Truyện:Thịnh Thế Trà Hương - Chương 117

Thịnh Thế Trà Hương
Trọn bộ 261 chương
Chương 117
Đương gia chi tranh
0.00
(0 votes)


Chương (1-261)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tần Thiên một đường chạy vào đại sảnh, cửa lớn đại sảnh đóng chặt, có mấy gia đinh cầm trong tay mộc côn đứng gác, nha hoàn ma ma của các phòng viện đều đứng ở phía ngoài đại sảnh, một đám đều nín thở tĩnh khí, dỏng tai, chú ý nghe ngóng động tĩnh trong đó, xem các nàng kia bộ dáng nóng ruột, nếu không phải cố kỵ gia đinh đang đứng canh ngoài cửa, chỉ sợ đã ghé vào cửa sổ nhìn lén.

Tần Thiên thấy cửa chính không thể vào, liền vòng qua một bên, phía sau đại sảnh là một hành lang dài. Tần Thiên đi qua hành lang dài, đứng đó có mấy ma ma, đều là người trong viện của Đại phu nhân, thấy có người đi tới, đều xông ra ngăn chặn, nhưng sau khi thấy rõ là Tần Thiên, lại tản ra, trong đó một ma ma chỉ vào cửa hông nói: "Cô nương nhanh đi qua đi."

Tần Thiên xuyên qua gian sau, đi vào cửa hông, cửa hông có treo trúc tương phi mành, Tần Thiên ẩn ở phía sau rèm, kéo rèm lên một chút nhìn vào trong.

Còn chưa thấy rõ toàn cảnh, trước đã nghe thấy tiếng cười bén nhọn liên tiếp, Tần Thiên nhận ra, đây là thanh âm của Nhị di thái thái nàng ở bên ngoài nghe thấy vừa rồi.

Ngay sau đó, lại nghe thấy Nhị di thái thái thanh âm tràn ngập đắc ý: "Đại tỷ, ngươi vì sao không chịu để đại phu ta mang đến bắt mạch? Ngươi rõ ràng trong lòng có quỷ! Ta nói cho ngươi biết, hôm nay trước mặt Tông gia lão gia, ngươi đừng mơ tưởng lừa dối nữa!"

Nhị di thái thái thanh âm vừa tiêm vừa lợi, giống như thanh âm đàn violon học giả kéo bừa bãi không ra chút kết cấu, người nghe vào trong tai có loại cảm giác thấp thỏm bực bội.

Tần Thiên nhíu mày, nhìn vào.

Từ góc độ này của nàng có thể nhìn thấy hầu như toàn cảnh, nàng nhìn Đại phu nhân ngồi ở chính vị, bên người có Lam Sơn cùng Nguyệt Nương, Nhị di thái thái đứng ở phía trước Đại phu nhân cách đó không xa, quần áo ngăn nắp, ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng bên cạnh nàng ta là một nam tử mặc trường bào màu xám, đội khăn tứ phương, trên vai khoác một hộp gỗ, hẳn là đại phu trong miệng Nhị di thái thái vừa nói. Mà người trong dòng họ và Tam di thái thái, cùng với Trang Tín Xuyên, Trang Minh Hỉ đều phân ra ngồi ở các nơi.

Nhưng không trông thấy Trang Tín Ngạn, theo đạo lý trong tình huống này hắn không thể vắng mặt, Tần Thiên đoán hắn hẳn là đứng ở góc chết chỗ nàng không thể nhìn thấy.

"Hoa Anh, việc này sự tình trọng đại, nếu ngươi thân thể thật sự không ổn, thiết nghĩ không thể giấu diếm!"

Thanh âm khàn khàn mang theo một chút đàm âm, đúng là của Trang thị tộc trưởng Trang Chí Thành.

Tần Thiên không khỏi nắm chặt mành.

Nàng nhìn thấy Đại phu nhân được Nguyệt Nương nâng đỡ đứng dậy, sắc mặt bình tĩnh, không thấy nửa điểm kích động.

"Không cần làm phiền tới vị đại phu này, Tú Mai, ngươi nói không sai, thân thể ta đúng là có chút tật xấu..." Nói tới đây, Đại phu nhân sắc mặt trầm xuống, thanh âm cũng trầm xuống: "Mắt ta không nhìn thấy gì!"

Tần Thiên nghe đến đó trong lòng đau xót, Đại phu nhân che giấu lâu như vậy, lại bị người ta trước mặt mọi người ép buộc nói ra, trong lòng nhất định rất khổ sở.

Nhị di thái thái lại cười rộ lên, bộ dáng cực kỳ càn rỡ, Tần Thiên nhìn thấy Nguyệt Nương cùng Lam Sơn sắc mặt đều phẫn nộ. Nhị di thái thái không thèm để ý, xoay người đi đến trước mặt tộc trưởng Trang Chí Thành nói: "Tam thúc công, người nghe thấy rồi đó, nay Đại tỷ mắt bị mù, làm sao còn có năng lực quản lý Trà Hành? Vị trí đương gia của Trà Hành cũng không thể để một người mù nắm giữ, truyền ra ngoài chẳng phải là chuyện đáng cười sao, người khác nghe xong, còn tưởng rằng Trang phủ chúng ta không có người!" Nhị di thái thái vừa nói, vừa vung tay, bởi vì đang rất đắc ý, mà không chút cố kỵ, bộ dáng này khiến người ta hận không thể tiến lên cho nàng ta hai bạt tai!

Bỗng nhiên "Cheng" một tiếng, Đại phu nhân vỗ thật mạnh lên bàn, bà phẫn nộ quát: "Lý Tú Mai, ta còn chưa có chết, ngươi thu liễm một chút cho ta! Chỉ cần ta một ngày vẫn là đương gia của Trang phủ, ta vẫn có quyền xử trí ngươi!"

Nhị di thái thái trừng mắt nhìn Đại phu nhân, mặt đỏ lựng, cũng không dám nói thêm từ "Người mù" linh tinh gì nữa. Chỉ hướng về phía Trang Thành Chí cúi hạ thân nói, "Tam thúc công, mời người làm chủ cho chúng ta, nay Đại tỷ mắt bị mù, thân là trưởng tử Đại thiếu gia Trang Tín Ngạn..." Nói tới đây, Nhị di thái thái hướng về một chỗ liếc mắt, Tần Thiên phỏng đoán chính là chỗ Trang Tín Ngạn đang đứng.

