← Ch.123 | Ch.125 → |
<images>: Yếu đuối đáng thương
Lí Vị Ương cười nhẹ: "Muội không hiểu Đại tỷ đang nói gì, muội chỉ biết muội là nữ nhi Lí gia, phụ thân mới là chỗ dựa của chúng ta, nếu trước mặt phụ thân Đại tỷ nghiêng về phía Tưởng gia, chẳng phải sẽ làm cho phụ thân khó xử sao? Mặc kệ Tưởng gia tốt đến đâu thì tỷ vẫn là người họ Lí, điều này tỷ đừng quên!"
Lí Trường Nhạc tức đến biến đổi cả sắc mặt, ánh mắt trở nên vô cùng âm tàn, phá huỷ gương mặt xinh đẹp kia, nhìn qua thật đáng sợ: "Ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi! Ngươi chờ đấy!"
"Ngươi đang nói cái gì?!" Có giọng nói vang lên từ sau lưng, Lí Trường Nhạc quay đầu lại, Lí Vị Ương hành lễ: "Phụ thân."
Lí Trường Nhạc nhìn thấy Lí Tiêu Nhiên, vẻ mặt ông nghiêm túc, hai má hơi phát xanh. Nàng lập tức ý thức được những lời mình vừa nói đã bị Lí Tiêu Nhiên nghe thấy, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn. Nàng cắn môi, buộc mình tỉnh táo. Nàng không biết phải nói gì, đành chân thành quỳ xuống, nói: "Phụ thân, nữ nhi đã trở lại."
Lí Tiêu Nhiên nhíu mày: "Đứng lên đi."
Lí Trường Nhạc đứng lên, cơ miệng như bị đông cứng. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời nhìn vào ánh mắt của ông - ánh mắt sắc bén: "Phụ thân, mẫu thân bị Lí Vị Ương hại chết." Những lời này như lưỡi dao chậm rãi phun ra từ miệng nàng.
"Ngươi nói cái gì?" Lí Tiêu Nhiên giận tái mặt, một cơn bão táp chợt quét qua trong đầu.
Lí Trường Nhạc căm hận Lí Vị Ương, lúc này nhìn Lí Vị Ương đứng bên cạnh, cảm thấy máu nóng vọt lên tận cổ, gắng sức nuốt nó xuống, lạnh lùng nói: "Phụ thân, con nói mẫu thân bị Lí Vị Ương hại chết! Lúc con đi mẫu thân vẫn khoẻ, chỉ qua thời gian ngắn như vậy sao đã không còn?! Mọi chuyện đều là âm mưu của Lí Vị Ương, phụ thân, người cùng mẫu thân là vợ chồng đã vài thập niên, sao người có thể thờ ơ như vậy?!"
Lí Tiêu Nhiên nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi, quả thực đã vô cùng giận dữ, bởi vì hiện tại ông sợ nhất bị người khác hỏi đến chuyện này, cùng câu hỏi như vậy ở tiền sảnh đã bị phu nhân Quốc công chất vấn vô số lần! Cho nên ông nắm chặt tay lại!
Lí Vị Ương thở dài một tiếng: "Đại tỷ, mẫu thân bệnh chết ai cũng không ngờ được, Đại tỷ đừng khó xử phụ thân, người đã rất vất vả."
"Ngươi im miệng!" Lí Trường Nhạc hét lên, "Ta muốn một lời công đạo! Ta không thể để mẫu thân vô duyên vô cớ bị ngươi hại chết như vậy!"
"Người nên im miệng là ngươi!" Sau chấn động là sự phẫn nộ cực điểm, Lí Tiêu Nhiên như một con sói hung ác nhìn chằm chằm Lí Trường Nhạc, hận không thể cắn xé nàng ta. Ông nghiến răng, tiếp tục tỏa ra lửa giận, gằn từng tiếng qua kẽ răng: "Từ nay về sau không bao giờ được nhắc đến chuyện này!"
