Truyện:Thứ Nữ - Chương 002

Thứ Nữ
Trọn bộ 135 chương
Chương 002
0.00
(0 votes)


Chương (1-135)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lưu thái y đàng hoàng viết phương thuốc, vừa dặn bảo thêm mấy câu về những món đồ ăn cần phải chú ý, rồi nhắc tới cái hòm thuốc liền muốn đi, Tú cô thấy vậy luống cuống, từ trên đầu mình nhổ xuống món đồ trang sức duy nhất, một cây Ngân trâm, đưa cho Lưu thái y làm tạ lễ, Hồng Tụ trong lòng biết, chỉ sợ đó là món đồ đáng giá nhất của Tú cô, nên vội vả ngăn cản nàng, đồ rẻ tiền như vậy, chớ nói là Lưu thái y sẽ không cần, lấy ra cũng làm cho tướng phủ mất thể diện a, đường đường thiên kim tướng phủ, mà ngay cả một món giống như đồ trang sức đeo cũng không có, nói ra, không phải sẽ làm mất mặt lão thái gia sao?

"Cho Lưu thái y dập đầu đi, bạc tạ ơn lão thái thái đã sớm chuẩn bị tốt." Hồng Tụ liếc mắt với nàng nói.

Tú cô cũng tỉnh lại thần trí, biết mình làm vậy là thất lễ, nên bận rộn chạy đến trước mặt Lưu thái y dập đầu lạy tạ.

"Tú cô, ngươi đừng......" Cẩm Nương ở trên giường thật sự không đành lòng nhìn Tú cô vì mình mà phải quỳ lạy người khác, xuyên qua đây được mười mấy ngày rồi, nàng vẫn có chút chịu không được chuyện nơi này động một chút là quỳ xuống.

Nhưng lời còn chưa nói hết, đã bị Bình nhi bụm miệng, rồi dùng thân thể che ở phía trước của Cẩm Nương, để cho Hồng Tụ cùng Lưu thái y nhìn không thấy vẻ mặt Cẩm Nương, cô nương cũng quá không hiểu chuyện rồi, dập đầu là Hồng Tụ cô nương hạ lệnh, nếu cô nương ngăn cản, vậy không phải là không cho Hồng Tụ cô nương mặt mũi sao? Hơn nữa, Hồng Tụ cô nương làm vậy là vì cô nương, cô nương nơi này nghèo đến có tiếng vang, một đồng tiền lớn cũng không có để đem ra, tuy nói bên lão thái thái đã cho bạc tạ ơn, nhưng ở trong viện của mỗi chủ tử tự mình làm lễ tạ ơn, đã sớm thành quy củ.

Cũng may thân thể của Lưu thái y đã lệch một bên, cũng xem như không chịu đại lễ của Tú cô, đã nhấc chân đi ra ngoài, Hồng Tụ có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không có đi theo đưa tiễn, chẳng qua là phân phó tiểu nha đầu đi cùng: "Ngươi dẫn thái y đi đến chỗ của tứ di nương xem mạch bình an cho tiểu thiếu gia đi, một hồi ta sẽ tới."

Tiểu nha đầu kia lên tiếng rồi đi, trong phòng, Bình nhi cũng đã buông tay che miệng Cẩm Nương, Cẩm Nương thở lấy hơi, nhưng cũng không có trách Bình nhi, chẳng qua là đầu óc mơ hồ, còn không có biết rõ ràng tình huống lắm

"Đi, đem cửa lớn đóng lại." sắc mặt Hồng Tụ trở nên nghiêm trọng, Tú cô và Bình nhi trong lòng rùng mình, bận rộn đi đóng cửa, Hồng Tụ liền ngồi vào trước giường của Cẩm Nương, nhìn Cẩm Nương thở dài, an ủi: "Yên tâm đi, hôm nay lão thái thái biết một chút tình huống của nơi này rồi, lúc đến lão thái thái có nói với ta, sau này tất cả chi phí ở trong viện sẽ được Tùng Hương viện để cho Bạch Đại tổng quản trực tiếp mang tới đây, Tứ cô nương, ngươi rốt cuộc cũng không cần lo lắng đói bụng nữa."

Cẩm Nương vừa nghe, chăn nghiên một cái, cao hứng đến từ trên giường nhảy dựng lên, Hồng Tụ bị nàng dọa bỏ chạy, nàng lại ngồi gần nhất, cái chăn kia thiếu chút nữa trùm trên đầu của nàng, cũng may nàng thân thể nghiên về phía sau, nên tránh được.

Cẩm Nương có chút ngượng ngùng, nhớ tới đại gia tiểu thư ở nơi này, mọi người tư tư văn văn, cười không lộ răng, nhấc chân đi chỉ được cách ba tấc, hai tay phải dán bụng, mới vừa rồi động tác này của mình lộ ra vẻ phóng túng quá.

Hồng Tụ nhìn vẻ mặt lúng túng của nàng, không khỏi nhẹ nhàng cười một tiếng, trong mắt cũng có chút ít vui mừng, nói như thế nào, thì Tứ cô nương mới vừa rồi, cử chỉ tuy có chút vô độ, nhưng nhìn lại vẫn cảm thấy so sánh với bộ dạng trước kia có sức sống hơn, ánh mắt cũng linh động hẳn lên, nếu lão thái thái biết được, đích thị là sẽ cao hứng.

Quay đầu lại, Hồng Tụ đã thu hồi nụ cười, thanh âm cũng trở nên nghiêm nghị: "Mới vừa rồi lời chẩn đoán bệnh của Lưu thái y các ngươi đều nghe thấy được?"

Bình nhi bận rộn gật đầu, Tú cô nghe thây chân mày cũng cau lại, mắt sáng rực lên, Hồng Tụ nàng......

Quả nhiên, Hồng Tụ lại nói: "Hôm nay bệnh tình Tứ cô nương mắc phải trong nhà có mấy người hiểu được, các ngươi cũng biết, chứng bệnh bất túc chính là có ý gì, sáng mai Giản thân vương Vương Phi sẽ phải qua phủ, nếu để cho ta ở bên ngoài nghe được một câu nói có liên quan đến bệnh tình của Tứ cô nương, cẩn thận da của các ngươi, đánh bằng roi là chuyện nhỏ, lão thái thái đã nói, sẽ trực tiếp kéo ra phủ, bán cho người của Nha tử (nơi chuyên môi giới buôn bán nô tỳ)."

Bình nhi hoảng sợ kêu lên, các nàng vốn hầu hạ Tứ cô nương, Tứ cô nương tuy là không được cưng chìu, nhưng hơn mười ngày gần đây, lại đối với các nàng rất tốt, giống như tỷ muội vậy, chưa từng đem các nàng xem như nô tỳ.

Tuy nói đi theo Tứ cô nương chi phí ăn mặc cũng là kém cõi nhất trong phủ, nhưng làm nô tỳ cũng có tôn nghiêm, ai không mong muốn chủ tử thật lòng đối đãi mình, tôn trọng mình? Nghe nói Xảo nhi Liên Nhi ở chỗ Nhị cô nương kia, ăn mặc so sánh với Tứ cô nương còn tốt hơn nhiều, nhưng vậy thì thế nào, Nhị cô nương động một chút là cầm kim đâm các nàng, không có chuyện gì cũng mắng xối xả, theo chủ tử như vậy, sao có thể sánh bằng Tứ cô nương, hầu hạ cũng không khó khăn.

Hôm nay Hồng Tụ chủ động nói lên không thể lộ bệnh tình của Tứ cô nương, các nàng lại càng thêm vui mừng mấy phần, mới vừa rồi còn đang suy nghĩ phải làm như thế nào mới có thể che lại miệng của Hồng Tụ cô nương, xem ra bây giờ không cần nữa.

