Vay nóng Tima

Truyện:Thịnh Thế Đích Phi - Chương 336

Thịnh Thế Đích Phi
Trọn bộ 457 chương
Chương 336
Tính toán của Định Vương
0.00
(0 votes)


Chương (1-457)

Siêu sale Shopee


Đợi đến sau khi Diệp Ly và Hách Lan Vương hậu thương nghị xong, hơn nữa hai bên đã đạt thành hiệp nghị sơ bộ một cách hài lòng, thì Hách Lan Vương hậu mới cầm một đống lớn trang sức đã được chọn xong mang theo vẻ mặt vui sướng đi xuống lầu với Diệp Ly. Trải qua lần nói chuyện này, hai người đều càng có sự hiểu biết sâu hơn về đối phương, lại càng nhiều thêm mấy phần thưởng thức và bội phục.

Vừa xuống lầu liền nhìn thấy đám người Mặc Tu Nghiêu đang ngồi trong khách sảnh ở lầu dưới chờ các nàng. Không chỉ có Mặc Tu Nghiêu và Nhậm Kỳ Ninh đến tìm người, mà ngay cả Gia Luật Dã và Liễu quý phi cũng có mặt.

Nhìn thấy Hách Lan Vương hậu ôm một đống hộp lớn nhỏ, hơn nữa trên búi tóc phi tiên còn thay một bộ trang sức tinh mỹ đang rất thịnh hành của các cô gái Trung Nguyên, trong mắt Liễu quý phi và Vân phi cũng không khỏi hiện lên một tia kỳ lạ.

Vốn Phong Hoa lâu cũng là sản nghiệp trên danh nghĩa của Định Vương phủ, cũng là cửa hàng trang sức số một số hai của cả Đại Sở, những món đồ được làm ra đương nhiên cũng tinh mỹ vô song, chỉ cần là nữ nhân thì sẽ không có ai không thích sở hữu.

Thấy bọn họ đi xuống, Mặc Tu Nghiêu đứng dậy tiến lên nắm tay Diệp Ly cười nói với Hách Lan Vương hậu: "Xem ra Vương hậu rất hài lòng với trang sức ở đây, đúng không?"

Hách Lan Vương hậu vui sướng cười nói: "Đúng vậy, trang sức của Trung Nguyên thật sự rất xinh đẹp. Định Vương phi nói những cái này đều tặng cho ta, thật sao?"

Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nói: "A Ly đã nói như vậy, thì tất nhiên là được rồi. Vương hậu có thể thích, thì cũng là vinh hạnh của Định Vương phủ." Hách Lan Vương hậu nâng cái hộp trong tay lên, sự yêu thích cũng bộc lộ ra trong lời nói, "Vậy ta liền không khách khí nữa, cám ơn Định Vương và Vương phi."

"Vương hậu không cần phải khách khí."

Diệp Ly mỉm cười nhìn hai người trò chuyện, hơi khó hiểu hỏi: "Sao mọi người lại ở đây?"

Mặc Tu Nghiêu ôn nhu nói: "Nghe nói các nàng đã tới Phong Hoa lâu, nên liền tới đây chờ các nàng. Sao chỉ có mỗi Hách Lan Vương hậu chọn vậy, A Ly không nhìn trúng món nào sao?"

Diệp Ly khoát khoát tay nói: "Ta không dùng được những thứ đó, cứ để đó trước đi." Trang sức của nàng thật sự không ít, nhưng thật sự dùng lại không nhiều. Rất nhiều món đều để trưng bày hoặc làm quà tặng cho người khác.

Mặc Tu Nghiêu cũng không để ý, cười nói: "Mấy ngày trước, Phong Hoa lâu có tìm được một khối bạch ngọc rất tốt, khi nào về ta làm cho nàng một cây trâm."

Định Vương ôn nhu săn sóc như thế, khiến cho mấy cô gái đang đứng bên cạnh đều vừa ao ước lại vừa ghen tỵ. Vân phi cũng không nhịn được mà khen ngợi: "Tình cảm của Định Vương và Vương phi thật tốt, Vương thượng, ngài nói có đúng không?"

Nhậm Kỳ Ninh gật đầu một cách không kiên nhẫn, nói: "Nếu Vương phi và Vương Hậu đã trò chuyện xong, thì chúng ta cũng nên trở về Dịch quán thôi."

