Vay nóng Homecredit

Truyện:Thịnh Thế Đích Phi - Chương 376

Thịnh Thế Đích Phi
Trọn bộ 457 chương
Chương 376
Một kích khi sắp chết, Diệp Oánh chết (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-457)

Siêu sale Lazada


Cuối cùng thái y cũng chạy tới, đám người Diệp Ly cũng không vội đi. Mặc Cảnh Lê được người dìu đi vào băng bó vết thương, Hiền Chiêu Thái phi lại ở lại trên điện nhìn chằm chằm vào Diệp Ly, thần sắc phức tạp khó lường. Trái lại, trong lòng chúng thần ngồi phía dưới thì âm thầm kêu khổ, tuy mọi người đều biết Lê Vương muốn giết chết Hoàng thượng, hơn nữa cũng đều không có ý kiến gì. Nhưng cái này và biết rõ Hoàng thượng hóa ra là con trai của Lê Vương, thậm chí Lê Vương tự tay muốn quăng chết Hoàng thượng lại là hai việc khác nhau ah. Chỉ sợ sau chuyện này Lê Vương cũng sẽ có ý định muốn khết liễu bọn họ luôn.

"Định Vương phi, tại sao ngươi lại ở đây?" Hiền Chiêu Thái phi nhìn Diệp Ly chằm chằm nói.

Diệp Ly lại cười nói: "Bản phi mạo muội kính xin Thái phi thứ tội. Mấy ngày trước, huynh trưởng của Bản phi là công tử Thanh Trần đã mất tích ở phía Nam này, Bản phi đặc biệt đến để tìm kiếm huynh trưởng. Trùng hợp lại nghe nói... Xá muội ở trong Lê Vương phủ bị người ngược đãi, nên mới không nhịn được đến đây tìm hiểu. Lại không nghĩ..."

Hiền Chiêu Thái phi không khỏi nghẹn lời, Diệp Oánh là thứ muội Diệp Ly, đây là sự thật không thể tranh cãi. Mặc kệ quan hệ bí mật của hai người rốt cuộc là như thế nào, chỉ cần Diệp Ly nói một tiếng tới thăm bị muội muội ức hiếp, thì ai cũng nói không dám nói một chữ không, trái lại còn phải khen ngợi Định Vương phi một tiếng yêu thương tỷ muội. Ngược lại, nếu bọn họ muốn nói không có ngược đãi Diệp Oánh, nhưng bộ dáng thê thảm trước mắt này của Diệp Oánh, mặc kệ là ai thì cũng sẽ cảm thấy nàng ta đã thật sự bị Lê Vương phủ ngược đãi.

Hiền Chiêu Thái phi hừ lạnh một tiếng nói: "Ngược đãi? Diệp Oánh hành thích Vương gia, tội đáng giết."

Diệp Ly cười một tiếng nói: "A? Như vậy... Lê Vương muốn quăng chết Hoàng thượng ngay trước mặt mọi người, lại phải bị tội gì?"

Ở sau lưng Tần Phong đáp: "Tru diệt cửu tộc."

Diệp Ly lắc đầu cười nói: "Hoàng thượng và hoàng thất dòng họ cũng coi như nằm trong cửu tộc của Lê Vương, cửu tộc thì chắc chắn là không tru được nữa rồi. Nhưng mà, sao trảm hẳn là không chạy được a?" Vân Ca khó hiểu hỏi: "Không phải lúc nãy bọn họ vừa mới nói Lê Vương là cha của Tiểu Vân sao?"

Diệp Ly mỉm cười vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Vân Ca khen ngợi cười nói: "Đúng vậy, đó chính là đã lẫn lộn huyết mạch hoàng thất. Lê Vương đem con của mình trở thành con trai của Tiên hoàng rồi nâng lên ngôi vị Hoàng đế, phải bị tội gì? Hiền Chiêu Thái phi?"

Ngược lại Hiền Chiêu Thái phi lại có miệng mà khó trả lời, chỗ nào là Mặc Cảnh Lê đem con mình giả mạo thành con trai của Tiên hoàng chứ? Rõ ràng chính là Tiên hoàng ôm đi đứa con trai vừa mới sinh ra của Mặc Cảnh Lê giả mạo hoàng tử mà nuôi lớn. Nhưng lời này nói ra, ai mà tin? Hoàng tử dưới gối Tiên hoàng cũng không tính là ít, huống chi cuối cùng còn truyền ngôi vị Hoàng đế cho đứa bé này nữa.

Thật lâu không có lời nào để nói, cuối cùng Hiền Chiêu Thái phi chỉ phải lạnh lùng nói: "Đây là chuyện của Đại Sở ta, hình như không liên quan đến Định Vương phi thì phải?"

Diệp Ly cũng không nóng nảy, chỉ chỉ Diệp Oánh trên mặt đất nói: "Nếu như đây là con của Tứ muội ta, thì Hiền Chiêu Thái phi vẫn cảm thấy không liên quan đến Bản phi sao? Có phải, Hiền Chiêu Thái phi cảm thấy Bản phi và Định Vương phủ dễ ức hiếp đúng không?"

"Cưỡng từ đoạt lý (già mồm át lẽ phải)!" Tranh chấp miệng lưỡi, Hiền Chiêu Thái phi cũng không tranh lại Diệp Ly, nên liền hất tay áo lên ngồi ở một bên không nói thêm gì nữa. Diệp Ly đi đến Diệp Oánh bên người ngồi xuống thấp giọng hỏi: "Thế nào rồi?"

Vân Ca hơi ảm đạm lắc đầu, Diệp Oánh bị Mặc Cảnh Lê đánh một chưởng vốn đã bị nội thương trầm trọng kinh mạch đứt gãy, về sau lại ngã từ trên bậc thang xuống nên càng làm thêm tăng thêm nội thương. Cho dù có trị nội thương thì cũng chỉ là tại kéo dài thời gian mà thôi.

Diệp Oánh tựa vào trong ngực Vân Ca, hơi gian nan vươn tay về phía Mặc Túc Vân. Nhìn thấy vết máu trên vạt áo nàng, còn có vết máu thỉnh thoảng chảy ra bên môi nàng, Mặc Túc Vân sợ hãi không dám tiến lên trước. Diệp Ly thở dài, tiến lên nắm tay Mặc Túc Vân dẫn qua, thấp giọng nói: "Túc Vân, đi xem nàng ấy đi, nàng ấy sẽ không thương tổn con."

Dường như Mặc Túc Vân có một loại tín nhiện gần như bản năng với Diệp Ly, do dự nhìn Diệp Ly một chút rồi rốt cuộc mới nhấc chân bước từ từ đến trước mặt Diệp Oánh. Diệp Oánh mỉm cười nhìn qua Mặc Túc Vân, khóe mắt càng không ngừng chảy xuống nước mắt óng ánh, "Túc Vân, đều là mẹ không tốt. Nếu như mẹ không sinh lòng tham niệm, thì con cũng sẽ không bệnh nặng như vậy. Khụ khụ... Về sau con ngoan ngoãn đi theo dì con. Dì con sẽ, dì con sẽ sắp xếp cho con thật tốt. Về sau, con cũng không còn phải lo lắng hãi hùng như vậy nữa. Phải sống... Sống thật tốt.... Tam tỷ..."