Nhị di thái thái tiếp tục nói: "Đại thiếu gia là như thế nào không cần ta nói thêm, vậy mọi người trong lòng cũng rõ, hắn không thích hợp nắm giữ địa vị gia chủ, nói ngắn gọn, hiện tại chỉ có Nhị thiếu gia Trang phủ Trang Tín Xuyên mới là người có tư cách duy nhất!"

Trang Tín Xuyên nghe đến đó không khỏi đứng dậy, hướng về các vị Tông gia lão gia làm lễ bộ dáng đắc ý. Bên người Lưu Bích Quân cùng Trang Minh Hỉ đều là vẻ mặt vui mừng.

Thấy mấy người Tông gia lão gia thần sắc có chút do dự, Nhị di thái thái lại cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Ta biết các vị lão gia đang do dự cái gì, đơn giản là hoài nghi năng lực của Tín Xuyên, không sai, lúc trước Tín Xuyên đã phạm sai lầm, nhưng ai mà không phải trưởng thành, chẳng lẽ bởi vì hắn đã phạm lỗi một lần, mà một gậy đánh chết luôn sao? Vậy không khỏi rất không hợp tình hợp lý! Hơn nữa..." Nhị di thái thái ở trong đại sảnh chậm rãi đi qua đi lại, khóe miệng mang theo một chút cười, thanh âm vừa hoãn vừa dài: "Hơn nữa, nay Hồ đại nhân đã trở thành Tri phủ, Trà Hành muốn có trà dẫn, muốn tiếp tục kinh doanh, còn có thể dựa vào ai? Chỉ có dựa vào Tín Xuyên. Cho nên ta nói, Nhị thiếu gia trở thành đương gia Trà Hành chính là danh chính ngôn thuận!"

Nhóm Tông gia lão gia hai mặt nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt đều dừng trên người tộc trưởng, trong đó một người nói: "Tú Mai nói cũng không phải không có đạo lý, trừ bỏ Trang Tín Xuyên, quả thật cũng không có người lựa chọn thích hợp!"

Tần Thiên hừ lạnh một tiếng, nghĩ rằng, còn không phải sợ Trà Hành nếu chấm dứt kinh doanh sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ, những người này, cho bọn họ một ít cổ phần danh nghĩa, đã thật sự đem Trà Hành trở thành nhà mình! Sự tình gì cũng đều vọng tưởng nhúng tay vào! Chẳng lẽ bọn họ đã quên, trong di ngôn của Trang lão gia rất rõ ràng, người thừa kế Trà Hành sẽ do Đại phu nhân quyết định!

Trang Thành Chí cùng những người đó trao đổi ánh mắt, sờ sờ chòm râu dê thưa thớt, đang chuẩn bị nói chuyện, thì Đại phu nhân được Nguyệt Nương nâng đỡ đi ra, bà lớn tiếng nói: "Ai nói trừ bỏ Tín Xuyên vốn không có người lựa chọn thích hợp, lão gia cũng không chỉ có mỗi hai người con trai Tín Ngạn và Tín Xuyên!"

Bà vừa nói, một bên cùng Nguyệt Nương đi đến giữa đại sảnh, cách Nhị di thái thái không xa thì dừng bước, tay trái chỉ hướng về phía Tam di thái thái: "Tín Trung, ngươi lại đây."

Tam di thái thái nghe thấy Đại phu nhân gọi tên Tín Trung, lập tức có vẻ đứng ngồi không yên. Đặc biệt Nhị di thái thái sau khi nghe thấy Đại phu nhân gọi tên Tín Trung, sắc bén liếc mắt một cái, khiến cho nàng sợ tái mặt. Trang Minh Lan đứng phía sau nàng cũng hoảng loạn, mà Phương Nghiên Hạnh thì vỗ bả vai Trang Tín Trung một chút, vẻ mặt cổ vũ.

Trang Tín Trung đứng ở phía sau Tam di thái thái, nghe thấy Đại phu nhân gọi hắn, hít sâu một hơi, đi về phía Đại phu nhân, trên mặt cũng không ngạc nhiên, Tần Thiên đoán rằng, hẳn là Đại phu nhân đã cùng hắn thương lượng kỹ càng.

Cũng đúng, để Tín Trung làm đương gia, sau lưng có Trang Tín Ngạn cùng Đại phu nhân giúp đỡ cũng rất tốt. Đều là con cháu Trang phủ, hắn cũng có trách nhiệm này!

Thời điểm Tín Trung đi qua bên người Tam di thái thái, Tam di thái thái bỗng nhiên bắt lấy tay hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, mím môi, nhẹ nhàng mà lắc đầu. Dường như không đồng ý Trang Tín Trung tiếp nhận địa vị đương gia.

Tần Thiên mới đầu có chút không rõ, lúc trước nàng cảm giác được Tam di thái thái cũng không phải hoàn toàn đối với địa vị đương gia không có dã tâm, có điều biết bản thân không đủ tư cách mới buông tay, mà nếu chuyện tốt này đã rơi xuống đầu, vì sao ngược lại lại do dự? Nhưng thoáng suy nghĩ sâu xa hơn một chút cũng có thể hiểu được.

Đúng rồi, nhất định là Tam di thái thái thấy Đại phu nhân mắt đã bị mù, về sau căn bản sẽ không thể là đối thủ của Nhị di thái thái, cũng không thể là chỗ dựa cho bọn họ. Cho dù cướp được vị trí gia chủ vào tay, cũng ngồi không được bao lâu, ngược lại sẽ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt đối với Nhị di thái thái! Nhị di thái thái hậu phương mạnh mẽ, bọn họ trong lòng e ngại, cảm thấy đấu không lại, sợ kết cục về sau càng thêm thê thảm!

Tam di thái thái này, tính cách quá mức khiếp đảm yếu đuối, luôn nghĩ một điều nhịn là chín điều lành, ai cũng không muốn đắc tội, ai cũng đều muốn lấy lòng, hành động này vốn không có lỗi. Nhưng mà, nàng ta lại không rõ, nàng chung quy là người của Trang phủ, làm sao có thể hoàn toàn không đếm xỉa đến? Trừ phi nàng ta có thể không thuận theo dựa vào Trang phủ, nếu không một ngày ăn cơm Trang phủ, một ngày cũng đừng nghĩ bản thân có thể phủ nhận tất cả quan hệ!

