Nguyện giả mắc câu
← Ch.289 | Ch.291 → |
Lý Vị Ương đang đọc sách trong sân viện, Diệp Liên tiến vào bẩm báo: "Tiểu thư, A Lệ công chúa đến." Lời của nàng còn chưa dứt, Lý Vị Ương đã nhìn thấy bóng người mặc quần áo màu đỏ bước vào, làm cả sân viện nhất thời như được chiếu sáng.
A Lệ công chúa bị kích động, bước nhanh nói: "Gia nhi, ngươi xem hôm nay ánh mặt trời rạng rỡ cỡ nào, chúng ta cùng đi dạo đi."
Lý Vị Ương trong tay đang cầm quyển sách, nhìn A Lệ công chúa, không đành lòng làm nàng mất hứng, mỉm cười nói: "Ngươi muốn đi dạo ở đâu? Ở Đại Đô này chỉ sợ là không có chỗ để A Lệ công chúa dạo chơi thôi."
A Lệ công chúa nghĩ nghĩ, kỳ thật Lý Vị Ương nói không sai, từ trước tới giờ, nàng đều tìm mọi chỗ để chơi, những nơi có thể ăn, có thể uống, còn được chơi vui vẻ, nàng đều đã đi hết, thật sự không muốn quay trở lại những nơi đó nữa.
Lý Vị Ương rất buồn bực, không biết A Lệ công chúa làm sao lại có hứng thú lớn đến như vậy. A Lệ cũng không có cách nào lý giải, Lý Vị Ương lúc nào cũng là một bộ dáng yên tĩnh, lẳng lặng ngồi đọc sách, nếu đổi lại là nàng, đừng bảo nàng ngồi cả ngày, cho dù là nửa canh giờ, nàng cũng sẽ vò đầu bứt tai chịu không nổi. Lúc này, nàng một tay kéo Lý Vị Ương, nói: "Ta phát hiện phía sau vườn của Quách gia có một hồ nước, phong cảnh rất đẹp, so với hoa trong vườn còn đẹp hơn vài phần!"
Lý Vị Ương cười cười: "Đó là hồ Trường Thanh, thông với con sông đào bảo vệ kinh thành, dĩ nhiên so với việc thưởng cảnh trong hoa viên thì hồ Trường Thanh đẹp hơn nhiều, ngươi giờ mới phát hiện sao?"
A Lệ công chúa gật đầu, khó nén hưng phấn: "Ta giờ mới phát hiện ra, trước đây cũng không chú ý tới, hiện tại trời đẹp như vậy, câu cá là thích hợp nhất, chúng ta cùng đi đến đó thôi."
Lý Vị Ương như đăm chiêu, trên mặt có chút bỡn cợt: "Vì sao không gọi tứ ca đi cùng ngươi?"
A Lệ hai gò má thoáng hồng, dậm chân nói: "Các ngươi cả ngày đem ta ra làm trò cười, ta đã nói rồi, ta và tứ công tử không có gì, vì sao luôn giễu cợt ta? Chẳng lẽ ta ở nhà ngươi, thì sẽ làm tứ tẩu của ngươi sao, trên đời này làm gì có đạo lý như vậy! Hôm sau ta trở về thảo nguyên, để cho các ngươi khỏi phải suy nghĩ!"
Lý Vị Ương nhìn thần sắc nàng tựa hồ có chút ngượng ngùng, điềm đạm cười, nói: "Chúng ta giễu cợt ngươi bao giờ? Ta chỉ hỏi một câu, tứ ca sao lại không đi, ngươi lại nói một thôi một hồi như vậy, là có chuyện gì đây?"
A Lệ công chúa sắc mặt càng đỏ, nàng than thở nói: "Ai nói tứ ca nhà ngươi không đi, hắn khuyến khích ta đi câu cá, đúng rồi, các công tử khác cũng phải đi cùng."
Lý Vị Ương nghe thế, liền gật đầu, nói với Triệu Nguyệt: "Ngươi đi chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức xuất phát."
Triệu Nguyệt đáp ứng, nói: "Vâng, tiểu thư."
Vừa mới ra khỏi cửa viện, Lý Vị Ương đã nhìn thấy Quách Trừng cùng Quách Đôn mang theo tùy tùng tâm phúc, đứng cách đó không xa đã đi tới. Thời điểm bọn họ đến gần, sắc mặt Lý Vị Ương đang tươi cười bỗng nhiên dừng lại, bởi vì nàng đột nhiên thấy một người, sắc mặt người này tuy rằng còn có chút tái nhợt, nhưng cũng đã không có gì đáng ngại. Người đó chính là Quách gia nhị công tử Quách Diễn, Lý Vị Ương ánh mắt dừng lại, lập tức liếc mắt nhìn Quách Đôn rất không tán đồng.
Quách Đôn ủy khuất nói: "Muội muội không cần nhìn ta như vậy, ta cũng không có cách nào, nhị ca ở lâu trong phòng buồn lâu như vậy, cũng nên đi ra ngoài dạo chơi, nếu không cũng mốc meo hết cả người, chuyện này cũng đã bẩm báo với phụ mẫu thân, hơn nữa chúng ta cũng chỉ đến hồ nước phía sau tiểu viện, cũng không phải ra bên ngoài, chung quanh đều là hộ vệ Quách gia, thì có thể xảy ra chuyện gì được?" Phía sau hồ nước cũng thuộc phạm vi sở hữu của Quách gia, bình thường người ngoài không thể đi vào, nói như vậy, Quách Diễn cũng không thể nói là đi ra ngoài được, nhưng Lý Vị Ương vẫn cảm thấy cần phải cẩn thận. Nàng lắc đầu nói: "Nhị ca, thân thể nhị ca đã thật sự bình phục rồi sao? Bên hồ gió lớn, Gia nhi sợ nhị ca chịu không nổi."
Quách Diễn mỉm cười nói: "Đa tạ tiểu muội quan tâm, chẳng qua đúng như lời tứ đệ vừa nói, ta đã ở trong phòng quá lâu rồi, cũng nghĩ nên ra ngoài đi dạo, tiểu muội không nên trách hắn."
Nhìn cũng biết Quách Diễn tính tình cẩn thận, nhất định là Quách Đôn ép hắn. Lý Vị Ương thở dài một hơi, nói: "Đã đi thì mọi người sẽ cùng đi, Nạp Lan cô nương đâu?"
Quách Diễn cùng những người khác đều sửng sốt, A Lệ công chúa lại nhảy dựng lên, nàng cao giọng nói: "Đúng, gọi Nạp Lan cô nương cùng đi, nhiều người thì càng náo nhiệt." Nàng nói xong, đã nhanh như chớp chạy đi không thấy bóng dáng đâu cả.
Quách Diễn nhíu mày, nói: "Tiểu muội, muội không cần tạo cơ hội để ta và nàng ấy ở chung, đây là chuyện không thể."
Lý Vị Ương mỉm cười, nói: "Muội không có ý đó, nhị ca không cần nghĩ nhiều."
Quách Diễn thở dài, hắn không trả lời Lý Vị Ương, có một số việc, chỉ có người trong cuộc là hiểu rõ nhất, tuy rằng hắn cùng Nạp Lan Tuyết có tình cảm sâu đậm, nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, bọn họ còn có thể đi đến cùng sao? Tuy hắn cùng Trần Băng Băng đã phân rõ giới hạn, nhưng bất luận thế nào, hắn cũng không thể quên Trần Băng Băng đã cùng hắn thành thân, bái đường kết tóc thê tử, chỉ là nước đổ khó hốt mà thôi.