Tuy Hách Lan Vương Hậu vẫn còn hơi lưu luyến, nhưng cũng thấy đã muộn rồi, nên liền cười nói với Diệp Ly: "Định Vương phi, cám ơn ngươi đã tặng ta nhiều thứ như vậy. Ta có rất nhiều trân châu xinh đẹp, khi về sẽ sai người đưa qua cho ngươi, được không?"

Tuy Bắc Cảnh ở cực Bắc, nhưng cũng có nơi gần biển. Trân châu cũng không hiếm có, mà lại có rất nhiều, thậm chí còn tốt hơn Trung Nguyên. Diệp Ly cũng không khách khí, cười nói: "Vậy liền cảm ơn Hách Lan Vương hậu trước."

Nhậm Kỳ Ninh dẫn Hách Lan Vương hậu và Vân phi đi rồi, vốn Liễu quý phi còn muốn nói điều gì cũng bị Gia Luật Dã mang đi. Lúc này Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly mới sung sướng đi ra khỏi Phong Hoa lâu, đi về Định Vương phi. Chỉ nhìn thần sắc sung sướng trên mặt hai người thì cũng biết trong lần đàm phán này, hai bên đều hết sức hài lòng.

Còn chưa đi đến cửa Định Vương phủ, thì đã nghe thấy trước cửa không còn yên tĩnh và trang nghiêm như ngày thường nữa, mà lại hơi ồn ào. Đi đến gần thì liền nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen mắt.

Thanh niên tóc vàng cũng nhìn thấy bọn họ, ngay lập tức liền lộ ra một hàm răng trắng sáng, vội vàng chạy tới bọn họ.

"Vương phi xinh đẹp, gặp ngài ở đây thật sự quá tốt."

Sắc mặt Mặc Tu Nghiêu liền trở nên u ám, "Thật sao? Sao Bản vương lại không thấy tốt vậy? Ngươi đến Định Vương phủ làm gì?" Tốt nhất là đến gây chuyện, như vậy Bản vương liền có lý do bắt ngươi lại, sau đó... Trong đáy lòng vô cùng âm u của Mặc Tu Nghiêu đang bổ não ra đủ các loại biện pháp tra tấn người.

Tuy nam tử tóc vàng không nhìn ra suy nghĩ của Mặc Tu Nghiêu, nhưng trực giác vẫn khiến cho cơ thể không nhịn được mà run rẩy lại càng nhích đến gần Diệp Ly hơn.

Diệp Ly bất đắc dĩ, mỉm cười nói: "Các hạ là ai? Đến Định Vương phủ có việc gì thế?"

Nam tử tóc vàng hưng phấn cười nói: "Đương nhiên có chuyện. Ta là thương nhân Tây Vực đến từ Già Lam quốc, tên của ta là Lan Tư. Ta muốn làm ăn với chủ nhân của tòa thành thị này."

Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, nói một cách thản nhiên: "Không phải bây giờ ngươi đang kinh doanh trong Ly thành sao? Chẳng lẽ ngươi có món đồ gì đặc biệt muốn bán cho Bản vương ư?"

Nam tử tóc vàng lắc đầu liên tục nói: "Không, không, ta muốn làm một vụ làm ăn rất lớn. Phương Đông có rất nhiều đồ vật thần kỳ, ta muốn bán đến Phương Tây xa xôi bên kia. Khi còn bé ta đã từng cùng cha đi qua đó, ngươi ở đó người có rất nhiều vàng, nhưng bọn họ lại không có vải vóc xinh đẹp, không có đồ sứ xinh đẹp, cũng không có lá trà thần kỳ. Nếu bán qua bên đó, thì rất nhanh ta có thể trở thành phú ông rồi." Cuối cùng nam tử tóc vàng còn có khả năng xem sắc mặt, nhìn thấy sắc mặt Mặc Tu Nghiêu không tốt đẹp gì, còn bỏ thêm một câu, "Đương nhiên, còn có các hạ nữa. Chúng ta đều trở thành người giàu có nhất."

Nói đến chỗ hưng phấn, nam tử tóc vàng vừa khoa chân múa tay vui sướng phụ họa theo.

Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly trao đổi một ánh mắt. Định Vương phủ có rất nhiều tiền, nhưng bọn họ đều không ngại càng có nhiều tiền hơn. Dù sao... Nuôi quân đội để chinh chiến, cho tới bây giờ đều là việc đốt tiền.

"Không bằng các hạ đi vào với chúng ta, chúng ta lại bàn kỹ lại?" Diệp Ly mỉm cười nói.

"Đương nhiên, là vinh hạnh của ta. Vương phi xinh đẹp." Nam tử tóc vàng cao hứng nói. Người làm thuê của hắn đã cảnh cáo hắn rằng rất có thể hắn sẽ bị đuổi ra, nhưng hắn lại rất may mắn đã có được cơ hội ngay lần đầu tiên. Quả nhiên ông trời rất quan tâm đến hắn nên mới đưa đến cơ hội này. Người trẻ tuổi hạnh phúc nghĩ, hắn như thấy được vô số thỏi vàng óng ánh đang vẫy tay với mình.

"Xinh đẹp sao?" Đi ở phía trước, Mặc Tu Nghiêu cười lạnh một tiếng, vẫy tay gọi thị vệ, "Gọi Hàn Minh Nguyệt và Hàn Minh Tích tới. Còn có công tử Thanh Trần nữa, người này liền giao cho bọn họ giải quyết."

Thương nhân trẻ tuổi tên Lan Tư của Tây Vực mang theo vẻ mặt phấn khởi đi theo thị vệ vào trong Định Vương phủ to lớn. Vị Vương giả tóc trắng kia nói với hắn rằng bản thân của ngài ấy cũng không hiểu chuyện kinh doanh, cho nên phải chờ chuyên gia đến thương lượng với hắn, hơn nữa còn đề nghị hắn có thể đi dạo trong vườn hoa của Vương phủ.

Điều này khiến cho ấn tượng tốt của Lan Tư dành cho Định Vương bay thẳng lên cao. Sau khi đã từng gặp vô số thượng vị giả không biết lại giả biết, thì vị Vương giả dũng cảm thừa nhận nhược điểm của mình này vĩ đại đến cỡ nào. Khó trách tòa thành thị này lại phồn vinh và an bình hơn bất kỳ một tòa thành trì nào mà hắn đã từng đến.

Tháng sáu, trong Định Vương phủ vẫn có không ít hoa tươi đua nở. Lan Tư hiếu kỳ ngắm nhìn những hoa cỏ chỉ có ở Phương Đông này, hơn nữa vừa suy nghĩ xem có thể mang về Tây Vực để gieo trồng hay không.

Ngay trong lúc đang thưởng thức cảnh đẹp trong vườn hoa, thì liền nhìn thấy hai người đang đi tới đây. Hai người một đỏ một trắng đi trong vườn hoa có trăm hoa đang đua nở này đặc biệt làm cho người ta chú ý.

Ánh mắt Lan Tư đã tập trung vào thân người mặc áo đỏ kia. Dáng người cao lớn và thon gầy, còn có dung nhan xinh đẹp kia. Một sợi dây lụa tùy ý cột lại mái tóc đen nhánh, còn nụ cười mỉm bên môi kia nữa. Không một chỗ nào không khiến cho người ta có một loại cảm giác xinh đẹp đặc biệt.

Mặc dù không phát ra sự dịu dàng và tinh xảo như Vương phi xinh đẹp, nhưng lại có thêm một phần phong thái khác. Vì vậy, lại một lần nữa, Lan Tư không để ý đến nam tử áo trắng đang đi bên cạnh người áo đỏ, liền hái một đóa hoa rồi chạy tới.

"Tiểu thư Phương Đông xinh đẹp, có thể có vinh hạnh cùng ngồi uống một tách trà chiều với nàng không? Nếu nàng vẫn chưa kết hôn như Vương phi xinh đẹp, thì xin hãy suy nghĩ tiếp nhận tình yêu chân thành của ta."

Hai người trước mặt đều ngây ngẩn cả người, hiển nhiên đã bị lời tỏ tình bất thình lình của người trước mắt làm cho hoảng sợ. Chỉ chốc lát sau, người áo đỏ mới trầm giọng hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Lan Tư sững sờ, giọng nói của vị tiểu thư này hơi khác với Vương phi xinh đẹp một chút. Có điều, mỹ nhân hoàn mỹ không có khuyết điểm gì như Vương phi có lẽ không được nhìn thấy nhiều. Nhưng vị mỹ nhân áo đỏ này cũng là tiểu mỹ nhân khó gặp.