Trang Tín Trung quay đầu nhìn mẫu thân liếc mắt một cái, rút tay ra, xoay người đi đến bên cạnh Đại phu nhân. Tam di thái thái che ngực, thần sắc lo lắng, tiếp theo lại bị ánh mắt sắc bén của Nhị di thái thái làm cho khiếp đảm mà cúi đầu xuống.

Trang Tín Trung cầm tay Đại phu nhân. Đại phu nhân mặt nhìn về phía hắn, gật gật đầu, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười.

Sau đó, bà giơ tay Trang Tín Trung lên, sắc mặt nghiêm túc nói: "Lão gia lâm chung lúc trước đã lưu lại di ngôn, người thừa kế tương lai của Trang phủ sẽ do ta chọn lựa. Ta hiện tại muốn nói rõ ràng với mọi người, ta cảm thấy Tín Xuyên không thích hợp trở thành đương gia, người mà ta tuyển chọn là Tín Trung!" Đại phu nhân ngẩng đầu, đề khí lớn tiếng nói: "Ta hiện tại tuyên bố, Tam thiếu gia Trang phủ Trang Tín Trung, sẽ tiếp nhận chức vụ của ta Giang Hoa Anh trở thành chủ gia tiếp theo!"

Nhị di thái thái cười lạnh vài tiếng, ánh mắt âm độc từ trên mặt Đại phu nhân chuyển dời đến trên mặt Trang Tín Trung bên cạnh bà. Trang Tín Trung theo bản năng tránh né ánh mắt của nàng ta, Nhị di thái thái quay đầu lại nhìn về phía Tam di thái thái, ánh mắt kia giống như trảm đao, muốn đâm thủng người nàng! Tam di thái thái vịn vào tay ghế, toàn thân không chịu khống chế mà run rẩy!

"Ta phản đối! Đều là con vợ kế, đều đã nhúng tay vào chuyện trà giả, dựa vào cái gì ngươi tuyển Tín Trung mà không chọn Tín Xuyên!" Nhị di thái thái bỗng nhiên kêu lên, nàng ánh mắt hung ác, sắc mặt dữ tợn, giống như muốn đi qua liều mạng với Đại phu nhân!

Đại phu nhân không hề úy kỵ, cười lạnh nói: "Ngươi phản đối? Lý Tú Mai, ngươi là cái gì vậy? Ngươi có tư cách gì phản đối! Đương gia sẽ do ta quyết định, ta nói tuyển ai thì sẽ tuyển người đó!"

Nhị di thái thái giận mặt trắng bệch, nắm chặt hai tay. Mấy người trong dòng họ bên cạnh thấy sự tình nháo loạn đến nước này, đều có chút hoảng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời cũng không có chủ ý!

Nhị di thái thái bỗng nhiên xoay người, vọt tới trước mặt Tam di thái thái, cầm lấy cổ tay Tam di thái thái, mạnh mẽ kéo nàng từ trên ghế đứng dậy, nàng hung tợn trừng mắt nhìn Tam di thái thái, nghiến răng nghiến lợi: "Trần Xảo Vân, ngươi dám tranh với ta sao? Ngươi xác định ngươi dám tranh với ta? Ngươi có biết cùng ta đối nghịch sẽ có kết quả gì không?"

Nàng gắt gao nắm lấy cổ tay Tam di thái thái, móng tay màu đỏ tươi cơ hồ đâm vào da thịt Tam di thái thái. Tam di thái thái không biết bởi vì bị đau, hay vì quá sợ hãi, nước mắt đột nhiên trào ra, "Ta không có, ta không có! Tín Trung, Tín Trung, nghe lời của nương, chúng ta không làm, chúng ta không làm... Chúng ta cái gì cũng không làm, không nhận địa vị đương gia này được không?"

Trước mặt nhiều người như vậy, Tam di thái thái gào khóc.

*****

"Ngươi buông nương ra!" Trang Tín Trung thấy mẫu thân bị bắt nạt, vọt tới, đẩy Nhị di thái thái ra.

Trang Tín Xuyên vội bước lên phía trước, đỡ lấy mẫu thân của mình, xoay người chỉ vào ngực Trang Tín Trung, ác thanh ác khí, "Thật đúng là chó không sủa mới là chó cắn người! Tín Trung, không ngờ tới ngươi bình thường không nói một tiếng, luôn thành thật, trong lòng vẫn luôn có chủ ý này, ngươi muốn tranh với ta? Ngươi cần phải hiểu rõ chứ, ngươi có tư cách sao? Đến lúc đó, cũng đứng trách ca ca trở mặt!"

"Tín Trung, Tín Trung, chúng ta đừng nhận địa vị đương gia này!" Tam di thái thái nghe thấy Trang Tín Xuyên uy hiếp, lại sợ hãi, hé ra mặt trắng bệch, cầm hai tay con, run rẩy, khóc sướt mướt nói, "Tín Trung, con nghe lời của nương, vị trí đương gia này đừng nên nhận, nương không cầu con đại phú đại quý, chỉ cần con an bình là được rồi, Tín Trung, con nghe lời của nương đi..."

Tam di thái thái thân mình mềm nhũn ghé vào trước ngực Trang Tín Trung, khóc không thành tiếng.

Trang Tín Trung ôm lấy mẫu thân, sắc mặt hoảng sợ, Nhị di thái thái cùng Trang Tín Xuyên liếc mắt nhìn nhau một cái, vẻ mặt nham hiểm cùng đắc ý.

"Đây là đang làm cái gì, trong mắt các người còn có đương gia phu nhân là ta hay không, còn có tộc trưởng cùng các vị dòng họ hay không? Cũng dám ở trước mặt ta, công khai uy hiếp!" Đại phu nhân tức giận đến cả người phát run, "Lý Tú Mai, ngươi coi thường ta không dám động vào ngươi sao?"

Nói xong giương giọng nói: "Người đâu!"

Ngoài cửa gia đinh cầm côn lên tiếng trả lời đi vào.

Đại phu nhân chỉ về phía Nhị di thái thái, lớn tiếng nói: "Bắt lấy kẻ không biết trên biết dưới bất kính với tôn trưởng này cho ta, đánh mười đại bản!"

Bọn gia đinh hướng về Nhị di thái thái, Nhị di thái thái một tay chống nạnh, một tay chỉ vào gia đinh, quát lên: "Ai dám đụng đến ta? Mấy cẩu nô tài các ngươi mù mắt sao! Ta mà các ngươi nói muốn đánh thì đánh? Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi trợn to đôi mắt cẩu lên xem hiện tại là tình huống gì, hôm nay nếu ai dám đụng đến một sợi tóc của ta, ngày khác ta sẽ hoàn trả gấp trăm lần!"

