Truyện:Thứ Nữ - Chương 005

Thứ Nữ
Trọn bộ 135 chương
Chương 005
0.00
(0 votes)


Chương (1-135)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Nhị tỷ đã hiểu lầm, mới vừa rồi chẳng qua là Vương gia ở so sánh thi từ cùng Cẩm Nương thôi, cũng không phải là làm thơ cùng thế tử Gia." Cẩm Nương cười nhạt nhìn Ngọc Nương nói, trong giọng nói cũng rất cung kính đối với Ngọc Nương.

Lãnh Hoa Đường nghe thấy liền khẽ gật đầu, phía ngoài Giản thân vương đã đi ra khỏi một đoạn đường.

Cẩm Nương bận rộn đối với Lãnh Hoa Đường thi lễ lần nữa: "Cung tiễn thế tử!"

Lãnh Hoa Đường lúc này mới tiêu sái xoay người rời đi.

Tôn Ngọc Nương đứng ở trong khách sãnh nhìn theo bóng lưng rời đi của Lãnh Hoa đường mà không chớp mắt, Cẩm Nương không muốn để ý đến nàng, liền cùng Tú cô lặng lẽ đi ra ngoài.

"Tôn Cẩm Nương!" Tôn Ngọc Nương kịp phản ứng, hô lên.

Cẩm Nương bất đắc dĩ dừng bước: "Nhị tỷ còn có chuyện gì?"

Tôn Ngọc Nương cười lạnh đi qua đây, đột nhiên giương một tay lên, bốp một tiếng giòn vang đánh vào trên mặt Cẩm Nương, Cẩm Nương không biết nàng đột nhiên xuất thủ, nên nửa bên mặt nhất thời rát đau. Giương mắt tức giận nhìn Tôn Ngọc Nương, thật là một kẻ điên!

"Ngươi đang ở trước mặt nam nhân giả vờ phong tao a, ngay cả Giản thân vương thế tử cũng đối với ngươi thay đổi triệt để cách nhìn? Cũng không nghĩ xem mình có cái đức hạnh gì, một bộ dạng bệnh hoạn, ngươi xứng cùng thế tử nói chuyện sao?" Tôn Ngọc Nương chua ngoa mắng.

Cẩm Nương ngắm nhìn bốn phía, Bạch Đại sớm đã đi theo Lão thái gia đưa Giản thân vương về, ở trong phòng hiện giờ chỉ có mấy tiểu nha hoàn đang thu thập chén trà điểm tâm, hiển nhiên mấy cái tiểu nha hoàn thấy Tôn Ngọc Nương đánh mình xong liền bị hù đến rồi, tay thu chén đều có chút run run, ở trong phủ nay người nào không biết Nhị cô nương rất thô bạo, ai cũng không dám chọc nàng để phải gặp rủi ro.

Cẩm Nương nhìn tình hình này liền biết, nơi này sẽ không ai vì chính mình nói chuyện, cho dù có bẩm báo với lão thái thái, thì chuyện bất quá cũng chỉ vì đánh một cái tát thôi, bỏ đi, cần gì cùng kẻ điên so đo.

Nàng khinh miệt nhìn Tôn Ngọc Nương một cái, xoay người tiếp tục đi ra ngoài.

Tôn Ngọc Nương đâu có dễ dàng bắt được một khi dễ cơ hội khi dễ Cẩm Nương như thế, nơi nào mà chịu bỏ qua, thấy nàng muốn đi, liền túm ở cánh tay của nàng, "Làm sao? Bị ta nói trúng? Ngươi không phải là rất có bản lãnh đấy sao? Ngươi không phải ngay cả ta cũng dám lớn tiếng sao? Làm sao không đánh trả nữa?"

Ở một bên Tú cô thật sự tức giận, Nhị cô nương còn muốn như thế nào? Tứ cô nương đã đem tức giận nuốt xuống rồi, nàng rất muốn tiến lên đem Nhị cô nương kéo ra, nhưng lại không dám, nàng chỉ là nô tỳ, chớ nói Nhị cô nương là tỷ tỷ con vợ cả đánh muội muội thứ xuất cũng là chuyện thường gặp, cho dù Nhị cô nương cũng là thứ xuất, thì đây cũng là chuyện của chủ tử, làm nô tỳ thấy chủ tử không phản ứng gì, chỉ đành tẫn hết trách nhiệm

"Nhị tỷ, Lão thái gia sẽ trở lại, ngươi tốt nhất không nên náo loạn nữa." Cẩm Nương giật ống tay áo của mình, cảnh cáo Ngọc Nương, nàng thật sự có chút đau lòng, cái áo này chỉ mới mặc lên người thôi.

"Hừ, ngươi đừng có mà dùng ông tới dọa ta, lần trước ngươi đang ở chỗ lão thái thái hãm hại ta, ta còn không có tìm ngươi tính sổ đâu, hôm nay, cùng nhau đòi lại một lần, nhìn xem ta có đánh chết con đĩ nhỏ của tiểu phụ nuôi không." Tôn Ngọc Nương nhìn thấy Cẩm Nương có chút ít phục tùng, nên không chịu buông tha.

Vừa nói vừa làm bộ dạng muốn đánh, Cẩm Nương quay đầu lại thì nhìn thấy cuồn giấy viết bài thơ trên bàn, đột nhiên linh cơ vừa động, nói: "Ngươi không muốn biết thế tử mới vừa rồi viết cái gì sao?"

Tôn Ngọc Nương vừa nghe thấy, cánh tay đang nâng cao liền dừng ở giữa không trung, vội vàng hỏi: "Hắn viết cái gì?" thân ảnh nam tử kia lập tức hiện lên ở trước mắt Tôn Ngọc Nương, tim của nàng lập tức nhảy thình thịch.

"Ngươi buông ta ra trước, buông ra, ta mới nói cho ngươi biết." Cẩm Nương nhân cơ hội nói.

Tôn Ngọc Nương chần chờ địa nhìn nàng: "Con quỷ nhỏ ngươi nếu dám gạt ta, ta sẽ cho ngươi biết tay." Nói thế nhưng vẫn buông lỏng tay, trong mắt mang theo chút nóng lòng.

Cẩm Nương vỗ vỗ quần áo của mình, quả thật là chó điên, y phục đang tốt lành lại bị nàng ta làm bị nhăn hết rồi, ghê tởm. Trong lòng đem Tôn Ngọc Nương mắng trăm ngàn lần, nhưng vẫn đi tới trước bàn, lấy làm kỳ quái khi phát hiện bài thơ mình viết không thấy đâu, trên bàn chỉ có bài thơ Lãnh Hoa Đường viết, liền cầm lấy ném cho Tôn Ngọc Nương: "Xem đi, đây là thơ thế tử viết đấy."

Tôn Ngọc Nương nhận lấy như nhặt được chí bảo, nhìn lại, nét chữ của thế tử cũng như người của hắn, tuấn dật cao ngất, bút lực mạnh mẻ tiêu sái, Thơ lại càng khí thế bàng bạc, hào khí lớn, Tôn Ngọc Nương một lần nữa không ức chế được trái tim yêu thích đối với nam tử kia, mặt dần dần đỏ lên.

Thấy nàng cầm lấy tờ giấy kia với ánh mắt hoa si, Cẩm Nương nhân cơ hội đi ra bên ngoài, nhanh lên một chút rời khỏi cái người điên này mới là tốt nhất.

Tú cô cũng rất có nhãn lực nên lặng lẽ đuổi theo, vừa ra khỏi cửa khách sãnh, Cẩm Nương thở phào nhẹ nhõm, Tú cô thì lại đau lòng sờ sờ mặt của nàng: "Quá độc ác rồi, hạ nặng tay như vậy!" Vành mắt cũng đỏ đi theo: "Đã bị sưng lên rồi, một hồi ta chuẩn bị thuốc mỡ cho ngươi bôi."

Cẩm Nương bắt được tay nàng, trong lòng có chút cảm động: "Không đau đâu, không có sao." Cuối cùng không có như giống lần trước bị nắm lấy đầu tóc, trong lòng vẫn cảm thấy biệt khuất, nhưng nếu cùng một người như chó điên đánh nhau, thì cũng không cần thiết, hơn nữa, chuyện lần trước Đại phu nhân còn không có giở thủ đoạn ra, không biết bà ta sẽ làm ra cái chuyện hành hạ người gì nữa đây, vẫn là nên đàng hoàng một chút mới tốt, không thể quá vọng động nữa.

"Về thôi, nếu không một hồi Nhị cô nương lại đuổi tới." Tú cô nhìn về phía sau, nhỏ giọng nói.

"Hai người các ngươi đang nói Nhị muội muội cái gì? Ta nghe thấy được đó." Tôn Vân Nương không biết từ nơi nào xông ra, đang lạnh lùng nhìn Cẩm Nương cùng Tú cô.

Cẩm Nương sợ hết hồn, mới tránh được một đứa, bây giờ lại đụng phải đứa này, mấy ngày nay Tôn Vân Nương một mực ở trong viện của mình chuẩn bị đồ cưới, ngay cả thỉnh an Đại phu nhân cũng miễn, nên Cẩm Nương gặp nàng cũng ít hơn, lúc này đột nhiên ở phía trước viện khách sãnh bên cạnh đụng phải, quả thực rất kinh ngạc.

