Truyện:Thứ Nữ - Chương 130

Thứ Nữ
Trọn bộ 135 chương
Chương 130
Ngoại truyện 4
0.00
(0 votes)


Chương (1-135)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Funny1107Beta: Tiểu Tuyền

Sau khi Song Nhi thành thân, Cẩm Nương liền nhận Hỉ Qúy làm nghĩa huynh, việc này lại càng thêm náo nhiệt một lúc, chẳng qua là, bởi vì Cẩm Nương lúc này là thân phận Vương Phi, lấy danh là Tôn Thị Ngọc, mà Hỉ Qúy xuất thân quá kém, nên việc nhận nghĩa huynh này, cũng chỉ có thể làm trong lén lút, không thể báo danh vào trong gia tộc Tôn gia, cho nên, chẳng qua là ở trong phủ bày ra hai bàn, mời nhà mình cùng vài người bạn chí cốt đến đây làm chứng.

Ngày đó, Bạch Thịnh Vũ vừa lúc từ Tây Lương trở về rồi, cũng dẫn Trinh Nương đến nói chúc mừng, Trinh Nương còn đặc biệt cung kính kêu Hỉ Qúy một tiếng ca ca, khiến cho Tú cô cảm động nước mắt chảy ròng ròng, tay chân Hỉ Qúy lại càng luống cuống, không biết làm sao cho phải, ấp úng không dám đáp ứng.

Bạch Thịnh Vũ liền cười vỗ vỗ bả vai Hỉ Qúy, liếc mắt nhìn Hỉ Qúy: "Thế nào, Đại cữu ca, ngươi sẽ không chán ghét ta đi, ta tuy không phú quý bằng Tứ muội phu, hắn là Vương gia, ta chỉ là Ngũ phẩm lang trung, ngươi chịu nhận Vương gia làm muội phu, lại không nhận ta, ai nha nha, thật không tốt mà a."

Hỉ Qúy nghe lại càng không thoải mái rồi, gấp đến độ không ngừng bị Bạch Thịnh Vũ chỉnh, vừa nói với Trinh Nương: "Tam tiểu thư, người xem này...... Ta không phải là ý tứ này?"

Trinh Nương mang thai đã vài tháng, giữ lấy bụng nâng thắt lưng đang đứng, thấy Hỉ Qúy hướng nàng trợ giúp, nàng không cười ngược lại còn giận, một đôi mắt to hết sức ủy khuất, "Huynh nhìn xem, huynh còn không phải là ý tứ này à, tướng công nói thế cũng đúng, Hỉ Qúy ca ca là thấy Tứ muội muội làm Vương Phi cao quý, mà ta chỉ là Ngũ phẩm cáo mệnh phu nhân, cho nên, cũng chán ghét ta rồi, hãy nghe xem, còn gọi ta là Tam tiểu thư, làm sao có thể như vậy được chứ, huynh không phải vẫn hay gọi ta là Tứ muội sao?"

Kỳ thật từ nhỏ Hỉ Qúy cũng cùng Trinh Nương lớn lên, khi đó, lúc Cẩm Nương không có cơm ăn, Tú cô liền dẫn Cẩm Nương cùng Hỉ Qúy đi thỉnh cầu mẫu thân của Trinh Nương, hồi nhỏ nhìn Trinh Nương nhàn nhã, nhưng kỳ thật là đứa bé phá phách, trong nhà mình cũng không đủ ăn, nên liền lôi Hỉ Qúy cùng Cẩm Nương đi vào trù phòng ăn trộm đồ ăn, có lúc trong nhà bếp có người, nàng liền để Hỉ Qúy đi bắt con chuột, thả vào trong nhà bếp, ma ma phòng trù nhìn thấy, nhất định sẽ làm loạn thành một đoàn, có người lo đánh con chuột, có người liền hoảng sợ thét đến chói tai, Trinh Nương liền thừa dịp rối loạn đi vào, đem những món ăn ngon trên hai bàn trộm đi, khi đó Cẩm Nương ngây ngốc, nhưng cũng biết bao tử của mình cần lấp cái gì, nên lấy bánh bao, lén chạy đến sau phòng ở, mấy đứa trẻ này sẽ núp ở chỗ nào đó để ăn.

Chỉ có Hỉ Qúy là len lén chừa lại một cái cho Tú cô, còn hai tiểu cô nương kia sẽ đem đồ ăn lấy được ăn hết vào trong bụng của mình.

Sau đó bị bắt, chỉ có mỗi mình Trinh Nương là chuồn mất, mỗi lần bị bắt không phải là Cẩm Nương thì chính là Hỉ Qúy, Hỉ Qúy đã không ít lần bị đánh, bất quá, Trinh Nương cũng rất tốt, nếu Hỉ Qúy bị đánh, thì nàng sẽ đem thức ăn chia nhiều hơn cho hắn ăn, có thể nói, Hỉ Qúy cùng Trinh Nương, cũng giống như huynh muội, tình cảm rất tốt.

Chẳng qua là Trinh Nương chưa bao giờ gọi hắn là Hỉ Qúy ca ca, luôn là Hỉ Qúy, ngốc tử ... kêu loạn, đây là lần đầu tiên, cho nên, Hỉ Qúy nghe thấy có chút xấu hổ mà đáp ứng, nhưng sau khi hồi tưởng lại chuyện lúc còn nhỏ, cũng cảm thấy rất ngọt ngào, ấm áp.

Hắn giương mắt, nhìn thấy trong mắt Trinh Nương là một mảng chân tình, lỗ mũi cũng có chút chua xót, âm thanh nghẹn ngào đáp ứng một tiếng.

Trinh Nương lập tức mặt mày hớn hở, cầm một đôi vòng tay Điền Ngọc thượng hạng tặng cho Song Nhi, cười nói với Song Nhi: "Ngươi sau này chính là tẩu tẩu của ta, mau một chút, giúp cho Tú cô có thêm cháu đi."

Song Nhi nghe thấy thì đôi má ửng hồng, xấu hổ không dám ngẩng đầu, Cẩm Nương nhìn thấy lại cao hứng, không còn cách, hai người Trinh Nương là ình mặt mũi, Bạch Thịnh Vũ là con của Hầu gia, hắn có thể gọi nô tài như Hỉ Qúy là Đại cữu ca, coi như là hiếm thấy, chẳng qua tên này, nguyên chính là người không quan tâm địa vị, cũng không câu nệ ... thân phận này, nếu không, cũng sẽ không lấy thân phận là con trai trưởng, cưới thứ nữ như Trinh Nương làm chánh thất.