Lí Trường Nhạc không ngờ Lí Tiêu Nhiên sẽ nổi giận, nàng như bị người ta tát một cái vào mặt: "Phụ thân, người... con là nữ nhi người sủng ái nhất, sao người có thể đối xử với mẫu thân và con như vậy!"
"Ngươi muốn học theo mẫu thân ngươi đối địch với ta?" Đột nhiên Lí Tiêu Nhiên tỉnh táo lại, ánh mắt băng hàn nhìn nàng ta, cười lạnh nói ra một câu. Vẻ mặt này của ông Lí Trường Nhạc chưa từng thấy, không chỉ lạnh thấu xương, mà còn có sự sáng lạn quái dị, làm người khác nhìn mà lạnh cả người.
Lí Vị Ương mỉm cười, từ trước đến giờ Lí Tiêu Nhiên luôn bị Tưởng gia gây áp lực, ông vốn là một người kiêu ngạo, dè dặt, tính cách rất mạnh mẽ, ông có thể dễ dàng tha thứ cho hành động tự tung tự tác của Đại phu nhân nhiều năm qua là nể mặt Tưởng Quốc công, không phải sợ hãi người Tưởng gia, nhưng Đại phu nhân cùng Lí Trường Nhạc hiển nhiên không nghĩ như vậy, lúc nào cũng lấy Tưởng gia ra để thị uy, cuối cùng đập nát nốt sự kiên nhẫn cuối cùng của Lí Tiêu Nhiên.
Trong mắt Lí Vị Ương tỏa ra ánh sáng bức người, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ngăn chặn sự trào phúng, lúc mở mắt lần nữa trên mặt nàng tràn đầy sự cương nghị tĩnh lặng, thản nhiên nói một câu: "Phụ thân, người nên đến tiền sảnh, nơi đó còn nhiều khách nhân."
Nói tới khách nhân, Lí Tiêu Nhiên lập tức khôi phục vẻ mặt bình tĩnh như đeo mặt nạ. Ông cười lạnh một tiếng, mặc dù là cười nhưng không mang theo chút ý cười nào, tựa như khóe miệng bị nứt ra thành lỗ hổng: "Trường Nhạc, ngươi nhớ cho kỹ, đây là cơ hội cuối cùng ta cho ngươi, hôm nay nhiều khách nhân, ngươi phải thể hiện như một tiểu thư khuê các có tang mẹ, đừng làm mất thể diện Lí gia, nếu còn tùy hứng làm bậy, đừng trách phụ thân tàn nhẫn!"
Lí Tiêu Nhiên cười lạnh rời đi, bỏ lại Lí Trường Nhạc đã sợ ngây người trong viện.
Đàn Hương nhìn thoáng qua Lí Vị Ương, trong lòng sợ hãi, vội vàng thấp giọng khuyên: "Đại tiểu thư, lão gia nói đúng, hôm nay là ngày tiểu thư không thể náo loạn, phải nhanh đi tiếp đón khách nhân."
Lí Trường Nhạc trừng mắt: "Câm miệng! Chuyện của ta không cần ngươi quản!"
Đàn Hương ngập ngừng ngậm miệng, Lí Vị Ương nhìn thấy, mỉm cười nói: "Đại tỷ, tỷ có thời gian ở đây tranh cãi với muội, sao không tới nhìn di thể mẫu thân một lần?"
Mặt Lí Trường Nhạc hết xanh rồi trắng, nàng chỉ nhớ tới phẫn nộ, căn bản quên luôn chuyện này. Lí Vị Ương lắc đầu, Đại phu nhân toàn tâm toàn ý với Lí Trường Nhạc, nhưng Đại tiểu thư này hiện giờ sợ rằng trong lòng chỉ nghĩ đến tiền đồ sau này của mình mà chưa từng nghĩ đến Đại phu nhân, nàng ta luôn miệng nói báo thù, nhưng chỉ để hả giận mà thôi, cái gọi là tình thân mẹ con, trong đôi mắt chỉ nhìn thấy tư lợi của Đại tiểu thư có lẽ đã sớm vứt lên tận chín tầng mây.