"Cẩm Nương thỉnh an Đại tỷ tỷ!" Cẩm Nương không quá quen thuộc tính tình Tôn Vân Nương, trong trí nhớ của nàng tính tình vị đại tỷ này so sánh với Tôn Ngọc Nương thì ôn hòa một chút.

"Mặt của ngươi sao vậy?" Tôn Vân Nương nhìn Tứ muội, liền nhớ tới lời nàng mới nghe được vừa rồi, trong lòng có chút hiểu rõ.

*****

"Không có gì!" Cẩm Nương cúi thấp đầu, nàng cũng không dám nói là Tôn Ngọc Nương đánh, người ta là tỷ muội ruột thịt, dù thế nào cũng sẽ không đứng về phía mình.

Tôn Vân Nương quả nhiên không hỏi nữa rồi, Cẩm Nương xoa nhẹ mặt mình cùng nàng hành lễ cáo lui, Tôn Vân Nương gật đầu tránh ra thân thể.

Chờ Cẩm Nương đi rồi, nàng như chợt nhớ tới cái gì đó nói: "Tứ muội muội, lần trước Nương để cho ngươi thêu một trăm cái hà bao đã thêu đủ chưa?"

Cẩm Nương nghe được ngẩn ra, phải ngừng cước bộ, quay đầu lại nhìn nàng, chuyện hà bao không phải lần trước lão thái thái đã nói nàng không cần thêu nữa sao? Tại sao lại hỏi nữa rồi?

Nhưng nàng không dám nói, chẳng thể làm gì khác hơn là trả lời: "Hồi Đại tỷ tỷ, còn không có đâu."

Tôn Vân Nương nghe thấy ánh mắt liền chìm xuống, tựa tiếu phi tiếu nói: "Không phải nói mười ngày là có thể thêu xong sao? Hiện giờ đã hơn nửa tháng rồi, làm sao còn không có thêu xong, ta đang chờ lấy hà bao của ngươi để đi khen thưởng đó, hơn nữa cũng để cho người của Trữ vương phủ mở tộng tầm mắt, tay nghề của muội muội ta cao bao nhiêu."

Lời này đúng là ân uy tịnh thi (vừa đánh vừa xoa)rồi, Cẩm Nương cho dù muốn tức giận cũng không thể, liền thấp đầu, trả lời: "Trước đó vài ngày thân thể Cẩm Nương không tốt, thái y có đến xem qua, nói không thể quá vất vả, cho nên, bị chậm hết mấy ngày, kính xin Đại tỷ tỷ thông cảm thư thả uội vài hôm." Tôn Vân Nương nghe xong liền giương mắt nhìn kỹ nàng, nhìn khí sắc đúng là không quá tốt, gầy như cây hồng bì, bất quá ánh mắt so sánh với trước kia thì sáng hơn, cả người khí chất cũng nhẹ nhàng khoan khoái hơn, xem ra hẳn là không có gì đáng ngại, liền nói: "Vậy ngươi nhanh chóng làm đi, đừng để đến lúc đó ta ở Trữ vương phủ không có đồ để cho, cũng làm ta mất hết mặt mũi." Dứt lời, không hề nhìn Cẩm Nương nữa, trực tiếp hướng trong khách sãnh đi tới.

Cẩm Nương ngẩng đầu nhìn thân ảnh của nàng, trong lòng không khỏi mắng: "Ngươi không mặt mũi thì có liên quan gì tới ta, chẳng lẽ thể diện của Tôn phủ chỉ nhờ có một trăm hà bao này chống đở sao? Xem ra, đứa này cũng không phải là người tốt lành gì."

Tú cô bất đắc dĩ kéo kéo tay áo của nàng: "Trở về đi thôi, một hồi Nhị cô nương cùng đại cô nương lại đi ra, thì sẽ thật ứng phó không được nữa."

Cẩm Nương nghe thấy, vội vàng tăng nhanh cước bộ, trong lòng lại nghĩ tới, một trăm hà bao còn chỉ thêu được có sáu mươi, còn tới bốn mươi cái nữa, hay là trở về tiếp tục thêu thôi.

Tôn Vân Nương vào khách sãnh, đã nhìn thấy Nhị muội Tôn Ngọc Nương đang cầm một trang giấy mà ngẩn người, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rừng rực.

"Nhị muội, ngươi đang ở đây làm gì đấy?" Tôn Vân Nương nhíu lông mày hỏi.

Tôn Ngọc Nương bị sợ đến nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn thấy đại tỷ Vân Nương, liền cuống quít đem bài thơ kia thu lại đút trong túi, "Không có...... Không có gì, viết chơi thôi mà."

Tôn Vân Nương không tin, liền từ trong tay áo của nàng đoạt lấy, Tôn Ngọc Nương từ trên ghế nhảy lên, "Đại tỷ ngươi làm gì?"

Tôn Vân Nương phụt một tiếng cười nói: "Cô gái nhỏ, đang tư xuân à, cho tỷ xem một chút, thứ tốt gì đấy?"

Tôn Ngọc Nương mặt càng đỏ hơn, trơ mặt ra xin khoan dung nói: "Thật không có gì, nga, lần trước hà bao thêu đưa cho ngươi, như thế nào?" Bận rộn chuyển đề tài.

"Nhị muội muội dùng tâm tư thêu, dĩ nhiên là tốt, hoa nổi tất nhiên cao hơn một tầng rồi, hơn nữa ngươi dùng thêu hai mặt, hà bao kia chính là lễ vật tốt nhất trong tất cả lễ vật mọi người đưa, muội muội cực khổ." Tôn Vân Nương cũng thật không nghĩ tới Nhị muội muội lười nhác nhà mình có thêu mười hà bao tốt như vậy cho nàng làm đồ cưới.

"Tỷ tỷ thích là tốt rồi." Tôn Ngọc Nương không yên lòng nói.

"Mặt của Tam muội muội mới vừa rồi là ngươi đánh sao?" Tôn Vân Nương nhìn thấy bộ dạng nàng còn có tâm sự nên hỏi.

"Hừ, cái Tiểu phụ nuôi kia, lần trước dám đánh ta, hôm nay một ít bạt tai bất quá là trừng phạt nhỏ thôi, sáng mai ta mà nhìn thấy nàng, xem ta có đá chết nàng không." Tôn Ngọc Nương ác độc nói, vẻ mặt ngang ngược kiêu ngạo.

"Ngươi đánh nàng làm cái gì, nghe Nương nói, nàng đã nghị hôn cho Nhị công tử của Giản thân vương phủ rồi, sau này cũng không thể giống như trước đây mà đối xử với nàng nữa, nói như thế nào thì tương lai nàng cũng là Nhị thiếu phu nhân của Giản thân vương phủ." Tôn Vân Nương thở dài khuyên nhủ.

"Nàng thật đã định hôn cho Giản thân vương phủ rồi?" Tôn Ngọc Nương vừa nghe mấy chữ Giản thân vương, mắt sáng rực lên, nóng lòng hỏi.

"Ừ, nghe nói Nhị công tử kia là một người tàn tật, nhưng lại rất được Vương gia cùng Vương Phi sủng á, cho nên, sau này ngươi đừng đánh nàng nữa, tránh để Giản thân vương biết, sẽ không vui." Tôn Vân Nương nghe nhỏ giọng nói.

Tôn Ngọc Nương khinh thường khẽ hừ một tiếng, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhỏm, chỉ cần Tôn Cẩm Nương không phải gả cho người kia là tốt rồi, nhớ tới người nọ rất tuấn tú, nàng lại không nhịn được hỏi: "Vậy hôm nay Giản thân vương thế tử tới đấy, hắn đã đón dâu chưa?"

Tôn Vân Nương kỳ quái nhìn nàng một cái, trong mắt có chút tính toán: "Ngươi hỏi hắn làm cái gì, ta nghe gia gia nói, Giản thân vương thế tử đã sớm thành thân rồi, cưới Thanh Trữ Quận chúa nữ nhi của Vĩnh Phúc công chúa, ngươi đừng có làm gì bậy đó, cẩn thận Nương phạt ngươi."

Hắn đã đón dâu rồi? Cưới thanh Trữ Quận chúa nữ nhi của công chúa? Giống như có một chậu nước lạnh như băng ruyết mãnh liệt tưới trên đầu nàng, Tôn Ngọc Nương cảm thấy trong lòng lạnh lẻo, cả người đều có chút ngây ngốc.

"Nhị muội, ngươi làm sao vậy?" Tôn Vân Nương không hiểu nhìn nàng, sờ sờ cái trán của nàng, thấy trong mắt nàng là một mảnh tro tàn thất vọng, trong lòng bỗng cả kinh: "Chẳng lẻ ngươi...... ?"

Tôn Ngọc Nương một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, buồn bực nghiêng đầu, tránh khỏi tay của Tôn Vân Nương, lúc này nàng ai cũng không muốn để ý, chỉ muốn một người trở về phòng hảo hảo yên lặng một chút.