Diệp Ly đi đến trước mặt nàng ấy, thở dài nói: "Ngươi đây là tội gì?"

Diệp Oánh mỉm cười nói: "Muội không đau khổ... Mặc Cảnh Lê không phải không muốn Túc Vân của muội sao? Vậy thì đời này hắn ta đều đừng muốn con nữa, ha ha... Lúc trước, kỳ thật Tiên hoàng cũng xem như đã làm một chuyện tốt, loại người như Mặc Cảnh Lê, căn bản đáng đời bị đoạn tử tuyệt tôn! Tam tỷ, năm xưa muội không hiểu chuyện... Cầu tỷ, đừng trách muội. Cầu tỷ... Chăm sóc tốt cho Túc Vân..."

Diệp Ly trầm mặc một lát, liền gật đầu nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ sắp xếp cho đứa bé này thật tốt. Trầm Dương tiên sinh đã ở Ly Thành, tương lai chưa chắc không thể chữa khỏi cho thân thể của nó." Diệp Oánh gật gật đầu, rưng rưng cười nói: "Tam tỷ, kỳ thật muội vẫn luôn biết, tỷ... Tỷ là người tốt. Muội chỉ là... Muội chỉ là vẫn luôn đều rất ghen ghét tỷ... Thật sự chỉ có người tốt mới có thể được hạnh phúc sao? Muội thực hâm mộ tỷ... Kiếp sau, muội nhất định cũng sẽ làm người tốt đấy."

Diệp Ly không nói gì, kỳ thật so với rất nhiều người, Diệp Oánh hơi ích kỷ yếu ớt thật sự không tính là người xấu gì. Ít nhất nàng ấy chưa từng chính thức hại ai, mặc dù có thể là bởi vì nàng ấy không có năng lực như thế mà thôi.

"Diệp Oánh, tiện nhân ngươi, ta muốn giết ngươi!" Đang nói chuyện, Mặc Cảnh Lê đột nhiên xông từ bên trong ra, thần sắc tái nhợt vặn vẹo dữ tợn giống như ác quỷ. Vốn Mặc Túc Vân còn đang bị Diệp Oánh nắm tay nói chuyện lập tức liền bị dọa đến nỗi nhào vào lòng Diệp Ly.

Mặc Cảnh Lê một phát bắt được vạt áo Diệp Oánh muốn kéo nàng ta dậy, tiểu cô nương Vân Ca ở bên cạnh vẫn luôn không được để ý tới lập tức liền nổi giận. Không trị hết cho bệnh nhân đầu tiên sau khi rời núi, lại không cứu được bệnh nhân thứ hai, vốn tâm tình Vân Ca cũng đã không phải tốt vô cùng. Nhưng Lê Vương này lại còn kéo người chỉ còn một hơi như kéo bao tải ngay tại trước mặt nàng, "Ngươi mau buông tay!"

Dưới cơn giận dữ, Vân Ca không chút khách khí liền đánh ra một chưởng. Mặc Cảnh Lê phát hiện mình cũng không phải đối thủ của tiểu nha đầu trước mắt này, lập tức không chút do dự đẩy Diệp Oánh ra chắn trước mặt mình. May mắn trời sinh tính tình Vân Ca bình thản, dù cho đang trong cơn giận dữ xuất chưởng thì cũng không dùng hết toàn lực, nên lúc này mới kịp thời thu tay về. Phẫn nộ trừng Mặc Cảnh Lê trước mặt, "Vô sỉ! Người xấu! Hỗn đãn! Cặn bã!..."

Khóe miệng Diệp Ly co rút, im lặng tìm xem trong mấy ngày qua rốt cuộc là ai đã dạy hư người bạn nhỏ Vân Ca.

Diệp Oánh đã không để ý đến tình huống lúc này của mình nữa rồi, bên môi mang theo một nụ cười thản nhiên si ngốc nhìn qua Mặc Cảnh Lê cười nói: "Vương gia, có thích lễ vật mà Oánh nhi tặng cho ngài hay không?"

"Tiện nhân! Lấy thuốc giải ra đây!" Ngữ khí Mặc Cảnh Lê lạnh lùng nói.

Diệp Oánh hơi cố hết sức cầm cây đao vẫn đang nắm trong tay lên cười nói: "Thuốc giải... Thuốc giải đã bị ta cho uống hết rồi. Vương gia, ngươi có biết ta đã phí bao nhiêu tâm tư mới lấy được loại thuốc này không? Vốn ta cũng không định dùng cho ngươi nhanh như vậy, có điều ta đã chuẩn bị xong từ lâu rồi. Tại Ly Thành... Sau khi biết rõ ngươi đã lấy được thuốc giải, ta liền nghĩ biện pháp phối ra loại thuốc này. Bắt đầu từ sáng hôm nay ta đã ngâm thanh đao này trong thuốc, sau đó... Ha ha, lúc nãy trước khi vào đây, chính ta đã uống hết thuốc giải rồi."

"Tiện nhân, ta muốn giết ngươi!" Mặc Cảnh Lê bóp chặt cổ Diệp Oánh, quả nhiên hắn đã xem thường tiện nhân Diệp Oánh này, vậy mà đã bắt đầu mưu đồ từ rất lâu rồi. Diệp Oánh hơi gian nan nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía Mặc Túc Vân đang trốn trong lòng Diệp Ly, giơ tay lên đâm một đao vào Mặc Cảnh Lê. Vốn một đao này cũng không phải vì muốn làm hắn ta bị thương, mà chỉ là làm mồi nhử mà thôi, Mặc Cảnh Lê liền ném Diệp Oánh ra, Diệp Oánh cũng không để ý, ngẩng đầu nhìn qua Mặc Túc Vân, "Túc Vân, rời khỏi đây với dì con đi... Bằng không thì... Bằng không thì hắn ta sẽ giết con..."

Nhìn qua dòng máu tươi càng ngày càng tràn ra nhiều bên môi Diệp Oánh, mọi người đều im lặng. Trầm mặc nhìn cô gái nằm trong vũng máu đang dần dần mất đi sinh cơ.

"Mẹ..." Trong cung điện yên tĩnh, đột nhiên vang lên một tiếng trẻ con yếu ớt. Vân Ca đứng tại bên cạnh Diệp Ly đột nhiên che mặt im lặng khóc lên.

Ngồi ở bên người Mộc Dương, Dao Cơ cúi đầu xuống, bất động thanh sắc xóa đi một giọt nước mắt nơi khóe mắt, đôi mắt tươi đẹp lại càng thêm kiên định hơn.

Diệp Ly đưa Mặc Túc Vân vào trong tay Vệ Lận ở sau lưng, nói một cách thản nhiên: "Vân Ca, chúng ta cần phải trở về."

Vân Ca im ắng hít hít cái mũi, đi qua nắm vạt áo Diệp Ly đi theo bên người nàng đi ra ngoài, "Di thể của Tứ muội, chắc Lê Vương sẽ chôn cất thật tốt, đúng không?" Diệp Ly quay đầu lại nhìn thoáng qua Mặc Cảnh Lê hỏi.

