Bùi Bạch chết thảm
← Ch.267 | Ch.269 → |
Gió trên thảo nguyên thổi nhanh bao nhiêu, lời đồn đãi lan truyền nhanh bấy nhiêu. Lí Vị Ương cùng Quách Trừng một đường xuyên qua đám người trùng trùng, đi đến kim trướng. Mọi người đều dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn người Quách gia, mới một ngày trước, bọn họ còn xoa tay kiễng chân lấy đãi, chờ mong đến hôm nay, hi vọng ở khu vực săn bắn khai triển kế hoạch, thu hoạch càng nhiều con mồi, lại thật không ngờ trong giây lát lại phát sinh chuyện chấn động toàn bộ thảo nguyên. Lúc này mọi người đã biết việc này cùng tiểu thư Quách gia có liên quan, không khỏi ghé mắt nhìn nàng.
Quách Trừng che trước mặt Lí Vị Ương, thay nàng ngăn chặn hơn phân nửa ánh mắt. Mà Lí Vị Ương vẫn là một vẻ mặt lạnh nhạt, hiển nhiên không để ý đến ánh mắt mọi người. Nếu nàng để ý ánh mắt của người khác thì đã sớm sống không nổi nữa, loại người này nàng khinh thường nhất. Một đường đi đến kim trướng, lại phát hiện trong lều cũng chứa đầy người. Theo cách ăn mặc trên người, bên trái đều là quý tộc Việt Tây, còn bên phải đều là hãn vương cùng các tướng lĩnh trên thảo nguyên.
Mành vừa động, ánh mắt tất cả mọi người đều hướng về nàng. Lí Vị Ương đứng một bên, lập tức nhìn hướng chính giữa màn. Hoàng đế Việt Tây ngồi bên trái, bên kia là một nam tử trung niên ngồi trên vương tọa phô da lông cao lớn, mặt trên da lông quang hoa xán lạn, quý hiếm vô cùng, xem ra vị này chính là Đại Quân thảo nguyên. Hắn thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, trên đầu đội mũ cao cao, mặt trên được khảm vàng bạc ngọc thạch cùng ngọc lục bảo đá quý, dưới chiên mạo lộ ra tóc đen tết thành nhiều bím nhỏ, trên bím tóc còn đặc biệt xuyết rất nhiều ngọc châu đỏ thẫm xanh biếc, trên người mặc cẩm bào Việt Tây, hiển nhiên là lễ vật từ Việt Tây. Cái khác người là bên hông hắn đeo một phen vì sao hoàng kim, ngà voi vì bính loan đao, diện mạo cũng là thập phần tú mục, khí phái, đôi mắt và mi tâm hằn nếp nhăn kia cũng phá lệ sắc bén, cho thấy lúc tuổi trẻ đã dũng mãnh bưu hãn cỡ nào, hắn lẳng lặng ngồi ở bên kia, nhưng trên người lại có một loại khí thế vương giả không thể xem nhẹ.
Lí Vị Ương bất động thanh sắc quan sát bọn họ, mọi người thấy nàng cũng nhịn không được châu đầu ghé tai, kỳ thực bọn họ đã biết chuyện mới xảy ra... Ba Đồ thế tử đột nhiên chết đi, đủ để lay động đại sự thảo nguyên, hiện thời bọn họ cũng không săn bắn, đều bị triệu tập đến kim trướng, sắc mặt lo âu chờ đợi kết quả thẩm phán.
Đại Quân nhìn nữ tử trẻ tuổi đang quỳ trên đất, cười lạnh một tiếng nói: " Con ta kết quả là chết như thế nào? Ngươi kể cho rõ ràng, bằng không ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!" Hắn thanh âm thập phần lạnh lùng, nghe qua có một loại lẫm lẫm đao phong.
Lí Vị Ương cũng theo ánh mắt mọi người nhìn về phía nữ tử trẻ tuổi kia, nàng bất quá mới hơn hai mươi tuổi, xinh đẹp, nhưng làn da dĩ nhiên trở nên thô ráp, một đôi mắt hẳn là rất xinh đẹp đã mù một bên, chỉ có thể dùng mái tóc đen che khuất một nửa bên mặt, thoạt nhìn thập phần quỷ dị, trong lòng nàng lập tức nghĩ theo lời họ thì đây là Tường Vân quận chúa, nữ nhi của Giang Hạ Vương.
Chỉ nghe đến Tường Vân quận chúa ai thanh nỉ non nói: "Đại Quân, lúc chạng vạng hôm qua thế tử bị thương trở về, mời Vu y trị liệu cho thế tử, thiếp thấy chàng thương thế thập phần nghiêm trọng liền dè dặt cẩn trọng ở bên cạnh hầu hạ cẩn thận, một khắc cũng không dám rời đi."
Đại quân nghe đến đó, nhìn thoáng qua Vu y đạo mặc hắc bào đứng bên cạnh: "Nàng nói có thật không?"
Vu y gật gật đầu, lớn tiếng nói: "Lời Quận chúa nói là thật, lúc đó thế tử điện hạ bị thương hai nơi, một là phía trên mông trái, một nữa là ở cánh tay phải, đều là bị trúng tên, tuy rằng cũng không nguy hiểm đến tính mạng nhưng thập phần lợi hại. Thế tử vừa trở về liền sốt cao, thần nghĩ cách hạ sốt cho thế tử, lại đắp thảo dược lên tay cho thế tử, lúc đó thần đã nghĩ đến bẩm báo Đại Quân, nhưng đã tối muộn, Đại Quân lại cùng Hoàng đế bệ hạ nghị sự, cho nên thần cũng không dám mạo muội quấy rầy."
Được Vu y chứng thực, sắc mặt Đại Quân trầm xuống nói: "Tiếp tục nói."
Tường Vân quận chúa nước mắt không ngừng trào ra, nếu không phải con mắt kia bị hư, bộ dáng bi thương muốn chết này thật khiến Lí Vị Ương sinh tâm thương hại, chỉ tiếc mỹ nhân xinh đẹp sao lại thiếu một con mắt, thoạt nhìn đều là thập phần đáng sợ. Giang Hạ Vương ở một bên nhìn, ánh mắt không đành lòng, trong lòng hắn xem ra nữ nhi như hoa như ngọc gả ột nam nhân thảo nguyên xấu xí lại thô lỗ vô lễ như vậy, thật sự là quá mức đáng tiếc. Mà hiện tại còn tệ hơn là nàng sắp phải nhận mệnh góa phụ.