Cẩm Nương mơ hồ cũng đoán được, sợ là mình lại bệnh nặng gì rồi, trong lòng thật thấp thỏm, YD, mới Trọng sinh hơn mười ngày thôi, sẽ không lại kết thúc nữa chứ, vậy cũng quá tính toán rồi, Diêm vương lão tử cũng không có lòng tốt như vậy, chịu để ình lại trọng sinh thêm một lần nữa a.

Hồng Tụ nghe được đáp án rất hài lòng, liền thân thiết nói mấy câu với Tú cô, rồi đi, Tú cô nương bận rộn tiễn nàng ra ngoài, vừa đến phòng ngoài, Tú cô liền hướng về phía Hồng Tụ quỳ xuống.

Trong lòng Hồng Tụ biết nàng đang cảm kích mình, nhưng Hồng Tụ dù sao cũng trẻ tuổi rất nhiều, Tú cô là người đồng lứa cùng Tôn mụ mụ, Hồng Tụ cũng không dám nhận lễ lớn của Tú cô như thế, bận rộn né tránh thân thể, nâng Tú cô dậy "Ngài cũng đừng cám ơn ta, đây đều là lão thái thái phân phó, ta bất quá chỉ chiếu vào ý tứ của lão thái thái mà làm thôi."

Nhìn Tú cô lại đang bận rộn tìm đồ trong túi, liền cười nói: "Đừng tìm, ta cái gì mà không có chứ? Chẳng lẽ muốn tham một ít đồ của ngươi sao, nhanh đi hốt thuốc cho Tứ cô nương mới quan trọng." Nói xong, cũng không có dừng lại, xoay người đi ra ngoài.

Tú cô cầm lấy khăn lau khóe mắt, hướng về phía thân ảnh của Hồng Tụ cúi đầu một cái, cho đến khi không thấy Hồng Tụ nữa, nàng mới từ từ trở về nhà.

Trong nhà Cẩm Nương đang hỏi Tứ nhi "Chứng bệnh bất túc" đến tột cùng là bệnh gì, Tứ nhi có chút do dự, lại có chút ít kỳ quái, nữ tử ở sâu trong nội viện dặm ai mà không biết chứng bệnh bất túc chỉ cái gì a, mới vừa rồi còn nói Tứ cô nương lần thông minh, làm sao mới một lát đã ngốc ra rồi.

"Thật giống như sau này không thể sinh con đi." Bình nhi cũng không có nghĩ nhiều như Tứ nhi vậy, nàng còn đang cao hứng vì chuyện rốt cuộc sau này không cần chịu đói nữa, nên nhất thời còn không có nghĩ đến bệnh tình của Tứ cô nương.

"Chính là không chửa không dục hả?" Cẩm Nương cuối cùng đã hiểu, trước kia trên TV hay quảng cáo: "Trị bệnh không dục, đến XX, bảo đãm có một tiểu bảo bảo...... Bọn ta có thể bảo đảm". Chẳng qua nàng không nghĩ tới bệnh này cũng sẽ rơi vào trên đầu mình, nên có chút buồn cười.

Tứ nhi thấy Tứ cô nương sau khi hiểu bệnh tình của mình lại cười, nên bị làm cho sợ đến lập tức đi sờ đầu Cẩm Nương, không có nóng rần lên, chẳng lẻ do sợ hãi gây nên sao? Nữ nhân nào nghe nói mình có chứng bệnh bất túc cũng sẽ không có loại vẻ mặt này a.

"Thái y cũng nói, coi như phát hiện kịp thời, có thể trị tốt mà, chỉ cần ăn thật ngon, uống thuốc đầy đủ, đừng để lạnh và mệt nữa là được." Tứ nhi nhẹ nhàng an ủi.

Nga, có thể trị tốt a, vậy lại càng không cần nóng nảy, Cẩm Nương lại rời giường lấy khung thêu, theo bản năng lại muốn thêu, Tú cô vừa lúc từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Cẩm Nương lại đang thêu hà bao, nhất thời tức giận, đi tới đoạt đi khung thêu trong tay Cẩm Nương.

"Không có nghe Lưu thái y nói sao? Sau này cô nương không thể mệt nhọc nữa, phải nghỉ ngơi cho tốt."

Cẩm Nương vừa nghĩ, mình cũng thật là bị Đại phu nhân áp bách thành nô tính, không thêu hà bao này còn có chút cảm giác không biết, nên không khỏi cười.

Không có việc làm, nàng sẽ nằm ở trên giường nghỉ ngơi, trong đầu lại nghĩ tới chứng bệnh bất túc này, đột nhiên nàng từ trên giường ngồi xuống lên, mở to mắt nhìn Tứ nhi đang làm áo mùa thu, "Cái kia, nếu là trị không hết, sau này ta sẽ không thể sanh con rồi?"

Tứ nhi nghe xong mặt đỏ rần, tuy nói là ý này, nhưng cô nương là tiểu thư chưa có lấy chồng đó, sao có thể nói sanh con vân vân, mà không e lệ thế?

Cẩm Nương nguyên không đem bệnh này coi thành chuyện gì to tát, đó là bởi vì tư tưởng của nàng còn dừng ở quan niệm kiếp trước, kiếp trước cũng có nhiều cặp đôi không sanh con mà, hơn nữa, nếu như không thể thụ thai bình thường, còn có thể dùng ống nghiệm thụ thai, đồng nghiệp của nàng chính là dùng ống nghiệm mang thai, một lần sinh hai đứa, còn là long phượng thai, làm mấy người mang thai bình thường hâm mộ chết đi, còn chưa nói đến một cặp vợ chồng son chỉ có thể sinh một đứa.

Lúc này phục hồi tinh thần lại, nhớ tới mình đang ở cổ đại, nơi này quan trọng nhất là nối dõi tông đường, nếu không thể sanh con, người đàn bà đó chính là phế vật không thể nghi ngờ, có lấy được chồng hay không còn chưa nói, chính là gả có đi ra ngoài, trượng phu cùng cha mẹ chồng cũng sẽ không chào đón a, Trời...... Mạng của ta làm sao mà bi thảm như vậy......

Cẩm Nương ở trong lòng kêu rên......

*****

Ngày đó Tú cô cầm thuốc trở lại để nấu, ở kiếp trước nhìn thấy trung y Cẩm Nương đã bỏ chạy, hiện tại đành mang vẻ mặt đau khổ, nắm mũi, một hơi uống cạn một chén lớn, vừa uống xong, đầu lưỡi liền lè dài ra, đắng quá đi à!

Có cơm no ăn, vừa không cần làm hà bao nữa, Cẩm Nương hiếm khi được ngủ một giấc ngon, ngày thứ hai thức dậy, Cẩm Nương cảm thấy tinh thần tràn đầy, dùng xong điểm tâm, thì uống thuốc, ăn chút ít thuốc bổ, liền nhớ lại ngày hôm qua đã nói qua chỗ lão thái thái dập đầu tạ ơn..., nên cùng Tú cô thương lượng, có nên đi hôm nay hay không?

"Hôm kia nghe nói là Giản thân vương Vương Phi hôm nay sẽ đến, chẳng qua là không biết là giờ nào, nếu không, hay là làm tốt chuẩn bị trước, đem quần áo mới hôm qua vừa đưa tới mặc vào, rồi hãy đi đến chỗ lão thái thái dập đầu, cho dù Vương Phi có tới, cho đòi ngươi đi gặp, cũng thong dong một chút, không cần rồi trở về thay y phục nữa."

Cẩm Nương vừa nghĩ, thấy rất có lý, liền theo Tú cô nói, ăn mặc chỉnh tề trang trọng rồi đi ra ngoài.

Lão thái thái ở Tùng Hương viện cách Tử Viên có chút xa, phải đi qua Hà Viên của Nhị cô nương Tôn Ngọc Nương, Cẩm Nương chỉ dẫn theo Bình nhi, khi đang đi tới, thì nhìn thấy Tôn Ngọc Nương mang theo Xảo nhi cùng Liên Nhi đang từ trong viện của nàng đi ra ngoài.