Nhưng mà, lúc này Trinh Nương cũng theo Bạch Thịnh Vũ học thói hư, làm thế nào mà thích trêu chọc người giống nhau như vậy? Hai người kia ở cùng một chỗ, ngay cả vẻ mặt cũng không khác nhau cho lắm, đều là tâm tư muốn trêu cợt người ta, trước kia trong nhà, cũng không nhìn ra Trinh Nương có năng khiếu này a.

Lãnh Hoa Đình ở vừa nhìn ra tâm tư của Cẩm Nương, cười nói: "Không phải là người không giống nhau, sẽ không ở cùng một nhà à, Tam tỷ tỷ là gần mực thì đen a, nương tử, sau này nàng phải cẩn thận đi, Tam tỷ tỷ cũng rất lợi hại đấy, cẩn thận nàng lại bắt chước theo nàng ấy."

Bạch Thịnh Vũ nghe được cũng cảm thấy không vui, chỉ vào Lãnh hoa Đình nói: "Tứ muội phu, đừng tưởng đệ tốt lành gì, bãn lĩnh của đệ chỉ hai năm nay mới thu liễm lại một chút, không ít tài năng của đệ đều nổi danh trên toàn bộ kinh thành nha."

Lời vừa nói ra, liền khiến Cẩm Nương cười, lúc đó Lãnh Hoa Đình bởi vì không tin tưởng bất kì ai, cho nên, luôn giả trang ngu ngốc, dựa vào việc người khác nói trí óc của hắn chỉ dừng lại ở tuổi mười hai, thấy ai không thích liền ném đồ người đó, trong phủ trên dưới không bị hắn đánh qua không ít lần, việc này còn nháo đến chỗ tiên hoàng, tiên hoàng cũng chỉ yên lặng coi như không thấy, đều là dung túng hắn, khiến cho hắn đánh người ngày càng thuận tay, không chỉ là đánh người trong phủ, hay là bên ngoài phủ, nếu như để hắn nhìn thấy người không thuận mắt, nghe không thuận tai, nhìn thấy ai thì đánh người đó, cũng không quản đối phương là ai. Nghĩ đến lúc đó, hắn xác thực so sánh với Bạch Thịnh Vũ cũng điên cuồng không kém a.

Lãnh Hoa Đình đối với này đoạn kinh nghiệm quang vinh này tuyệt không cho là xấu hổ, ngược lại còn cầm lấy chén rượu trong tay liền nhìn Bạch Thịnh Vũ uy hiếp, khóe miệng vẽ ra một nụ cười phá hoại: "Thế nào, Tam tỷ phu, ngươi cũng muốn thử một lần?"

Bạch Thịnh Vũ vội vàng vòng đến phía sau Trinh Nương, giương miệng nói với nương tử: "Tứ muội phu ỷ thế uy hiếp người a."

Trinh Nương rất yêu thương quay đầu nhìn vào mắt phu quân nhà mình, an ủi hắn nói: "Không sợ, nếu hắn dám khi dễ chàng, ta liền khóc cho Tứ muội muội nhìn thấy, lúc còn nhỏ, Tứ muội muội còn nói cho ta biết, thân thể lúc mang thai, nhất định phải vui vẻ cởi mở, nếu không, sẽ ảnh hưởng thai nhi nha."

Cẩm Nương nghe được vẻ mặt hắc tuyến, quả nhiên là vật hợp theo loài mà, Trinh Nương so sánh với Bạch Thịnh Vũ càng mạnh mẽ hơn, nàng đang gắp một khối xương sườn nóng bỏ vào trong bát, nửa đường, đoạn xương sườn đã bị chặn lại, định thần nhìn lại, khối xương sườn nóng đang hướng về cái bát của Dương Ca Nhi, mà người cướp lấy khối xương sườn đó, chính là Tú cô.

"Tú cô, người không công bằng, cái đĩa sườn này hắn đã ăn hết một nửa rồi, trẻ con trong nhà, ăn nhiều sẽ béo lên cũng không hay đâu, ta mới ăn được có hai miếng mà." Vẻ mặt Cẩm Nương như khóc tang, tố cáo bản thân không được đãi ngộ công bằng.

"Có cái gì không tốt, chỉ cần Dương Ca Nhi chúng ta vui vẻ ăn là được." Tú cô đầu cũng không ngẩng lên, cười híp mắt nhìn Dương Ca Nhi đem khối xương sườn cướp lấy kia bỏ vào miệng, bọc trong cái miệng nhỏ nhắn, phồng lên phồng xuống, một lát sau liền phun ra miếng xương sườn không còn miếng thịt nào cả.

"Dương ca nhi của chúng ta thật là ngoan, ăn còn biết nhả xương ra." Tú cô cầm khăn lau bên miệng Dương ca hi, cười khen nói.

Cẩm Nương trừng mắt Dương ca nhi như muốn phun hỏa, thấy ánh mắt của hắn vừa nhìn chăm chú vào bát xương sườn, nàng liền đem bát xương sườn kia bưng đến một bên bàn khác.

Lãnh Hoa Đình vừa thấy, đôi mắt phượng yêu diễm sáng ngời, nịnh hót nói: "Nương tử, đây là cho ta sao?"

"Bà nội Tú cô, nương thiên vị, con muốn ăn xương sườn." Dương ca nhi nhìn thấy lập tức tìm viện binh, nói xong cũng làm như không nhìn thấy nương hắn trực tiếp trừng hắn, ngửa đầu cho Cẩm Nương một nụ cười sáng lạn, "Nương thân ái, ăn nhiều thịt thì sẽ béo không đẹp."

"Vậy con ăn nhiều như vậy, không sợ bị biến dạng sao?" Cẩm Nương lập tức quay lại công kích hắn.

"Ai, ai, con là nhi tử của phụ thân, phụ thân ăn so với con còn nhiều hơn, người nhìn phụ thân có xấu xí không? Bọn họ nói, tương lai con so với phụ thân còn xinh đẹp hơn, nương, người không cần ghen tỵ với con nữa." Cái miệng hai tuổi của Dương ca nhi tỏ vẻ rất lanh lợi, bày tỏ như vậy cũng không sợ tức chết người.

