Vay nóng Homecredit

Truyện:Thứ Nữ Hữu Độc - Chương 295

Thứ Nữ Hữu Độc
Trọn bộ 378 chương
Chương 295
Triệu gia bị diệt
0.00
(0 votes)


Chương (1-378)

Siêu sale Shopee


Bên trong hoa viên là cảnh ca múa thái bình, bộ dáng nói cười oanh oanh yến yến, mọi người không ai nhận thấy được điều gì khác thường. Mọi người vừa uống rượu, vừa xem ca múa, chẳng bao lâu đã thấy vầng trăng tròn mọc lên hướng đông, các cung nữ bày biện bánh trung thu, có các loại trái cây thượng đẳng như bưởi, lựu, khoai sọ, hạch đào, lạc, dưa hấu, mời các vị vương công đại thần cùng phu nhân thiên kim. Mọi người ngắm cảnh trăng lên tuyệt đẹp, lại được thưởng thức bánh trái tươi ngon, khung cảnh quả nhiên vui vẻ hòa thuận.

A Lệ công chúa tò mò nói: "Hôm nay rốt cuộc là ngày lễ gì, sao lại mở riêng yến tiệc để chúc mừng vậy?"

Lý Vị Ương mỉm cười nói: "Công chúa đến từ thảo nguyên, đối với tập tục của Việt Tây chúng ta còn chưa hiểu hết, hôm nay là tết Trung thu, vào ngày mười lăm tháng tám, là ngày lễ truyền thống lớn thứ hai chỉ sau tết âm lịch, diễn ra vào đúng mùa thu. Vào tiết Trung thu, mặt trăng rất tròn, rất lớn, ánh trăng cũng sáng rõ nhất, tượng trưng cho sự đoàn viên, cho nên, chúng ta đặt tên là tết Trung thu."

A Lệ công chúa nghe xong liên tục gật đầu, lại hỏi: "Vậy các ngươi thờ cúng vị thần linh nào trong ngày này?"

Lý Vị Ương nhìn lên vầng trăng tròn, thần sắc điềm đạm nói: "Trước tiên là bái nguyệt thần, một số nơi khác thì không làm vậy, cũng có một số gia tộc thờ tượng gỗ điêu khắc hình nguyệt thần, đa số còn lại là treo tranh giấy khắc gỗ, công chúa nửa tháng trước đã cùng tứ ca đi thăm đình Bái Nguyệt, thì chắc đã hiểu rõ về sự tích Bái Nguyệt. Còn có cứ cách mỗi ba mươi thước sẽ bày một đàn bái nguyệt, do hoàng gia sửa chữa và xây dựng, ngươi từ thảo nguyên đến đây, dọc đường đi cũng đã từng nhìn thấy."

A Lệ công chúa nghe xong, như có chút ngộ ra, nói: "Hóa ra còn có nhiều điều như vậy."

Lý Vị Ương cười nhẹ, A Lệ công chúa giống như trẻ nhỏ có tính tò mò, cái gì cũng phải tìm ra cho bằng được.

Vào đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa hoa viên có người cất cao giọng nói: "Bệ hạ, Nguyên Liệt có chuyện quan trọng cần tấu!"

Tất cả mọi người cả kinh, ca múa tạm dừng lại, hoàng đế nâng mí mắt, nhìn Nguyễn Liệt đang vội vã đi tới, trên mặt cười như có như không, nói: "Vừa rồi còn cho tìm ngươi khắp nơi, ngươi rốt cuộc là chạy tới nơi nào, còn có chuyện gì muốn bẩm báo?"

Nguyên Liệt vẻ mặt trịnh trọng, mở miệng nói: "Hồi bẩm bệ hạ, vi thần vừa mới đi bắt nghịch tặc trong triều!"

Vẻ mặt Hoàng đế lộ ra một tia nghi hoặc, đôi mắt sâu thẳm xẹt qua một tia lạnh lẽo: "Nghịch tặc, sao lại có nghịch tặc ở đây?"

Nguyên Liệt cất cao giọng, nói: "Nghịch tặc là đám người Triệu Thác, Triệu Tường Hòa, Bùi Trung, tự tiện trong triều kết bè đảng, hãm hại trung lương, mưu nghịch phản loạn, cho nên vi thần đã đi trước một bước, bắt bọn họ lại!"

Bùi hoàng hậu ánh mắt ngưng trọng, Bùi Trung là người thuộc chi giữa Bùi gia, là người trẻ tuổi rất được coi trọng, nàng điều đối phương đến cấm vệ quân, đối phương cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, từng bước một đi lên vị trí ngày hôm nay. Nhưng, Nguyên Liệt nói bắt người mượn nhân, chính là không hề nể mặt nàng. Nàng đồng tử mở to, như ánh lửa thiêu đốt, từng chữ từng chữ nói: "Không biết Bùi Trung như thế nào mà đắc tội Húc Vương, mới khiến Húc Vương không cần thông báo trước, đã vội vã đi bắt người đây?"

Nguyên Liệt khuôn mặt ôn hòa mà ánh mắt lạnh lẽo, nói: "Hồi bẩm nương nương, hôm nay nhi tử của Tề Quốc Công là Quách Đạo mang chứng cứ quan trọng muốn gặp hệ hạ, nhưng hai người Bùi Trung cùng Triệu Tường Hòa cố tình cấu kết với nhau, chặn Quách Đạo ngay tại cửa cung, cướp đoạt chứng cứ trên người hắn, bị ta phát hiện, sau đó còn muốn giết người diệt khẩu, mong bệ hạ minh giám!"

Hoàng đế sắc mặt thay đổi, nói: "Có chuyện đó sao? Là chứng cứ gì?"

Nguyên Liệt vẻ mặt vẫn như thường, lớn tiếng nói: "Thỉnh bệ hạ cho phép Quách Đạo xuất hiện."

Hoàng đế vung tay lên, nói: "Chuẩn."

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người trong yến tiệc đều nghị luận nhao nhao, thần sắc thay đổi. Thái Tử ánh mắt âm trầm, trong lòng thầm kêu không tốt. Chỉ lát sau, mọi người thấy Quách Đạo vội vàng đi tới, khom người quỳ xuống đất, hành lễ nói: "Tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Hoàng đế thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt không chút khác thường, khẩu khí cũng rất bình thản: "Trong tay ngươi có chứng cớ gì?"

Quách Đạo lớn tiếng nói: "Hồi bẩm bệ hạ, là một quyển sổ!"

Mọi người nghe đến đó, trên mặt đều lộ ra nghi hoặc, rốt cuộc là sổ sách gì, mới có thể khiến cho Triệu Tường Hòa cùng Bùi Trung liên hợp lại muốn ngăn chặn Quách Đạo ngay tại cửa cung?

Thái Tử mặt trầm như nước, nói: "Tất cả mọi người đều đúng giờ vào cung, Quách Đạo, ngươi vì sao lại là ngoại lệ? Hiện tại đã là giờ này, Bùi Trung ngăn cản ngươi cũng là đương nhiên."

Quách Đạo hừ lạnh một tiếng, nói: "Điện hạ, sự việc vô cùng cấp bách, khiến Quách Đạo không thể trì hoãn, quả thật không dám phá hỏng thịnh yến của bệ hạ! Húc Vương điện hạ đã cho ta mượn kim bài bệ hạ ngự ban, nhưng hai người Bùi đại nhân cùng Triệu Tường Hòa lại vẫn kiên quyết không chịu để ta tiến cung! Không chỉ như thế, bọn họ còn xông đến cướp đoạt quyển sổ trong tay ta!"

