← Ch.104 | Ch.106 → |
Hỉ Ca đối với hành động của Thập Lục có chút không hiểu. Hình như cô không đắc tội với cô ta à. Vì sao phải làm vậy? Một vạn kim tệ, tuy có chút quý nhưng còn nằm trong khả năng. Thế là Hỉ Ca nâng thêm 1 ngàn.
"1 vạn 5" - Thập Lục tiếp tục tăng giá.
Ban đầu Hỉ Ca chỉ nghĩ cô ta muốn nâng giá đùa cô một chút. Nhưng xem ra cô ta thực lòng muốn có được chiếc nhẫn này. Có điều, nó đáng giá thế sao?
Tinh tú nhẫn, sau khi đeo vào, toàn bộ thuộc tính cơ bản +1. Điểm đáng tiếc duy nhất là chiếc nhẫn có giới hạn cấp bậc, vượt quá 70 cấp sẽ không thể đeo nữa. Đó là lý do vì sao bộ trang sức sáo trang chỉ có thể dùng đến cấp 70. Hỉ Ca không phải coi trọng thuộc tính của cái nhẫn. Dù sao thuộc tính cơ bản của cô toàn bộ là cùi bắp, cho dù đề cao 5 lần cũng không thể so sánh với người bình thường. Cái cô nhắm đến là thuộc tính ẩn của bộ sáo trang kia.
"1 vạn 6." - Hỉ Ca lên tiếng.
"2 vạn."
Hỉ Ca nhíu mày, không tiếp tục nữa. Hai vạn, đối với cô có chút quý giá. Hơn nữa, đây không phải là nơi duy nhất rơi ra chúc phúc sáo trang. Những di tích bản đồ khác cũng có thể rơi xuống. Cùng lắm là cô chạy tới sàn đấu giá mua là được.
"3 vạn." - âm thanh khàn khàn lạnh lẽo vang lên từ sau lưng Hỉ Ca làm cô thiếu chút nữa là nhảy dựng. Quay đầu lại nhìn, hóa ra là vị thích khách bí ẩn. Đây là tiếng nói đã bị hệ thống bóp méo. Nhưng cũng không cần khó nghe như vậy chứ?!
Thấy Hỉ Ca buông tay, Thập Lục còn đang đắc ý trong lòng, không nghĩ tới nửa đường lại lòi ra một tên "Trình Giảo Kim" (ý là một người cản đường, hớt tay trên)
Thập Lục vốn dự tính chỉ bỏ ra 1 vạn 5 mà thôi, không nghĩ Hỉ Ca lại nâng lên 1 vạn 6. Cái giá 2 vạn đã là cực hạn của cô ta. Không ngờ còn có người chịu bỏ ra 3 vạn. Thập Lục liếc mắt nhìn Thập Tứ và Thập Bát, 3 người trao đổi ánh mắt một phen, cuối cùng Thập Tứ lắc đầu. Bọn họ trên người không có nhiều tiền như vậy. Quy củ của đoàn đội là một tay giao tiền một tay nhận hàng, trao đổi trang bị diễn ra ngay trong bản sao, cho nên họ sẽ không có cơ hội để chạy đến nhà kho.
Cuối cùng, chiếc nhẫn nằm trên tay vị thích khách bí ẩn. Nhìn hắn tùy ý quăng chiếc nhẫn vào ba lô, Hỉ Ca thật có một xúc động muốn xông lên đánh cướp một phen. Nhẫn yêu dấu của cô a ~~ bây giờ có người cho cô 3 ngàn kim, cô cũng không thấy vui vẻ đâu... hic...
Sự kiện nho nhỏ này không đánh gãy không khí hòa hợp trong đoàn đội. Hỉ Ca chỉ thắc mắc trong lòng... bọn Thập Lục không có ý mua nguyên bộ chúc phúc sáo trang, vậy muốn một cái nhẫn đơn độc làm gì nhỉ? Cả tên thích khách kia nữa, không rõ hắn mua cái nhẫn để làm gì? Dù sao trong bản sao vẫn còn rất nhiều đồ tốt, Hỉ Ca cõi lòng đầy hy vọng chờ mong.
Giao dịch xong, Cuồng Vũ và Thập Lục liền dẫn đầu. Hai kiếm khách đi dò đường vẫn an toàn hơn.
Đại sảnh thứ ba tràn ngập ánh sáng, hoàn toàn trái ngược với cảnh tượng tối đen của hai đại sảnh trước. Thậm chí Hỉ Ca trông thấy Thánh kỵ sĩ đứng bảo hộ ở cửa chính đại điện hướng cô mĩm cười nữa. Trên người vị kỵ sĩ còn đeo huy chương quang minh. Như thế nào nó lại xuất hiện ở đây?!? Hỉ Ca cả kinh.