Cẩm Nương còn muốn mắng hắn, đột nhiên liền cảm thấy trong ngực khó chịu một trận, quay đầu muốn ói, Song Nhi tuy nói đã gả cho người ta, nhưng vẫn ở lại Giản Thân Vương Phủ, vẫn đảm nhiệm chức vụ lúc trước, chiếu cố cuộc sống hàng ngày của Cẩm Nương, chủ yếu là để nàng mang theo vài ma ma, giúp Cẩm Nương dạy dỗ mấy nha đầu này cho tốt đi, lúc này nhìn thấy Cẩm Nương đột nhiên không thoải mái, vội vàng đứng dậy đở lấy nàng: "Phu nhân, người không phải là không ăn được chứ? Dạ dày khó chịu sao?"

Cẩm Nương không nhịn được cảm giác trong lòng ngực đảo lộn một trận, rời chỗ ngồi, chạy đến phòng bên cạnh bắt đầu ói lên ói xuống.

Lưu y đang được mời đến, rất tường tận mà xem lấy mạch của Cẩm Nương, một lát sau hắn mới đứng lên, đến bên cạnh chiếc bàn dài kê thuốc, trong lòng Lãnh Hoa Đình rất lo lắng, sợ Cẩm Nương bị bệnh nặng, đôi mắt trông mong nhìn Lưu Y Chính, nhưng mà hắn cũng rất hiểu rõ vị thái y hiện đang đứng đầu trong viện thái y này, việc làm hắn vui vẻ nhất chính là làm hại người để lợi ình, ngươi càng lo lắng, hắn càng vui vẻ, không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại chờ hắn kê đơn thuốc xong.

Chung quy sau nửa khắc, hắn cũng sẽ trình bày bệnh tình.

Quả nhiên Lưu Y đang thấy hắn tức giận, liền cảm thấy hứng thú, viết xong đơn thuốc, giơ tay lên nói: "Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia, Vương phi lại mang thai."

Lãnh Hoa Đình nghe thấy mừng rỡ từ trên ghế đứng lên, "Ngươi nói là thật, nương tử nàng...... Nàng lại mang thai rồi?"

Lưu y đang nghe vẻ mặt liền trầm xuống, lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ Vương gia không tin y thuật của hạ quan sao?"

"Không đâu, y thuật của ngài inh nhất Đại Cẩm rồi, một hỉ mạch như thế làm sao lại nhìn sai được, Vương gia hắn quá cao hứng thôi, ngài chớ trách." Ở trên giường Cẩm Nương nghe cũng rất cao hứng, vội vàng giải thích dùm Lãnh Hoa Đình.

Lãnh Hoa Đình nghe cũng gật đầu, hắn xác thật là quá cao hứng, bản thân hắn chỉ có mỗi Dương ca nhi, con nối dòng vẫn còn quá ít, hơn nữa, nếu như lão Vương gia cùng Vương phi đang du ngoạn bên ngoài nghe tin Cẩm Nương mang thai, không chừng một lát nữa hưng phấn sẽ quay trở về phủ, mặc dù hai người bọn họ một chủ bên trong, một chủ bên ngoài, mọi chuyện rất tốt, nhưng mà, trong nhà có lão nhân, mới giống như một gia đình, nhất định phải tìm cách đem này tin tức đưa cho phụ vương.

Cuộc sống sau này, đại bộ phận việc trong phủ Cẩm Nương đều giao toàn bộ cho Trương ma ma, nàng liền ở trong phủ thảnh thơi trải qua cuộc sống như côn trùng, sau này, Tứ Nhi sinh nữ nhi, phấn mài ngọc điêu, vừa xinh đẹp vừa khả ái, Cẩm Nương nhìn thoáng qua nhi tử Dương ca nhi vừa hư đốn vừa phúc hắc nhà mình, lại sờ bụng hô: "Lần này nhất định phải sinh nữ nhi, làm sao cũng không cần sinh nhi tử nữa."

Dương ca nhi nhìn liền vẫy tay với tiểu muội muội nằm bên trong, rất vui vẻ, một chút sờ sờ mặt nhỏ của nàng, một chút sờ sờ búi tóc của nàng, ngẩng đầu nói với Tứ nhi: "Tứ di, Tiểu muội muội thật xinh đẹp, cho Dương ca nhi làm muội muội nhé?"

Tứ nhi nghe thấy cười không ngừng, liếc hắn một cái nói: "Không cho, để mẹ ngươi sinh đi?"

Dương ca nhi quay đầu vừa lúc nghe thấy Nương nhà mình cầu khấn sinh được nữ nhi, không khỏi bĩu môi nói: "Mẫu thân làm sao được chứ, mẫu thân sinh chỉ có thể là muội muội, Tứ di, ngươi sinh có thể làm nàng dâu của Dương ca nhi."

Cẩm Nương cùng Tứ nhi nghe thấy, hai mặt nhìn lẫn nhau, tiểu tử này, mới không tới hai tuổi, từ ở đâu học được vậy, Cẩm Nương thề rằng là không có dạy hắn điều này nha.

Đột nhiên lại nghĩ tới, Hoàng hậu trong cung một tháng trước đã sinh tiểu công chúa, nàng đi vào trong cung chúc mừng, hoàng thượng còn cười nói muốn cùng nàng làm thân gia.

Ngày đó nàng cũng mang theo Dương ca nhi đi theo, Tiểu công chúa trông rất khả ái hồng hào, Hoàng thái tử cố hết sức muốn ôm Tiểu công chúa, Dương ca nhi liếc nhìn cũng vô cùng không đứng đắn, muốn ôm lấy nàng, bọn cung nữ làm sao dám để hai tiểu tổ tông này đụng công chúa, liền khuyên nhủ bọn họ, kết quả, ngày hôm đó một Hoàng thái tử tính tình rất tốt bỗng đẩy Dương ca nhi sang một bên nói: "Đây là muội muội của ta, ngươi không thể ôm, chỉ có ta mới có thể ôm."

Dương ca nhi nghe thấy liền khóc, kết quả Hoàng thái tử lại nói: "Ngươi vội cái gì, phụ hoàng nói, tiểu muội tương lai sẽ là thê tử của ngươi, khi các ngươi thành thân, là có thể gặp nhau."