Cẩm Nương không quá thích Tôn Ngọc Nương, liền cùng Bình nhi trốn ở phía sau một cái cây ven đường, muốn đợi sau khi Tôn Ngọc Nương đi qua, mới trở ra.

Lại nói Tôn Ngọc Nương cũng đang tính toán đi thỉnh an lão thái thái, vừa ra khỏi viện, đã thấy Cẩm Nương từ xa, chỉ thấy Tôn Cẩm Nương thường ngày ỉu xìu không có khí sắc, lúc này một thân quần áo mới, bên trong mặc một áo gấm sa tanh màu tím nhạt, phía ngoài khoác một kiện áo tơ mỏng mào trắng, cùng một cái la quần màu tím nhạt, đầu tóc đen bóng chải lên cao, mặc dù chỉ cắm có một cây ngọc trâm rẻ tiền, nhưng cả người lộ ra vẻ sinh động rất nhiều, ngay cả cặp mắt kia cũng linh động trong suốt, giống như thay đổi thành một người khác vậy.

Tôn Ngọc Nương kinh ngạc nhìn, có chút không tin vào ánh mắt mình, nguyên muốn đợi đến khi Cẩm Nương tới gần để nhìn kỹ hơn, ai ngờ, Tiểu phụ nuôi kia (con của vợ nhỏ sinh) nhìn thấy mình mà không ra đây hành lễ cũng thôi, còn trốn ở phía sau đại thụ, nàng làm như mình bị mù hả?

Tôn Ngọc Nương lập tức nổi trận lôi đình, hôm kia thấy Cẩm Nương, làm hại nàng hai ngày này phải đàng hoàng sống ở trong viện để thêu cái hà bao hai mặt, cơn giận còn chưa tan đâu, hôm nay đúng lúc nàng ta đưa tới cửa, không đánh tiểu tiện nhân này một trận, thật khó tiêu tan mối hận trong lòng nàng.

Tôn Ngọc Nương cũng không nói chuyện, nhắc làn váy lên liền lao đến.

Cẩm Nương đang núp ở phía sau cây nhìn trời, mà Tôn Ngọc Nương thì cứ như vậy không có bất kỳ dấu hiệu nào bỗng vọt qua, một tay níu lấy tóc Cẩm Nương, "Ta cho ngươi trốn này, ngươi là đồ gái ti tiện của Tiểu phụ nuôi, hôm kia không phải là rất hiểu lễ nghi quy củ đấy sao? Hôm nay làm sao không đến hành lễ với tỷ tỷ ta?"

Vừa mắng, vừa níu lấy đầu tóc Cẩm Nương kéo đi trên đường, nàng nguyên so sánh với Cẩm Nương lớn hơn một tuổi, vóc người cao hơn gần nửa tấc, nuôi cũng được tốt một chút, khí lực đương nhiên sẽ lớn hơn không chỉ nửa, còn bất chợt xuất thủ, nên Cẩm Nương bị nàng bắt được liền không thể phản khán, chỉ cảm thấy da đầu đau đớn khó nhịn, theo bản năng, không thể làm gì khác hơn là đưa hai tay kéo lấy tay Tôn Ngọc Nương, làm giảm bớt khi sức đang kéo đầu tóc của nàng, đối với Tôn Ngọc Nương quát lên: "Buông tay, ngươi cái người điên này!"

Nàng ta còn dám chửi! Tôn Ngọc Nương tức giận hơn, một cái tay khác liền muốn bắt mặt của Cẩm Nương, Tú cô vừa nhìn thấy đã bị hù dọa đến nhảy dựng, vốn là Nhị cô nương đánh Tứ cô nương thì nàng không dám động thủ can ngăn, Nhị nương nương cũng không phải là một lần hai lần như vậy, trước kia khi bị các nàng can ngăn, Nhị cô nương lại càng tức giận, còn sai người đánh Tú cô mấy cờ-lê, cho nên, nàng không thể làm gì khác hơn là ở một bên cầu khẩn.

Nhưng lúc này Nhị cô nương cũng quá lòng dạ hiểm độc rồi, móng tay của nàng vừa nhọn vừa dài, một khi cào xuống, chỉ sợ mặt của Tứ cô nương từ nay về sau sẽ bị tàn phá, Tú cô cũng không còn kịp suy nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng nhào tới, khó khăn lắm mới kéo được tay Tôn Ngọc Nương ra, trước khi nàng cào vào mặt Cẩm Nương.

Cẩm Nương cũng là hù dọa ra một thân mồ hôi lạnh, MD, đây là thân tỷ muội sao, coi như ẩu đả với người xa lạ cũng không cần ác độc như vậy.

Cẩm Nương giận đến lửa cháy ngang đầu, nàng nhịn đau buông tay ra, hai tay ở dưới nách Tôn Ngọc Nương nắm lại, thân thể kéo sát lại gần Tôn Ngọc Nương, nhắc đầu gối lên, chợt hướng bụng Tôn Ngọc Nương đạp mạnh.

Tôn Ngọc Nương lập tức cảm thấy bụng một trận đau nhức, nàng đâu chịu nổi đau đớn bực này, lập tức buông lỏng tay, ôm bụng ngồi xổm xuống đất, oa oa kêu to lên.

Xảo nhi cùng Liên Nhi vừa rồi thấy Nhị cô nương đánh Tứ cô nương, các nàng liền miễn cưỡng đứng ở một bên, cũng đã quen rồi, chỉ làm như xem cuộc vui là được, thật không nghĩ đến Tứ cô nương luôn luôn hiền lành trung thực lại dám đánh trả, còn đánh bị thương Nhị cô nương, các nàng lập tức nhảy xuống, một chạy đi đở Tôn Ngọc Nương, một người thì đi bẩm báo cho Đại phu nhân.

Tôn Ngọc Nương ngồi chồm hổm trên mặt đất, Xảo nhi đi tới đở nàng, nàng quăng một cái tát ở trên mặt Xảo nhi, nhịn đau mắng: "Chết chân (*), thấy chủ tử bị đánh không đi hỗ trợ, đi, hai người các ngươi hôm nay không đem mặt đồ đĩ nhỏ kia xé nát cho ta, ta liền đánh chết các ngươi."

(*)Câu chửi này là đồ đĩ, mình giữ nguyên văn vì thấy con nhỏ này chửi người mất dạy quá ~.

~Đã chạy đi được một đoạn Liên Nhi vừa nghe thấy, bị làm cho sợ đến lập tức quay trở lại, cùng Xảo nhi liếc mắt nhìn nhau, không dám động.

Tuy nói Tứ cô nương ở trong phủ có địa vị không ra làm sao, nhưng nàng rốt cuộc cũng là chủ tử, các nàng nào dám đối với chủ tử động thủ chứ?

"Tốt, tốt, hai đồ đĩ các ngươi, không ngờ lại theo phe đồ đĩ kia để khi dễ ta, hừ, ăn cây táo, rào cây sung đồ, sáng mai ta gọi người của nha tử vào, đem các ngươi bán cho kỹ viện, cho các ngươi cùng đồ đĩ này đi chung......" Tôn Ngọc Nương đang nghiến răng nghiến lợi mắng.

Cẩm Nương thật sự nghe không nổi nữa, không đợi lời nói ác độc hơn từ trong miệng của nàng nói ra, liền đi ra phía trước, bốp một cái đánh tới.

Tôn Ngọc Nương không có nửa điểm phòng bị, nàng nguyên lai đang ngồi xổm, bỗng chốc bị Cẩm Nương đánh đến ngã trên mặt đất.

Nàng không mắng nữa, bụm mặt, bất khả tư nghị nhìn Cẩm Nương, đầu đang bị vây trong trạng thái dại đi, một hồi lâu cũng không phục hồi tinh thần lại.