"Nếu nàng chưa kết hôn, thì xin hãy tiếp nhận tình yêu chân thành của ta." Lan Tư ngẩng đầu nói một cách chân thành.

"Bốp!"

Trả lời hắn chính là một nắm đấm vừa mạnh lại vừa nặng, ngay lập tức Lan Tư bị đánh đến nỗi đầu óc không rõ, trong nháy mắt phản ứng hơi chậm, lắc đầu, "Tiểu thư xinh..."

"Bốp!"

Hàn Minh Tích lại đánh thêm một cú không chút lưu tình nào, biến tạo hình chó hoang đang có của nam tử tóc vàng thành quốc bảo, "Mở to mắt chó của ngươi ra, lão tử là nam nhân!"

Ách? Vốn còn đang vẻ mặt tủi thân vì vị tiểu thư Phương Đông này quá bạo lực, trong chớp mắt, Lan Tư liền ngây dại. Lại nhìn kỹ một thân áo đỏ và khuôn mặt tuấn mỹ của Hàn Minh Tích. Lúc này mới chú ý tới mỹ nhân áo đỏ này lại cao tương đương với chính mình. Hơn nữa...

Đứng bên cạnh, Hàn Minh Nguyệt nhìn em trai đang phẫn nộ, lại nhìn nam tử tóc vàng đang có một đôi mắt gấu mèo0. 0. Cũng không nhịn được mà cúi đầu cười khẽ ra tiếng.

"Ca!" Hàn Minh Tích thẹn quá hoá giận, tránh Hàn Minh Nguyệt đang kéo tay của mình ra, "Ca đừng cản đệ, lão tử muốn giết chết hắn ta!"

"Được rồi, có lẽ hắn ta là khách của Định Vương phủ. Đệ đánh hai quyền hả giận là được rồi. Không phải Định Vương phi đang chờ đệ đến nghị sự sao?" Hàn Minh Nguyệt khuyên nhủ.

Nghe thấy lời nói của huynh trưởng, lúc này Hàn Minh Nguyệt mới tức giận buông tha cho ý định tiếp tục đánh Lan Tư, quăng qua một ánh mắt hung dữ như đao rồi đi đến thư phòng của Diệp Ly.

Lan Tư đi theo sau, vẻ mặt chán nản, hắn lại thổ lộ với một nam nhân, tưởng tượng thôi đã cảm thấy cả người nổi da gà rồi. Run rẩy, Lan Tư quyết định vẫn dựa theo đề nghị của người làm thuê của hắn, mời một người gọi là bà mối đến, giới thiệu cho hắn một tiểu thư xinh đẹp dịu dàng để làm vợ. Phương Đông thật sự quá kinh khủng, hắn căn bản không phân biệt được nam tử và nữ tử, gay go nhất chính là bọn họ đều để kiểu tóc thật dài.

Lan Tư đáng thương vĩnh viễn cũng sẽ không biết được, rốt cuộc vì sao hắn lại bị đánh hai quyền này.

Trong thư phòng của Diệp Ly, lúc ba người Hàn Minh Tích đến thì Mặc Tu Nghiêu và Từ Thanh Trần đều đã đến rồi.

Nhìn thấy tạo hình mới của Lan Tư, Diệp Ly hơi kinh ngạc ngẩn người. Cùng lúc đó, Lan Tư cũng nhìn thấy Từ Thanh Trần đang ngồi ở một bên càng tuấn mỹ xuất trần hơn Hàn Minh Tích, lại nhìn Hàn Minh Tích vẫn còn trừng mắt nhìn như hung thần ác sát ngồi bên cạnh chờ đợi mình, tủi thân cúi đầu.

Cái ánh mắt tội nghiệp kia khiến cho công tử Thanh Trần vừa nhìn thấy thì khóe miệng liền co rút lại, nghi hoặc nhướng mày.

Không có ai nhìn thấy, người nào đó ngồi bên người Diệp Ly đang cúi đầu uống trà, nhưng bên môi lại câu dẫn ra một nụ cười thực hiện được.

