Ta cũng gia nhập
← Ch.170 | Ch.172 → |
"À... ừm... được..."
Người ta thành tâm thành ý như vậy, trực tiếp cự tuyệt là không tốt. Hơn nữa, Cát Tường tửu lâu chỉ cách có mấy bước chân, vào ngồi một chút chắc là không sao đi?! Khờ Dại là người hòa nhã, rất dễ bắt chuyện, đi chung với hắn không thấy nhàm chán. Lúc ăn cơm gần xong, bỗng nhiên Khờ Dại hỏi Hỉ Ca đã có bạn trai chưa. Mặc dù Hỉ Ca không hiểu hắn hỏi vậy là có ý gì, nhưng cô vẫn thành thật gật đầu. Vừa thấy Hỉ Ca gật đầu, Khờ Dại giống như nhìn thấy cứu tinh, nhất định nhào tới bắt đầu kể khổ. Nè, họ không thân quen như vậy có được hay không? Khờ Dại rốt cuộc muốn làm gì? Mới bắt đầu, Hỉ Ca còn không hiểu chuyện gì là chuyện gì, nhưng sau đó cô từ từ lý giải được sự tình.
Là vậy, Khờ Dại nói với Hỉ Ca rằng hắn thích một cô gái. Hắn khẳng định cô gái kia cũng thích hắn, bởi vì cô ấy đã... cưỡng hôn hắn. Đương nhiên, đây là Hỉ Ca dựa vào trí thông minh cùng năng lực suy diễn mà tìm ra điểm mấu chốt trong câu chuyện dài dòng của Khờ Dại. Bởi vì chuyện xưa còn chưa kể xong thì người ngồi bên cạnh là Hiểu Hiểu đã không thể nhẫn nại nổi.
Kể từ lúc Khờ Dại bắt đầu câu chuyện của hắn, Hiểu Hiểu liền rơi vào trạng thái khẩn trương và nóng nảy. Một lúc sau thì toàn thân Hiểu Hiểu nổi lửa, đứng lên, rất bình tĩnh cầm lấy chiếc ghế dưới mông, không chút do dự ném mạnh về phía trước.
Không thể không khen, là một thuật sĩ yếu ớt, tố chất thân thể của Khờ Dại rất không tồi. Hắn vậy mà tránh kịp. May mắn là trong gian phòng chỉ có 3 cái ghế, 2 cái còn lại đều đang có người ngồi lên. Còn bất hạnh là Khờ Dại tránh được cái ghế nhưng không tránh được đám chén dĩa.
Sau khi bị một bàn chén dĩa đầu tiên ném lên người, Khờ Dại không ngây ngốc ngồi yên chờ bàn chén dĩa thứ hai phục kích mình, hắn bắt đầu tránh trái tránh phải, thoải mái né khỏi sự tấn công của Hiểu Hiểu. Thấy ném không tới, Hiểu Hiểu giận dữ hét lên.
"Không được động!!"
... Khờ Dại ngoan ngoãn đứng lại, trơ mắt nhìn Hiểu Hiểu dùng khí thế như chẻ tre phóng nguyên một bàn thức ăn tới. Hỉ Ca đứng ở một bên thực đau lòng. Kia là trường bào cấp sử thi đó, bị bẩn rồi...
"Nói, ta khi nào thì cưỡng hôn ngươi?!!!!!"
"Là ngày đó đó...~~" - Khờ Dại vẻ mặt vô tội.
"Đó là tai nạn. Là tai nạn có biết không?"
Nhớ lại ngày đó, cả người Hiểu Hiểu liền sôi trào. Cô chính là không cẩn thận bị ngã, vừa lúc ngã về phía Khờ Dại. Tên hỗn đản này không có việc gì hay sao mà lại đưa tay ra đỡ. Cho dù hào hiệp đưa tay ra đỡ cũng được đi, vì sao còn nghiêng đầu tới trước để làm gì, cứ như vậy nụ hôn đầu đời của cô liền bị hắn cướp mất.
Toàn bộ thành viên gia tộc mỗi ngày đều thích rình trộm ở góc tường mong chờ hai người bọn họ xảy ra chuyện động trời gì đó. Tốt xấu gì ngày đó không có ai chứng kiến. Cho nên Hiểu Hiểu lập tức chèn ép tâm lý, bảo rằng đó chỉ là tai nạn, bắt buộc hắn phải quên đi. Khờ Dại không chịu, hắn nói đó là nụ hôn đầu đời của hắn, bắt Hiểu Hiểu phải phụ trách.
Phụ trách cái rắm. Vậy ai tới phụ trách cho cô a~ Còn dám bảo là nụ hôn đầu đời chứ, hắn mỗi ngày đều trái ôm phải ủng bao nhiêu mỹ nữ, có quỷ mới tin hắn còn trinh tiết, lại có gan bảo cô phụ trách à. Có điều, cô nói không lại hắn, bị hắn quấn quýt, phiền toái đến muốn hộc máu, nếu không vì sao cô phải chạy trốn đến tận Nam Uyên đại lục chứ.
"Nhưng mà..."