Tú cô lúc này bị làm cho sợ đến chân cũng mềm nhũn ra, lúc trước Cẩm Nương đạp nàng, cũng có thể lấy cớ nói thành hành động tự vệ, cho dù có kiện đến lão thái thái kia, cũng sẽ không bị khiển trách, nhưng lúc này đánh một tát...... Cho dù lão thái thái có lòng bênh vực Tứ cô nương, sợ là cũng nói không được Đại phu nhân, nào có muội muội xuất thủ đánh tỷ tỷ, còn là thứ xuất đánh trưởng nữ, thật sẽ náo loạn ngất trời cho xem!

"Ngươi...... Ngươi dám đánh ta?" Tôn Ngọc Nương cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, chỉ vào Cẩm Nương giận đến nói cũng không nên lời.

Cẩm Nương cũng biết mình dưới cơn vọng động đã gây họa, nhưng làm cũng làm rồi, tệ nhất là chết kia, lời mắng chửi kia làm nàng quá tực giận rồi, những lời nói tệ hại như vậy cũng đều nói ra miệng được, nàng sống hai đời rồi còn không có bị ô nhục qua như vậy.

Lúc này cũng không sợ nữa, nên khi nghe Tôn Ngọc Nương hỏi nàng như thế, nàng cũng cười, hừ một tiếng nói: "Muội muội đây cũng không phải là đánh tỷ tỷ, muội muội đây chỉ là đang giúp ngươi."

"Ngươi...... Ngươi nói hưu nói vượn, Xảo nhi cùng Liên Nhi đều nhìn thấy, nàng có phải đã đánh ta hay không?" Tôn Ngọc Nương tức giận hơn, chưa từng thấy kẻ không biết xấu hổ như vậy, đánh người còn dám nói là giúp người.

Xảo nhi cùng Liên Nhi bị nàng điểm danh, không dám không nói lên tiếng, nhưng lại cảm thấy mới vừa rồi Nhị cô nương chửi rất quá đáng, hai người các nàng hầu hạ Nhị cô nương có vài năm rồi, ngày thường không phải bị đánh chính là mắng, mới vừa rồi còn nói muốn đem các nàng bán vào kỹ viện, đây là cái chủ tử gì a, cái tát kia của Tứ cô nương đánh đúng, đánh cho lòng các nàng vô cùng sảng khoái, các nàng...... Mới không muốn vì Nhị cô nương để làm chứng đâu.

Thấy Xảo nhi cùng Liên Nhi hai cũng không lên tiếng, Tôn Ngọc Nương giận đến từ trên mặt đất bò dậy, cười lạnh nói: "Tốt! Tốt! Tốt! Các ngươi quả thật là liên kết nhau để khi dễ ta à, rất tốt, một hồi ta sẽ cho các ngươi biết kết quả khi dễ ta sẽ là cái gì!" Dứt lời, cũng không đi Tùng Hương viện nữa, mà trực tiếp hướng trong viện Đại phu nhân đi.

Cẩm Nương thấy vậy cũng nóng nảy, nàng bị chút ít khổ không sao, làm hại Xảo nhi và Liên Nhi cùng nhau bị sẽ không đáng giá, huống chi còn có Tú cô, Tôn Ngọc Nương bị ăn hiếp như vậy, sợ là ai có mặt ở chỗ này cũng thoát không khỏi liên quan, đang lúc gấp rút vô kế khả thi, thì thấy xa xa có người đang hướng bên này đi đến, định thần nhìn lại, tựa hồ là Hồng Tụ, bên người nàng còn đi theo một người mụ mụ mặc trang phục quản sự.

Cẩm Nương linh cơ vừa động, chạy đến phía trước Tôn Ngọc Nương ngăn cản nàng, "Tránh ra, đồ đĩ nhỏ, ngươi thật muốn tạo phản sao?" Tôn Ngọc Nương quát lạnh nói.

"Nhị tỷ, miệng của ngươi tốt nhất là sạch sẽ một chút, ta và ngươi là tỷ muội cùng phụ thân, ta là đồ đĩ, thì ngươi là cái gì? Hơn nữa, thứ nữ đều nuôi trên danh nghĩa của mẹ cả, ngươi mắng ta như vậy, không phải là đang chỉ trích mẫu thân không biết dạy sao?" Cẩm Nương cũng không tức giận, mặt mày mỉm cười, bình tĩnh nói.

"Ngươi...... Ngươi cũng xứng nói là mẫu thân dạy ngươi? Ngươi chính là tiện chủng do tiện nhân Tứ di nương kia sinh ra!" Tôn Ngọc Nương hét lớn.

Đúng, cứ như vậy, mắng lớn tiếng hơn một chút, Cẩm Nương ở trong lòng nói.

Mắt thấy Hồng Tụ đã đến gần rồi, Cẩm Nương giả bộ e sợ cùng với ủy khuất và thương tâm: "Ngươi...... Ngươi mắng mẫu thân thì thôi, còn mắng phụ thân, bất kể là ai sinh ta, ta cũng là xương thịt của phụ thân, ngươi nói ta là tiện chủng, vậy phụ thân là cái gì?"

Tôn Ngọc Nương không nhịn được nữa, đối với Cẩm Nương mãnh liệt đẩy một chưởng, đồ đĩ nhỏ, che ở phía trước làm cái gì?

Cẩm Nương bị nàng đẩy, thân thể nhân thể thẳng tắp ngã về phía sau, bịch một tiếng, nặng nề ngã ở trên mặt đất.

Hồng Tụ nguyên là từ chỗ lão thái thái đi ra ngoài, muốn đến chỗ Đại phu nhân, trên đường vừa lúc đụng phải Tôn mụ mụ đang muốn đi tiền viện, nên hai người liền cùng đi, không bao xa liền nghe thấy thanh âm rùm beng náo loạn ở bên này, nghe giống như là Nhị cô nương đang mắng người, một hồi Giản thân vương Vương Phi sẽ phải tới, nếu để cho Vương Phi nhìn thấy, còn không phải là mất hết mặt mũi tướng phủ sao?

Bận rộn cùng Tôn mụ mụ cùng đi tới đây, người còn chưa tới, chỉ nghe thấy Nhị cô nương mắng Tứ cô nương là tiện chủng, tiếp theo thì nhìn thấy Nhị cô nương động thủ, Trời! Tứ cô nương hôm qua mới hôn mê, thật vất vả uống thuốc của Lưu thái y xong mới tốt một chút, Nhị cô nương lại đánh nàng, dù thế nào cũng là muội muội, làm sao lại bị đối xử như vậy chứ?

Hơn nữa, Giản thân vương phi đã tới rồi, nàng là đặc biệt đến xem Tứ cô nương......

"Nhị cô nương, làm sao ngươi lại động thủ đánh Tứ cô nương bị thương vậy?" Hồng Tụ đến bên cạnh đỡ Cẩm Nương dậy, quay sang nói với Tôn Ngọc Nương.

Tôn Ngọc Nương vừa quay đầu lại, lúc này mới thấy Hồng Tụ cùng Tôn mụ mụ đang đi tới, nàng còn ủy khuất đây, đang muốn tìm nơi để tố cáo, hai vị này đếu là người bên cạnh lão thái thái, ừ, rất tốt, nói với các nàng vậy.

"Hồng Tụ, ngươi đừng nói nhảm, ta không có đánh nàng." Tôn Ngọc Nương giải thích.

*****

"Nhị cô nương, nô tỳ và Hồng Tụ cô nương cùng nhau từ Tùng Hương viện đi ra, đúng lúc nhìn thấy Tứ cô nương bị xô ngã trên mặt đất, ai nha, Giản thân vương Vương Phi đã tới để nói chuyện, Tứ cô nương thân thể đã yếu, nếu bị chuyện gì nữa thì, ai, bọn nô ty làm sao cùng lão thái thái giao đãi a." Tôn mụ mụ lao thao nói.

