Đường Đại bị cưỡi!
← Ch.17 | Ch.19 → |
> của Đường Đại, ba chương đầu rốt cục nóng hổi ra lò. Nàng sau cùng đã có thời gian đi đến Vạn Tượng thư cục.
Bọn Hàn Phong đã có vài ngày không gặp, vài người tụ cùng một chỗ, tương hỗ học tập tác phẩm mới của đối phương, như cũ náo nhiệt phi phàm. Dụ vương gia tiến đến chỉ thấy bốn người cắn hạt dưa trên bãi cỏ ở Vạn Tượng thư cục, ngồi xung quanh bàn đá, thuận tiện phơi nắng.
Hắn bước đi qua, vài người cùng hành lễ. Hắn đối với thuộc hạ của mình luôn luôn tương đối khoan dung, cho nên bên ngoài mặc dù đều nói là hắn nham hiểm, cao thủ tra tấn ở hình bộ, nhưng người ở Vạn Tượng thư cục, đặc biệt là mấy tay viết đắc lực, lại đều không thể nào sợ hắn.
Hắn ngồi ở giữa vài người, đem bản thảo của Đường Đại cầm nhìn. Ba chương đầu chín ngàn chữ, hắn đọc nhanh như gió, xem cực nhanh, sau khi xem xong lại trả lại cho Đường Đại. Đường Đại có chút thấp thỏm khi lần đầu đem văn cho biên tập thẩm định.
Dụ vương lại chỉ là mỉm cười: "Hành văn trôi chảy, nhưng tư tưởng hẹp, làm sao nhắc tới nữ nhân luôn là cường/ dâm/ luân /gian mấy tiết mục cũ như thế."
Đường Đại nghi ngờ: "Còn có gì khác?"
Hắn không nói, lại cầm tác phẩm mới của Hàn Phong, cũng là ba chương đầu, đọc nhanh như gió bay qua: "Không tệ, Đường Đại, ngươi nhìn Hàn Phong học tập, khi không có việc gì thì xem nhiều sách một chút. Văn chương của ngươi trọng tình tiết, nhưng luận tri thức, luận đại khí, không bằng Hàn Phong. Hàn Phong hành văn tốt, am hiểu đắp nặn nhân vật, thế nhưng luận nội dung kịch tính, bố cục, phương diện xem nhìn, không bằng Đường Đại. Cho nên về phương diện hấp dẫn đọc giả, còn cần cùng Đường Đại học tập."
Hàn Phong cúi đầu nói vâng, rất là cung kính nhận bản thảo về.
Dụ vương tiếp tục lật xem của Thụy Từ.
Vài người không nói lời nào, lẳng lặng chờ hắn xem bản thảo.
Một lúc lâu, hắn nhận bút trong tay Đường Đại, Thụy Từ mài mực, đem lời bình luận viết vào trang bản thảo ở tay.
Kỳ thực Đường Đại đối với người ở thời đại này vẫn không có cảm giác gì hay, người thế kỷ 21, nàng khinh thường nho sinh cổ hủ, khinh thường quan lại tự đại, càng không tin những quý tộc hậu duệ vương hầu có thiên mệnh gì gì đó này. Thế nhưng ngày nào đó, khi ánh mạt trời tháng năm ấm áp đổ đầy sân cỏ, mặt đất chảy ánh vàng, Thẩm Dụ đại mã kim đao, ngồi trên mặt cỏ. Trường bào nguyệt sắc bị ánh mặt trời nhuộm thành màu vàng nhạt, ngón tay thon dài trơn bóng chấp bút, làn da trắng dường như bị ánh mặt trời xuyên thấu, vầng sáng màu sắc mông lung. Sườn mặt hắn ngược nắng, giống như một tấm ảnh chụp PS (photoshop) độ khó cao, động tác kia không có chút tận tâm, nhưng từ trong bản thân xuất ra một loại quý khí ưu nhã bức người.
Đây là sự khác nhau giữa trời sinh quý tộc với lại nhà giàu mới nổi, đó là có bắt chước như thế nào cũng vô pháp giống như tôn quý bác nhã.
