Đại kết cục (thượng) (4)
← Ch.360 | Ch.362 → |
Editor: Ánh Quyên
Quách phu nhân nước mắt thi nhau rơi xuống. Thân thể Huệ phi luôn luôn khỏe mạnh, chỉ là từ sau lần xuất cung thăm hỏi Trần Lưu công chúa, thân thể nàng ngày càng lụn bại. Ở trong cung luôn bị những người thân tín bên cạnh phản bội, bệnh tình của nàng càng trầm trọng cũng là khó tránh khỏi. Quách phu nhân không dễ dàng mới dìu được Quách Huệ Phi đứng lên, lại nghe thấy nàng thấp giọng nói: "Ta xin đại tẩu một chuyện, mặc kệ tương lai Nguyên Anh làm sai chuyện gì, xin các ngươi hãy bỏ qua cho hắn."
Nghe đến đó, Lý Vị Ương đã hiểu được, nàng nhìn Quách Huệ Phi, nhẹ nhàng lắc đầu, đáng thương cho tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ, Huệ phi là người cực kì thông minh, có lẽ nàng mới là người đầu tiên nhìn thấu tâm tư của Tĩnh Vương.
Lại nghe thấy Huệ phi nói: "Nguyên Anh hài tử này cá tính quá quật cường, phàm là thứ hắn muốn sẽ không dễ dàng buông tha, tuy rằng thời gian gần đây biểu hiện của hắn như là chỉ nhìn vào lợi ích trước mắt, nhưng ta lại cảm thấy thập phần cổ quái, có lẽ hắn đang ở trong tối mưu đồ cái gì đó... Đại tẩu, cho dù là nể mặt ta, nếu như Nguyên Anh đã làm sai chuyện gì, xin các ngươi..."
Ý tứ của Quách Huệ Phi rất đơn giản, nàng hi vọng Tề quốc công phủ tha thứ cho Tĩnh Vương Nguyên Anh.
Lý Vị Ương lãnh đạm nói: "Huệ phi nương nương, ngài nghĩ nhiều rồi. Tĩnh Vương điện hạ là biểu ca của con, là người cháu mà phụ thân cùng mẫu thân yêu thích, là cháu ngoại tổ mẫu vô cùng yêu thích. Bất luận ra sao tầng huyết thống này cũng sẽ không thay đổi."
Huệ phi nhìn Lý Vị Ương, nàng biết đứa bé này thập phần thông minh, đã nghe hiểu ý tứ của mình. Huệ phi thở dài, nói: "Ta thực hết sức sợ hãi, Gia Nhi con nói cho ta, nếu như Nguyên Anh phạm sai lầm, con có thể tha thứ cho hắn sao?"
Lý Vị Ương cười cười: "Mặc kệ Tĩnh Vương điện hạ làm cái gì, cho dù là nể mặt cô mẫu, con cũng sẽ tha thứ của hắn."
Lý Vị Ương nói như vậy là bởi vì Quách Huệ Phi đã từng cứu mình, mà không phải nàng có lòng khoan dung gì với Tĩnh Vương Nguyên Anh, đạo lý ăn khế trả vàng Lý Vị Ương vẫn hiểu được. Càng huống chi nhìn thấy thân thể Huệ phi đã không tốt, nếu hiện tại lại nói với nàng, mình tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bất kỳ người nào cố gắng gây thương tổn cho Tề quốc công phủ, vậy không phải là hoạ vô đơn chí sao?
Quách phu nhân nghe đối thoại của hai người các nàng, trong lòng cũng vô cùng buồn bực, nói: "Nguyên Anh bất quá chỉ là đứa bé, tuy rằng có vội vã một chút nhưng cũng không đến nỗi làm ra chuyện gì. Nương nương, ngài không cần quá lo lắng, cứ yên tâm dưỡng bệnh là được."
Quách Huệ Phi nhẹ nhàng thở dài: "Đại tẩu, ngươi cũng không minh bạch ý tứ của ta, ta muốn nói..."
Lúc này Lý Vị Ương đã ngăn cản nàng: "Huệ phi nương nương, thân thể của người không tốt, vẫn không cần nhiều lời, ý tứ của người Gia Nhi đều rõ ràng!"
Quách Huệ Phi trong mắt ngấn lệ, nàng lập tức khẽ cười, nói: "Gia Nhi, ta thực sự hết sức cao hứng thay đại tẩu, nàng hao phí nhiều năm tìm kiếm nữ nhi như vậy, hiện tại rốt cục cũng tìm được con, có thể ở cùng một chỗ với người nhà của mình, đây là chuyện hạnh phúc biết bao, không giống như ta bị nhốt trong cái lồng vàng này, ngày qua ngày càng già đi, hiện tại cũng chỉ chờ chết thôi."