Dương ca nhi nào biết thê tử là gì, thành thân là chuyện như thế nào, liền vẫn tiếp tục khóc muốn ôm lấy Tiểu công chúa, nói không muốn thê tử.

Hoàng thái tử liền rất có kinh nghiệm cẩn thận khuyên hắn nói: "Ngươi đừng khóc nữa, thê tử so với muội muội tốt hơn, tương lai, muội muội chính là người của ngươi, người khác cũng không thể gặp, đúng không, mẫu hậu." Đang nói, hắn còn ngẩng đầu hỏi Hoàng hậu nương nương.

Dáng vẻ Hoàng thái tử không tới bốn tuổi, nhưng mà, trong cung quy củ rất nghiêm, giáo dục cũng không giống nhau, sớm đã có ma ma quản giáo hắn chuyện nam nữ lễ nghi rồi, cho nên, hắn cũng mơ hồ biết một ít chuyện, bất quá kiến thức lại nửa vời, mọi người nghe thấy đương nhiên cho rằng là trò đùa trẻ con mà thôi.

Thế là, ngày đó trải qua sự dạy dỗ của Hoàng thái tử, Dương ca nhi hiểu được, muội muội gia đình người khác, chính là thê tử của hắn, vừa nhìn thấy Tứ Nhi sinh nữ nhi, hắn không chút nào do dự đến tuyên bố quyền sở hữu.

Cẩm Nương không khỏi thở dài hỏi Dương ca nhi: "Con đã muốn Tiểu công chúa làm thê tử không phải sao? Thế nào lại còn muốn tiểu muội muội của Tứ di đây?"

"Vui vẻ a, vui vẻ thì con liền muốn." Dương ca nhi ngẩng đầu lên lườm mẫu thân hắn một cái, nếu hắn không đính ước trước, chờ một lát thái tử đến, cũng muốn trước đính ước thì làm thế nào chứ? Muội muội nhà Tứ di cũng không phải là của nhà Thái tử, vậy hắn cũng có thể muốn nàng làm thê tử của hắn thì sao, còn may, là mình đi trước một bước.

Cúi đầu xuống một lát, hắn lại nghĩ tới mẫu thân của hắn mới vừa nói muốn sinh nữ nhi, vội vàng nói với mẫu thân của hắn: "Nương, người sinh muội muội liền để cho nàng làm thê tử của hoàng thái tử sao, đỡ phải để hắn đến cướp lấy. Ừ, muội muội của nhà Tam di con cũng phải đính ước trước đã, nếu không, lại bị thái tử ca ca cướp đi."

Cẩm Nương đối với nhi tử nhà mình hết chỗ nói nổi, chỉ cho là lúc này hắn muốn chơi đùa thôi, cái gì cũng đều không hiểu.

Hôm đó thăm hỏi Tứ Nhi xong, Cẩm Nương liền mang theo vài người cùng đi đến Đông Phủ, hiện giờ Cẩm Nương phân chia người đến phòng của Lãnh Hoa Hiên, ra lệnh cho vài gia bộc tản ra tìm vài người trở về, chiếu cố cuộc sống hằng ngày thức ăn của Lãnh Hoa Hiên, chẳng qua cũng không biết Lãnh Hoa Hiên đang suy nghĩ cái gì, Cẩm Nương đã nói vài lần với hắn, để cho hắn đi đến Trữ Vương Phủ nói chuyện thành thân, đem Lãnh Uyển cưới về, nhưng hắn vẫn không chịu, hỏi hắn, hắn lại không chịu nói nguyên nhân, chính xác không còn đường lựa chọn, Cẩm Nương rất là đồng tình với Lãnh Uyển, cảm thấy nàng ấy là một nữ nhân kiên trinh, cho nên, hôm nay nàng lại bắt đầu hành trình làm bà mai.

Nhưng mà, người còn chưa đến đông phủ, lại nghe người đến báo, Lạc Hà Quận chúa đến, còn dẫn theo Lãnh Uyển cùng nhau đến đây.

*****

Edit: Funny 1107

Cẩm Nương không thể làm gì khác hơn là quay trở về, lại hạ lệnh cho Phượng Hỉ đi mời Lãnh Hoa Hiên, hãy nói mình có chuyện tìm hắn thương lượng, bảo với Phượng Hỉ nhất định không được nói đến chuyện Lãnh Uyển.

Phượng Hỉ đáp ứng rồi rời đi, Cẩm Nương vừa xuyên qua Nguyệt Môn, Lạc Hà liền dẫn Lãnh Uyển cùng nhau đi đến đây, Cẩm Nương vội vàng nghênh đón.

Lãnh Uyển đã lâu không nhìn thấy Cẩm Nương, khi lần nữa nhìn thấy, dường như đã có cảm giác mấy đời, năm ấy, Cẩm Nương vẫn còn là thứ nữ của Tôn gia, đã đi qua Trữ Vương phủ để chơi đùa, khi đó, Lãnh Uyển đặc biệt yêu thích Cẩm Nương, hai người hứng thú rất hợp nhau, cùng nhau bàn bạc rất thích ý, sau này, Cẩm Nương đến Giản Thân Vương phủ, khi đó phía sau, Nhị thái thái còn sống, Lãnh Uyển sẽ cùng Vân Nương đi đến hậu viện của Nhị thái thái chơi, Nhị thái thái liền mời Cẩm Nương lại đây cùng nhau nói chuyện, quan hệ tất nhiên là càng ngày càng hòa hợp.

Vốn cho rằng, hai người có thể trở thành chị em dâu, nhưng lại không ngờ thế sự thay đổi, hôm nay Nhị thái thái đã sớm đền tội, Đông phủ tiêu điều vắng lạnh, Cẩm Nương lại trở thành nữ tài tử của Đại Cẩm, là người rất nổi tiếng, cũng đã trở thành một trong những vị Vương phi tôn quý nhất, mà mình, thì vẫn độc thủ khuê phòng, tâm tâm niệm niệm mỗi người kia, nhưng người kia vẫn không chịu hạ quyết tâm cưới nàng, cứ cho rằng hắn thật sự rất vô tình, nhưng khi đọc được thư tín truyền tới, trong lời thoại có hàm chứa sự lo lắng, khiến cho nàng càng thêm hi vọng, không nỡ quên hắn mà gả cho người khác.