Ý tứ rất rõ ràng, Nhị cô nương đánh Tứ cô nương là nàng cùng Hồng Tụ hai mắt nhìn thấy, cũng không nhìn thấy Tứ cô nương động thủ.

Tôn Ngọc Nương chỉ cảm thấy vừa vội vừa tức, có khổ mà không nói được, nàng khi mà bị ủy khuất đến bực này, nên liền thốt ra: "Rõ ràng là nàng đánh ta, các ngươi nhìn xem, trên mặt ta còn có dấu tay đấy."

Quả thật có chút vết đỏ, nhưng mà rất nhạt, nhìn không ra là dấu tay, Tôn Ngọc Nương từ nhỏ sống an nhàn sung sướng đã quen, cho tới bây giờ còn không có bị đánh như vậy, Cẩm Nương đánh nàng cái tát kia cũng không có vận dụng bao nhiêu khí lực, lúc ấy nàng cũng nghĩ đến hậu quả, nếu thật đánh cho sưng đỏ mấy ngày, Đại phu nhân nhìn thấy còn không nghĩ ra biện pháp làm ình cực khổ chết hay sao?

Chẳng qua là Tôn Ngọc Nương cảm thấy rất đau thôi, nhưng lọt vào trong mắt Hồng Tụ cùng Tôn mụ mụ thì không phải là chuyện như vậy, Tôn Ngọc Nương hiện tại rất kích động, mặt tuy vừa đỏ vừa sưng, như dấu tay kia quả thật không đáng kể.

"Nhị cô nương, chuyện này tụi nô tỳ cũng không có thể nói gì, ngài nói Tứ cô nương đánh người, nhưng tụi nô tỳ vừa rồi nhìn thấy không phải vậy, nếu như nói đó là lúc trước tụi nô tỳ không nhìn thấy, vậy thì, chúng ta cùng đi đến chỗ lão thái thái đi, ngài có cái gì ủy khuất thì đến chỗ lão thái thái nói, tự có lão thái thái cho ngài làm chủ." Tôn mụ mụ liền tựa tiếu phi tiếu nói.

Tôn Ngọc Nương nghe xong liền muốn đáp ứng, bỗng nhiên nhớ lại Hồng Tụ cùng Tôn mụ mụ đều là người bên cạnh lão thái thái, các nàng cũng đều nhận định mình sai, đến lúc đó các nàng ở bên cạnh bà nội nói, chính là mình có đúng đi thì cũng bị sửa lại, hay là đi chỗ mẫu thân mới tốt, mẫu thân cũng giống mình, chán đứa con vợ nhỏ kia, khẳng định sẽ tin lời mình.

Quyết định chủ ý xong, Tôn Ngọc Nương liền nói: "Lão thái thái đang bệnh, cần gì phải vì những chuyện này mà đi ầm ĩ lão nhân gia nàng, hiện tại Đại phu nhân trông coi chuyện trong nhà, chúng ta đi chỗ Đại phu nhân đi."

Cẩm Nương vừa nghe, trong lòng âm thầm gấp gáp, đi chỗ Đại phu nhân, cho dù có Hồng Tụ cùng Tôn mụ mụ giúp đở mình nói chuyện, chỉ sợ Đại phu nhân cũng sẽ tìm cớ trừng phạt mình, vậy phải làm sao bây giờ?

Đang lo lắng đâu thì bỗng nghe Tôn mụ mụ nói: "Đi chỗ Đại phu nhân cũng là đúng, chẳng qua là lúc này Giản thân vương Vương Phi chỉ sợ đã tới rồi, hôm nay Đại phu nhân phải tiếp đãi nàng, ngài cùng Tứ cô nương bộ dạng như vậy, có thể đi gặp khách được sao? Không mất mặt Đại phu nhân à."

Cẩm Nương nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, gõ gõ bụi đất trên người, đối với Hồng Tụ cùng Tôn mụ mụ nói: "Thật ra thì Nhị tỷ chẳng qua là đùa giỡn thôi, nếu không, cũng đừng có đi đến chỗ lão thái thái, Giản thân vương phi đã tới rồi, hình dáng này của ta, thật đúng là không thể gặp khách, ta phải nhanh đi về rửa mặt đổi lại thân y phục rồi trở ra mới được."

Tôn mụ mụ nghe thấy âm thầm gật đầu, ừ, là một người có lòng rộng lượng, biết nặng nhẹ, còn hiếu thuận nữa, suy nghĩ một chút, vừa định đáp ứng, thì bên kia Tôn Ngọc Nương cũng không chịu thua, nàng bình sanh chưa từng bị đánh, còn bị oan uổng, lần thiệt thòi này nhất định phải tìm trở về.

Liền cười lạnh nói: "Hừ, người nào đùa giởn ngươi? Rõ ràng chính là ngươi, đứa con vợ nhỏ này không hiểu quy củ, đối với tỷ tỷ bất kính, còn dám động thủ đánh người, nhìn xem lão thái thái có đánh ngươi mấy cờ-lê không, hừ, đúng lúc nên dạy dỗ ngươi, cái gì là trưởng thứ, cái gì là lớn nhỏ."

Tôn mụ mụ nghe liền nhíu lông mày, Nhị cô nương thật đúng là không phải là ngốc thường, nàng ta không ồn ào đến trên mặt tất cả mọi người đều khó coi mới bằng lòng bỏ qua sao? Trước kia chỉ nghe nói Nhị cô nương lớn lối, hôm nay nhìn thấy, thật đúng là có chuyện như vậy. Nếu nàng không muốn, vậy thì thành toàn cho nàng vậy.

Lúc này Xảo nhi cùng Liên Nhi thì lo lắng, cô nương nhà mình làm sao lại ngu xuẩn như vậy, kẻ sáng suốt nào mà chưa nhìn ra, Tôn mụ mụ cùng Hồng Tụ đều đứng ở bên Tứ cô nương, nàng còn gây chuyện, không phải là tự tìm tội sao?

Coi như là ỷ vào Đại phu nhân thương yêu, nhưng nàng cũng không suy nghĩ, nếu lão thái thái hạ lệnh trách phạt xuống, dù là Đại phu nhân cũng không dám cải lời.

Xảo nhi Liên Nhi trong đáy lòng mặc dù cũng hi vọng Nhị cô nương bị dạy dỗ một trận cũng tốt, nhưng các nàng nha hoàn đi theo bên người Nhị cô nương, chủ tử chịu phạt, nô tỳ cũng không yên thân, cho nên, đi đến lão thái thái, thì hai người bọn họ cũng chịu tội giống nhau.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Xảo nhi đối với Liên Nhi nháy mắt một cái, hai người liền cùng đi đến bên cạnh Tôn Ngọc Nương: "Nhị cô nương, nếu không chúng ta trở về đi thôi, thật ra thì cũng chỉ là tỷ muội đùa giỡn thôi, cần gì náo động đến chỗ lão thái, còn để cho người ta nói cô nương trong phủ chúng ta không có quy củ, tỷ muội bất hòa."

Bởi vì mới vừa rồi Xảo nhi Liên Nhi không có giúp nàng, lúc này Tôn Ngọc Nương đang hận hai người các nàng, lúc này mình muốn đi chỗ lão thái thái kia đòi công đạo, các nàng đã không giúp còn chưa tính, thế nhưng lại tới ngăn cản, thật đúng là nuôi sói trong nhà mà.

"Hai người kẻ ti tiện các ngươi, cô nương ta hiện tại không có thời gian tính sổ với các ngươi, chờ xem, sẽ không cho các ngươi sống tốt."