Lý Vị Ương nhẹ nhàng tiến lên cầm bàn tay lạnh giá của Quách Huệ Phi, nàng mỉm cười, nói: "Nương nương, mặc kệ ngài ở chỗ nào, cùng đều là người một nhà của chúng ta."
Quách Huệ Phi nhẹ nhàng đem gò má áp vào tay Lý Vị Ương.
Lý Vị Ương cảm giác được từng giọt nước mắt nóng bỏng đang rơi xuống trên mu bàn tay nàng, bởi vì Quách Huệ Phi nghiêng mặt đi nên Quách phu nhân không nhìn thấy, chỉ có Lý Vị Ương mới cảm nhận được nỗi thống khổ trong lòng đối phương.
Hiện tại không có người nào khổ tâm bằng Huệ phi? Nàng biết rõ nhi tử của mình dã tâm bừng bừng, một lòng muốn lợi dụng Tề quốc công phủ đi lên ngôi vị hoàng đế, nhưng nàng lại cái gì cũng không thể làm. Năm đó nàng đã từng vì gia tộc, dứt khoát kiên quyết từ bỏ người yêu để tiến cung. Mà bây giờ, giữa gia tộc cùng con trai ruột, nàng lại phải kiệt lực giãy dụa để cầu được một sự cân bằng.
Thế gian này làm gì có chuyện lưỡng toàn đôi bên, chỉ sợ nàng cuối cùng là công dã tràng.
Lý Vị Ương nhẹ nhàng thở dài, Nguyên Anh à Nguyên Anh, ngươi có thấy được tấm lòng của mẫu thân ngươi, nàng đây là vì bảo hộ ngươi, vì tương lai của ngươi tìm kiếm một phần đảm bảo đấy.
Ba ngày sau, Lãnh Liên bị đày vào thiên lao, Lý Vị Ương cảm thấy bản thân nên đi gặp nàng một lần. Có lẽ nàng cùng Lãnh Liên cũng không có bao nhiêu tình ý, nhưng tóm lại đều là đến từ Đại Lịch, nàng có chút chuyện muốn hỏi rõ ràng. Bởi vì có Nguyên Liệt lưu lại kim bài, hơn nữa Tề quốc công phủ trăm phương ngàn kế chuẩn bị, tiến vào thiên lao chẳng phải là việc gì khó, chỉ là tránh chút người mà thôi. Đến khuya, Lý Vị Ương mới nhìn thấy Lãnh Liên. Trong lao ngục eo hẹp, Lãnh Liên chỉ khẽ động, chiếc xiềng xích liền phát động tĩnh, trên gương mặt tuyệt mỹ kia hiện lên sự trào phúng chưa bao giờ có.
"Lý Vị Ương, ngươi tới để đưa ta lên đường sao?" Nàng khôi phục lại xưng hô ngày xưa.
Lý Vị Ương lệnh cai ngục mở cửa, bước vào trong ngục thất, nghe vậy nàng khẽ mỉm cười, nói: "Lãnh Liên, ngươi nên biết lần này ngươi phải chết không thể nghi ngờ."
Lãnh Liên thấp giọng cười: "Ta đã bị nhốt vào thiên lao, cũng nghĩ là sẽ chết, chỉ là ta không ngờ đêm khuya hôm nay ngươi lại đến thăm lão bằng hữu này."
Trái ngược với Lãnh Liên mãn nhãn trào phúng, Lý Vị Ương hết sức bình tĩnh: "Chúng ta quen nhau đã nhiều năm, ta biết ngươi chẳng hề sợ chết, chỉ là không nghĩ đến ngày này lại tới nhanh như vậy..." Không chờ Lãnh Liên mở miệng, Lý Vị Ương lại nói tiếp: "Ngươi chết cũng không có quan hệ gì, nhưng Thác Bạt Húc đâu? Ngươi định để hắn ra sao?"
Lãnh Liên sửng sốt, lập tức lâm vào trầm mặc.