"Thỉnh an Vương phi, Vương phi mạnh khỏe." Lạc Hà hoạt bát khẽ cúi người chào, một kiểu cung lễ đúng tiêu chuẩn, Cẩm Nương tránh né một cái, liền cười đánh nàng, "Ngươi nha đầu này, mấy ngày không thấy lại xa lạ với ta có đúng hay không, tốt lắm, vậy ta cũng nên hành lễ với Lạc Hà Quận chúa."

Lạc Hà nghe thấy vội vàng kéo lấy tay nàng nói: "Không được, ta không chịu nổi a, tẩu tẩu, nếu để cho Đình ca ca nhìn thấy tẩu hành lễ thì sẽ chỉnh chết ta đó, tẩu tha cho ta đi."

Cẩm Nương liếc giận nàng một cái, cười nói với Lãnh Uyển: "Uyển muội, đã lâu không thấy, nhìn muội trầm tĩnh hơn nữa rồi."

Lãnh Uyển ưu nhã hành lễ với Cẩm Nương, trong mắt xuất hiện một tia bi thương, "Xác thực thật lâu không thấy, Vương phi hãy nhận một lễ này của Lãnh Uyển."

Cẩm Nương cười hì hì đem nàng kéo đến, một tay nắm chặt lấy, tiếp theo liền hướng vào trong phủ mà đi.

"Các muội cũng là chị em tốt của ta, khó có được đến đây một chuyến, vậy thì không nên câu nệ lễ tiết rồi, các muội cũng biết, ta sẽ không quen."

Lạc Hà nghe được che miệng liền cười, mấy người cười đùa đã đi đến bên trong sân viện của Cẩm Nương, liền phân phó Mãn Nhi chuẩn bị trà và điểm tâm, bởi vì lúc này là sự tương giao giữa mùa hạ và mùa thu, khí trời rất nóng, trong phòng để khối băng, Trương ma ma vừa sai người bưng ra bát ô mai ướp lạnh, để cho ba người uống, giải khát.

Lạc Hà thả ra chén trong tay xuống, nhìn Lãnh Uyển một cái, nói với Cẩm Nương: "Có người miệng vẫn luôn nói lớn rằng, nói nàng xem tẩu tẩu cũng như là mẫu thân, sẽ làm chủ cho huynh đệ, làm sao đến hôm nay còn chưa có không động tĩnh gì đây? Tuổi của người ta đã không đợi được nữa rồi a."

Lãnh Uyển một bên nghe thấy, trên khuôn mặt nổi lên hai đóa mây hồng, nhìn thấy Lạc Hà thoải mái hào phóng như vậy nàng có chút chịu không nổi, ngại ngùng cúi đầu xuống, nhưng lại nhịn không được giương mắt lên nhìn Cẩm Nương.

Cẩm Nương nghe cũng thấy ngại ngùng, quả thật chính nàng từng đã nói, muốn giúp giải quyết chuyện tình của đôi oan gia Lãnh Hoa Hiên cùng Lãnh Uyển, nhưng mà, nàng đã nỗ lực, nhà trai người ta cũng không có thái độ rõ ràng, chung quy nàng cũng không thể cầm đao ép buộc hắn thành thân, nhưng mà lời này cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng, quả thật không dám bày tỏ trước mặt Lãnh Uyển, hôm nay nếu nàng ấy đã tìm tới cửa, chỉ sợ ở nhà cũng không thể nào nhịn được nữa rồi, hi vọng toàn bộ đặt ở trên người mình rồi, ai, hổ thẹn, hổ thẹn a.

"Cái kia, Tam đệ gần đây, bận rộn việc chính, bản thân ta đã đi tìm hắn, tuy hắn có vài phần động tĩnh, chẳng qua là, thật giống như có chút gì đó băn khoăn, ta hỏi qua hắn, hắn vừa không chịu nói rõ ràng, ai, tiểu tử kia đã trải qua một vài việc, so sánh với lúc trước đã chững chạc hơn rất nhiều, Uyển muội a, việc này muội không cần gấp, cho tẩu tẩu thêm chút ít thời gian a."

Lãnh Uyển ở một bên nghe thấy Lãnh Hoa Hiên trực tiếp cự tuyệt nàng, ánh mắt ảm đạm đã hiểu rõ, cuối đầu xuống, ngại ngùng nói: "Đa tạ tẩu tẩu."

Một lát sau Phượng Hỉ quay trở về, lại đứng ở bên ngoài phòng nhìn, cũng không tiến vào, tựa như có lời gì muốn nói, trong lòng Cẩm Nương biết nàng nhìn thấy Lãnh Uyển cùng Lạc Hà cảm thấy không tiện, không khỏi lắc lắc đầu, thở dài cáo lỗi cùng với Lạc Hà, Lãnh Uyển, mới đi ra ngoài cửa, trong lòng không khỏi nhớ đến Song Nhi, hiện giờ Song Nhi đã thành thân, cho nên không thể như lúc trước ở bên cạnh nàng tùy ý để nàng sai khiến, một phần công việc đều giao cho Phượng Hỉ, hôm nay đối với việc này, nếu là Song Nhi, nàng liền sẽ đi đến bên tai của nàng nói nhỏ, tuyệt sẽ không để mình bỏ lại khách nhân, đi ra bên ngoài chỉ vì một nha đầu.

Phượng Hỉ nhìn thấy Cẩm Nương đi ra, trên khuôn mặt lộ ra vẻ chần chừ, âm thanh rất nhỏ nói với Cẩm Nương: "Tam gia không ở trong phủ, nô tỳ hỏi qua Yên Nhi, nói hắn đã đi đến mộ phần của Nhị lão gia."

Cẩm Nương nghe được ngẩn ra, lúc trước khi nàng chuẩn bị đi Đông phủ, đã ra lệnh cho người nhìn qua, biết Lãnh Hoa Hiên ở trong phủ mới đi, làm sao lúc này lại đi đến mộ phần của Nhị lão gia rồi?