Lý Vị Ương đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ trong lòng hắn, thản nhiên nói: "Con người được một lần sống lại, không thể sống mãi với quá khứ, càng không thể sống mà áy náy trong lòng, Quách gia đối với Trần gia đã hết nghĩa tình, Trần gia khí thế bức người, Quách gia luôn nhẫn nại, chẳng lẽ thật sự phải chờ tới lúc nhị ca cùng Nạp Lan Tuyết trả giá bằng tính mạng của mình, hai nhà mới tính là xong việc sao?"
Quách Diễn nghe Lý Vị Ương nói, không những đang nói hắn cùng Nạp Lan Tuyết, còn liên lụy đến Trần gia, dường như có chút khác với suy nghĩ của hắn, nhất thời có chút sững sờ. Tâm tư muội muội này, luôn khiến người ta nhìn không thấu, rõ ràng bình dị gần gũi, đáy mắt lại luôn mang theo xa cách, căn bản không dễ thân cận. Cho dù là hắn hay là huynh trưởng, đối với nàng đều có ba phần kính sợ nói không nên lời. Tuổi còn nhỏ, nhưng không biết vì sao lại lão thành như thế...
Đúng lúc này, bọn họ đã thấy Nạp Lan Tuyết bị A Lệ công chúa kéo đến, Nạp Lan Tuyết tuy rằng khuôn mặt tươi cười, nhưng có chút không được tự nhiên.
Lý Vị Ương chủ động mở miệng, nói: "Nạp Lan cô nương, thời tiết tốt như vậy không nên suốt ngày ngồi lì trong phòng, theo chúng ta đi dạo đi. Là đi đến hồ nước phía sau viện Quách gia, không cần ra khỏi cửa."
Nạp Lan Tuyết gật đầu, lập tức mỉm cười, nói: "Ta đây cung kính không bằng tuân mệnh."
A Lệ công chúa hôm qua được Quách Đôn khuyến khích, suốt buổi tối cũng không làm gì, chỉ ở trong hoa viên đào giun, hôm nay nàng chỉ vào những con giun béo múp do chính mình đào, nói với Lý Vị Ương: "Ngươi xem, ta nhiều mồi câu thế này, nhất định sẽ câu được nhiều cá lớn!"
Lý Vị Ương cười cười, không nói gì, sai người chuẩn bị vật dụng câu cá, đi thẳng đến hồ nước. Không lâu sau đã đến bên hồ, gió nhẹ nhẹ thổi, ánh mặt trời cũng rất ấm áp, Lý Vị Ương cảm thấy một luồng không khí mới mẻ ùa vào mặt, mang theo hương thơm ngào ngạt của hoa, làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái. Cách đó không xa, đột nhiên nghe thấy giọng nói vang lên: "Câu cá vui vẻ như vậy, sao có thể thiếu ta được?"
Lý Vị Ương quay đầu lại, đối diện là Nguyên Liệt khuôn mặt tuấn mỹ tươi cười, lập tức nàng nhìn về phía Quách Trừng, Quách Trừng cười nói: "Húc vương điện hạ hôm nay sáng sớm đã tới đây, nói là muốn dẫn tiểu muội ra ngoài đi dạo, ta nghĩ một hồi, nếu đã muốn đi dạo, không ngại thì cùng chúng ta câu cá đi."
Nói rất êm tai, còn không phải chuẩn bị đem Húc Vương Nguyên Liệt đặt ngay dưới mí mắt sao. Quách Đôn nhìn Quách Trừng, thầm nghĩ trong lòng, Tam ca thật đúng là giảo hoạt.
Tuy rằng người Quách gia đã ngầm đồng ý chuyện của Lý Vị Ương cùng Nguyên Liệt, nhưng không có nghĩa Nguyên Liệt có thể tùy tiện hành động, trừ phi có bà mối đến cửa, đại kiệu tám người khiêng tới đón Vị Ương, nếu không bọn họ nhất định không cho phép Húc Vương Nguyên Liệt có bất kỳ hành vi xấu nào, cho nên mới để hắn dưới mí mắt của mình tiện canh chừng một thể.
Lý Vị Ương nhìn thấu tâm tư đối phương, cũng chỉ mỉm cười, lơ đễnh. Nguyên Liệt lần trước đề cập đến chuyện hôn sự, nhưng nàng lại cảm thấy không cần sốt ruột thái quá, hơn nữa đang thời buổi rối loạn, chỉ sợ bọn họ muốn xuôi gió xuôi nước, người sau lưng cũng sẽ không để yên, một khi đã như vậy, không bằng nhổ tận gốc cừu địch, rồi mới nghĩ đến những việc khác.
Nguyên Liệt nhìn nàng, vẻ mặt thoải mái, cầm lấy một chiếc cần câu đưa cho nàng, cười nói: "Trước kia nàng biết câu cá sao? Ta như thế nào lại không biết?"
Lý Vị Ương cười nhẹ, cuộc sống của nàng trong quá khứ vô cùng nghèo khó, thiếu quần áo để mặc không nói, ngay cả bụng cũng không được no, không thể năn nỉ xin xỏ người khác, chỉ có thể tự mình nghĩ cách. Rất may là gần chỗ nàng có một dòng suối nhỏ, trong suối có rất nhiều cua, chỉ cần nâng những tảng đá dưới suối lên, là có thể bắt được một ít ăn.
Chẳng qua những lời này nàng không muốn kể với người khác, sẽ khiến nàng nhớ lại chuyện xưa, những chua xót cùng ủy khuất trong lòng cũng không muốn nhắc đến nữa, nếu nàng không rời khỏi quê hương, cũng sẽ không gây ra nhiều cừu hận như vậy. Trong lòng chất chứa cừu hận lớn như vậy, cũng không thể nào thưởng thức cái đẹp của vạn vật.
Bọn họ đang nói chuyện ở bên này, A Lệ công chúa đã cao hứng mang cần câu đến, nàng quăng dây câu xuống nước, lớn tiếng nói: "Gia nhi, chúng ta so tài, xem ai câu được nhiều cá nhất!"
Lý Vị Ương cũng nở nụ cười, Triệu Nguyệt bên cạnh sắp xếp một chiếc ghế nhỏ, trên mặt ghế còn có một tầng đệm mềm, sau đó dâng trà thơm, Lý Vị Ương nhẹ nhàng cầm chén trà, sau đó mới đưa dây xuống dưới nước, A Lệ công chúa đang vô cùng cao hứng, nhìn thấy bộ dáng thản nhiên của Vị Ương, nàng tức giận nói: "Gia nhi, ngươi đến đây để câu cá, hay là để phơi nắng?" Nàng thấy đối phương căn bản là không để ý đến lời thách đấu của nàng mà thôi.
Lý Vị Ương cảm nhận được ánh mặt trời chiếu trên mặt, khiến tinh thần của nàng vô cùng thoải mái: "Vừa là câu cá, vừa là đến phơi nắng, ngươi không biết hôm nay ánh nắng vô cùng ấm áp sao?"
Hôm nay quả thật là thời tiết đẹp, trời trong nắng ấm, nhưng là A Lệ công chúa thật sự nhìn không ra, cái đó và ngày xưa thì có gì khác nhau, nàng trừng mắt liếc nhìn Lý Vị Ương, nói: "Ngươi xem đi, ta nhất định sẽ câu được nhiều cá nhất!" Nàng nói như vậy, Quách Đôn bên cạnh đã cười ha ha, nói: "A Lệ công chúa, nàng đã thả dây câu xuống nước, nhưng đã quên gắn mồi câu rồi."