Tình huống của Đại phu nhân, bọn gia đinh ở ngoài cửa đã nghe thấy rõ ràng, nay Tam di thái thái lại nhát gan, Trang phủ về sau còn không phải do Nhị phòng thao túng? Hôm nay nếu đánh Nhị di thái thái, Nhị di thái thái cũng không phải là người từ bi như Đại phu nhân, sau còn không biết có thể giữ lại tính mạng hay không!

Nghĩ đến đây, bọn gia đinh đều do dự.

Tần Thiên xem đến đây, khẩn trương kéo mành, nàng vô số lần muốn lao ra giúp Đại phu nhân chế trụ Nhị di thái thái, nhưng nàng biết, chỉ cần nàng đi ra, nàng sẽ không thể thoát thân, lý trí nói với nàng, hiện tại nàng nên lập tức quay đầu, lập tức rời đi, nhưng nghĩ đến Đại phu nhân và Đại thiếu gia từng đối tốt với nàng, lại bất động, dù thế nào cũng phải nhìn thấy kết quả mới có thể an tâm.

Nàng nhìn Đại phu nhân đứng trong sảnh, trong lòng thầm nhủ: phu nhân, buông tay đi, chấm dứt Trà Hành đi, người đã vì Trà Hành mà tổn hại thân thể, bất luận người nào cũng không thể trách cứ người, nay, Tam phòng không có năng lực, rất rõ ràng không phải là đối thủ của Nhị phòng, người tội gì vì thế mà phiền muộn lao lực? Rõ ràng buông tay Trà Hành ngày sau sẽ càng thư thái, vì sao còn muốn nắm lấy không chịu buông bỏ, vì Trang Lão gia sao? Vì Trà Hành tiểu nhị sao? Nhưng, nhân sinh của người khác chẳng lẽ so với bản thân còn quan trọng hơn?

Trong sảnh, Đại phu nhân tất nhiên không nghe thấy lời nhủ thầm của Tần Thiên, bà không nhìn thấy tình huống trong đại sảnh, vẻ mặt mờ mịt, một bên Nguyệt Nương lại thấy rõ hết thảy, lập tức chỉ vào bọn gia đinh cả giận nói: "Các ngươi cẩu nô tài này, ngay cả Đại phu nhân cũng không nghe sao?"

"Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngay cả một hạ nhân cũng biết đạo lý này. Nguyệt Nương, cẩu nô tài nhà ngươi câm miệng cho ta! Chủ tử nói chuyện, ngươi sao có thân phận xen mồm vào!" Nhị di thái thái trừng mắt nhìn Nguyệt Nương, thanh sắc câu lệ.

Bọn gia đinh một hồi nhìn Đại phu nhân, một hồi lại nhìn Nhị di thái thái, co rúm lại lui ra.

Đại phu nhân nghe đến đó, sao còn không rõ, lập tức chỉ cảm thấy một cỗ trọc khí nhắm thẳng vào ngực, nhất thời đầu váng mắt hoa.

"Tam thúc công, chẳng lẽ các ngươi trơ mắt nhìn một thiếp thất lại dám kiêu ngạo ương ngạnh, đối với chính thất bất kính như vậy?" Đại phu nhân hướng về Trang thị tộc trưởng Trang Thành Chí nói.

"Đại tỷ, ngươi đừng đổ tội danh loạn khấu lên đầu ta, ta khi nào thì bất kính với tôn trưởng, ta khi nào thì đối với Đại tỷ bất kính, ta bất quá chỉ lấy thân phận tỷ tỷ, giáo huấn muội muội một chút mà thôi, sao có thể nói là uy hiếp." Nói xong, Nhị di thái thái nhìn về phía Tam di thái thái, cười lạnh, "Xảo Vân, ta có uy hiếp ngươi không?"

"Không có, không có!" Tam di thái thái lệ đầy mặt, vẻ mặt kinh hãi, hai tay vội xua loạn, "Tỷ tỷ không có uy hiếp ta, do muội muội không hiểu chuyện, tỷ tỷ giáo huấn rất đúng, muội muội biết sai lầm rồi!"

Nhị di thái thái ngửa đầu cười to hai tiếng, sau đó nhìn về phía Đại phu nhân cười nói: "Có nghe hay không, Đại tỷ, cho dù kinh động đến quan phủ ta cũng không sợ!" Nay nàng còn có gì phải cố kỵ? Lúc trước, Đại phu nhân nắm quyền, nàng còn kiêng kị thân phận đương gia này, nay mắt bà đã bị mù, địa vị đương gia dù không muốn cũng phải giao ra, nàng có Tri phủ là tỷ phu làm chỗ dựa, lại có nhi tử có thể kế thừa đương gia vị, nàng cần gì phải sợ bà ta, nàng hôm nay muốn lấy thân phận thiếp thất cưỡi lên đầu một chính thất như bà ta, nhẫn nhịn dành dụm từ trước tới nay đều nói ra miệng, nàng thật muốn nhìn xem, Giang Hoa Anh hôm nay có thể xử lý nàng như thế nào?

Nhị di thái thái xoay người đi đến bên cạnh Trang Thành Chí, hơi hạ thân, đè thấp thanh âm nói: "Tú Mai cảm xúc có chút kích động, nhưng đối các vị Tông gia lão gia tuyệt không bất kính, còn thỉnh các vị lão gia thứ lỗi." Nàng ta đứng lên, lại nói: "Tin tưởng các vị lão gia cũng thấy rõ ràng, Tam phòng cũng không có ý tiếp nhận chức vụ gia chủ, là vì Đại phòng bức bách nên mới miễn cưỡng mà thôi, người như vậy sao có thể quản lý tốt Trà Hành? Hơn nữa..." Nhị di thái thái xoay người chỉ vào Trang Tín Trung, một tiếng lại một tiếng sắc nhọn, "Hơn nữa, hắn có thể giành được trà dẫn sao? Hắn có thể cùng quan phủ thiết lập quan hệ tốt sao? Ai mới là người tốt nhất tiếp nhận vị trí đương gia của Trà Hành, tin tưởng không cần ta nói, các vị lão gia trong lòng cũng đã có câu trả lời!"

