Lui về phía sau
← Ch.047 | Ch.049 → |
Thái hậu sống trong hậu cung mấy chục năm, biết rõ sự cấm kị của một đế vương, nếu hôm nay xảy ra chuyện hãm hại khác, có lẽ còn có cơ hội thay đổi tình thế, nhưng khi đã liên quan đến vu cổ, đừng nói là hoàng hậu phi tần, cho dù là hoàng thái hậu, cũng tuyệt đối không có kết quả tốt.
Bởi vậy, từ khi thái hậu vào Chiêu Minh cung, luôn giữ im lặng, khi hoàng hậu quỳ xuống thỉnh tội, chính miệng hoàng đế hỏi bà, bà đều không nói gì, thẳng đến lúc Tiêu sung dung liều mạng dập đầu cầu xin bà, bà mới ra tiếng đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng, nói: "Vương Hằng, ngươi vừa mới nói, hai cái người gỗ dùng để nguyền rủa nhị hoàng tử cùng tứ hoàng tử, được làm từ gỗ lim sao? Ai gia (cách xưng hô của thái hậu) nhớ được, loại gỗ này, cực kỳ quý báu, trừ chỗ của Tiêu sung dung, chỗ khác trong cung có ai sử dụng không?"
Vương Hằng chắp tay nói: "Bẩm thái hậu, thần đã cùng người của Thượng Cung cục* lần lượt kiểm tra qua, chỉ cần là gỗ thưởng cho các cung, đều đủ số so với sổ sách, chỉ có Thúy Vi cung, thiếu mấy bó gỗ lim. Ngoài ra, bốn người gỗ này, chú ngữ ký hiệu ở mặt trên cũng có điểm khác nhau, mặt này không phải chuyên môn của thần, nếu hoàng thượng cùng thái hậu muốn tìm hiểu sâu hơn, có thể gọi người của Thái Thường tự (một bộ trong triều đình) tới giải thích."
*Thượng Cung cục: một cục trong 6 cục trong hậu cung quản lý các đồ dùng và người hầu hạ các phi tần.
Ý nói, bốn người gỗ này được tạo ra từ hai người khác nhau, về phần sử dụng cùng mục đích... Không cần hỏi kĩ hơn, chỉ cần nghĩ qua cũng hiểu ra.
Thái hậu liếc qua bốn người gỗ đang được sắp đặt chỉnh tề trên cái khay kia, trong lòng thở dài một cái, xem ra, không bảo vệ được Tiêu sung dung rồi. May mắn tam hoàng tử còn nhỏ, ngày sinh tháng đẻ viết trên người gỗ chẳng phải của hoàng đế, còn có thể bảo vệ được tam hoàng tử. Vì thế thái hậu nói: "Chuyện này có liên quan quá lớn, để hoàng đế quyết định đi, ai gia xen vào cũng không tốt. Chẳng qua, nếu hoàng hậu có liên quan đến sự việc này, có phải cũng nên để thái tử lại đây một chuyến. Dù sao thái tử là Đông cung thái tử, việc này, không nên giấu thái tử, cũng nên cho hắn hiểu biết một chút, hoàng đế nghĩ như thế nào?"
"Cô?!" Tiêu sung dung dừng lại động tác điên cuồng, đột nhiên ngẩng đầu, một mặt không thể nào tin được nhìn về phía thái hậu vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế tựa như cũ, khuôn mặt có hai ba phần giống nàng kia, có sắc mặt lạnh nhạt hờ hững, bỗng nhiên Tiêu sung dung cảm thấy rất lạnh, một luồng ý lạnh từ nơi sâu nhất trong lòng xuyên qua trái tim, chậm rãi lan ra toàn thân, cuối cùng nàng ta không nhịn được sự sợ hãi trong lòng, cả người bắt đầu run rẩy, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định kêu: "Cô, tin tưởng con, thật sự con không lamg, cô..."
