Bây giờ mới kể lỗi lầm ngày xưa (2)
← Ch.15 | Ch.17 → |
Sáng sớm hôm sau, Dung Trần Tử rửa mặt chải đầu xong, liền dẫn theo chín đệ tử chân truyền đều có tên đệm là Thanh chuẩn bị đi đến Lý Gia Tập, những đạo đồng còn lại cùng với hơn một trăm hộ dân trong trấn di chuyển đến ở tạm trong An Quốc tự nằm cạnh trấn Lăng Hà. Vị Lâm Thiên hộ đến truyền dụ tuy cũng kín đáo buông vài câu khiển trách, nhưng lại e ngại Trang Thiếu Khâm, nên không dám làm trái. Trang Thiếu Khâm cũng lâm vào thế khó xử, dù hắn là Quốc sư, nhưng sao có thể làm trái được ý Thánh thượng. hắn vừa đấm vừa xoa, cuối cùng Lâm Thiên hộ cũng đồng ý kéo dài thêm ba ngày nữa, sau ba ngày nếu như chưa diệt được Minh xà, sẽ phóng hỏa đốt sạch thôn làng.
Dung Trần Tử ôm Hà Bạng từ trên giường dậy, nàng lười biếng, đến giờ vẫn còn đang ngủ. Những người khác trong Đạo tông đã thu dọn hành trang xuất phát đến núi Trường Cương hết rồi, bình thường Dung Trần Tử chỉ mang tạm theo mấy cái bánh bao để ăn trên đường, cũng coi như là bữa sáng, nhưng hiện giờ có thêm Hà Bạng nên không thể tạm bợ cho xong được. Nàng là người tham ăn, lượng thức ăn tuy nhiều, nhưng tốc độ ăn lại chậm. Tuy Dung Trần Tử đang rất nóng ruột, nhưng cũng không đành lòng thúc giục - Nếu nàng ấy không ở cùng mình, thì đâu phải bôn ba như vậy?
Sư phụ không tỏ thái độ gì, thì đương nhiên đám đồ đệ cũng chỉ còn cách đợi. Chín tên tiểu đạo sĩ đứng ngay ngắn chỉnh tề, xếp thành một hàng dài, đợi nàng ăn no là lên đường. Nàng chậm chạp vét cháo, con rắn ba mắt lại câu được hai con cá, Thanh Vận liền nấu một nồi canh cá ăn kèm với cơm, nàng ăn hơn nửa nồi hết gần một canh giờ, mới tạm coi là no.
một đoàn mười hai người cộng thêm một con rắn, hùng dũng thẳng tiến đến Lý Gia Tập.
Lý Gia Tập nghèo, thật sự rất nghèo. Đường xá chật hẹp, kẹp giữa núi Trường Cương và trấn Lăng Hà, nơi hẹp nhất chưa đầy nửa thước, bên tay phải là vách đá sâu vạn trượng, đi lên đó khiến người ta phải kinh hồn bạt vía. Cũng may sức chân của đoàn người Dung Trần Tử ổn định vững chắc, trừ việc bùn nhão cỏ dại trên đường đi dính đầy người thì cũng không có gì nguy hiểm. Về phần con rắn kia thì càng khỏi phải nói - Đừng nói là có đường, dù chỉ có một cái lỗ nó cũng có thể trườn qua được. Qua một con đường ruột dê, men theo con đường nhỏ khúc khuỷu dưới chân núi, thì thấp thoáng đã có thể nhìn thấy một thôn trang được bao quanh bởi hàng cẩm trúc.
đang là mùa đông nên thời tiết rất lạnh, mây đen che lấp ánh mặt trời, khiến ánh sáng càng trở nên ảm đạm hơn. Bước gần tới Lý Gia Tập có cảm giác như bước vào một thế giới khác - Khói bụi khắp mọi nơi, đập vào mắt là cả một khung cảnh cát vàng, ngay cả bầu trời cũng mang theo màu sắc của đồng cổ. Gió cuốn những chiếc lá trúc bay tán loạn, vang lên âm thanh xào xạc đìu hiu. Cả vùng Lý Gia Tập không nghe thấy một tiếng chim hót, không nhìn thấy một người bóng người sống, lặng ngắt như một tòa thành đã chết. Dung Trần Tử đi trước, Diệp Điềm bám sát theo sau, tuy vẻ mặt vẫn trấn tĩnh như thường, nhưng bảo kiếm đã rút ra khỏi vỏ nắm chắc trong tay. Con người chỉ có khi sợ hãi mới bất tri bất giác muốn bảo vệ bản thân. Ngược lại Hà Bạng lại đi đứng đường hoàng đằng sau, thỉnh thoảng lại nhìn ngang ngó dọc, dáng vẻ vô cùng hiếu kì.
Rừng trúc giờ đã sớm trụi lủi trơ cả gốc, lá trúc khô vàng rụng không ai quét dọn, phủ đầy mặt đất. Men theo con đường nhỏ đi tiếp, cạnh đó có một hang đá, bên trong là những đống đá nằm ngổn ngang. Dung Trần Tử vừa giẫm chân vào, thì đột nhiên một luồng gió tanh bốc lên, một trận lá khô lao tới, hắn nâng kiếm lên nghênh đón, nhưng gió lại chỉ mang theo lá rụng, không có thứ gì khác. Kiếm của hắn chém vào khoảng không, nhưng lại nhìn thấy trong khe đá có một bóng đen chợt lóe lên, rồi một con rắn nhỏ lao về phía Diệp Điềm!
Lòng bàn tay Diệp Điềm toàn là mồ hôi, vội vung kiếm lên chặn lại, thân giữa của bóng đen đứt đoạn, máu bắn lên khắp mặt, nhưng nó vẫn ngoác to miệng bổ nhào lên mặt nàng. Đầu con rắn nền đen hoa văn đỏ, hai hàng răng nanh sắc nhọn, nhất thời khiến Diệp Điềm hơi chùn tay. Nàng thu kiếm về bảo vệ thân thể, Dung Trần Tử cũng lao tới cứu, còn chưa kịp lại gần, đầu của con rắn đã khựng lại giữa không trung, không xa không gần, vừa đúng ngay chóp mũi Diệp Diềm.
Diệp Điềm sợ hãi hai mắt trợn trừng, không dám cử động, ngón tay nhỏ nhắn mềm mại của Hà Bạng khẽ trỏ ra, đầu con rắn dữ tợn dường như bị bọc trong một màn nước trong veo, làn sóng nước khẽ xao động, cũng chẳng kịp nhìn thấy gì, toàn bộ cái đầu của con rắn tan ra trong nước, quả bóng nước rơi đánh bịch một tiếng xuống đất, thấm vào lớp bùn đất phía dưới. Diệp Điềm nổi giận lôi đình: "Đúng là đồ trai nước xấu xa, cô không thể ra tay sớm hơn chút nữa sao?".
Hà Bạng đứng sau lưng nàng cười hì hì: "Ối cha mẹ ơi, đã cắn phải cô đâu cơ chứ?".
Diệp Điềm vẫn còn muốn nói nữa, nhưng Dung Trần Tử đã ho khan một tiếng can ngăn: "Được rồi, phải cảnh giác hơn đấy". Diệp Điềm nghe vậy liền quay ngoắt mặt đi không thèm để tâm tới hắn nữa: "Huynh đứng về phe nàng ta!". Hà Bạng tung tăng chạy đến bên Dung Trần Tử thân thiết dụi dụi vào người hắn, Dung Trần Tử khẽ vỗ vỗ lên đầu nàng động tác thoáng mang theo sự trách phạt, bàn tay lúc nhấc lên rất mạnh, nhưng khi hạ xuống lại cực nhẹ: "không được nghịch ngợm nữa".