Trang Tín Trung bị nàng ta liên tiếp chất vấn, chột dạ cúi đầu. Bởi vì mẫu thân thân phận ti tiện, hắn từ khi ra đời luôn không có địa vị trong Trang phủ, bình thường bị Nhị phòng áp bức đã quen, cũng không dám phản kháng, trong lúc nhất thời bỗng nhiên bảo hắn đi đối kháng Nhị phòng, quả thật tâm có chút khiếp đảm.

Nhị di thái thái nhìn hắn có bộ dạng này, lại đắc ý, cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Đại tỷ có bệnh nên hồ đồ, mới có thể đưa ra lựa chọn buồn cười này, bởi vì trong tay có di ngôn của lão gia, mà cứ để nàng ta khiến cơ nghiệp lão gia bị sụp đổ hay sao? Dòng họ là Trang thị bộ tộc, còn thỉnh Tam Thúc công lấy thân phận trưởng tộc Trang thị, vì Nhị phòng chúng ta chủ trì công đạo!"

Nhị di thái thái liên tiếp nói ra, chỉ với mấy ý "Hắn có thể giành được trà dẫn sao? Hắn có thể cùng quan phủ thiết lập quan hệ tốt sao?" Hai câu nói này gắt gao nhéo vào lòng Trang Thành Chí.

Trà Hành có thể tiếp tục kinh doanh, mới là việc quan trọng nhất! Bọn họ mới có bạc thu về. Tuy rằng Tín Xuyên không phải người có năng lực, nhưng Tín Trung so ra lại không bằng, nếu như bắt buộc phải chọn lựa, quả thật ngoài Tín Xuyên ra không còn ai thích hợp.

Đang lúc Trang Thành Chí muốn quyết định, bỗng nhiên nghe thấy Đại phu nhân nói: "Tín Trung, ngươi còn nhớ rõ Đại nương đã nói gì với ngươi? Ngươi là con cháu của Trang phủ, Thịnh Thế Trà Hành ngươi cũng có trách nhiệm! Nếu ngươi còn nhận là con cháu của Trang phủ, là nhi tử của lão gia đã tạ thế, nếu ngươi còn có tâm huyết nam nhi, ngươi hãy bước đến trước mặt các Tông gia lão gia, để cho bọn họ thấy quyết tâm của ngươi, để bọn họ tin tưởng, ngươi tuyệt đối có năng lực ứng phó vượt qua khó khăn!"

Đại phu nhân mỗi một chữ đều giống như gõ vào ngực Trang Tín Trung, trong lúc nhất thời, Trang Tín Trung chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Đúng, hắn là con cháu của Trang phủ, hắn không thể khiếp đảm như thế! Nghĩ vậy, hắn thẳng lưng, đi về phía Trang thị tộc trưởng, nhưng vừa mới đi được một bước, bỗng nhiên Tam di thái thái lại vươn tay ra ngăn lại.

Tam di thái thái khóc nói: "Tín Trung, con sao có thể đấu với bọn họ, con có cái gì đâu? Con đừng để nương lo lắng được không?" Nói xong, nàng lại vọt tới trước mặt Đại phu nhân, "Bùm" một tiếng quỳ gối xuống, càng không ngừng dập đầu, khóc hô: "Phu nhân, ta dập đầu trước người, người đừng ép Tín Trung được không? Ta chỉ có một đưa con trai duy nhất này, ta chỉ hy vọng hắn có thể sống tốt, phu nhân cũng là người làm mẫu thân, người có thể nhẫn tâm bức bách Tín Ngạn như vậy hay không? Phu nhân, ta van cầu người, người buông tha Tín Trung đi!"

"Nương, người đừng nói với Đại phu nhân như vậy, phu nhân không có bức con..." Trang Tín Trung vội vàng đi qua đỡ mẫu thân dậy.

"Tín Trung, con muốn để nương lo lắng đến chết sao? Chỉ cần con lên làm đương gia, nương của con sẽ không còn ngày tháng yên bình nữa, muội muội của con, thê tử của con cũng đều không có ngày sau tốt đẹp, con không vì chính mình suy nghĩ, chẳng lẽ con không vì nương, vì muội muội, vì thê tử suy nghĩ hay sao? Tín Trung, nương van cầu con, có muốn nương phải dập đầu trước con nữa hay không?"

Nói xong, lại giãy dụa hướng về chính con mình dập đầu.

Trang Tín Trung nào dám để mẫu thân quỳ lạy, vội vàng quỳ xuống ôm lấy mẫu thân, nước mắt cũng trào ra, "Nương, người đừng như vậy, con sao dám nhận?" Trang Tín Trung chậm rãi ngẩng đầu, vạn phần áy náy nhìn thoáng qua Đại phu nhân, nhẹ giọng nói: "Đại nương, thực xin lỗi, là Tín Trung vô dụng..."

Tam di thái thái nghe thấy những lời này, ôm hắn gào khóc. Trang Minh Lan cùng Phương Nghiên Hạnh cũng đi tới, một người nâng dậy Tam di thái thái, một người nâng dậy Trang Tín Trung. Trang Tín Trung cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt của thê tử.

Đại phu nhân nghe đến đó, khí lực toàn thân giống như trong nháy mắt bị ai tước mất, cước bộ lảo đảo, sắc mặt trắng bệch. Tần Thiên nhìn Đại phu nhân như vậy, lệ bất tri bất giác ẩm ướt hốc mắt.

Phu nhân, đừng cố chấp, buông tay đi, buông tay đi thôi...

Lúc này, nàng trông thấy Trang Tín Ngạn từ chỗ nàng không nhìn thấy bước ra, đỡ Đại phu nhân, trên mặt trừ bỏ lo lắng, còn có vẻ bất đắc dĩ, chính là thần sắc ôm ấp khát vọng, nhưng bất đắc dĩ không cách nào thực hiện. Làm cho người ta nhìn chỉ cảm thấy đau lòng.

Nhị di thái thái bỗng nhiên cười ha hả, nàng đi bước một tới gần Đại phu nhân, hai mắt gắt gao nhìn thẳng Đại phu nhân gương mặt tái nhợt, âm u nói: "Đại tỷ, nay Tín Trung đã buông địa vị gia chủ, bây giờ người còn ai để tuyển lựa không? Tín Ngạn sao?" Nhị di thái thái vỗ tay cười rộ lên, chỉ vào hai người: "Các ngươi một kẻ điếc, một kẻ thì bị mù, không biết có phải do ông trời trừng phạt các ngươi hay không đây! Ha ha ha ha..." Tiếng cười sắc nhọn liên tiếp phát ra.

