Truyện:Thủy Tú Sơn Minh - Chương 29

Thủy Tú Sơn Minh
Trọn bộ 32 chương
Chương 29
0.00
(0 votes)


Chương (1-32)

Chuyển ngữ: Lệ Lâm.

Tháng năm, đối với Úy Trì sơn trang mà nói, quả thật là chuyện tới dồn dập.

Hôn sự của nhị tiểu thư Úy Trì Thái Ngọc đã làm cho mọi người sợ hãi, chuyện cháy nổ lại nguy hiểm phi thường, may mà trang chủ Úy Trì Tư Nghiễm ứng đối thích đáng, không có thương vong quá lớn. Úy Trì Thái Ngọc mặc dù bị thương, nhưng nay cũng không đáng ngại. Sóng này chưa yên, thiên hồ Úy Trì gia nuôi dưỡng bỏ đi, lại khơi dậy một phen sóng gió không nhỏ. Nhưng Úy Trì Tư Nghiễm đối với việc này lại thật ung dung, nhất nhất khuyên phục những người trong họ muốn sinh sự. Những thủ đoạn trong đó, khỏi phải bàn.

Khiến người ta sửng sốt nhất là, Tình Quân quận chúa đã sớm hòa li (giống li hôn nhưng là hoàng thân quốc thích li hôn) lại mang theo tứ tiểu thư Úy Trì Minh Nguyệt ở lại sơn trang một thời gian. Tinh binh Nam Lăng vương phủ lúc trước đến đây đương nhiên cũng ở lại trong trang. Trong khoảng thời gian ngắn, thế lực khó phân, tình huống khó đoán. Những người vốn trong lòng còn nghi vấn, cũng không thể không ngừng truy cứu, quên cả tranh đấu.

Đến cuối tháng sáu, mọi người của Nam Lăng vương phủ mới chuẩn bị trở về. Đến ngày, sáng sớm mọi người liền thu dọn mọi thứ, chuẩn bị khởi hành.

Úy Trì Tư Nghiễm đưa tiễn một đoạn, đến đình ngoài trang mười dặm, xa mã ngừng lại nghỉ ngơi, cuối cùng cũng nói lời tạm biệt.

Úy Trì Tư Nghiễm cũng không nói nhiều, khách sáo vài câu, liền gọi Địch Tú đến bên cạnh hắn.

Địch Tú cau mày, cũng không biết nên đối mặt hắn như thế nào, đành phải gọi một tiếng "trang chủ", trầm mặc không nói.

Úy Trì Tư Nghiễm cũng không mở miệng, chỉ lấy ra một quyển kiếm phổ, đưa cho hắn.

"Lạc Vân kiếm pháp?" Địch Tú nhìn bản kiếm phổ kia, có chút kinh ngạc. Đây là tuyệt kỹ Úy Trì gia, không truyền ra ngoài. Hắn không khỏi chần chờ, không dám tùy tiện nhận.

Thấy hắn như thế, Úy Trì Tư Nghiễm mở miệng, nói: "Bộ kiếm pháp này ngươi sớm học trộm, nay còn khách khí cái gì?"

Địch Tú nghe được lời này, ngước mắt nhìn Úy Trì Tư Nghiễm, trong vẻ mặt có chút đề phòng.

"Lạc Vân kiếm pháp chỉ truyền trong dòng tộc......" Úy Trì Tư Nghiễm đem kiếm phổ để vào tay hắn, nói, "Ta vốn định cho Minh Nguyệt, nhưng nó cố ý không học. Ngươi là vị hôn phu nó chọn, truyền cho ngươi cũng vậy thôi."

Địch Tú nhìn thoáng qua kiếm phổ trong tay, suy nghĩ một lát, mở miệng nói: "Cũng là như thế...... Vì sao Hướng Dục......"

Không đợi hắn nói xong, Úy Trì Tư Nghiễm cắt ngang lời hắn, nói:"Sao lại nhắc tới người này."

Địch Tú nghe vậy, giận dữ nói: "Trang chủ không dám trả lời?"

Úy Trì Tư Nghiễm liếc hắn một cái, nói: "'Chung Linh Dục Tú", ta chỉ giữ lại ngươi đi theo bên cạnh, đạo lý trong đó, ngươi còn chưa hiểu sao?"