A Lệ sửng sốt, lập tức rút dây câu lên, lúc này mới phát hiện, đầu dây câu trống trơn, quả nhiên nàng đã quên gắn con giun vào móc câu, nàng tức giận dậm chân, lập tức chạy nhanh đến gắn con giun vào móc câu, sau đó lại thả dây câu vào trong nước.
Nạp Lan Tuyết cùng Quách Diễn ngồi ở một bên, lẳng lặng cười nhìn mọi người câu cá.
A Lệ công chúa hết sức chăm chú nhìn mặt hồ, không lâu sau đã thấy bọt nước nổi lên, phao dây câu chìm xuống, nàng vui vẻ nói: "Gia nhi, Gia nhi, ngươi xem, ta câu được rồi!"
Lý Vị Ương mỉm cười, A Lệ công chúa nâng dây câu lên khỏi mặt nước, nhưng mọi người không nhìn thấy cá đâu cả, đồng thời cười ha ha đứng lên, lần này không phải A Lệ công chúa một lòng chờ cá cắn câu, mà là không biết cái ai đó đã quăng một chiếc giày xuống dưới hồ, vừa cũ vừa nát, mắc vào móc câu. A Lệ công chúa thấy cảnh tượng như vậy, nhất thời thẹn quá thành giận, ném chiếc giày trở lại mặt nước, lớn tiếng nói: "Lần này không tính, lại làm lại!"
Lúc này, dây câu của Lý Vị Ương bị kéo xuống, Lý Vị Ương không hề nôn nóng, đợi lúc phao bị kéo xuống vài phần, nàng mới mạnh tay nhấc lên, đầu dây câu là một con cá chép lớn. Nàng cười đưa cần câu cho Nguyên Liệt, Nguyên Liệt gỡ con cá chép xuống, để vào trong giỏ trúc, Lý Vị Ương tựa vào ghế, lại thả cần câu xuống hồ.
A Lệ công chúa càng nôn nóng, quay đầu nói với Quách Đôn: "Ngươi xem muội muội ngươi, vận khí thật tốt, ở chỗ đó phơi nắng cũng có thể câu được cá! Quá đáng giận! Con cá này sao lại không có mắt như vậy!"
Quách Đôn cười to nói: "Cái gọi là Thái Công câu cá, công chúa đúng là không có vận thế này."
A Lệ công chúa hừ một tiếng, đạp Quách Đôn một cước. Quách Đôn không đứng vững, lập tức ngã sấp xuống, hắn cũng không thèm để ý, bò lên, cười hắc hắc hai tiếng.
Lý Vị Ương nhìn như đang câu cá, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng dừng ở trên người Nạp Lan Tuyết cùng Quách Diễn, vẻ mặt cười mà như không cười, không biết đang suy nghĩ cái gì. Nguyên Liệt nhìn thấy cảnh tượng này, nhẹ giọng cười nói: "Nàng đang nghĩ gì?"
Lý Vị Ương nhìn con ngươi màu hổ phách của đối phương, dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi, nam tử trước mắt càng thêm tuấn mỹ hơn người, nàng mỉm cười nói: "Chàng không biết là hai người bọn họ vô cùng xứng đôi sao?"
Ánh mắt Nguyên Liệt cũng hướng về phía đình hóng mát cách đó không xa, hắn lắc đầu nói: "Nàng quan tâm đến Nạp Lan Tuyết như vậy, thật sự là nằm ngoài dự kiến của ta."
Lý Vị Ương nhìn gương mặt trắng thuần của Nạp Lan Tuyết phía trên có hai vết sẹo, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Không biết vì sao, cứ mỗi lần nhìn thấy nàng, ta lại thấy giống với chính mình."
Nguyên Liệt nhíu mi nói: "Ta nhìn không ra, nàng cùng ngươi kia chẳng có lấy nửa điểm giống nhau."
Lý Vị Ương thản nhiên nói: "Đúng vậy, nói cho cùng nàng làm sao giống vơi ta được? Có lẽ giống ở bản tính, có đâm trúng tường cũng không bao giờ quay đầu lại."
Nguyên Liệt nghĩ đến đây, không khỏi nhớ lại, trước kia mời Nạp Lan Tuyết đến chẩn trị lại bị nàng hung hăng trách cứ chuyện tình cảm, cười nói: "Đúng vậy, có thể nói là như vậy, đúng là có ba phần tương tự."
Lý Vị Ương cũng không nhiều lời nữa, đúng lúc này, A Lệ công chúa quang quác kêu lên: "Sao lại luôn bị hỏng như vậy!" Nàng một bên ảo não kêu lớn, một bên đập bể chén sứ để ở bên cạnh, nhưng nàng có cáu giận đến mấy cũng không có kết cục khác hơn, chỉ khổ cho chén sứ và bình sứ bị vỡ nát hết. Nàng cầm những thứ kia ném ra ngoài, hầm hừ rồi lại quăng dây câu vào trong nước, tức giận nói: "Nếu lúc này không có con cá nào mắc câu, ta sẽ nhảy xuồng hồ bắt chúng!"
Quách Đôn ở một bên cười ha ha, Quách Trừng nhìn cảnh tượng này, không khỏi mỉm cười, mà bên cạnh giỏ đựng cá của những người khác sớm đã đầy, bọn họ cũng không biết vì sao cá lại không cắn câu của A Lệ công chúa, thực sự là cổ quái.
Lúc này, Nạp Lan Tuyết chủ động đi tới, nàng nhặt lại những chén sứ A Lệ công chúa vừa quăng đi, dùng ống trúc lấy một ít nước, tuần tự đổ nước vào trong chén, căn cứ vào âm thanh trong mỗi chén mà điều chỉnh lượng nước đổ vào.
Lý Vị Ương nhìn thấy vậy, trong lòng vừa động, chẳng lẽ Nạp Lan Tuyết hiện tại đang làm...
Quả nhiên, Nạp Lan Tuyết lấy nước điều âm, một loạt chén sứ bình sứ cao thấp làm nhạc cụ, dùng nhánh cây đánh vào. Nói cũng lạ, từ những chén sứ phát ra âm thanh, uyển chuyển mềm mại, du dương yên tĩnh, lướt qua mặt hồ vọng vào không trung. Cùng lúc đó, tiếng ca của Nạp Lan Tuyết cũng nhẹ nhàng cất lên: "Mà nay mới nói lúc ấy sai, nỗi lòng thê lương. Hồng lệ trộm ai, mãn nhãn xuân phong. Thấy từ nay về sau, cường thuyết hoan kỳ. Từ biệt như vậy, tàn lê hoa nguyệt. Dạ ẩm trường pha tỉnh phục túy, trở về không nói gì. Tiểu thuyền từ nay về sau, giang hải ký dư sinh."
Giọng hát của nàng tinh thuần giống như gió núi, Lý Vị Ương cùng mọi người lắng nghe, trong lòng bỗng nhiên trầm mặc.