Vương Hằng cúi đầu, mắt nhìn về phía sàn đá trước mặt, dường như phía bên trên đột nhiên nở ra một bó hoa tươi, hấp dẫn tất cả sự chú ý của hắn, làm hắn nhìn hết sức chăm chú.
Vũ Văn Hi thì lại nhíu mày, cùng thái hậu nhìn nhau một lúc lâu, sau đó lại nhìn về phía Tiêu hoàng hậu vẫn đang quỳ trên mặt đất, thong thả gật đầu, nói: "Gần đây việc học của thái tử rất vất vả, việc này lại quá mức phức tạp, để thái tử không bị phân tâm, không cần gọi hắn đến. Đợi lát nữa, trẫm gặp mặt sẽ nói cho thái tử hiểu."
Thái hậu nói: "Hoàng đế nói rất có lý, theo ý hoàng đế đi."
Vừa nói ra những lời này, tất cả mọi người đều hiểu, địa vị của thái tử sẽ không bị dao động. Biểu cảm của Trương Đức phi là rõ ràng nhất, sự thất vọng trong mắt gần như tràn ra ngoài, Quý phi có chút phẫn nộ, hình như rất buồn bực, các phi tần khác cũng có vẻ mặt khác nhau. Thẩm Mạt Vân vì không để mình có vẻ khác thường, lựa chọn tiếp tục cúi đầu, trâm cài cắm ở búi tóc nhẹ nhàng rung động, dây kết lay động, che khuất ánh mắt nàng.
Chỉ cần thái tử vẫn là thái tử, hoàng hậu, sẽ vẫn cứ là hoàng hậu.
Tiêu hoàng hậu im lặng quỳ trên mặt đất, đôi mắt cụp xuống hiện lên một tia vui sướng cùng yên tâm.
Vũ Văn Hi liếc mắt nhìn mọi người trong phòng một lần, cuối cùng đặt hết chú ý lên Tiêu sung dung đang ngã trên mặt đất, sắc mặt xám xịt, nhớ tới hai cái người gỗ kia, đáy lòng bỗng dưng dâng lên ý muốn giết người. Hắn lạnh lùng chằm chằm nhìn Tiêu sung dung, nói: "Sung dung Tiêu thị, mất hết đạo đức, làm hỏng luân thường, lại còn dùng thuật vu cổ làm những việc không thể tha thứ được, tội không thể tha. Bây giờ phế vị phân sung dung, biếm vì thứ nhân (người có thân phận đê tiện), nhưng nhớ đến công lao vào cung hầu hạ nhiều năm, ban thưởng một tấm bạch lăng (vải trắng để treo cổ), để thể diện. Kéo xuống."
"Vâng." Mấy tên thái giám tiến lên, kéo Tiêu sung dung đang khóc náo không nghỉ, à, không, hẳn là thứ nhân Tiêu thị bị kéo xuống."Không, không, hoàng thượng, thiếp vô tội, thiếp thật sự không nguyền rủa nhị hoàng tử... Ô! Ô!" Tiêu sung dung điên cuồng lắc đầu quát to, lại bị người ta che miệng cứng rắn kéo xuống. Trong lúc giãy dụa, quần áo búi tóc của Tiêu sung dung trở nên xộc xệch không chịu nổi, vô cùng thảm hại, một đôi tay được bảo dưỡng rất xinh đẹp lại cào lại cấu, mười ngón tay không ngừng chảy máu, chảy hết ra sàn, nhưng sẽ không có ai để ý điểm này.
Thẩm Mạt Vân xem một màn này, đáy lòng có chút lạnh, tay không tự giác run rẩy. Đây là quyền lực của hoàng gia, cho ngươi sống thì ngươi có thể sống, cho ngươi chết thì ngươi chết, không có đạo lý, không có công bằng, quy tắc của thời đại này chính là như thế.