"Chôn cất?" Mặc Cảnh Lê lộ ra một nụ cười quỷ dị vặn vẹo, "Bản vương muốn nghiền xương nàng ta thành tro!"

"Tùy ngươi." Diệp Ly cũng không có cách nghĩ nhập thổ vi an gì, có thể mang thi thể của Diệp Oánh ra ngoài thì đương nhiên tốt, nhưng hiện tại bọn họ căn bản không có biện pháp mang ra ngoài, "Bản phi sẽ cố gắng thay Vương gia truyền bá một chút, long ân bị nghiền xương thành tro sau khi Lê Vương phi mất. Chắc hẳn toàn bộ dân chúng Giang Nam đều cảm phục hậu đức của Lê Vương."

"Diệp Ly, ngươi đứng lại cho Bản vương!" Mặc Cảnh Lê giận dữ hét: "Để Mặc Túc Vân lại cho ta."

"Ngươi mơ tưởng!" Diệp Ly còn chưa nói gì, thì Vân Ca phẫn hận nói: "Mẹ của Tiểu Vân đã ủy thác nó cho Ly tỷ tỷ rồi. Hơn nữa, nếu không phải ngươi muốn giết Tiểu Vân, thì sao Lê Vương phi sẽ chết chứ?"

"Nó là Hoàng đế Đại Sở." Mặc Cảnh Lê cắn răng nói, còn có thể là đứa con duy nhất của hắn từ nay về sau. Một kích cuối cùng này của Diệp Oánh đã thật sự đả kích Mặc Cảnh Lê quá lớn, hai lần trước sau hắn đều trúng cùng một loại độc, thái y đã nói, cho dù có tìm được thuốc giải thì trong tương lai, cơ hội hắn có được con nối dõi vô cùng xa vời.

Diệp Ly quay người, bình tĩnh nói: "Lê Vương không phải muốn diệt trừ đứa bé này để đăng cơ làm Đế sao? Trao đổi như vậy đi, đứa bé này, Bản phi mang đi, từ nay về sau, nó không còn là con cháu của Mặc gia nữa. Liền như Lê Vương hy vọng, Mặc Túc Vân đã băng hà rồi."

"Không được." Mặc Cảnh Lê quả quyết cự tuyệt.

Diệp Ly lơ đễnh, "Như vậy... Mặc Túc Vân vẫn là Hoàng đế... Nhưng khi còn sống, mẹ của nó đã ủy thác nó cho Bản phi. Vì vậy, Bản phi và Định Vương phủ chắc chắn sẽ cam đoan ngôi vị Hoàng đế này của nó sẽ danh xứng với thực." Ý ở ngoài lời chính là, Định Vương phủ sẽ nhúng tay vào tất cả các mặt của triều chính Đại Sở. Đừng nói Mặc Cảnh Lê tuyệt đối không muốn cho Định Vương phủ lại nhúng chàm Đại Sở, mà cho dù hắn ta có đồng ý đi nữa, bây giờ Mặc Túc Vân là ngơ ngơ ngác ngác nhưng cũng không phải thật sự ngốc nghếch. Nếu thật sự ngốc nghếch thì lúc nãy cũng đã không gọi ra tiếng mẹ kia rồi. Tương lại của nó vẫn còn dài, nhưng sau này tuyệt đối sẽ không đứng bên người cha Mặc Cảnh Lê này.

Diệp Ly nhìn hắn ta nói: "Cá và tay gấu không thể kiêm được, Lê Vương tốt nhất hãy suy nghĩ kỹ càng."

Mặc Cảnh Lê hung ác nham hiểm nói: "Nếu như Bản vương nhất định bắt hết các ngươi lại thì sao?" Diệp Ly mỉm cười nói: "Vậy phải xem Lê Vương có bản lĩnh đó hay không đã, cho dù Lê Vương bắt hết tất cả chúng ta, thì tốt nhất cũng nên cam đoan không có ai truyền chuyện đêm nay ra ngoài. Lê Vương giết con hành thích vua, Vương phi đại nghĩa tuẫn thân, thật sự kịch hay mới ra lò ah."

Vốn Mặc Cảnh Lê đã bị thương nặng, lúc này lại bị tức giận công tâm, trước mắt tối sầm suýt chút nữa muốn ngã nhào xuống đất. Người bên cạnh vội vàng đỡ hắn ngồi xuống ghế, Mặc Cảnh Lê tay vịn, cường ngạnh đè lửa giận trong lòng xuống, hít một hơi thật sâu, nhìn Diệp Ly trầm giọng nói: "Diệp Ly, ngươi thật giỏi."

"Vẫn còn kém Lê Vương." Diệp Ly thong dong trả lời lại một cách mỉa mai.

Hiền Chiêu Thái phi nhìn bộ dáng vô lực của Mặc Cảnh Lê, liền vội mở miệng nói: "Định Vương phi, buông Hoàng thượng ra đi, Bản cung cam đoan các ngươi được rời khỏi Giang Nam bình an."

Ở một bên, Tần Phong khinh thường cười một tiếng nói: "Chúng ta cần ngươi cam đoan sao? Thành Nam Kinh cũng chỉ là nơi chúng ta muốn tới thì tới muốn đi thì đi mà thôi, ngươi có thể làm gì chúng ta?" Sắc mặt Hiền Chiêu Thái phi trầm xuống, Diệp Ly mở miệng đoạt trước, thản nhiên nói: "Xưa nay Bản phi luôn nói lời giữ lời, đã hứa với Tứ muội chăm sóc con của muội ấy, thì đứa bé này Bản phi nhất định phải mang đi. Hiền Chiêu Thái phi có thể thử xem xem chúng ta lặng lẽ rời khỏi đây tốt hay để cho chúng ta giết từ trong Lê Vương phủ ra tốt hơn."

"Chỉ bằng mấy người các ngươi?" Hiền Chiêu Thái phi cười lạnh nói.

Diệp Ly lại cười nói: "Chẳng lẽ người của các ngươi rất nhiều sao? Sao Hiền Chiêu Thái phi không thử xem triệu tập thị vệ đến xem?" Hiền Chiêu Thái phi không nói gì, Diệp Ly dám nói như vậy, thì chỉ sợ lúc này số lượng thị vệ có thể triệu tập trong Lê Vương phủ cũng đã không còn mấy người rồi.

"Lê Vương, định thế nào?" Diệp Ly hỏi.

"Cút!" Rốt cuộc Mặc Cảnh Lê giận dữ hét lên.

Diệp Ly cũng không để ý đến hắn ta, phất phất tay mang theo mọi người quang minh chính đại đi ra ngoài.

Trong đại điện, bầu không khí ngưng trọng yên lặng như một cây kim rơi xuống cũng đều có thể nghe rõ ràng. Tất cả mọi người đều mắt xem mũi, mũi nhìn tâm, chỉ nghe được trái tim của mình đang bang bang nhảy lên. Mặc Cảnh Lê ngồi trên đại điện, thở hổn hển, ánh mắt dữ tợn như một còn dã thú đang nhìn vào con mồi.