Lúc này, Tường Vân quận chúa đã tiếp tục, nàng thấp giọng nói: "Trong đêm Thế tử càng sốt nhiều hơn, thiếp vốn định lại đi thỉnh vu y lần nữa, lại có một hộ vệ đột nhiên tới, nói là Húc Vương điện hạ bởi vì ban ngày ngộ thương thế tử, cho nên cố ý đưa tới một hộp thuốc hay tên bồ đề có thể trị thương do trúng tên, muốn thiếp đắp lên vết thương cho Thế tử, còn hứa rằng chưa tới một canh giờ, Thế tử sẽ giảm nhiệt hạ sốt, thiếp tin là thật, liền đem thuốc mỡ kia dùng trên người Thế tử..." Nàng nói nói tới đây, khóc không thành tiếng nói: "Ai biết thiếp còn chưa tỉnh thần, đã nghe thấy Thế tử hét lớn một tiếng 'Húc Vương hại ta', lập tức tắt thở." Nàng vừa nói vừa ai ai khóc, thật sâu trong ánh mắt lại che giấu sự bất an cùng áy náy.
Giờ phút này mọi người đều nhìn về phía Húc Vương Nguyên Liệt, ánh mắt thập phần tức giận, sớm đã có một vị đại hãn vương đứng lên, hắn tức giận nói: "Húc Vương điện hạ! Ngươi đầu tiên làm Thế tử chúng ta bị thương không nói, hiện thời còn phái người hạ độc giết hắn! Ngươi thật sự là cả gan làm loạn! Thật sự khinh khi thảo nguyên chúng ta là nhậm nhân khi nhục sao?"
Nguyên Liệt nghe vậy vẫn tuấn mục sinh huy như trước, tao nhã thong dong, bất quá khinh miệt cười lạnh một tiếng, ngắt lời đàm người châu đầu ghé tai, nhàn tiện nói: "Hôm qua ta trở lại lều trại đã là thập phần mỏi mệt, còn nữa, trước là Ba Đồ thế tử vô lễ, ta đả thương hắn cũng là đương nhiên, làm sao có thể đưa thuốc cho hắn?"
"Ngươi..." Tường Vân quận chúa quay đầu mạnh mẽ, trợn mắt nhìn Nguyên Liệt, nhưng ở trước mặt công chúng nàng luôn là nữ tử nhu nhược, không thể tức giận trước mặt mọi người, nàng chỉ có thể cúi đầu nói: "Ngươi hại chết phu quân của ta không nói, thế mà còn ở nơi này nói láo, không ngượng mồm chỉ trích phu quân ta, ngươi không thấy hổ thẹn sao?"
Nguyên Liệt nhìn nàng một cái, ánh mắt xẹt qua một tia trào phúng nói: "Tường Vân quận chúa, ta khuyên quận chúa nghĩ rõ ràng rồi nói, đêm qua người đó thật sự nói là ta phái tới sao?"
Tường Vân quận chúa không khỏi tức giận nói: "Ta cả đời này chưa từng nói dối, đại thần trên thảo nguyên có thể làm chứng cho ta, nếu ta nói dối nửa câu, cho sói hoang tha tim ta đi, xương cốt cũng không còn." Nàng chưa bao giờ làm chuyện xấu, đây là vì sống còn! Nàng một bên thầm cầu nguyện thần linh tha thứ tội của bản thân, một bên phát ra thề độc, dùng một mắt kia nhìn Nguyên Liệt nói: "Người nọ đích xác xác thực nói là Húc Vương Nguyên Liệt đưa tới thuốc hay chữa bệnh, ta tính tình đơn thuần đương nhiên là không nghi ngờ hắn, hơn nữa ta xuất thân ở Việt Tây, đối với rất nhiều bí phương cung đình đều có biết qua, từng nghe nói qua thuốc mỡ bồ đề đích xác công hiện trong việc trị liệu ngoại thương, nó ở đây, mọi người nhìn đi." Nói xong nàng đem hộp thuốc tản ra mùi hương đặt trên đất.
Việt Tây Hoàng đế nhàn nhạt nói: "Lương thái y ngươi đi nghiệm thử đi."
Thái y đi theo lần này là Lương thái y, hắn từ trong đám người bước ra, đến bên Tường Vân quận chúa, tiếp nhận hộp thước chứa trong hộp thanh hoa từ tiểu, sau đó cẩn thận kiểm tra thực hư một phen rồi nói: "Thuốc này đúng thật là bồ đề trong cung, dùng để trị liệu ngoại thương. Nhưng đã có mùi rỉ sắt, cái này cùng với độc trên người Ba Đồ thế tử giống nhau như đúc, đúng là độc dược độc nhất bản triều, Hạc Đỉnh Hồng."
Mọi người nghe vậy không khỏi đại biến sắc mặt, trên thảo nguyên không có loại bí dược cung đình này, đúng là người Việt Tây tới đây mang theo độc dược này, người kế thừa thảo nguyên lại chết trong tay Húc Vương Việt Tây, việc này tuyệt đối là không phải là nhỏ, lập tức còn có không ít quý tộc thảo nguyên tức giận nói: "Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, nhất định phải buộc Húc Vương nợ máu trả máu!" "Ba Đồ là thế tử chúng ta, là anh hùng tương lai kế thừa thảo nguyên, sao có thể chết thảm như vậy!" "Đúng! Bắt lấy Húc Vương, chém đầu của hắn, vì thế tử báo thù!"
Quý tộc thảo nguyên đều thập phần phẫn nộ, nếu không phải Hoàng đế Việt Tây ở đây, chỉ sợ bọn họ sẽ lập tức tiến lên giết chết Nguyên Liệt, trên thực tế đã có không ít người rút đao ra, chỉ chờ Đại Quân ra lệnh một tiếng sẽ tiến lên chém Nguyên Liệt nát như tương.
Mắt thấy tình cảm quần chúng xúc động không thể áp chế, Đại Quân nhìn về phía Hoàng đế, lạnh giọng nói: "Bệ hạ, ngài thấy như thế nào?"