Từ đầu đến giờ họ đều chiến đấu với quái vật thuộc hắc ám hệ, chuyện này thực bình thường. Trong trò chơi, quái thuộc quang minh hệ cực kỳ hiếm thấy, bởi vì phần lớn quang minh hệ là NPC. Hỉ Ca chỉ nhìn thấy một lần duy nhất quang minh quái vật mà thôi. Đó là bảo hộ giả của đế đô cũ, Quang Minh Long Hoàng.
Nói thật, nếu Quang Minh Long Hoàng không phải là một con boss công thành, phỏng chừng sẽ có rất nhiều nữ nhân si mê hắn. Trong cuộc chiến đấu (để kiến quốc), Hỉ Ca từng tham gia vây công Long Hoàng nên cô biết rất rõ sự khủng bố của quang minh hệ công kích.
Quái thuộc quang minh hệ chẳng những có thể triệu hoán (quái vật khác) mà còn biết trị liệu. Hơn 2 ngàn người đánh một ngày một đêm mới giết được Long Hoàng. Hồi ấy, tổng giá trị của dược phẩm mà ngoạn gia đã tiêu hao trong cuộc chiến đó lên đến 30 vạn kim tệ.
Người nhận thức quang minh huy chương trong đội ngũ cũng không phải chỉ có một mình Hỉ Ca. Cuồng Vũ đứng ngẩn người nhìn huy chương quang minh mất 10s, sau đó quay đầu lại nói với mọi người
"Chia làm 2 đội. Đông Nam theo ta. Tây Bắc đi với Thập Lục. Nhớ đánh gãy trị liệu."
Vũ giả có kỹ năng đánh gãy. Cho nên nếu cấp bậc không chênh lệch lắm, ngoạn gia có thể làm gián đoạn kỹ năng trị liệu của quái. Đội ngũ phân chia xong, Cuồng Vũ và Thập Lục cẩn thận tiến vào đại sảnh. Chân vừa vượt qua ngưỡng cửa, 4 đạo ánh sáng liền lập tức đánh lên 2 người họ. Cũng may Cuồng Vũ đã sớm bố trí đội hình nên không ai bị luống cuống tay chân. Xuất hiện trước mắt họ đúng là quang minh thuật sĩ, 4 người. Cuồng Vũ và Thập Lục trực tiếp vọt tới trước, xuất ngay kỹ năng cực đạo, đem 2 tên thuật sĩ quật ngã.
Hỉ Ca là tay đấm viễn công nên chỉ đứng ở gần cửa ra vào mà phóng kỹ năng. Khi huyết lượng của quang minh thuật sĩ rơi xuống còn 60%, bọn chúng liền bắt đầu sử dụng kỹ năng trị liệu. Tốc độ cực kỳ nhanh. Đông Nam lúc này mới sử dụng kỹ năng đánh gãy. Còn Tây Bắc chỉ vừa mở bản kỹ năng. Nhìn thấy kỹ năng trị liệu của bọn chúng sắp thành công đến nơi, Vốn dĩ vị thích khách bí ẩn đang công kích cùng Cuồng Vũ đột nhiên xoay người, hướng tên thuật sĩ bên cạnh dùng một cái kích vựng, nháy mắt đánh gãy trị liệu của nó.
Trước sau không quá 1s, nhưng Hỉ Ca vẫn kịp nhìn thấy, động tác đó khiến cô nheo mắt.
Thực quen mắt a~ Từ lúc đầu đến giờ, vị thích khách luôn dùng tay trái. Hỉ Ca không mấy để ý đến chuyện này. Người thuận tay trái chẳng xa lạ gì. Nhưng vừa rồi hắn ta lại đổi sang tay phải. Trước giờ, Hỉ Ca chỉ biết duy nhất Thất Tử là người thuận cả 2 tay thôi. Người này... không phải là Thất Tử chứ? Hỉ Ca nhìn chằm chằm vị thích khách đến xuất thần, bị quái đánh trọng thương cũng không biết.
Mà không nhìn thì không thấy, giờ càng nhìn càng thấy giống. Cước vị di chuyển của hắn, những thói quen nhỏ khi tấn công, còn có góc độ tránh né cổ quái... nhất là bước chạy. Đáng chết! Nếu không phải Thất Tử dạy cho Sở Tiếu Ca những bước chạy (lạng lách), Sở Tiếu Ca làm sao có thể thoát khỏi móng vuốt của cô a~ Càng nghĩ càng giận!! Sở Tiếu Ca lúc trước giống như cục bột, cho dù đánh không lại cũng không dám chạy, toàn trân mình chịu trận. Hiện tại, mặc dù vẫn đánh không lại Hỉ Ca, nhưng Sở Tiếu Ca đã biết chạy trốn, lẩn còn nhanh hơn con thỏ!
← Ch. 104 | Ch. 106 → |