Lý Vị Ương tùy mặt gửi lời, lạnh lẽo nói: "Uổng phí ngươi thân là mẫu thân, chẳng lẽ không biết làm mẹ người ta sao? Bây giờ ngươi thân đã bị giam trong thiên lao, nếu hoàng đế thực sự giết ngươi, ngươi tất nhiên phải chết, Thác Bạt Húc lại nên xử lý như thế nào? Bây giờ hắn đã không phải hoàng tử Đại Lịch, bất quá chỉ là một đào phạm bị người khác đuổi giết, hắn còn nhỏ, ngươi muốn hắn cả đời phải lang bạc khắp nơi sao? Ta biết ngươi giữ hắn tại nông hộ, nhưng người ta lại có nghĩa vụ gì mà vô duyên vô cớ nuôi lớn hài tử cho ngươi? Lãnh Liên, ngươi thật sự không nghĩ cho con trai ruột của mình sao?"
Lãnh Liên cãi bướng: "Ta vốn là một nữ nhân tham mộ phú quý, chỉ biết nghĩ cho mình, nếu lúc ấy ta có chút suy nghĩ cho hắn, cần gì phải ném hắn ở lại nông trại không quan tâm như vậy. Lý Vị Ương, ngươi đừng tưởng rằng như vậy là có thể kích thích được tâm tính của ta, mặc kệ ngươi nói cái gì, đều là vô dụng!"
Lý Vị Ương lạnh lẽo nhìn nàng, cười cười: "Thật không? Kỳ thật ta luôn nghĩ, chủ tử sau lưng ngươi đến tột cùng là ai?"
Lãnh Liên không khỏi nhíu mày: "Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Lý Vị Ương thần sắc bình lặng: "Từ khi ngươi đi tới Việt Tây ta đã luôn tự hỏi vấn đề này, Thác Bạt Ngọc không chịu thu lưu ngươi, hoàng cung - ngươi cũng không thể ở lại, nhưng chỉ dựa vào một khuôn mặt mỹ mạo này, đến nơi nào ngươi đều có thể sinh tồn, vì sao phải ngàn dặm xa xôi đi tới Việt Tây? Chỉ là vì uy hiếp của Doanh Sở thôi sao, không, điều này là không thể."
Lãnh Liên u lãnh nói: "Bởi vì ta muốn mưu đồ một cái tiền đồ tốt đẹp, ta không muốn sống cô độc như vậy trong quãng đời còn lại, càng bởi vì ta cảm thấy bản thân thiên sinh cao quý, tuyệt đối không thể sống như thế được, nếu không chẳng phải sẽ cô phụ gương mặt xinh xắn này sao?" Giọng nói của nàng mang đầy châm chọc.
Lý Vị Ương cười khẽ, trong màn đêm yên tĩnh, tiếng cười của nàng đặc biệt rõ ràng, làm chấn động nội tâm đối phương.
Lãnh Liên bị nàng cười, cảm thấy trong lòng vô cùng bất an: "Lý Vị Ương, ngươi đến tột cùng là có mục đích gì? Hiện tại lúc này ngươi hoàn toàn có thể mặc kệ ta, dù sao ta cũng là gian tế Đại Lịch. Mặc kệ ta nói cái gì, mọi ngươi đều sẽ không dễ dàng tin tưởng. Ngươi cũng không cần lo lắng ta sẽ hãm hại ngươi, bởi vì ta không có chứng cớ, không phải sao? Ngươi chạy tới đây rốt cuộc là muốn nói cái gì?!"
Ánh mắt Lý Vị Ương dừng lại trên người Lãnh Liên, ngữ khí cực kỳ bình thản, chưa từng nhận lấy chút ảnh hưởng nào từ đối phương: "Lãnh Liên, ta chỉ là muốn biết ngươi đến tột cùng là vì ai mới đi tới Việt Tây?"
Lãnh Liên thấy Lý Vị Ương trước sau truy vấn vấn đề này, không khỏi mất bình tĩnh mà nói: "Lý Vị Ương, ta đã nói qua, người sai khiến ta chính là Doanh Sở, ngươi rốt cuộc là đang hoài nghi cái gì?! Ta một người sắp chết, lại có cái gì tất yếu phải lừa gạt ngươi!"
Lý Vị Ương lắc đầu, chăm chú nhìn Lãnh Liên, nói: "Ngươi tiếp cận thái tử, chính là chủ ý của ngươi hay người khác có ý định châm ngòi?"
Lãnh Liên sửng sốt: "Không phải ngươi cho ta tiếp cận thái tử, như thế nào lại hỏi vấn đề buồn cười như vậy?"