Đại phu nhân vốn đang nản lòng nghe thấy những lời này, chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch dọa người, trên nét mặt có sự kiên quyết đáng sợ, như muốn bất chấp mọi thứ.

Bà hướng về phía Lý Tú Mai tới gần từng bước, mặt hướng nhìn nàng ta, gằn từng tiếng: "Lý Tú Mai, ngươi nghe rõ cho ta, trên tay ta có di chúc của lão gia, ta tuyệt đối tuyệt đối sẽ không để Trà Hành rơi vào tay các ngươi! Ta hiện tại chỉ bị mù, ta vẫn còn chưa chết! Ta sẽ không đem đương gia vị giao ra, ta cho dù mù, ta cũng có thể quản lý Trà Hành thật tốt! Mặc kệ là ai, cũng đừng nghĩ có thể cướp từ trong tay ta chìa khóa cùng sổ sách của Trà Hành! Ngươi không phục, ngươi có thể đi quan phủ tố cáo ta, ta sẽ đấu với ngươi đến cùng!"

Nhị di thái thái mặt lập tức đỏ lên, Đại phu nhân mỗi một câu nói ra, ánh mắt nàng ta lại càng trở nên ngoan lệ, bộ dáng kia giống như muốn đem Đại phu nhân nuốt sống!

Đại phu nhân sắc mặt lạnh lùng, lời nói cũng lạnh lùng, "Lý Tú Mai, ngươi muốn có được đương gia vị, trừ phi ta chết!"

"A!" Nhị di thái thái bỗng nhiên quát to một tiếng, như nổi cơn điên, "Giang Hoa Anh, ta liều mạng với ngươi!" Nói xong, hướng về Đại phu nhân xông đến.

Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên có người chạy tới, bắt được hai tay Nhị di thái thái, dùng sức đẩy nàng ta ra!

*****

Trong đại sảnh

Trang Minh Hỉ cùng Trang Tín Xuyên thấy mẫu thân bỗng nhiên bị Đại phu nhân kích động mất đi lý trí, vội bước lên phía trước ngăn cản. Mấy người Tông gia lão gia cũng đều cả kinh đứng dậy, các nha hoàn bên người Đại phu nhân bị dọa mặt trắng bệch, một đám đều ngây dại.

Nhưng đúng lúc này, một người bỗng nhiên vọt tới trước mặt Đại phu nhân, bắt lấy hai tay Nhị di thái thái, dùng sức đẩy nàng ta ra. Nhị di thái thái bị đẩy lui ra phía sau hai bước, được Trang Minh Hỉ cùng Trang Tín Xuyên chạy tới giúp đỡ đứng vững, nàng ta ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy cách đó không xa một nha hoàn mặc một kiện váy màu xanh biếc rủ xuống đế hài, vấn hai búi tóc nhỏ, nàng ta sau khi thấy là người đó, lập tức tức giận, chỉ vào mắng: "Tiện tỳ lại là ngươi!"

Người nọ ngang ngẩng cằm, nhíu mày cười nói: "Nhị di thái thái, miệng của người nói năng nên sạch sẽ một chút, nay Tần Thiên ta cũng không còn là nô tỳ của Trang phủ nữa, người không có quyền nhục mạ!"

Người tới đúng là Tần Thiên!

"Tần Thiên!"

"Tần Thiên!"

Nguyệt Nương cùng Lam Sơn kinh hô cùng hô gọi, Tần Thiên quay đầu lại, nhìn các nàng liếc mắt một cái, cười cười.

"Là Tần Thiên sao? Ngươi còn chưa đi?" Đại phu nhân vươn tay, trong ánh mắt ảm đạm lộ ra mong đợi.

Tần Thiên đi qua, cầm hai tay của bà, nhẹ giọng nói: "Phu nhân, là ta, ta vốn phải rời đi rồi, nhưng mà nghe thấy có chuyện phát sinh, lại nhịn không được tìm đến đây."

Đại phu nhân nhẹ nhàng cười, ôn nhu nói: "Nếu phải đi, sẽ không nên trở về, ngươi không bỏ xuống được, sao có thể ra đi tiêu sái?"

"Cũng không phải vậy, phu nhân, ta lúc này mới phát hiện hóa ra mình không phải là một kẻ tiêu sái!" Tần Thiên cười nói.

Nói xong, nàng lại nhìn về phía Trang Tín Ngạn bên cạnh, người đó cũng đang nhìn nàng, trong ánh mắt có sự kinh hỉ, cũng có tha thiết. Tần Thiên hướng về hắn mỉm cười, gọi một tiếng: "Đại thiếu gia."

Từ sau khi nàng xuất hiện, Trang Tín Ngạn trong lòng kích động không thôi, lúc này trông thấy nàng ôn nhu gọi một tiếng, hốc mắt nóng lên, khó có thể kìm nén, hắn vội vàng quay đầu đi, che giấu cảm xúc của mình.

"Nếu đã không còn là người của Trang phủ, vì sao còn ở lại?" Phía sau truyền đến thanh âm lạnh lùng của Trang Minh Hỉ, "Chúng ta đang thương nghị chuyện quan trọng, ngươi lập tức đi ra ngoài!"

Tần Thiên xoay người, nhìn Trang Minh Hỉ mỉm cười, nói: "Thật khiến Trang tiểu thư thất vọng rồi, Tần Thiên tuy rằng không phải nô tỳ của Trang phủ, nhưng việc hôm nay lại cùng ta thoát không khỏi có liên quan!"

Trang Minh Hỉ mặt lộ vẻ nghi ngờ, bên cạnh Trang Tín Xuyên lại khẩn trương nói với mẫu thân: "Nương, cùng một nha đầu dông dài làm gì? Chính sự quan trọng hơn." Nói xong nhìn về phía Tông gia lão gia bên kia.

Nhị di thái thái lúc này mới hồi phục tinh thần, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Thiên, sau đó đi đến bên cạnh Trang Thành Chí, nói: "Tam thúc công, người cũng nghe thấy rồi, chẳng lẽ người cứ để Đại tỷ làm như vậy, một người mù làm sao có thể làm chủ Thịnh Thế, làm sao có thể quản lý tốt Thịnh Thế? Đây không phải lấy sinh ý của Trà Hành ra vui đùa sao? Tam thúc công, người cần phải làm chủ cho chúng ta, cũng vì Trà Hành làm chủ! Nay, Đại tỷ đã không còn người tuyển lựa nào khác, duy chỉ còn Tín Xuyên của chúng ta..."

