Truyện:Thịnh Thế Trà Hương - Chương 111

Thịnh Thế Trà Hương
Trọn bộ 261 chương
Chương 111
Vô cùng nhục nhã
0.00
(0 votes)


Chương (1-261)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tạ Đình Quân cười cười, cúi đầu nhìn chung trà trong tay, dùng nắp trà phiết nhẹ lá trà trong chén, chậm rãi nói: "Kỳ thật cũng không phải chuyện gì quá khó khăn, bất quá là muốn trong của hồi môn của muội muội có thêm tên một người mà thôi."

Trang Tín Xuyên trong lòng rùng mình, ẩn ẩn đoán được mục đích của hắn, trong miệng lại hỏi: "Không biết Đình Quân ý nói là..."

"Tần Thiên." Tạ Đình Quân đem chung trà đặt lên bàn nhỏ bên cạnh, phát ra âm thanh bén nhọn dứt khoát, khi hắn nói ra hai chữ này, khiến người ta có cảm giác lưu loát quyết đoán.

Trang Tín Xuyên lập tức thay đổi sắc mặt, "Tín Xuyên nhớ rõ đã cùng Đình Quân huynh đề cập qua, Tần Thiên chính là người được Đại phòng cực kỳ sủng ái, không dễ đụng vào, Đình Quân bảo tiểu đệ hỗ trợ làm gì cũng được, duy độc chuyện này, thứ cho tiểu đệ bất lực..."

Nói xong, hắn khinh khẽ thở dài, cũng không phải hắn lấy cớ từ chối, quả thật là hắn bất lực. Lúc trước, hắn đối với Tần Thiên còn ôm một ít hi vọng, nhưng trải qua sự tình vừa rồi, hắn liền biết, cả đời này chỉ sợ khó có thể thực hiện được. Nếu có thể sử dụng Tần Thiên đổi lấy việc hôn nhân với Tạ gia, hắn sao lại không muốn, nhưng vấn đề là, hắn biết làm thế nào?

Tạ Đình Quân nhìn hắn một cái, cười cười, "Nào có thiếp thất được sủng ái lâu dài? Tần Thiên hiện tại được sủng ái, không có nghĩa là mãi mãi được sủng ái, lần này sau khi cùng Trang đại công tử trở về, nói không chừng sẽ bị lạnh nhạt. Trang huynh không cần tự coi nhẹ mình, muốn một thiếp thất sủng ái không phải dễ dàng, nhưng muốn một thiếp thất thất sủng ta tin tưởng Trang huynh nhất định có biện pháp!"

"Tạ công tử sao biết Tần Thiên sẽ thất sủng?"

Tạ Đình Quân ha ha nở nụ cười, "Chuyện này ngươi không cần phải xen vào, tự ta có biện pháp."

Trang Tín Xuyên nhìn Tạ Đình Quân, mím môi, cũng không lên tiếng.

Tạ Đình Quân nghiêng người, nhàn nhạt nói: "Nghe nói Trang huynh cũng có hứng thú tham dự vào kinh doanh muối ở Dương Thành, có điều xui xẻo không có phương pháp, một khi cùng Tạ gia kết làm thông gia, chúng ta chính là người một nhà, người một nhà tất nhiên sẽ cùng nhau trông coi!"

Tạ Đình Quân ngẩng đầu, hai mắt yên lặng nhìn hắn, hơi hơi cười.

Thấy chuyện vốn luôn tha thiết mơ mước bỗng nhiên còn có hy vọng, Trang Tín Xuyên lòng đột ngột nhảy nhót điên cuồng.

Sau khi tiễn bước Trang Tín Xuyên, tùy tùng Lâm Vĩnh đi vào thư phòng, hắn nhìn thoáng qua phương hướng Trang Tín Xuyên rời đi, sau đó đi đến bên cạnh Tạ Đình Quân, nói với Tạ Đình Quân còn đang ngồi tại chỗ dùng trà: "Công tử, tiểu nhân có một chuyện không rõ."

Tạ Đình Quân cười cười, buông chén trà, đứng dậy, "Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, ngươi là kỳ quái ta vì sao chỉ vì một tiểu nha đầu mà tiêu phí nhiều tâm tư như vậy?"