"Về phần tam hoàng tử..." Vũ Văn Hi nhíu mày, tầm mắt dạo qua một vòng, đang muốn mở miệng, lại bị thái hậu đánh gãy.
"Tam hoàng tử đưa đến Thọ Khang cung đi, tuy ai gia đã lớn tuổi, chăm sóc một đứa bé cũng không thành vấn đề." Thái hậu nói.
Vũ Văn Hi có chút không đồng ý, nhưng trong thời gian lại không tìm được người thích hợp, chỉ có thể đồng ý."Trẫm sẽ lập tức hạ chỉ, ôm tam hoàng tử đi Thọ Khang cung, do mẫu hậu chăm sóc."
Thái hậu "Ừ" một tiếng, không tiếp tục nói chuyện, duy trì sự im lặng.
Giải quyết xong Tiêu sung dung, Vũ Văn Hi mới lại nhìn về phía Tiêu hoàng hậu, vẻ mặt bình tĩnh gần như tàn khốc, nói: "Hoàng hậu làm việc có chút mắc sai lầm, muốn dùng thuật vu cổ hại người, nhưng không được ông trời cho phép, bây giờ dâng lên con dấu, sau này lui về Chiêu Minh cung." Nghĩ nghĩ, lại nói: "Dựa vào tình cảm với thái tử, vẫn giữ nguyên phân lệ của hoàng hậu như cũ, không có sự thay đổi gì."
"Mẫu hậu, ngài cảm thấy như vậy được không?" Hoàng đế nói xong, thế này mới hỏi ý của thái hậu.
Sắc mặt thái hậu không thay đổi gật đầu, nói: "Hoàng đế là vua của một nước, ngươi làm chủ là được."
Tiêu hoàng hậu cúi đầu nghe xong lời nói của hoàng đế cùng thái hậu, mới hành lễ nói: "Tạ ơn hoàng thượng." Trong lòng tràn đầy sự đau sót, có nỗi khổ không thể nói lên lời, lúc này nàng mới hối hận ngày đó không nên để Thu Tuyết bỏ người gỗ vào Trường Nhạc cung, nàng nên khéo léo hơn một chút, đặt người gỗ ở chỗ nhị hoàng tử hoặc tứ hoàng tử, hãm hại Thục phi, chẳng phải là rất tốt sao?
Thực sự là một bước đi sai, từng bước sai. Tiêu hoàng hậu chỉ hy vọng qua trận phong ba này, sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của con. Hôm nay nàng chỉ bị giam lỏng ở Chiêu Minh cung, bị bắt giao bảo ấn ra, vẫn còn giữ danh phận hoàng hậu, chẳng qua là dựa vào con nàng là Đông cung thái tử. Nếu con trai nàng không là thái tử, Tiêu hoàng hậu tin tưởng, chờ đợi nàng, ít nhất sẽ là một đạo thánh chỉ biếm nàng thành thứ nhân (người có thân phận đê tiện), giống như Tiêu sung dung, vắng vẻ trong cửa cung như vậy, sống chết không có ai biết.
Vũ Văn Hi lại nhìn thoáng qua Tiêu hoàng hậu, hình như có chút không đành lòng, nhân tiện nói: "Hoàng hậu đứng lên đi."
Lúc này có một gã cung nữ tiến lên đỡ Tiêu hoàng hậu đứng dậy, cũng giúp nàng ngồi xuống. Cử chỉ săn sóc này, cũng không làm Tiêu hoàng hậu có sắc mặt tốt hơn một chút, ngược lại có vẻ có mấy phần châm chọc. Đầu này đâm người ta một đao, quay đầu giúp người ta xoa vết máu chảy ra. Muốn người khác mang ơn mình sao?