Đang lúc mi phi sắc vũ nói còn chưa xong, bỗng nhiên bị một thanh âm trong trẻo đánh gãy: "Ai nói Đại phu nhân không còn người khác để tuyển lựa!"

Nhị di thái thái trong lòng bốc hỏa, hướng về Tần Thiên liếc mắt nhìn, "Nơi này làm sao có chỗ cho ngươi xen mồm vào, người đâu, lôi kẻ này ra ngoài cho ta!"

Có ma ma lên tiếng trả lời tiến lên, Tần Thiên chỉ vào hai ma ma kia, trừng mắt, lớn tiếng nói: "Phu nhân còn chưa lên tiếng, sao các ngươi dám làm càn, các ngươi lá gan thật lớn, cũng dám không đem chủ tử để vào mắt? Gia quy của Trang phủ chỉ là trang trí thôi sao?"

Hai ma ma bị nàng hù dọa như vậy, khiếp đảm nhìn Đại phu nhân liếc mắt một cái, nhất thời không dám tiến lên!

Nguyệt Nương, Lam Sơn cùng với Trang Tín Ngạn hai mắt sáng lên nhìn Tần Thiên, Đại phu nhân tuy rằng nhìn không thấy, trên mặt cũng lộ ra một ít sáng rỡ. Xa xa, Tam di thái thái nghĩ rằng bọn họ đối với Trang Tín Trung còn chưa hết hy vọng, gắt gao giữ chặt hắn, Trang Tín Trung trong lòng bị áy náy cùng tự trách dày vò, trên mặt lúc đỏ lúc trắng.

Tần Thiên bình thản, trước mặt mọi người, xoay người, nắm chặt tay Đại phu nhân, nhẹ giọng nói: "Phu nhân, người quên còn có Tần Thiên sao?"

Nhân sinh trên đời, có cừu báo cừu, có ân báo ân. Mặc kệ Đại phu nhân vì nguyên nhân gì, nhưng nếu không có phu nhân, nàng vẫn chỉ là một tiểu nha hoàn ở phòng giặt, không có phu nhân bồi dưỡng, nàng vĩnh viễn không thể được tiếp xúc với chuyện ở Trà Hành, càng không thể học được một thân tài nghệ, có thể làm tiền vốn nếu rời khỏi Trang phủ; Nếu không có phu nhân rộng lượng, nàng càng không thể ra đi dễ dàng thoải mái như vậy. Nếu phu nhân có thể tìm được người tuyển chọn thích hợp, hoặc có thể buông tay việc của Trà Hành mà an ổn sống, nàng nhất định có thể tiêu sái rời đi, nhưng hiện tại Tín Trung không có năng lực, Đại phu nhân tình nguyện tàn phá thân thể, cũng không muốn buông tha Trà Hành, nàng cũng biết nếu mình rời đi, sau này sao còn có thể an tâm sinh sống. Vạn nhất ngày nào đó nghe thấy tin tức bất hạnh của Đại phu nhân, cả đời này lương tâm sẽ càng bất an.

Chỉ có trước báo đáp ân tình của phu nhân với mình, nàng mới có thể ra đi tiêu sái, tùy ý sống theo ý mình

Đại phu nhân sắc mặt đột nhiên sáng lên, thất thanh nói: "Tần Thiên!"

Biết nội tình Nguyệt Nương cùng Lam Sơn kích động lau nước mắt.

Trang Tín Ngạn nhìn Tần Thiên, một lòng không chịu khống chế đột ngột nhảy nhót.

"Đây là ý gì, gia chủ Trang phủ cùng Tần Thiên thì có gì liên quan?" Nhị di thái thái kinh nghi bất định.

Trang Minh Hỉ nhìn nhìn Tần Thiên, lại nhìn nhìn Trang Tín Ngạn cách đó không xa vẻ mặt dị thường, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một ý niệm mơ hồ.

Chẳng lẽ... Chẳng lẽ...

Dần dần thay đổi sắc mặt.

Đại phu nhân nắm chặt tay Tần Thiên, hít sâu một hơi, áp chế kích động trong lòng, lớn tiếng nói: "Ta không chỉ có một người để tuyển lựa, người khác chính là..." Tần Thiên theo từng lời của Đại phu nhân mà ngẩng đầu lên, hai mắt lóe sáng, ánh mắt kiên định!

Đại phu nhân bỗng nhiên dâng lên vô hạn tin tưởng, trên mặt lộ ra ý cười, bà chậm lại thanh âm: "Người được tuyển chọn khác chính là Tần Thiên, nếu Tín Trung không muốn, như vậy Tần Thiên sẽ tiếp nhận từ tay ta đảm nhiệm địa vị đương gia!"

"Đại tỷ, ngươi không phải bị điên rồi chứ!" Nhị di thái thái đầu tiên kêu ra tiếng, nàng chỉ vào Tần Thiên, vẻ mặt châm chọc: "Chỉ bằng nàng ta, chỉ bằng nha đầu như nàng ta, nàng ta dựa vào cái gì mà đảm nhiệm chức vị gia chủ của Trà Hành!"

Tông gia nhóm cũng đều hai mặt nhìn nhau, lắc đầu, chỉ cảm thấy lời nói của Đại phu nhân buồn cười vô cùng!

Đại phu nhân nhìn không thấy những điều này, nhưng sắc mặt bình tĩnh nói ra lời trong lòng: "Chỉ bằng Tần Thiên là Đại thiếu phu nhân của Trang phủ chúng ta!"

Bà nhấn rõ từng chữ, giọng điệu tuy nhẹ nhàng, nhưng hiệu quả gây ra lại giống như lôi đình vạn quân, khiến tất cả mọi người đều chấn động!

Trong lúc nhất thời, toàn trường lặng ngắt như tờ, mọi người ngốc lăng nhìn Tần Thiên đứng ở giữa đại sảnh, sắc mặt vẫn bình thản, khuôn mặt tươi cười.