"Không sai!" Lâm Vĩnh nói: "Dù sao cũng là việc hôn nhân của công tử, việc này quan trọng, chẳng lẽ công tử thật sự chỉ vì một nha đầu mà muốn kết hôn với thứ nữ Trang phủ? Công tử nếu thật sự thích nha đầu kia, có nhiều biện pháp, cần gì phải động cân não đối với chuyện hôn nhân của bản thân?"

Tạ Đình Quân ha ha cười, xoay người, vỗ vỗ bả vai Lâm Vĩnh nói: "Ngươi thật sự cho rằng ta vì tiểu nha đầu kia mới cưới Trang Minh Hỉ?"

"Chẳng lẽ công tử không phải sao?" Lâm Vĩnh ngạc nhiên nói.

Tạ Đình Quân cười xua tay, "Đương nhiên không phải, chỉ là một nữ nhân mà thôi, tốn chút bạc tốn chút thời gian chơi đùa còn được, làm sao phải dùng điều kiện lớn như vậy, ngươi coi thường ta cứ trông thấy nữ nhân liền trở thành kẻ mềm nhũn vô dụng sao?"

"Vậy công tử đây là..."

"Không phải có hồi báo nói, Hồ đại nhân cùng Tổng đốc đại nhân quan hệ chặt chẽ?" Tạ Đình Quân bỗng nhiên thu liễm tươi cười, giận tái mặt nói, "Lưỡng Giang là nơi giàu có nhất, đủ loại dấu hiệu biểu hiện cho thấy Lâm tổng đốc là người của Khang Vương, trách không được Khang Vương này vài năm nay muốn gió được gió muốn mưa được mưa, hóa ra chiếm cứ tài lộc lớn như vậy!"

Nghe Tạ Đình Quân nói như vậy, Lâm Vĩnh cũng suy nghĩ, "Mà Hồ đại nhân cùng Nhị phòng của Trang phủ quan hệ thân mật..."

"Không sai, " Tạ Đình Quân trầm giọng nói: "Chúng ta vừa mới tiến đến Dương Thành không lâu, nếu muốn xâm nhập nhanh hơn nữa vào trung tâm mạng lưới quan hệ trong Dương Thành phải mượn chút ngoại lực, chỉ cần có thể loại bỏ quân cờ Khang Vương đã sắp đặt, Lưỡng Giang trong lúc đó sẽ rơi vào tay Tam gia chúng ta (hình như là phe cánh của Tam Thái tử các nàng ạ)!"

Lâm Vĩnh vui lòng phục tùng, vẻ mặt kính cẩn, "Trách không được Thành Vương tín nhiệm chủ tử như thế, còn muốn đem chuyện quan trọng bậc nhất này giao vào tay chủ tử, chủ tử đối với Thành Vương thật sự có thể nói là tận tâm hết sức! Chỉ có điều chủ tử phải cưới một thứ nữ, thật sự là ủy khuất chủ tử..."

"Thê thiếp mà thôi..." Tạ Đình Quân cười lạnh một tiếng, "Có gì quan trọng hơn, muốn thành đại sự không nên câu nệ tiểu tiết! Ta tin tưởng ánh mắt của ta, Thành Vương mới có thể là người chiến thắng cuối cùng!"

"Về phần Tần Thiên..." Tạ Đình Quân vừa cười vừa nói, "Coi như là ta lấy việc công làm việc tư, làm chính sự thì thuận tiện vì mình mưu điểm tư lợi, tiểu nha đầu kia..." Hắn xoa xoa cằm, mâu quang lóe ra không chừng, "Quả thật rất thú vị."

"Tiểu nhân chúc chủ tử sẽ thành đại sự!" Lâm Vĩnh cười nói.

Tạ Đình Quân vỗ vỗ bờ vai của hắn, ngửa đầu cười ha hả.

Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn buổi chiều ngày hôm sau mới trở lại Trang phủ, xe ngựa đỗ lại trước cửa, hai người mới xuống xe, bọn hạ nhân đều đi ra nghênh đón. Huynh muội Trang Tín Trung cùng Phương Nghiên Hạnh tỷ đệ nghe được tin tức cũng ra đón, vây quanh Trang Tín Ngạn hướng về Thanh Âm viện của Đại phu nhân.