Thái Tử nghe đến đó, cười lạnh một tiếng, nói: "Húc Vương, không biết ngươi vừa rồi đuổi bắt nghịch tặc như thế nào, sao phải mang nhiều hộ vệ theo như vậy! Bất luận là ai, đã vào trong cung là phải cởi bỏ binh khí, chẳng lẽ nói ngươi dẫn theo người mai phục ngoài cửa cung bất thành sao? Ý ngươi đây là như thế nào!"

Nguyên Liệt mỉm cười nói: "Ta là phụng chỉ thảo nghịch, Thái Tử chẳng lẽ không biết đạo lý này sao."

Thái Tử sắc mặt nghi hoặc, hỏi: "Phụng ý chỉ bệ hạ? Bệ hạ khi nào thì chuẩn ý chỉ cho ngươi thảo bắt nghịch tặc?"

Hoàng đế cười nhẹ, thầm nghĩ tiểu tử này gây ra chuyện còn muốn liên lụy đến bản thân mình, rõ ràng là chắc chắc hắn sẽ không bàng quan đứng nhìn, hắn vung tay lên, nói: "Quên đi, là trẫm cho hắn ý chỉ, tối nay có thể mang ba trăm hộ vệ, đợi mệnh lệnh tại cửa cung. Hắn xuất động cấm vệ đã được trẫm cho phép, Thái Tử không cần băn khoăn."

Thái Tử nghe đến đó, sắc mặt cực kỳ khó coi, hắn căn bản đã nhìn rõ ý tứ hoàng đế, rõ ràng là cố ý che chở cho Húc Vương Nguyên Liệt. Hắn thật sự không nghĩ ra, vì sao mặc kệ xảy ra chuyện gì, phụ hoàng đối với Nguyên Liệt đều thiên vị không chút do dự! Trong khi hắn mới chính là nhi tử do phụ hoàng thân sinh, cũng chưa từng được hắn nhìn với ánh mắt ưu ái. Thái Tử cắn răng, gắt gao ngậm miệng lại, không tự chủ được xiết chặt chén rượu trong tay.

Lý Vị Ương mỉm cười, Nguyên Liệt quả là kẻ cơ hội, đối với nàng như thế, đối phụ hoàng hắn cũng như thế, chỉ biết hếch mũi lên, dù là ai cũng không nể mặt. Hắn biết rõ hoàng đế sẽ không hỏi tội hắn, nên mới có thể ở trong cung không kiêng nể ai như thế. Như vậy cũng tốt, mọi chuyện huyên náo càng lớn, người Triệu gia càng không có cách nào chối cãi được.

Nguyên Liệt dùng ánh mắt sắc bén nhìn quanh bốn phía, cuối cùng nhìn hoàng đế nói: "Bệ hạ, chẳng lẽ ngài không muốn nhìn quyển sổ vừa thấy kia là sổ sách gì, lại có thể khiến người Triệu gia không từ thủ đoạn để cướp về sao?"

Ánh mắt Hoàng đế nhìn Nguyên Liệt, sau đó dừng trên người Quách Đạo, vẻ mặt sao cũng được, phân phó thái giám bên người, nói: "Đem lên đây."

Quách Đạo cung kính lấy quyển sổ từ trong ngực đưa lên khay, thái giám một đường nâng khay, quỳ xuống, dâng lên cho hoàng đế.

Bùi hoàng hậu vẻ mặt mang theo một tia lạnh lẽo, nhưng thần sắc vẫn trấn định như vậy, không có biểu hiện nào thái quá, Thái Tử bên cạnh sắc mặt lại không được trấn tĩnh như vậy, ngón tay cầm chén rượu cũng chuyển sang màu trắng bệch.

Hoàng đế cầm quyển sổ lên, Thái Tử trong lòng vừa động, đồng thời, hắn cũng mắng thầm Bùi Bật, đối phương rõ ràng cam đoan mọi chuyện sẽ vô cùng kín kẽ, Quách Đạo sẽ không thể trở về bình an, đừng nói đến quyển sổ kia, tuyệt đối sẽ không bị người ngoài biết được! Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Quách Đạo bình an trở về không nói, lại còn mang chứng cứ nguyên vẹn trở về cùng.

Quyển sổ này có bìa màu đỏ thắm, trên đó viết "Vĩnh lịch năm hai mươi hai ", nét chữ tinh tế, thon dài ngón tay của hoàng đế lướt nhẹ trên bìa sổ, cuối cùng lật lên một tờ, sau đó ánh mắt dừng lại trên từng nét chữ màu đỏ. Quách Đạo lớn tiếng nói: "Như bệ hạ đã biết, năm nay tổng cộng cấp cho Triệu Tông là hai trăm vạn lượng bạc quân lương, nhưng trên thực tế quân lương chỉ dùng gần năm mươi vạn lượng, thiếu hụt tới một trăm năm mươi vạn lượng!" Quách Đạo giọng nói vang vọng trong toàn bộ hoa viên, tất cả mọi người đều nghe được rất rõ ràng, trong hoa viên sớm đã không có một ai nói chuyện, ngay cả tiếng một cây trâm rơi trên mặt đất cũng nghe được rất rõ.

Hoàng đế yên lặng nhìn Quách Đạo, mở miệng nói: "Quyển sổ này —— ngươi lấy được từ đâu?"

Quách Đạo trầm giọng nói: "Quyển sổ này lấy từ một gã tên là Sở Lương, hắn ban đầu là phụ tá tín nhiệm nhất bên người Triệu Tông, quyển sổ này vẫn luôn ở bên người hắn, nhưng Triệu Tông là người rất đa nghi, hắn lo lắng Sở Lương sẽ tiết lộ bí mật, vì thế bí mật phái người tru sát toàn bộ mười ba người trong nhà hắn, muốn giết Sở Lương diệt khẩu, Sở Lương trong lòng sớm dự đoán được sẽ có ngày này, nên đã chép lại một bản sao, sau đó tự sát. Triệu Tông nghĩ rằng đã không còn phải lo lắng gì nữa, ai ngờ Sở Lương đã bí mật lưu lại quyển sổ này tại nhà một người tâm phúc với hắn. Tâm phúc của hắn đó là tộc đệ Sở gia, Sở Tuy Mạt. Sở Tuy Mạt chính là một trong số các quân sĩ của Triệu gia, trong quân ngũ không có chức vị gì, cũng không gây nhiều chú ý, quan hệ giữa hắn cùng Sở Lương cũng không có mấy ai biết được, cho nên hắn mới có thể bình an lưu giữ quyển sổ này, mãi cho đến khi Triệu Tông bị giết chết mới thôi. Sau đó hắn biết nhị ca thần bị người khác vu hãm, chợt đoán được việc này nhất định có liên quan đến quyển sổ đang cất giữ, hắn liều mạng mang theo quyển sổ này trốn khỏi quân doanh. Lúc ấy Triệu Tường Hòa còn đang bận.. truy bắt nhị ca thần, nên chuyện một quân sỹ nho nhỏ trốn thoát khỏi doanh trại cũng không mấy để tâm, khi hắn biết được lý do quân sỹ đào thoát cùng Sở Lương có quan hệ chặt chẽ thì cũng đã quá muộn."

"Sau đó bọn họ đã phái người đuổi giết hắn, chẳng qua Sở Tuy Mạt cẩn thận, một đường ẩn nấp trong đoàn dân chạy nạn, chạy trốn tới Hạ Châu, thần đến Hạ Châu tìm được hắn, mới lấy được quyển sổ này. Mong bệ hạ minh giám!"