Hoàng đế lãnh đạm liếc mắt nhìn Tường Vân quận chúa, mỉm cười nói: "Ngươi ở Việt Tây, sinh trưởng chốn cung đình, đối với thuốc đó hẳn là thập phần hiểu biết, sao đêm qua không ngăn cản Ba Đồ thế tử dùng thuốc?"
Tường Vân quận chúa sửng sốt, lập tức nói: "Điện hạ dung bẩm, Hạc Đỉnh Hồng dù sao cũng là mật dược cung đình, người bình thường chưa từng gặp qua, mà thiếp đối với dược tính không hẳn là thập phần hiểu biết, huống chi nó được trộn chung với bồ đề, thiếp vô luận thế nào cũng không thể phát hiện được... Cũng là thiếp quá mức tùy tiện, nếu là lúc đó thỉnh người đến cẩn thận kiểm nghiệm, thế tử điện hạ cũng không hẳn đã..." Nàng nói còn chưa dứt lời, lại nghe Lương thái y nói: "Không, ngay cả thuốc này không có độc, thế tử cũng vẫn sẽ chết."
Mọi người vừa nghe, lại càng thêm ngạc nhiên, liền thấy Lương thái y chậm rãi nhìn chung quanh liếc mắt một cái nói: "Vừa rồi ta đã kiểm tra thực hư thi thể của Ba Đồ thế tử, phát hiện cánh tay phải của hắn trúng tên đặc biệt kỳ quái, mũi tên hiển nhiên có độc, hung thủ kia vốn là muốn lấy mạng Ba Đồ thế tử, chỉ tiếc mũi tên đó độc tính chưa đủ mạnh, hắn sợ không thể khiến thế tử nhất kích chí tử, liền tặng thêm hộp thuốc mỡ này."
Thái tử bất động thanh sắc, bờ môi mang theo một tia nhàn nhạt tiếc hận, sâu trong đáy mắt cũng là ý cười. Bùi Huy gợi lên khóe môi, đôi mắt sắc bén lộ ra lãnh ý vô cùng vô tận, trong lòng không khỏi nhàn nhạt nở nụ cười, Nguyên Liệt, Lí Vị Ương, bây giờ các ngươi có cách nào thoát tội đây?
Thái tử nhàn nhạt nói: "Húc Vương, vừa rồi chúng ta đã nghe nói hết thảy, Ba Đồ thế tử là người hào phóng đại ý, hắn bất quá thấy Quách tiểu thư dung mạo xinh đẹp, nói hai câu mà thôi, ngươi lại vì vậy mà hạ độc thủ, thật sự là máu lạnh, làm mất hết thể diện hoàng thất Việt Tây, phá hủy bang giao hai nước, ngươi định xử trí chuyện này thế nào?" Hắn một bên nói mấy lời này, một bên dùng khóe mắt dư quang tà nghễ nhìn Hoàng đế, hắn nghĩ cũng biết Hoàng đối với chuyện này cảm thấy thế nào? Bất quá, dù cho Hoàng đế quyết định thế nào, Nguyên Liệt cũng phải bị xử tử! Vì hắn hành động nông nỗi như vậy thì toàn bộ tôn thất đều không thể dễ dàng tha thứ! Trên mặt Thái tử bất tri bất giác xẹt qua một tia cười lạnh.
Hoàng đế liếc mắt nhìn Nguyên Liệt, chỉ thấy Nguyên Liệt ánh mắt bình tĩnh, biểu cảm tựa tiếu phi tiếu, liền biết hắn thập phần nắm chắc, cũng không úy kỵ đối phương ép hỏi, liền yên lòng, lạnh lùng thốt: "Húc Vương, ngươi có gì muốn nói?"
Nguyên Liệt nghe thế, phảng phất như nghe được chuyện buồn cười, khóe miệng tươi cười dẫn theo vài phần lãnh khốc, ý tứ hàm xúc nói: "Ta nếu thật sự muốn xuống tay với Ba Đồ thế tử, đã có thể một kiếm giết hắn, cần gì phải chờ đến buổi tối lại lén lút động thủ? Như thế che che lấp lấp, ngược lại sẽ làm người ta hoài nghi ban ngày chính ta từng cùng hắn phát sinh tranh chấp, ta là loại ngu xuẩn này sao? Lại chừa đuôi cho người khác nắm? Còn nữa, ta biết rõ là đưa độc dược, còn tự xưng là vì áy náy mà đưa, sau khi hắn chết, người khác nghiệm độc biết chắc là ta giết, trên đời có người ngu như vậy sao?"
Thái tử cười lạnh một tiếng nói: "Cũng không hẳn, Húc Vương xưa nay to gan lớn mật, là nghĩ phụ hoàng sẽ không vì việc này làm khó dễ ngươi. Còn không thì là ngươi ghét hận Ba Đồ thế tử, muốn báo thù nên vội vàng tặng thuốc mỡ, nhưng nếu không báo danh, người khác làm sao có thể tin tưởng ngươi? Đương nhiên chỉ có thể nói là vì áy náy, đáng thương cho Ba Đồ thế tử là người ngay thẳng, nghĩ ngươi thật là đến bồi tội, cũng không ngờ ngươi lại làm ra sự tình này, thật sự là máu lạnh."
Ban đầu màn này định sẽ xưng danh người khác đưa thuốc cho Ba Đồ thế tử, nhưng dù hắn giả danh ai, vẫn sẽ tra được trên người Húc Vương Nguyên Liệt, bởi vì ban ngày chỉ có hắn mới cùng Ba Đồ thế tử phát sinh tranh cãi, thời điểm Ba Đồ vẻ mặt hoảng hốt trở lại doanh địa, cùng với đám hộ vệ của hắn vĩnh viễn biến mất, sớm đã hướng mọi người giải thích hết thảy, có lẽ ban ngày Húc Vương không thể giết hắn, buổi tối hối hận, liền chuẩn bị giết hắn diệt khẩu. Người thảo nguyên không có nhiều tâm tư như vậy, bọn họ nghe thấy Thái tử nói liền tin là thật, trong lòng càng thêm tức giận, đã có người hướng Nguyên Liệt lặng lẽ rút binh khí...
Lúc này, mọi người nghe thấy Lí Vị Ương mỉm cười nói: "Húc Vương điện hạ nói không sai, lời nói Tường Vân quận chúa cũng là thật, hai bên đều có lý, không biết phải tin tưởng ai, chẳng qua nữ nhi cũng là đương sự, có thể nói vài câu không?"