Trên đường, Tần Thiên hỏi thăm Nguyệt Nương, "Nguyệt Nương, Đại phu nhân có khỏe không?"

Nguyệt Nương nhìn bên cạnh liếc mắt một cái, cười nói: "Rất tốt, thân thể đều mạnh khỏe." Nhưng Tần Thiên lại cảm thấy Nguyệt Nương sắc mặt có chút mất tự nhiên.

Lúc này Phương Nghiên Hạnh đi đến bên cạnh Tần Thiên hỏi nàng những chuyện thú vị dọc theo đường đi. Thu Lan cùng Thanh Liễu cũng quấn quít lấy Hải Phú hỏi đông hỏi tây, Tín Trung đi bên cạnh Trang Tín Ngạn dùng quyển vở nhỏ ân cần thăm hỏi đơn giản, một đoàn người vô cùng náo nhiệt, Tần Thiên cũng không tiện hỏi Nguyệt Nương thêm điều gì.

*****

Mọi người đi đến một hành lang dài, cười nói hướng về Thanh Âm viện. Mới vừa đi được một nửa đường, đã thấy Trang Minh Hỉ mang theo nha hoàn ma ma đi từ phía ngược lại.

Tần Thiên thấy Trang Minh Hỉ mặc một thân phấn hồng trăm điệp thêu hoa rủ xuống đế giầy, hé ra mặt cười như hoa xuân diễm lệ, có điều bên cạnh vẻ diễm lệ nét mặt có vẻ không tốt, âm u, người khác nhìn thấy sinh ra có chút cảm giác mất mát.

Trang Minh Hỉ giữ mặt bình tĩnh thẳng tắp hướng về phía Tần Thiên đi tới, mọi người thấy nàng như vậy, cũng không dừng lại cước bộ.

Trang Minh Hỉ vẫn đi đến trước mặt Tần Thiên thì dừng lại.

Nàng ta hơi hơi ngẩng đầu, nhìn Tần Thiên ánh mắt âm lệ, sắc mặt hết trắng lại đỏ, ngực không nhịn được phập phồng, như đang cố nén lửa giận.

Mọi người nhìn nàng, hai mặt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tần Thiên bị nàng ta trừng mắt không hiểu ra sao, không biết mình vừa trở về sao đã chọc tới vị Tứ tiểu thư này, nàng nhịn không được nói: "Tứ tiểu thư..."

Đang nói còn chưa xong, Tần Thiên chợt thấy hoa mắt, còn chưa kịp phản ứng, lại nghe thấy bên tai "Ba" một tiếng thanh thúy, tiếp theo chỉ cảm thấy má bên trái nóng rực đau nhức.

Tần Thiên ngây dại, tất cả mọi người cũng ngây dại.

Một cái tát này của Trang Minh Hỉ tới cực nhanh, trước đó lại không có một chút dấu hiệu, cho nên mặc dù có nhiều người, nhưng không có một ai kịp ngăn cản!

"Tứ tiểu thư, người làm cái gì vậy!" Tần Thiên bụm mặt căm tức nhìn Trang Minh Hỉ, một tay gắt gao nắm chặt, nàng dùng hết toàn bộ ý chí mới không trả lại một cái tát. Nếu thực sự đánh nàng ta, nô tỳ đánh chủ tử, lại là cái cớ để nàng ta trừng trị mình!

Trang Minh Hỉ ngẩng ngang đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, bạc môi khẽ mở, phun ra hai chữ: "Hạ lưu!"

Hai chữ này giống như đao sắc bén, đâm thẳng vào ngực Tần Thiên.

Nàng tức giận đến cả người run rẩy, nàng buông tay, đứng thẳng lưng, trừng mắt nhìn Trang Minh Hỉ, gằn từng tiếng: "Một ngày nào đó, ta sẽ đem cái tát này trả lại cho ngươi!"

"Ta là chủ tử, ngươi là nô tài!" Trang Minh Hỉ cười lạnh, "Ta thật muốn xem ngươi làm cách nào trả lại cho ta? Hạ lưu..."

Nói còn chưa xong, trên mặt bỗng dưng đã bị trúng một bạt tai, Trang Minh Hỉ kêu một tiếng, bụm mặt, mở to hai mắt, như không thể tin được.