Trang Minh Hỉ kinh sợ vô cùng, nhưng đồng thời lại cảm thấy có chút may mắn. Tần Thiên gả cho Trang Tín Ngạn, Tạ Đình Quân sao còn dám động tâm, cũng chỉ đành buông bỏ ý niệm trong đầu. Trang Tín Xuyên tuy rằng đã biết rốt cuộc không chiếm được Tần Thiên, nhưng nghe được tin tức này, trong lòng vẫn dâng lên cảm giác mất mát mãnh liệt. Người ở Tam phòng đều giật mình, nhất thời cũng không kịp phản ứng. Mà mấy người Nguyệt Nương, Lam Sơn, Hải Phú vẻ mặt đều không giấu được sự vui mừng. Hải Phú lén lút nhéo tay Trang Tín Ngạn một chút. Trang Tín Ngạn quay đầu gõ hắn một cái, tuy rằng sắc mặt trấn định, nhưng khóe miệng vẫn nhịn không được khẽ nhếch lên.

Sau một lúc lâu, Nhị di thái thái mới tìm lại được thanh âm của mình, thanh âm sắc nhọn kích thích lỗi tai của mọi người, "Đại tỷ, ngươi điên rồi sao? Nàng bất quá chỉ là một nha đầu, ngươi thế nhưng lại để nàng ta trở thành Đại thiếu phu nhân, còn muốn đem địa vị đương gia giao cho nàng ta?"

"Có gì không thể, con ta cưới vợ, ta có toàn quyền làm chủ, ai có quyền xen vào?" Đại phu nhân như đã tìm lại được khí lực, tư thái tự tin, hăng hái, trung khí mười phần!

Đại phu nhân ý bảo Tần Thiên, để Tần Thiên nắm tay bà đi đến trước mặt mấy người Tông gia lão gia.

"Các vị thúc bá trưởng bối, chỉ cần Tần Thiên vào cửa Trang phủ chúng ta, chính là người của Trang phủ chúng ta! Đương gia vị có thể giao cho bất kỳ ai là chủ tử của Trang phủ! Năm đó, lão gia có thể đem đương gia vị giao vào tay một nữ tử như ta, hôm nay, ta cũng có thể đem đương gia vị giao vào tay con dâu của mình! Tin tưởng các vị thúc bá trưởng bối hẳn có thể tin tưởng cách làm người cũng như mắt nhìn của Giang Hoa Anh, phải biết rằng, những gì ta làm hôm nay đều vì Trà Hành suy nghĩ, vì Trang phủ suy nghĩ!"

Lời Đại phu nhân leng keng hữu lực, nói năng có khí phách, hơn nữa vẻ mặt bà kiên quyết trấn định, cộng thêm từ trước tới nay phẩm tính chính trực, khiến cho mấy người trong dòng họ trong lòng không thể sinh ra hoài nghi.

Dù có thế nào, đối với bọn họ mà nói, ai là đương gia cũng không quan trọng, quan trọng là Trà Hành có thể kinh doanh như bình thường, bạc kiếm được càng nhiều càng tốt, ai có năng lực, bọn họ sẽ ủng hộ người đó!

Lúc trước Tần Thiên cũng là người đã quyết định phân cho bọn họ cổ phần danh nghĩa, bọn họ sẽ không theo bất luận kẻ nào, chỉ kiên định đối với người lựa chọn tốt nhất của Trà Hành, tương đương với cổ đông trong công ty ở hiện đại. Ai có thể vì bọn họ kiếm tiền, bọn họ sẽ ủng hộ người đó!

Nhìn thấy phản ứng của mấy người Tông gia lão gia, Nhị di thái thái nóng nảy, một bước vọt tới bên cạnh Tần Thiên, kéo Tần Thiên qua, chỉ vào nàng lớn tiếng nói: "Tiện tỳ mà cũng có thể là chủ tử? Ta phi!" Nhị di thái thái trừng mắt nhìn nàng, hung tợn nói: "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi có tư cách gì, có năng lực gì mà trở thành đương gia Trà Hành, ngươi đang suy tính cái gì vậy, cũng dám đối nghịch với ta! Ngươi cũng không suy nghĩ xem bản thân có mấy cân lượng! Ngươi đừng tưởng rằng bay lên cành cao trở thành phượng hoàng, cẩn thận bị người ta lợi dụng, bay càng cao, té càng đau! Thức thời thì cầm lấy khế ước bán mình lập tức cút ra khỏi Trang phủ cho ta, nếu ngươi cứng rắn muốn cùng ta đối nghịch..." Nhị di thái thái cười lạnh hai tiếng, ý tứ uy hiếp ý mọi người đều thấy rõ.

So với việc Nhị di thái thái thanh âm ngưng trọng ngoan lệ, Tần Thiên vẻ mặt vẫn thoải mái thích ứng, nàng chụp lấy tay Nhị di thái thái đang chỉ vào nàng, cười nói: "Nhị di thái thái, người dù sao cũng xuất thân phú gia, vì sao hành vi động tác luôn giống như người đàn bà chanh chua ở chợ như vậy? Thượng bất chính hạ tắc loạn (Bậc trên không ngay thẳng chính trực thì không thể làm gương và dạy bảo được ai), trí tuệ và khí độ của người như thế trách không được giáo dục nhi tử không ra gì, nếu như nhi tử của người thật sự xuất chúng, người hôm nay cần gì phải liều mạng cướp đoạt?"

"Ngươi..." Những lời này nói ra trúng nhược điểm của Nhị di thái thái, Nhị di thái thái tuy rằng tức giận đến mức muốn giết người, lại nói không ra nửa câu phản bác.

Một bên Trang Tín Xuyên thấy Tần Thiên coi thường mình như vậy, vô cùng khí hận, lại không khỏi lòng chua xót.

Tần Thiên lại không buông tha Nhị di thái thái, nàng mặt hướng Nhị di thái thái, đi bước một tới gần, sắc mặt bình tĩnh, từng câu từng chữ rõ ràng, "Nhị di thái thái, người cho rằng ai cũng đều yếu đuối mặc cho người khác khi dễ hay sao? Ta hiện tại rõ ràng nói cho người biết, ta không sợ người!"

Tần Thiên nay chẳng những thoát khỏi thân phận nô tỳ, còn sắp trở thành Đại thiếu phu nhân, đã không còn thân phận hèn mọn, cảm giác nói năng bật hơi nhướng mày, nói chuyện hành động hoàn toàn tùy ý, nàng như vậy có khí thế bức người, ép tới Nhị di thái thái không còn lực chống đỡ.

Tần Thiên mỗi lúc tới gần từng bước, Nhị di thái thái liền không tự chủ được lui về phía sau từng bước, trong lúc nhất thời, dường như ngay cả hô hấp cũng không thông thuận.

Crypto.com Exchange

Chương (1-261)