Hoàng đế nhìn nàng một cái, tựa hồ lần đầu tiên chú ý tới nàng, chậm rãi nói: "Quách tiểu thư, ngươi có lời gì muốn nói?"
Lí Vị Ương tiến lên một bước, Quách Trừng lại giữ cổ tay nàng, Lí Vị Ương thoáng nhìn hắn, lắc lắc đầu, ý bảo hắn không cần lo lắng, Quách Trừng buông tay, Lí Vị Ương đi qua: "Không biết Đại Quân có thể để nữ nhi nhìn qua thi thể Ba Đồ thế tử không?"
Người bên cạnh nghe vậy, không khỏi trợn mắt nhìn nàng: "Ngươi muốn làm gì thế tử?"
Lí Vị Ương lạnh nhạt nhìn đối phương liếc mắt một cái, ngữ khí bình tĩnh nói: "Đã muốn trách tội Húc Vương, ta đây cũng sẽ bị người khác nhận định là họa thủy, tội danh như vậy ta gánh vác không nổi, cái gọi là xuất sư có tiếng, kết tội cũng muốn có theo, chẳng lẽ không cho bị cáo biện bạch sao? Ta muốn biện bạch đương nhiên bản thân cũng phải tìm ra lý do bị hoài nghi, các ngươi che đậy thi thể Ba Đồ thế tử, là cố ý che giấu cái gì sao?"
Quý tộc thảo nguyên thay đổi sắc mặt, bọn họ nghị luận ào ào nói: "Nữ tử này miệng lưỡi thật sự lợi hại, muốn xem cứ để cho nàng xem đi."
Lúc này, Đại Quân thảo nguyên vung tay lên, sai người nâng thi thể Ba Đồ ra, ánh mắt Lí Vị Ương dừng trên cánh tay phải mới bị nghiệp qua của Ba Đồ, ngưng mắt một lát, ánh mắt lạnh như băng, lập tức nói: "Húc Vương, không biết có thể xem qua con mồi ngài bắt được hôm qua không?."
Nguyên Liệt mỉm cười, hướng nàng hơi gật đầu nói: "Trong lều của ta, muốn lấy lúc nào cũng được."
Triệu Nam còn chưa dợm bước, đã nghe Đại Quân nói: "Không cần, ta sẽ phái người đi." Hắn hơi gật đầu, không bao lâu liền có người đem đến ba con mồi hôm qua Nguyên Liệt bắt được, bởi vì tâm tư Nguyên Liệt tập trung vào việc bắt giữ tiểu sói, cho nên hắn chỉ bắn trúng một con nai cùng hai con thỏ hoang, lúc này đã để toàn bộ trên thảm.
Lí Vị Ương ngồi xổm xuống, cẩn thận dò xét trên người con mồi đã trúng tên, liền hướng mọi người nói: "Các ngươi xem, mũi tên Húc Vương điện hạ sử dụng với một bàn tên không giống nhau."
Tất cả mọi người ào ào đứng lên, nhìn về phía con nai nằm trên mặt đất, chỉ thấy miệng vết thương cùng một bàn trúng tên không giống nhau, phảng phất như là mang theo câu tử gì đó bắn đi, bạt lúc đi ra, huyết nhục liền hiện ra một kiểu răng cưa, thập phần kỳ quái, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Lí Vị Ương, lại nghe nàng tiếp tục nói: "Húc Vương điện hạ, có thể ượn cung tiễn của ngài không."
Nguyên Liệt nhìn nàng, hiển nhiên đã hiểu nàng đang nghĩ gì. Hắn mỉm cười, lập tức gật đầu một cái, bên cạnh liền có hộ vệ đưa ra cung tiễn của hắn, Lí Vị Ương rút ra tên dài, độ dài đó dài hơn tên thông thường tế tiêm mũi tên nhọn, cái khác nữa là, sườn nó nổi cao, hai sườn tràn đầy đổ câu, trong lều trại mà cũng ẩn ẩn lóe hàn quang.
Lí Vị Ương chỉ vào mũi tên nói: "Mũi tên của Húc Vương điện hạ đã từng cải tiến, mặt trên đều là đổ câu, mặc kệ bắn vào da thịt của người hay động vật, trừ phi xé rách khối da thịt, bằng không ai cũng không có cách nào rút ra, biện pháp duy nhất là đem tên chặt đứt, sau đó dùng tiểu đao rạch lấy mũi tên ra, ta nghĩ hôm qua vị vu y kia cũng trị liệu như thế." Nói xong nàng nhìn phía vu y cách đó không xa.
Vu y nhìn ánh mắt của nàng, gật gật đầu nói: "Không sai, miệng vết thương trên mông thế tử điện hạ thật là..." Lập tức hắn biến sắc, chuyển hướng Đại Quân nói: "Đại quân, thần đột nhiên nhớ ra, có một chút kỳ quái! Ngày hôm qua lúc thần trị thương cho thế tử, thật là làm thế nào cũng không có biện pháp rút mũi tên ra, bất đắc dĩ liền giống như vừa rồi vị Quách tiểu thư kia nói rạch mũi tên ra, nhưng mũi tên trên cánh tay phải kia rút ra thập phần dễ dàng, rút nhẹ một lần đã ra, không tốn chút công phu, hiển nhiên là từ hai thanh cung hoàn toàn khác nhau bắn ra."
Lời vừa nói ra, mọi người trên mặt đều lộ vẻ kinh nghi, Đại Quân lớn tiếng nói: "Đem cung tiễn kia lên cho ta." Lập tức có người đem tên Nguyên Liệt sử dụng dâng lên, Đại Quân vuốt ve mũi tên nhọn quỷ dị, hắn cảm thấy có chút tiểu thứ trát lưu lại trên tay hắn, hắn là người kinh qua chiến trường, tự nhiên biết mũi tên nhọn này lợi hại.