Nạp Lan Tuyết ánh mắt an tĩnh, người khác rất khó để biết bên trong nàng đang nghĩ gì. A Lệ công chúa nghe hoàn toàn không hiểu lời bài hát này có ý nghĩa gì, nàng chăm chú nhìn Nạp Lan Tuyết, đột nhiên khép hai mắt, tinh tế thưởng thức, trên mặt cũng lộ ra thần thái say mê. Trên cây chim chóc nhẹ nhàng hòa cùng, gió xuân thổi đến, mặt hồ lăn tăn gợn sóng, làn nước trong dập dềnh vỗ vào bờ, Nạp Lan Tuyết thần sắc yên tĩnh bình thản, trước phong cảnh hữu tình như vậy, nàng giống như một gốc hoa sen nở rộ, bờ môi thản nhiên mỉm cười.
"Nàng ấy hát thật là dễ nghe." A Lệ công chúa cảm khái nói: "Tuy rằng ta nghe không hiểu ca từ, nhưng lại cảm thấy, tâm tình không tự chủ được, lên xuống cùng lời bài hát."
Lý Vị Ương lại hiểu rất rõ ý tứ trong đó: "Đúng vậy, nàng hát thật sự rất êm tai, càng hay là khúc hát này lúc vừa mới bắt đầu thì ai oán, đến khúc cuối cùng tinh thần lại thoải mái."Tiểu thuyền từ nay về sau thệ, giang hải ký dư sinh", ý tứ của nàng không phải rất rõ ràng sao?"
Nguyên Liệt nhìn Lý Vị Ương, hiển nhiên cũng mới nghe đã hiểu ý trong đó: "Nàng đây là đang nói với Quách Diễn, hoặc là cho mọi người thấy tâm tư của bản thân. Quả thật là cô nương đặc sắc, tinh ý, không cần phải nói hẳn ra mà mọi người nghe đều có thể hiểu."
A Lệ công chúa là người duy nhất nghe không hiểu nghĩa của khúc hát, lúc này cũng trở nên vui vẻ, nàng bỏ lại cần câu, sáng lạn cười nói: "Nạp Lan cô nương hát khúc hay như vậy, ta cũng nhảy một điệu để mọi người xem!" Nói xong, nàng đột nhiên cởi giầy, bỏ tất, nâng làn váy, lộ ra đôi chân trắng như tuyết, bàn chân như ngọc bước trên thảm cỏ, cũng không hề để ý đến lớp bùn bẩn bên bờ hồ, sau đó nàng đột nhiên xoay tròn, làn váy màu đỏ lửa tung bay, vũ điệu biến hóa đa dạng, quả thực nhiệt tình thoải mái.
Quách Đôn lẳng lặng nhìn A Lệ công chúa khiêu vũ dưới ánh mặt trời, vũ điệu của nàng thành thạo duyên dáng, nhất cử nhất động đều nhiệt tình, hắn lập tức nở nụ cười. Hành vi của A Lệ công chúa như vậy là vô cùng thất lễ, mọi người ở đây cũng không hề có ý nhắc nhở nàng. Trên đời này, những người đơn thuần thiên chân, ngây thơ trong sáng càng ngày càng ít, A Lệ công chúa là người duy nhất, hơn nữa còn vô cùng khác biệt, Quách Đôn rất thích nàng thiên chân hồn nhiên như vậy, cứ việc làm một cô nương hồn nhiên, vui vẻ khiêu vũ trước mặt mọi người, không cần phân biệt cấp bậc lễ nghĩa, nên hắn cũng không muốn ngăn cản.
Lý Vị Ương nhìn thấy thần sắc của Quách Đôn, không khỏi như có đăm chiêu, có lẽ Quách Đôn chán ghét bộ dáng kệch cỡm của danh môn thiên kim, cho nên mới để tâm đến A Lệ công chúa thiên chân hồn nhiên như vậy. Quay đầu lại, nàng nhìn thoáng qua Nguyên Liệt, nhưng ánh mắt của hắn không dừng trên người Nạp Lan Tuyết ôn nhu trầm tĩnh, cũng không hề nhìn A Lệ công chúa nhiệt tình thoải mái, mà hắn luôn nhìn nàng, đáy mắt toát ra tình cảm sâu nặng.
Bọn họ thuở nhỏ sống cùng nhau, nàng dĩ nhiên biết bản tính của Nguyên Liệt. Mặt ngoài tùy hứng làm bậy, kiêu ngạo ngang ngược, vừa ý sẽ yêu, chẳng sợ núi cao biển sâu, cũng muốn đạt thành tâm nguyện. Huống chi, lại có phụ hoàng như vậy, cả đời đau khổ vì một chữ tình, so với người khác còn bướng bỉnh mê muội hơn gấp nhiều lần. Lý Vị Ương bật cười, nói: "Các nàng người thì xướng ca, người thì khiêu vũ, chàng sao chỉ nhìn ta đây?"
Nguyên Liệt mỉm cười: "Trong mắt ta, không có thứ gì có thể hoàn mỹ được bằng nàng". Lời này nếu là người khác nói ra, chính là lấy lòng cùng khen tặng, nhưng Nguyên Liệt nói lại là sự thật, chấp nhất như vậy, cho nên dù Lý Vị Ương là người ý chí sắt đá đến mấy, sắc mặt cũng hơi thoáng hồng.
A Lệ công chúa cùng Nạp Lan Tuyết người hát người khiêu vũ, Nạp Lan Tuyết cũng theo vũ đạo của A Lệ mà điều chỉnh tiết tấu bản nhạc, hai người kết hợp với nhau, làm cho người xem có cảm giác mới lạ, vui vẻ. Quách Trừng đi đến bên cạnh Quách Diễn, cười nói: "Nhị ca, đệ hiểu rõ vì sao nhị ca lại yêu thương Nạp Lan cô nương như thế, nàng ấy là một nữ tử đặc biệt."
Quách Diễn nâng ánh mắt lên, nhìn tam đệ của mình, trong giọng nói có vài phần thê lương: "Thích thì như thế nào, không thích lại như thế nào, nếu ta không phải Quách Diễn, ta sẽ có tư cách giải thích được hai chữ này. Chuyện này, ngay từ đầu ta đã làm sai rồi, biết rõ đời này nếu không có ta, thì sẽ không có tình cảnh ngày hôm nay?"
Nạp Lan Tuyết ở cách đó không xa, nghe thấy Quách Diễn nói như thế, lòng có chút biến động, khúc âm hơi biến điệu, nàng lập tức kinh hãi, vội vàng kết thúc, dư âm run rẩy, kinh ngạc nhìn chính mình, cũng kinh ngạc nhìn Lý Vị Ương. Nạp Lan Tuyết chấn động, lại nhìn thấy Lý Vị Ương đưa mắt nhìn về phía mình, trong ánh mắt chất chứa sự thân thiết, đạm mạc như nước, nhẹ nhàng chảy vào trong lòng nàng.
Mọi người ở đây, không ai phát hiện này được sự việc này, tuy rằng A Lệ công chúa cũng dừng lại theo, nhưng nàng cũng không nhìn ra được biến hóa trong đó, Nạp Lan Tuyết biết rõ Lý Vị Ương nghe ra khúc âm bị lỗi, chẳng lẽ đối phương cũng là người tinh thông âm luật sao? Nàng đứng lên, đi về phía Lý Vị Ương, nhưng trong nháy mắt khó có thể che dấu bất an, Lý Vị Ương hiểu được Nạp Lan Tuyết trong lòng khó xử, liền mỉm cười, hướng nàng ôn hòa cười nói: "Nạp Lan cô nương, thời gian gặp nhau không nhiều, những chuyện phiền lòng tạm thời bỏ đi, ta hôm nay cũng học được một khúc, liền mượn chén sứ dùng một chút."