"Nhưng nhị cái rắm. Ta nói không phát sinh chuyện gì là không phát sinh chuyện gì!!!!" - Hiểu Hiểu rống lên.
Hỉ Ca vẫn nghĩ tính tình của Hiểu Hiểu tốt lắm, hơi ít nói xíu thôi, hơi lạnh lùng xíu thôi. Bây giờ, nhìn thấy Hiểu Hiểu rống lên với Khờ Dại, không thể bảo đây là lạnh lùng mà phải nói là phóng hỏa.
"Nhưng mà... mọi người đều biết..." - Khờ Dại ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn người mang mặt nạ trước mặt, rồi nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay cô. Nói thật, lúc đầu hắn cũng không nhận ra Hiểu Hiểu. Chính là lúc ăn cơm, nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Hiểu Hiểu, hắn mới có thể xác nhận thân phận của người ngồi cùng bàn đang mang mặt nạ kia. Hiểu Hiểu đeo trên tay là Mị Ảnh Nhẫn, do Khờ Dại bỏ một khoản tiền lớn mua về. Mị Ảnh Nhẫn, 85 cấp truyền kỳ trang sức, cùng một cấp bậc với cái trường bào sử thi trên người hắn, là loại trang bị mà cả thế giới không có chiếc thứ hai.
"Mọi người biết cái gì?" - Hiểu Hiểu đột nhiên rét run. Gia tộc Bán Thế toàn là mấy tên "sợ thiên hạ không loạn", vô luận là nam hay nữ thì đều yêu thích nhất một chuyện: săn tìm bát quái.
"Ta không thấy ngươi... liền đi tìm A Li hỏi thăm tin tức. A Li hỏi ta vì sao lại muốn tìm ngươi. Sau đó ta liền nói..."
"Ngươi... ngươi nói cái gì với nàng?" - âm thanh Hiểu Hiểu bắt đầu run rẩy. A Li... tiêu rồi!!
Trong gia tộc có một nữ dược sư tên gọi A Li. Hạnh phúc thứ nhất của cô ta là mỗi ngày đi đào quặng mỏ, nơi nơi đào đào cuốc cuốc. Hạnh phúc thứ hai của cô ta là mỗi ngày đi đào móc chuyện bát quái của người khác. Từ lúc gia nhập Bán Thế, A Li đã nhất quyết cho rằng giữa Khờ Dại và Hiểu Hiểu có điểm mờ ám...
"Ta liền kể hết..." - Khờ Dại ngượng ngùng đỏ mặt, còn hướng Hiểu Hiểu nháy nháy mắt.
Hiểu Hiểu hít sâu, bình tĩnh lại, vươn tay chỉnh lại y phục cho Khờ Dại, sau đó ngẩng đầu nở một nụ cười tươi sáng, cuối cùng vung quyền nhắm ngay cái mũi mà đấm. Hiểu Hiểu thề, cô đã dùng toàn lực từ hồi bú sữa đến giờ cho cú đấm này.
"Hiểu Hiểu ~~" - Khờ Dại vẻ mặt đau khổ, biết là không chảy máu nhưng vẫn đau lắm a. Mọi người nói xem, hắn dễ dàng sao?!
"Gọi ta cũng vô dụng. Ta quyết định cứ giết người trước rồi nói sau!!" - Hiểu Hiểu cắn răng.
Bên trong náo nhiệt như vậy đương nhiên khiến người đứng ngoài cửa là tiểu nhị của tửu lâu chú ý.
"Xin hỏi quý khách, đây là có chuyện gì..." - Tiểu nhị lướt mắt qua một lượt. Không đành lòng nhìn Khờ Dại... haiz... không biết vị nam thuật sĩ này đã đắc tội gì với cô gái kia... ôi, bị đánh thực thảm!
"Chúng ta đi ra ngoài, lát nữa hãy vào." - Hỉ Ca rất điềm đạm cùng tiểu nhị đi ra ngoài, dù sao chuyện bát quái đã nghe xong rồi. Sau đó, Hỉ Ca rất tự nhiên bước vào gian phòng chữ Thiên số một.
Tiểu nhị rất thành thật đứng yên ngoài cửa, nghiêng đầu lắng nghe tiếng kêu thê thảm bên trong, cả người lâu lâu lại run lên. Nửa tiếng sau, Hiểu Hiểu thần thanh khí sảng bước vào gian phòng chữ Thiên số một. Hỉ Ca nhìn người vào, buông ly trà xuống, liếc mắt ra phía sau. Không thấy ai. Phỏng chừng Khờ Dại đang âm thầm tự chữa vết thương lòng. Nam nhân đáng thương a~
"Đi xoát quái không?" - Hiểu Hiểu buông mặt nạ xuống, trả cho Hỉ Ca. Đánh đã đánh xong, Hiểu Hiểu liền khôi phục bản tính cũ.
"Có hai người bạn của ta đang tới, chờ một chút." - Hỉ Ca nhắn tin cho Cuồng Vũ và Cô Tửu.