Nguyên Liệt mỉm cười nói: "Mũi tên này là bản thân ta tỉ mỉ thiết kế, người ngoài không biết được, nếu chỉ dựa vào vẻ ngoài tầm thường sẽ nhìn không ra manh mối gì, chỉ có thật sự bắn lên người mới có thể cảm giác được điểm bất đồng, nhưng người bình thường ai để ý đâu? Đến Ba Đồ thế tử mới có thể bị người nhìn ra. Không riêng gì ta, ngay cả hộ vệ bên người ta, mỗi cá nhân đều dùng loại mũi tên này." Nói xong hắn đứng lên, đi đến bên thi thể Ba Đồ thế tử, nhẹ nhàng nghiêng thân thể hắn, lập tức chỉ vào miệng vết thương ở mông hắn nói: "Thấy không, tên của ta tạo thành vết thương phải là như vậy."
Đại gia đều hướng nhìn về mông thế tử, đã thấy miệng vết thương đích xác là giống như đúc với vết thương trên mình nai, còn miệng vết thương trên cánh tay phải của hắn lại hoàn toàn khác biệt, cứ như vậy, ánh mắt mọi người liền trở nên kinh ngạc. Thái tử thốt nhiên thay đổi sắc mặt, không nghĩ tới lại bị Lí Vị Ương phát hiện điểm rất nhỏ đó! Hắn không phải không tin Lí Vị Ương thông minh tài trí, chẳng qua là đểm nhỏ như vậy nàng cũng có thể chú ý tới, sức quan sát của cô gái này phải kinh người cỡ nào!
Vu y trầm ngâm một lát, mới nói: "Thần nhớ miệng vết thương trên mông trái thế tử không có độc, nhưng miêng vết thương trên cánh tay phải lại chứa độc dược Hạc Đỉnh Hồng, vừa khớp với thuốc mỡ vị tướng kia đưa tới."
Thái tử lãnh đạm nói: "Như thế cũng không thể chứng minh tên này không phải Húc Vương bắn ra, hắn không thể cố ý thay đổi tên khác sao?"
Lí Vị Ương nghe đến đó, lạnh lùng cười, nói với Tường Vân quận chúa: "Tường Vân quận chúa, quận chúa đã nói là muốn thoa thuốc, vì sao chỉ thoa trên cánh tay phải, không thoa lên miệng vết thương ở mông? Không phải rất kỳ quái sao, hay quận chúa đã sớm biết gì đó?"
Nghe đến đó, Tường Vân quận chúa sắc mặt loát thay đổi. Giang Hạ Vương bên cạnh lập tức bước ra lớn tiếng nói: "Quách Gia ngươi đây là ý gì? Ngươi là nói nữ nhi ta đã biết thuốc mỡ kia có độc sao?"
Tề Quốc Công luôn luôn trầm mặc không nói cũng lên tiếng: "Giang Hạ Vương, ngươi không cần thẹn quá thành giận, người bình thường thoa thuốc đương nhiên phải thoa hết lên miệng vết thương, nhưng Tường Vân quận chúa chỉ thoa cánh tay phải, lại không thoa miệng kia, như vậy chỉ có một nguyên nhân, chính là nàng sớm biết thuốc mỡ đưa tới là có độc, chỉ dùng một chút là có thể đưa Ba Đồ thế tử vào chỗ chết, căn bản không cần thoa nơi khác, đương nhiên, còn có một lý do khác." Nói tới đây, tất cả mọi người nhìn Quách Tố ánh mắt lạnh như băng nói: "Đó là Tường Vân quận chúa cùng Ba Đồ thế tử cảm tình không được tốt, hay là nàng đối với thế tử thập phần chán ghét, thế cho nên nàng căn bản không muốn chạm vào vết thương khác của hắn."
Tường Vân quận chúa không khỏi ngây ngẩn cả người, thực chất nàng có thể cho nữ nô thay nàng, nhưng Ba Đồ bưu hãn ương ngạnh, tuy rằng bị thương nhưng miệng lưỡi vẫn hùng hùng hổ hổ như trước, la hét với nàng, khiến nàng không dám chậm trễ. Hơn nữa việc này kín kẽ, nàng không muốn để nhiều người biết, lúc đó liền đuổi hết nữ nô. Trong màn chỉ có hai người là nàng cùng Ba Đồ, thành ra chuyện thoa thuốc nàng phải tự tay làm. Chính là nàng thật không ngờ, Lí Vị Ương nhanh như vậy truy tra đến điểm này, nàng không khỏi ngơ ngác nhìn Lí Vị Ương, trong mắt cơ hồ toát ra vẻ tuyệt vọng, sau đó gục dưới chân Giang Hạ Vương hãi nói: "Phụ vương, con thật sự không biết, con cái gì cũng không biết, con chỉ cho rằng Húc Vương thiệt tình bồi tội với Ba Đồ thế tử bồi tội, cho nên mới lầm tin thuốc này tốt, Ba Đồ là phu quân của con, con làm sao có thể vô duyên vô cớ mưu hại chàng? Con tuyệt đối sẽ không làm vậy."
Nguyên Liệt lạnh lùng cười nói, liếc mắt nhìn Tường Vân quận chúa, hờ hững nói: "Quận chúa nguyên vốn là nữ tử Việt Tây, không thích cuộc sống trên thảo nguyên cũng không có gì kỳ quái, muốn mượn cơ hội thoát khỏi Ba Đồ thế tử có thể hiểu được, nhưng quận chúa vì sao muốn đem tội lỗi này vu oan cho người khác?" Hắn vỗ vỗ tay, hộ vệ của hắn ngoài lều liền áp giải một nữ tử tuổi còn trẻ tiến vào, nàng trên người mặc áo choàng rộng, trên lỗ tai còn đeo một cái khuyên tai vàng, quỳ rạp xuống đất, hướng mọi người hành lễ, sau đó co rúm lại nhìn thoáng qua Tường Vân quận chúa, lấy dũng dũng khí lớn tiếng nói: "Nô tì đêm qua nhìn thấy một người xa lạ tìm đến quận chúa, nô tì cảm thấy kỳ quái, liền lặng lẽ theo dõi, chính mắt nhìn thấy hai người bộ dáng thập phần quen thuộc, người nọ còn giao cho quận chúa một hộp thuốc mỡ, nô tì sợ bị nhìn thấy, chỉ nhìn đến khi quận chúa tiễn người nọ ra ngoài, rồi quay vào lều trại thế tử."
Nguyên Liệt cười lạnh một tiếng nói: "Ồ? Vậy sao, chẳng lẽ người nọ không phải là hộ vệ ta phái tới?"