Xuống đến lưng chừng núi thì nhìn thấy một hộ gia đình, hàng rào bên ngoài căn nhà gỗ nhỏ cắm đầy tre, trong sân trồng rất nhiều cam, trên cây từng quả từng quả cam vàng ươm đung đưa lắc lư giữa những tán lá xanh mướt, giống như những chiếc đèn lồng nhỏ xinh. Hà Bạng nào đã nhìn thấy cam bao giờ, nàng lập tức chạy ngay đến bên cạnh Dung Trần Tử: "Tri quan, người ta muốn ăn quýt!".
Dung Trần Tử đang muốn vào đó xem thử, nên đương nhiên đồng ý ngay: "Đó là cam, ta đi xem thử căn nhà đó có chủ nhà không, rồi sẽ mua cho người vài quả".
Hà Bạng nghe vậy vô cùng vui vẻ, nàng không hề lịch sự, thò tay đẩy cánh cổng nhỏ bằng trúc ngoài hàng rào ra, Dung Trần Tử vội vàng kéo nàng lại: "Cẩn thận, để ta vào trước, ngộ nhỡ bên trong có rắn, cũng dễ ứng phó hơn...".
Hà Bạng cắt ngang lời hắn: "Tiểu tam nhi, nhanh vào đi!".
Con rắn ba mắt trườn lên từ phía sau, có chút không tình nguyện, nhưng lại không dám làm trái mệnh lệnh của Hà Bạng, đành nhẹ nhàng trườn vào dò mìn. Khi nó mới trườn đến cửa, thì đột nhiên bên trong có người mở cửa bước ra, vừa nhìn thấy thứ nền xanh vân đen, người đó sợ đến thiếu chút nữa là chết ngất.
Dung Trần Tử vội vàng đỡ lấy. Người ra mở cửa là một người phụ nữ trẻ mặc áo bông in hoa, tầm hai mươi tuổi, dáng vẻ rất thanh tú, nhưng cách ăn mặc lại quá mộc mạc, trên quần áo còn có mấy chỗ vá. Thấy mình ngã vào vào tay của một người xuất gia, người đó hoảng sợ hét lên một tiếng, cũng may Diệp Điềm đã kịp tiến lên đỡ nàng ta dậy.
Nhìn thấy Diệp Điềm trang nghiêm, có dáng vẻ của một đạo cô đáng tin cậy, người phụ nữ mới thấy yên dạ, vỗ vỗ lên ngực mình: "Dọa chết tôi rồi, các vị là ai?". Nàng ta lại liếc nhìn Dung Trần Tử, khuôn mặt ửng hồng, đột nhiên nhớ ra: "Lẽ nào là Dung Trần Tử đạo trưởng ư?".
Lý Gia Tập là một nơi rất nghèo, ngay cả thầy âm dương cũng không sao mời nổi, người thường xuyên tới đây cũng chỉ có Dung Trần Tử. Dung Trần Tử vừa mới gật đầu, còn chưa kịp nói gì, người phụ nữ đã thay đổi ngay thái độ: "Ôi, thật là thất lễ quá". Nàng ta lau lau tay vào vạt áo, lại lén liếc nhìn Dung Trần Tử thêm vài lần nữa, tuy rằng Dung Trần Tử thỉnh thoảng có tới đây, nhưng nói cho cùng thì trong ngoài cũng có khác biệt, nàng cũng đã từng cách một lớp rèm trúc nhìn thấy hắn vài bận, nhưng hiện giờ không gì che chắn, lại càng cảm thấy nghiêm trang sừng sững, "Đạo trưởng nhanh mời vào trong, mời vào trong!".
Dung Trần Tử cũng đang có chuyện muốn hỏi, nên đương nhiên không từ chối. Cả đoàn người bước vào trong nhà, người phụ nữ vội vàng vào buồng trong mời người cha già của mình ra. Hà Bạng là người không có tính kiên nhẫn: "Tri quan, quýt!".
Dung Trần Tử cười khổ, màn trúc ở buồng trong được vén lên, một ông lão tầm bảy mươi tuổi chống gậy đi ra, hàng mày trắng chòm râu bạc, đôi mắt sáng ngời, dáng vẻ rất hiền lành lương thiện: "Tri quan!". Nhìn thấy Dung Trần Tử, ông lão liền xúc động, tiến lên trước nắm chặt lấy tay hắn định quỳ xuống: "Tri quan, coi như đã chờ được ngài đến đây rồi! Ngài nhất định phải cứu chúng tôi!".
Dung Trần Tử vội vàng nâng ông lão dậy, trong giọng nói mang theo vẻ đạo nghĩa hiển nhiên: "Lão Hứa yên tâm, diệt trừ tà ma bảo vệ chính nghĩa, là trách nhiệm hiển nhiên của người tu đạo. Nhưng bần đạo vẫn còn một số chuyện muốn hỏi lão". Ông lão liên tục gật đầu: "Có thể giúp được cho Tri quan, thì dù lấy cái mạng già này của lão đi cũng đáng giá. Lão đã sống đủ rồi, chỉ tiếc cho lũ trẻ con trong thôn, bọn chúng đều còn quá nhỏ!".
Dung Trần Tử vô cùng nghiêm túc hỏi vấn đề đầu tiên, câu hỏi khiến sắc mặt Thanh Huyền, Thanh Tố đều đỏ hồng cả lên: "Lão Hứa... Lão có thể bán cho bần đạo mấy quả cam trong vườn được không...?".
Kết quả không cần phải nói, đương nhiên Hà Bạng được ăn quả to nhất chín nhất. Lão Hứa bảo người phụ nữ tìm một cái thang, chọn hái những quả cam to vỏ mỏng lại nhiều nước, nhiệt tình đưa cho nàng hẳn một bọc. Lập tức thiện cảm của Hà Bạng giành cho ông lão và người phụ nữ tăng lên đáng kể: "Oa oa, tiểu Hứa các ngươi thật là tốt bụng, cam nhà các ngươi cũng rất ngon. Sang năm ta sẽ lại đến nhà các ngươi ăn cam".
Nghe vậy lông mày Dung Trần Tử nhíu chặt: "Sao lại xưng hô với người ta như vậy, không lễ phép! Gọi là Hứa bá bá!".
Thanh Huyền đang bóc vỏ cam cho Hà Bạng, nàng liền nhét hai múi cam to nhiều nước nhất vào miệng khiến cả khoang miệng vàng óng, còn lủng bủng nói không rõ tiếng: "Nhưng ông ta không gánh nổi đâu!".
Lão Hứa ngược lại không hề để tâm, nụ cười hiền lành mang theo chút khổ sở: "Nếu sang năm tiểu lão vẫn còn sống, thì tiểu lão nhất định sẽ sai bọn chúng mang tất cả cam trong vườn đến cho cô nương, không cho người khác động vào dù chỉ là một quả".
Cam vừa to lại vừa ngọt, Hà Bạng lập tức hạ quyết tâm: "Cả nhà các ngươi đều sẽ sống, không cho chết một ai hết, sang năm ta sẽ lại tới đây ăn cam!".