Lý Vị Ương cúi đầu nhìn chén rượu trước mắt, rượu ngon dưới ánh trăng tản mát ra ánh huỳnh quang, trên thực tế, Quách Đạo lời này mới nói một nửa, để lại một nửa. Trong thư Quách Đạo đã viết, quân sĩ chạy trốn kia đã bị Triệu Tường Hòa tru sát, mà trên quyển sổ sách cũng chỉ ghi lại vài lời, chứng cớ cũng không hoàn toàn đầy đủ. Đương nhiên chuyện này Thái Tử cùng Bùi Bật cũng không thể biết, bọn họ thật sự nghĩ rằng Sở Tuy Mạt vẫn chép lại quyển sổ ấy, hơn nữa hiện giờ đang nằm trong tay Quách Đạo.

Quách Đạo đôi mắt thâm trầm, từng chữ từng chữ nói: "Việc này liên lụy đến đại thần trong triều, nếu xử lý không tốt, sẽ mang lại nhiều phiền toái nghiêm trọng, cho nên quyển sổ này phải mời bệ hạ tận mắt nhìn thấy! Dân chúng đều hưởng ân mưa móc của bệ hạ, được bệ hạ quan tâm, thì vùng biên cảnh mới không rơi vào cảnh nguy hiểm, dân chúng mới có thể bình an, tất nhiên là bệ hạ sẽ có phán đoán sáng suốt!"

Sắc mặt hắn vô cùng trấn tĩnh, nói chuyện cũng rất có lý lẽ, mọi người nghe xong, trên mặt không khỏi lộ ra đăm chiêu. Mọi người đều biết đến năm vị công tử của Quách gia, Quách đại ổn trọng, Quách nhị dũng mãnh, Quách tam giả dối, Quách tứ đôn hậu, duy nhất có vị Quách ngũ công tử này, phong lưu cũng có, tiêu sái cũng có, chưa bao giờ nghe nói có tiếng tốt đẹp gì. Nhưng hôm nay xem ra, thực sự cũng là nhân vật xuất chúng. Chẳng những có thể nói chuyện, mà công phu có thể gọi là lô hỏa thuần thanh, lần đầu tiên nhìn thấy hoàng đế, lại có thể nói ra những lời chuẩn xác như vậy, thật không biết Quách gia phải tích được bao nhiêu công đức, mới có được những đứa con trai xuất chúng như vậy.

Hoàng đế thật lâu sau cũng chưa mở miệng nói gì, Tề Quốc Công gắt gao dõi theo hắn, trong lòng nghĩ màn diễn vừa rồi đúng là có chút mạo hiểm, nếu bệ hạ nhất định không chịu xử lý, Quách Đạo có thể phạm vào tử tội. Hắn đang chuẩn bị cho tình huống xấu nhất này, đột nhiên nghe thấy "Ba" một tiếng, hoàng đế ném quyển sổ kia xuống mặt đất.

Quách Đạo trong lòng nhảy dựng, không khỏi nhướng mày, không ai biết được trong lòng hắn khẩn trương cỡ nào, chỉ duy nhất có Lý Vị Ương biết. Trên thực tế, khi Quách Đạo gửi phong thư về, đã nói tất cả với Lý Vị Ương, hắn còn chưa tìm được bằng chứng thì người đã bị đối phương ám sát, cái gọi là sổ sách cũng chỉ có một phần ba, hai phần ba kia sớm đã bị đối phương đốt cháy. Hắn căn bản không có chứng cứ thật sự, hôm nay bày ra ván cờ này, chẳng qua là bí quá hoá liều thôi, nếu hoàng đế không tiếp thu quyển sổ này, hoặc là hắn cảm thấy chứng cớ không đủ đầy đủ, không chịu truy vấn tội danh của Triệu gia, thì chuyện này chẳng khác nào tự rước họa vào thân.

Quách Đạo cắn chặt khớp hàm, hắn không nhìn về phía Lý Vị Ương, cũng không ngẩng đầu, Lý Vị Ương thần sắc vẫn như thường, bên cạnh A Lệ công chúa gắt gao nắm lấy tay áo của nàng, nói: "Gia nhi, hiện tại làm sao bây giờ?"

Lý Vị Ương trên mặt không hề có chút biến hóa, chậm rãi nói: "Công chúa không cần sốt ruột, chứng cớ có thể không đầy đủ, cứ chờ xem thánh ý bệ hạ mà thôi."

Với tính cách của Hoàng đế, Lý Vị Ương có thể phỏng đoán được một phần, nhưng trước mắt xem ra, có lẽ hắn đang hướng về phía Triệu gia... Không, là Bùi gia lấy cớ làm loạn! Chuyện này chẳng phải là đang buồn ngủ lại có gối kê đầu sao! Lý Vị Ương trên mặt hàm chứa mỉm cười, ngón trỏ theo bản năng miết lên ngón áp út đeo nhẫn ngọc Lưu Ly, động tác vô cùng nhàn nhã. Bên kia, Quách Đạo tuy vẻ ngoài lạnh nhạt, nhưng quả thực trong lòng đang rất bất an, chỉ Lý Vị Ương mới biết, toàn thân Quách Đạo đang run lên vì kinh sợ.

Hoàng đế sắc mặt âm trầm không nhìn mọi người, cũng không nói được một lời nào, không khí trở nên lạnh lẽo.

Đúng lúc này, ánh mắt Nguyên Liệt lóe sáng, tiến lên từng bước lớn tiếng nói: "Bệ hạ, nay đã có vật chứng, mà vừa rồi hành động của Triệu Tường Hòa cùng Bùi Trung cũng đã chứng minh bọn họ ý đồ muốn cướp lại chứng cớ này, nếu quyển sổ này không phải là thật, bọn họ hà tất phải thất kinh như thế, sao phải ra tay ngay tại cửa hoàng cung đây? Quả thực đúng như lời Quách công tử vừa nói, trước kia Quách Diễn vì phát hiện ra quyển sổ này nên mới sách mới bị mưu hại, thỉnh cầu bệ hạ sớm tra xét!"

Hoàng đế lúc này đang suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện, thấy Nguyên Liệt lần này hành động, mục tiêu rõ ràng là muốn chứng minh người Triệu gia có tội. Hắn lạnh lùng cười nói: "Tuổi trẻ nhiệt tình là tốt, nhưng bốc đồng quá cũng không hay, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, lại dám làm loạn trong cung! Ngươi nói xem có đúng không, Tề Quốc Công?"

Tề Quốc Công vội vàng đứng dậy, khom người hành lễ với hoàng đế, nói: "Thỉnh bệ hạ thứ tội, tiểu nhi không biết chuyện, chọc giận bệ hạ, thỉnh bệ hạ khoan hồng độ lượng, tha thứ cho hắn lỗ mãng, nếu như bệ hạ muốn giáng tội, thỉnh bệ hạ giáng tội lên thần, là thần không biết cách dạy con, để cho hắn cả gan làm loạn như thế!"

Thái Tử cười lạnh một tiếng, nếu hoàng đế không tiếp nhận quyển sổ này, hiện tại Quách Đạo không ai có thể cứu được, chuyện này căn bản là không có cách nào làm ảnh hưởng được đến Triệu gia.