"Uy, ngươi đừng u mê nữa, có những người không phải ngươi muốn có là sẽ có, yên tâm đi, Nương sẽ tìm cho ngươi một cửa hôn sự tốt." Tôn Vân Nương an ủi, nhìn muội muội mất hồn, nàng có chút đau lòng.

*****

"Đại tỷ, đồ cưới Nương đưa cho ngươi đã chuẩn bị đầy đủ chưa?" Tôn Ngọc Nương không muốn thảo luận vấn đề kia nữa, nhưng lại không muốn ngang ngược cự tuyệt ý tốt của tỷ tỷ, nên không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác.

Nói đến đồ cưới, sắc mặt Tôn Vân Nương bỗng ảm đạm xuống, buồn buồn nói: "Hẳn là đã chuẩn bị đầy đủ rồi, Nương nói, lúc trước Thái Tử Phi xuất giá, là hai trăm bốn mươi món, mà ta gả đi làm thế tử phi, nên đồ cưới không thể vượt qua Thái Tử Phi, nên chỉ có một trăm sáu mươi món."

"Vậy cũng không tệ mà, so sánh với đồ cưới hôm kia Lưu gia Nhị cô nương gả đi nhiều hơn bốn mươi món, nghe nói người nàng gả là Tĩnh Trữ Hầu thế tử đấy." Tôn Ngọc Nương nói xong, trong lòng cũng đang thầm nghĩ, gả như tỷ tỷ cũng quá tốt rồi, đồ cưới không đã một trăm sáu mươi món, không biết sau này mình gả đi ra ngoài, có được nhiều như vậy hay không.

"Hừ, nhiều cái gì? Vẫn còn so sánh không được với Cẩm Nương cái Tiểu phụ nuôi kia đấy." Tôn Vân Nương thử nghĩ xem cũng tức giận, Giản thân vương phủ ghê gớm thật, thế nhưng dâng thái lễ thôi đã hai mươi bốn món, mà lúc này chỉ mới thái lễ thôi, nếu Lục lễ mà toàn bộ làm xong, đồ đưa tới sẽ càng tăng lên, như vậy không phải là so với đồ cưới của mình còn nhiều hơn sao? Hơn nữa ở trong phủ cũng sẽ cho nàng thêm, như vậy chẳng phải càng nổi bậc hơn sao, nàng ta là cái gì chứ? Chỉ là một thứ nữ thôi, nghĩ đến đây lại hận Trữ vương phủ keo kiệt, cưới thế tử phi mà lại đưa cát lễ không sánh bằng một công tử gia của người ta, cái này không phải là làm ình không còn mặt mũi sao?

"Đại tỷ nói đùa, mẫu thân làm sao có thể cho Cẩm Nương nhiều đồ cưới như vậy?" Tôn Ngọc Nương căn bản là không tin, Đại phu nhân đối xử với Cẩm Nương như thế nào, nàng đều biết cả, chính là vì Đại phu nhân không nhìn thấy Cẩm Nương tốt, nên nàng mới dám không chút kiêng kỵ mà khi dễ Cẩm Nương, Cẩm Nương mà xuất giá, thì Đại phu nhân có lẽ sẽ giữ ý tứ mà cho nàng một ít đồ cưới, nhưng nói toạc ra, dù sao cũng không thể so với đại tỷ tốt hơn nha.

"Hừ, ngươi biết cái gì, lão thái thái rất thiên vị, nàng biết mẫu thân sẽ không cho Cẩm Nương đồ cưới, nên lệnh cho Bạch tổng quản đem tất cả đồ của Giản thân vương phủ đưa tới ghi vào danh sách, tương lai khi Cẩm Nương gả đi, những đồ này sẽ còn nguyên mà mang theo qua đó, ngươi không biết đâu, những thứ Giản thân vương phủ đưa toàn là thứ tốt? Trừ Đông cung thái tử đón dâu mới có đồ tốt như vậy ra, những hoàng thân quốc thích vương tộc khác, nhà ai mà có số lượng lớn đồ như vậy a, riêng đại Đông châu thôi đã to như thế này nè." Tôn Vân Nương vừa nói lấy tay ra kích cỡ.

Nghe Tôn Vân Nương nói như vậy, tâm tình của Tôn Ngọc Nương càng buồn bực hơn, càng cảm thấy đáng tiếc hơn, tại sao gia gia không có giành trước một bước đem mình gả cho Giản thân vương thế tử vậy? Nếu chỉ một công tử mà có nhiều cát lễ như vậy, thì thế tử kia không phải có giá trị cao hơn sao?

Bất quá, tại sao phải để đồ tốt như vậy cho Cẩm Nương ngu ngốc kia được chứ, coi như là Giản thân vương phủ đưa tới thì thế nào? Hừ, nhà này là mẫu thân nắm quyền đấy, đến lúc đó mang theo cái gì qua đó, còn không phải là do Nương một tay tổ chức sao, Tôn Ngọc Nương linh cơ vừa động, kéo Tôn Vân Nương qua ở bên tai nàng nói thầm.

Trở lại Tử Viên, Cẩm Nương cảm giác sau lưng mình đã ra một thân mồ hôi lạnh rồi, ngồi xuống để nghỉ ngơi lấy hơi thở, Tứ nhi biết điều liền dâng trà cho nàng, nhìn nửa bên mặt của nàng bị sưng, trong lòng liền có chút ít khổ sở, lặng yên đi lấy thuốc mỡ tới đưa cho Tú cô.

Tú cô một bên bôi thuốc cho Cẩm Nương, vừa nói: "Sau này thấy Nhị cô nương thì trốn đi, chuyện lần đó nàng đã đem hận ghi trên người cô nương rồi đó, ai, đều là tỷ muội với nhau, làm sao lại không khoan dung cho người chút nào thế?"

Cẩm Nương cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, nàng khi nào mà trãi qua cuộc sống như vậy, kiếp trước, nàng là con gái một, mặc dù cha mẹ chỉ là viên chức nhỏ, nhưng người một nhà trải qua rất hòa thuận an bình, đâu có nhiều sóng gió như thế a, nhưng chẳng lẽ nàng vẫn phải tiếp tục chịu đựng như vậy sao? Hoặc là, ẩn núp giống như con chuột để chờ gả thôi sao?

Nhưng sau khi gả đi ra ngoài thì sao? Sẽ không bị khi dễ nữa à?

Không được, nhất định phải trở nên mạnh mẻ chút ít mới được, nàng nhớ tới ánh mắt từ ái của Tứ di nương, ánh mắt kia có quá nhiều mong đợi cùng trìu mến, còn có cái tiểu đệ đệ thịt núc ních kia nữa, nếu như mình mạnh mẽ một chút, thì các nàng không phải cũng sẽ sống khá giả một chút sao?

Đang suy nghĩ, thì Bình nhi từ bên ngoài trở lại, sắc mặt vui mừng: "Tứ cô nương, lão gia trở về."

Cẩm Nương nghe thấy liền ngẩn ra, lão gia? Phụ thân của thân thể này? Trong trí nhớ đó là một người nam nhân lớn lên hào phóng, cá tính đứng đắn nghiêm túc, hắn quá mức nghiêm chỉnh, làm ình không khỏi thấy có chút sợ hãi, không dám thân cận.

"Lão gia lúc này vừa chiến thắng trở về, nghe nói lão gia ở bên kia đánh thắng trận lớn rồi, còn cứu thái tử gia một mạng đấy." Bình nhi hưng phấn mà nói.

Cẩm Nương nghe thấy cũng ngây ngốc, trên mặt không có phản ứng gì, nhưng trong lòng lại nghĩ: lão gia cứu thái tử, vậy thái tử nhất định sẽ cảm kích hắn, có chiêu dụ hắn, nói cách khác, lão gia rất có thể chính là người của thái tử, tương lai thái tử kế vị xong, con đường quan trường của lão gia cũng sẽ bằng phẳng đi lên, tuy nói không nhất định có thể vượt qua được tổ phụ, nhưng địa vị khẳng định sẽ không thấp được.

Mà Tứ di nương vừa ở trong phủ sinh con trai lớn, Đại phu nhân lại lớn tuổi, như vậy không thể nào có con trai trưởng nữa, như vậy, Tứ di nương vì Tôn gia sinh ra người thừa kế nhất định sẽ được coi trọng, nếu như địa vị của Tứ di nương có thể tăng lên một bước nữa, vậy......

Nghĩ tới đây, trong lòng Cẩm Nương đã có tính toán, Tôn Ngọc Nương mở miệng ngậm miệng đều chửi mình là tiểu phụ nuôi, không phải chỉ là vì xuất thân thôi sao? Nếu để cho phụ thân đem thân phận của Tứ di nương thăng làm Bình thê, vậy thì mình cùng Tôn Ngọc Nương đều có thân phận giống nhau, nàng cũng không có thể khi dễ mình nữa.

*****

Cũng đúng, nếu chế độ phong kiến đáng chết này làm ình bị khi dễ, vậy thì nghĩ biện pháp dùng cái chế độ này làm ình có cơ hội tung mình, để bảo vệ mình và bảo vệ người thân của mình. (TT: ta rất thích cách nghĩ này của nàng ^. ^)

"Tú cô, ta muôn đi xem Tứ di nương." Cẩm Nương đột nhiên đứng lên nói.