Người phụ nữ mặc áo bông in hoa bưng mấy bát trà ngọt bước vào, chia cho mỗi người một bát, nhìn thấy con rắn ba mắt đang nhìn ngó xung quanh kia, nàng vẫn còn có chút sợ sệt, đứng cách hẳn ra xa. Ngược lại lão Hứa sống đã lâu, cũng đã nhìn thấy nhiều thứ, hơn nữa lại quen biết với Dung Trần Tử, nên không hề sợ hãi. Nghe những lời Hà Bạng vừa nói, ông liền nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt lại lấp loáng lệ: "Chỉ đáng tiếc là hai người trong nhà lão sắp chết rồi".
Ông lão vừa dứt lời, khuôn mặt Dung Trần Tử biến sắc, lập tức quở trách: "Lão Hứa! Chuyện quan trọng như vậy, lão phải nhắc tới trước tiên chứ, sao lại để chậm trễ đến giờ?". hắn sải bước vào trong buồng: "Người đang ở đâu...?". Lời còn chưa dứt, thì hắn đã nhìn thấy trong nhà lão Hứa có hai phòng ngủ, nằm ở trên giường là cậu con trai gầy như que củi và đứa cháu nội sắp lên tám.
Dung Trần Tử vội vàng bước nhanh đến bên giường, duỗi tay ra bắt mạch. Lúc bắt mạch hắn cực kì tập trung, Hà Bạng liền cầm một quả cam đã được bóc vỏ nhảy đến trước mặt hắn, đút cho hắn một múi: "Cam nhà bọn họ rất ngon, Tri quan, ngươi phải chữa khỏi cho họ đấy".
Múi cam ngọt mát vào đến miệng, nhưng hàng mày của Dung Trần Tử lại nhíu chặt lại. Hai người nằm trên giường sắc mặt vàng vọt, chỉ còn thoi thóp thở. Thần sắc hắn trở nên nghiêm trọng: "Là do tà vật hút dương khí của họ, nhưng lại không giống do Minh xà làm". Khuôn mặt hắn rất nặng nề, Hà Bạng không màng đến nhiều thứ như vậy, nàng quan tâm đến bệnh tình của hai người này còn hơn cả ông lão nữa kìa: "Có thể chữa khỏi không?".
Giọng điệu của Dung Trần Tử trầm thấp: "Tà vật đương nhiên bần đạo có thể đuổi đi được, nhưng tinh khí của hai người này đã tận, gần như đã không còn thấy mạch nữa rồi, chỉ sợ là...".
Lão Hứa nghe vậy, trong mắt tràn đầy bi thương, nhưng đây cũng không phải chuyện gì quá bất ngờ: "Đó cũng là số mệnh, không ngờ cả đời lão làm toàn việc thiện, vậy mà cuối cùng lại phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh...". Ông lão chấm nước mắt, lại sụp xuống vái lạy Dung Trần Tử. Dung Trần Tử hoảng hốt vội nâng ông lão dậy, giọng nói của ông nghẹn ngào: "Tri quan, nếu như con trai, cháu trai của lão đều chết, thì chỉ còn lại một mình đứa con dâu này, Ngân Linh là một đứa con ngoan, lão cầu xin ngài hãy cứu giúp con bé".
Dung Trần Tử còn chưa kịp trả lời, Hà Bạng đã sán lại: "Có phải là lấy nguyên khí bồi bổ, thì bọn họ sẽ không chết nữa đúng không?".
Nàng duỗi tay ra chạm vào đứa bé, Dung Trần Tử gật gật đầu: "Ừ, nhưng nguyên khí của con người vô cùng quý giá, chỉ sợ là...".
hắn còn chưa nói hết câu, Hà Bạng đã tiến gần đến trước mặt hắn, nàng vừa ăn cam, vừa nói không chút để tâm: "Lần trước nguyên tinh ngươi truyền cho người ta, người ta vẫn chưa dùng hết, giờ truyền lại một chút cho bọn họ, thì bọn họ có thể sống lại không?".
Người xuất gia khi nhắc đến nguyên tinh, thì đương nhiên đều biết đó là thứ gì. Đôi mắt tròn xoe của nàng mở thật lớn, ngây thơ thuần khiết vô cùng, khiến cho một người đức cao vọng trọng như Dung Trần Tử xấu hổ đến độ suýt chút nữa chui đầu xuống đất. Dường như chín tên tiểu đạo sĩ buồn cười đến sắp vỡ bụng, nhưng lại không dám thể hiện ra. Diệp Điềm phun thẳng toàn bộ số trà ngọt trong miệng lên tường. Dung Trần Tử ho khan một tiếng, hạ thấp giọng xuống nói: "đã truyền sang cho người rồi... thứ ở trong cơ thể, làm sao truyền được?".
Hà Bạng lại đút cho hắn một múi cam, vỗ vỗ lên cái vỏ không tồn tại của mình: "Đều hóa thành nước tinh khiết dự trữ trong đây rồi. Trong một lúc, người ta không thể tiêu hóa được nhiều như vậy đâu".
Dung Trần Tử lại ho khẽ vài tiếng, quay mặt đi chỗ khác, mặt hơi ửng hồng khả nghi: "Ừ, vậy người truyền cho bọn họ đi".
Hà Bạn ăn nốt số cam, rồi bò lên giường, ngón tay trỏ như ngọc mài ấn lên trán đứa bé nằm bên trái giường, không biết nàng đã làm thế nào, chỉ thấy ở ngón trỏ từ từ nhỏ ra một giọt nước, giọt nước rất nhanh đã thấm vào mi tâm của đứa bé, trong chớp mắt, đứa bé vốn chỉ còn thoi thóp sắc mặt dần dần trở nên hồng hào.
Dung Trần Tử vốn là cao đạo, nguyên dương tinh thuần, thứ truyền cho Hà Bạng lại càng không hề qua loa đại khái. Lại thêm việc hắn là Chính thần chuyển thế, thứ tinh khí ấy có thể nói là vô cùng quý báu. Chỉ nhỏ một giọt be bé như vậy, nhưng với một người bình thườngđã là quá dư dật, nếu tiên căn của hắn đủ, thậm chí có thể xuyên qua âm dương, tu thành chính đạo. Hà Bạng toan trèo lên người Hứa Thiết Trụ, con trai lão Hứa đang nằm bên phải giường, thì Dung Trần Tử vội vươn tay ra giữ nàng lại, khiến nàng không trèo qua được, đành bĩu môi nhỏ một giọt lên giữa lông mày anh ta từ rất xa.
Trong nháy mắt, sắc mặt Hứa Thiết Trụ đã hồng hào hẳn lên, lão Hứa muốn quỳ sụp xuống, nhưng Dung Trần Tử liền giữ ông lại. Hà Bạng cũng rất vui vẻ: "Các ngươi đều sống lại rồi, sang năm ta lại tới đây ăn cam".
Cả người lão Hứa run rẩy, nói liền một hơi: "Ngân Linh, đi hái hết cam trên cây xuống đây, để tiên cô ăn cho đã!".