Nữ nô kia lắc lắc đầu, nhìn về phía Tường Vân quận chúa, ánh mắt ẩn chứa một tia chán ghét, đó là nữ nô Ba Đồ sủng hạnh nhất, đã có cơ hội sinh hạ tiểu thế tử đi lên ngai vàng nữ chủ nhân, lại không ngờ Việt Tây lại gả đến một nữ tử nhu nhược này, liên tục đè ép bản thân, cứ như vậy, làm sao khiến nàng không hận thấu, cho nên nàng luôn theo dõi Tường Vân quận chúa, chỉ chờ ả ta đi sai bước nhầm, đến lúc người của Nguyên Liệt tìm được nàng, nàng không chút do dự đứng ra làm chứng, giờ phút này nàng chỉ vào Tường Vân quận chúa nói: "Không, nô tỳ rõ ràng nghe được người kia nói, chỉ cần nàng hoàn thành chuyện này, liền mang theo nàng cao bay xa chạy, không bao giờ trở về thảo nguyên này nữa, nghe ý tứ kia, quận chúa cùng người nọ là quen biết, bọn họ sớm đã có cấu kết, sau lưng thế tử làm ra chuyện không sạch sẽ!"
Mọi người nghe đến đó, sắc mặt đều lúc xanh lúc trắng, Lí Vị Ương nhàn nhạt cười nói: "Tường Vân quận chúa, người vẫn là thành thành thật thật nói rõ ràng kết quả đã xảy ra chuyện gì."
Tường Vân quận chúa ngây ngốc nơi đó, chuyện lo sợ rốt cục cũng đến, nàng cũng không kinh ngạc, trong lòng chua xót đến cực điểm. Lời nói Lí Vị Ương tựa như mồi lửa bật vào trong lòng nàng, trong giây lát dấy lên ngọn lửa hừng hực, nàng dẹp đi bộ dáng nhu nhược, răng nanh rung động cắn lộp cộp, tố chất thần kinh bằng giọng căm hận nói: "Ta dựa vào cái gì phải gả cho người như vậy? Hắn có chỗ nào xứng với ta, thô lỗ vô sỉ, không biết xấu hổ!"
Nàng vừa nói, nghiến răng nghiến lợi tràn ngập hận ý nói: "Ta hận không thể đá hắn, cắn hắn, dùng dao giết chết hắn! Nếu không có hắn, ta có thể trở lại Việt Tây, trở lại bên người thân, hắn sớm đã đáng chết! Đáng chết!" Lời nói nàng thập phần huyết tinh, lại bao hàm hận ý, thấy rõ nàng đối với Ba Đồ ngoài sợ hãi còn đầy thù hận.
Đại quân kinh ngạc nhìn nàng, cơn giận dữ trong lòng bốc lên, tức giận nói: "Ngươi là vợ Ba Đồ! Thực dám làm ra chuyện không biết xấu hổ đến mức này!"
Tường Vân quận chúa nghe xong lời này càng thêm nổi giận, nàng cơ hồ nhảy dựng lên: "Đều là hắn sai! Là hắn cưỡng ép ta làm thê tử, ta căn bản có thể cùng thanh mai trúc mã thành thân, hắn với ta môn đăng hộ đối, nhất định sẽ cầm sắt hài hòa, ta há phải lưu lạc đến nước này!" Nàng đột nhiên tiến đến đám người, lộ ra gương mặt như điên rồi, "Các ngươi nhìn mắt ta, các ngươi nhìn một cái đi! Người bên ngoài đều nói ta là nhớ nhà khóc đến mù, trên thực tế rõ ràng là bị Ba Đồ khoét mất, nguyên nhân bất quá là vì ta liếc mắt nhìn đệ đệ hắn một cái, ta làm sai cái gì, bởi vì ta nhìn người khác một cái, lại bị khoét luôn tròng mắt! Nếu không phải ta là quận chúa Việt Tây, chỉ sợ hắn sớm đã đối đãi ta giống như nữ nô này, đem ta cột vào đuôi ngựa cho ngựa tha đến chết, người bạo ngược như vậy như hắn vì sao không chết? Vì sao không thể chết được? Ta hận thấu hắn, hắn đã sớm nên xuống mười tám tầng địa ngục!"
Lí Vị Ương liếc mắt nhìn Tường Vân quận chúa, trong lòng lại thở dài một hơi, không biết vì sao, nàng cũng không biết là quận chúa đáng giận thế nào, nàng bất quá là bị người đứng sau xúi giục, mới đem mọi chuyện vu oan cho Nguyên Liệt. Người thật đáng giận là người giật dây đằng sau, Tường Vân quận chúa hiện thời thành bộ dáng này, Ba Đồ thế tử mà chết thì rõ ràng nàng sẽ phải tuẫn táng (chết theo, chôn theo), đây là lễ nghi hoàng thất thảo nguyên, dù là Hoàng đế Việt Tây hay Giang Hạ Vương cũng không thể ngăn cản, Tường Vân quận chúa đúng là bị ép đến cùng cực, mới tin tưởng vào lời nói dối cái gì mà cao chạy xa bay, nếu nam nhân kia thật sự yêu nàng, đã sớm mang nàng rời đi, nàng gả đến nơi đây nhiều năm như vậy mới nhớ tới nàng, làm sao có thể? Nếu không phải Tường Vân quận chúa muốn thoát khỏi ma trảo của Ba Đồ thế tử, nàng cũng sẽ không tin tưởng đối phương, tin tưởng một kẻ đã sớm vứt bỏ nàng, kẻ muốn nàng vu oan hãm hại Nguyên Liệt. Cả đám nam nhân lợi dụng thâm tình nữ nhân đi làm chuyện xấu, Lí Vị Ương căm thù đến tận xương tuỷ.
Lúc này, Tường Vân quận chúa đã ngã ngồi trên đất, nàng vạn vạn thật không ngờ sự tình sẽ biến thành tình trạng này, hoá ra người nọ hứa hẹn với nàng chỉ cần Ba Đồ vừa chết, liền mang nàng cao chạy xa bay, rời khỏi thảo nguyên đáng chết này, nàng hận người ở đây, hận thảo nguyên này, hận cả hương vị ngưu dương mã phẩm. Nàng nghĩ rời khỏi nơi này, trở lại với cuộc sống bình thường, muốn trở lại bên cha mẹ, không phải nghe thấy thanh âm Ba Đồ, muốn trở lại trong vòng ôm của người ấy.