Ai ngờ ngay sau đó, hoàng đế đột nhiên phá lên cười, trong giọng nói không hề che dấu sự vui vẻ: "Được, quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử!" Nói xong, ánh mắt hắn nheo lại, thần sắc trở nên bình tĩnh, chầm rãi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo vô cùng, hắn lâu nay ở trong thâm cung, không thích vào triều, nhưng quyền lực vẫn nắm rất chắc, bất kỳ kẻ nào cũng phải kinh sợ! Bí quyết này, không gì khác là nắm chặt các thế lực trong tay! Một quyển sổ này, chỉ còn lại một phần ba, nói thẳng ra là không đủ để chứng minh tội danh Triệu Tông tham ô quân lương, lại không ai đứng ra làm chứng, nếu bản thân hắn thiên vị Triệu Tông, đại khái có thể cho rằng hoàn toàn không biết gì cả, là Quách Đạo vu hãm trung lương. Chẳng qua, Bùi gia bàn tay quá dài, còn muốn vượt qua cả hắn, hắn sẽ không dễ dàng tha thứ, một cây đâm ra nhiều rễ, vẫn nên sớm cắt đi cho thỏa đáng về sau.

Vẻ mặt Hoàng đế vô cùng phức tạp, một nửa mang theo khen ngợi, một nửa lại mang theo tức giận khó có thể che dấu, lạnh lùng nói: "Chính xác dùng cho quân lương chỉ có năm mươi vạn lượng, còn thừa một trăm năm mươi vạn lượng ——" nói xong hắn phẫn nộ quát: "Tất cả đều vào túi riêng của Triệu Tông! Chỉ là một thống soái nho nhỏ, ngay dưới chân Thiên Tử lại còn tham lam, cực kỳ cuồng vọng, quả thực là vô pháp vô thiên!"

Mọi người cả kinh, toàn bộ đứng dậy, nhao nhao quỳ xuống nói: "Bệ hạ bớt giận."

Lý Vị Ương mỉm cười, đúng lúc cúi đầu, che lại nét trào phúng trong con ngươi. Quả nhiên, nàng tính toán không sai, hoàng đế sẽ lấy cớ xử trí Triệu gia để giảm bớt vây cánh của Bùi gia, ván cờ này đương nhiên mạo hiểm vạn phần, nhưng cuối cùng nàng vẫn thắng!

Hoàng đế lồng ngực phập phồng, sắc mặt cũng vô cùng khó coi, phẫn nộ nói: "Cũng dám chiếm đoạt quân lương, lão già Triệu Tông này bị chết cũng đáng tội!"

Hoàng đế mỗi khi nói chuyện đều vô cùng bình thản ung dung, lúc này mọi người nhìn thấy hắn nói ra những lời thô tục như thế, hiển nhiên là phẫn nộ đến cực điểm, không ai dám hé răng, ngay cả ngẩng đầu cũng không dám, dù là nữ quyến cũng đều quỳ trên mặt đất, toàn thân lạnh run. Trong tất cả mọi người, duy nhất chỉ có Bùi hoàng hậu vẫn ngồi tại chỗ, cao quý ung dung, trên mặt cười mà như không cười.

"Mang chuột, độc trùng, sâu mọt ra đây!" Hoàng đế lớn tiếng quát, vẻ mặt vô cùng dữ tợn. Mọi người đều câm như hến phủ phục dưới đất, đầu cúi thấp, cho dù là Thái Tử cũng không dám phát ra tiếng, sợ sẽ trở thành vật hi sinh khi hoàng đế phát tác cơn giận.

Hoàng đế nhìn bộ dáng nơm nớp lo sợ của mọi người, lạnh lùng nói: "Áp giải toàn bộ súc sinh Triệu gia lên đây cho trẫm!"

Nguyên Liệt vung tay lên, hộ vệ lập tức đem Triệu Thác, Triệu Tường Hòa cùng với Bùi Trung giải lên trước mặt Hoàng đế.

Triệu Thác đã có tuổi, trên người triều phục nhăn nhúm, bộ dáng ủy khuất, dập đầu nói: "Vi thần tham kiến bệ hạ, bệ hạ tha mạng! Húc Vương điện hạ không nói không rằng xông vào phòng nghỉ, bắt vi thần trước mặt mọi người, vi thần thực sự oan uổng!"

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, nói: "Triệu Thác, ngươi biết tội chưa."

Triệu Thác ngẩng đầu lên: "Thần đã phò trợ ba triều đại, hiện tại phò trợ bệ hạ, chỉ biết trung tâm vi triều đình làm việc, không biết có tội gì."

"Triệu Thác, khen cho ngươi có tài xảo biện, ngươi hiệp trợ đại ca ngươi Triệu Tông, tham ô quân lương, mưu đồ gây rối, đây là tội phản nghịch!"

Triệu Thác lắp bắp kinh hãi, lại lập tức dập đầu, nói: "Thần hiện ở chức vụ Trung Thư Lệnh, vẫn dựa theo ý chỉ bệ hạ làm việc, không có lòng nào khác! Còn nữa, Triệu Tông là đại ca vi thần, cùng vi thần lớn lên, quả thật thường xuyên qua lại, song vi thần tin tưởng nhân phẩm của đại ca, hắn bị người khác vu hãm, cái gì tham ô quân lương, chẳng qua chỉ là giả dối! Bệ hạ, vi thần thật sự không rõ, ngài vì sao lại thiên vị Quách gia! Vi thần kêu oan cho đại ca, kêu oan cho bản thân mình, kêu oan cho toàn bộ Triệu gia!"

Hoàng đế lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Kéo lão tặc này ra ngoài! Nghiêm hình thẩm vấn, nhất định phải tra ra phía sau ai là chủ mưu!"

Triệu Thác trong lòng lúc này vô cùng sợ hãi, hắn vốn trông chờ Bùi hậu sẽ mở miệng, nhưng chờ đợi cả nửa ngày, lại nghe khẩu khí của hoàng đế, biết hôm nay không thể thoát được, lập tức lệ rơi đầy mặt, dập đầu không thôi, cầu xin: "Bệ hạ, thỉnh người niệm tình lão thần vì nước trung tâm làm việc nhiều năm, để lại cho lão thần mạng sống, thần nguyện bỏ chức quan làm dân thường, vĩnh viễn không quay lại kinh đô!"

Nhưng cấm quân đã thực hiện theo ý chỉ của hoàng đế, tiến lên bắt trói lấy hắn, Triệu Thác lúc này càng thêm kinh hoảng, không để ý đến liêm sỉ nữa, nằm lê trên mặt đất, bấu víu, móng tay gãy hết rồi cũng không chịu buông tay, lớn tiếng nói: "Bệ hạ, bệ hạ, tha mạng!"

Lý Vị Ương trên mặt xẹt qua ý cười lãnh đạm, ánh mắt nhìn chằm chằm Bùi hậu, đây chính là một cơ hội tốt, chỉ cần Bùi hậu mở miệng cầu tình, nàng có thể lật đổ Bùi gia! Vui vẻ làm sao! Triệu đại nhân, ngươi càng phải kêu thê thảm hơn mới tốt, khiến cho Bùi hậu không mở miệng không được, ta mới có thể tiến thêm một bước!

Ánh mắt Bùi hậu lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, lông mi giật giật, gần như là sẽ mở miệng.

Vào thời khắc mấu chốt, hoàng đế đột nhiên ôm lấy đầu, nhắm mắt ngửa mặt lên trời, thở hổn hển, ngã ngồi trên ghế.

Xem ra chứng đau đầu của hoàng đế thật sự phát tác, Lý Vị Ương nhíu mày, hắn rốt cuộc là bị bệnh gì, vì sao càng tức giận, lại trở nên đáng sợ như thế.