Vốn định đến lấy lòng chủ tử tương lai một phen, một bữa tiệc chung vui chúc mừng lại trở thành một màn kịch đầy cẩu huyết, thảm thiết và đầm đìa máu tươi của hoàng gia, sao chuyện này lại không khiến cho trong lòng của những người đang ngồi ở đây run sợ chứ? Trong lòng chỉ có thể thầm may mắn, ít nhất bọn họ có nhiều người như vậy... Vương gia cũng không đến mức diệt khẩu toàn bộ ah? Cái gọi là pháp không trách chúng, quả nhiên vẫn có một ít đạo lý đấy.

"Khởi bẩm Vương gia, đoàn người của Định Vương phi vừa rời khỏi phủ không lâu đã không còn thấy bóng dáng nữa." Hồi lâu sau, ngoài cửa có người bẩm báo.

"Một đám phế vật! Tất cả đều cút hết ra ngoài cho Bản vương! Đều cút!" Mặc Cảnh Lê quát.

Lúc này Mọi người không đi thì còn chờ đến khi nào? Vội vàng đứng dậy hành lễ cáo lui với Mặc Cảnh Lê và Hiền Chiêu Thái phi, rồi vội vàng chạy vội ra ngoài.

"Lê..." Hiền Chiêu Thái phi nhìn thoáng qua Mặc Cảnh Lê, nhẹ giọng gọi.

"Cút! Đều cút!" Mặc Cảnh Lê nhìn cũng không nhìn người trước mắt, nổi giận mắng.

Trong tiểu viện ở lại tạm thời của đám người Diệp Ly, Từ Thanh Trần nhìn nhìn đứa bé đang bị Vệ Lận ôm trong tay nhướng nhướng mày nói: "Bị Mặc Cảnh Lê nhận ra thân phận?" Diệp Ly bất đắc dĩ cười khổ nói: "Không có gì, hiện tại hắn ta không có thời gian ra tay với chúng ta. Có điều, Đại ca, chuyện ở Nam Kinh đều đã giải quyết xong hết rồi, chúng ta cũng cần phải trở về." Tuy tạm thời Mặc Cảnh Lê không có khả năng dám ra tay với bọn họ, nhưng ở trong thành quá lâu liền khó tránh khỏi giống như có ý khiêu khích. Nói không chừng trong một phút xúc động, Mặc Cảnh Lê sẽ chạy tới cá chết lưới rách.

"Mặc Cảnh Lê không giống như người có cái loại xúc động này." Từ Thanh Trần nói, cũng không phải nói tính cách Mặc Cảnh Lê trầm ổn bao nhiêu, mà là Mặc Cảnh Lê quá quyến luyến những thứ quyền thế phù hoa kia. Một khi con người có quyến luyến trong lòng thì lúc bắt đầu hành động đều sẽ rất khó có chuyện liều lĩnh.

"Hiện tại hắn rất có thể có." Bất kỳ một nam nhân nào gặp xui xẻo biến thành bộ dáng như Mặc Cảnh Lê lúc này, thì đều cũng có khả năng liều lĩnh. Nếu ngay từ đầu không có được thì thôi, nhưng hiện tại, độc của hắn ta đã giải rồi, hơn nữa lại có một đứa con, nhưng kết quả: chỉ trong chớp mắt con đã không có, lại trúng độc, về sau có lẽ thật sự là ngay cả hy vọng duy nhất cũng đều bị gãy mất. Không thể không nói, chuyện cuối cùng mà Diệp Oánh đã làm này thật sự đã khiến cho người ta phải lau mắt mà nhìn.

Từ Thanh Trần khẽ thở dài một tiếng, nhìn thoáng qua Mặc Túc Vân vẫn đang ghé vào lòng Vệ Lận không nhúc nhích nói: "Diệp Oánh chết rồi, đứa bé này thì muội định làm thế nào? Đến cùng thì cũng là Hoàng đế Đại Sở, nuôi tại Định Vương phủ cũng không thích hợp."

Diệp Ly nói: "Diệp Oánh hy vọng chúng ta đưa con của nàng ta về chỗ của cha ta, đến cùng thì cũng là cháu ngoại của họ, ở Ly Thành có Định Vương phủ trông nom, có lẽ đứa bé này sẽ không sao. Vô luận như thế nào... Cũng tốt hơn ở lại Nam Kinh làm một cái Hoàng đế bù nhìn."

Từ Thanh Trần gật đầu nói: "Vậy thì tốt, sáng mai muội liền lên đường đi Bắc thượng đi."

Nghe vậy, Diệp Ly sửng sờ, "Đại ca, ca còn có việc?"

Từ Thanh Trần nói: "Ca còn muốn giúp Vân Ca tìm người." Diệp Ly nhíu mày suy nghĩ một chút rồi nói: "Muốn tìm ai, Đại ca cứ dặn dò một tiếng không được sao? Chẳng lẽ còn rất khó tìm ư?" Từ Thanh Trần lắc đầu cười nói: "Không phải khó tìm, ca biết bọn họ ở đâu. Chỉ muốn dẫn Vân Ca đi gặp thôi." Diệp Ly khó xử nhìn Từ Thanh Trần một chút, vẫn nói: "Không bằng muội liền chờ thêm hai ngày nữa, rồi cùng Đại ca trở về luôn."

Diệp Ly thật sự lo lắng để cho Từ Thanh Trần dẫn theo Vân Ca ở lại thành Nam Kinh. Từ Thanh Trần là tay trói gà không chặt, ngược lại võ công Vân Ca không kém nhưng lại là tiểu cô nương không có kinh nghiệm gì, nếu Đại ca lại đã xảy ra chuyện gì thì sao đây?

Thấy Diệp Ly lo lắng không che dấu chút nào, Từ Thanh Trần bất đắc dĩ cười nói: "Ly nhi, chuyện lần này thật sự chỉ là ngoài ý muốn thôi. Chắc chắn Định Vương cũng đã chờ đến sốt ruột rồi, muội vẫn nên trở về mau đi. Bằng không thì đệ ấy lại muốn oán trách ca đã không làm được việc lại còn liên lụy muội phải ở lại Giang Nam lâu như vậy đó."

Diệp Ly lại kiên quyết không chịu để ý tới Từ Thanh Trần, "Muội ở lại thêm một ngày. Dù sao cũng còn có một chút chuyện chưa giải quyết xong, cũng không vội một hai ngày này."

Không có cách nào thuyết phục Diệp Ly, Từ Thanh Trần chỉ đành phải tính toán sáng mai liền dẫn Vân Ca đi tìm người. Diệp Ly lo lắng một mình hắn ở lại thành Nam Kinh, còn hắn sao lại không lo lắng cho an nguy của Diệp Ly chứ? Nói cho cùng, thì thành Nam Kinh này không phải địa bàn của bọn họ.