Ánh mắt một đường xuống phía dưới, dừng ở cổ áo bạch sắc của hắn, hắn khom người đang ở trên bàn đá viết lời bình, phục sức Đại Huỳnh vương triều, rất bảo thủ, nhìn kỹ xuống nữa chỉ có thể nhìn đến hầu kết của hắn, nhưng mà như vậy lại càng cổ vũ công năng liên tưởng của đồng chí Đường Đại.
Ở trong đầu của nàng, cái áo kia đã bị một mãnh nam, một phen xé rách... Được rồi, sự thực chứng minh, người này thực ra nghiêm chỉnh không được một phút nào. =. =
"Đường Đại, ngươi nói có đúng không? Đường Đại?!" Dụ vương không biết từ lúc nào đưa bút trở về, kêu liên tục ba tiếng, Đường Đại mới lấy lại tinh thần: "A? Vương gia ngài gọi?"
Dụ vương híp mắt: "Ngươi mãi ngẩn người trừng mắt nhìn bản vương để làm chi a?"
Đường Đại tự nhiên không dám nói nàng đang thị/ dâm đối phương, nàng đỡ lấy bút lông trở về, rủ đầu: "Đường Đại đột nhiên phát hiện vương gia bề ngoài thật là ôn nhuận như ngọc, tướng mạo tựa Phan An, quý khí thiên thành a!"
Dụ vương lại híp đôi mắt hồ ly, biểu tình rất nghiêm túc: "Bản Vương chán ghét hạng người nịnh nọt!"
"Gì?!" Đường Đại nhanh chóng quỳ xuống, đổi phiên bản. "Đương nhiên rồi, Vương gia bề ngoài không tệ, nhưng mà Đường Đại vẫn cảm thấy nước da màu đồng, giống như là nam nhi chinh chiến sa trường cao to uy mãnh càng có khí phách hơn."
Dụ vương đen mặt: "Bản vương càng chán ghét hạng người ăn ngay nói thật! Phù vân tiểu trúc tiền thuê mỗi tháng tăng 10 lượng!"
Đường Đại lệ tuôn: "Không được, ta không thuê nữa."
Dụ vương lấy quạt xếp nhẹ gõ đầu ai đó: "Không thuê ngươi chỉ có thể ngủ trên đường cái!"
Đường Đại hung tợn: "Ta đây cứ ngủ trên đường cái!"
Dụ vương rất nhanh nghĩ ra thượng sách, lại gõ nhẹ quạt xếp lên đầu ai đó: "Ngươi còn phải bồi thường cho bản Vương một vạn lượng tiền làm trái quy ước!"
Đường Đại: "...=. =! Ngươi vô lại!"
"Lớn mật!"
Người nào đó nghe quát, lập tức hai tay ôm đầu: "Ta sai rồi..."
Ầm ĩ xong, Dụ vương vừa nhấc đầu liền thấy vài ánh mắt vô cùng kinh ngạc của người khác, không hề nghi ngờ, hắn đùa giỡn ai đó một đoạn này rơi vào trong mắt người ngoài, người nào đó quỳ trước mặt rất ngoan, hắn trong lòng ngứa ngáy, nhưng mà trước mắt người khác, còn phải tránh hiềm nghi!
Hắn tính tình lỗ mãng, nhưng ở trước mặt thuộc hạ tuyệt đối công bằng. Ví như Vạn Tượng thư cục hắn đối với Đường Đại, Hàn Phong, Thụy Từ, Hàm Châu bao gồm cả Ngụy Thanh Sơn, Hồ Lang đều là đối xử bình đẳng, tuyệt đối sẽ không ở trước mặt công chúng biểu hiện một tia sủng ái với bất luận kẻ nào.
Cho nên hắn ho khan một tiếng: "Đứng lên đi."
Đường Đại quy quy củ củ đứng lên, đang là thời gian nguy nan trong nháy mắt, cho nên nàng vẫn dè dặt, trong lòng nàng giãy dụa, một năm hơn một trăm lượng đó nha: "Vậy... tiền thuê không tăng chứ?"
Dụ vương mở quạt xếp trong tay, thoại lý hữu thoại (câu nói có hàm ý khác): " Ngươi rốt cục lại cầu bản vương?"
Đường Đại sao có thể nghe không hiểu ý tứ của hắn, thế nhưng một năm 120 lượng bạc a... Nàng cắn răng: "Đường Đại ... cầu xin Vương gia."