Bùi hậu liếc nhìn hoàng đế, ánh mắt bén nhọn, vẫn ngồi yên tại chỗ, không hề có ý mở miệng nói gì nữa. Bùi hậu bất động, Thái Tử bất động, người Bùi gia dĩ nhiên không dám làm gì, trên thực tế, đối với hỉ nộ vô thường hoàng đế, mọi người đều vô cùng sợ hãi, sợ kẻ xui xẻo kế tiếp sẽ là mình.

Lúc này, Triệu Tường Hòa cùng Bùi Trung đều là sợ hãi quá mức, Triệu Tường Hòa lớn tiếng nói: "Bệ hạ, phụ thân vi thần cùng bá phụ đều bị oan uổng, vi thần cái gì cũng không biết, ngài sao có thể nghe Quách Đạo ở trong này hồ ngôn loạn ngữ, vu hãm trung lương!"

Hiển nhiên, Triệu Tường Hòa vẫn không chịu nhận tội, tuy rằng không thể làm cho Bùi hậu ra mặt, vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng đến thời điểm này, chính xác là sẽ không lưu lại tính mạng cho người Triệu gia! Ngay cả thẩm vấn, cũng sẽ không tra ra được cái gì! Nguyên Liệt lạnh lùng cười, nói: "Bệ hạ, xưa nay nếu không dùng trọng hình, phạm nhân sẽ không nói ra sự thật!"

Hoàng đế đau đầu kịch liệt, càng trở nên cáu giận, cười lạnh nói: "Đem lồng sắt đến đây."

Mọi người vừa nghe xong, sắc mặt đều biến đổi. Chỉ thấy được bọn thái giám rất nhanh đã khiêng đến một chiếc lồng sắt, cao vừa chừng một người, đỉnh chóp có một khe nhỏ chỉ chứa vừa cái đầu, thoạt nhìn vô cùng cổ quái. Hoàng đế lạnh lùng cười, nói: "Các ngươi xem thử thứ này như thế nào nhé."

Sắc mặt mọi người đều biến đổi lớn, xung quanh rơi vào tĩnh lặng, không ai dám nói tiếng nào. A Lệ công chúa kéo tay Lý Vị Ương, nói: "Đây là cái gì vậy?"

Lý Vị Ương khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: "Ta cũng chưa nhìn thấy bao giờ."

Quách phu nhân sắc chuyển sang trắng bệch, bà nhẹ giọng nói: "Lồng sắt này là do bệ hạ sáng chế, vô cùng đáng sợ."

Lời của bà còn chưa nói xong, hoàng đế đã vung bàn tay lên, cấm vệ bắt lấy Triệu Tường Hòa đặt vào trong lồng, dùng các cọc gỗ đâm vào bên trong lồng sắt, chưa được bao lâu, đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Triệu Tường Hòa, tiếng thét thê lương xuyên thấu tận trời, khiến người nghe cảm giác kinh sợ. Ngay sau đó, trên đỉnh đầu của hắn đã có một lỗ thủng, hộ vệ mang đến một chiếc mũ sắt, còn nung thật nóng trước khi đội lên đầu của Triệu Tường Hòa, chỉ trong chốc lát, đỉnh đầu của hắn bắt đầu bốc lên từng đợt khói nhẹ, tiếng nổ lách tách của da thịt và tóc cháy vang lên, Triệu Tường Hòa bị tra tấn vô cùng đau đớn, liều mạng giãy dụa, tiếc là thân thể đang bị giữ chặt, không thể nhúc nhích. Tra tấn đến đây, hoàng đế vung tay lên, cọc gỗ lại tới gần thêm ba phần, mọi người trơ mắt nhìn tia óc màu trắng từ trong đầu Triệu Tường Hòa xuất ra, xuyên qua lồng sắt, phun thẳng lên trời, người kia trong chốc lát đã trở thành một cỗ thi thể.

Hoàng đế cười ha ha, hắn hướng về phía Bùi hậu, nói: "Hoàng hậu thấy cảnh tượng vừa rồi như thế nào."

Bùi hoàng hậu ôn nhu mỉm cười, nói: "Một lần hai lần có thể dùng cách này để đe dọa, nhưng nếu cứ dùng mãi, biện pháp này sẽ mất linh nghiệm, bệ hạ sắp tới lại có cách gì khác hay sao?"

Trong mắt Hoàng đế lệ khí rất nặng, khóe miệng cong lên, nói: "Hoàng hậu yên tâm, ta có rất nhiều hình phạt, hoàng hậu không cần lo lắng."

Hoàng hậu cười nhẹ, vẻ mặt vô cùng bình thản.

Bình thường Hình bộ thẩm vấn, đều dùng các phương pháp giống nhau, ban ngày không được ngủ, không cho ăn cơm, buổi chiều cũng không được ngủ, nếu như phạm nhân kêu gào không ngừng, thời điểm thẩm vấn cần phải tìm mọi cách cho hắn tỉnh táo, không cho hắn ngủ, dùng biện pháp như vậy, thường chỉ có ba mươi phần trăm mở miệng. Nếu gặp phải người khó đối phó, Hình bộ sẽ dùng một chút thủ đoạn, thiết giáp, côn bổng, roi, nến, hạt tiêu.. , lúc dùng cái này, lúc dùng cái khác, mà lồng sắt này là loại hình phạt đáng sợ nhất trong số các loại hình phạt. Mọi người nhìn thấy óc văng tung tóe như thế này, mặt mũi đều biến sắc, rất nhiều người không dám nhìn, đều vội vàng nhắm mắt lại. Cho nên, lồng sắt này quả thực vô cùng hiệu quả.

A Lệ công chúa thấy cảnh tượng như vậy, sớm đã bịt kín hai mắt, trên mặt vô cùng sợ hãi, Lý Vị Ương quay đầu nhìn nàng, ôn nhu nói: "Công chúa không cần sợ hãi."

A Lệ công chúa thấy Lý Vị Ương thần sắc không đổi, không hề có chút sợ hãi, nàng ngạc nhiên, nói: "Gia nhi, lá gan ngươi cũng quá lớn rồi, theo ta thấy, vị hoàng để này của các ngươi, hắn thật sự là..."

Lời của nàng còn chưa nói hết, Lý Vị Ương đã lắc đầu, ý bảo nàng cẩn thận, A Lệ công chúa biến sắc, rất nhanh im miệng lại. Trong mắt nàng, vị hoàng đế hỉ nộ vô thường này quả thực như yêu ma, đối với người khiến hắn không hài lòng, hắn không hề có chút khoan dung.

Hoàng đế cười lạnh một tiếng, nói: "Như thế xem ra, nếu là Triệu gia tham ô quân lương, nhi tử Quách gia kia nhất định bị oan uổng, chúng ái khanh nghĩ như thế nào đây?"

Hiện tại tình hình đã như thế này, ai dám nói gì nữa đây, vì thế mọi người qùy phục xuống đất hô vạn tuế, ca tụng hoàng đế thánh minh.

Hoàng đế mỉm cười, đứng dậy, vẻ mặt chán ghét nói: "Tốt lắm, hôm nay tiệc đến đây thôi." Nói xong, hắn đã quay đầu rời đi.

Hắn đi được một lúc rồi, nhưng các bá quan văn võ cùng nữ quyến đều không dám ngẩng đầu lên, chỉ cúi đầu quỳ trên mặt đất, trong mắt hoàng đế lộ rõ sự uể oải cùng coi thường.

Thời điểm Lý Vị Ương ngẩng đầu lên, nghe được trong giọng nói hoàng đế hàm chứa ý cười, giống như một kẻ thẳng được trong trò chơi lớn, chỉ có hắn mới là người chiến thắng, giống như một cánh chim lớn, bay cao rồi biến mất.