"Vương phi... Công tử Thanh Trần, Vân Ca cô nương và vị cô nương ở hậu viện kia đánh nhau." Một thị vệ phi thân đến, vẻ mặt sầu khổ bẩm báo. Diệp Ly và Từ Thanh Trần đều sửng sờ, Từ Thanh Trần lập tức đứng dậy, nhưng còn Diệp Ly thì lại ngược lại cũng không lo lắng gì, đừng nói nội lực của Đông Phương U đều bị chế trụ, cho dù còn như bình thường thì Vân Ca cũng chưa chắc ăn thiệt thòi.

"Đông Phương U không có nội lực, sao lại còn có thể đánh nhau?" Diệp Ly hơi tò mò hỏi.

Thị vệ sầu mi khổ kiểm nói: "Hồi bẩm Vương phi, các nàng ấy không dùng võ công."

"Không cần võ công vậy đánh kiểu gì?"

"Vương phi đi xem thì sẽ biết ạ." Thị vệ nói.

Đánh nhau thì đương nhiên không phải chỉ có mỗi một phương pháp là dùng võ công, bởi vì kỳ thật trên đời này đại đa số mọi người đều không biết võ công, nhưng lại không có nghĩa là bọn họ không đánh nhau. Cho nên, khi Diệp Ly và Từ Thanh Trần nhìn thấy hai người đang đánh nhau thành một đoàn trên mặt đất ở trong viện thì đều không nhịn được mà trợn mắt há hốc mồm. Từ Thanh Trần không nhịn được xoa trán, giương giọng kêu: "Vân Ca."

Nghe thấy tiếng của Từ Thanh Trần, Vân Ca hơi dừng một chút. Nhưng chính là một giây thất thần này mà lại bị Đông Phương U đánh thẳng về phía khuôn mặt xinh đẹp. Nếu lần này bị đánh trúng, thì cho dù Đông Phương U không có nội lực nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Vân Ca cũng sẽ bị hủy dung nhan điều trị hơn mấy tháng. Chỉ là trước mắt, Đông Phương U không có nội lực, nhưng lại không có nghĩa là Vân Ca cũng không có. Cho nên nàng chỉ là hơi ngửa đầu ra sau, một tay giữ chặt móng vuốt của Đông Phương U, "Đừng đánh, đừng đánh nữa được không?"

Đông Phương U cười lạnh một tiếng, "Ngươi đi chết đi."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Ca đau khổ, cách xa Đông Phương U rồi lại vung tay ra, nhanh chóng điểm huyệt đạo của nàng ta rồi nhảy lên, chạy vội tới trước mặt Từ Thanh Trần, "Từ Thanh Trần, Ly tỷ tỷ, sao hai người lại tới đây?" Diệp Ly nhìn muội ấy, đôi mi thanh tú nhướng lên, mỉm cười không nói. Từ Thanh Trần nhìn muội ấy, "Ai bảo muội đánh nhau với người khác?"

Tuy giọng nói của Từ Thanh Trần vẫn ôn nhã như cũ, nhưng Vân Ca lại cảm thấy đỉnh đầu có gió lạnh thổi qua một cách kỳ lạ, không nhịn được mà rụt rụt cổ nhích lại gần bên người Diệp Ly. Chỉ cảm thấy Từ Thanh Trần nhìn chính mình một cách bình thản như vậy còn hung dữ hơn cả cha mình đã qua đời ba bốn năm trước. Cho nên nói, mấy huynh đệ Từ gia đều sợ Từ đại công tử không phải không có đạo lý. Trời sinh Từ đại công tử đã là một người thầy uy nghiêm đầy hứa hẹn.

"Cái này... Ta... Ta sai rồi." Vân Ca ủ rũ cúi đầu nhận lỗi.

Diệp Ly mỉm cười nhìn hai người, lại nhìn thoáng qua Đông Phương U như bị đóng đinh ở một bên, cười khẽ một tiếng nói: "Sao Vân Ca lại chạy đến đây?" Tiểu viện này nằm tận cùng bên trong phủ đệ, cũng là tiểu viện hẻo lánh nhất. Người bình thường không có việc gì sẽ không tìm tới nơi này. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Ca liền đau khổ: "Ta chỉ muốn hái mấy đóa hoa tặng cho Tiểu Vân thôi."

Hóa ra, trong tiểu viện này của Đông Phương U có hai cây Thu Hải Đường nở muộn. Vân Ca nghĩ đến Mặc Túc Vân bị kinh sợ, thần trí hơi si ngốc ngơ ngác, nên muốn tặng cho nó một chút đồ chơi thú vị thì chắc có lẽ sẽ khá hơn một chút. Chỉ là, tiểu cô nương sống trong núi từ nhỏ nên cũng không biết nên tặng cái gì, cho nên lựa chọn đầu tiên tất nhiên là hoa hoa thảo thảo. Vì vậy liền chạy một lượt toàn bộ phủ đệ mới tìm được hai cây hoa hải đường vẫn còn nở rất đẹp này. Lại không nghĩ rằng lại kinh động đến Đông Phương U bị giam lỏng trong viện. Mà hết lần này tới lần khác, mấy ngày nay, Đông Phương U cũng nghe người trong phủ nhắc tới chuyện công tử Thanh Trần tự mình mang một vị cô nương về. Vì vậy vừa thấy mặt liền đánh nhau mà không chút khách khí nào, nếu không phải nội lực của Đông Phương U bị chế trụ, thì chắc không chừng đã trực tiếp ra sát chiêu rồi.

Từ Thanh Trần đưa một cái khăn trắng qua, nói: "Không phải muội biết võ công sao, sao lại không dùng mà lại lăn qua lăn lại trên mặt đất với người ta?"

Vân Ca cúi đầu, nhấc chân vẽ vòng tròn trên mặt đất. Nàng cho rằng Đông Phương U không biết võ công nha, người tập võ tất nhiên không thể ức hiếp người bình thường không biết võ công.

Sau khi nhìn thấy Từ Thanh Trần, con mắt của Đông Phương U liền không còn hung dữ trừng Vân Ca nữa, mà lại biến thành si ngốc nhìn Từ Thanh Trần. Từ sau khi nàng bị Diệp Ly bắt, nàng chưa từng được nhìn thấy Từ Thanh Trần lần nào. Tuy Diệp Ly cũng không nhốt nàng vào trong địa lao, nhưng chỉ cần nàng muốn rời khỏi tiểu viện một bước thì lập tức sẽ bị người ngăn cản. Hơn nữa bất luận âm mưu quỷ kế gì cũng đều không có tác dụng với những người này, dù cho nàng kêu muốn đốt phòng, thì ngay cả một con mắt những người này cũng không nháy một cái. Ý tứ rất rõ ràng, nàng muốn tự thiêu, thì cứ châm lửa. Đương nhiên Đông Phương U không muốn tự thiêu, cho nên nàng chỉ có thể im lặng chịu đựng. Hôm nay rốt cuộc cũng đã nhìn thấy bản thân Từ Thanh Trần rồi, Đông Phương U làm gì còn có tâm tư so đo với Vân Ca.

Vân Ca hiếu kỳ nhìn Từ Thanh Trần một chút lại nhìn Đông Phương U một chút, không nhịn được mà lại nhích đến gần bên người Diệp Ly hơn. Nàng cảm thấy ánh mắt nữ nhân này nhìn Từ Thanh Trần vô cùng quỷ dị, nàng nhìn mà lông tơ cũng muốn dựng ngược lên.