Tuy chuyện của Lan Tư rất quan trọng, nhưng lại không có ý nghĩa lớn với tình hình trước mắt của Định Vương phủ. Cho dù có hợp tác với Lan Tư thì cũng không thể nhìn thấy lợi nhuận trong thời gian ngắn được. Cho nên sau khi nói đơn giản về kế hoạch, thì chuyện này liền trực tiếp giao cho Hàn Minh Tích xử lý. Mấy năm nay, Hàn Minh Nguyệt vẫn cứ bị đối xử không lạnh không nóng như vậy. Mặc Tu Nghiêu cũng không để ý đến ý kiến của hắn ta, dù sao Hàn Minh Tích gặp phải rắc rối thì Hàn Minh Nguyệt sẽ tự nhiên ra tay giải quyết giúp thôi. Mặc dù không có giao tình gì với Hàn Minh Nguyệt, nhưng ít nhất đầu óc Hàn Minh Nguyệt rất tốt, có thể dùng miễn phí thì cớ sao mà không làm?

Đuổi ba người Hàn Minh Tích đi, ba người Mặc Tu Nghiêu mới lại ngồi xuống bàn bạc chính sự. Nghe Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly kể lại chuyến đi dạo ngày hôm nay xong, lực chú ý đầu tiên của Từ đại công tử lại nằm trên Phượng Hoàng Cầm còn chưa tới tay, mà không phải trong việc Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly lại tính kế mấy người kia. Nhìn Mặc Tu Nghiêu chằm chằm, hỏi: "Mặc Cảnh Lê thật sự sẽ đưa mấy thứ đó cho đệ sao?" Vứt bỏ Sở kinh đã đủ mất mặt rồi, nếu lại vứt bỏ cả bảo vật trấn quốc của Đại Sở nữa, thì cái mặt Nhiếp Chính Vương này của Mặc Cảnh Lê cũng thật sự bị người ta đạp dưới chân rồi.

Mặc Tu Nghiêu cười đến đắc ý vừa lòng, "So với mấy món đồ chết không thể ăn, thì chẳng lẽ nhìn thấy con trai vui vẻ khỏe mạnh không quan trọng hơn sao?"

Công tử Thanh Trần im lặng trong chốc lát, quả nhiên Mặc Cảnh Lê cũng không phải người có thể hiên ngang lẫm liệt, "Đưa Phượng Hoàng Cầm cho ta."

Mặc Tu Nghiêu cười càng sung sướng hơn, "Từ huynh, đây chính là bảo vật trấn quốc của Đại Sở đó. Cho dù là huynh và ta thì cũng không thể đưa cho huynh một cách tùy tùy tiện tiện như vậy đi?" Từ Thanh Trần liếc đệ ấy, "Đệ biết đánh đàn sao?"

"Biết sơ một chút." So với công tử Thanh Trần, thì cầm kỹ của Định Vương thật sự chỉ có thể nói là biết sơ thôi. Huống chi hứng thú của Định Vương cũng không nằm ở đây, nên tất nhiên cũng sẽ không quan tâm đến cùng trong tay là cây đàn này mới làm từ năm ngoái hay danh cầm truyền lưu đến đời sau. Nhưng công tử Thanh Trần thì lại khác, với công tử Thanh Trần, chỉ sợ Bạch Ngọc Phượng Hoàng Cầm còn có lực hấp dẫn lớn hơn cả mỹ nhân tuyệt thế nữa. Công tử Thanh Trần thông minh đến cỡ nào, sao lại không biết ý của Mặc Tu Nghiêu chứ? "Hừ" khẽ một tiếng không nói đến chuyện đàn nữa. Hắn không lấy được không có nghĩa là người khác cũng không lấy được. Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, cười cười với Từ Thanh Trần. Tuy hắn không thể bảo đảm người khác không lấy được, nhưng lại có thể cam đoan công tử Thanh Trần tuyệt đối không nhìn thấy được.

Nhìn ánh mắt chém giết giữa hai người, Diệp Ly bất đắc dĩ mở miệng đánh gãy, "Đồ thì vẫn nên đợi Mặc Cảnh Lê đưa tới rồi nói sau. Đại ca, Tu Nghiêu, chúng ta có nên nói đến chuyện người trong Ly thành này không?"