Nạp Lan Tuyết trong lòng cảm khái Lý Vị Ương tinh tế tỉ mỉ, theo lời của nàng nói: "Được, ta cẩn thận nghe." Nàng quay đầu nhìn phía Quách Diễn cách đó không xa, lúc khúc nhạc hơn biến âm điệu, Quách Diễn lại không phát hiện ra được, Nạp Lan Tuyết trong lòng có chút tiếc nuối.
Lý Vị Ương dường như chưa nhận ra tâm tư của nàng, thần sắc bình thường, nói: "Nạp Lan cô nương tinh thông âm luật, ngay cả chén sứ nhỏ cũng có thể tạo ra âm thành hoàn mỹ như thế, ta chẳng qua chỉ biết một chút, mong cô nương không chê cười, tạm lắng nghe vậy."
Nạp Lan Tuyết đang trầm tư, đã nghe thấy khúc nhạc vang lên.
Khúc nhạc vừa mới vang lên, trời đột nhiên nổi mưa bụi, mưa phùn như tơ bay bay hắt vào, làm mặt hồ nổi lên vô số gợn sóng, ngẫu nhiên như có đàn cá nhỏ bơi lên mặt nước, đuổi theo gợn sóng, chảy dài không ngớt. Mưa bụi cũng không lớn lắm, Triệu Nguyệt đang định cầm ô che cho Lý Vị Ương thì bị nàng từ chối, những hạt mưa bụi tựa như một tầng sương khói bao phủ quanh người Lý Vị Ương, giống như nàng cùng thế giới này có một tầng ngăn cách. Lý Vị Ương dường như tùy ý đánh vào chén sứ, lại tạo thành khúc nhạc vui vẻ êm tai, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm lấy nhánh cây, thoạt nhìn như gợn sóng.
Nạp Lan Tuyết lẳng lặng chăm chú nhìn vào đối phương, nàng biết, lúc nàng cả kinh, khúc nhạc ngừng lại một nhịp, nếu những người khác phát hiện được, chung quy sẽ cảm thấy nghi hoặc. Lý Vị Ương hiện tại đánh khúc nhạc tiếp theo, chính là đang giải vây cho nàng. Trong ấn tượng của nàng, Lý Vị Ương vẫn luôn xinh đẹp mà điềm đạm, thậm chí có vài phần lãnh mạc vô tình. Hôm nay đối phương lại đột nhiên mở miệng, là vì sớm biết trong lòng nàng bi thương, việc này làm cho nàng vô cùng cảm kích.
Phàm là tâm tình nữ tử lúc cô đơn, tâm tư sẽ trở nên rất dễ nắm bắt, Nạp Lan Tuyết hiểu rõ con người Lý Vị Ương hiền lành cùng thương hại, nhưng trong lòng đó là đau xót. Trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có duy nhất Lý Vị Ương trong giới hào môn thiên kim, lại hiểu được tâm tư của nàng, mà nàng đã từng có hôn ước với Quách Diễn, thế nhưng Vị Ương vẫn nhìn thấu được nội tâm nàng đau đớn, còn được nàng cảm hóa, có thể thấy được trên đời này thế sự khó liệu, tri kỷ chung quy khó tìm.
Lúc này, Quách Đôn nhịn không được, cũng chạy tới cùng A Lệ công chúa khiêu vũ, lại bị nàng đánh cho một cái, lập tức hai người cười đùa chạy ra, đuổi bắt chơi đùa bên hồ, thoạt nhìn như là hai đứa trẻ. Lý Vị Ương mỉm cười, cũng không chơi nhạc nữa, đứng dậy nhìn Nạp Lan Tuyết, nói: "Nạp Lan cô nương có muốn đi dạo cùng ta không?"
Nguyên Liệt hiểu ý, khuôn miệng nhướng lên, cười khẽ đi về phía đình nghỉ mát bên kia, phân phó người hầu mang rượu và món ăn tới, nói với Quách Trừng cùng Quách Diễn: "Hai vị, cảnh đẹp như thế lại có giai nhân làm bạn, không ngại cùng ta uống chén rượu."
Quách Trừng thấy như vậy, trong lòng hơi nghi hoặc, hắn thầm nghĩ Húc Vương Nguyên Liệt sao lại chạy đến đây ngồi, quay đầu lại, đã nhìn thấy Lý Vị Ương cùng Nạp Lan Tuyết đi đến bên hồ, biết Lý Vị Ương nhất định có chuyện muốn nói với Nạp Lan Tuyết thuyết, lúc này hắn mới tỉnh ngộ lại, mỉm cười nói: "Được, mời điện hạ."
Nạp Lan Tuyết trên người khoác áo choàng màu hồ lam mộc mạc, quần áo có thêu hoa văn hoa sen, đồ trang sức cũng vô cùng đơn giản, chỉ có một chiếc trâm ngọc, cùng với mấy đóa châu hoa bằng bạc nhỏ li ti cài trên mái tóc. Lý Vị Ương nhìn nàng, mấy ngày này ở Quách phủ, người Quách gia không biết đã chuẩn bị bao nhiêu lễ vật tặng cho Nạp Lan Tuyết, trong đó có nhiều thùng lăng la tơ lụa, nhưng mặc kệ bọn họ nói như thế nào, Nạp Lan Tuyết cũng không hề chạm vào, không chỉ là quần áo, còn có trang sức Quách phu nhân cũng tặng nàng không ít, nhưng Nạp Lan Tuyết cũng chưa bao giờ dùng đến.
Lý Vị Ương trước đây đã từng nghi ngờ có phải Nạp Lan Tuyết đang muốn lảng tránh chuyện gì, nhưng nghĩ kỹ lại cảm thấy nàng làm rất đúng, dù sao nếu Nạp Lan Tuyết tiếp nhận những món quà người Quách gia tặng, ngược lại sẽ làm cho mọi người đánh giá thấp nàng.
Lý Vị Ương vốn không thích nói chuyện, nàng hơi mím môi, có vẻ cao quý mà rụt rè. Nạp Lan Tuyết cảm thấy mấy ngày gần đây, đối phương thường hay mỉm cười, nụ cười ngọt ngào khả ái. Có lẽ điểm này, ngay cả Lý Vị Ương cũng không nhận thấy được, mỗi lần Nguyên Liệt ở bên cạnh nàng, nàng chung quy có chút không giống bình thường, xinh đẹp càng thêm phá lệ. Nữ tử lãnh khốc đạm mạc đến mức nào cũng không thể tránh được điểm này, khi được yêu thương là lúc nữ nhân xinh đẹp diễm lệ nhất. Nạp Lan Tuyết biết điều đó, cũng không nói gì, trong lòng nàng vô cùng hâm mộ, nhưng vẫn là cô đơn.
Lúc này, Lý Vị Ương nghiêng người đứng bên cạnh nàng, ánh mặt trời nhu hòa chiếu sáng từng đường nét trên khuôn mặt, gương mặt nàng trắng thuần không chút son phấn, trở nên phiếm hồng như cánh hoa đào, ánh mắt sâu kín, như nhìn rõ tận đáy lòng Nạp Lan Tuyết.
Nạp Lan Tuyết ngẩng mặt, mở miệng nói trước: "Thật không ngờ, nơi này lại có mưa rào trong nắng."