"Nô tỳ cũng cảm thấy kỳ quái, nghe Yên Nhi nói, giống như Tam gia đã nghe thấy...... Quận chúa Trữ Vương gia đến, mới ngang nhiên mà trốn tránh, Yên Nhi đã nói như vậy, giống như là nàng muốn khóc, phu nhân, nàng nói Tam gia đáng thương, kỳ thật trong lòng vẫn rất vui mừng chuyện của Quận chúa, nhưng vẫn không hi vọng cùng nàng thành thân, ai, nếu Tam gia thành thân, Đông phủ cũng có thể có một chút không khí tươi vui, trước kia Đông phủ quả thật rất giàu có, hôm nay lại rơi vào......"

Cẩm Nương nhíu mày dừng lại lại lời thoại của nàng: "Ngươi đi ngoài nói quản sự chuẩn bị xe ngựa lớn một chút, nói ta muốn đi ra cửa."

Phượng Hỉ nghe được ngẩn ra, phu nhân làm sao cũng muốn đi ra ngoài rồi, trong phòng còn có hai vị khách nhân mà? Nhưng nhìn Cẩm Nương cũng không có nửa điểm muốn nói việc nàyvới nàng, nàng không thể làm gì khác hơn là cúi đầu xuống, thành thật mà đi làm việc.

Cẩm Nương trở lại trong phòng, hơi nhướn chân mày nhìn Lãnh Uyển: " Chuyện của Uyển Nhi ta không nhắc đến nữa, Lạc Hà, muội hôm nay chỉ đi theo Uyển muội thôi sao?"

Lạc Hà nghe được ngẩn người, trong mắt thoáng qua tia lãnh đạm cùng không cách nào chọn lựa, lập tức cười hì hì nói: "Đương nhiên là không phải, hôm nay trong kinh rất nhiều tiểu thư bà lớn đều biết, Vương phi Giản Thân Vương phủ là người đứng đầu về việc mai mối, Lạc Hà tuổi cũng không còn nhỏ, đương nhiên vẫn muốn để tẩu tẩu giúp ta tìm kiếm một người trong sạch đây."

Nụ cười Cẩm Nương trên khuôn mặt vừa thu lại, chững chạc đàng hoàng nói với nàng: "Ngươi nói là thật sao? Ta đây thật sẽ tìm uội một người môn đăng hộ đối, không bao lâu, sẽ đem muội gả cho nha?"

Lạc Hà vẫn cười, trong mắt lại nổi lên một giọt lệ, cúi đầu xuống, hai tay giật lấy cái khăn trong tay, hung hăng nói: "Hừ, lời này tẩu nói cho ai đó nghe thấy đi, hắn không chừng sẽ cao hứng biết bao nhiêu, người này, mỗi ngày đều tìm cách trốn ta, thấy ta liền giống như con chuột nhìn thấy con mèo vậy, ta đáng sợ như vậy sao? Lạc Hà ta, dáng vẻ tuy không có khuynh quốc, cũng là một nữ nhân có vẻ đẹp tuyệt trần, luận tài mạo, luận gia thế, luận nhân phẩm, có điểm nào không xứng với hắn, hắn càng muốn trốn ta, ta càng muốn quấn lấy hắn, kiếp này nếu không quấn đến được ở cùng một chỗ, ta cũng sẽ quấn hắn đến khi chết."

Cẩm Nương rất vui mừng vì cái tính tình dám yêu dám hận này của Lạc Hà, giơ ngón tay cái nói với nàng: "Tốt, ta ủng hộ muội, Lạc Hà, muội là người tốt."

Lãnh Uyển nghe thấy cũng đâm qua chuyện tình của nàng, không khỏi cũng bĩu miệng nói: "Còn không phải sao? Vẫn không có lương tâm, chúng ta có điểm nào không xứng với hắn, không nên lôi kéo ba bốn lần, vui mừng không ra vui mừng, có muốn cưới hay không, nên nói rõ ràng chứ? Lề mề như vậy, đoạn vừa không ngừng, thật là phiền chết."

Cẩm Nương nghe thấy ánh mắt sáng lên, vốn không nghĩ Lãnh Uyển có khí thế như vậy, nàng thật lòng kéo hai tay của hai vị Quận chúa nói: "Ừ, tỷ muội chúng ta, chúng ta không thể bị những tên xú nam nhân kia đánh ngã, nếu đã vui vẻ rồi, cho dù phải ép buộc bọn họ, cũng phải để cho bọn họ cưới chúng ta về."

"Nương tử, hai vị muội muội nói lời này còn có thể, nàng nha, cho dù là một chút, thì cũng không được." Cẩm Nương giọng nói vừa dứt, từ phòng trong liền truyền đến âm thanh rất không vui của Lãnh Hoa Đình, Cẩm Nương một bên nghe thấy liền rụt đầu lại, kéo lấy hai vị Quận chúa liền chạy ra bên ngoài, quay đầu nói với người trong phòng: "Tướng công, ta chỉ làm bà mai thôi, đi tìm người có tướng mạo cho hai muội muội, ta đi ra ngoài một lát sau sẽ quay trở lại."

Đang nói, cũng không đợi người khác trả lời, thì người đã đi xuyên qua, xuống bậc thềm dưới đài, đã đi xa.

Lạc Hà trên đường đi, liền cười, "Chị dâu, ta còn cho là Đình ca ca sợ tẩu nhất, nguyên lai, là tẩu sợ hắn nga, hắn nói một câu tẩu liền hiện nguyên hình."

Cẩm Nương nghe thấy liền giận nàng một cái, dùng tay chọc vào nàng: "Tiểu nha đầu ngươi hiểu cái gì, đây là đạo vợ chồng, không phải là chuyện ai sợ ai, mà là phải cùng tôn trọng và nhẫn nhịn lẫn nhau, ai là người nói sai làm sai, lầm lỗi không phải là thứ quan trọng, quan trọng là ... một bên phải khoan dung, còn bên kia phải biết nhận lỗi, biết lỗi mà thay đổi, phu thê như vậy mới có thể lâu dài được a."

Lạc Hà cùng Lãnh Uyển nghe thấy cúi đầu xuống, lộ ra vẻ mặt suy tư, Cẩm Nương thấy hai nữ nhi này đã nghe vào trong lòng, liền không cần tiếp tục nói chuyện, dẫn hai người đi ra ngoài cửa, ngoài cửa đã sớm chuẩn bị hai xe ngựa, Cẩm Nương kéo Lạc Hà cùng Lãnh Uyển ngồi chung trong một cỗ xe, rồi sau đó các nha hoàn cùng các vị ma ma sẽ ngồi trên cỗ xe khác, thị vệ cùng tùy tùng của Vương Phủ cũng đi theo vài người, xe ngựa hướng về phía ngoại thành.