Nhìn những quả cam vàng ươm xếp chất đống bên ngoài, Diệp Điềm sợ hãi: "Trai nước xấu xa, hái hết xuống thế này tự cô đi mà khiêng lấy!".
một quả cam ngọt nặng bốn lạng, một mình Hà Bạng ăn đến sáu quả! Tranh thủ lúc nàng ăn cam, Dung Trần Tử cũng đại khái hiểu được tình hình gần đây ở Lý Gia Tập - Từ sau vụ chó điên ăn thịt người, số người mất tích trong thôn ngày một nhiều. Gần đây nhất, không hiểu sao bầu không khí nơi này luôn bị bao phủ bởi một lớp cát vàng, ngay cả mặt trời cũng không thấy xuất hiện nữa. Sau đó vào một tối, có thằng bé ba tuổi nhìn thấy Lý Bàn bị con chó điên cắn đến mức biến dạng không thể nhận ra được nữa đang đi lại lung tung khắp nơi. Động tác của Lý Bàn cứng nhắc, đôi mắt bị móc ra lủng lẳng treo ở vành mắt. Lúc đầu, mọi người cho rằng thằng bé đó nói vớ vẩn, nên cũng không để ý tới lắm. Sau đó có một đêm, khi Lý Thạch đang mơ màng ngủ, thì nghe thấy có người gõ cửa, bèn mở ra xem, thì nhìn thấy con trai mình máu thịt bầy nhầy đứng trước cửa, khuôn mặt lúc nhúc đầy giòi bọ. Lý Thạch bị dọa cho khiếp đảm, đến tận giờ nói năng vẫn còn lắp bắp.
Về sau, những chuyện kì lạ trong thôn xảy ra càng lúc càng nhiều, ví như có một gia đình trong lúc mổ gà, khi máu gà vừa chảy xuống đất, thì lượng máu còn nhiều hơn máu có trong cơ thể người. Gia đình chủ nhà dù thấy kì lạ nhưng vẫn cho vào hầm canh, đến lúc mở vung thì phát hiện ra canh bên trong nồi đặc sánh như bánh đúc đậu. Cho thìa vào múc thử, thì phía dưới thứ bánh đúc đậu ấy rơi ra một con mắt. Đứa con trai út nhà ông ta không hiểu tại sao mất luôn con mắt trái.
Sắc mặt Dung Trần Tử nặng nề: "Xảy ra những việc quái lạ như vậy, tại sao không ai tới cầu viện Thanh Hư quan?".
Lão Hứa thở dài: "Tri quan, không biết bên ngoài thôn bị bao vây bởi thứ gì, người đi từ ngoài vào thì không cảm thấy gì, nhưng lại không thể đi ra được. Có rất nhiều tốp người muốn đến thỉnh cầu ngài, nhưng xuống được đến sườn núi thì chỉ còn lại không quá ba người, bên ngoài giống như được ngăn cách bằng một bức tường, không sao đi ra được".
Ánh mắt Dung Trần Tử nghiêm trọng: "Là do bần đạo đã sơ ý rồi". hắn thở dài, giọng nói đầy vẻ tự trách. Hôm ấy, hắn biết việc chó điên ăn thịt người ở Lý Gia Tập có điểm kì lạ, lúc hắn đến đã thấy bầu không khí ở đây rất lạ, nên một lòng muốn tìm cho ra ngọn nguồn sự việc. Nhưng sau đó lại bị Hà Bạng ám toán, hắn lại bị trọng thương, tuy ngoài mặt không nói gì, nhưng rốt cuộc cũng khó lòng bình ổn lại được, nên nhất thời quên sạch chuyện xảy ra ở Lý Gia Tập.
Trong khi mọi người đang nói chuyện, thì Hà Bạng cắm đầu vào ăn. Nàng không hề có chút cảm giác nào về chuyện mình chính là nguyên nhân gây ra những tai họa này nọ cho nơi này, dáng vẻ của nàng ngây thơ thuần khiết. Dung Trần Tử cũng không nỡ trách móc nặng nề, chỉ đưa tay vuốt tóc nàng. Nàng xoa xoa bụng, vẫn còn thừa rất nhiều cam. Nàng nhìn một lượt, muốn mang theo. Diệp Điềm thấy ánh mắt như vậy thì hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi nơi khác. Hà Bạng đành nhìn về phía con rắn ba mắt, nó tiếc rẻ: "Bệ hạ, thật sự ta không vác được hết chỗ này đâu...". Nó đảo đảo con mắt, bắt đầu tính toán, rồi quả quyết xúi bẩy Hà Bạng: "Nhưng nếu ta tu được thành người, thì chút xíu đồ đạc này, khỏi cần phải nhắc đến! Đừng nói là cam, thậm chí cõng cả một con voi cũng không thành vấn đề".
Hà Bạng nheo nheo mắt, nàng lại quay ra lấy lòng Thanh Huyền: "Thanh Huyền, hì hì, người ta thích ngươi nhất!".
Dung Trần Tử không biết nên cười hay mếu, ngoắc tay gọi nàng như ngoắc tay gọi con cún con, nhỏ giọng dặn dò Thanh Huyền: "Nhặt lấy vài quả".
Thanh Vận đành nhặt lấy sáu quả để cho Thanh Minh mang theo, thầm nghĩ số này vừa đủ cho nàng ăn bữa sau. Ngón trỏ của Dung Trần Tử chạm vào một ít nước cam, vẽ một lá bùa lên ngôi nhà gỗ nhỏ, sau đó lẩm bẩm niệm chú, làm xong hắn kết ấn rồi nhập chú ngữ vào trong lá bùa: "Ở đây rất an toàn, cố gắng đừng đi ra khỏi căn nhà nhỏ này. Đợi ta cứu những người khác xong, sẽ để họ tới đây tập hợp với lão".
Lão Hứa đương nhiên đồng ý, đợi đoàn người của Dung Trần Tử ra khỏi cửa rồi, liền kiên quyết đóng chặt cửa lại.
Hà Bạng nhảy chân sáo đi sau lưng Diệp Điềm, đột nhiên dưới chân nàng khẽ rung lên, thân thể như có luồng ánh sáng nhấp nháy, bổ nhào về phía Thanh Thư đang đi cuối hàng, mặt đất bất ngờ nổi lên một trận gió đen, bao chặt lấy vị trí của Thanh Thư. Dung Trần Tử tay cầm bùa chú, đang định lao lên trước, thì lại thấy bóng đen trước mặt bỗng vang lên tiếng rên rỉ, vặn vẹo đầy đau đớn. Hà Bạng lặng lẽ thoát khỏi sự bao bọc của nó, Thanh Thư cũng đứng an toàn phía sau lưng nàng, khuôn mặt vẫn còn mang theo vẻ hoảng sợ chưa định thần lại được. Bóng đen phả ra một luồng khí trắng, thoáng chốc liền kết lại thành một tảng băng. Hà Bạng nghiêng đầu đánh giá: "Ngay cả sương mà cũng thành tinh được!".
Hàng mày rậm của Dung Trần Tử cau lại: "Theo lí thì đó là chuyện không thể, phong thủy Lý Gia Tập không tốt, làm gì có linh khí nuôi nhiều tà vật trú thân đến thế?". hắn thu yêu quái sương mù đang bị phong ấn trong tảng băng vào một lá bùa, rồi thả lá bùa vào chiếc túi thu yêu, thần sắc càng lúc càng nghiêm trọng: "Mọi người phải cẩn thận đấy".
Hà Bạng lại chẳng chút để tâm: "không cần phải lo, ta đã thi triển pháp môn hộ thân rồi, mấy thứ vặt vãnh này vẫn có thể đối phó tốt".
Dứt lời, mọi người chỉ cảm thấy xung quanh người mình tản ra từng vòng tròn nhỏ, thân thể như được tắm trong ánh nắng xuân, ấm áp thoải mái vô cùng. Nàng cũng không biết trận pháp đó là thế nào, nhưng một khi đã mở rồi, sẽ chia tách tà khí xung quanh ra, nơi sóng nước tiếp xúc với không khí có thể nhìn thấy rất rõ những điểm nhỏ li ti màu đen. đi được vài bước, lại có tà vật lại gần, nhưng bị sóng nước ngăn lại, giống như bị đông cứng. Để mặc Thanh Vận có thể nhàn nhã thu chúng vào trong bình thu yêu. Ngay cả Diệp Điềm cũng phát hiện ra điểm huyền diệu của Nội tu, liền đi chậm lại dựa sát vào nàng thêm một chút.