Lý Vị Ương cười nói: "Đúng vậy, cảnh tượng này rất khó gặp." Rõ ràng là bầu trời trong xanh, lại lãng đãng có những hạt mưa bụi nhỏ bám trên áo, khiến cho khung cảnh càng thêm thanh nhã động lòng người, Lý Vị Ương nhìn Nạp Lan Tuyết, dường như muốn nói gì, nhưng lại ngừng câu chuyện.
Hai người cũng không vội trở về, chỉ chầm chậm dạo bước bên hồ. Bên kia A Lệ công chúa đã hát lên khúc ca du dương của thảo nguyên, tinh thần nàng vô cùng vui vẻ, cao hứng. Nạp Lan Tuyết ghé mắt nhìn theo, nhẹ giọng mở miệng nói: "A Lệ công chúa thật sự rất vui vẻ, từ trước cho tới bây giờ, ta chưa từng thấy một cô nương nào có tâm tư đơn thuần như thế."
Lý Vị Ương khẽ cười, giọng nói thanh lãnh: "Trước kia không lâu, phụ thân nàng ấy vừa mới qua đời, mà ca ca duy nhất của nàng cũng bị biếm đến nơi đồng cỏ xa xôi hẻo lánh, cả đời sống như dân du mục, Nạp Lan cô nương nói xem, nên khó chịu hay là oán hận người khác đây"?
Nạp Lan Tuyết trong lòng rung động, nhìn Lý Vị Ương nói: "Tiểu thư nói là thật sao? Nhìn ngoài mặt thật đúng là nhìn không ra, A Lệ công chúa lại gặp phải cảnh ngộ như vậy."
Lý Vị Ương nhìn về phía đối phương, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng từng chữ từng chữ nói: "Nạp Lan cô nương, mỗi người đều có quá khứ, quan trọng là lựa chọn đối mặt như thế nào, có người tràn ngập cừu hận, một lòng muốn trả thù." Nàng nói tới đây, dừng lại, rõ ràng là đang nói tới chính mình, "Có người thù hận đều đã quên, toàn tâm toàn ý, sống cuộc sống vui vẻ, giống như A Lệ công chúa. Rất khó nói rõ ràng, đến cùng làm thế nào mới là đúng, chẳng qua chỉ là sự lựa chọn của mỗi người mà thôi."
Đôi mắt nàng gần trong gang tấc, giống như mặt nước thản nhiên, sắc mặt ba phần mềm mại, lại mang theo bảy phần lãnh trầm.
Nạp Lan Tuyết chấn động, đáy mắt có chút chua xót, tưởng chừng như sắp rơi lệ: "Quách tiểu thư, tiểu thư là người vô cùng may mắn."
Lý Vị Ương nhìn nàng, cũng không ngoài dự đoán, nàng đột nhiên vòng vo đổi đề tài: "Vì sao lại nói như vậy?"
Nạp Lan Tuyết trong lòng đau xót, dứt khoát nói: "Bởi vì người trong lòng vẫn bên cạnh tiểu thư, hắn chưa từng thay lòng đổi dạ, chưa từng rời xa, cũng chưa từng ruồng bỏ tiểu thư."
Lý Vị Ương cười cười, ánh mắt dừng trên người Nguyên Liệt cách đó không xa, giây lát sau thu hồi ánh mắt, nói: "Cô nương làm sao có thể biết, ta không phải trải qua vạn lần khổ đau mới tìm được một người như vậy đâu?"
Lý Vị Ương giọng nói trầm thấp, nhưng từng chữ lại như búa tạ đè nặng trong lòng Nạp Lan Tuyết: "Đúng vậy, mọi người đều nói, sau mưa gió là có thể nhìn thấy mây hồng, nếu bất chấp tiếp tục tìm kiếm, nói không chừng ta cũng có thể tìm được hạnh phúc của mình, nhưng ta quá mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi."
Lý Vị Ương hai mắt long lanh nhìn nàng, đột nhiên thở dài, nói: "Nạp Lan cô nương, nếu cô nương có gì băn khoăn, vì sao lại không nói cho ta biết?" Nàng hy vọng, đối phương có thể đem tất cả những suy nghĩ trong lòng chủ động nói ra! Nếu nàng làm thế, đây cũng là cơ hội duy nhất và cuối cùng dành cho nàng.
"Ta không có băn khoăn gì cả." Nạp Lan Tuyết cúi đầu, như muốn chực rơi nước mắt, nhưn trong nháy mắt lại chỉ cảm thấy thế sự vô thường. Nếu nàng cùng Quách Diễn không xảy ra biến cố như vậy, gả vào Quách gia, nhất định sẽ cùng cô nương trước mắt này trở thành bằng hữu tốt nhất, mặc kệ trong lòng khát vọng như thế nào, nàng không thể không thừa nhận, Lý Vị Ương cùng nàng vô cùng hợp ý, mặc kệ nàng nói gì, đối phương rất nhanh đã có thể phản ứng lại, đáp lại đúng thời điểm, đây là điều mà tình yêu cuồng nhiệt cũng không làm được.
Tri kỷ, hai chữ này mọi người đều cố gắng tìm kiếm, nhưng nàng lại không thể không bỏ qua như vậy.
Lý Vị Ương thở dài một tiếng, nửa câu muốn nói ra đang nằm nơi cổ họng, rốt cục cũng nuốt trở lại, lòng đầy tiếc hận. Rất nhiều chuyện nàng có thể làm, nàng đều làm cả rồi.
Bên kia, A Lệ công chúa đã chạy tới, nàng lớn tiếng nói: "Các người ở đó làm gì thế? Ta vừa rồi vừa câu được một con cá, chúng ta nướng cá ăn đi!"
Nhìn nàng cao hứng phấn chấn như vậy, Nạp Lan Tuyết bỗng nở nụ cười. Lúc nàng cười như vậy, dung nhan thoạt nhìn cực đẹp, ngay cả trên mặt mang theo vết sẹo dài, Lý Vị Ương cảm thấy, những chuyện này sẽ in đậm trong lòng, cho dù nhiều năm trôi qua, vẫn sẽ nhớ rất rõ.
Mấy ngày gần đây, mọi chuyện dần dần bình tĩnh trở lại. Hai người Nạp Lan Tuyết cùng Quách Diễn thường xuyên ngồi cùng một chỗ, mọi người nhìn vào chỉ cảm thấy bọn họ như là bằng hữu, không giống như người yêu, mặc kệ Nạp Lan Tuyết hay là Quách Diễn, ai cũng đều không có ý gương vỡ lại lành. Hai người thường chỉ lẳng lặng ngồi, nói với nhau vài câu. Quách phu nhân thấy vậy kìm lòng không được, rơi nước mắt, nhiều lần nói với Lý Vị Ương: "Nạp Lan cô nương thật sự rất đáng thương. Mẫu thân hy vọng nàng có thể vĩnh viễn ở lại Quách gia, để Diễn nhi chăm sóc cho nàng thật tốt."
Chính xác, Nạp Lan Tuyết dung nhan đã bị hủy, trên tay nàng cũng không còn tờ hôn thư có thể chứng minh người Quách gia từng có hôn ước với nàng, bản thân người Quách có thể không cần chịu trách nhiệm với nàng, nhưng Quách phu nhân trong lòng vô cùng áy náy, không thể dứt được. Đêm khuya trong giấc mộng, bà luôn hối hận nếu lúc trước không ép buộc Quách Diễn, thì đã cưới Nạp Lan cô nương vào cửa.