Địch Tú khó hiểu.

Úy Trì Tư Nghiễm bất đắc dĩ cười, "Bởi vì ngươi ngốc nhất."

Địch Tú sửng sốt, sau đó có vẻ không vui.

"Xem kìa. Vui giận đều hiện ra mặt...... tật xấu này, như thế nào cũng không đổi được." Úy Trì Tư Nghiễm nhìn hắn, nhẹ nhàng thở dài, nói, "Theo ta được biết, kiếm pháp của ngươi không phải là học trộm, mà là Hướng Dục truyền dạy. Mà kiếm pháp của hắn, là Thái Ngọc dạy......"

"Người biết?" Địch Tú nói.

Úy Trì Tư Nghiễm nói: "Kỳ thật có đôi khi không biết còn tốt hơn biết...... Năm đó, có người mật báo với ta ngươi học trộm kiếm pháp. Ta cho người ngầm tra, mới biết được việc này." Hắn cười cười, "...... Người mật báo là ai, ngươi hiện tại hẳn là có thể nghĩ ra."

Địch Tú kinh hãi, hồi lâu mới chậm rãi bình phục. Tay hắn nắm kiếm phổ run nhè nhẹ, vẻ mặt u sầu.

"Học trộm kiếm pháp, giết hại đồng sự, ta đều có thể làm như không thấy." Úy Trì Tư Nghiễm nói, "Chẳng qua, nếu là dám lừa gạt nữ nhi của ta, mưu đồ gây rối, ta nhất định phải khiến hắn sống không bằng chết......"

Úy Trì Tư Nghiễm dứt lời, xoay người lên ngựa, nói với Địch Tú: "Ngươi tự lo thân."

Địch Tú nhìn hắn đi xa, run run một hồi, mới thở ra một hơi thật dài. Hắn thu hồi kiếm phổ, xoay người rời đi, không quay đầu lại.

......

Khi trở lại Nam Lăng vương phủ, đã là hơn nửa tháng sau.

Mọi việc phát sinh trong Úy Trì sơn trang, Minh Sương Thần đã sớm truyền thư về, nhất nhất báo cho biết. Mà Nam Lăng Vương đối với chuyện của Úy Trì gia, không có chút hứng thú. Duy nhất quan tâm, chỉ có hôn sự của Úy Trì Minh Nguyệt.

Đợi mọi người đã nghỉ ngơi được một chút, Nam Lăng Vương liền bảo người truyền Địch Tú đến thư phòng hỏi chuyện. Ông tinh tế đánh giá Địch Tú một phen, mở miệng hỏi nói: "Tiểu tử, ngươi dựa vào cái gì để cưới cháu gái ta?"

Địch Tú thoáng cân nhắc, mở miệng đáp: "Địch Tú không có thân thế hiển hách, lại không có gia tài bạc triệu. Nhưng luận tài học võ nghệ, cũng không thua người khác."

Nam Lăng Vương cười nói, "Thủ hạ bổn vương rất nhiều lương tướng mưu sĩ. Bằng vào tài học võ nghệ, có phần ít ỏi."

Địch Tú nghe vậy, quỳ một chân, có chút khiêm tốn, nói: "Địch Tú nhớ rõ Vương gia từng nói qua, nam tử nếu không thể kiến công lập nghiệp, đó là ủy khuất thê tử. Địch Tú cũng nghĩ vậy. Nay Địch Tú tuyệt không dám cầu gả Minh Nguyệt cho."

Nam Lăng Vương nghe xong, có chút kinh ngạc, ý cười càng thịnh, hỏi: "Lời này có ý gì?"

Địch Tú vẫn cung kính, nói: "Vừa rồi Địch Tú nói tài học võ nghệ, chỉ là tự tiến cử với Vương gia, xin Vương gia ban cho Địch Tú một cơ hội kiến công lập nghiệp."

Nam Lăng Vương cười nói:"Vậy hôn sự của ngươi cùng Minh Nguyệt?"

"Đợi cho công thành danh toại, bàn lại hôn sự cũng không muộn." Địch Tú nói.