Hà Bạng đi phía sau Dung Trần Tử, có cảm giác vô cùng an toàn, khẽ hừ mũi một tiếng: "Sao cả mấy thứ lông gà, vỏ tỏi này cũng có thể thành tinh được thế này!".
Hộ gia đình thứ hai nằm ở chân núi Trường Cương, là một ngôi nhà gạch xanh, cổng lớn màu đỏ tươi, gia cảnh xem ra có vẻ giàu có hơn nhiều so với nhà của lão Hứa. Dung Trần Tử biết đây chính là nhà của Lý Cư Kỳ chuyên mua bán gạo ở Lý Gia Tập. hắn bước lên vài bước, giơ tay lên gõ cửa. Gõ rất lâu mới thấy Lý Cư Kỳ thò đầu ra nhìn, vừa thấy Dung Trần Tử, ông ta rơm rớm nước mắt: "Tri quan...".
Người đàn ông to lớn vạm vỡ lập tức bật khóc nghẹn ngào.
Dung Trần Tử đỡ ông ta dậy: "Được rồi, mọi chuyện bần đạo đã biết cả rồi. Đây đúng là lỗi của ta. Trong nhà ông còn ai nữa không?".
Lý Cư Kỳ khóc lóc nước mắt nước mũi đầy mặt: "Tri quan, sau khi xảy ra chuyện tôi đã chia hết gạo cho mọi người rồi, hiện giờ tôi chỉ làm việc thiện thôi! Ngài phải cứu tôi, nhất định phải để lại cho tôi một con đường sống!".
Thần trí của ông ta không tỉnh táo, Dung Trần Tử đành phải ra lệnh cho Thanh Thư dìu ông ta vào trong. Chuyện mới xảy ra mà khắp trong sân vườn Lý gia cỏ dại đã mọc cao cỡ ngang người. Thê thiếp của Lý Cư Kỳ cũng hoảng sợ run rẩy bước ra, bà vợ cả dáng vẻ béo tốt, vừa vào đến sân, cả người đã khẽ run lên gọi một tiếng "Tri quan". Ánh mắt Dung Trần Tử lộ ra nét bi thương, hắn tiến lên đỡ lấy bà ta: "Bà đã chết rồi thì nên nhập đất luân hồi đi, đừng lưu luyến trần thế nữa".
Mặt người phụ nữ đang sống sờ sờ trước mặt lập tức biến sắc: "Tri quan!". Bà ta nắm chặt lấy cánh tay Dung Trần Tử, giọng Dung Trần Tử nặng nề: "Thân thể bà đã chết rồi, đi đi thôi".
Sắc mặt người phụ nữ đang sống sờ sờ trước mắt hắn trong thoáng chốc chuyển sang tái mét, sau đó biến thành một cái xác đã chết được mấy ngày, đang bắt đầu thối rữa. Nàng vợ bé đứng sau bà ta là do Lý Cư Kỳ mua về, dung mạo vô cùng xinh đẹp, giờ sớm đã hoa phai sắc tàn.
Dung Trần Tử cẩn thận đặt xác bà ta xuống, ngữ điệu trầm tĩnh: "Lấy một tấm giát giường, hoặc ván gỗ lại đây".
Lý Cư Kỳ nhìn thấy xác vợ mình, có vẻ như lại tỉnh táo hơn, ông ta vừa khóc vừa bẻ một tấm ván cửa. Dung Trần Tử đặt cái xác ngay ngắn lên tấm ván, còn tìm một mảnh vải cuốn quanh người cho bà ta. Lý Cư Kỳ dường như cũng hiểu mình nên làm gì tiếp theo, liền gạt nước mắt đi vào trong nhà mang một ít dầu hỏa ra. Dung Trần Tử đặt cái xác ở hậu viên rồi hỏa thiêu, lại siêu độ đâu đấy, ngưng thần khẽ nói với làn khói: "đi đi".
Làn khói lượn lờ, quẩn quanh cạnh hàng nước mắt đang tuôn ra như mưa của Lý Cư Kỳ, rồi tan hẳn đi.
Hà Bạng vẫn còn đang gặm một quả cam: "Bà ta không biết rằng mình đã chết à? Tại sao chết rồi vẫn còn sống được nhiều ngày như vậy?".
Giọng điệu của Diệp Điềm ảm đạm: "Vì bà ấy không nỡ rời xa gia đình mình, bà ấy yêu thương chồng bà ấy, bà ấy muốn sống".
Hà Bạng cũng thấy có chút xót xa: "Chồng của bà ấy nhất định rất yêu thương bà ấy, chúng ta cũng cứu gia đình họ đi".
Dung Trần Tử đi quanh nhà, xác định trong nhà không còn người sống nào nữa mới nói: "Bản mệnh của ông vốn nên hết, nhưng biết san sẻ cứu người, thiện tâm cuối cùng cũng chưa mất hẳn, kiếp này coi như được trời phù hộ". Thần trí Lý Cư Kỳ đã tỉnh táo, vì được Hà Bạng lấy nước lạnh rửa mặt cho: "Ngươi khóc cái gì chứ?".
Hai mắt Hà Bạng trợn trừng, vừa thuần khiết lại vừa kiều diễm, giống như một bông hoa nhỏ xinh. Lý Cư Kỳ rửa mặt bằng nước lạnh xong, tỉnh táo nên rất nhiều, nói: "Bà ấy đã đi theo tôi rất lâu, chịu đựng biết bao khổ cực, khó khăn lắm mới có được những ngày tháng tốt đẹp như hôm nay, vậy mà tôi lại mua thêm vợ bé, tôi thật có lỗi với bà ấy...".
Điệu bộ Hà Bạng giống như người già trước tuổi vỗ vỗ vào vai ông ta: "Bỏ đi, ngươi là đàn ông cơ mà, bây giờ phải dũng cảm lên một chút chứ".
Lý Cư Kỳ lau sạch nước mắt, đối mặt với chuyện sống chết, kẻ làm đàn ông phải kiên quyết hơn mới được. Dung Trần Tử trầm ngâm: "hiện giờ nên để bọn họ tới nhà của lão Hứa, nhưng chỉ sợ trên đường xảy ra bất trắc".
Hà Bạng huých nhẹ vào bên người hắn, hùng dũng nói: "không khó đâu!". Nàng chỉ chỉ về phía sườn núi: "Bây giờ ngươi chạy về hướng đó, không được quay đầu lại! Để xem có tên khốn nào dám làm khó ngươi!".
Lý Cư Kỳ nửa tin nửa ngờ, suốt mấy ngày qua ông ta không dám ra khỏi cửa, bà vợ cả của ông giống như một vị thần hộ môn đã bảo vệ cho bọn họ, bà ấy chỉ là một người phụ nữ, nhưng không biết đã lấy sức mạnh từ đâu, dọa khiến cho đám quái vật không dám bước qua ngưỡng cửa nhà ông nửa bước. Trước đây, Lý Cư Kỳ tuy là hộ giàu nhất Lý Gia Tập, nhưng lại sợ bà vợ cả như sợ bị đòi mạng. Giờ bà ấy đã chết, khiến trái tim ông ta trở nên trống rỗng, không còn người nào đáng tin cậy ở bên nữa.