Lý Vị Ương khẽ thở dài một hơi: "Đúng vậy, ban đầu ta cũng cho rằng tất cả đều là do sự sắp xếp của ta, từ việc ngươi tiến vào Việt Tây đến việc ta lợi dụng ngươi tiếp cận thái tử, tất cả rõ ràng đều thuận lợi như vậy, thuận lợi đến mức ta cũng không dám tin tưởng. Vốn cho là còn phải phí chút công sức mới có thể khiến ngươi tới bên cạnh thái tử, nhưng không ngờ ngươi lại cam tâm tình nguyện trợ giúp ta... Nên nói ngươi rất ngu xuẩn hay nói ta thuận buồm xuôi gió đây."
Lãnh Liên châm chọc nói: "Ngươi biết ta thiên sinh là người ái mộ hư vinh, tham mộ quyền quý, hơn nữa thái tử lại là thiếu niên anh tuấn, quyền cao chức trọng, ta ngưỡng mộ hắn, muốn mượn hắn leo lên cao lại có cái gì không đúng?"
Lý Vị Ương thản nhiên nói: "Đích xác, ban đầu đó cũng là những gì mà ta nghĩ, nhưng hiện tại ta lại không thấy như thế."
Lãnh Liên biết nữ tử đối diện này có bao nhiêu đa nghi, giảo hoạt, không khỏi nhíu mày nói: "Ý này là gì?"
Giọng nói của Lý Vị Ương phập phần bình thản: "Quan trọng nhất là ngươi rõ ràng có cơ hội đào thoát, chỉ cần rời khỏi là được, nhưng vì sao lại bị Tĩnh Vương bắt được?"
Lãnh Liên chấn trụ, cúi thấp đầu xuống, không nói một lời.
Lý Vị Ương thấp thoáng khẳng định phán đoán trong lòng, nói: "Nguyên bản ta cho rằng ngươi là một quân cờ của Bùi hậu, nhưng tinh tế nghĩ lại cho dù Bùi hậu có âm hiểm độc ác cũng sẽ không đi hại nhi tử của mình, cho nên chủ nhân chân chính của ngươi nhất định không phải Bùi hậu. Nếu nói cùng thái tử có thù, Tĩnh Vương cũng có hiềm nghi rất lớn, nhưng ta cảm thấy cái chuyện này cũng không phải hắn làm, nếu không hắn sớm đã mượn cơ hội xuống tay, làm gì phải đợi tới bây giờ? Nghĩ đi nghĩ lại, ta luôn đoán không được người này đến tột cùng là ai, nhưng buổi tối hôm nay ta đột nhiên rõ ràng."
Lãnh Liên bỗng ngẩng đầu, trong ánh mắt thấp thoáng sự thấp thỏm cùng bất an.
Lý Vị Ương cười: "Chủ nhân chân chính của ngươi là Doanh Sở, các ngươi sớm đã cấu kết, về phần ngươi nói bị hắn ép buộc linh tinh tất cả đều là nói dối, bất quá là vì để lấy tín nhiệm với ta."
Lãnh Liên chấn động cùng kinh hãi nhìn đối phương, thất thanh nói: "Ngươi nói thật là vớ vẩn, là Doanh Sở bức ta tiến vào Việt Tây, cũng là hắn bức ta đến cùng đường, ta làm sao lại nguyện trung thành với hắn?"
Lý Vị Ương nhẹ nhàng cười, nói: "Đúng vậy, chuyện không tưởng như vậy ta cũng không dám tin, nhưng đây lại là sự thật."
Lãnh Liên khó lắm mới ổn định tinh thần, cười nhạo một tiếng: "Ta thấy ngươi thật sự điên rồi, Doanh Sở là người bên cạnh Bùi hậu, hắn vì sao lại muốn hãm hại thái tử, chuyện này không phải là nói không thông sao?"
Lý Vị Ương lắc đầu: "Sau khi đến Việt Tây, ta đã đụng rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng, cũng gặp rất nhiều người không thể lý giải. Doanh Sở chính là đối tượng ta không thể lý giải nỗi, hắn rõ ràng nguyện trung thành với Bùi hậu, nhưng lại luôn ngầm thăm dò nàng, hắn rõ ràng cần phải phụ tá thái tử, rồi lại luôn vạch trần hắn, ngươi nói hắn đến tột cùng là đang suy nghĩ gì?"
Lãnh Liên không nói chuyện, đôi mắt xinh đẹp của nàng trong thiên lao yên tĩnh phát ra ánh sáng u lãnh. Nàng không dám nói thêm một chữ nào nữa, bởi vì Lý Vị Ương sẽ thông qua ngôn ngữ của nàng từng bước khẳng định phán đoán trong lòng.