Tú cô nghe thấy liền sửng sốt, cô nương không phải là mới đi thăm Tứ di nương sao? Hôm nay lại muốn đi nữa, tại sao a? Vì bị ủy khuất nên muốn làm nũng à? Sẽ không sợ Tứ di nương lo lắng thương tâm sao?

"Cô nương, mặt của ngươi......" Tú cô chần chờ khuyên nhủ.

"Không sao, vì muốn đi để cho Tứ di nương nhìn." Cẩm Nương thong dong đáp, có một số việc, sau cơn đau sẽ có kết quả tốt, vì thế cứ làm cho nó đau hơn.

Nhìn thái độ cô nương kiên quyết, Tú cô cũng không nói gì nữa, vén rèm lên đi ra ngoài trước.

Đến bên ngoài Hà Hương viện, bà Tử giữ viện đang vừa ăn hạt dưa vừa nói chuyện phiếm: "Nghe nói Đại lão gia đã trở lại, còn lập công lớn nữa, trong phủ nhất định sẽ phải náo nhiệt một trận cho xem."

"Cũng đúng, nói không chừng mọi người cũng sẽ được khen thưởng nữa, nghe nói là cứu đương kim thái tử gia, xem ra quan chức của lão gia khẳng định sẽ bay lên, hai người chúng ta lại có rượu ngon ăn...... Di, Tứ cô nương lại tới làm cái gì thế?"

"Đừng có đắc tội nàng, lão gia đã trở lại, không chừng cái vị trong nhà này lại sẽ được sủng ái." bà Tử lúc trước nói chuyện đã hạ thấp thanh âm nhỏ đi rất nhiều.

Cẩm Nương đi đến gần, hai bà Tử kia liền mỉm cười đứng lên: "Tứ cô nương thật đúng là hiếu thuận, lại tới thăm Tứ di nương rồi?"

Cẩm Nương cười nhạt gật gật đầu, xem ra, mình không có tới sai, những thứ hạ nhân này cũng biết sau khi lão gia trở về, Tứ di nương sẽ lại được sủng ái.

"Cô nương, lão nô đi bẩm báo cho ngài nhé." Một bà Tử ân cần nói.

"Vậy làm phiền ma ma." Cẩm Nương mỉm cười nói, nàng sẽ không cự tuyệt nhiệt tình của người ta, có những người càng ở trước mặt nàng làm ra bộ dạng cao ngạo khinh thường, nàng càng ra sức nịnh bợ nịnh nọt ngươi, đúng là trời sanh tính thích bị coi thường mà.

Bà Tử kia lập tức hấp tấp địa đi vào, Tú cô lấy làm kỳ quái nhìn đưa mắt Cẩm Nương, không biết hôm nay cô nương nhà nàng tại sao lại không giống với ngày thường vậy, nhìn giống như là kiên cường hơn một chút.

Cẩm Nương thẳng lưng ngẩn cao đầy, hai tay khoanh ở trước ngực, mỗi một bước đi không quá nửa thước, tận lực khiến cho tư thái bước đi của mình phù hợp với quy củ của nơi này, càng giống thục nữ một chút.

Đông Nhi nghe nói Tứ cô nương lại tới nữa, liền cảm thấy kỳ quái, bận rộn ra đón, nhưng đập vào mắt nàng là gương bị đánh đến sưng đỏ của Tứ cô nương, trong lòng không khỏi căng thẳng, ánh mắt ngưng lại, thở dài, ai! Đã bao nhiêu năm rồi, mỗi Tứ cô nương bị khi dễ đều không có tới hướng Tứ di nương khóc lóc kể lể qua?

Mười năm? Mười hai năm? Tóm lại khi nàng còn bé bị Nhị cô nương bức tóc đánh một lần đã tới tìm Tứ di nương, Tứ di nương ôm Tứ cô nương khóc xong một trận, còn mạnh mẽ lôi kéo nàng đi đến chỗ Đại phu nhân nhận tội, từ đó về sau, Tứ cô nương mỗi lần bị đánh, bị khi dễ sẽ không đến tìm Tứ di nương nữa.

Ngày hôm nay làm sao lại......

"Di nương nghe nói Tứ cô nương lại tới thăm nàng, đang rất cao hứng đó, đến giờ cơm rồi, hay là Tứ cô nương ở lại dùng cơm nhé." Đông Nhi bắt buộc mình làm như không nhìn thấy đả thương trên mặt của Tứ cô nương, nhiệt tình chào hỏi, chuyện như vậy, vẫn nên để các chủ tử tự mình giải quyết mới tốt, một nô tỳ như nàng trừ thở dài ra, thật đúng là cái gì cũng không dám nói.

Tứ di nương nghe được Tứ cô nương chỉ trong một ngày sang thăm mình lần thứ hai, thì trong lòng rất là kinh ngạc, đã bao nhiêu năm rồi, đứa bé này đã sớm không còn gần gũi mình, hôm nay sáng sớm đã tới tìm, nàng đã cảm thấy Tứ cô nương hiện giờ đã thay đổi, so sánh với trước kia thông tình đạt lý hơn, cũng so sánh với trước kia thông minh hơn, nhìn lại Đại thiếu gia trong tã lót, nghĩ tới Tứ cô nương sắp đi vào, lần đầu tiên Tứ di nương cảm thấy con cái song toàn quả thật rất hạnh phúc.

Cẩm Nương đi vào, đúng lúc nhìn thấy trên mặt Tứ di nương đang mỉm cười hạnh phúc, trong lòng liền căng thẳng, đột nhiên có chút ít hối hận, cần gì phải để cho nữ nhân đáng thương này vì mình mà lo lắng đây.

Quả nhiên Tứ di nương nhìn thấy vết thương trên mặt của Cẩm Nương, chỉ trong chớp mắt, sắc mặt lập tức ảm đạm xuống, sau đó vành mắt cũng đỏ luôn "Tứ cô nương ngươi......"

Cẩm Nương lỗ mũi đau xót, ánh mắt cũng ướt theo, cái này gọi là cốt nhục sao? Rốt cuộc vẫn là mẫu thân ruột thịt của mình, vừa nhìn mình thấy bị ủy khuất sẽ thương tâm.

"Di nương ——" Cẩm Nương kéo dài thanh âm nhào vào trong ngực Tứ di nương, ô ô khóc lên. (TT: ta vừa edit vừa khóc theo)

"Sao vậy, hài tử, sao vậy?" thanh âm cùa Tứ di nương cũng nghẹn ngào, đau lòng vuốt đầu Cẩm Nương, luôn miệng hỏi.

"Không có gì, chỉ là nhớ di nương thôi, nên lại đến nữa." Cẩm Nương đem đầu chôn ở trong ngực Tứ di nương, không cáo trạng, tựa hồ rất không muốn cho Tứ di nương thấy rõ vết thương trên mặt mình.

"Ngươi...... Sau này hãy ít đi ra bên ngoài, cứ ngoan ngoãn sống ở trong viện của mình, cũng đều là thân nhân với nhau, nên đừng giống như lúc còn bé nha." Tứ di nương nâng gương mặt đang khóc sướt mướt của Cẩm Nương, thở dài khuyên nhủ.

Lúc này, Linh Nhi vén rèm tiến vào, nhìn thấy Cẩm Nương đang ở trong nhà khóc đến thương tâm, thì ngây ra một lúc, muốn nói cái gì đó nhưng nhịn lại được, rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

Đông Nhi thấy thế cũng chìm mặt, cùng đi theo ra ngoài. Nhìn thấy Linh Nhi quả nhiên đang hướng ra phía ngoài viện mà đi, Đông Nhi liền gọi nàng lại nói: "Linh Nhi, ai nha, ngươi hôm qua nói muốn đôi giày có kiểu dáng giống trong cung phải không, ngươi xem trí nhớ của ta thật là, mau tới đây, ta có một đôi có kiểu giống trong cung nè." Vừa nói vừa thân mật kéo tay Linh Nhi đi ra phía trước, không một tiếng động đem nàng đi về phòng của mình.

*****

Còn hạ giọng nói: "Đây cũng là kiểu dáng giày trong nhà của giản thân vương, Giản thân vương ngươi có biết không, là Thiết Mạo Tử Vương gia duy nhất trong triều, trong triều trừ hoàng tử công chúa ra, thì hắn chính là người cao quý nhất."

Linh Nhi nghe xong thì ngây ngốc, quay đầu nghiêm túc nhìn Đông Nhi, Đông Nhi vừa lơ đãng vừa nói tiếp: "Ai, Tứ cô nương chúng ta coi như là Mệnh tốt, nghe nói gả đi thì chính là Nhị thiếu phu nhân đứng đắn đó."

Linh Nhi nghe thấy liền xem thường, thấp giọng kêu càu nhàu: "Cũng không phải là thế tử phu nhân, mà còn gả ột kẻ tàn tật."