Hà Bạng thấy ông ta không phản ứng gì, liền có chút bực mình: "Ngươi dù có kém cỏi thế nào đi nữa cũng là một người đàn ông, dũng cảm lên một tí có được không hả!".
Khí thế nam nhi của Lý Cư Kỳ bị kích phát, liền gật đầu đầy kiên định, lại quay người nhìn ngọn lửa vẫn chưa tàn hết ở trong sân, rồi kéo nàng vợ bé bắt đầu chạy lên núi. Điều kì quái là ở chỗ trước mặt ông ta dần dần hiện ra một con đường trong suốt, giống như một dải lụa kéo dài đến tận sườn núi. Hà Bạng đứng im bất động, dải lụa trong suốt gạt bỏ mọi âm tà sang hai bên, mãi cho tới khi cả hai chạy tới ngôi nhà gỗ của lão Hứa, mới từ từ tan biến.
Đoàn người lại tiếp tục đi về phía trước, sau đó, thấy ba hộ gia đình hợp thành một tiểu viện. Dung Trần Tử gõ cửa rất lâu cũng không thấy có ai ra mở, liền sử dụng khí kình vuốt lên kéo then cửa ra, cả đoàn người bước vào trong tiểu viện, thì thấy ngay trong sân là một con lợn nhà màu trắng nặng tầm hơn một trăm cân, hai mắt màu xanh lục giống như mắt chó sói, thậm chí có thể nhìn thấy thấp thoáng mấy cái răng nanh bên khóe mõm. Trước cửa nhà là một con mèo hoang màu đen rất to đang đứng sóng đôi cùng với nó, lông trên người con mèo hoang đều dựng ngược cả lên, thỉnh thoảng con lợn dợm tiến lên, thì con mèo hoang liền cong người dậy như một cánh cung, cái đuôi ở phía sau liền xòe ra, như thể có chín cái đuôi, tiếng kêu như xé vải, chói tai vô cùng.
Nhìn thấy cả đoàn người Dung Trần Tử, con mèo hoang đột nhiên kêu lên đầy hưng phấn, như muốn gọi chủ nhân đang ở trong ngôi nhà ra. Hà Bạng nhảy tới xem thử con lợn, nàng không sợ những thứ tà khí sinh ra do hoàn cảnh ép buộc thế này, nhưng con lợn lại không còn chút uy phong nào, chốn sau một góc cả người run rẩy. Con mèo hoang to lớn kêu lên một tiếng meo meo rồi nhảy qua con lợn trắng, tới dụi dụi vào người Dung Trần Tử. Dung Trần Tử xoa xoa đầu nó, nhẹ nhàng nói: "Chuyện ở đây bần đạo đã biết cả rồi, nhất định sẽ chiếu cố đến sự an nguy của gia chủ mày".
Địch khí trên người con mèo hoang to lớn bị đẩy lui sạch sẽ, nó dùng vuốt chạm vào người Hà Bạng, Hà Bạng sợ nó cào lên người, nhưng nó lại nằm rạp xuống đất dập đầu ba cái, lại thè cái lưỡi nhỏ xinh ra liếm liếm lên chân Hà Bạng. Đôi mắt của Dung Trần Tử tràn đầy vẻ ấm áp: "Nó cám ơn người đã cứu chủ nhân của nó".
Những người trong nhà đương nhiên cũng nhận ra Dung Trần Tử, thấy hắn như thấy cứu tinh. Dung Trần Tử trấn an mọi người một lượt, thì có một đứa bé tầm sáu bảy tuổi đi đến trước mặt Hà Bạng, tặng cho nàng chiếc khóa bạc nó vẫn thường đeo bên mình, đứa bé ăn mặc tuy đơn giản, nhưng rất sạch sẽ, nở nụ cười vô cùng dễ thương: "Chị à, chị là người xinh đẹp nhất mà em từng thấy, giống như thần tiên trên trời vậy".
Đám Thanh Huyền, Thanh Vận nghe xong đều thấy kinh hãi - Tiểu quỷ nhà ai mà thông minh quá vậy, liếc mắt đã nhìn ra ngay điểm mấu chốt lợi hại, thật là quá đỉnh...
Quả nhiên, Hà Bạng cười toe toét: "Cứu đi cứu đi, cứu hết toàn bộ!".
Nàng dùng lại chiêu cũ, để bọn họ đi men theo dải lụa trong suốt hướng thẳng tới ngôi nhà gỗ nằm ở sườn núi. Dung Trần Tử bước vào trong ngôi nhà, không thấy có thi thể nào cả, hắn đoán con lợn ăn hết cả rồi. Người ăn thịt lợn, nhưng đâu biết liệu lợn có hận đến mức muốn ăn thịt người không? hắn rút kiếm chém đứt đầu con lợn, khẽ nói: "Số mạng của loài súc sinh cũng là oan nghiệt kiếp trước, lúc sinh trước kia không làm việc thiện, tất nhiên sẽ phải đầu thai vào kiếp súc sinh thôi, hôm nay không cần phải bất bình nữa, đi đi".
Đợi đến khi dọn dẹp tiểu viện xong xuôi, Dung Trần Tử quay lại nhìn Hà Bạng: "Kì thực, người hơn hai ngàn năm tuổi đúng không?".
Hà Bạng lập tức tiếp lời: "Sao lại hơn, ngươi ta vẫn còn trẻ mà!".
Dung Trần Tử cười ôn hòa: "Đạo hạnh của con mèo hoang kia phải được hơn trăm năm thì mới có thể ở giữa nơi tà khí bốc lên tận trời này bảo vệ cho chủ nhân của nó bình an vô sự. Nhưng nó lại chỉ có thể hôn chân người...".
Hà Bạng giậm chân: "Ngươi ta mới chỉ hơn một ngàn năm tuổi thôi, vẫn còn rất trẻ mà!".
Ngay cả con rắn ba mắt cũng không tin: "Bệ hạ, thời điểm người đi theo Giang Hạo Nhiên đã là đại yêu ngàn năm rồi!".
Hà Bạng cáu: "Lão tử sống hơn bốn ngàn một trăm năm, nói dối đi một chút cũng không được sao!".
Hơn bốn ngàn một trăm năm, Dung Trần Tử cũng phải bật cười, nhưng yêu quái hơn bốn ngàn một trăm năm trước đã có thể thu nhận đồ đệ... thì có vẻ hơi ít thì phải? Tuy chưa từng nghe nói đến Xí dương quyết, nhưng lúc Giang Hạo Nhiên vận nội công hai bàn tay chuyển sang màu vàng kim hình như đã từng được ghi lại trong điển tích Phật giáo. Dung Trần Tử dắt tay Hà Bạng, bàn tay nàng vừa mềm lại vừa mịn, làn da trên khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt như ngọc, đôi mắt đẹp như hồ nước mùa thu, đi suốt từ sườn núi cho đến tận đây, nên nàng cũng hơi mệt, hai gò má hồng hào như hoa đào nở rộ trong tiết trời tháng Ba, tà váy màu xanh nhạt nhẹ nhàng tung bay, phong thái khuynh thành.
Dung Trần Tử lại chưa kịp suy nghĩ được sâu sắc hơn, thì không lâu sau, Hà Bạng đã chỉ tay về phía trước kêu lên: "Tri quan, bên kia có nước!".