Lý Vị Ương mỉm cười: "Kỳ thật ngươi không nói ta cũng đều rõ ràng. Chỉ là ngươi cùng Doanh Sở bắt đầu cấu kết từ lúc nào, là sau khi ngươi tiến vào Việt Tây, hay là lúc người vẫn còn đang ở Đại Lịch?"
Lãnh Liên rốt cục cũng nhịn không được, nói: "Lý Vị Ương, ngươi không thấy chính mình sức tưởng tượng rất phong phú sao? Thái tử có lẽ căm hận Doanh Sở, nhưng Doanh Sở lại không có ngu xuẩn như vậy, hắn sẽ không mưu hại thái tử, vì việc này sẽ chọc tức Bùi hậu!"
Lý Vị Ương nhẹ nhàng thở dài: "Không, hắn có lý do, bởi vì hắn nhìn ra Bùi hậu tuy rằng lạnh lùng, vô tình, nhưng đối với thái tử trước sau vẫn vô cùng để ý, cho nên hắn mới muốn thu dọn thái tử, chỉ vì hắn không thể khoan dung việc trong lòng Bùi hậu có người khác quan trọng hơn hắn. Hiện tại là thái tử, tương lai có lẽ còn có một người khác..." Nàng nói tới đây nhẹ nhàng một chút, chăm chú nhìn vẻ mặt Lãnh Liên, lại nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ kia của đối phương đã trở nên trắng bệch như tờ giấy."Ta đoán Doanh Sở nhất định đã hứa hẹn với ngươi, mặc kệ Tĩnh Vương dùng ra loại thủ đoạn nào, mặc kệ bệ hạ có phải muốn giết ngươi hay không, hắn đều có cách để thay xà đổi cột giúp ngươi trốn thoát, đúng hay không?"
Lãnh Liên không nghĩ đến ngay cả lời cam đoan của đối phương Lý Vị Ương cũng có thể đoán được. Lúc nàng nói chuyện, hàm răng không khỏi run lên: "Ngươi, ngươi đến tột cùng còn biết chuyện gì nữa?"
Ánh mắt Lý Vị Ương đảo quanh một vòng ngục giam yên tĩnh, sau đó lại nhìn xuống trên mặt Lãnh Liên, nàng lẳng lặng mà nói: "Lúc ngươi vừa mới bắt đầu tiến vào Việt Tây, ta cho rằng ngươi là nhằm về ta. Kỳ thật chuyện này cũng không sai, chỉ là sau đó Doanh Sở tựa hồ thay đổi kế hoạch, hắn thông qua ta, đưa ngươi đến bên cạnh thái tử, từng bước từng bước giành tín nhiệm của thái tử, bây giờ ngươi đã là ái thiếp của thái tử, kỳ quặc hơn là hắn lại không tiếc lấy bản thân làm mồi nhử khiến cho thái tử cùng Bùi hậu đều tin tưởng ngươi chỉ liên quan tới ta, mà không hề liên quan đến hắn, tất cả bất quá là vì che dấu tai mắt người khác mà thôi. Nói cách khác, hắn ngay cả ta cũng lợi dụng."
Giọng nói Lãnh Liên không ngừng run rẩy, thậm chí thân thể của nàng cũng bắt đầu bất an run rẩy: "Ngươi có chứng cớ gì!?"
Thấy đối phương u mê không tỉnh ngộ, Lý Vị Ương nhẹ nhàng thở dài: "Có khi chuyện này cũng không cần chứng cớ... Kỳ thật, trước khi ta tới đây, còn có rất nhiều băn khoăn cũng không có cách nào cởi bỏ, hiện tại đều đã rõ ràng. Lãnh Liên, Doanh Sở là người thông minh, hơn nữa là ngươi thông minh nhất mà ta từng gặp qua, chỉ đáng tiếc người thông minh này quá mức si tình, quả thực là đến cảnh giới điên cuồng, hắn vì thăm dò Bùi hậu không tiếc hy sinh chính mình, vì thu dọn thái tử không tiếc lợi dụng tất cả mọi người trong thiên hạ, mà ngươi lại là vì cái gì mới trợ giúp hắn vậy?"
Lãnh Liên biết tất cả đã không thể giấu diếm, nàng cười lạnh một tiếng, nói: "Bởi vì Doanh Sở đáp ứng ta một chuyện."
Lý Vị Ương chuyển con mắt lên nhìn nàng: "Chuyện gì?"
Lãnh Liên từng chữ, từng chữ mà nói: "Hắn đáp ứng —— thay ta phục quốc."