Thẩm Mạt Vân rõ ràng nhìn thấy, trong mắt Tiêu hoàng hậu, hoàn toàn là sự thất vọng, chẳng sợ vẻ mặt nàng ta có đoan trang lễ độ đến mức nào, cũng không che giấu được sự tuyệt vọng trong ánh mắt. Thẩm Mạt Vân chậm rãi dời tầm mắt đi, nàng đã đánh cược thắng rồi, nhưng lại không có cảm giác sung sướng vui vẻ gì. Xử lý xong hoàng hậu cùng Tiêu sung dung, giống như mọi chuyện đã kết thúc, nhưng Thẩm Mạt Vân biết, chuyện này, còn lâu mới kết thúc, mấy ngày tiếp theo, sẽ là sự tinh phong huyết vũ hắc ám.
Đế vương giận dữ, xác chôn nghìn dặm.
Lúc này, Vũ Văn Hi mở miệng nói: "Hoàng hậu lui về Chiêu Minh cung, quý phi quản lý con dấu của hoàng hậu, Đức phi, Thục phi, Hiền phi ba người cùng nhau giải quyết việc trong hậu cung. Nếu gặp chuyện lớn không thể tự quyết định, có thể bẩm báo với thái hậu hoặc trẫm."
"Vâng, xin nghe theo ý chỉ của hoàng đế." Bốn người đứng dậy, cùng nhau hành lễ nói.
Sau đó, hoàng đế còn nói thêm mấy câu, lúc này mới cho nhóm phi tần lui ra.
Sau khi rời khỏi Chiêu Minh cung, lúc Thẩm Mạt Vân ngồi trên kiệu, không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua Chiêu Minh cung. Cung điện vốn rất trang nghiêm cao quý, ở dưới bầu trời dầy đặc mây đen, hiện ra mấy phần cảm giác sa sút. Gió nhẹ thổi qua, cuốn lấy vài miếng lá cây, lâng lâng xẹt qua trước mắt nàng, sau đó bay xa, mang đi một tia phiền muộn.
Trở lại Trường Nhạc cung, cung điện bên ngoài vốn bị lục tung, đã được sửa sang lại, Thẩm Mạt Vân được đám người Hồng Tịch đón vào, trên mặt ai hầu như đều có vẻ mặt thấp thỏm lo âu, chỉ khi nhìn đến nàng, mới lộ ra mấy phần an tâm.
Đến buổi tối, Thẩm Mạt Vân tự tay ôm nữ nhi, dỗ nữ nhi ngủ, ngay cả bà vú cũng bị nàng vẫy lui đến phía ngoài. Xem khuôn mặt đang ngủ thơm ngọt của nữ nhi, nàng đột nhiên cảm thấy, tất cả những việc mà nàng làm thật đáng giá.
Tiêu hoàng hậu, Tiêu sung dung, trải qua chuyện này, quyền lực hoàng hậu trong hậu cung bị giảm mạnh, nếu không phải có một vị thái tử, không lâu sau có thể sẽ có ý chỉ phế hậu, thật sự là đáng tiếc. Chẳng qua có thể làm mất quyền lực quản lý hậu cung trên tay Tiêu hoàng hậu, cũng không mất công nàng tạo ra cái bẫy này, nhẫn tâm kéo nhiều người chết cùng như vậy.
Về phần thái tử...
Thẩm Mạt Vân sờ khuôn mặt non nớt đang ngủ của nữ nhi, nghĩ rằng cái gọi là "Không có con trai trưởng lập con cả", Đức phi hẳn là sẽ không nhịn được thôi...
Cảnh Phúc cung, trong phật đường nhỏ.