Đông Nhi vừa nghe liền cố ý chìm mặt: "Nói gì vậy? Nghe nói Nhị công tử của Giản thân vương nguyên là thế tử, chẳng qua bị một cuộc quái bệnh thân thể mới như vậy, nhưng người ta vẫn là con trai trưởng đàng hoàng đó nha, Vương gia Vương Phi thương như tâm can bảo bối vậy, hôm kia Vương Phi tự mình đến gặp Tứ cô nương chúng ta, sau đó thì thật cao hứng tiêu sái rời đi, hôm nay Vương gia không yên lòng, lại tới nữa, chuyện này ngươi cũng đã biết đến, Tứ cô nương chúng ta mà gả đi, thì sẽ là phu nhân sang quý, chưa chừng, Tứ di nương cũng được quý trọng đi theo."

Linh Nhi nghe xong tựa như có điều suy nghĩ, lúc trước còn có chút kháng cự việc bị Đông Nhi kéo đi, lúc này thì tự mình đi theo Đông Nhi "Cũng phải, Tứ di nương chúng ta không phải là sắp được quý trọng hơn sao? Đại lão gia đã trở lại, xem đi, khẳng định lập tức sẽ đến xem Đại thiếu gia chúng ta."

Trong nhà, Cẩm Nương còn đang khóc thút thít, Tứ di nương khẽ vuốt khuôn mặt bị đánh sưng của nàng, trong mắt đều là thương yêu, Cẩm Nương buồn bả cười một tiếng, rưng rưng khuôn mặt nhỏ nhắn thấy vậy để cho Tứ di nương phá lệ lòng chua xót.

"Mẫu thân, tại sao cuối cùng ta vẫn phải bị khi dễ." Cẩm Nương nhỏ giọng nói.

Tứ di nương bị làm cho sợ đến nhìn chung quanh, thấy trong nhà chỉ có hai mẹ con các nàng, lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, cũng nhỏ giọng nói: "Đừng kêu mẫu thân, bị nghe thấy sẽ không hay đâu." Cánh tay lại kìm lòng không đậu địa đem Cẩm Nương ôm vào trong ngực, trời mới biết nàng muốn nữ nhi gọi nàng một tiếng Nương đến như thế nào.

"Người nguyên chính là mẫu thân ta, vì sao không thể gọi? Ta chính là muốn gọi, mẫu thân, mẫu thân!" Cẩm Nương nằm ở trong ngực Tứ di nương, không thuận theo không chịu buông tha mà kêu, lòng của Tứ di nương cũng bị nàng làm cho rối lên, nước mắt rốt cục cũng rào rào rớt xuống.

Hai mẹ con đang khóc thành một đoàn, phía ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói: "Tố Tâm, Tố Tâm, con trai bảo bối của ta ở đâu?"

Ngay sau đó, Miên rèm bị một bàn tay lớn vén lên, một người có thân ảnh cao lớn khôi ngô giống như một trận gió cuốn đi vào.

Cẩm Nương kinh ngạc nhìn người có chút quen thuộc trong trí nhớ, đây là phụ thân của mình sao?

Tôn Chính An khoản hơn bốn mươi tuổi, một bộ dạng tiêu chuẩn của võ tướng, trên gương mặt đường viền tục tằng cường tráng, cuộc sống nhiều năm hành quân ở biên tái nên khuôn mặt của hắn hơi có vẻ tang thương, nhưng tuyệt không ảnh hưởng đến khí chất hiên ngang dũng cảm của quân nhân lộ ra quanh thân.

Trong trí nhớ Tôn Chính An rất ít cùng chính mình nói chuyện, nhưng thỉnh thoảng nhìn sang, ánh mắt vẫn rất ân cần, thật lâu đã không thấy, vừa thấy thì ủy khuất còn đang trong trái tim liền trào ra, Cẩm Nương vừa thấy người nam nhân này, nước mắt liền ngăn không được mà rơi xuống, nhưng vẫn biết điều từ trong ngực tứ di nương đứng lên, phúc thân thi lễ đi xuống: "Phụ thân ——"

Tôn Chính An mang theo bộ dạng nhiệt tình đến xem nhi tử mà mình thật vất vả mới có được rồi, vừa vào phủ, hắn chỉ vội vã đi đến chỗ lão thái thái dập đầu xong, liền bỏ chạy tới chỗ Tố Tâm, nhưng vừa đi vào liền nhìn thấy Tố Tâm đang cùng Tứ Nhi Cẩm Nương ôm đầu khóc rống, nhìn lại thấy nữ nhi đang ình hành đại lễ, mà lệ rơi đầy mặt, một bên khuôn mặt nhỏ nhắn đã sưng đỏ, mang một bộ bộ dáng thống khổ đáng thương.

Tố Tâm cũng đang rưng rưng nhìn mình, trong mắt vừa có nồng đậm nhớ thương còn có ẩn nhẫn bi thiết, lòng Tôn Chính An liền bắt đầu chìm xuống, một cổ lửa giận tràn ngập trái tim, đi tới mấy bước, một tay kéo Cẩm Nương qua, hỏi: "Mặt của ngươi là ai đánh?"

Cẩm Nương chẳng qua chỉ nói nhỏ: "Phụ thân, đây...... Là con không cẩn thận đụng trúng." Lời nói một chút cũng không có sức thuyết phục, Tôn Chính An vừa nghe xong liền nhíu lông mày, nhưng trong bụng lại rất hài lòng, hảo hài tử a, cho dù bị ủy khuất cũng không nguyện ý tố cáo, là sợ mình phiền lòng sao.

Sờ sờ đầu Cẩm Nương, Tôn Chính An có chút bất đắc dĩ nói: "Ngoans, đừng khóc, phụ thân không bao giờ ... để cho người khi dễ ngươi nữa."

Cẩm Nương nghe thấy liền biết điều dùng khăn lau khóe mắt, đối với Tôn Chính An nặn ra một nụ cười rực rỡ tới: "Phụ thân, nữ nhi rất nhớ người."

Tôn Chính An lần đầu tiên nghe được con gái của mình nói trắng ra sự nhớ thương của nàng đối với mình, trong lòng không khỏi ấm áp, tái ngoại lạnh khủng khiếp, liều chết giết địch, vì cái gì chứ? Còn không phải chính là muốn các con được bình an, lần đầu tiên hắn bắt đầu dùng ánh mắt khác để nhìn nữ nhi mà trước đây hắn bỏ qua không hề chú ý đến, hỏi: "Nghe lão thái thái nói, ngươi đã nghị hôn?"

Bên tai Cẩm Nương lập tức đều đỏ, dùng thanh âm cơ hồ là nghe không được để trả lời: "Đúng vậy."

Tôn Chính An lập tức cười ha ha lên, nghĩ tới khi mình đi biên quan, nha đầu này chỉ cao đến hông của hắn thôi, mới một năm không thấy, thế nhưng đã lớn đến vai mình.

"Lão gia, mau nhìn xem Đại thiếu gia." Tứ di nương rất hài lòng biểu hiện của Cẩm Nương, thấy lão gia cười đến vui vẻ, nên nhân cơ hội vừa ôm lấy nhi tử như hiến vật quý.

Tôn Chính An vừa nghe thấy, vội vàng đi tới, ngồi vào trước giường, ôm lấy nhi tử trong tã lót, Đại thiếu gia vừa lúc ngủ một giấc tỉnh lại, mở ra hai mắt thật to nhìn chung quanh, lòng Tôn Chính An lập tức mềm mại, lấy ngón tay chọc nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử, Đại thiếu gia cho là có sữa bú, cái miệng nhỏ nhắn đi theo ngón tay của Tôn Chính An mà di động, Tôn Chính An thấy thế cười đến không khép miệng, cao hứng mà đem nhi tử ôm đến bên cạnh Tứ di nương, đắc ý nói:

"Tố Tâm, Tố Tâm, mau nhìn, Hiên ca nhi biết ta đang trêu chọc hắn nè."

*****

Hài tử nhỏ như vậy nơi nào hiểu được người khác trêu chọc hay đùa hắn, đến sáng mai hắn mới đầy tháng thôi, ánh mắt trong sáng kia tò mò nhìn xung quanh, mà hắn hành động vậy là dựa vào cảm giác mà thôi, bất quá, có phụ thân, mẫu thân, còn có đệ đệ, đây mới là một gia đình đầy đủ a, không khí trong nhà cũng trở nên ấm áp hơn, Cẩm Nương không nhịn được cũng đi tới.

Đại thiếu gia bởi vì ăn không được sữa, bị trêu chọc đến phát hỏa, trừng tròng mắt đối với phụ thân hắn ói bọt khí, Cẩm Nương bị hắn chọc cười rồi, trong nhất thời hứng, đã thốt ra: "Phụ thân, Nương, hai người nhìn xem đệ đệ ói bọt khí nè, thật đáng yêu!"

Tôn Chính An cùng Tứ di nương hai đồng thời ngơ ngẩn, Tứ di nương vẻ mặt kinh hoàng, vụng trộm nhìn Tôn Chính An một cái, bận rộn lôi Cẩm Nương, đối với Tôn Chính An thi lễ nói: "Lão gia, Cẩm Nương không hiểu chuyện, ngài đừng tức giận với nàng, ta sẽ hảo hảo dạy nàng lại."