đi ra khỏi tiểu viện, phía bên ngoài có một cái giếng cũ, nguồn nước rất nhiều, dù có hạn hán đến cả năm thì cái giếng cũng chưa từng cạn nước. Hà Bạng chạy ngay tới bên cạnh giếng, vốc một ít nước lên, khuôn mặt liền biến sắc: "Nước ở đây... có mùi gì vậy?".
Dung Trần Tử liền bước tới trước, chấm chút nước lên đầu ngón tay rồi ngửi thử, mùi của rắn, còn thoáng chút vị tanh nữa, dường như đã có rất nhiều con rắn trườn qua cái giếng này. Là Minh xà sao? hiện giờ bọn chúng đang ở đâu? Trong số những người dân trong thôn, phải chăng đã có người bị bọn chúng mượn khí hay bị kí sinh trở thành con rối rồi không?
Sắc mặt mọi người đều trở nên nặng nề, Hà Bạng cũng hiếm khi nghiêm túc như vậy. Nàng nhìn chăm chăm xuống dưới giếng, miệng giếng vuông vắn, chỉ vừa đủ cho một người chui lọt, bốn cạnh được xây bằng đá, rêu xanh mọc thành bụi. Từ trên thành giếng nhìn xuống, chỉ thấy làn nước xanh trong tĩnh lặng.
"Lẽ nào bọn chúng đang ẩn trốn phía dưới?". Câu này của Diệp Điềm đương nhiên là hỏi con rắn ba mắt rồi. Con rắn ba mắt thò đầu xuống quan sát, so với người khác thì nó còn thấy sợ hơn nhiều: "Nếu như chủ nhân mà biết, nhất định sẽ lột da ta ra mất!".
Diệp Điềm đá cho nó một phát: "thật không hiểu ngươi có ích ở chỗ nào nữa!".
Hà Bạng hoàn toàn không thèm để ý, lập tức bồi thêm một câu: "Nó biết dùng đuôi câu cá, câu rất giỏi!". Con rắn ba mắt soạt một tiếng, lui về sau lưng Hà Bạng.
Dung Trần Tử không quan tâm đến chuyện cãi cọ của các nàng: "Bần đạo xuống giếng xem thử". nói xong hắn liền cởi áo choàng định trèo xuống, Hà Bạng chần chừ giây lát rồi nói: "Tri quan, ngươi thật sự muốn xuống sao?".
Dung Trần Tử gật đầu, vẻ mặt kiên quyết. Hà Bạng lẩm bẩm: "Bỏ đi, để ta xuống, ở dưới nước thì ta không thèm sợ!".
Dung Trần Tử biết nàng nhát gan, nên cũng không muốn dọa nàng. Nhưng Hà Bạng lại là người rất ít khi đạo đức giả, lời vừa dứt thì cũng nhảy luôn xuống giếng, lúc chạm vào làn nước không hề phát ra chút âm thanh nào, chỉ thấy mặt nước khẽ lăn tăn gợn sóng.
Tuy Hà Bạng có lai lịch không hề tầm thường, nhưng rốt cuộc Dung Trần Tử vẫn bồn chồn không yên. hắn chăm chú nhìn xuống dưới giếng, vẻ lo lắng trong đáy mắt khó lòng che giấu. Diệp Điềm đứng bên cạnh hắn, cũng nhìn xuống dưới giếng, dường như đang trấn an hắn, lại giống như đang an ủi bản thân mình: "Nàng ta vốn dĩ là Nội tu mệnh thủy, ở dưới nước chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu".
Dung Trần Tử khẽ ừ một tiếng, mười một người và một con rắn đều không nói gì thêm nữa.
Dưới nước tối tăm, nhưng đây vốn là thế giới của Hà Bạng, nàng nhìn mọi vật ở trong nước hoàn toàn không có chút trở ngại nào. Dưới giếng không có cá, nàng càng bơi càng cảm thấy trống trải. Dần dần trước mắt hiện ra một thảm thực vật màu đỏ sáng rực rỡ, hóa ra đó là một mảng tảo đỏ, hai bên là cột trụ bằng thủy tinh, ở giữa có một con đường, phía cuối con đường là một toà cung điện cũng bằng thủy tinh, làn nước bên người có màu xanh ngọc bích, mềm mại mà thân quen.
Thần sắc Hà Bạng đầy vẻ ngạc nhiên nghi ngờ - không thể nào, sao lại quay về cung Hải hoàng của hải vực Lăng Hà thế này?
Nàng đi men theo đám tảo đỏ, những con sứa ở hai bên có con màu hồng đào, có con màu bảo thạch lam, cảnh sắc nơi đây rất quen thuộc với nàng. Nàng đi đến trước cung điện, cửa chính vẫn rộng mở như bình thường. Hai tên thị vệ cung kính tham kiến nàng: "Hải hoàng bệ hạ".
Hà Bạng lắc lắc đầu, có một người trong điện chậm rãi tiến lại gần, mái tóc đen dài, quần áo đỏ, bước đi thanh nhã tựa hoa sen: "Lại đi chơi ở đâu vậy?". Giọng nói của hắn ấm áp như ánh mặt trời mùa đông, vừa nói hắn vừa đặt chiếc khay xuống bàn: "Hôm nay làm món hải sâm kho hành lá mà người thích ăn nhất, qua đây ăn đi".
Hà Bạng như người mộng du đi tới cái bàn, trong chiếc đĩa thủy tinh quả nhiên là món hải sâm kho hành lá, còn cả món đậu bát bảo vi cá. Khuôn mặt người trước mặt ngời sáng, cử chỉ tao nhã: "Lại mải chơi đến cả người ướt đẫm mồ hôi rồi kìa". hắn lấy khăn mềm nhẹ nhàng lau hai tay cho Hà Bạng, "Được rồi, tranh thủ lúc còn nóng mau ăn đi".
Hốc mắt Hà Bạng trong thoáng chốc đỏ hồng. Đồ ăn rất thơm, thật sự rất thơm. vừa hít hít mấy cái, thì nước miếng đã bắt đầu ứa ra. Nhưng nàng vẫn còn rất nhiều chuyện muốn hỏi: "Sao ta lại ở đây? Cung Hải hoàng sao lại ở dưới đáy một cái giếng của Lý Gia Tập thế này?".
Hàng mày thanh tú của Thuần Vu Lâm khẽ nhíu lại, dường như không hiểu nàng đang nói gì: "Lý Gia Tập nào cơ?".
Đột nhiên Hà Bạng nhảy dựng lên: "Đúng rồi, còn cả ngươi nữa! rõ ràng ngươi đã bˠMinh xà kéo xuống trong khe đá rồi, tại sao lại ở đây?"
Thuần Vu Lâm ngồi bên cạnh nàng, tỉ mẩn gỡ xương cá ra cho nàng, trong giọng nói yêu chiều chất chứa cả vẻ bất lực: "Bệ hạ, người lại đang chơi trò gì vậy? Sáng sớm nay thần đến Đông Hải mua cá, người đã đồng ý ngoan ngoãn ở nhà đợi, kết quả lại chạy ra ngoài chơi, đến giờ mới chịu về. Những Minh xà với khe đá là ở đâu ra thế?".
Hà Bạng quan sát cách bày trí trong điện, tất cả đều vô cùng quen thuộc, vẻ mặt nàng đầy sợ hãi: "Lẽ nào ta thật sự đang nằm mơ sao? Dung Trần Tử đâu?".
"A nào?". Thuần Vu Lâm dỗ dành nàng há to miệng, rồi đút một miếng bánh đậu vi cá đã được gỡ hết xương vào miệng nàng, giọng nói vẫn dịu dàng như trước: "Dung Trần Tử là ai? Nghe qua hình như là một tên đạo sĩ, tốt nhất bệ hạ chớ có chọc vào đấy".