"Công tử Thanh Trần, chàng khỏe không?" Đông Phương U ôn nhu hỏi, hoàn toàn không để ý đến việc nàng ta bị điểm huyệt toàn thân cứng ngắc lại nói ra lời nói nhu tình như nước như thế khiến cho người ta cảm thấy không có biện pháp thích ứng nổi đến cỡ nào. Từ Thanh Trần lơ đễnh nhìn thoáng qua Đông Phương U, rồi liền đưa mắt nhìn sang Vân Ca bên người Diệp Ly, nói: "Còn không quay về thay quần áo? Sau đó lấy bài văn mà hôm qua ta đã dạy muội ra sao chép mười lần, sáng mai đưa cho ta."

"A?" Khuôn mặt của Vân Ca lập tức lại suy sụp xuống, "Từ Thanh Trần, ta không..."

"Mười lăm lần." Từ Thanh Trần thản nhiên lên tiếng.

Vân Ca ngơ ngác nhìn qua Từ Thanh Trần, cái miệng nhỏ nhắn há rồi lại há, rốt cuộc đành phải nói: "Ta đi viết liền." Cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Từ Thanh Trần, chắc có lẽ đã cảm giác được tâm tình Từ Thanh Trần không tốt lắm, nên Vân Ca nhỏ giọng hỏi: "Ta có thể hái mấy đóa hoa rồi lại đi về không?"

Từ Thanh Trần gật đầu, lúc này Vân Ca mới bay lên hái mấy đóa hoa trên cành rồi chạy ra ngoài nhanh chớp, giống như hơi dừng lại một chút thì Từ Thanh Trần sẽ lập tức tăng thêm mười lần hai mươi lần nữa vậy. Nhìn bóng lưng đã đi xa của muội ấy, Diệp Ly không khỏi cười một tiếng nói: "Đại ca, ca cũng quá nghiêm khắc với Vân Ca rồi. Nhìn xem muội ấy bị dọa rồi kìa, dù gì Vân Ca cũng ân nhân cứu mạng của ca mà."

Từ Thanh Trần nhàn nhạt liếc Diệp Ly nói: "Nàng ấy đã không nhỏ rồi, lúc trước sống một người trong núi. Khi cha của nàng ấy còn tại thế, có rất nhiều điều nên dạy nàng ấy nhưng chỉ sợ còn chưa kịp dạy."

Diệp Ly bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: "Nói cũng đúng, mười lăm tuổi cũng không nhỏ, cũng nên lập gia đình. Nếu muội ấy theo chúng ta về, thì liền mời mợ cả dạy dỗ muội ấy thật kỹ." Từ Thanh Trần từ chối cho ý kiến, nói một cách thản nhiên: "Chỉ sợ nàng ấy sẽ không đi theo chúng ta, đến lúc đó..." Hào phú đại hộ, một người lớn lên nơi hương dã cộng với cái tình tình thế kia như Vân Ca còn không bị người ta gặm đến một mảnh vụn cũng không còn? Diệp Ly tươi cười chân thành nói: "Đại ca nhất định có biện pháp làm cho muội ấy trở về với chúng ta..."

Từ Thanh Trần như không nghe thấy muội ấy nói, quay người đi ra ngoài cửa.

Thần sắc Diệp Ly lãnh đạm nhìn lướt qua Đông Phương U đang ngồi dưới đất, nói: "Đông Phương cô nương, làm tù nhân mà ngươi còn không biết an phận thủ thường là như thế nào sao?" Ánh mắt đang nhìn bóng lưng Từ Thanh Trần rời đi đến quấn quýt si mê của Đông Phương U rốt cuộc cũng thu về, phẫn hận trừng Diệp Ly nói: "Nha đầu kia là ai?"

Diệp Ly nhướng mày cười nói: "Nếu Đông Phương cô nương không biết Vân Ca là ai, thì sao lại đánh nhau với nàng ấy?"

Đông Phương U kêu to lên: "Điều đó không có khả năng, một cái dã nha đầu không biết cái gì cả thì sao lại xứng đôi với công tử Thanh Trần được? Ngươi gạt ta... Diệp Ly, ta có chỗ nào đắc tội ngươi, mà ngươi cứ phải chia rẽ ta và công tử Thanh Trần?" Diệp Ly liếc mắt nhìn lên trời, bệnh hoang tưởng của Đông Phương U này lại đến rồi, "Đông Phương cô nương, cái gì gọi là ta muốn chia rẽ ngươi và công tử Thanh Trần? Ngươi có thấy Đại ca ta liếc ngươi một cái nào?" Diệp Ly cảm giác mình thật sự rất oan. Nàng vậy mà lại là muội muội tốt vì hạnh phúc cả đời của Đại ca mà dốc hết tâm sức đó, tuyệt đối không chọn ba lấy bốn, là cô em chồng dễ ở chung nhất trên đời này đó.

"Nhất định là ngươi giở trò quỷ, bằng không thì sao công tử Thanh Trần lại không thích ta chứ?" Đông Phương U oán hận nói.

"Đông Phương cô nương, ngươi suy nghĩ nhiều quá." Diệp Ly bình tâm tĩnh khí nói, "Nhìn xem Đại ca đối xử với Vân Ca, lại nhìn xem Đại ca đối xử với ngươi, Đại ca thích cô nương như thế nào chẳng lẽ còn không rõ ràng sao?"

Đông Phương U hung hăng trừng Diệp Ly, Diệp Ly bình tĩnh nhìn lại, mỉm cười nói: "Đông Phương cô nương, nếu ta là ngươi thì thay vì luôn nghĩ đến những thứ không thể có được ấy, còn không bằng suy nghĩ thật kỹ xem chính mình còn có thể sống được mấy ngày nữa."

"Ngươi muốn giết ta?" Đông Phương U lành lạnh nhìn nàng ta, nói một cách đầy khinh thường. Diệp Ly lắc đầu nói: "Ta không có ý định giết ngươi, trên thực tế ta đang định thả ngươi."

"Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?" Đông Phương U cười lạnh nói. Diệp Ly nói một cách đầy chân thành: "Thật sự, ngược lại ta lại có ý định thả ngươi. Hơn nữa... Ta sẽ đưa ngươi về cho những thuộc hạ cũ của ngươi ở núi Thương Mang. Kèm theo cả chứng cứ ngươi đã mưu hại Đông Phương Huệ." Nghe xong lời nói của Diệp Ly, sắc mặt Đông Phương U lập tức trở nên trắng bệch. Mưu hại Đông Phương Huệ, là chuyện duy nhất khó có khả năng trốn thoát khỏi sự lên án nhất cả đời này của nàng. Đồng thời, cũng là chuyện mà nếu truyền ra ngoài thì tuyệt đối sẽ muốn mạng của nàng.