Trong mắt Quách phu nhân, hạnh phúc của con cái so với lợi ích gia tộc còn quan trọng hơn rất nhiều. Nhưng mặc kệ bà nói như thế nào, Lý Vị Ương cũng không để trong lòng, Quách phu nhân vẫn cho rằng nữ nhi rất thích Nạp Lan Tuyết, điều này khiến bà vô cùng buồn bực, nhưng bà biết nữ nhi đã có chủ ý, tuyệt sẽ không nghe theo phân phó của người khác, tuy rằng trong lòng bà có chút nghi ngờ, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.
Đảo mắt một tháng đã trôi qua. Mười ba tháng sáu, là ngày đại thọ của Trần Lưu công chúa, Quách gia muốn mở yến tiệc thiết đãi tân khách. Dựa theo quy củ trước kia, bên trong Quách phủ sắp xếp mấy chục bàn tiệc, mời các đại hào môn thế gia, còn có cả quan to quý nhân trong kinh. Từ sáng sớm, đã có vô số xe ngựa xa hoa đỗ ở đầu ngõ, bên trong mỗi xe ngựa đều là các vị khách quý công huân thế gia, Lý Vị Ương mỉm cười đứng ở trước cửa, một thân áo váy màu xanh lục, tương xứng với gương mặt trắng thuần như được điêu khắc tinh xảo từ bạch ngọc của nàng, đôi mắt mang theo ý cười, vừa nhìn đã thấy đoan chính thanh nhã, khí chất vô cùng cao quý.
Mọi người thấy nàng, cảm thấy đôi mắt nàng so với hoa tươi còn viên mãn xinh đẹp hơn vài phần, so với ánh nắng trời chiều còn quyến rũ hơn, bấy nhiêu đó đủ để quên đi những lời đồn đãi không hay về vị Quách gia tiểu thư này.
Lý Vị Ương hiểu rất rõ giao tiếp của thế gia danhmôn, nếu nàng muốn, rất dễ dàng làm cho người ta thích nàng, nếu không như thế, năm đó nàng sẽ không dễ dàng được Thái Hậu cùng Lí lão phu nhân yêu thích như vậy. Lâu nay Quách gia ở trong triều, có chút quá mức bộc lộ tài năng, nếu nàng còn lãnhđạm như trước kia, sẽ khiến mọi người mất hứng, mọi người sẽ hoài nghi Quách phủbọn họ quá mức tự cao tự đại, cho nên nàng đứng bên cạnh Quách phu nhân, mặt luônnở nụ cười, nét mặt ấm áp, giống như phong cảnh tuyệt đẹp, hấp dẫn sự chú ý của mọingười.
Những người quen biết tạo thành nhóm cùng nhaungồi xuống, trong đám người liền có tiếng nghị luận: "Các ngươi có nghenói, bệ hạ truyền ý chỉ, muốn nghiêm cẩn tra cứu chuyện của Quách Diễn?"
Bên cạnh vội vàng có người xua tay, thấp giọngtrách cứ, nói: "Ngươi sao lại nói những lời này, nếu để người Quách gianghe thấy..."
Người nọ cười gượng một tiếng, nói: "Nơinày đều là người một nhà chúng ta, hà tất sợ hắn nghe thấy! Huống chi Quách Diễnđã chạy thoát, không biết bệ hạ sẽ xử lý Quách gia thế nào, cái gọi là liệt hỏaphanh du, quá thịnh nên mới suy, cũng không gì hơn chuyện này."
Đã có người nghe xong lời này cười lạnh một tiếng, nói: "Nói ngươi không có mắt nhìn, đúng là không có mắt thật! Ngươi khôngnhìn thấy hôm nay Trần Lưu công chúa mở đại yến tiếp đãi tân khách, không cầnnói đến các thân vương trong triều hiển quý... Thậm chí ngay cả bệ hạ trongcung cũng đưa tới thọ lễ. Lễ vật bày từ giữa đường cho tới tận cửa, điều này cóý nghĩa gì, chẳng lẽ ngươi không hề nhìn ra sao? Cẩn thận họa từ miệng màra!"
Mọi người ở trong này nghị luận nhao nhao, ngườiQuách gia lại làm bộ như không nghe thấy, vẻ mặt thủy chung mang ý cười, không hềnói gì đến Quách Diễn, đa số khách nhân đều hỏi thăm chuyện của Quách Diễn, cũng muốn hỏi thăm Quách gia đối với việc này sẽ xử trí như thế nào, nhưng ngườiQuách gia vẫn ngậm miệng không nói chuyện, làm cho bọn họ không còn cách nàokhác.
A Lệ công chúa xưa nay rất thích náo nhiệt, nàng ở bên trong đám người miễn cưỡng nghe thấy có người nói về chuyện củaQuách gia, nàng không thích sau lưng nghị luận chuyện của người khác, bởi vì nàngở Quách gia cũng đã không ít ngày, học được không ít quy củ, không tiện trở mặttrước mặt mọi người. Nàng nhìn vài lần, phát hiện mọi người trong Quách gia đềuđang vội, nàng cắn chiếc đũa, đặt trên chỗ ngồi rồi lui ra ngoài.
Bên cạnh, Giang Ninh hầu phu nhân nhìn thấy, không khỏi cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi xem, Quách gia cũng quá không cóquy củ, từ nơi nào tìm được nha đầu hoang dã như vậy."
Lập tức tất có người nhắc nhở bà ta, nói:"Đấy không phải nha đầu hoang dã gì, đây là A Lệ công chúa trên thảonguyên."
Giang Ninh hầu phu nhân cũng là người tâm caokhí ngạo, sớm không quen nhìn Quách gia cao cao tại thượng, bà tiếp tục cườinói: "Quách phu nhân cũng quá không quy củ, tuyển con dâu sao có thể tuyểnngười trên thảo nguyên, cô nương này có thể không biết quy củ là gì, lấy vềnhà, không phải cả ngày như đứa trẻ con, nhảy lên nhảy xuống sao?" Bà nóinhư vậy, tất cả mọi người đều hiểu trong lòng mà không nói, trộm cười rộ lên.
A Lệ công chúa nghe đến đó, cũng không muốn đểý đến bọn họ nữa, nàng yên lặng quay đầu, ánh mắt nhìn vào đầu gối. Nhìn sân khấukịch trước mắt, một bên uống rượu vừa ăn điểm tâm, thỉnh thoảng nhìn theo haingười diễn kịch nhẹ giọng học xướng hai câu, cũng là thản nhiên tự đắc. Dưới ánhmặt trời, đôi mắt nàng long lanh sáng rọi, nằm trên khuôn mặt bạch ngọc vô cùngxinh đẹp, Quách Đôn lúc này đi đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng ngồi xuống. A Lệ trừngmắt nhìn hắn, nói: "Ngươi đến đây làm gì? Cách xa ta một chút, bằng khôngnhững người đó lại nghĩ ta là con dâu Quách gia."
Quách Đôn nhìn nàng, có chút thích thú, nói:"Gả cho ta thì có gì không tốt sao?"
A Lệ công chúa trong miệng cắn miếng bánh, quay đầu chuyên tâm nhìn lên sân khấu. Quách Đôn đang muốn tiến gần nàng nóichuyện, A Lệ công chúa đã nhận ra, dùng sức quay đầu, Quách Đôn bị nàng đụng trúngmũi, theo bản năng đứng lên, vốn đây là một băng ghế dài, hắn vừa đứng dậy, A Lệcông chúa nơi đó trượt xuống, lập tức cả người quăng ngã xuống đất. A Lệ côngchúa kêu lên một tiếng, nhắm mắt lại, than vãn chính mình xui xẻo. Trong lúcnàng kêu than, đột nhiên bên hông có cảm giác bị kéo căng, bị Quách Đôn kéo áo, lại lần nữa ngồi xuống ghế.