Hà Bạng như đang rơi vào một giấc mộng huyền ảo: "không thể nào...". Nàng ngáp một cái, cúi đầu nhìn cả người mình một lượt từ trên xuống dưới, "Ta đã đi chơi chỗ nào vậy kìa?".
Thuần Vu Lâm lại bón cho nàng một miếng cá mềm mềm dẻo dẻo, nhẹ nhàng hỏi: "Có ngon không?".
Hà Bạng cơ hồ như muốn nuốt luôn cả lưỡi xuống bụng, đáp không chút do dự: "Rất ngon!".
Thuần Vu Lâm khẽ cười: "Ăn nhanh như vậy sao, ăn xong bệ hạ nên nằm ngủ trưa một lát đi".
Hà Bạng đang ăn món cá thơm ngon, nhưng vẫn khổ sở suy nghĩ: "Dung Trần Tử đâu rồi?".
Thuần Vu Lâm lấy khăn lau sạch khóe miệng giúp nàng, nụ cười như một đóa hoa quỳnh: "Lại nói mấy lời kì quái nữa rồi".
Loáng cái Hà Bạng đã ăn hết số cá. Thuần Vu Lâm xoa xoa bụng nàng: "đã no chưa?".
Hà Bạng gật đầu, Thuần Vu Lâm liền bế nàng lên, xuyên qua cung điện nguy nga tráng lệ, tiến vào phòng ngủ của nàng, vẫn là cái chăn mà bình thường nàng vẫn đắp. Thuần Vu Lâm đặt nàng lên chiếc giường thủy tinh. Quả thực Hà Bạng có chút mơ màng muốn đi ngủ, nàng biến về thành hình dáng con trai to lớn, cả người đều rút lại vào trong vỏ. Thuần Vu Lâm nhẹ nhàng vỗ lên cái vỏ của nàng, hắng giọng hát một bài ca dao của đại dương.
Lúc Hà Bạng sắp ngủ, thì đột nhiên lại bừng tỉnh - Dung Trần Tử đang ở trên miệng giếng đợi nàng mà. Thuần Vu Lâm rõ ràng đã chết rồi, Thanh Vận còn giúp nàng cõng mấy quả cam rất to nữa. Nhưng Thuần Vu Lâm đang ở trước mặt sống động như vậy, lẽ nào chuyện ở Thanh Hư quan, thật sự chỉ là giấc mộng Nam Kha [1].
[1] Giấc mộng Nam Kha: Trong "Nam Kha kí thuật" của Lý Công Tá đời nhà Đường có kể truyện Thuần Vu Phần nằm mộng thấy mình đến nước Hòe An. Vua Hòe An thấy chàng tướng mạo khôi ngô nên đã chọn làm phò mã và gả công chúa cho, đồng thời để chàng làm quan Thái thú ở quận Nam Kha. Hai vợ chồng chàng đang sống rất giàu có, hạnh phúc thì bỗng có giặc kéo đến vây quận Nam Kha. Chàng đem quân đi đánh nhưng bị thua. Quân giặc vây thành đánh phá khiến vợ chàng chết trong đám loạn quân. Chàng liền đem tàn quân về kinh đô tâu lại vua cha. Nhưng bị vua nghi kị, nên tước hết phẩm hàm, đuổi về làm thường dân. Chàng vừa oan ức vừa tủi nhục, khóc lóc bi thương. Vừa lúc ấy thì chàng chợt tỉnh giấc, thấy mình nằm dưới gốc cây hòe, trên đầu một nhành cây hòe chĩa về phía nam. Cạnh chàng lại có một ổ kiến lớn, bầy kiến kéo hàng đàn hàng lũ trèo lên cây hòe. Từ đó Giấc mộng Nam Kha là chỉ để đời người như một giấc mộng, phú quý quyền thế đều chỉ là hư ảo.
Cơn buồn ngủ ập tới, Hà Bạng lật người ngăn cơn buồn ngủ lại - không được, phải nghĩ ra một cách để thử mới được. Ở trong vỏ nàng cắn luôn vào ngón tay mình, đau đến suýt chảy cả nước mắt, bên ngoài Thuần Vu Lâm vẫn nhẹ nhàng vỗ lên vỏ của nàng như lúc đầu, giọng hát êm đềm uyển chuyển. Hà Bạng nghĩ tới nghĩ lui, bỗng thật sự nghĩ ra một cách - Chân thân khi hóa thành hình dáng con người, không phải ở chỗ đó sẽ có một lớp màng gì gì đó sao? Nếu như đang nằm mơ, thì khẳng định là thứ đó vẫn còn, ừ ừ, đúng thế! Mí mắt Hà Bạng càng lúc càng nặng, lại hóa thành hình người cuộn tròn người lại trong vỏ, thò tay ra sờ xuống dưới người mình. Tuy rằng cách này rất xấu, nhưng cuối cùng vẫn có hiệu quả. Ngón trỏ đi vào hoàn toàn không gặp chút trở ngại nào. Hà Bạng liền dùng Minh tâm chú gột rửa thần thức của mình, xua đi cơn buồn ngủ - không đúng, lão đạo sĩ không phải là mộng, là thật đó! Vậy thì... Thuần Vu Lâm chính là mộng sao?
Nàng mở to vỏ nhìn Thuần Vu Lâm ôn hòa tao nhã như ngọc, những hồi ức trong suốt hơn ba trăm năm qua như bày ra trước mắt, nàng từ từ nhắm mắt lại, rồi đột nhiên bật dậy, giáng xuống một chưởng. Lúc mở mắt ra lần nữa, mọi thứ xung quanh đều bị vỡ vụn, cung Hải hoàng, tảo đỏ, sứa, thủ vệ, tất cả đều không thấy đâu nữa. Dưới đáy giếng lại vẫn là dưới đáy giếng, âm u lạnh lẽo. Mà càng đáng sợ hơn là, Thuần Vu Lâm vẫn còn ở đó.
hắn nhìn Hà Bạng bằng ánh mắt dịu dàng mà bi thương: "Bệ hạ không muốn ở bên thần nữa ư?".
Hà Bạng lắc đầu: "không, ngươi đã chết rồi, ngươi là do con rắn ba mắt biến thành".
Thuần Vu Lâm khẽ thở dài: "Hãy cùng thần trở về đại dương đi, những ngày tháng ấy chúng ta đều đã rất vui vẻ, không phải sao?".
Lúc hắn thở dài luôn khiến trái tim người ta thấy vô cùng đau đớn. Hà Bạng chậm rãi lùi lại: "Tiền niệm bất sinh tức tâm, hậu niệm bất diệt tức phật, thành nhất thiết tương tức tâm, li nhất thiết tương tức phật...". Nàng niệm Phật kệ, tay phải liền xuất hiện pháp trượng, luồng ánh sáng vàng đang gột rửa, khiến nước trong giếng như có linh thức, tấn công thẳng vào Thuần Vu Lâm, hình bóng Thuần Vu Lâm bị nước làm cho nhòe đi, rồi thoắt cái, tan ra thành vô hình.
Bỗng nhiên Hà Bạng rất muốn quay về bên cạnh Dung Trần Tử, nàng đi theo hướng dòng nước, nhưng bên thành giếng không một bóng người. Dung Trần Tử lại đi đâu mất rồi?
← Ch. 15 | Ch. 17 → |