Từ Thanh Trần cũng không muốn giằng co với Mặc Tu Nghiêu về chuyện này tiếp nữa, dù sao mọi người đều bằng bản lãnh của mình, liền suy nghĩ theo lời nói của Diệp Ly, một lúc sau liền nói: "Cho nên, Bắc Nhung muốn nghị hòa với chúng ta, tốt nhất có thể kết minh cùng đối phó với Tây Lăng và Gia Luật Hoằng? Gia Luật Dã cho rằng người của Định Vương phủ đều là người ngu sao?" Nếu là lúc trước, thì đề nghị này của Gia Luật Dã vẫn có thể tin mấy phần. Nhưng sau khi Mặc gia quân chiếm lĩnh Hoàng thành Tây Lăng, thì những nơi giáp biên giới với Bắc Nhung trước đây cũng đã thuộc về Định Vương phủ. Nói cách khác, tạm thời, Bắc Nhung và Tây Lăng căn bản không có xung đột gì. Tục ngữ nói, xa giao gần phạt (ở xa thì kết giao, ở gần thì chinh phạt). Gia Luật Dã lại chọn một còn đường riêng ngược lại mà đi, căn bản không có chút ý nghĩa nào, cũng không có lợi gì với Bắc Nhung.

Mặc Tu Nghiêu cười nói: "Cũng không phải đã xem tất cả chúng ta là người ngu sao? Ta đoán chủ ý ngu ngốc như vậy cũng không phải chính Gia Luật Dã tự nghĩ ra được. Có điều, mùa hè năm nay, Bắc Nhung bị hạn hán, nhưng hết lần này tới lần khác, vùng đất phương Bắc mà bọn chúng chiếm lĩnh lại vừa mới trải qua chiến loạn, lương thực không còn được một phần. Gia Luật Dã muốn giao dịch với Định Vương phủ cũng không khó hiểu. Nếu hắn ta có thể khống chế lương thảo của Bắc Nhung, thì trong trận tranh phong với Gia Luật Hoằng, ngay lập tức hắn ta có thể chiếm được ưu thế."

"Đáng tiếc, Vương gia đã quyết định giúp Gia Luật Hoằng rồi." Từ Thanh Trần mỉm cười nói.

"Có tính toán như thế nào, thì Gia Luật Hoằng cũng xem như là con rể của Trung Nguyên chúng ta, chỉ cần công chúa Dung Hoa vẫn là Thái tử phi, thì Bản vương cũng không ngại giúp hắn ta." Mặc Tu Nghiêu cười nói.

Từ Thanh Trần nhướng mày, "Đây là điều kiện của đệ dành cho Gia Luật Hoằng?" Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, "Loại chuyện này, trong lòng mọi người hiểu là được rồi, nói ra sẽ không vui."

Từ Thanh Trần gật đầu, "Vậy Bắc Cảnh thì sao? Hách Lan Vương hậu chống lại Nhậm Kỳ Ninh, có nắm chắc không?"

Diệp Ly mỉm cười nói: "Chỉ bằng việc đến bây giờ mà Nhậm Kỳ Ninh còn chưa nhìn ra bộ mặt thật của Hách Lan Vương hậu, thì muội cảm thấy có thể đánh cược một lần." Dù sao thua cũng không tổn thất gì. Từ Thanh Trần gật đầu, vừa suy tư vừa nói: "Như vậy phải đề phòng Gia Luật Dã và Nhậm Kỳ Ninh thật sự liên thủ rồi." Lúc trước, khi hai phe kết minh chỉ vì để đánh hạ Sở kinh nên mới tạm thời hợp tác. Một khi đánh hạ Sở kinh thì sớm muộn gì vẫn sẽ trở mặt. Nhưng nếu Mặc gia quân lựa chọn trợ giúp Gia Luật Hoằng và Hách Lan Vương hậu, thì ngược lại liên minh của hai người kia sẽ càng vững chắc hơn.

Mặc Tu Nghiêu nói một cách lạnh nhạt: "Không sao, dù sao... Bản vương cũng không có ý định buông tha cho bọn chúng." Tiến vào trong lãnh thổ của Đại Sở, thì sớm muộn gì đại quân Bắc Nhung và Mặc gia quân cũng sẽ có một trận quyết chiến sinh tử, còn về phần cái tên luôn tâm tâm niệm niệm muốn phục quốc Nhậm Kỳ Ninh kia thì tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua.