Tuy hiện nay, thế lực của núi Thương Mang không còn đủ một phần, nhưng lại vẫn có không ít người trung thành và tận tâm với núi Thương Mang. Mà sở dĩ những người này trung tâm với nàng, cũng chỉ là vì nàng là Thiếu chủ của núi Thương Mang, là người thừa kế do một tay Đông Phương Huệ bồi dưỡng. Một khi để cho những người này biết là chính nàng đã hại chết Đông Phương Huệ, thì chỉ sợ họ sẽ lập tức quay đầu lại báo thù cho Đông Phương Huệ. Điểm tự hiểu lấy này, ĐôngPhương U vẫn phải có, chút uy vọng chỉ mới được thành lập trong mấy tháng của mình thì sao có thể vượt qua mấy chục năm của Đông Phương Huệ chứ?.

Nhìn thần sắc ảm đạm của Đông Phương U, Diệp Ly cũng không có nửa điểm đồng tình với nàng ta. Với nàng, Đông Phương Huệ là địch nhân, nhưng với Đông Phương U, thì Đông Phương Huệ lại vừa là sư phụ, vừa là mẹ và cũng vừa là ân nhân cứu mạng của nàng ta. Nếu không có Đông Phương Huệ, thì Đông Phương U đã chết từ lâu rồi, lại càng không cần nói đến việc tự xưng là cầm kỳ thư họa, võ công, y thuật đều tinh thông, trên trời dưới đất chỉ có một mình nàng ta người xứng đôi với công tử Thanh Trần như hiện nay. Cho dù Đông Phương Huệ có lỗi với toàn bộ người trong thiên hạ, thì cũng không có lỗi gì với Đông Phương U, lại chỉ bởi vì Đông Phương Huệ cản trở ngại cái mà nàng ta gọi là lương duyên, mà phản bội lại sư phụ của mình, thậm chí phái người ám sát. Quả thực còn không bằng cả cầm thú, người như vậy, đừng nói Từ Thanh Trần chướng mắt, mà cho dù Từ Thanh Trần coi trọng nàng ta thì cũng muốn giết chết nàng ta. Đương nhiên, ánh mắt của công tử Thanh Trần tuyệt đối sắc bén hơn Diệp Ly nhiều lắm.

Vốn Diệp Ly cũng chưa nghĩ ra phải xử trí Đông Phương U như thế nào, loại người này, giữ lại thì chán ghét, mà giết thì cũng không có ý nghĩa. Vừa lúc rất nhiều thế lực đang núp trong bóng tối của núi Thương Mang cực kỳ không dễ đào. Vì vậy, Diệp Ly liền thả chân tướng Đông Phương Huệ bị ngộ hại ra, ngay lập tức liền có người trung thành đến chết với Đông Phương Huệ, có dị tâm với Đông Phương U, giấu diếm dã tâm muốn tự lập môn phái riêng rối rít tìm tới tận cửa.

Cho nên, tất nhiên Diệp Ly cũng sẽ không phản đối việc cầm Đông Phương U để đổi một chút lợi ích. Đương nhiên cái này phải bảo đảm Đông Phương U nhất định sẽ không còn sống nữa, chấp niệm của Đông Phương U với Từ Thanh Trần đã sớm trở nên vặn vẹo, nếu lại để cho nàng ta thoát, thì Diệp Ly cũng không dám cam đoan nàng ta còn có thể làm ra những chuyện gì nữa.

Bởi vì định mau chóng Bắc thượng, nên Từ Thanh Trần cũng không trì hoãn nữa, sáng sớm hôm sau sớm liền dẫn Vân Ca tìm tới phủ Mộc Dương Hầu. Nghe được tin tức công tử Thanh Trần đến thăm hỏi, sắc mặt của cha con Mộc Dương đều lập tức trở nên khó coi. Nếu trước đây, công tử Thanh Trần đích thân đến thăm hỏi thì tất nhiên bọn họ sẽ rất hoan nghênh. Nhưng hiện tại... Lê Vương vừa mới bị Định Vương phủ chơi cho một vố nặng, đương nhiên kỳ thật chuyện này căn bản cũng không phải là lỗi của Định Vương phủ. Nhưng không có một kẻ thống trị nào mà sẽ không giận chó đánh mèo, lúc này Lê Vương không có phái người làm gì Định Vương phi và công tử Thanh Trần, đó là bởi vì Lê Vương không có nắm chắc sẽ hốt gọn bọn họ trong một mẻ chứ không phải là không muốn. Hiện tại bọn họ lại qua lại với công tử Thanh Trần quá thân thiết, thì không phải đã vội vàng nhảy lên để cho Lê Vương lấy làm nơi trút giận sao?

Nhưng mà, công tử Thanh Trần cũng không phải là người mà bọn họ muốn gặp là gặp, không muốn gặp liền không gặp. Khi danh khí và địa vị lên đến mức độ như Từ Thanh Trần, thì lúc ngươi muốn gặp cũng chưa chắc có thể gặp được, nhưng khi hắn ta muốn gặp ngươi thì ngươi cũng tuyệt đối không thể không gặp.

"Công tử Thanh Trần, công tử Thanh Trần vượt đường xa mà đến, lão phu không tiếp đón từ xa, thật sự là thất lễ." Lão Mộc Dương Hầu dẫn Mộc Dương và mọi người trong Mộc gia chạy ra đón chào, mặt đầy ý cười nói với Từ Thanh Trần. Từ Thanh Trần mỉm cười lạnh nhạt nhìn lướt qua một đám người đi theo sau lưng Mộc Dương Hầu. Đều nói Mộc Dương Hầu là tâm phúc của Mặc Cảnh Kỳ, bây giờ Mặc Cảnh Kỳ cũng coi là đã chết quên tên, cửa nát nhà tan, nhưng một nhà Mộc Dương Hầu này thì lại vẫn vinh hoa phú quý, thậm chí còn có xu thế lớn hơn năm xưa. Quả thật là người biết tìm kiếm lợi ích hiếm có trong số các võ tướng.

Khẽ nhíu mày nhìn thoáng qua Vân Ca, Từ Thanh Trần hơi không xác định, để Vân Ca ở lại phủ Mộc Dương Hầu thật sự là một chuyện tốt sao? Cho dù có Dao Cơ ở đây, nhưng Dao Cơ có trách nhiệm trong người, sao có thời gian bất cứ lúc nào cũng quan tâm một đứa bé không hiểu gì cả được. Huống chi... Phủ Mộc Dương Hầu này còn có thể chống đỡ bao lâu?

Vân Ca đi theo bên người Từ Thanh Trần, thấy hơi kỳ quái nhìn qua ông lão đang nói chuyện với Từ Thanh Trần. Nếu ông ta đã cảm thấy không tiếp đón từ xa được thì vì sao không trực tiếp đi ra cửa nghênh đón? Không sao, tuổi của ông ta khá lớn, không nghênh đón cũng không có gì. Vân Ca nhíu mày, không biết vì sao, trực giác cảm thấy có chút không thích ông lão đang cười vô cùng hòa ái nhìn Từ Thanh Trần này.

Tất nhiên lão Mộc Dương Hầu cũng nhìn thấy thiếu nữ đang đứng tại bên người Từ Thanh Trần, ngược lại là thấy hơi kỳ quái, công tử Thanh Trần có thể nói là nổi danh không gần nữ sắc. Đã qua ba mươi từ lâu mà vẫn còn chưa thành hôn, sao hôm nay lại đi cùng với một thiếu nữ trẻ xinh đẹp thế này?