Dụ Vương gia rất thỏa mãn, bàn tay to vung lên đuổi Đường Đại: "Ngươi đã có thành ý như thế nhìn bản Vương, vậy không thêm nữa."
Đường Đại cắn răng.
Tới khi Dụ vương rời khỏi, Thụy Từ bát quái trước hết: "Đường Đại, ngươi với vương gia quan hệ không tệ a."
Đường Đại rất bình tĩnh: "Hắn đâu chỉ cùng ta quan hệ không tệ a, hắn còn cùng bạc của ta quan hệ không tệ! Thật chưa thấy qua người như vậy, hắn bên mình tốt xấu cũng nắm giữ hộ bộ, quản lý bạc toàn bộ Đại Huỳnh vương triều, hết lần này tới lần khác keo kiệt như thế keo kiệt keo kiệt!"
Nói xong Hàn Phong cùng Hàm Châu đều nở nụ cười, Hồ Lang càng bát quái: "Đại tử tỷ, nỗ lực a, có người nói Vương gia còn không có chính phi đâu. Nếu lúc đó tỷ thượng vị, vậy hắc hắc hắc, chúng ta có thể thơm lây a!"
Đường Đại dùng ánh mắt như đại đao đâm hắn: "Tên bụng dạ khó lường, ngươi có mưu đồ xấu xa gì với ta? Ngươi biết rõ ta là người xuyên không tới còn có thể làm Vương phi sao? Ngươi muốn đem ta quang vào đại lao hình bộ a hay là muốn đẩy ta ra chợ bán thức ăn cho người ta ăn sạch a!"
Nàng nói xong có chút lạc quan, chung quanh đều không nói gì, đúng vậy... Nàng là một người xuyên không.
Một trận tẻ ngắt, Đường Đại vẫn không thể nói: "Vương phi gì gì đó lão tử không muốn đâu. Đại Huỳnh vương triều này không phải chỉ có mỗi gia đình của hoàng đế? Lão tử tìm một nam nhân còn tìm không ra sao? Tuy nhiên Hồ Lang, ngươi xem ngươi vết thương hình như không còn đau nữa a, mới có vài ngày mà ngứa da rồi sao, đã nói không được gọi ta là Đại tử."
Nàng lại bắt tay vào cầm bút lông còn chưa khô mực, một đường chọt vào mặt Hồ Lang, Hồ Lang cả kinh, né mặt thoát ra: "Đại tử, Đường Đại tử."
Hắn núp sau Hàm Châu, chạy vòng vòng quanh Thụy Từ, nhưng vẫn còn lấy biệt hiệu của Đường Đại ồn ào một mạch. Đường Đại giơ chân, Hàm Châu cười dùng khăn lụa chấm nước trà thay hắn lau đi vết mực trên mặt.
Năm người nổi tiếng ở Công Khai Đình, ngôn tình tân tú của Vạn Tượng thư cục tiếp tục giày xéo sân cỏ. >_
Đường Đại một hồi lâu quay về Phù Vân tiểu trúc, liền thấy người nào đó chờ đã thực lâu.
Nàng lúc này rất lễ phép, hận không thể biến ra cái đuôi để vẫy mừng hắn: "Vương gia ngài tới rồi? Ăn cơm xong rồi sao?"
Người nào đó buồn rầu nhìn ra gốc mai trong vườn: "Ngươi ngày hôm nay nói xấu bản Vương!"
Ngữ khí khẳng định.
Đường Đại ngụy biện: "Ta làm sao có khả năng nói xấu Vương gia chứ, ta đối với Vương gia cung kính còn không kịp đây...."
Không ngờ ai đó rõ ràng có chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực: "Ngươi nói bản Vương keo kiệt. =. ="
Đường Đại: "...=. =!!"
"Đến góc tường sám hối."
Đường Đại lệ rơi đầy mặt, biết vậy chẳng làm.
Vì vậy Đường Đại trong phòng, Vương gia ngồi bên cạnh bàn, uống một chút rượu, ngâm nga một khúc hát, nhìn ai đó ngồi xổm góc tường, hai tay nắm vành tai, sám hối: "Không được ở sau lưng nói xấu Vương gia, không được ở sau lưng nói xấu Vương gia, không được ở sau lưng nói..."