Trong cung nữ quyến nhao nhao lui ra, Bùi hoàng hậu cuối cùng cũng đứng lên, vẻ mặt nàng vẫn vô cùng bình tĩnh, không hề có chút giận dữ. Lý Vị Ương thật sự rất muốn biết, lúc này Bùi hoàng hậu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, đáng tiếc nàng biết rõ, không ai có thể đủ tinh tường để đoán biết được tâm tư đối phương.

Tất cả mọi người đều câm như hến, ánh mắt thảng thốt nhìn hoàng đế lui ra, lúc này đây, mỗi một người trong số bọn họ đều như vừa gặp ác mộng. Nhiều năm qua, hoàng đế không phải không có thành tích, hắn mỗi một lần hành động, đều khiến cho người ta cảm thấy vô cùng dứt khoát, hơn nữa còn rất kinh sợ. Hai chữ kinh sợ này, nếu đặt lên người hoàng đế thì lại thấy có gì đó không thích hợp, hành vi của hắn thật sự quá mức không tương xứng với ngôi vị hoàng đế. Đợi đến khi hoàng đế, hoàng hậu cùng các vị phi tử đều rời đi, nhóm đại thần mới được thả lỏng, lập tức liền có người đứng dậy chúc mừng Tề Quốc Công, nói: "Chúc mừng Quốc công gia, con của ngài lần này đã được rửa sạch oan khuất!"

Đúng vậy, kẻ có tội chính là cha con Triệu gia kia, Quách Diễn dĩ nhiên là vô tội, hiện tại hắn chỉ cần một đạo thánh chỉ, liền có thể công khai trở về, còn có thể khôi phục lại nguyên chức vị.

Tề Quốc Công nghe được mọi người nói như vậy, vẻ mặt không sợ hãi cũng không vui mừng, chỉ thản nhiên nói: "Cảm ơn các vị." Nói xong, liền xoay người rời đi. Người vừa nói cảm thấy mất mặt, quay đầu nói với mọi người: "Ngài xem Quốc công gia này, thật đúng là trong lòng khó đoán, ai biết được lão ngũ nhà Quốc công gia còn có thể nhổ răng cọp." Nói xong câu này, mọi người đều nhao nhao cười trộm, nhưng bên trong nụ cười này, hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút ghen tuông xen lẫn sợ hãi.

Quách gia lần này, thứ nhất có chỗ dựa là Húc Vương, thứ hai là được bệ hạ ủng hộ, cho nên mới có thể tiến hành thuận lợi như thế, đương nhiên, người Triệu gia quá mức tin người cũng là một phương diện. Nếu bọn họ phát giác được người Quách gia cố ý thiết kế bẫy dẫn bọn họ mắc câu, thì họ sẽ không thể bị nắm được điểm yếu, lúc đó sẽ có cách tẩy thoát tội danh, thật sự là những kẻ ngu muội. Mọi người cũng đồng thời trầm trồ khen ngợi kế sách vẹn toàn của người Quách gia, chứng cớ không đủ cũng chẳng phải vấn đề, đào hố đẩy ngươi nhảy vào không phải quá tốt hay sao, quỷ kế này không biết là do ai nghĩ ra...

Lúc này, Lý Vị Ương đứng dậy đi ra phía ngoài, lại nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng hừ lạnh, Lý Vị Ương vẫn không dừng bước, mỉm cười nói: "Bùi đại công tử nghĩ như thế nào?"

Vẫn ngồi trong đám người, tĩnh lặng nhìn sự việc xảy ra, Bùi Bật cười nhẹ nói: "Dụ rắn ra khỏi hang, thật sự là kế sách tốt."

Lý Vị Ương gật đầu, ghé mắt nói: "Chẳng lẽ Bùi công tử không hề đoán ra được hay sao?"

Bùi Bật nhìn mặt trăng, thở dài một tiếng, nói: "Cho dù ta có đoán ra thì cũng không thể thay đổi được cục diện, cha con Triệu gia vô cùng bảo thủ, không chịu nghe ta chỉ huy. Do bọn hắn mắc mưu, trả giá bằng một kiếp, ta cũng không quan tâm." Hắn nói xong như vậy, tỏ vẻ mặt không hề tiếc nuối, nhưng Lý Vị Ương biết, hiện tại trong lòng Bùi Bật nhất định đang rất hận nàng, trên mặt hắn càng tỏ vẻ điềm nhiên, thì trong lòng càng sinh oán hận.

Chuyện này rõ ràng do Bùi Bật cùng Bùi hậu thông đồng gây ra, Bùi Bật thiết kế bẫy dụ dỗ Triệu Tông hãm hại Quách Diễn, sau đó sát hại Triệu Tông nhằm vu oan cho Quách Diễn, sau nữa lại dùng Nạp Lan Tuyết làm tay trong, có ý đồ giăng một mẻ lưới tóm gọn toàn bộ Quách gia! Mưu kế này vô cùng cao siêu, không một kẽ hở, quả không hổ danh là kỳ tài cao thủ. Lý Vị Ương mỉm cười nói: "Bùi đại công tử cũng biết Nạp Lan cô nương đã chết sao?"

Bùi Bật lạnh lùng cười nói: "Chẳng qua chỉ là một quân cờ nhỏ, hà tất phải nói đến."

Lúc này bọn họ đã ra khỏi hoa viên, ánh trăng chói lọi tràn vào ánh mắt, Lý Vị Ương mỉm cười, thần sắc bình thản, nói: "Trên đời này, tính kế khó nhất chính là lòng người, ngay cả là quân cờ, một khi nàng có ý chí của mình, cũng sẽ thoát ly khỏi bàn cờ, công tử nói đúng không đúng?"

Bùi Bật lạnh lùng cười, nói: "Đúng vậy, vốn tưởng nàng ta sẽ làm theo kế hoạch, không chỉ có mỗi phong thư mật kia đâu."

Lý Vị Ương đột nhiên dừng bước, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý niệm, buột miệng nói: "Các ngươi ban đầu còn muốn dùng Nạp Lan Tuyết để giết ta, đúng không?"

Bùi Bật ánh mắt vô cùng âm lãnh, miệng nở nụ cười chế giễu, khóe môi cong lên, nói: "Đúng vậy, tiểu thư đoán không sai, ta vốn đã muốn Nạp Lan Tuyết làm như vậy."

Lý Vị Ương đại khái có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của đối phương, một mặt tấn công Quách gia từ bên ngoài, mặt khác lại gây lục đục từ bên trong, muốn người Quách gia tự giết lẫn nhau, tự chặt đi cánh tay của mình. Đồng thời, còn muốn Nạp Lan Tuyết châm ngòi ly gián quan hệ giữa Trần Băng Băng cùng với mọi người trong Quách gia. Trên thực tế, Nạp Lan Tuyết làm rất tốt, nàng ấy đã ly gián thành công liên minh giữa hai nhà Quách Trần. Nếu không phải Lý Vị Ương đứng vững vàng gót chân ở Quách gia, chỉ sợ những người khác trong Quách gia cũng sẽ bị mối quan hệ giữa Lý Vị Ương và Nạp Lan Tuyết, mà sinh ra oán hận với nàng, như vậy càng làm cho mối quan hệ giữa Lý Vị Ương cùng mọi người trong Quách gia càng thêm bất hòa, khiến cho Lý Vị Ương bị Quách gia xa lánh, không còn chỗ nào để dựa vào nữa. Cuối cùng, chỉ cần Nạp Lan Tuyết hạ độc trong thức ăn của Lý Vị Ương, thì nàng còn có thể sống hay sao? Lý Vị Ương là người rất cẩn thận, nhưng Nạp Lan Tuyết dù sao y thuật cũng rất cao minh, nàng ấy có thể ra tay bất kể lúc nào, mà không bị người khác chú ý.