Nam Lăng Vương cười ha hả, "Ha ha ha, hảo tiểu tử. Ngươi tuy có tâm ý này, ta chỉ sợ cháu gái kia của ta không thể chờ a, ha ha ha." Ông từ trên bàn lấy ra một lệnh bài, đứng dậy đi tới trước mặt Địch Tú, "Như vậy được rồi. Thời gian gần đây, vùng tây quận Nam Lăng có cường đạo tác loạn, ngươi đã có lòng muốn kiến công lập nghiệp, liền nghe lệnh bổn vương, lãnh binh đi tiêu diệt."

Địch tú vươn hai tay, tiếp được lệnh bài, nói: "Đa tạ Vương gia thành toàn."

Nam Lăng Vương đỡ hắn đứng dậy, vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Hy vọng bổn vương không nhìn lầm người. Binh quý thần tốc, ngươi ngay hôm nay xuất phát đi."

"Dạ." Địch Tú nói, hành lễ rời khỏi thư phòng.

Hắn vừa ra khỏi cửa, đã thấy Mai Tử Thất đang áp vào cửa sổ, bộ dáng thật là cổ quái.

Địch Tú hơi hơi nhíu mày, hướng hắn giơ lên trong tay lệnh bài, nói: "Ta còn cho là khảo nghiệm gì...... Chỉ thường thôi."

Mai Tử Thất lắc đầu, cười thở dài: "Aiz, A Tú a, nghe ngươi nói lời này, giống như đang thất vọng vậy."

Địch Tú thu hồi lệnh bài, từ chối cho ý kiến.

Mai Tử Thất cười mỉm đi đến bên cạnh hắn, nói: "Như thế cũng tốt. Bất quá, tiên sinh có mấy câu muốn dặn ngươi......" Hắn thanh thanh cổ họng, "Khụ khụ, A Tú a, lấy năng lực của ngươi, đối phó cường đạo này đương nhiên không đáng kể. Nhưng giết hại đồng sự, giẫm lên người khác gì đó, trăm ngàn lần nên khắc chế, nhớ lấy nhớ lấy......"

Địch Tú nhíu mày, bất mãn đáp: "Đa tạ tiên sinh nhắc nhở, Địch mỗ ghi nhớ trong lòng."

Hắn dứt lời, hừ lạnh một tiếng, rời đi.

Mai Tử Thất vừa cười vừa ngẩng đầu lên, lúc này, lại nghe giọng Minh Sương Thần vang lên ở sau lưng:

"Tiên sinh."

Mai Tử Thất xoay người hành lễ, gọi: "Quận chúa."

Minh Sương Thần ngước mặt, nhìn thoáng qua Địch Tú đã đi xa, bất đắc dĩ nói: "Xem ra, tiểu tử này dễ dàng thông qua khảo nghiệm của phụ vương ta như thế, là diệu kế của Mai tiên sinh?"

Mai Tử Thất vội vàng ngẩng đầu lên, "Đâu có đâu có."

Minh Sương Thần nở nụ cười, nói: "Tiên sinh chỉ điểm hắn nhiều thứ như vậy, vì sao lại không chỉ điểm Sương Thần?"

Mai Tử Thất nghe được lời này, hơi khó hiểu.

Minh Sương Thần chậm rãi nói: "Thiên hồ cũng không phải là thông thiên triệt (thông hiểu mọi việc), không gì làm không được. Trăm năm nay, Úy Trì gia chẳng qua là nhờ vào pháp lực của nó để tạo chú sát (chú, lời nguyền giết người), hoặc là mê hoặc lòng người. Mà hôn nhân của Úy Trì gia, cũng không đơn thuần. Trang chủ các thế hệ thú thê tử, không người nào không phải vì khuếch trương thế lực của mình. Lợi dụng thiên hồ mê hoặc tâm trí những nữ tử này, cũng là thủ đoạn Úy Trì gia quen dùng......"

"Điều này, là ta hỏi qua Mai cốc tán nhân mới biết được." Trong giọng nói của Minh Sương Thần có phiền muộn, "Như thế nghĩ lại, ngày xưa hoa đăng gặp gỡ, thậm chí sau lại tư định chung thân. Hắn thủy chung không có lợi dùng chú lực thiên hồ. Có lẽ trong đó, xác thực có chân tình......"

Mai Tử Thất vẻ mặt hơi hơi buồn bã.

Minh Sương Thần nhìn hắn, nói: "Lấy tài trí của tiên sinh, chắc đã sớm biết việc này, vì sao không bẩm báo?"