Xảo nhi cùng Liên Nhi cũng không dám nhiều lời nữa, vẻ mặt đau khổ thối lui qua một bên, Tôn mụ mụ lạnh lùng cười một tiếng, "Vậy thì đi thôi, thời gian không còn sớm, một hồi Tứ cô nương còn phải đến chỗ ở của lão thái thái, để cho Hồng Tụ giúp ngươi chải đầu lại." Lại nhìn y phục Cẩm Nương một chút, nói: "Hoàn hảo, không phải là rất dơ."

Hồng Tụ ước gì Cẩm Nương bị đẩy bị kéo tới tóc tai ngổn ngang cho lão thái thái nhìn, có chuyện chỉ phải chính mắt thấy mới thật thật là tốt.

Mấy người liền cùng nhau đi Tùng Hương viện, các nàng vừa đi, thì từ bên kia, phía sau cây đại thụ một chiếc xe lăm được đẩy ra, ngồi trên xe lăn là một nam tử tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, ừ, thật rất đẹp, da tay của hắn rất trắng, gần như có chút trong suốt, một đôi mắt phượng trong trẻo, cảm giác như trong đó có gợn sóng lăn tăn, ánh mắt tinh khiết mà vô hại, thậm chí thoạt nhìn rất vô tội, có loại mùi vị của nai con Bambi, cái trán rộng rãi, tóc mai dài tương xứng với đôi mày thanh tú, khiến cho hắn thoạt nhìn lộ vẻ thanh tú âm nhu, hơn nữa xem phong thần, môi anh đào hồng nhuận như vừa được rửa qua, vừa sáng bóng lại xinh đẹp, làm cho người ta vừa nhìn đã muốn ăn vào bụng, cả khuôn mặt diễm như đào lý, nghiêng nước nghiêng thành......

Đáng tiếc Cẩm Nương không thấy được, nếu mà thấy được nhất định sẽ lớn tiếng thét chói tai: "Wow, cực phẩm tiểu thụ, rất có cảm giác rung động."

Thiếu niên trên xe lăn lặng yên nhìn mấy bóng lưng cùng Cẩm Nương đi xa, lạnh lùng đã mở miệng: "Rất có ý nghĩa sao?" Thanh âm thuần hậu như đàn vi-ô-lông bắn vang ra, trong sự khàn khàn lộ ra gợi cảm, cùng bộ dạng mềm mại đáng yêu bề ngoài của hắn rất không tương xứng, nhược ngươi chỉ nghe hắn nói chuyện, nhất định nghĩ rằng hắn là một nam tử mười phân vẹn mười, nếu chỉ nhìn tướng mạo, ngươi quả thật khó phân biệt, tưởng rằng hắn là mỹ nhân khuynh thành.

Phía sau hắn là một Hắc y nam tử vẻ mặt lãnh khốc, hắn thân hình cao lớn bền chắc, khuôn mặt góc cạnh mạnh mẽ, buộc được thật chặc, một đôi mắt lạnh như băng hoàn toàn không có nửa điểm nhân khí, cả người tản ra một loại khí xơ xác tiêu điều, nghe thấy câu hỏi của chủ tử, mặt hắn không thay đổi, cũng không tỏ vẻ hắn đã nghe thấy được.

"Ngươi nói xem, nếu ta cưới nàng trở về làm Thiếu nãi nãi (còn gọi là thiếu phu nhân), có phải rất vui vẻ hay không?" thiếu niên trên Xe lăn vuốt lần tràng hạt trong tay, tùy ý nói.

Hắc y nhân phía sau hắn chỉ dạ, cũng không thấy có phản ứng.

Thiếu niên trên xe lăn tựa hồ đã có thói quen hắn không nói chuyện, vẫn vuốt vuốt tràng hạt trong tay, nhún nhún nói: "Chúng ta về đi."

Hắc y nam tử liền đẩy hắn hướng ra ngoài cổng, một người một xe lăn đi cực nhanh, lại còn len lỏi trên những con đường nhỏ, đến bên bờ tường không người, Hắc y nhân ngừng lại, nam tử trên ghế đột nhiên tự mình từ trên ghế tung người phóng lên, thoáng cái đã ngồi trên tường viện, Hắc y nhân liền nắm xe lăn tung người qua tường viện, đem xe kia đặt xuống thật kỹ, thiếu niên trên tường vừa nhảy xuống, đã vững vàng rơi vào xe lăn.

Lão thái thái hôm nay tinh thần so sánh với một ngày trước đã khá nhiều, có thể tự mình ngồi dậy rồi, lúc này nàng đang uống tổ yến.

Tôn mụ mụ để cho Hồng Tụ mang theo hai cô nương trước tiên ở phía ngoài chờ, còn mình thì tiến vào.

Lão thái thái thấy Tôn mụ mụ đột nhiên trở lại, có chút kinh ngạc, hỏi: "Vương Phi đã tới sao?"

Tôn mụ mụ thi lễ một cái, rồi trả lời: "Nô tỳ chưa kịp đi xem, nhưng đã kêu Xuân nhi đi, bảo nàng thấy Vương Phi nhất định phải báo lại cho lão thái thái."

Lão thái thái nghe thấy liền nhíu lông mày, Tôn mụ mụ thấy vậy vội nói: "Trên đường gặp phải chút chuyện, phải trở lại bẩm báo cho ngài."

Có thể làm cho Tôn mụ mụ để xuống chuyện đón Vương Phi quay về đây bẩm báo, thì chuyện chắc là nhỏ, lão thái thái liền làm bộ dạng lắng nghe.

"Nô tỳ vẫn nên đem người gọi vào đi, lão thái thái ngài sẽ có phân giải định đoạt." Tôn mụ mụ thật sự không biết nói như thế nào, mặc dù đúng là nàng tận mắt nhìn thấy, nhưng do nàng nói ra, không bằng ba mặt một lời nói rõ, lão thái thái cũng có thể giải quyết một chút.

Lão thái thái nhìn nàng một cái, gật đầu.

Tôn mụ mụ liền đi ra ngoài.

Một hồi liền cùng Hồng Tụ dẫn Ngọc Nương và Cẩm Nương nối đuôi nhau mà vào.

Lão thái thái nhìn thấy hai cháu gái tiến vào, lập tức hiểu Tôn mụ mụ ý tứ.

Cẩm Nương cùng Ngọc Nương đều thật biết điều đúng mực hành lễ cho lão thái thái, xong thì đứng qua một bên, Tú cô đứng ở bên cạnh Cẩm Nương, mà Xảo nhi cùng Liên Nhi thì đứng cách Tôn Ngọc Nương khá xa, đây không phải là chỗ thiếp thân nha hoàn nên đứng.

Nhìn Cẩm Nương bị kéo tới đầu tóc lộn xộn, lão thái thái tựu thở dài, nhất định là Nhị cô nương kéo a, trên người nàng ăn mặc quần áo mới, hẳn là trang phục vừa chuẩn bị tốt để gặp Vương Phi, không biết nàng làm thế nào lại chọc đến lão Nhị rồi.

"Hồng Tụ, chải đầu cho Tứ cô nương, đem cây trâm xuyến lục bảo thạch ta cất trong hộp cho Tứ cô nương cài vào."

Cẩm Nương nghe thấy liền bước lên phía trước nói cám ơn, Hồng Tụ cười kéo nàng đi vào phòng rửa mặt.

Tôn Ngọc Nương nghe thấy liền lặng người, lão thái thái vì sao cái gì cũng không hỏi, đã cho Cẩm Nương đi xuống rửa mặt, còn đưa cho nàng một cây trâm tốt nữa, làm sao có thể như vậy, nàng là tới tố cáo mà, Tứ nha đầu chỉ có thể bị đánh cờ-lê, không thể được thưởng. Trong lòng vừa tức vừa vội, liền thốt ra nói: "Bà nội, Tứ muội nàng dám đánh ta."

Chân mày lão thái thái lại vừa nhíu chặt, cái nha đầu này lại không thể có chút nhãn lực sao? Không thấy được mình muốn dẹp yên chuyện cho khỏi phiền sao? Chẳng lẽ cần phải náo động hẳn lên làm ình không còn mặt mũi nàng mới cao hứng à?