Lý Vị Ương nghe đến hai chữ này, chỉ cảm thấy vớ vẩn vô cùng: "Phục quốc?"
Lãnh Liên khẽ gật đầu, vẻ mặt cũng vô cùng trịnh trọng: "Đúng vậy, phục quốc. Hắn đã nhận lời ta, chờ đến khi hắn nắm giữ đại quyền, sẽ thay ta đoạt lại ngôi vị hoàng đế, phù trợ ta làm nữ hoàng. Đến lúc đó, ta chính là người đứng đầu một nước, rốt cuộc không cần dựa hơi người khác, càng không cần khom lưng khuỵu gối với ai cả!"
Lý Vị Ương trong lòng vô cùng chấn động, chỉ nhìn chăm chú Lãnh Liên mà không mở miệng. Khó trách đối phương không chút nào suy xét hậu quả chuyện thái tử bị vạch trần, thì ra dụ hoặc lại lớn như vậy.
Lãnh Liên cười ha hả: "Lý Vị Ương, ngươi nhất định không nghĩ đến ta còn có dã tâm như vậy, có phải không? Từ lúc tiến vào hoàng cung Đại Lịch, ta đã cất giấu giấc mộng này, một ngày nào đó ta muốn phục quốc."
Lý Vị Ương lẳng lặng nhìn đối phương, nói: "Ngươi thực sự tin tưởng Doanh Sở sao? Hắn bất quá chỉ là đang lợi dụng ngươi mà thôi."
Lãnh Liên lãnh đạm cười: "Tuy rằng cố quốc của ta đã bị diệt vong, nhưng bây giờ Việt Tây, Đại Chu, Đại Lịch ba nước đều có suy nghĩ gian dối, chiến tranh cả ngày, lòng người đã tan, chỉ cần có cơ hội, ta sẽ lấy thân phận công chúa hoàng thất vung tay hô một tiếng, những văn võ, anh hùng hào kiệt nhất định sẽ nghe lời đồn đến tham gia, đại nghiệp phục quốc cũng sẽ sắp tới."
Lý Vị Ương hiểu được, khơi mào ba quốc gia phân tranh, Doanh Sở cũng có chút bản lãnh, mà Lãnh Liên hoàn toàn đem chuyện này coi như một loại minh chứng cho lời hứa của đối phương đối với nàng.
Lãnh Liên từng chữ mà nói: "Những năm nay, ta xấu hổ, nhẫn nhục, không có lúc nào là không nằm gai nếm mật, ta không thể quên được trên thân mình chảy xuôi dòng máu cao quý, càng không quên được phụ mẫu, hoàng tỷ bọn hắn chết thảm ra sao. Từ Đại Lịch đến Việt Tây lại đến phủ thái tử, ta biết chung quy sẽ có một ngày hồi chuông phục quốc sẽ gióng lên! Lý Vị Ương, ta làm như vậy với ngươi cũng không hề xung đột, thậm chí sau khi ta làm nữ hoàng còn có thể trợ giúp ngược lại cho ngươi, cho nên ngươi cứ coi như không biết đi!"
Lý Vị Ương lẳng lặng nhìn đối phương, lại đột nhiên cười lên.
Lãnh Liên không khỏi nhíu mày: "Ngươi đang cười nhạo ta si tâm vọng tưởng sao?"
Lý Vị Ương khẽ lắc đầu: "Không, người có mộng tưởng luôn luôn tốt, ta có lập trường của ta, ngươi cũng có lập trường của ngươi, chỉ là không cùng một chỗ, cho nên thấy phong cảnh cũng sẽ không giống nhau, nhưng ngươi tin tưởng Doanh Sở, ta lại chẳng hề tin hắn. Hắn không phải là người hết lòng tuân thủ lời hứa, bất cứ lúc nào cũng đều khả năng bỏ qua ngươi, giống như bây giờ, ngươi cố ý rơi vào trong tay Tĩnh Vương, bất quá là hắn muốn mượn tay Tĩnh Vương thu dọn thái tử mà thôi, không phải sao? Sau khi chuyện thành công, Doanh Sở sẽ buông tha ngươi sao?"
Lãnh Liên trong lòng chấn động, trên mặt lại tươi cười, không dao động mà nói: "Không, sẽ không, Doanh Sở sẽ không phản bội ta, bởi vì ta có thứ mà hắn muốn."
Lý Vị Ương nhếch mày, có chút kinh ngạc: "Là cái gì khiến ngươi tự tin như thế?"