Cuồng Vũ nghe Hỉ Ca nói chuẩn bị xây bang hội, lập tức đòi làm phó bang chủ. Cô Tửu thì đòi chức Chủ Tịch Trưởng Lão, địa vị còn muốn cao hơn bang chủ. Hai người này đúng là không biết hai chữ "khách khí" viết như thế nào a~
"Được." - Hiểu Hiểu im lặng ngồi một bên, khóe miệng mĩm cười, không biết đang nghĩ chuyện vui vẻ gì.
Khoảng 20 phút sau, cửa phòng mở ra, Khờ Dại với vẻ mặt bình thường bước vào, chọn vị trí cách xa Hiểu Hiểu, yên lặng thành thật ngồi xuống.
"Hừ..." - Hiểu Hiểu hừ lạnh. Khờ Dại run run.
"Hỉ Ca, ngươi có quen biết lão bản của Cát Tường tửu lâu à?" - Khờ Dại nghĩ, tư liệu hắn điều tra được quả không sai. Theo quy củ của Cát Tường tửu lâu, gian phòng chữ Thiên số một không cho người ngoài bước vào, Hỉ Ca lại có thể tự do ngồi ở đây, quan hệ chắc chắn không tệ.
"Ừ, chúng ta là bằng hữu."
Hiểu Hiểu không thèm lên tiếng. Khờ Dại chỉ có thể ở một bên vừa trộm ngắm Hiểu Hiểu vừa cùng Hỉ Ca nói chuyện phiếm. Đại khái khoảng 40 phút sau, Cuồng Vũ và Cô Tửu mới như cơn gió xông vào phòng.
"Mang lên 2 đĩa bụi hoa." - Cuồng Vũ yêu thích nhất chính là món bụi hoa. Giá cả món ăn này không hề thấp, bình thường Cuồng Vũ không dám ăn. Bất quá, ngồi ở gian phòng này thì sẽ được miễn phí, phải biết lợi dụng mà ăn cho thỏa thích.
"Thỉnh chờ." - Tiểu nhị cười cười rời đi.
"Ngươi muốn lập bang hội thật hả?" - Cuồng Vũ hỏi với vẻ không tin tưởng cho lắm. Ban đầu Hỉ Ca phản đối rất kịch liệt, như thế nào đột nhiên đổi ý a?
"Kiến hội lệnh đã có." - Hỉ Ca ném kiến hội lệnh qua.
"... đừng nói là kiến thành lệnh ngươi cũng có rồi chứ?" - Cuồng Vũ bị chấn kinh. Cô cho tới bây giờ cũng không biết, Hỉ Ca làm việc như sấm chớp xẹt đùng như vậy.
"Đúng là có rồi."
"Ngươi muốn lập bang hội ở Nam Uyên thành sao?" - Cuồng Vũ ngẫm nghĩ chợt hiểu ra, phỏng chừng Cát Tường đã bị Hỉ Ca chèn ép thành công. Bất quá, chuyện này không quan hệ, tên kia là địa chủ, bị ép một chút cũng không chết được.
"Ừ. Dù sao hai người các ngươi đang rảnh rỗi, không bằng giúp ta dựng bang hội chơi cho vui đi." - Hỉ Ca cười nói. Nếu đã quyết định, sẽ không cần cố kỵ.
"Được. Gần đây thật nhàm chán, chẳng có chuyện gì làm. Hơn nữa, ân oán giữa chúng ta và Vực Sâu cũng nên tính toán rồi." - Cuồng Vũ cười lạnh. Nhắc tới Vực Sâu, lúc ở Di Thất đại lục, Cuồng Vũ và Cô Tửu còn đụng phải đám người Lam Sắc. Bọn kia vênh mặt uy hiếp cô. Xem ra, lão hổ không phát uy liền cho rằng nó bị bệnh sao?!
"Một lời đã định."
"Ta muốn làm phó bang chủ." - Cuồng Vũ đưa tay.
"Ta muốn làm Chủ Tịch Trưởng Lão." - Cô Tửu giơ tay theo.
"Ta muốn gia nhập." - Hiểu Hiểu cũng giơ tay.
Tốt rồi, hiện tại bang hội đã có ban cán sự (lãnh đạo cao tầng) và một bang chúng.
"... ta cũng gia nhập." - Khờ Dại biết, chuyện quan trọng bây giờ là Hiểu Hiểu đi đâu hắn đi đó.
"Ngươi không phải là lão đại của gia tộc Bán Thế sao?" - Hỉ Ca có chút buồn cười.
"Nếu không chê, ta mang cả gia tộc sang đầu quân cho ngươi?"
Bán Thế có khoảng 40 người, thực lực cực kỳ cường hãn. Bọn họ là bạn bè lâu năm, tụ tập một nơi để chơi đùa cùng nhau, thật ra là không ai nỡ rời đi. Khờ Dại cho đến bây giờ vẫn chưa thấy qua Hiểu Hiểu chủ động bắt chuyện với bất kỳ cô gái nào. Nghĩa là Hiểu Hiểu đã xem Hỉ Ca như bằng hữu. Hắn tin tưởng ánh mắt nhìn của Hiểu Hiểu. Mặc dù hiện tại bọn họ còn chưa thân quen, bất quá mọi người sẽ nhanh chóng kết thân thôi.
← Ch. 170 | Ch. 172 → |