Tôn đang An liền nhìn về phía nữ nhân mà mình yêu mến nhất, ở biên cương Tây Lương, nàng đi theo mình phải ở lều, ngủ sân cỏ, đào đất đắp lò, mặc áo da thú, giữa băng thiên tuyết địa vì mình giặt quần áo nấu cơm tận tâm hầu hạ, vất vả nhưng không than trách nữa câu, trong mấy tiểu thiếp, thì Tố Tâm chính là người ôn nhu Thông Tuệ nhất, cũng hiểu ý người nhất, hiếm thấy nhất chính là, cho tới bây giờ nàng cũng không có tranh giành, cho tới bây giờ cũng không có ở trước mặt hắn nói xấu Đại phu nhân, hoặc cùng tiểu thiếp khác đấu đá, cho dù là bị ủy khuất cũng chỉ là yên lặng thừa nhận, chưa từng có nửa điểm bất mãn.

Nàng cũng muốn hài tử có thể gọi nàng một tiếng nương, nữ nhân nào không muốn a......

Tố Tâm bộ dạng áy náy cùng sợ hãi để cho Tôn Chính An có chút khổ sở, không phải chỉ kêu nàng một tiếng Nương thôi sao? Nàng đã bị hù dọa thành cái bộ dáng này, nhìn lại đứa con trai độc nhất trong ngực mình, đang vui vẻ hộc bọt khí, chẳng lẻ muốn để cho đứa con độc nhất này ngay cả mẹ ruột của hắn, hắn một tiếng ' mẫu thân ' cũng không gọi được sao?

"Tố Tâm, không sao, hài tử chỉ là vô tâm nói ra, ngươi vốn chính là mẫu thân của bọn họ, kêu một tiếng cũng không sao." Tôn Chính An vỗ vỗ tay Tứ di nương, trấn an nàng nói.

Tứ di nương vành mắt lập tức tựu đỏ, ngập ngừng nói: "Lão gia...... Này... không hợp với quy cũ, nô tỳ cũng không dám để cho Tứ cô nương gọi như vậy."

Vừa cúi đầu liếc nhìn Đại thiếu gia trong ngực lão gia, nước mắt ngăn không được mà chảy xuống, "Đừng làm cho Cẩm Nương dạy hư Hiên ca nhi, hắn là Đại thiếu gia của Tôn gia a."

Tôn Chính An nghe xong trong lòng càng phát ra chua xót, đột nhiên ôm nhi tử đứng lên: "Nói gì ngu thế, sau này, ngươi chính là mẹ ruột của Cẩm Nương cùng Hiên ca nhi, lần này ta trở lại, là dự định thăng ngươi lên, yên tâm đi, sáng mai ta đi trước đến cùng lão thái thái thương lượng, Đại phu nhân cũng không phải là là không nói đạo lý, hôm nay cũng chỉ có ngươi sinh nam tử, đối với Tôn gia cũng đã có công, cho dù có kẻ không có mắt muốn ồn ào, cũng nói không cần để ý đến."

Tứ di nương nghe liền cả kinh, môi đỏ mọng giương thật to, không thể tin nhìn lão gia, đây cũng là chuyện nàng suy nghĩ mười mấy năm nay a, hôm nay cuối cùng lão gia cũng tự mình nói ra, người nam nhân này, mình đi theo mười mấy năm, rốt cục sau khi sinh nhi tử, cũng đã được trái tim của hắn.

Tứ di nương thật là vui mừng.

Cẩm Nương rốt cục cũng nghe được lời nàng muốn nghe nhất ..., bận rộn đi lên trước một bước, lôi kéo Tứ di nương cùng nhau hướng Tôn Chính An quỳ xuống: "Cẩm Nương cùng Hiên ca nhi, đa tạ phụ thân, đa tạ phụ thân!" Vừa nói, nàng thật dập đầu một cái vang dội.

Tôn Chính An đau lòng kéo Tứ di nương cùng Cẩm Nương đứng vậy, rồi cúi người ở trên mặt Hiên ca nhi hôn một cái, mới đem Hiên ca nhi trả lại cho Tứ di nương.

Lúc này, Đông Nhi cùng Linh Nhi mới vén rèm đi vào, thấy lão gia đang ở đây, Đông Nhi cùng Linh Nhi liếc mắt nhìn nhau, bận rộn quỳ gối hành lễ.

Tôn Chính An đối với Đông Nhi cũng có chút ấn tượng, nên khẽ gật đầu với nàng, ánh mắt thì nhìn về phía Tứ di nương, "Tố Tâm, ta xem ngươi khí sắc không được tốt."

Tứ di nương nghe thấy cảm kích cười cười, cảm giác lão gia lần này trở về, so sánh với dĩ vãng ân cần hơn, "Vô sự, chỉ là thấy lão gia nên cao hứng, mới có chút thở hổn hển mà thôi."

Đông Nhi nghe lời này của lão gia, trong lòng không khỏi than thở, khí sắc dĩ nhiên không tốt, sau khi sinh Đại thiếu gia xong, căn bản là không dùng qua thuốc bổ gì, lão thái thái đưa đồ bổ thân thể tới đây thì phần lớn bị bọn hạ nhân lén lút cắt xén, nàng lại lo lắng cho Tứ cô nương, nên lòng vẫn quấn quýt, có thể nuôi dưỡng tốt sao? Nhưng lời này nàng cũng không dám cùng lão gia nói rõ, Linh Nhi còn đang ở trong nhà.

Nàng đột nhiên linh cơ vừa động, "Lão gia, khó được dịp ngài hôm nay trở lại, Tứ cô nương cũng đang ở đây, không bằng lưu lại dùng cơm đi, dù sao, Đại thiếu gia hôm nay cũng vừa tròn tháng, sáng mai mới bước qua một tháng, chậm chút lúc nữa ngài còn có thể ôm Đại thiếu gia đi cho lão thái thái nhìn một cái đấy."

Cẩm Nương nghe xong lập tức nhìn về phía Đông Nhi, cái thiếp thân nha hoàn bên cạnh Tứ di nương thật không đơn giản rồi, nên không khỏi cười, tiếp lời hướng Tôn Chính An nói: "Đúng nha, phụ thân, chúng ta cùng nhau ôm đệ đệ đi thăm lão thái thái đi, lão thái thái thân thể không tốt, vẫn muốn nhìn Hiên Ca Nhi nhưng lại nhìn không được, nếu mà ôm qua đó, không chừng bệnh của lão nhân gia người sẽ tốt lên đấy."

Tôn Chính An nghe thấy liền sờ sờ râu mép trên càm, nhìn Cẩm Nương nói: "Ừ, theo ý ngươi đi, một hồi để mẫu thân ngươi cũng đi theo đi." Vừa nói vừa quay đầu hỏi Tứ di nương: "Thân thể ngươivẫn khỏe chứ? Một hồi sau khi ăn xong, mặc dày một chút đi."

Đông Nhi cùng Linh Nhi nghe được lão gia nói câu"Mẫu thân ngươi" đều chấn động, Đông Nhi lập tức mừng rỡ nhìn về phía Tứ di nương, mà Linh Nhi thì cặp mắt to cơ trí kia đảo một cái cực kỳ nhanh, vừa như có điều suy nghĩ vừa cúi đầu, nàng thấy rất may mắn vì mới vừa rồi bị Đông Nhi lôi trở lại, nếu thật đi qua chỗ Đại phu nhân báo cáo, vậy sẽ đắc tội chết Tứ di nương rồi, vị này trước mắt nhìn thấy có lẽ sẽ được thăng vị lên......

"Tạ lão gia quan tâm, thân thể của ta vẫn khá." Tứ di nương thẹn thùng nhìn Tôn Chính An một cái, nàng cũng rất muốn mang con gái đi theo phía sau lão gia đến gặp bà bà, đây cũng là chuyện nàng mong muốn nhiều năm rồi, trước kia vì là tiểu thiếp, mỗi ngày chỉ có thể thỉnh an chính thất Đại phu nhân, cũng không có tư cách đi thỉnh an cho bà bà, trừ ngày tết ra, là không thể tùy tiện đến quấy rầy bà bà.

Hôm nay thế nhưng có thể đi theo phía sau trượng phu cùng nhau thỉnh an, đây chính thể diện đến cỡ nào a? Càng nghĩ càng vui vẻ, trong lòng rất kích động, nên sắc mặt cũng có chút ửng hồng, cổ họng phát khô, liền nhanh chóng che miệng, không nhịn được mà ho khan vài tiếng, kết quả càng khụ khụ liên tiếp trở nên ho nhiều không ngăn được.

Tôn Chính An thấy vậy hơi nhíu mày, giúp nàng vỗ lưng, "Trong tháng không có dưỡng tốt sao? Làm sao lại ho thành như vậy, Đông Nhi, đi mời thái y nhanh chóng tới xem cho di nương một chút."

Đông Nhi nghe xong liền có chút khó xử, Tứ di nương ho như vậy cũng không phải là một ngày hai ngày, nàng cũng có bẩm qua Đại phu nhân, đại phu mà Đại phu nhân mời tới mỗi lần xem xong chỉ nói là bị phong hàn trong tháng, phải đem các cửa sổ đóng lại, không thể để một chút gió lọt vào, nhưng cái phòng này sau khi che kín lại, không khí bịt kín, Tứ di nương ho càng lợi hại hơn.