Đây chính là cháu ruột mà con dâu dạy dỗ ra sao, thật không ngờ vừa vô lễ vừa bá đạo, đầu óc như vậy, tính tình như vậy, sau này gả đi ra ngoài, làm sao ở quý phủ người ta ăn ở chứ?

"Vậy ngươi muốn như thế nào?" Lão thái thái chịu đựng cơn tức giận, nhàn nhạt hỏi.

Tôn Ngọc Nương đột nhiên có chút sợ, cảm thấy hôm nay lão thái thái không hiền hòa giống thường ngày như vậy, lời này làm cho nàng có chút không biết nói tiếp như thế nào mới phải, nàng muốn như thế nào à, đương nhiên là trừng phạt đồ đĩ nhỏ Cẩm Nương kia, nhưng ý tứ của lão thái thái, rõ ràng là không muốn truy cứu, nàng có chút nghĩ thuận theo như con lừa chạy xuống sườn núi, dù sao sau này còn có cơ hội làm cho nha đầu chết tiệt kia cực khổ chết đi, chẳng qua là lúc trước nàng đã đem lời nói ra, cứ như vậy mà trở về cũng mất mặt rồi, huống chi, còn ở trước mặt của nhiều cái hạ nhân như vậy, chẳng lẽ cứ như vậy mà thỏa hiệp, sau này nàng còn có tôn nghiêm gì để nói chuyện nữa?

Cho nên hít sâu một hơi, nàng suy nghĩ một chút phải như thế nào xử chí từ mới đúng mình còn có lợi một chút, một lát mới nói: "Hồi nãi nãi: bà nội, cháu gái nguyên là muốn tới cho ngươi thỉnh an, trên đường đụng phải Cẩm Nương, nàng đối với cháu gái nói năng lỗ mãng, cho nên cháu gái sẽ dạy nàng mấy câu, ai ngờ nàng thế nhưng đánh cháu gái, chuyện này, Xảo nhi Liên Nhi đều ở, bên người nàng bà vú không ngăn cản cũng được, lại vẫn ra tay giúp nàng, thật quá mức."

Lão thái thái nghe thấy liền nhìn về phía Xảo nhi cùng Liên Nhi, Xảo nhi cùng Liên Nhi hai lập tức bị làm cho sợ đến quỳ xuống trong nội đường, chẳng qua là dập đầu, nhưng cũng không có lên tiếng.

"Lời Nhị cô nương vừa nói là thật?" Lão thái thái vừa nhìn thấy, trong lòng đã hiểu, đối với Tôn Ngọc Nương lại càng thêm thất vọng, ngay cả thiếp thân nha hoàn tựa hồ cũng không muốn giúp nàng, có thể thấy được thường ngày nàng làm người có bao nhiêu sai trái.

Xảo nhi Liên Nhi bị hỏi, vừa không dám không trả lời, nhưng lại không biết phải trả lời thế nào, nói rằng Nhị cô nương nói tất cả đều là lời nói thật, không nói chuyện lương tâm của mình có ray rức hay không, chính là Tú cô, Hồng Tụ, Tôn mụ mụ mấy người họ cũng sẽ phản ứng lại a, nếu nói Nhị cô nương không bị đánh, thì cho các nàng mượn thêm mười cái lá gan cũng không dám nói, các nàng thật sự đã đem nàng chọc giận rồi, nàng mà nổi điên lên, sẽ đem các nàng bán đi cho kỹ viện cũng không chứng.

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó Xảo nhi gan lớn một chút, đối với lão thái thái nói: "Nô tỳ là người của Nhị cô nương, nô tỳ nói ra sợ khó có thể làm cho người tin phục, mới vừa rồi Hồng Tụ tỷ tỷ cùng Tôn mụ mụ cũng ở đó, lão thái thái, ngài có thể hỏi Hồng Tụ tỷ tỷ."

*****

Lão thái thái nghe trong mắt tựu lộ ra vẻ không hài lòng, hai nha đầu này cũng quá không có trách nhiệm rồi, ánh mắt bén nhọn nhìn Xảo nhi cùng Liên Nhi một cái, nhưng cũng không lên tiếng.

Xảo nhi bị làm cho sợ đến khẽ run rẩy, liều mạng đi dập đầu, chỉ cầu lão thái thái có thể bỏ qua cho các nàng, Tôn Ngọc Nương nghe lời của Xảo nhi giận đến hàm răng ngứa, hận không được tiến lên xé nát Xảo nhi cùng Liên Nhi, một đôi mắt vốn to và xinh đẹp, lúc này nhìn chằm chằm hai nha hoàn đang dập đầu trên mặt đất, đến sắp phun ra lửa.

Tôn mụ mụ đã tận mắt nhìn thấy Nhị cô nương làm sao đánh chửi người bên cạnh, liền thở dài, rồi nhìn lão thái thái một cái, nhưng cũng không có chút đồng tình nào với Xảo nhi và Liên Nhi, nhưng hiện tại rõ ràng cho thấy lão thái thái không muốn đem chuyện này náo lớn, vì vậy nàng cũng không nên nói cái gì nữa.

Lão thái thái lạnh lùng nhìn Xảo nhi cùng Liên Nhi hai người, nói: "Hồng Tụ ta tất nhiên sẽ hỏi, các ngươi chỉ cần đem tình huống lúc ấy thành thật mà nói ra ngoài là được, làm nô tài, nếu ngay cả chuyện tận mắt nhìn thấy cũng không dám bẩm báo cho chủ tử, thì giữ các ngươi lại còn có tác dụng gì?"

Xảo nhi thấy cuối cùng chạy cũng không khỏi, liền quay đầu lại, vừa nhìn thấy ánh mắt tàn bạo tựa hồ muốn ăn nàng của tiểu thư nhà mình, thì càng thêm sợ, lại áy náy nhìn Cẩm Nương đã được trang điểm tốt, đang đứng ở một bên, bất đắc dĩ nói: "Nô tỳ quả thật nhìn thấy Tứ tiểu thư đánh Nhị tiểu thư."

Lời này này cũng không sai, chẳng qua là quá hời hợt, có vẻ muốn cắt câu lấy nghĩa.

Cẩm Nương nghe xong kinh ngạc trong chốc lát, mặc dù tức giận, nhưng có thể hiểu được, biết hai người các nàng cũng là sợ Tôn Ngọc Nương trả thù, nên không khỏi lắc đầu, nghĩ thầm, cần gì liên lụy bọn nha đầu để họ phải chịu tội, vì vậy liền tiến lên một bước, ở trước mặt lão thái thái quỳ xuống.

"Lão thái thái, ngài trách phạt cháu gái đi, cháu gái không nên hành động theo cảm tình, động thủ với Nhị tỷ tỷ."

Trong mắt Lão thái thái hiện lên một tia tán thưởng, nhưng trên mặt vẫn nghiêm nghị, "Tốt, ngươi biết lỗi là tốt rồi, là một hảo hài tử, bất quá, có lỗi thì phải bị phạt, từ hôm nay trở đi, sẽ phạt ngươi chép phạt nữ huấn một trăm lần, ngươi có phục không?"

Lão thái thái đây là giơ cao đánh khẽ, Cẩm Nương nguyên tưởng rằng sẽ bị đánh cờ-lê, không nghĩ tới chẳng qua là phạt nàng chép sách, cũng tốt, coi như là luyện chữ bút lông đi.

Nhanh chóng cho lão thái thái dập đầu, rồi đáp dạ.

Lão thái thái vung tay lên, miễn lễ cho nàng, Cẩm Nương liền đứng dậy lui qua một bên.

Tôn Ngọc Nương rất không hài lòng, mới vừa rồi khi Cẩm Nương đi ra ngoài nhận lỗi, nàng rất là đắc ý, không phải mới vừa ngươi rất lợi hại sao? Vẫn biết cúi đầu nhận lỗi à? Không đánh ngươi mấy cờ-lê mới là lạ!