Lý Vị Ương khóe miệng nhướng lên, khẽ cười nói: "Xem ra, ta đã xem thường Bùi đại công tử rồi, kế sách quả là cao minh, không có kẽ hở."

Bùi Bật lãnh đạm cười, nói: "Cho dù kế sách của ta có hoàn hảo đến mấy, chẳng phải đều bị Quách tiểu thư nhìn thấu sao? Thế cục hôm nay, toàn bộ đã được Quách gia kiểm soát!" Khóe mắt hắn xẹt qua một luồng sát ý, Lý Vị Ương liền hiểu được sự trào phúng trong đó.

Lý Vị Ương ánh mắt lãnh đạm, nói: "Các ngươi suy đoán tâm tư của ta để tính kế chuẩn xác như thế, lựa chọn người cũng rất chính xác! Chẳng qua, kế sách như vậy, không thể dùng lại lần thứ hai, ta thật sự rất muốn biết, Bùi gia rốt cục phải như thế nào mới lật đổ được Quách thị!"

Bùi Bật mỉm cười, tự tin nói: "Vậy mời Quách tiểu thư cứ chờ đi."

Lý Vị Ương cũng không thèm để ý, nàng nâng ánh mắt trong trẻo lên, bình tĩnh nhìn đối phương, Bùi Bật ghét nhất là ánh mắt này của nàng, vẻ mặt có chút tức giận, lập tực quay đầu lại, giọng lạnh lùng, nói: "Cáo từ!" Nói xong, đã bước nhanh ra bên ngoài.

Dưới ánh trăng, Nguyên Liệt nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lý Vị Ương, mỉm cười nói: "Chuyện này chẳng phải rất tốt rồi sao?"

Lý Vị Ương lườm hắn một cái, ánh mắt hiện lên nét cười: "Thật sự là quá mạo hiểm, vì chàng mà ta toát mồ hôi lạnh, nếu vừa rồi bệ hạ không chịu đứng về phía chàng, chàng sẽ làm như thế nào đây?"

Nguyên Liệt cười như có như không, vẻ mặt thản nhiên, nói: "Ta nếu đã dám làm như thế, đương nhiên là có mười phần nắm chắc, nếu hoàng đế không chịu đứng về phía ta, ta cũng sẽ có biện pháp làm cho hoàng đế đổi ý!"

Lý Vị Ương nhìn vẻ mặt hắn tự tin, nhẹ nhàng thở dài nói: "Ta thấy bệ hạ là bị chàng chọc giận đến tức mà chết!"

Nguyên Liệt cười nói: "Tức chết thì thôi, tính tình hắn dữ dằn như vậy, ai cũng chịu không nổi!"

Một đôi phụ tử này, thật sự là ai nhìn ai cũng đều không vừa mắt, để ý lẫn nhau như vậy, Lý Vị Ương thật không biết nên hình dung về mối quan hệ giữa bọn họ là như thế nào, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ sợ trên đời này bọn họ là đôi phụ tử kỳ lạ nhất.

Trở về Quách gia, Lý Vị Ương tiễn bước Nguyên Liệt, hai người đứng ngoài cửa nói chuyện, Triệu Nguyệt chờ ở bên cạnh, đợi đến khi Quách Đạo vào cửa, Lý Vị Ương mới tiến lên mỉm cười, nói: "Ngũ ca vất vả quá rồi."

Quách Đạo quay đầu, mỉm cười nói: "Nhờ có Húc Vương giúp đỡ, ta mới được thuận lợi như thế này."

Lý Vị Ương không cần phải nhiều lời nữa, nàng sớm đã biết, Quách Đạo trên đường đi đã vô số lần bị ám sát, vất vả lắm mới tìm được quân sỹ kia, lấy được quyển sổ, nhưng dù thế nào vẫn bị mất chứng nhân cùng hai phần ba chứng cứ, chỉ duy nhất một phần ba quyển sổ này là được hắn lấy ra từ trong ngọn lửa, chỉ cần có chút sơ ý, Quách Đạo chắc chắn sẽ không thể trở về, thậm chí còn bị mất mạng.

Nói còn chưa xong, Quách Đạo thì thầm nói tiếp: "Ta đã nghe qua chuyện về Nạp Lan cô nương."

Hắn vừa mở miệng, Lý Vị Ương đã thu lại ý cười: "Là tứ ca nói sao?"

Quách Đạo lộ ra vẻ mặt khẩn trương, nói: "Ta lúc đầu nhìn biểu hiện của Nạp Lan Tuyết cũng thấy nàng ta có điểm kỳ quái, nhưng rốt cuộc lại không thể nhìn ra kỳ quái ở chỗ nào, ta nghĩ trong lòng muội cũng đã nghĩ như vậy, người thông minh như muội, sẽ không đến mức bị nàng ta mê hoặc."

Lý Vị Ương bị nói trúng tâm tư, trong lòng có chút tiếc hận, thành thật nói: "Muội không phải bị nàng ấy mê hoặc, mà là vì muội với nàng ấy có sự đồng cảm, cho nên bị cảm tình che mắt, khiến muội không có cách nào hoài nghi nàng, hoặc ngay cả có hoài nghi, cũng sẽ không ngừng khuyên bảo bản thân nên đặt niềm tin ở nàng ấy."

Quách Đạo hiểu rõ, gật đầu, mở miệng nói: "Muội cũng đã phải khổ tâm rồi." Không khí giữa hai người bọn họ cô cùng hài hòa, thân thiết, sự ấm áp hiện rõ trong ánh mắt của Quách Đạo.

Lý Vị Ương mỉm cười, cùng hai người bọn họ bước vào bên trong, Quách Đạo gương mặt trắng nõn, ngũ quan thanh tú, ánh mắt đen nhánh dừng ở trên người Lý Vị Ương, chăm chú nhìn nàng, Lý Vị Ương trong lòng vừa động, ánh mắt trở lại lạnh nhạt như trước. Quách Đạo trong lòng lo lắng, ôn nhu nói: "Chuyện giữa muội cùng Húc Vương, ta đã nghe nói, Ngũ ca còn nợ muội một câu chúc phúc."

Lý Vị Ương ngẩn ra, thấy nét mặt Quách Đạo mang theo ý cười, lúc này nàng mới yên lòng, mở miệng nói: "Muội chỉ sợ phụ mẫu thân chưa thể đồng ý hôn sự giữa muội và Húc Vương."

Quách Đạo lắc đầu nói: "Cản trở không phải ở phụ mẫu thân, chỉ cần thuyết phục, bọn họ quả quyết sẽ không ngăn cản, chỉ sợ nhất là ở chỗ Huệ phi nương nương cùng Tĩnh Vương..."

Quách Đạo nói tới đây, Lý Vị Ương không cho là đúng, nói: "Việc này tạm thời không nên đề cập, đợi đến lúc thích hợp, muội sẽ bẩm báo với phụ mẫu thân, đến lúc đó, muội thật sự được gả đi, ai cũng sẽ không ngăn được muội!"

Quách Đạo gật đầu, tính tình Lý Vị Ương hắn hiểu rất rõ, Tĩnh Vương chưa bao giờ để nàng trong mắt, sao phải e ngại bọn họ đây?