Nếu lúc này đi mời y, lại phải trải qua Đại phu nhân đồng ý...... Nếu vẫn là cái đại phu kia...... thì có gì khác nhau?

"Làm sao còn đứng yên đó? Không thấy được di nương đang ho sao?" Tôn Chính An thấy Đông Nhi không có động tới thân hình, gương mặt liền chìm xuống, quát lên, hắn là chủ soái một quân, uy nghiêm đã quen, giọng nói lúc nào cũng mang theo khí thế không cho kháng cự.

Đông Nhi bị dọa đến run rẩy, bận rộn quỳ xuống tới: "Nô tỳ không dám, chẳng qua là nô tỳ nghĩ...... Trong mấy ngày nay di nương cũng thường ho, Đại phu nhân có mời đại phu đến xem rồi, thuốc cũng uống rồi, nhưng không thấy khá, còn......" Đông Nhi dừng một chút, rồi bạo gan nói: "Nô tỳ cả gan, có thể đổi đại phu khác tới xem bệnh cho Tứ di nương một chút hay không?"

Tôn Chính An nghe xong thì ngẩn ra, lập tức có chút hiểu rõ, một cổ lửa giận từ trong lòng bùng lên, đó chính là vợ cả mà mình dùng mai mối để cưới về sao? Tâm địa hẹp hòi, cộng thêm tính ghen tị, hắn vẫn dễ dàng tha thứ nàng, cho dù nàng đối với những tiểu thiếp khác trong viện khắp nơi chèn ép, hắn nghĩ dù sao nàng mới là thê tử của mình, tiểu thiếp cuối cùng bất quá chỉ là đồ chơi của nam nhân mà thôi, không có người này thì thu thêm người khác là được, nhưng trong nhà này...... Tố Tâm biết rõ mọi việc nhưng vẫn dụng tâm đợi, hơn nữa còn là sinh ình nhi tử duy nhất, mà nàng lại dám...... ?

"Cầm bái thiếp của ta, đi mời Lưu y của Thái y viện đến đây, để cho hắn xem mạch cho Tứ di nương." Tôn Chính An ngăn chận lửa giận, quay snag đối với Đông Nhi nói.

Đông Nhi vui mừng nhanh chóng dập đầu, lập tức đi ra ngoài làm việc.

Cẩm Nương trong lòng cũng thở phào nhẹ nhỏm, Tứ di nương vừa nhìn một cái cũng biết là bộ dạng bệnh hoạn, trong phòng này vừa không thông gió, vừa không có không khí mới mẽ, đối với Đại thiếu gia cũng không tốt, bịt kính như còn làm vi khuẩn sinh sôi thành đàn.

Nhìn bộ dạng Tứ di nương hô hấp vẫn có chút không thoải mái, nàng liền đi tới phía trước cửa sổ, kéo rèm, rồi mở ra một cánh cửa sổ, phía ngoài gió nhất thời thổi vào trong nhà, mặc dù có chút khí lạnh, nhưng đã làm ọi người trong nhà cảm giác không khí mới mẽ hơn nhiều.

Tứ di nương lập tức thở sâu mấy hơi thở, cảm giác không còn thở hổn hển nữa, hô hấp thông thuận hơn, Linh Nhi nhanh chóng rót chén trà đưa cho nàng uống.

Lão gia liền nhìn Cẩm Nương một cái, hắn cảm giác nữ nhi này cùng với trước kia có chút khác lạ, bộ dáng vẫn gầy teo, nhìn cũng không phải là rất khỏe mạnh, chẳng qua ánh mắt linh hoạt, làm việc cơ trí hơn nhiều, không còn giống... dĩ vãng trước đây nhát gan rụt rè, chỉ mới hơn một năm không thấy, người đã trưởng thành hơn, cũng hiểu chuyện hơn, trong lòng hắn hơi cảm thấy an ủi.

Được một lát thì Đông Nhi đi vào, bẩm báo: "Lão gia, nô tỳ cầm bái thiếp của ngài đưa cho Bạch tổng quản, Bạch tổng quản đã sai người đi mời Lưu y rồi, nghe nói Lưu y lúc này đang ở trong phủ Thái Tử Phi, nhất thời không tới được, lão thái thái sau khi biết chuyện, đã ột lọ Ngọc lộ sơn trà, để cho nô tỳ mang đến cho di nương uống trước, để khỏi ho nữa."

Vừa nói, cầm một cái bình nhỏ đi ra ngoài, lúc này trên mặt lão gia mới có nụ cười, nói: "Ngọc lộ sơn trà nguyên là đám nương nương Cung Lí dùng làm thuốc, hôm kia là thái tử Gia thưởng cho ta, ta thấy lão thái thái thân thể không tốt, nên đã cho lão thái thái, sớm biết vậy, hẳn nên giữ lại một lọ cho Tố Tâm ngươi, cũng may lão thái thái tâm tính thiện lương, đã thưởng một lọ cho ngươi."

Tứ di nương nghe vậy liền muốn phúc lễ tạ ơn, lão gia bận rộn đở lấy nàng: "Thân thể không tốt, không cần nhiều lễ nghi."

Tứ di nương vành mắt đã đỏ, lão gia đối với nàng so sánh với trước đây tốt hơn nhiều lắm, ai, cũng là nhờ phúc của Hiên ca nhi rồi, Nếu nàng không có sinh nhi tử, sợ là sẽ không có đãi ngộ này, thử nghĩ lại liền vội vàng nói: "Lão thái thái đem thuốc của bản thân thưởng cho nô tỳ rồi, nô tỳ thật là hưởng thụ không nổi, một hồi phải đi qua đó, nhất định phải dập đầu tạ ơn lão thái thái, Tạ lão thái thái đã ban thưởng."

Lời này lão gia thích nghe, hắn là hiếu tử, ngày thường rất hiếu thuận lão thái thái, cho nên càng cảm thấy Tứ di nương biết lễ nghĩa và hiểu chuyện.

Một lúc sau phía ngoài có quản sự bà Tử đi vào, nói là cơm đã chín rồi, có muốn dọn ở trong nhà ăn hay không.

Lão gia nghe thấy liền cũng có chút chần chờ, mới vừa rồi thân thể Tứ di nương không được tốt, sáng mai mới sang tháng thôi, có thể ra phía ngoài nhà dùng cơm sao? Nhưng ở trong phòng lại quá chật chội......

"Phụ thân, đặt ở trong nhà chính đi, Nương cùng đệ đệ cũng có thể hóng mát một chút, bên trong này chật chội lắm." Cẩm Nương thấy vậy liền nói, nàng cười dài, một bộ dạng ngây thơ rực rỡ, lão gia vừa nhìn liền thích, cũng không có nửa điểm trách cứ nàng là tiểu hài tử mà xen mồm vào.

Tứ di nương liền nhìn Cẩm Nương một cái, che miệng len lén cười, nữ nhi càng ngày càng cơ trí đáng yêu.

Cho nên, bà Tử kia liền dẫn theo Đông Nhi Linh Nhi ở đang trong nhà dọn cơm, lão gia từ mình ôm lấy Hiên ca nhi, không nỡ buông tay, Tứ di nương rốt cục cũng rời giường mặc thêm trang phục.

Lúc này thì bà vú đi vào, thi lễ một cái cho lão gia, nhưng không có hỏi Tứ di nương, "Lão gia, nên cho Hiên ca nhi bú sữa."

*****

Lão gia liền giương mắt nhìn bà vú, chỉ thấy sắc mặt nàng hồng nhuận, thân thể đầy đặn, so sánh với khí sắc của Tứ di nương cùng Cẩm Nương thì tốt hơn nhiều, bất quá, thân thể khỏe mạnh đối với Hiên ca nhi cũng mới tốt, như vậy Hiên ca nhi sẽ có sữa nhiều để uống, mới có thể lớn lên mau.

Cho nên, lão gia cũng không có nói gì, đem Hiên ca nhi đưa cho bà vú, bà vú liền hướng lão gia thi lễ, rồi lui xuống, từ đầu đến cuối không có nói một câu với Tứ di nương, mà Tứ di nương tựa hồ cũng đã có thói quen, nhìn bà vú đem Hiên ca nhis ôm đi, bộ dạng cũng không có một tia lo lắng.

Lão gia nhìn Tứ di nương một cái, ôn hòa vỗ vỗ bả vai Tứ di nương, nhấc chân dẫn đầu đi ra ngoài.

Nhưng khi nhìn thấy thức ăn bày biện trên bàn, liền giật mình, bốn món ăn và một súp, một đĩa nhỏ măng xào, một đĩa cải bẹ chua, một đĩa đậu hủ chiên, lại thêm một ít trứng gà cùng canh rau dền, không ngờ chỉ có vài món thức ăn này thôi......

Lão gia trong lòng liền nổi lên hỏa khí, nhìn về phía Đông Nhi, nổi giận nói: "Tại sao chỉ có chút thức ăn này thế, ngay cả một miếng thịt nhỏ cũng không trông thấy?" Tuy ở tại biên quan đánh giặc, nhưng đồ lão gia ăn cũng là thịt cá, khi nào mà ăn qua kham khổ như thế?