Thật không nghĩ đến lão thái thái chẳng qua là để cho Cẩm Nương chép sách, như vậy cũng quá nhẹ rồi sao, nghĩ thế liền thốt ra: "Lão thái thái......"

"Ngươi cũng có lỗi, đích thị là ngươi đã thủ đánh muội muội trước, Tứ muội muội của ngươi mới phạm sai lầm, hiện tại cũng phạt ngươi chép nữ huấn một trăm lần." Lão thái thái không đợi Tôn Ngọc Nương nói xong, liền ngắt lời nàng.

Tôn Ngọc Nương há miệng, không nghĩ tới lão thái thái không sử trí theo gia pháp, nếu theo gia pháp hẳn là phải đánh năm mươi Đại bản, mà lúc này xử phạt như thế, một chút cũng không có nghiêng về mình, lúc này lệnh trách phạt của lão thái thái đã rơi xuống, nàng có nói cái gì nữa cũng vô dụng, không bằng đi về trước, bẩm với Nương rồi hãy nói, hiện giờ bỏ đi, dù sao cũng phải tìm cách trở về, nếu không, thật khó tiêu mối hận trong lòng nàng.

Cho nên, Tôn Ngọc Nương cũng Tâm không cam, lòng không nguyện mà dập đầu với lão thái thái, sau đó xoay người nổi giận đùng đùng mà bước đi.

Lão thái thái nhìn cái màn cửa bị ném đến hai bên lay động, thật sâu thở dài.

Chủ tử đi, Xảo nhi và Liên Nhi dĩ nhiên cũng phải cùng đi theo, nhưng các nàng sợ a, nên vẫn quỳ trên mặt đất, chầm chập không muốn cất bước.

Tôn mụ mụ nhìn thấy không đành lòng, cười đối với lão thái thái nói: "Hai nha đầu này nói chuyện cũng không hiểu phép tắc, lão thái thái, không bằng phạt các nàng hạ cấp xuống..., ở lại trong Tùng Hương viện làm mấy nha đầu vẩy nước quét nhà đi."

Lão thái thái nhìn Tôn mụ mụ một cái, rồi nói: "Chuyện này ngươi đi làm đi, ta hôm nay tinh thần cũng kém rồi, quản không được nhiều việc nữa, chẳng qua là phải đi đến chỗ Đại phu nhân kia nói một tiếng cho phải, để cho nàng an bài tốt hai người khác đi hầu hạ Nhị cô nương."

Tôn mụ mụ bận rộn trả lời, Xảo nhi Liên Nhi từ nhất đẳng nha đầu cách chức thành tam đẳng nha đầu, hai người các nàng không có buồn ngược lại còn thấy vui, hướng về phía lão thái thái dập đầu liên tiếp ba cái. Trong lòng đối với Tôn mụ mụ vạn phần cảm kích.

Các nàng hai người ờ lì trong nhà lão thái thái không chịu đi, chính là sợ a, bình thường không có phạm sai lầm lớn gì, Nhị cô nương cũng có thể đánh mắng các nàng, hôm nay nàng ta ăn thiệt thòi như vậy, sẽ rất tức giận, như vậy càng không thể nào bỏ qua cho hai người bọn họ, nhưng sau này, các nàng dầu gì cũng là người trong viện của lão thái thái, Đại phu nhân muốn ra tay cũng khó khăn, huống chi rời xa Nhị cô nương, các nàng sẽ không bao giờ ... sợ bị Nhị cô nương trả thù nữa, dĩ nhiên sẽ đối với Tôn mụ mụ cảm động đến rơi nước mắt.

Không có chuyện gì của Cẩm Nương nữa, Cẩm Nương vừa hành lễ với lão thái thái, vừa cám ơn lão thái thái hôm qua đã mời y và bốc thuốc cho nàng, sau đó liền muốn cáo từ.

Lão thái thái lại nói, "Một hồi Giản thân vương Vương Phi sẽ phải đã tới, ngươi cứ ở lại nơi này đi, cũng khỏi phải cho người đi gọi ngươi nữa."

Cẩm Nương liền đàng hoàng đáp, Hồng Tụ nhìn lão thái thái giống như rất mệt mỏi, liền dẫn Cẩm Nương đi Đông viện uống trà, Tôn mụ mụ thì hầu hạ lão thái thái nằm xuống.

Hồng Tụ dâng trà cho Cẩm Nương, vừa đem cho Tú cô đệm ngồi, rồi đi ra ngoài lấy chút ít điểm tâm, mấy người họ vừa ăn điểm tâm, vừa uống trà, tán gẫu.

Cẩm Nương vẻ mặt ngán ngẩm, Giản thân vương Vương Phi sẽ phải tới, nàng đột nhiên cảm thấy không khỏi khủng hoảng, mình bất quá chỉ là thứ nữ, cho dù tướng gia quyền cao chức trọng, nhưng quan viên dù có nặng hơn nữa cũng so sánh không được với hậu duệ quý tộc của hoàng thất, tại sao Vương Phi lại muốn thấy mình, còn cố ý muốn cưới mình trở về thế?

Hồng Tụ thì cho là nàng còn đang vì chuyện mới vừa rồi mà mất hứng, liền cười nói: "Có phải thấy lão thái thái phạt vậy bất công hay không?"

Cẩm Nương nghe xong liền ngây ngốc, trong lòng nàng quả thật cũng có chút ủy khuất, Tôn Ngọc Nương kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, lão thái thái cũng không thật tình lên tiếng hỏi rõ, chỉ liếc mắt đại khái, rồi đem chuyện này bỏ qua, mình còn phải nhận sai, mà Tôn Ngọc Nương thì từ đầu đến cuối vẫn gây sự, chỉ sợ sau này còn kiếm chuyện với mình nữa.

Hồng Tụ thấy nàng không có lên tiếng, cho là nàng thật không vui rồi, thử nghĩ xem, một hồi Vương Phi sẽ phải đến, cái vẻ mặt này mà đi ra ngoài sẽ không hay, liền cười khuyên giải nói: "Lão thái thái cũng là vì Tứ cô nương tốt đấy."

Cẩm Nương nghe xong sửng sốt, là vì nàng tốt? Tú cô là người ngồi gần nàng nhất, đằng hắng nói: "Lão thái thái là thật vì muốn tốt cho ngươi đâu đó, ít ngày nữa cô nương qua sẽ hiểu."

Cẩm Nương nghe xong thì rơi vào trầm tư, lão thái thái sở dĩ không nghe giải thích, cũng không phạt Nhị cô nương, sợ là hướng Đại phu nhân lấy lòng sao, hôm nay Đại phu nhân trông coi nhà, thân thể của lão thái thái lại không tốt, có rất nhiều chuyện, sợ là có lòng nhưng không đủ sức, nghĩ quản cũng không cách nào quản, Tôn Ngọc Nương là Đại phu nhân sở sinh, nàng ngang ngược hơn nữa, Đại phu nhân cũng sẽ che chở nàng, nếu lão thái thái thật vì mình mà trách phạt nặng Tôn Ngọc Nương, chỉ sợ Đại phu nhân sẽ ghi hận trong lòng, Đại phu nhân không dám đối với lão thái thái như thế nào, nhưng mình thì không như thế?

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Cẩm Nương đã thật hiểu nổi khổ tâm của lão thái thái, còn nhớ đến chuyện mới vừa rồi Tôn mụ mụ giống như phạt Xảo nhi cùng Liên Nhi, nhưng thật sự là muốn cứu các nàng, thì càng thêm cảm động, nói là phạt, nhưng cũng giống như một loại bảo vệ khác, lão thái thái cũng rất bất đắc dĩ a.

Crypto.com Exchange

Chương (1-135)