Lãnh Liên ánh mắt tỏa sáng: "Năm đó phụ hoàng của ta đã từng lưu lại một bảo tàng, chỉ cần Doanh Sở phù trợ ta đăng cơ, ta sẽ đưa bảo tàng này chia đều cho hắn. Đến lúc đó hắn có thể có đủ tiền vốn cùng vật lực, sẽ có thể nắm bắt được người mà hắn hằng mong ước."
Ánh mắt của Lý Vị Ương nhẹ nhàng mơ hồ, nàng không ngờ giữa Doanh Sở cùng Lãnh Liên lại có hiệp nghị như vậy, tâm niệm chuyển tiếp đột ngột, cuối cùng lại thở dài, nói: "Ngươi đã có chí hướng cao như vậy, ta cũng không có biện pháp xoay chuyển ý nghĩ của ngươi, thôi, tốt xấu do ngươi quyết định, nhìn thấy ta và ngươi cũng đã từng quen biết, chỉ hi vọng ngươi có thể sớm đạt thành tâm nguyện." Nói xong, nàng đã xoay người đi ra ngoài.
Lãnh Liên đột nhiên lạnh lùng nói: "Lý Vị Ương, ngươi không tin ta sẽ thành công sao? Ta nhất định sẽ thành công, ta muốn chứng minh cho ngươi thấy, ta sẽ thành công!"
Bước chân Lý Vị Ương đột nhiên dừng lại, thật lâu sau nàng mới xoay người, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lãnh Liên, nói: "Ta ở chỗ này cung chúc ngươi đạt thành tâm nguyện." Nói rồi, nàng nhẹ nhàng cười một cái, nhanh nhẹn đi xa.
Lãnh Liên phẫn nộ, nắm chặt lòng bàn tay, nàng biết Lý Vị Ương chẳng hề tin tưởng mình, đối phương tuy rằng tươi cười nhưng trong ánh mắt lại ngầm khinh miệt. Bằng cái gì mà Lý Vị Ương lại có nhiều người đi theo nàng như vậy, mà chính mình lại đem hết toàn lực thật không dễ dàng mới dựa được vào hoàng đế Đại Lịch, thế mà ông già kia lại đột nhiên chết đi. Sau đó nàng lựa chọn Thác Bạt Ngọc, trong lòng đối phương cũng chỉ có một mình Lý Vị Ương, bất đắc dĩ nàng mới kết minh cùng Doanh Sở, hi vọng mượn lực lượng của đối phương giúp nàng leo lên cao. Lý Vị Ương đã nói, nàng sao lại không biết, Doanh Sở là một tiểu nhân hai mặt ba lòng thay đổi thất thường, nhưng Lãnh Liên đã không còn lựa chọn, nàng nhất định phải tín nhiệm hắn, bởi vì đây là cơ hội duy nhất, nàng muốn đánh cược một lần!
Sau giờ ngọ, Lý Vị Ương rảnh rỗi không có việc gì làm, ngồi trong thư phòng, ôm Mẫn Chi, đang dạy hắn đọc chữ.
Mẫn Chi cắn môi, có chút không kiên nhẫn lật qua một tờ, rất nhanh nhìn Lý Vị Ương một cái, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, cái này dùng để làm gì?"
Lý Vị Ương cười nói: "Như thế nào, Mẫn Chi không thích quyển sách này sao?"
Lý Mẫn Chi chớp mắt một chút, nói: "Mẫn Chi không thích văn chương, Mẫn Chi thích thứ khác cơ."
Lý Vị Ương nhướng mày: "Hử? Tỷ như..."
Mẫn Chi nghĩ nghĩ, trịnh trọng mà nói: "Tỷ như những thứ xinh đẹp trong phòng Ngũ ca, Mẫn Chi rất thích."
Quách Đạo thiên tính tự do bất kham, chán ghét nhất là văn chương đạo đức, trong thư phòng thả không ít sơn xuyên ký sự (này là gì nhỉ), Lý Vị Ương nhíu mày, có chút kinh ngạc nói: "Đệ thích những thứ đó sao?"
Mẫn Chi khẽ gật đầu, lại nghe thấy Lý Vị Ương than thở. Mẫn Chi có chút khẩn trương, nói: "Tỷ tỷ, đệ có phải làm sai cái gì hay không?"
Lý Vị Ương sờ đầu của hắn, nói khẽ: "Đệ không có làm sai gì cả."
Mẫn Chi có chút buồn rầu, bắt chước Lý Vị Ương nhăn nhắn lông mày nhỏ nhắn, nói: "Đệ có phải làm cho tỷ tỷ rất thất vọng hay không? Tứ ca cũng nói đệ như vậy."