Đông Nhi bị làm cho sợ đến quýnh quáng quỳ xuống, mắt đỏ lên nhưng cũng không dám nói chuyện.

Tứ di nương thì vẻ mặt lúng túng, ngập ngừng một hồi lâu mới nhìn lão gia cầu xin: "Cũng là lỗi của nô tỳ, để nô tỳ bảo bọn họ làm thêm mấy món thức ăn ngon để cho Gia nhắm rượu." Vừa nói liền bối rối chạy vào trong phòng, một hồi thì đi ra ngoài, trong tay cầm mấy lượng bạc vụn đưa cho quản sự bà Tử.

"Làm phiền mụ mụ chuẩn bị thêm mấy món thức ăn ngon đến đây đi, nhanh lên một chút, lão gia chờ đấy." bà Tử kia đưa mắt nhìn ít bạc vụn trong tay lấy làm khó xử, sau đó liếc nhìn lão gia một cái, rồi mới xoay người rời đi.

Lão gia bị chấn động ngồi ở trong phòng hồi lâu cũng không nói gì, đến khi bà Tử kia sắp rời khỏi cửa, mới quát to: "Đứng lại!"

Bà Tử kia vòng vo trở lại, bị làm cho sợ đến bịch một tiếng quỳ gối trên mặt đất, hoảng sợ nhìn lão gia.

Mặt của Lão gia đã đen như đáy nồi rồi, hắn giận đến tay chân run rẩy, chỉ vào bà Tử kia nói: "Cẩu nô tài kia, hàng ngày thường cho Tứ di nương ăn những thứ này sao? Nàng vẫn còn đang trong tháng đó!"

Bà Tử kia mang vẻ mặt oan khuất khi bị lão gia mắng, ánh mắt vô tội nhìn Tứ di nương một cái, rồi bạo gan nói: "Lão gia, không phải là nô tỳ không để cho Tứ di nương ăn ngon a, đây là căn cứ chế độ của Tứ di nương mà làm, mỗi tháng chi phí ăn là năm lượng bạc, nô tỳ cũng đã cố gắng tận lực chuẩn bị tốt hơn cho Tứ di nương rồi, hôm nay vì có lão gia ngài ở nơi này mới có thêm hai món ăn, ngày thường, bữa ăn chính chỉ hai món ăn, không có súp."

Bà Tử vừa nói vừa nhìn sắc mặt lão gia, thấy cặp mắt hổ mắt của lão gia đều sắp phun ra lửa, liền nhanh chóng vừa nói xong vừa vội vàng dập đầu, nằm sấp trên mặt đất không dám lộn xộn, sợ lão gia đem sự tức giận phát tát trên người mình, lão gia là võ tướng a, nếu như bị hắn đạp ột cước, thì cả đời này nàng đừng mong đứng lên được.

"Năm lượng, Tố Tâm, ngươi một tháng ăn dùng chỉ có năm lượng bạc?" Lão gia cố nén lửa giận hỏi.

Tứ di nương khó xử nhìn lão gia, không biết phải nói như thế nào cho phải, nếu như nói thật, chỉ sợ Đại phu nhân sẽ nói mình ở trước mặt lão gia cáo trạng, nàng là người nhát gan, không muốn chọc cho Đại phu nhân khó chịu, hơn nữa, hôm nay lão gia mới trở về phủ, Đại phu nhân dù giận cũng sẽ không làm gì mình, nhưng nếu như lão gia đi biên quan thì sao? Đến lúc đó chỉ sợ Đại phu nhân sẽ trả thù, cuộc sống của mình càng khổ hơn nữa.

Lão gia nhìn sắc mặt Tứ di nương, trong lòng liền có chút hiểu rõ, sự tức giận trong lòng càng bốc cao, đúng lúc này bà vú cho Hiên ca nhi bú xong quay trở lại, thấy tình hình trong nhà, thì ngây ngốc, nhất thời cơ muốn ôm Hiên ca nhi đi ra ngoài.

Lão gia nhìn thấy liền đối với Tứ di nương nói: "Nàng cũng cật những thứ này sao? Ăn những thứ này làm gì có sữa, không phải là để cho Hiên ca nhi cũng chịu khổ đi theo sao?"

Quản sự bà Tử nghe thế liền ngẩng đầu, ngước nhìn lão gia lấy lòng nói: "Hồi lão gia, bà vú không có ăn ở trong nhà này, nàng ta có chi phí riêng, lão thái thái bên kia có lệnh xuống, một tháng bà vú có chi phí là hai mươi lượng, ngài yên tâm, không có làm Hiên ca nhi đói."

Lão gia tức giận đến nhịn không được nữ, giơ lên một cước liền đem quản sự bà Tử đạp văng ra, vung thêm một cước đá bay cái bàn cơm đang bày biện, đối với Đông Nhi nói, "Đi, mời Đại phu nhân."

Đông Nhi liếc nhìn Tứ di nương, rồi nhanh chóng bò dậy, nhưng Linh Nhi rất lanh lợi nói:"Lão gia, để nô tỳ đi." Vừa nói đã muốn cất bước.

Đông Nhi đi kéo nàng lại nói: "Hay là ta đi, ngươi cơ trí chút ít, ở chỗ này hầu hạ lão gia đi." Dứt lời liền đi ra ngoài.

Cẩm Nương vẫn lẳng lặng yên tĩnh đứng ở một bên, cũng không nói gì một câu nào, Tứ di nương chịu đãi ngộ kém như thế nàng đã sớm nghĩ tới, so với mình thì Tứ di nương đã được đãi ngộ tốt rồi, nghĩ tới trước đó vài ngày, mình thường bị đói bụng đến bao tử cũng dính ở sau lưng, vừa đứng lên đã giống như say xe rồi, đường đường một tướng phủ, thê nhi của Đại tướng quân, thậm chí ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, nói ra sợ là không người nào chịu tin.

Nàng không khỏi ở trong lòng âm thầm bội phục Đông Nhi nhanh nhạy, thế nhưng nghĩ ra cách muốn đem lão gia giữ lại dùng cơm, để lão gia tận mắt nhìn thấy Tứ di nương bị ngược đãi, thật là inh a, ở trong Hà Hương viện, không có một người nào đối với lão gia nói ra một câu oán trách..., lại có thể làm lão gia biết rõ ràng và cảm nhận được sự hà khắc cùng ác độc của Đại phu nhân, hơn nữa càng thêm đồng tình thương tiếc Tứ di nương cùng Hiên ca nhi.

Nhìn căn phòng bừa bãi, lão gia lửa giận khó tiêu, hắn cũng không đợi Đại phu nhân tới, lôi kéo tay Tứ di nương nói: "Tố Tâm, chúng ta đi đến nhà lão thái thái dùng cơm đi."

Vừa nói vừa nhìn thoáng qua Cẩm Nương đang biết điều đứng ở một bên, thấy nàng sợ hãi đứng lặng, thân ảnh nhỏ bé gầy yếu trơ xương, sắc mặt thì vàng vàng, trong lòng thương tiếc càng tăng lên, giọng nói nhu hòa: "Cẩm Nương, ngươi cũng đi theo đi, để ta bảo đầu bếp chuẩn bị chút thứ tốt cho ngươi ăn."

Cẩm Nương lỗ mũi đau xót, mắt đỏ lên đối với lão gia cúi người nói: "Phụ thân, một hồi mẫu thân sẽ tới đây, Cẩm Nương......" Vừa nói vừa dừng một chút, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, rồi nói tiếp: "Cẩm Nương ở chỗ này chờ mẫu thân, nếu không một hồi mẫu thân đến sẽ tìm không thấy phụ thân, Cẩm Nương ăn gì cũng không quan trọng, có thể ăn no là được rồi, phụ thân ngài không nên tức giận sẽ không tốt cho thân thể." Vừa nói, trên mặt vửa nặn ra một nụ cười lấy lòng.

Nữ nhi biết điều hiểu chuyện để cho trong bụng lão gia thấy an ủi, đồng thời tim càng lạnh đối với Đại phu nhân, nữ nhi nói chỉ cần ăn no là được...... có nghĩa là, ngày thường nàng hay bị đói sao?

Trong lòng Lão gia dâng lên một cảm giác xấu hổ khó tả, đường đường nam nhi bảy thước, chủ soái một quân, một Đại tướng quân dẫn thiên quân vạn mã quét ngang địch quốc, mà ở trong nhà thậm chí thê nhi ăn cũng không đủ no, thật mất mặt a.

Lão gia cước bộ lảo đảo đi ra ngoài, Tứ di nương không dám nhiều lời, từ trong tay bà vú ôm Hiên ca nhi qua rồi đi theo ra ngoài, Cẩm Nương nào dám thật sự ở lại chờ Đại phu nhân, bất quá chỉ nói một chút mà thôi, nàng cũng không muốn làm bia đỡ đạn đâu, nhấc làn váy lên đi theo ra cửa, rồi lệnh cho Linh Nhi lưu lại, nói: "Ngươi đi qua chỗ Đại phu nhân đưa tin, nói lão gia đã đi qua nhà lão thái thái rồi."

Crypto.com Exchange

Chương (1-135)