Mai Tử Thất liếc nhìn nàng một cái, xấu hổ cười, nhưng không cách nào trả lời.

"Tiên sinh......" Minh Sương Thần nói, "Mặc dù hắn thực lòng, nhưng đình thê hưu thiếp là sự thật, muốn có Nam Lăng cũng là sự thật. Sương Thần dù có tiếc nuối, đến hôm nay, cũng tuyệt không hối hận."

Mai Tử Thất hạ mắt, mỉm cười đáp: "Như thế rất tốt......"

Minh Sương Thần cũng cười, nàng tiến lên vài bước, nói: "Tiên sinh không chỉ xem nhẹ Sương Thần, cũng đánh giá thấp bản thân...... Nay, tiên sinh có bằng lòng, cùng Sương Thần đánh cờ hay không?"

Mai Tử Thất kinh ngạc, hắn ngước mắt nhìn Minh Sương Thần, trầm mặc thật lâu.

Chốc lát sau, hắn bật cười, ôm quyền cúi đầu, đáp: "Vô cùng vinh hạnh."

Hai người nhìn nhau cười, không cần phải nhiều lời nữa.

......

Ngay chiều hôm đó, Nam Lăng vương phủ điểm binh, đi Tây quận trừ phiến loạn.

Úy Trì Minh Nguyệt đứng ở cửa vương phủ, nhìn binh lính chờ xuất phát, lòng vô cùng không vui.

Địch Tú giục ngựa, đứng trước mọi người, đang cùng phó tướng trao đổi công việc trước khi xuất phát. Lúc trước rời khỏi Úy Trì sơn trang, mọi người tìm tuấn mã "Tịch Truy" về, nay do hắn cưỡi. Hắn một thân trang bị nhẹ nhàng, cũng không mặt phụ giáp, trong đám binh lính chuẩn bị kĩ, có chút đơn bạc. Nhưng hắn vẻ mặt thản nhiên, lại có chút nổi bật.

Úy Trì Minh Nguyệt suy nghĩ một lúc, vẫn đi ra phía trước, kéo dây cương tuấn mã lại.

Địch Tú thấy nàng như thế, mở miệng hỏi nói: "Làm sao vậy?"

Úy Trì Minh Nguyệt hơi hơi nhíu mày, nghiêm túc nói: "Chàng không thắng cũng không sao...... Cùng lắm thì bỏ trốn......"

Địch Tú nghe vậy, xấu hổ nhìn tướng sĩ bốn phía. Hạ giọng, bất đắc dĩ cười nói: "Chuyện tới nước này còn nói ta không thắng được, nàng đến tột cùng có bao nhiêu xem nhẹ ta hả?"

Úy Trì Minh Nguyệt lắc đầu, "Ta không có xem nhẹ chàng, chỉ là......"

Địch Tú ngắt lời nàng, lại cười nói: "Tứ tiểu thư yên tâm. Địch mỗ tâm ngoan thủ lạt, lãnh khốc vô tình, không từ thủ đoạn...... chuyện giết người sát nhân, Địch mỗ rất có tự tin."

Úy Trì Minh Nguyệt nghe hắn nói như thế, không khỏi bật cười.

Địch Tú thấy nàng như thế, cười ôn nhu, gọi một tiếng: "Minh Nguyệt......"

Úy Trì Minh Nguyệt ngước mắt nhìn hắn, chờ hắn nói.

Địch Tú cúi người, trước mặt mọi người, nhẹ nhàng hôn trán nàng.

Úy Trì Minh Nguyệt kinh hãi, lập tức đỏ mặt, ngượng không chịu nổi.

Địch Tú lại cười đến sung sướng, hắn ngồi thẳng người, nói: "Nhanh nhất mười ngày, chậm nhất một tháng, cầu hôn xin cưới, quyết không nuốt lời."

Úy Trì Minh Nguyệt nghe được lời này, bỏ cả xấu hổ ra sau đầu, trong lòng tràn đầy vui sướng, nàng cười rạng rỡ, xinh đẹp vô cùng.

Tướng sĩ đã đi xa, nàng vẫn nhìn về phía họ.

Cuối tháng bảy, giữa mùa thu. Đúng là trời quang trong trẻo, thủy tú sơn minh.

Chính văn hoàn.

Chương (1-32)