Từ Thanh Trần gật đầu nói: "Trong lòng đệ có nắm chắc là được rồi. Bên phía Gia Luật Hoằng thì huynh sẽ nói với Nhị thúc, còn bên phía Hách Lan Vương hậu thì phải làm phiền Ly nhi rồi." Diệp Ly cười nói: "Chuyện trong bổn phận mà thôi, Đại ca nói gì mà làm phiền chứ."

"Còn Diệp Nguyệt của Diệp gia, các muội định xử lý thế nào?" Từ Thanh Trần nhíu mày hỏi. Với người của Diệp gia, Từ Thanh Trần không có chút hảo cảm nào. Trong đó, đặc biệt nhất là Diệp Nguyệt này, cho dù lúc trước nàng ta bị người khác uy hiếp, thì cũng không thay đổi được sự thật là nàng ta đã từng mưu sát Diệp Ly. Cho dù là thế gia thư hương như Từ gia, thì thân sơ cũng phân chia rõ ràng vô cùng. Trong mắt Từ gia, tất nhiên một sợi tóc của Diệp Ly cũng quan trọng hơn Diệp Nguyệt ngàn vạn lần. Lúc trước đã cho rằng Diệp Nguyệt đã chết thì cũng thôi, nhưng hiện nay người vẫn còn êm đẹp xuất hiện tại Ly thành, hơn nữa lại chưa từ bỏ ý định mà vẫn muốn muu tính tiếp, vậy thì đã không nằm trong phạm vi có thể tha thứ một cách dễ dàng của công tử Thanh Trần rồi. Thậm chí cũng có mấy phần không hài lòng với Mặc Tu Nghiêu khi không xử lý việc này gọn gàng.

Mặc Tu Nghiêu thong thả cười nói: "Không cần lo lắng, tự nhiên sẽ có người xử lý sạch sẽ nàng ta giúp chúng ta thôi." Trong đôi mắt đang mỉm cười thoáng hiện lên một tia sáng tàn nhẫn, sao hắn sẽ bỏ qua cho người đã từng muốn làm hại A Ly chứ?

Trong một sương phòng hẻo lánh nhất trong Diệp phủ, Diệp Nguyệt thất hồn lạc phách ngồi trên giường xuất thần. Nàng biết rõ, bị Định Vương phủ phát hiện liền có nghĩa là tất cả kế hoạch của nàng cũng đã sụp đổ triệt để. Nhưng nàng thật sự không có cách nào cam tâm, nhiều năm như vậy, nàng chịu bao nhiêu gian khổ mới sống đến ngày hôm nay. Vì tránh né sự truy tìm của Định Vương phủ, nàng nhẫn nại, cẩn thận từng li từng tí để lúc nào cũng không để cho mình lộ ra một dấu vết tương tự như Diệp Nguyệt trước kia. Thật vất vả mới chịu đựng cho tới bây giờ, Diệp Nguyệt hơi hối hận. Nếu lúc trước không nghĩ muốn mưu lợi, nếu mình trực tiếp đi đến Giang Nam, thì có lẽ không chừng đã có thể bình an, có lẽ sẽ không bị người của Thái hậu phát hiện... Chỉ tiếc, bây giờ hối hận thì đã muộn.

"Diệp Nguyệt." Một giọng nói lạnh lùng truyền vào trong tai nàng, Diệp Nguyệt sửng sốt một chút, quay đầu mới nhìn thấy Mặc Cảnh Lê đang đứng ở cửa.

"Lê Vương, sao ngươi lại ở đây?" Diệp Văn Hoa đã phái người trông coi ở cửa phòng và cửa sân, ngoại trừ mẹ đến đưa cơm cho nàng thì không cho bất luận kẻ nào tiến vào. Mặc Cảnh Lê nhìn chằm chằm vào nàng ta đầy lạnh lùng, nói: "Bản vương muốn vào, thì liền có thể vào." Diệp Nguyệt cười, "Ngươi tới để mang ta rời khỏi đây sao?"