Mộc Dương và Dao Cơ thì đương nhiên đều đã gặp Vân Ca, Dao Cơ rất có thiện cảm với tiểu cô nương vừa có võ công cao cường nhưng tâm tư lại đơn thuần này, mỉm cười khẽ gật đầu chào nàng ấy. Vân Ca mở to hai mắt, cũng cười ngọt ngào chào lại Dao Cơ. Tuy Vân Ca có chút chán ghét những người trong bữa tiệc tối qua, nhưng cũng không thật sự mang thù. Hơn nữa, kỳ thật, chuyện tối qua cũng không liên quan đến họ, đều là lỗi của tên Lê Vương nhẫn tâm kia!

"Dao Cơ quen với tiểu cô nương này?" Phu nhân Mộc Dương Hầu đang đứng sau lưng Mộc Dương sóng vai với Dao Cơ nhìn thấy hai người chào nhau, thì đột nhiên la hét hỏi. Lão Mộc Dương Hầu nhíu nhíu mày, rất bất mãn với hành vi vô lễ như thế của con dâu, nhưng ánh mắt cũng thực sự quét qua Dao Cơ ở bên cạnh.

Mộc Dương liếc vợ của mình một cái, giải thích: "Cha, tối hôm qua đã gặp được vị cô nương này ở trong Lê Vương phủ."

"Lê Vương phủ?" Lão Mộc Dương Hầu nhíu mày, rốt cuộc tối hôm qua tại Lê Vương phủ đã phát sinh chuyện gì thì Mộc Dương cũng chỉ nói qua loa hai câu, thân là thần tử tất nhiên cần phải hiểu có một số việc có thể nói, có một số việc cho dù là người thân cận nhất của mình thì cũng không thể nói. Tuy lão Mộc Dương Hầu không biết rốt cuộc tối hôm qua trong Lê Vương phủ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn từ tin tức bệnh tình Hoàng thượng nguy kịch, Lê Vương phi hoăng (chết) truyền đến vào sáng nay, thì chỉ sợ không phải là chuyện nhỏ.

Lão Mộc Dương Hầu cảnh giác nhìn Từ Thanh Trần, trầm giọng nói: "Không biết công tử Thanh Trần, có chuyện gì muốn nói?"

Từ Thanh Trần mỉm cười nói: "Mộc Dương Hầu định ở chỗ này nói chuyện sao?"

Nếu như có thể, lão Mộc Dương Hầu hoàn toàn chính xác là hy vọng nói chuyện ngay ở chỗ này. Nhưng đồng thời cũng hiểu rõ, nơi này cũng không phải chỗ để nói chuyện. Hơi cười cười xấu hổ, nghiêng người nói: "Công tử, mời vào trong."

Bước vào đại sảnh ngồi vào chỗ của mình, Vân Ca quy củ ngồi ở bên dưới Từ Thanh Trần, yên tĩnh nhu thuận hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng hoạt bát ngây thơ đầy căm phẫn vì chuyện của người khác vào tối qua.

Sau khi dâng trà, Mộc Dương mới hỏi: "Công tử Thanh Trần, không biết vị cô nương này là..."

Từ Thanh Trần đặt tách trà xuống, liếc nhìn Vân Ca hờ hững nói: "Không biết Mộc Dương Hầu còn nhớ một vị đại phu tên là Trầm Phượng Nhụ không?"

"Trầm Phượng Nhụ?" Mộc Dương nghi hoặc nhíu mày, nhìn qua cha mẹ ở phía trên. Sắc mặt lão Mộc Dương Hầu biến đổi, nhanh chóng nhìn thoáng qua Vân Ca đang ngồi bên người Từ Thanh Trần, trầm giọng nói: "Lão phu chưa từng nghe qua. Không biết công tử Thanh Trần hỏi cái này làm gì?"

Từ Thanh Trần nói: "Như vậy, có lẽ hơn ba bốn năm trước, Mộc Dương Hầu cũng chưa từng nhận được bức thư của vị Trầm tiên sinh này rồi." Thần sắc lão Mộc Dương Hầu đã khôi phục lại sự ung dung, gật đầu nói: "Đúng là lão phu chưa từng nhận được."

"Đã như thế, vậy tại hạ liền cáo từ." Sắc mặt Từ Thanh Trần trầm xuống, cũng không nói nhiều nữa, đứng dậy nói với Vân Ca: "Vân Ca, chúng ta đi thôi."

"Ơ?" Vân Ca hơi nghi hoặc nhìn Từ Thanh Trần, không biết vì sao huynh ấy lại đột nhiên tức giận. Có điều bình thường Từ Thanh Trần tức giận thì xui xẻo lại chính là nàng, cho nên nàng vội vàng đứng dậy đi đến bên người Từ Thanh Trần, do dự một chút rồi mới hỏi: "Nhưng mà, không phải huynh đã nói muốn giúp ta tìm người sao? Là... Không tìm được sao? Không sao, không cần gấp..."

Từ Thanh Trần cười khẽ một tiếng, nhìn Vân Ca nói: "Không cần tìm nữa, người mà cha muội nhờ vả không có biện pháp tới đón muội."

"Vi... Vì sao?" Vân Ca khó hiểu.

"Cả nhà họ đều đã chết rồi." Từ Thanh Trần cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài, hoàn toàn không có nhìn thấy sắc mặt lão Mộc Dương Hầu lập tức trở nên khó coi như nuốt phải một con ruồi.

Cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy Từ Thanh Trần vô lễ như thế, Vân Ca hơi áy náy khẽ gật đầu chào lão Mộc Dương Hầu đã tức giận đến xanh cả mặt, rồi liền vội vàng đuổi theo, "Từ Thanh Trần, huynh đừng nóng giận. Bọn họ chết sớm cũng không phải lỗi của bọn họ, ta sống một mình cũng được mà..."

"Đừng lo, sau này muội cùng đi với ta đến Ly Thành. Còn sợ Định Vương phủ không nuôi nổi một tiểu nha đầu như muội sao?" Tiếng nói thờ ơ của Từ Thanh Trần vang lên, đã mang theo một tia sung sướng vui vẻ.

"Ta mới không phải tiểu nha đầu, ta... Có nên đi viếng mộ không? Đúng rồi... Cha ta nói, bắt đầu từ năm thứ ba, đến ngày giỗ và Tiết Thanh Minh hằng năm, ta phải đi viếng mộ của ông ấy, nếu không ông ấy sẽ tức giận."

"Không cần, chuyện đó sẽ có người khác lo." Từ Thanh Trần thản nhiên nói.

"Nhưng mà, không phải huynh nói đều đã chết hết rồi sao?" Vân Ca tức giận trừng huynh ấy.

"Ta nói không cần, rõ chưa?" Từ Thanh Trần dừng lại, tươi cười ôn hòa nhìn Vân Ca. Vân Ca lập tức rụt rụt cái đầu nhỏ, cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: "Đã rõ..." Từ Thanh Trần càng ngày càng hung dữ. Hu hu..


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-457)