Cao Hiền phi mặc một bộ quần áo đơn giản, biểu cảm bi thương cầm lấy ba nén hương, sau khi đốt lên liền cầm ở trong tay, thì thào nói: "Đứa nhỏ, rốt cục mẫu thân cũng báo thù cho con. Con khốn nạn họ Tiêu kia, ả ta cũng có ngày hôm nay, chỉ là một mảnh vải trắng, rất tiện nghi cho ả. Nương thật sự là hận không thể băm vằm ả ta thành trăm mảnh. Chỉ tiếc, con của con khốn nạn kia còn sống, đều do mẫu thân vô dụng, không dám cho liều thuốc quá nặng trong lư hương, mỗi lần chỉ có thể cho vào một chút, khiến con khốn nạn kia mỗi ngày ngửi một chút. Đáng tiếc cuối cùng vẫn thất bại, vẫn không thể làm mất khối thịt trong bụng kia của ả..."
Cao Hiền phi tràn đầy hận thù nói xong, trong mắt một mảnh điên cuồng, năm đó khi Tiêu sung dung mới vào cung, nàng ta đã mang thai, hoàng hậu cùng Tiêu sung dung đố kị nàng được sủng ái, liền để Tiêu sung dung giả vờ vòng cổ trân châu rơi trên mặt đất, làm bộ như không cẩn thận trượt chân, sau đó đụng vào nàng, làm hại đứa nhỏ trong bụng nàng, không đầy bốn tháng đã bị sinh non. Cố tình Tiêu hoàng hậu còn giúp đỡ Tiêu thị, thuyết phục hoàng thượng, chỉ phạt Tiêu thị giam cầm mấy tháng.
Ha, đứa nhỏ của nàng bị chết mất, đầu sỏ gây nên thế nhưng chỉ bị giam cầm mấy tháng?!! Đúng là mỉa mai! Nếu nói trước kia nàng còn có mấy phần ảo tưởng với hoàng thượng, từ ngày đó, nàng đã hoàn toàn thất vọng về hoàng đế.
Được Tiêu gia ủng hộ so với một đứa nhỏ sớm bị sinh non, bên nào nhẹ bên nào nặng, đáp án không cần nói cũng biết.
Kể cả nữ tử khuynh quốc khuynh thành, chỉ gặp được hôn quân*, mới có thể khuynh quốc khuynh thành.
*Hôn quân: hoàng đế ham mê sắc đẹp không quan tâm đến đất nước.
Đối với người đàn ông trên Kim Loan điện kia, quyền thế, vĩnh viễn mới là quan trọng nhất.
Ngày thứ hai, thời tiết đẹp, bầu trời xanh thẳm bay mấy đóa mây trắng cực lớn, nhưng dưới cảnh đẹp như vậy, cũng trình diễn một cảnh tượng máu chảy thành sông. Bọn thị vệ không hề chùn tay bắt từng cung nữ thái giám, trong cung một mảnh hỗn độn, tiếng khóc tiếng la hét, tiếng khóc nức nở, tiếng kêu đau khổ, tiếng kêu rên, thậm chí có cung nữ quá sợ hãi muốn chạy trôn ra bên ngoài để thoát thân. Kết quả chạy được vài bước, đã bị một thanh kiếm đâm xuyên qua người, kết thúc cuộc sống mười tám năm của nàng ta.
Máu tươi chảy lan đầy đất.
Cảnh tượng như vậy, kéo dài trong năm ngày. Đợi mọi việc yên ổn trở lại, Tần Doãn lén lút nói với Thẩm Mạt Vân: "Nô tì nghe nói, việc vu cổ lần này, không sai biệt lắm có hai trăm người bị liên lụy vào. Những cung nữ thái giám từng hầu hạ trong Thúy Vi cung, hoàng thượng hạ lệnh không lưu lại một người nào, kể cả Chiêu Minh cung, cũng hầu như không giữ lại người nào."
Thẩm Mạt Vân đóng chặt mắt, rồi lập tức mở ra, trong mắt không hề có gợn sóng, chỉ nói: "Đã biết, ngươi lui ra đi."
"Dạ" Tần Doãn hành lễ lui ra.
Thẩm Mạt Vân dựa vào ghế quý phi ở phía sau, khẽ thở dài, hơn hai trăm người a...
← Ch. 047 | Ch. 049 → |