Người nào đó chậm rãi bước tới, trước tiên sờ sờ lưng nàng, sau đó vẫn như cũ ngữ khí rất khẳng định: "Ồ, Đường Đại, ngươi lại mập lên!"
Đường Đại đau lòng nổi giận: "Nói bậy, ta hôm qua đi mua thịt heo ở nhà Trương đồ tể trên phố có cân qua!"
"Ừ?!" Tay ai đó tăng sức trên lưng nàng, Đường Đại khóc lớn, vì vậy lời sám hối của nàng trở thành: "Không được ở sau lưng nói Vương gia nói bậy, lời Vương gia nói ra đều đúng, không được ở sau lưng nói Vương gia nói bậy, lời Vương gia nói ra đều đúng, không được ở sau lưng nói Vương gia nói bậy..."
Người nào đó phi thường tự hạ thấp địa vị ở trên lưng nàng ngồi xuống, nhẹ vỗ về lưng Đường Đại, thở dài thở ngắn: "Đường Đại, bản Vương thật sự mệt chết đi a."
Đường Đại ngàn vạn lần không dự liệu được lưng còn có thể dùng làm tọa kỵ trong cuộc sống. Nàng có ý làm một liệt mã, đem tên xấu xa trên lưng vứt ngã cho xong việc, lại nghĩ ở trên chỉ cách mặt đất khoảng cách một thước, độ cao này... Sợ là quẳng hắn không chết được? Đến lúc đó chỉ có thê thảm, không biết đến lúc đó lại bắt chẹt bao nhiêu bạc của nàng?
=_=###
Đường Đại cứ như thế đem lời sám hối mới niệm đến một nghìn lần, Vương gia trên lưng nàng lại không có động tĩnh, Đường Đại cẩn thận nhìn chừng thì hắn cư nhiên cưỡi Đường Đại dựa vào tường ngủ mất!!!
Giấc ngủ này, Đường Đại nằm úp sấp hết nửa canh giờ. Dụ vương gia tỉnh lại phát hiện sắc trời đã tối, tọa kỵ của hắn còn rất ngoan ghé vào góc tường, hắn thấy rất kinh ngạc, khả năng này với tính nết của nàng thật không hợp a: "Ngươi vì sao không gọi bản Vương dậy?"
Đường Đại nửa quỳ rạp trên mặt đất, nàng tất nhiên không dám thừa nhận mình sợ bị hắn bồi thường tiền khi phá hoại giấc ngủ của hắn: "Không dám phá nhiễu mộng đẹp của Vương gia."
Dụ vương đứng dậy, toàn bộ tay chân nàng đã tê rần. Hắn kéo nàng đến bên giường: "Trời tối rồi, bản Vương hôm nay sẽ không sủng ái ngươi. Lần này cho ngươi thiếu nợ."
Đường Đại dựa vào trên giường nhìn hắn: "Vương gia nói qua không cho thiếu nợ."
Vừa mới nói xong, "Bộp" trên đầu trúng một cây quạt: "Xem ra vừa rồi sám hối không có hiệu quả."
Đường Đại kinh hãi, nếu ngồi chồm hổm một canh giờ nữa nàng sẽ chết: "Không không không không, có hiệu quả, có thể nợ, có thể nợ, Vương gia nói ra đều đúng."
Dụ vương rất thỏa mãn: "Buổi chiều ngươi cùng Hình Viễn đi xem đại lao hình bộ." Hắn sờ sờ đầu Đường Đại."Đi tìm hiểu một chút đi, đối với tân văn của ngươi có lẽ có ích."
Đường Đại rất cảm kích, làm ngựa cho người ta cưỡi hơn tiếng đồng hồ, cái này là cảm ơn!! God, ta đặc biệt càng ngày càng có nô tính rồi? Đường Đại rất bi thương.
Toàn thân đau xót tê dại, không bị sủng ái Đường Đại cảm thấy rất khá, chỉ là Dụ vương lúc đi về làm cho Đường Đại áp lực rất lớn, hắn quay đầu lại rất đứng đắn nói: "Đường Đại, nhớ kỹ ngày mười trả tiền thuê."
Đường Đại: 〒_〒
← Ch. 17 | Ch. 19 → |