Lãnh Uyển cùng Lạc Hà không hiểu, hỏi: "Tẩu tẩu muốn mang hai người bọn ta đi đâu vậy?"

"Các muội hai người nhìn rất trong sáng như vậy, ta nha, muốn bán các muội, nhất định có thể kiếm không ít bạc trắng đây." Cẩm Nương cố ý nặn ra một nụ cười không đàng hoàng nói với hai Quận chúa.

Lạc Hà nghe lập tức trừng mắt với Cẩm Nương, lạnh lùng nói: "Không nghĩ tẩu túng quẫn như vậy, còn muốn bán ta, cẩn thận ta cùng Uyển Nhi cùng nhau đem tẩu bán đi, tẩu nha, hiện giờ là đáng giá nhất đó, tẩu tin không, ta chỉ cần truyền cái tin vào Giản Thân Vương phủ và trong cung, nói tẩu mất tích rồi, liền lập tức sẽ có nhóm lớn cung đình thị vệ cùng tư binh Vương phủ đuổi theo, a, thôi bỏ đi, ta sợ loạn tiễn xuyên tim a, ngũ mã phân thây."

Đang nói nàng còn cố ý dùng hai tay một tay thả xuống, giả trang thành bộ dạng người chết, khiến cho Cẩm Nương cùng Lãnh Uyển cười từ phía trước ngã ngửa ra sau, Lãnh Uyển cười đến đến chảy nước mắt, một lát sau mới ngưng cười được, nói với Cẩm Nương: "Nàng chính là người da mặt dày, lời thoại như vậy cũng nói được, chúng ta đều là gia tộc hoàng thất, bất kể là mất ai, trong cung sẽ phái người đi tìm thôi."

Lạc Hà nghe được ý tứ sâu xa thì trừng mắt nhìn Cẩm Nương một cái, nhỏ giọng nói: "Không nhất thiết đâu, tóm lại, hiện giờ tẩu tẩu Cẩm Nương của chúng ta đã trở thành nhân vật rất quan trọng, hai người chúng ta, tốt nhất không nên đắc tội nàng nga, nếu không, cẩn thận hoàng huynh sẽ tìm chúng ta quấy rầy nha."

Cẩm Nương nghe lời thoại của nàng một bộ dạng giống như đùa giỡn, lại dường như hàm chứa thâm ý, nhất thời nụ cười trên mặt cứng đờ, trong đầu hồi tưởng lại tình cảnh lúc gặp khó khăn cùng Hoàng Thượng ở địa đạo Giang Nam, hoàng thượng vẫn đối xử với nàng rất thân hòa, giống như đối xử với một biểu muội, mình không muốn có thêm nhiều hiểu lầm, nên rất nhanh đem sự kiện kia vứt sau đầu, thần thần bí bí nói với Lãnh Uyển: "Một lát nữa, ta cùng Lạc Hà hai người không xuống xe, muội dẫn một nha hoàn cùng ma ma xuống, cái người ở trong phần mộ người thân kia, muội có thể tự mình đi hỏi hắn, lớn mật một chút, hỏi hắn, chịu liền chịu, không chịu sẽ không chịu, không được cùng hắn tiếp tục chơi trò chơi ám muội nữa."

Lạc Hà nghe thấy ba từ 'chơi ám muội' của Cẩm Nương cảm thấy rất thích hợp, cái miệng phối hợp nói với Lãnh Uyển: "Ừ, xác thật là như vậy, nam nhân như hắn, hắn kéo dài thì được, còn cô nương chúng ta không thể kéo dài nữa rồi, vị này, có thể so với vị kia của ta càng đáng tức giận chán ghét hơn nữa. Ta ít nhất ... là đơn phương tương tư thôi, hắn không chịu ta cũng không trách hắn, hắn cho tới bây giờ cũng không che giấu tâm tư bản thân mình, là ta một mình tình nguyện, không chịu buông tay mà thôi." Đang nói, thì vành mắt liền đỏ lên.

Lãnh Uyển biết trong lòng nàng khổ sở, liền vỗ vỗ tay nàng nói: "Lần này nhất định ta sẽ không cho hắn có cơ hội chơi trò ám muội nữa, không ép hắn bày tỏ là không thể."

Giữa lúc nói chuyện, đã đi đến mộ phần tổ tiên của Giản Thân Vương phủ, Cẩm Nương quả thật để cho Lãnh Uyển mang tiểu nha đầu đi vào mộ phần tổ tiên, ở trong mộ phần của Giản Thân Vương phủ dưới sự dẫn dắt của một thô sử nha đầu, tìm được mộ phần của Lãnh Nhị lão gia, xa xa, thấy Lãnh Hoa Hiên quả nhiên đang đứng trước mộ phần Nhị lão gia ngẩn người.

Lãnh Uyển giơ một tay lên, khiến cho tất cả người đi theo dừng lại, còn mình âm thầm đi tới chỗ Lãnh Hoa Hiên.

"Phụ thân, người nói Hiên Nhi phải làm thế nào, năm ấy, kẻ hại người cũng có phụ thân của nàng, nhi tử không thể tìm hắn báo thù, nhưng muốn nhi tử nhận hắn làm nhạc phụ, nhi tử thật không làm được a, nhưng mà, nàng lại là người thâm tình như vậy, Hiên Nhi vẫn lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái si tình như vậy, nàng đối với Hiên Nhi thật sự là tận tình tận nghĩa rồi, lúc Hiên Nhi nghèo túng vất vả, cho tới bây giờ nàng cũng không có chán ghét cũng không có bỏ rơi Hiên Nhi, nàng là dũng khí giúp Hiên Nhi có thể tiếp tục sống, Hiên Nhi...... kỳ thật rất yêu thích nàng, nhưng mà, tạo hóa trêu ngươi, vì sao nàng lại là con gái của cừu nhân chứ?" Lãnh Hoa Hiên đứng cạnh nói, một bên ngồi xổm người xuống, lấy giấy bạc trước mặt đốt thêm chút ít, bên trong đôi con ngươi ôn hòa trong sáng hàm chứa sự thống khổ.