Kỳ thực nàng biết người nọ sớm đã ruồng bỏ nàng, nếu không như thế cũng sẽ không đến tìm nàng lúc này, nhưng đây là ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng của nàng. Phụ vương đã bỏ rơi nàng, không ai có thể cứu nàng, nhiều phong tín cầu cứu phát ra như vậy, chờ đến kết quả bất quá cũng là vài câu an ủi ít ỏi. Nàng không thể chịu đựng được Ba Đồ bạo ngược cùng tàn nhẫn, hiện tại có một ngọn cỏ cứu mạng trước mắt, nàng thế nào mà không thể đem hắn trước mặt dây mây đi xuống đi đâu? Nàng chỉ là muốn có một cơ hội chạy trốn! Vừa rồi nói ra hết thảy, bản thân cũng cảm thấy vô cùng buồn cười, liền chỉ có thể ôm đầu gối khóc lớn lên.
Lí Vị Ương thấy nàng khóc thảm thiết như thế, không khỏi cảm thấy bi thương, nàng nhẹ nhàng đi đến bên người đối phương, vỗ vỗ bả vai Tường Vân quận chúa, phảng phất an ủi nói: "Quận chúa, nếu nàng nói ra kẻ đứng sau lưng chỉ thị là ai, ta có thể cầu tình với Đại Quân, xin ngài ấy tha cho nàng." Nói xong Lí Vị Ương nhìn về phía Đại Quân nói: "Tường Vân quận chúa bất quá là bị người xúi giục, người phía sau hạ độc thủ mới thực sự đáng chết, Đại Quân nói phải không?"
Dựa theo quy củ trên thảo nguyên, nữ nhân phản bội trượng phu nhất định phải bị điểm thiên đăng (*), còn gọi là đổ điểm nhân du sáp, là một loại hình phạt thảm khốc. Những người bị hành hình sẽ bị lột sạch quần áo và quấn bằng một chiếc bao vải gai. Tiếp đó, họ sẽ bị ném vào vạc dầu để dầu thấm vào vải bao. Sau đó, đợi tới đêm khuya, họ sẽ bị trói ngược lên một chiếc cây cao được dựng sẵn ở pháp trường. Những tên đao phủ sẽ tra tấn phạm nhân bằng cách châm lửa đốt vào chân để lửa cháy dần lên đầu, đau đớn tột cùng... Nhưng thế cục trước mắt này, nếu Tường Vân quận chúa cái gì cũng không nói, mọi chuyện sẽ bị chôn vùi, không ai tối hôm đó tình nhân ở lều trại Tường Vân quận chúa kết quả là ai, cái chết của Ba Đồ thế tử rõ ràng cũng sẽ bế tắc, Đại Quân liếc mắt nhìn Lí Vị Ương, ánh mắt lăng nhiên nói: "Ngươi cam đoan nàng sẽ nói ra tất cả sao?"
Lí Vị Ương nhìn Tường Vân quận chúa liếc mắt một cái nói: "Người nọ nếu yêu nàng, sẽ không đưa nàng đến cảnh vạn kiếp bất phục này, ta nghĩ trong lòng nàng dĩ nhiên đã rõ, nếu nàng thật sự hoàn thành lời hắn, vu hãm Húc Vương Nguyên Liệt, quay đầu thì người này đầu tiên hắn muốn giết chính là nàng, bởi vì nàng đã biết quá nhiều bí mật, hắn là sẽ không mang nàng cao chạy xa bay, lại càng không để nàng tự do sống trên đời này. Tường Vân quận chúa, ta tin tưởng nàng là nữ tử thông minh, nếu không cùng đường, nàng cũng không thể đợi tin lời nói đối phương, nếu nàng nói hết mọi chuyện ra, ta có thể cam đoan nhất định sẽ không để nàng chịu phạt."
Tường Vân quận chúa không nghĩ tới bản thân cùng đường còn có người chìa tay giúp đỡ, nàng nhìn Lí Vị Ương liếc mắt một cái, ánh mắt toát ra một tia bi thương, chợt, nàng bắt lấy cổ tay Lí Vị Ương, tiếng khóc im bặt, một mắt kia của nàng loạn phát bao trùm lóe lên tia khác thường.
Lí Vị Ương không khỏi ngẩn ra, nhưng vào lúc này, ánh mắt Tường Vân quận chúa đang nhìn về phía Lí Vị Ương, cặp hàn đàm bàn trong ánh mắt ngoại trừ đồng tình còn có một tia kiên định. Người bị bản thân nói xấu vì sao muốn đến trợ giúp nàng? Nàng chính là nhìn Lí Vị Ương, bên trong một mắt kia toát ra một tia bi thiết khó có thể hình dung, nàng chậm rãi nói: "Ngươi thật sự có thể cam đoan với ta sao?"
Lí Vị Ương gật gật đầu nói: "Đúng, ta cam đoan."
Tường Vân quận chúa đột nhiên nâng tay lên, chỉ vào nam tử đang muốn lặng lẽ chuồn ra ngoài, ánh mắt mọi người nhẹ nhàng chuyển qua, nhìn thấy một công tử cẩm y ngọc đái đang muốn từ trong lều trại đi ra ngoài, ngoài cửa lập tức các dũng sĩ thảo nguyên giữ lấy hắn, lại nghe Lí Vị Ương cười nhẹ nói: "Bùi Bạch công tử, ta thật sự là liệu không ra, hoá ra tình nhân của Tường Vân quận chúa lại là ngươi." Người này đúng là công tử thứ tư của Bùi gia, Bùi Bạch, hắn trời sinh mặt như quan ngọc, môi hồng răng trắng, phong thần tuấn lãng, ai cũng không thể tưởng được, hắn dĩ nhiên lại là tình nhân của Tường Vân quận chúa.
Tường Vân quận chúa cũng không nhìn hắn, lên tiếng khóc lớn.
Lí Vị Ương thở dài một tiếng nói: "Bùi công tử, trước đây ngươi vứt bỏ quận chúa, lại ở phía sau xui khiến nàng vu hãm Húc Vương, tệ nhất là Ba Đồ thế tử cũng là ngươi giết, ngươi nói khoản nợ này nên tính thế nào?"
