xác lên hạt châu ẩn nấp bên trong mà xoa, mị châu kia sớm đã cứng ngắc dựng thẳng, khao khát được người âu yếm yêu thương.

"Đồ khẩu thị tâm phi, bên dưới đã ướt đến nhường này, nếu Cô không dùng ngân thương chặn lại thì nó sẽ chảy lênh láng, phải làm sao đây?" Lận Chước thấp giọng cười, trong giọng nói xen lẫn tia vui 𝐬ư●ớ●п●g, có nam nhân nào lại không thích nữ nhân của mình ướt vì mình chứ? Đối với nam nhân mà nói, đó giống như là một chiến công.

"A...ưm..." Thiệu Tình ✝️_𝐡_ở 𝖍_ổ_𝓃 ♓_ể_ⓝ, hai chân không tự chủ được c.ọ ❎.á.t lấy nhau. Ngón tay của Lận Chước có chút thô lỗ, kẹp lấy mị châu. ↪️.ả.𝐦 ɢ𝐢.á.𝐜 ⓣ.ê d.ạ.ℹ️ bắt đầu len lỏi khắp cơ thể khiến toàn thân nàng run lên.

"Điện hạ..." Mặt mày Thiệu Tình đỏ bừng, nàng đã độռ·ⓖ t·ì·𝐧·𝐡, từ ngữ hạ lưu của Lận Chước khiến ⓣ·𝐡â·n ⓣ·𝖍·ể nàng bừng lên hưng phấn.

Mọi người đều nói nam nhân này thanh cao cấm dục, cuối cùng cũng bị nàng nhuộm pháo hoa rực rỡ của nhân gian. Nam tử ngọc thụ lâm phong cùng nàng trầm luân lầy lội ở nhân gian, đây không phải là chiến công của nàng sao? Có biết bao nữ nhân muốn tiếp cận hắn nhưng chỉ có nàng là thành công.

"Điện hạ..." Thiệu Tình gọi hắn một lần nữa, nàng xoắn hông, bất mãn hừ nhẹ.

Lận Chước dừng tay lại, tiếp theo không làm gì cả, làm cho nàng giống như bị treo lơ lửng ở không trung, không đưa lên cũng không chịu hạ xuống.

"Sao vậy?" Lận Chước biết rõ còn cố hỏi, giọng nói hắn mang vẻ lười biếng, làm cho Thiệu Tình nghe xong, giữa hai chân lại rỉ ra thêm dịch nhờn.

"Không phải Điện hạ muốn luyện thương sao? Vậy thì cắm ngân thương vào đi..." Ban đầu ngại ngùng, sau Thiệu Tình càng lúc càng phóng đãng ra mặt. Nàng dựa vào người Lận Chước, †ⓗ·â·ⓝ ✞·♓·ể 𝖒*ề*ɱ m*ạ*❗ c_ọ ❌_á_𝖙 với hắn.

"Vậy thì theo ý nàng muốn, thao luyện thật tốt!" Lận Chước cũng không thể nhịn được hắn 🌜ở●ℹ️ 𝐪●⛎ầ●п lụa của nàng ra, tiếp đó hắn cởi dây quần mình, phóng thích cự long đang ngạo nghễ ngẩng đầu, cự vật kia chờ không nổi liền chui nhanh vào trong mị huyệt ấm áp ẩm ướt kia.

"A...ư...." Lúc cự long ❎*â*ɱ ⓝ*h*ậ*🅿️, nhiều cảm xúc tìm đến khiến nàng nhắm mắt lại cắn chặt môi dưới, phát ra tiếng r.ê.ռ 𝖗.ỉ thoải mái.

Lúc đâ·〽️ đến nơi sâu nhất, Lận Chước tham lam vặn eo đẩy Ⓜ️ô●n●𝖌, dùng sức đ*â*𝐦 mị huyệt xinh đẹp động lòng người kia. Sau một trận đ-â-ⓜ 𝐯à-🔴 kịch liệt, tầng tầng lớp lớp mị thịt mú_𝐭 chặt, giữ lại mọi thứ khiến toàn thân hắn şướ𝖓·ⓖ như điên. Lận Chước thở dài một hơi, trong lòng đã bình ổn được một chút, nghe âm thanh nàng kéo dài âm thanh, hắn gọi nàng một lần nữa: "Tình Tình!"

Tình Tình, Tình Tình, hai cái tên dần hòa hợp hơn. Thiệu Tình ở trong lòng hắn dường như còn mang một ý nghĩa khác, Một bên là thứ nữ xinh đẹp ngang ngược mà hắn nghe đồn kia đã biến mất, thay bằng một người tươi trẻ đầy sức sống. Một bên là tiểu hài tử từng kiên cường ở trong rừng tìm kiếm sự sống, sùng bái hắn. Nữ nhân nằm dưới thân hắn ℊ●ï●𝒶●𝖔 𝒽0🅰️●𝖓 kia là nữ tử khiến trái tim hắn hạnh phúc.

Nàng lặng lẽ sinh trưởng trên đầu quả tim hắn, không thấy mầm mống, thời gian trôi qua, nó phát triển mạnh mẽ. Lúc này hai người đều không biết được, gốc rễ 🌴ìn·♓ á·❗ ngoan cường có một ngày sẽ hòa hợp với trái tim, chia ly thì chẳng khác nào tước đi sinh mệnh.

Lúc này, ràng buộc lớn nhất của hai người là ԁụ●𝐜 ⓥ●ọ●ռ●𝖌 chưa được nguôi ngoai, côn th*t lại một lần nữa đâ*m đến nơi sâu nhất, Lận Chước ở phía sau vừa ra sức thúc nàng, vừa đưa ngón tay xoa xoa hạt châu lộ ra ngoài kia.

"A...ha...Điện hạ...đừng...đừng mà.... ưm..." Hai bút cùng vẽ, mị huyệt và hoa châu cùng lúc nhận ⓚí·🌜·𝖍 🌴♓·í↪️·𝐡 từ nam nhân, Thiệu Tình nhìn không được bật lên tiếng nức nở.

Nhép... nhép..

Một lượng lớn dịch tưới lên đầu dương v*t, côn th*t vẫn không dừng lại mà tiếp tục ra vào tạo nên tiếng ướ*🌴 á*𝖙 đầy 𝖉_â_〽️ mĩ.

Cả người Thiệu Tình căng cứng nghênh đón vật ngoại lai khiến cao trào liên tục ập đến, chớp mắt trong đầu nàng trống rỗng, chỉ có vui ş*ư*ớ𝓃*ɢ mãnh liệt quẩn quanh ở bên trong.

Lận Chước cảm thấy bên trong có vô vàn cái miệng nhỏ cắn 〽️·ú·✞ côn th*t của hắn: "Tình Tình, nàng m.ú.т chặt quá!" Hắn cắn răng, cố kìm nén không để cho nàng Ⓜ️ú·† đến mức buông bỏ 𝖛·ũ ⓚ·♓·í, hắn điên cuồng đ_â_ɱ ѵ_à_⭕ thành vách đang co rút dữ dội kia.

Thiệu Tình xụi lơ, mị huyệt tiếp tục bị hắn 𝐜ắ·〽️ 𝐯·à·𝖔, sau hơn trăm hồi thúc, nàng chỉ cảm thấy bên trong như muốn tan ra, toàn bộ tử cung nàng bị đ.â.ɱ đến bốc cháy rồi, lúc này Lận Chước mới bắn dương tinh đặc sệt, nóng hổi vào bên trong nàng.

Chương (1-175)