Lãnh Uyển đầu tiên nghe thấy ngẩn người, thậm chí cả người thẫn thờ tê liệt, lập tức nghe thấy những lời hắn vừa nói, hắn kỳ thật rất kính trọng mình, rất yêu thích mình, một cỗ mừng như điên vừa tràn ngập giữa lòng, nguyên lai, hắn đối với mình lại có tình cảm sâu sắc như vậy, hắn cũng hiểu một mảnh si tình của nàng, nhưng mà, phụ thân, làm sao lại trở thành hung thủ sát hại Nhị lão gia chứ? Nhị lão gia không phải là bị ca ca Lãnh Hoa Đường của hắn sát hại sao?

Đúng rồi, Nhị lão gia kia là giả, là thám tử Tây Lương, chẳng lẽ, trong mộ phần này, chính là Nhị lão gia chân chính sao? Lãnh Hoa Đường so với hắn còn lớn hơn, làm sao có thể giả trang nhi tử của Nhị lão gia được chứ?

Lãnh Uyển nghĩ mãi cũng không hiểu, bởi vì, nàng không biết rõ lắm giữa chuyện năm ấy của Lưu di nương cùng Hách Liên Dung Thành, cho nên, nghe thấy càng ngày càng trở nên mơ hồ.

Nhưng mà, Lãnh Hoa Hiên từ nơi nào mà biết được, tin tức Trữ Vương gia cùng Hách Liên Dung Thành cấu kết với nhau? Nếu thật là vậy, Trữ Vương phủ không phải là sẽ...... , nghĩ đến đây, Lãnh Uyển không khỏi đánh cái rùng mình, nàng đột nhiên hiểu Lãnh Hoa Hiên vì sao thống khổ như thế, không khỏi đối với nam tử trước mắt này càng thêm đau lòng cùng yêu thương.

Nếu Trữ Vương quả thật từng phản bội Đại Cẩm, làm chuyện bán triều đình, vừa hại chết Lãnh Nhị lão gia, nếu như Lãnh Hoa Hiên báo thù, thì kiện lên trên là được, nhưng nếu là thế thì cả Trữ Vương phủ sẽ bị tịch thu kiểm tra, mấy trăm miệng ăn sẽ bị lưu vong, hoặc là mất hết, mà mình, cũng sẽ từ một vị Quận chúa cao cao tại thượng mà bị đánh rơi vào trong vũng bùn, cho nên, hắn thà ... một người thống khổ, thà ... mình oán hắn, vừa không nỡ vất bỏ mình, vừa không cách nào tiếp nhận mình, cho nên, mới chơi trò ám muội vậy với nàng, mới...... đem theo...... Nghĩ như vậy, ngay cả khi hắn một lòng nghĩ đến biện pháp giải quyết mà không được, cho nên hắn mới thống khổ như vậy.

Suy nghĩ cẩn thận một điểm này, Lãnh Uyển quyết định phải dũng cảm cùng Lãnh Hoa Hiên đứng chung một chỗ, cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết, hoặc là, đây sẽ là cái kết chết, cho dù có nhiều điểm chưa hiểu thông suốt, nhưng nàng tin tưởng, chỉ cần hai người đồng tâm hiệp lực, không có chuyện gì có thể làm khó bọn họ, giống như năm ấy Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình, tình huống của bọn họ còn xấu hơn rất nhiều, nhưng nàng ấy một lòng kiên cường cùng Lãnh Hoa Đình ở chung một chỗ, hôm nay khổ tận cam lai đã qua, trở thành đôi phu thê vui vẻ được người người hâm mộ.

Từ từ đến gần, nàng lặng lẽ không thanh không thức ngồi xổm xuống bên cạnh Lãnh Hoa Hiên, cầm lấy một chút tiền giấy, liền đưa đến bên trong đống lửa.

Lãnh Hoa Hiên nhất thời ngơ ngẩn, ngẩng đầu không thể tin nhìn Lãnh Uyển, mở miệng gọi: "Uyển muội, sao nàng lại ở đây?"

Lãnh Uyển ôn nhu cười, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt mang theo giọt lệ của nàng, giống như ánh sáng phủ lên một tầng thánh khiết, chẳng qua là nụ cười như vậy quá mức đau đớn cùng buồn bã, khiến cho người nhìn được cảm thấy đau lòng.

"Nếu ta không đến, có phải ngươi muốn đem tất cả những chuyện kia giấu ở trong lòng hay không?" Lãnh Uyển mắt ngấn lệ mà cười, nhẹ nhàng mà ngước đôi mắt lên, yên lặng nhìn nam tử ngày nhớ đêm mong trước mắt này, trong lòng có vô số tư niệm dâng lên, cuối cùng tạo thành một dòng suối nhỏ, cùng nhau hát bài ca, đang nói cùng một câu thoại, đó chính là, kiếp này nếu không phải nam tử trước mắt này nàng sẽ không lấy chồng.

"Cái gì...... lời nói gì? Nàng nghe cái gì?" Đối mặt với Lãnh Uyển như vậy, Lãnh Hoa Hiên có chút hoảng loạn, hắn đột nhiên đứng lên, có một loại muốn trốn tránh đi ra bên ngoài.

"Ngươi còn muốn trốn sao? Ngươi còn muốn kéo dài tới khi nào? Bất kể khó khăn như thế nào, cuối cùng cũng sẽ có biện pháp giải quyết, chẳng lẽ, ngươi thật muốn ép ta đi làm ni cô sao?"

"Uyển muội, ta...... đối với muội không được, muội vẫn nên, tìm người khác trong sạch, mà gả cho họ đi." Lưng Lãnh Hoa Hiên đối diện Lãnh Uyển không dám quay đầu, thanh âm nam tính bật thốt ra.

"Ngươi khốn kiếp, lời này tại sao không chịu nói sớm, vì sao phải để ta vui vẻ, vì sao muốn để ta lần nữa không thể quên được ngươi, vì sao lại để ta quyết định chung thân nếu không phải ngươi sẽ không lấy chồng? Ngươi rõ ràng chính là người chết nhát, một tên quỷ nhát gan." Lãnh Uyển liều lĩnh ở phía sau Lãnh Hoa Hiên quát lớn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-135)