Thấp thoáng dưới tán ô, mơ hồ lộ ra khuôn mặt bạch ngọc thanh lãnh của Lý Vị Ương, ánh mắt Quách Đạo mang theo thương tiếc, nhẹ nhàng đi đến. Trên mái tóc Lý Vị Ương cắm một cây trâm ngọc, đôi hoa tai bằng bạc, nổi bật dưới ánh đuốc sáng rực, vẻ đẹp tinh khiết, trong trẻo làm lay động lòng người, bất tri bất giác, ngăn cách ánh mắt của hắn.

Im lặng một lát, Quách Đạo đột nhiên nghiêm mặt nói: "Hiện tại ta chỉ lo lắng nhị ca..."

Lý Vị Ương ngẫm nghĩ, nói: "Nay tuy rằng nhị ca đã được rửa sạch tội danh, nhưng để nhị ca xuất hiện vào thời điểm thích hợp mới là quan trọng nhất, dù sao trước khi bệ hạ hạ lệnh xuống, nhị ca vẫn là một tội nhân."

Quách Đạo trong lòng vô cùng vui sướng, lớn tiếng cười, nói: "Mặc kệ như thế nào, hôm nay rốt cuộc chúng ta toàn thắng, chúng ta hẳn là nên mở tiệc ăn mừng! Đi thôi, hiện tại phải đi gặp phụ mẫu thân, bẩm báo cho họ tin tức tốt!"

"Còn cần Ngũ ca bẩm báo sao, vừa rồi trên yến tiệc, mọi người cũng đã bàn luận nhiều lắm rồi." Lý Vị Ương biết hắn cố ý tạo nên bầu không khí thoải mái, liền mỉm cười, nói: "Hiện tại phụ mẫu cũng đang rất vui vẻ, phải khẩn Trương báo cho tổ mẫu biết mới được, chúng ta mau đi đi."

Ngày thứ hai, hoàng đế ban xá lệnh xuống dưới, đồng thời lúc đó, Quách Diễn cùng Tề Quốc Công cũng tiến cung chịu đòn nhận tội với hoàng đế, cũng kể rõ lại chuyện trước kia đào tẩu là do bị người khác đuổi giết. Nếu Quách Diễn đã không còn là khâm phạm, thì tội danh Quách gia chứa chấp hắn cũng sẽ không tồn tại. Hơn nữa Quách Diễn đã bẩm báo toàn bộ mọi chuyện với bệ hạ, khiến bệ hạ càng tức giận hơn nữa, cách chức toàn bộ quan viên Triệu gia để điều tra, nếu là người liên quan đến tham ô quân lương, một mực xử trảm, những người còn lại thì lưu đày ba ngàn dặm.

Cứ như vậy, hoàng đế chẳng những phục nguyên chức quan cho Quách Diễn, hơn nữa còn ban thưởng số tiền thật lớn cho mọi người để an ủi động viên. Nhưng về sau, Lý Vị Ương thấy thần sắc Quách Diễn không hề vui mừng chút nào, trong lòng nàng không khỏi lo lắng.

Ngày thứ hai sau khi hoàng đế ban chỉ, lúc Quách Diễn sắp phải trở về biên cảnh, đúng lúc đó người Quách gia phát hiện, nhị công tử đột nhiên mất tích. Quách phu nhân kiểm tra cẩn thận trong phòng Quách Diễn, thấy ngay cả quần áo và vật dùng tùy thân Quách Diễn đều không mang đi, bà buồn bã nói: "Hài tử ngốc này, rốt cuộc là đã đi đến nơi nào."

Lý Vị Ương thở dài một tiếng, nói: "Nếu muốn biết nhị ca đi đến nơi nào, kỳ thật cũng không khó."

Mọi người trong Quách gia nhất thời đều ngẩng đầu nhìn Lý Vị Ương, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Khuôn mặt Lý Vị Ương ôn hòa, lắc đầu thở dài nói: "Đi xem tro cốt của Nạp Lan cô nương xem có còn hay không, nếu không còn, thì đúng là nhị ca đã mang theo tro cốt của Nạp Lan cô nương đi xa rồi."

Quách phu nhân nghĩ lại, lập tức hiểu được dụng tâm của con trai, khuôn mặt bà cũng hiện ra lo lắng, cuộc sống như thế, sai lầm nối tiếp sai lầm để rồi lỡ hẹn ở kiếp này. Vốn dĩ đang là một đôi uyên ương đẹp như vậy, lại bị tách ra, trong lòng Quách Diễn luôn thấy hổ thẹn với Nạp Lan Tuyết, cho nên lúc này, khi hắn đã được rửa sạch tội danh, không còn liên lụy đến gia tộc, thì hắn cũng ra đi. Mang theo tro cốt của Nạp Lan Tuyết, chu du thiên hạ, giữ đúng lời hẹn trước kia với nàng, không ai còn tìm thấy hắn được nữa.

Trước đây, hắn đã từng vì Quách gia mà ruồng bỏ Nạp Lan Tuyết, nay hắn lại vì Nạp Lan Tuyết mà vĩnh viễn rời khỏi Quách gia, Quách phu nhân thở dài một hơi, có lẽ lần này mới chân chính là hắn, không bị trói buộc bởi lợi ích gia tộc, chuyện này đối với hắn mà nói, tất nhiên không phải là hạnh phúc, nghĩ đến đây, Quách phu nhân bất giác lệ rơi đầy mặt.

Khi hắn vẫn là Quách Diễn, thì chỉ có thể lựa chọn gia tộc. Còn khi hắn không phải là Quách Diễn, hắn nhất định sẽ lựa chọn Nạp Lan Tuyết. Lý Vị Ương thở dài một hơi, đi ra phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy Quách phu nhân, ôn nhu nói: "Mẫu thân không cần lo lắng, mẫu thân còn có chúng con ở đây, có phải không Ngũ ca?"

Lúc này, Quách Đạo mặc một thân y phục màu trắng, tiêu sái đứng dựa vào cạnh cửa, khóe miệng cong lên tao nhã, hắn mỉm cười nói: "Mẫu thân, mẫu thân còn có chúng con ở đây."

Lý Vị Ương ôn nhu nhìn Quách phu nhân, trong đầu xuất hiện vô số ý niệm. Đáng tiếc, lần này Bùi hậu quá mức giảo hoạt, không chịu mở miệng nói tốt cho Triệu gia, nếu không xui xẻo tất nhiên không chỉ có một mình Bùi Trung! Chẳng qua, Triệu gia chỉ là món ăn khai vị, hiện tại cũng nên khai chiến với Bùi gia rồi! Dám dùng Nạp Lan Tuyết để tính kế nàng, nàng sẽ bắt bọn họ phải trả giá gấp trăm ngàn lần!

—— lời ngoài mặt ——

Biên tập: ngươi xem ngươi, quá vô tình, một mực không nhìn tài tử đào hoa, cũng không them khen ngợi.

Tiểu Tần: nói cho ta biết này không phải thật sự, ngươi gạt ta!

Biên tập: không cần cố tình gây sự, hủy tam quan a! ~

Tiểu Tần:... Được rồi, ta chính là lười, >_<, cảm tạ cho tới nay duy trì ta, cấp đánh thưởng, cấp hoa tươi, cấp nhiệt tình lưu ngôn hài giấy nhóm...

Biên tập: có hay không hành động?

Tiểu Tần: ta lấy thân báo đáp đi...

Biên tập: nôn, tòng sau này ngươi vẫn là tiếp tục không nhìn đi


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-378)