Cuối cùng Lí Trường Nhạc cũng đi tới Phúc Thụy viện, vừa vào phòng lập tức nhìn thấy Đại phu nhân được đặt nằm trên giường lớn làm bằng gỗ tử đàn khắc hoa, đỉnh đầu có một ngọn đèn, vài vị phu nhân, con dâu Tưởng gia xung quanh đang thấp giọng khóc nỉ non. Phu nhân Quốc công ngồi trên ghế dựa bên cạnh, mặt không có biểu cảm gì.
Trong phòng chỉ có tiếng khóc, Lí Trường Nhạc nhìn thấy cảnh này, đột nhiên co rúm cả người.
Lúc này, Tưởng Đại phu nhân Lưu thị ngẩng đầu, nhìn thấy nàng, nói: "Mẫu thân, Trường Nhạc đã trở lại."
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lí Trường Nhạc.
Phu nhân Quốc công Lâm thị nhìn Lí Trường Nhạc, không tươi cười chút nào... bầu không khí trở nên hơi quỷ dị.
Lí Trường Nhạc ôm mặt khóc: "Ngoại tổ mẫu." Nói xong, nàng quỳ rạp xuống chân phu nhân Quốc công.
Lâm thị nhìn Lí Trường Nhạc khóc như mưa thật lâu, cuối cùng thở dài, tự mình đỡ Lí Trường Nhạc dậy: "Đứa nhỏ, con chịu khổ rồi."
Một câu nói này làm Lí Trường Nhạc khóc lớn hơn.
Đại cữu mẫu (mợ) Lưu thị cùng Nhị cữu mẫu Ngụy thị đứng bên cạnh nhanh chóng đến khuyên nhủ nàng, các phu nhân Tưởng gia khác đều lau nước mắt, cả căn phòng tràn ngập sự bi thương. Người tỉnh táo nhất lại là Lâm thị đã qua tuổi lục tuần, bà phất tay: "Những người khác ra ngoài hết đi, ta có lời muốn nói riêng với Trường Nhạc."
Lưu thị nhìn thoáng qua xung quanh, gật đầu nói: "Mọi người lui xuống đi." Rất nhanh, mọi người trong phòng đều đi hết.
Trong phòng chỉ có Lưu thị cùng Ngụy thị đứng tại chỗ không động đậy, Tưởng Đại phu nhân Lưu thị khuôn mặt hơi dài, mắt xếch lên, vóc người cao gầy, là thê tử của trưởng tử Tưởng Húc của Tưởng Quốc công, xuất thân Lưu gia thế gia cao quý nhiều công huân, sinh ra bốn người con trai Tưởng Hải, Tưởng Dương, Tưởng Hoa, Tưởng Nam, bọn họ đều là rồng giữa loài người, văn võ song toàn, cho nên địa vị của Lưu thị ở Tưởng gia vô cùng vững chắc, nữ tử lần trước đi cùng phu nhân Quốc công đến Lí gia là con dâu trưởng của bà Hàn thị. Còn Ngụy thị bên kia là thứ nữ của lão Ngụy Các, là thê tử của thứ tử Tưởng Lệ, bà chỉ có một người con trai Tưởng Thiên, từ nhỏ thiên tư thông minh, tài hoa hơn người, nhưng khác với các đường huynh dấn thân vào con đường quân đội, hắn luôn du ngoạn bên ngoài, chẳng mấy khi về nhà, so với những người trong Tưởng gia khác, có vẻ rất thần bí. Tuy rằng Ngụy thị không có con gái, nhưng thứ nữ Tưởng Hinh do một tay bà nuôi lớn, dạy dỗ từ nhỏ, sau này trở thành Trắc phi của Thái tử, được Thái tử yêu thích, cho nên không đến mức quá thua kém Lưu thị. Lúc này thấy Lâm thị đuổi hết mọi người ra ngoài, trên mặt Ngụy thị có chút nghi hoặc, mà Lưu thị không có biểu hiện gì, bình tĩnh buông mắt xuống.
← Ch. 123 | Ch. 125 → |