A Lệ công chúa sắc mặt thoáng hồng, quay mặtđi, hừ một tiếng, không cần phải nhiều lời nữa.
Quách Đôn cười hì hì, lập tức hướng về bên kiachớp mắt với Lý Vị Ương, hắn thầm nghĩ Gia nhi đã dạy hắn chiêu "tử triền lạnđánh", đúng là rất hữu hiệu, ngay cả A Lệ công chúa là cô nương mặt dạn mày dàynhư vậy, cũng không khỏi đỏ mặt.
Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy bên ngoài cóngười bẩm báo, nói: "Thái Tử điện hạ đến."
Mọi người đều chuyển ánh mắt hướng về phíaThái Tử, chỉ thấy Thái Tử một thân hoa phục, bên người mang theo Thái Tử Phicùng Lư phi. Phía sau hắn cách đó không xa chính là Bùi gia đại công tử Bùi Bật, bọn họ trên mặt đều mang theo mỉm cười, đoàn người ung dung từ bên ngoài tiếnvào, Lý Vị Ương nhìn thấy cảnh tượng này, nhẹ nhàng cười một tiếng, hướng Quáchphu nhân nói: "Mẫu thân, Thái Tử điện hạ đến."
Quách phu nhân hai mắt hơi hơi nheo lại, nhìn BùiBật bên cạnh Thái Tử, hừ lạnh một tiếng, nói: "Nhìn thấy người này, tronglòng mẫu thân thấy ngao ngán."
Lý Vị Ương mỉm cười, vỗ vỗ cánh tay Quách phunhân, nói: "Trường hợp này không có gì trở ngại, mẫu thân, chúng ta đi đếnchào hỏi Thái Tử điện hạ cùng Thái Tử Phi thôi."
Quách phu nhân đương nhiên biết điểm này, chẳngqua bà tính tình ngay thẳng, không quen nhìn Thái Tử cùng Bùi Bật cấu kết vớinhau làm việc xấu. Nghe thấy nữ nhi nói như vậy, liền gật đầu, nói: "Đithôi." Nói xong liền trở lại khuôn mặt tươi cười, ung dung nghênh đón.
Thái Tử Phi nhìn Lý Vị Ương, trong ánh mắt hàmchứa một tia kinh diễm, nói: "Không nghĩ Quách tiểu thư lưu lạc bên ngoàilâu như vậy, mà hiện thời nhìn như tiên nữ, thông minh thoát tục, trước kia quảthực là ta không chú ý tới."
Lư phi nhìn Lý Vị Ương từ trên xuống dưới, mặtmang ý cười pha chút thâm ý, nói: "Khó trách Lư Chẩn sau khi trở về, lạihướng phụ thân bẩm báo, nói không muốn kết hôn với Thọ Xuân công chúa, ngược lạinhìn trúng Quách gia tiểu thư." Nghe nàng nói lời này, Quách phu nhân sắcmặt trầm xuống, nói: "Lô gia là thế tộc huân quý, quy củ rất lớn, tiểu nữ khôngcó gì tốt, chỉ sợ là không dám trèo cao."
Lư phi nghe đến đó, sắc mặt không có chút thayđổi, chỉ thản nhiên mỉm cười, như có đăm chiêu. Bên cạnh Thái Tử Phi cũng tươicười đầy mặt, mở miệng nói: "Lư Chẩn không được, thì gia thế chúng ta cóđược không?"
Nghe Thái Tử Phi nhắc tới Thôi Thế Vận, Lư phitrong lòng nóng như lửa, sắc mặt trở nên rất khó coi, nàng tức giận liếc mắt nhìnThái Tử Phi, nói: "Như thế nào? Tỷ tỷ ngay cả việc chọn em dâu cũng phảitranh giành với ta sao?"
Thái Tử Phi mỉm cười, nói: "Cái này đâuthể nói là tranh giành với muội muội? Chẳngqua là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu thôi."
Lý Vị Ương trong lòng cười lạnh, Thái Tử Phicùng Lư phi xưa nay tranh đấu hừng hực khí thế, vừa rồi Thái Tử Phi vô ý trừngmắt nhìn xuống bụng Lư phi, ánh mắt vô cùng tàn nhẫn, hiển nhiên Thôi gia cùngLô gia cũng bắt đầu tranh đấu kịch liệt. Từ chuyện của Thọ Xuân công chúa, chotới bây giờ Lư phi lại có bầu... Hiện tại đến Quách gia, hai người bọn họ cònkhông quên tranh đoạt minh ước hôn nhân, thật sự làm cho người ta cảm thấy vớ vẩn. Duy nhất có thể xác định, thái độ của hai người bọn họ cũng đã nói nên Thái Tử đãcó biến hóa. Từ sau lần Bùi Huy gặp chuyện không may, Thái Tử dừng như đã thayđổi, đối với Quách gia vô cùng hữu hảo, thậm chí còn đưa ra đám hỏi, chuyện nàythật sự làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Quách phu nhân thấy vậy, không khỏi thở dài mộthơi, bà luôn cảm thấy ngày hôm nay, luôn có điểm tinh thần không yên, mí mắt nặngtrĩu, giống như có chuyện không tốt sẽ xảy ra, nhưng hôm nay là thọ yến của TrầnLưu công chúa, tân khách tập hợp, thì có chuyện không tốt gì xảy ra được đây?Bà không tự chủ được liền liên tưởng đến đứa con thứ hai Quách Diễn. Càng là vấnđề này, càng dễ dàng gặp chuyện không may, cho nên bọn họ trước đó vô cùng cẩnthận, giấu Quách Diễn ở trúc uyển được bảo vệ vô cùng nghiêm mật, lại có cả mậtđạo phòng chuyện khẩn cấp, tuyệt đối không có người ngoài xông vào quấy rầy, nhưng, rõ ràng đã an bài thỏa đáng, Quách phu nhân vẫn luôn cảm thấy rất bấtan. Bà nhìn bên cạnh Lý Vị Ương bộ dáng nói cười, như muốn nói gì, chung quy lạiđem sầu lo nuốt vào trong lòng, hy vọng chỉ là chính mình buồn lo vô cớ thôi.
Lý Vị Ương đối mặt với Thái Tử Phi cùng Lư phi, khuôn mặt nàng vẫn tươi cười như thường ngày, nhưng trong lòng nàng lại cười lạnh, thiên la địa võng của đối phương đã muốn mở ra, mà bản thân lại vẫn kiên nhẫnchờ đợi, hôm nay cũng nên thu lại, xem mọi chuyện đều là do bàn tay dơ bẩn nàothao túng!
------ lời ngoài mặt ------
Cặn bã muội nhóm thuyết Trần Băng Băng, NạpLan Tuyết, Quách Diễn trong lúc đó là cảm tình diễn, cư nhiên còn có hài tửtruy vấn vì cái gì không xử trí Phúc nhi, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha haha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, cặn bã muội thật tốt lừa, hảo đơnthuần, từ đầu tới đuôi đều là đào cạm bẫy, bùi hậu đào, Bùi Bật đào, Lý Vị Ươngđã ở đào, hiện tại muốn ngoéo tay →_ →
← Ch. 289 | Ch. 291 → |