Bùi Bạch trên mặt huyết sắc bỗng chốc biến mất sạch sẽ, hắn lớn tiếng nói: "Không, không phải ta! Là cô gái này vu oan ta, ta căn bản là..."
Hắn nói một nửa, chợt nghe Giang Hạ Vương hét lớn một tiếng nói: "Nghiệp chướng vô sỉ, năm đó ngươi cùng nữ nhi ta tình đầu ý hợp, thậm chí còn nói muốn phái người tới cầu hôn, ta mới ngầm đồng ý để các ngươi kết giao, sau này Ba Đồ thế tử nhìn trúng Tường Vân, ta rơi vào đường cùng dùng mọi cách thỉnh cầu bệ hạ, cuối cùng vẫn phải đem nữ nhi gả đến thảo nguyên, khi đó ta từng hướng Bùi gia các ngươi cầu tình, chỉ cần các ngươi xin Bùi Hoàng Hậu góp lời, xin bà nghĩ biện pháp, nữ nhi của ta sẽ không phải gả đến nơi chim không đẻ trứng này! Còn ngươi? Làm rùa đen rút đầu, ra dáng cái gì cũng không biết, lập tức đem Tường Vân cự chi ngoài cửa, thậm chí còn nói ra lời ân đoạn nghĩa tuyệt, ngươi là đồ lang tâm cẩu phế, hại Tường Vân một lần còn chưa đủ, lại đến hại nó lần thứ hai!"
Nói tới đây, còn chỗ nào không rõ? Ánh mắt mọi người nhìn hướng Bùi gia vô cùng lãnh khốc. Trên mặt Bùi Huy cùng mấy vị công tử khác cũng không còn trấn định như trước, Bùi Huy tiến lên trước một bước, vừa muốn thay Bùi Bạch nói chuyện, lại nghe thấy Đại Quân lạnh lùng thốt: "Chân tướng sự tình đã rõ ràng, bệ hạ, ngươi thấy thế nào?"
Việt Tây Hoàng đế không chút để ý đến Bùi Bạch liếc mắt một cái, phảng phất như đang nhìn một thứ rác rưởi, ánh mắt thập phần khinh miệt, "Dám mưu hại Ba Đồ thế tử, lại cùng thế tử phi cấu kết, người này liền giao cho Đại Quân xử trí đi."
"Thần sai rồi! Thần biết sai rồi, bệ hạ tha cho thần đi!" Bùi Bạch phịch một tiếng quỳ xuống đất, cấp tốc bò về phía trước, phảng phất nghĩ níu kéo chút hi vọng, nhưng Hoàng đế lại thờ ơ, vì thế hắn lập tức bổ nhào vào bên chân Thái tử điện hạ, "Thái tử điện hạ, người nói vài lời đi, người cứu thần đi!"
Thái tử vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy Đại Quân lạnh lùng nói: "Ba Đồ là con ta, người giết hắn người phải trả giá đại giới." Hắn thanh âm lên cao, trong ánh mắt lộ hung quang.
"Thần cái gì cũng không biết, hết thảy đều là nữ nhân kia oan uổng thần." Bùi Bạch kích động hai tay vung lên, bộ dáng quý công tử xưa kia sớm đã biến mất không thấy, ngay tại thời điểm hắn nóng lòng nói dối, thình lình một đạo bạch quang chém xuống, hắn thân hình bị bổ làm hai nửa, máu tươi bắn tung tóe, văng lên mặt Thái tử.
Thái tử hoảng sợ nhìn theo ống tay áo bản thân bị người lôi kéo kia, phía sau thân hình bị bổ ra kia là thân ảnh Đại Quân cầm trường đao, thân thể Bùi Bạch trong nháy mắt phun ra đại phiến máu tươi, trên thảm nơi nơi đều là huyết tinh hỗn độn, quý nữ Việt Tây đang ngồi đó chưa thấy qua cảnh tượng thảm thiết nhường này, ào ào thét chói tai thối lui về phía sau, còn có người nhát gan đã sớm hôn mê bất tỉnh.
Bao nhiêu can đảm của Bùi Huy sụp đổ, nói: "Tứ đệ!" Lập tức bước nhanh lên.
Lí Vị Ương mắt lạnh nhìn một màn này, huyết tinh tung tóe kia không mảy may dính đến người nàng, từ lúc Đại Quân đứng dậy, Lí Vị Ương đã biết đối phương muốn ra tay giết người. Mặc kệ thân hình đẹp đẽ cỡ nào, bị chém một đao như vậy, huyết tương tung tóe, bạch cốt dày đặc, cực kỳ đáng sợ.
Thái tử nhìn thấy tình huống này, đã khẩn trương đến cực điểm, cả người đều chùn xuống, hộ vệ bên cạnh đỡ hắn, toàn bộ trong lều, ai cũng rời đi thật xa xác chết kia, chỉ nghe thấy tiếng Bùi Huy kêu thảm thiết, còn có thanh âm nhóm đại hãn, quý tộc thảo nguyên cười ha ha, Đại Quân ngắm một nửa thân thể hèn mọn kia, kiêu căng thu đao vào vỏ, lập tức nhìn Việt Tây Hoàng đế nói: "Một mạng để một mạng, chuyện này liền tính xong rồi."
Đại Quân thảo nguyên có đến mười con trai, không có Ba Đồ, hắn có thể cho những người khác kế thừa vị trí của hắn, cho nên Ba Đồ chết cũng không thay đổi gì lắm, chẳng qua hắn không thể dễ dàng tha thứ chuyện huyết mạch Đại Quân bị người ta giết chết như vậy, nếu không báo thù, Đại Quân hắn sẽ bị người ta coi thường, cho nên hắn nhất định phải khiến tên đầu sỏ phải chết, Bùi Bạch này là người Bùi gia, là gia tộc hiển hách bậc nhất, hắn chết cũng ý nghĩa kết thúc mọi việc, Đại Quân đã không truy cứu, những người khác cũng không nói gì.
Lí Vị Ương nghe thấy g không khỏi nhíu nhíu đầu mày, đã thấy Nguyên Liệt bước nhanh về phía nàng, gương mặt tuấn mỹ mỉm cười: "Chúng ta đi thôi."
← Ch. 267 | Ch. 269 → |