Tất cả nha hoàn, ma ma bên cạnh nhìn thấy đều ô a che miệng, vuốt vuốt ngực, há to miệng, kinh ngạc kêu lên tiếng.

Trang Minh Hỉ bụm mặt, chậm rãi quay đầu, đầu tiên là nhìn về phía Tần Thiên, thấy nàng vẻ mặt kinh ngạc nhìn bên cạnh, liền theo ánh mắt của nàng nhìn qua.

Bên cạnh Tần Thiên, mặc cẩm bào nguyệt sắc, sắc mặt rét lạnh như băng, ánh mắt âm lệ như đao đang trừng mắt nhìn mình, chính là Đại ca Trang Tín Ngạn.

Tay vừa đánh nàng buông xuống, lòng bàn tay một mảnh đỏ hồng.

Trang Minh Hỉ phe phẩy đầu, quả thực không thể tin được, Tần Thiên nàng ta dù được sủng ái cũng chỉ là một hạ nhân mà thôi, vậy mà hắn vì một hạ nhân, một nô tỳ nô tỳ mà đánh mình, muội muội của hắn!

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến người khác cười rụng cả hàm?

"Đại ca..." Trang Minh Hỉ thì thào kêu một tiếng.

Trang Tín Ngạn sắc mặt cũng không bởi vậy mà dịu đi nửa phần, ánh mắt lợi hại, như mùa đông giá rét xơ xác tiêu điều trừng mắt nhìn nàng, khiến nàng trong lòng phát lạnh, nhịn không được lui về phía sau hai bước, nha hoàn ma ma vội vàng đỡ nàng, sắc mặt trắng bệch nhìn chủ tử, lại nhìn nhìn Trang Tín Ngạn đúng đối diện vẻ mặt đáng sợ, cũng không biết nên làm gì bây giờ.

Trang Tín Ngạn trừng mắt nhìn Trang Minh Hỉ một lúc sau đó liền thu hồi ánh mắt, quay đầu, trước mắt bao người, giữ chặt tay Tần Thiên, dắt nàng lướt qua bên người Trang Minh Hỉ, hướng về phía Thanh Âm viện.

Tần Thiên trợn mắt há hốc mồm, nhất thời còn có chút thất thần, bị động để hắn nắm tay dắt đi, nàng đi phía sau, nhìn bóng dáng hắn lạnh lùng cương trực, bỗng nhiên mới phát hiện hắn quả thực rất cao lớn.

Mọi người nhanh chóng rời đi, chỉ để lại đám người Trang Minh Hỉ, cùng bên cạnh một ít hạ nhân xem náo nhiệt.

Trang Minh Hỉ sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, chỉ cảm thấy chưa bao giờ chịu qua nhục nhã đến tột cùng như vậy.

Trên mặt đau đớn, lớn từng tuổi này, nàng chưa bao giờ bị ai đánh, hôm nay thế nhưng bởi vì một hạ nhân ti tiện, mà bị kẻ câm điếc kia đánh một bạt tai, càng khiến cho nàng chịu không nổi đó là sự việc lại xảy ra trước mặt nhiều hạ nhân như vậy.

Nước mắt không nhịn được vòng quanh hốc mắt, Trang Minh Hỉ cắn nhanh môi dưới, ngẩng đầu lên, đem lệ nhẫn nhịn nuốt xuống, hôm nay đã bị người khác nhìn thấy chê cười, nàng không được đứng tại đây trước mặt hạ nhân mà khóc lóc!

"Nên làm gì thì làm đi! Đều quây ở trong này làm cái gì! Nếu dám nói lung tung, cẩn thận mạng của các người!" Lưu ma ma bên cạnh nàng quát lớn bọn hạ nhân xung quânh, đợi cho bọn hạ nhân lui đi, thế này mới đi đến bên người Trang Minh Hỉ, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, người không sao chứ?"

Trang Minh Hỉ hít sâu mấy hơi, cắn răng nói: "Chúng ta trở về."

Nói xong, nàng xoay người hướng về sân viện của mình, cước bộ càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng là chạy chậm, khi về đến viện của mình, nước mắt liền nhịn không được ào ào rơi xuống.

Crypto.com Exchange

Chương (1-261)