Quách Đôn? Lý Vị Ương cười cười: "Tứ ca nói đệ như thế nào?"
Mẫn Chi do dự một chút mới nói: "Tứ ca nói, đệ là con cháu tướng môn, cũng nên có mấy phần anh sắc khí nhọn, cho nên tứ ca muốn dạy đệ dùng đao kiếm."
Đúng là Quách Đôn sẽ nói những lời này, Lý Vị Ương hòa hoãn: "Vậy Mẫn Chi nghĩ như thế nào, tương lai muốn làm thừa tướng hay muốn làm tướng quân?"
Mẫn Chi tuổi tuy nhỏ, nhưng vô cùng hiểu chuyện, ngọt ngào ngây thơ nói: "Mẫn Chi đều không thích... Nhưng như vậy không được, mọi người đều nói đệ là đệ đệ của tỉ, không thể để cho tỷ thất vọng, cho nên đệ sẽ cố gắng đọc sách, tập viết, còn muốn luyện võ nữa."
Lý Vị Ương mỉm cười, day day khuôn mặt trắng nõn của hắn, rồi nói: "Mẫn Chi, tuy rằng đệ còn nhỏ, nhưng có chút chuyện tỷ tỷ hi vọng đệ biết, cuộc đời của mình đệ phải tự quyết định, mọi chuyện đều sẽ qua đi, không cần văn võ song toàn, cũng không cần học phú ngũ xa, tỷ tỷ chỉ hi vọng đệ muốn làm ruộng hay muốn đi học ngư tiều gì đó tùy đệ chọn. Nếu một người bị vinh hoa phú quý cùng ánh mắt của người khác trói buộc suốt đời, chẳng lẽ hắn sẽ cảm thấy vui vẻ sao?"
Mẫn Chi kinh hỉ mà nói: "Thật sao? Vậy đệ có thể không cần đọc sách tập viết, không cần học võ sao?"
Lý Vị Ương âm trầm, nói: "Vậy cũng không phải, đệ dù sao cũng là nam hài tử. Chẳng lẽ muốn biến thành một người dốt đặc cán mai, làm cái gì cũng sai người khác sao? Tỷ tỷ chỉ là nói cho đệ, học văn là vì để đệ lòng dạ rộng rãi, học võ là vì cường kiện thân thể, không cần đệ phải đi tranh công danh, cũng không cần đệ đi cướp phú quý, cũng không nói đệ ăn bơ làm biếng như vậy!"
Mẫn Chi gãi gãi đầu, một lát sau lại giống như đại nhân nghiêm túc mà nói: "Tỷ tỷ đã nói như vậy, vậy đệ nhất định sẽ cố gắng tập võ luyện chữ."
Lý Vị Ương cười tươi, vừa muốn nói cái gì, lại đột nhiên nghe thấy Triệu Nguyệt đi vào bẩm báo: "Tiểu thư, Lãnh Liên chết. Nghe nói nàng đập vỡ bát sứ đựng cơm, lấy mảnh sứ đâm vào cổ họng của mình, máu chảy lênh láng trên đất, rồi tắt thở."
Lý Vị Ương tươi cười nhẹ nhàng: "Ngươi nói thật sao, xác định là Lãnh Liên mà không phải thế thân?"
Triệu Nguyệt khẽ gật đầu: "Tiểu thư, nếu tin tức không chính xác, nô tì như thế nào sẽ lấy ra nói cho ngài, nô tì đã cho người đi xác nhận, đó thật sự là Lãnh Liên."
Lý Vị Ương để Mẫn Chi xuống, nhẹ nhàng vỗ đầu của hắn, nói: "Mẫn Chi, đi tìm mẫu thân đi, tỷ cùng Triệu Nguyệt tỷ tỷ có lời muốn nói." Nói xong, đem điểm tâm trên bàn đưa cho hắn.
Mẫn Chi yêu thích cắn một cái, trên mặt lấm lem vụn bánh, bước chân ngắn ngủn, chạy ra ngoài.
Lý Vị Ương nhìn bóng lưng của hắn, trầm mặc một hồi, mới quay đầu lại: "Là chuyện phát sinh khi nào?"
Triệu Nguyệt thấp giọng nói: "Sau khi tiểu thư rời đi không lâu."
Lý Vị Ương chậm rãi trầm ngâm: "Không, không thể nào. Lãnh Liên tuyệt đối sẽ không tự sát."
← Ch. 360 | Ch. 362 → |