Mặc Cảnh Lê nhìn chằm chằm vào nàng ta, "Thuốc mà ta muốn đâu?"

Sắc mặt Diệp Nguyệt thay đổi, cười nói: "Chúng ta đã nói rồi, sau khi đến Giang Nam... Sau khi chuyện thành công thì ta mới có thể cho ngươi." Mặc Cảnh Lê hất tay lên, quăng mạnh nàng ta lên trên giường, "Ngươi đưa thuốc cho Mặc Tu Nghiêu rồi đúng không?"

Nghe vậy, Diệp Nguyệt biến sắc. Mặc Cảnh Lê liền nổi giận, "Tiện nhân!" Vốn hắn chỉ ôm một tia hy vọng khi đến đây, nhưng khi thật sự nghe được sự thật này thì vẫn không có cách nào nén được lửa giận ngập trời. Tất cả đều bị hủy trong tay tiện nhân này, cũng bởi vì nàng ta tự cho là thông minh, nên hắn phải lấy ra một cái giá lớn hơn dự tính gấp mười, thậm chí là gấp trăm lần thì mới có thể lấy lại được thứ vốn có thể lấy được dễ như trở bàn tay.

"Lê Vương..." Diệp Nguyệt kêu lên. Mặc Cảnh Lê thật sự đang nổi nóng vô cùng, "Ngươi có biết Mặc Tu Nghiêu yêu cầu ta cái gì không? Là Trấn quốc tứ bảo (bốn bảo vật trấn quốc)! Cũng bởi vì ngươi..." Diệp Nguyệt bị Mặc Cảnh Lê kéo vạt áo lắc lư đến nỗi đầu choáng mắt hoa. Trấn quốc tứ bảo... Nàng biết, là bốn món bảo bối trân quý nhất trong Sở cung trước kia. Khi nàng được sủng ái nhất đã muốn nhìn xem, nhưng chỉ mới nói ra một câu "Bảo bối" thì đã bị Mặc Cảnh Kỳ răn dạy lạnh nhạt hơn nửa tháng. Nghe nói ngay cả Liễu quý phi được sủng ái nhất cũng chưa bao giờ được nhìn thất trân bảo có một không hai này. Mấy bảo bối này không chỉ đại biểu cho giá trị liên thành, mà hơn nữa, còn là thể diện và tôn nghiêm của hoàng thất Đại Sở.

Diệp Nguyệt biết lúc này Mặc Cảnh Lê đang hận mình cực kỳ, nên vội nói: "Lê Vương, ngươi dẫn ta rời khỏi đây đi. Cho dù đã không có... Thì ta vẫn có thể giúp ngươi đối phó với Thái hậu..."

Mặc Cảnh Lê cười lạnh, "Đối phó với Thái hậu? Bản vương cần đích thân ngươi đi sao, ngươi cho rằng ngươi là ai? Bản vương phát hiện... Sở dĩ lúc trước không thể lấy được đồ từ chỗ ngươi, cũng bởi vì đã đối xử với ngươi quá nhẹ nhàng rồi. Bây giờ Bản vương sẽ không lại phạm phải lỗi này nữa, thành thành thật thật nói hết những gì mà ngươi biết ra, Bản vương cho ngươi ít phải chịu khổ một chút."

"Không có khả năng!" Diệp Nguyệt cắn răng nói. Đây đã là lợi thế cuối cùng cũng là duy nhất của nàng rồi, nếu nói ra thì tử kỳ sẽ thật sự đến. Mặc Cảnh Lê lộ ra một nụ cười tàn khốc, "Không có khả năng? Vậy liền thử gặp người này xem, ngươi còn cảm thấy không thể hay không?" Vung tay lên, hai thị vệ liền dẫn một đứa bé chưa đến mười tuổi vào cửa.

"Hoàng nhi!" Diệp Nguyệt quá sợ hãi, nàng đã giấu con trai vô cùng kín đáo ở ngoài thành, sao bây giờ lại...

Mặc Cảnh Lê cười đầy thoả mãn, nói: "Diệp Nguyệt, ngươi đã tự cho là thông minh quá rồi. Ngươi thật sự cho rằng Bản vương sẽ giúp ngươi nâng đỡ tiểu tử này kế vị sao? Con trai của Mặc Cảnh Kỳ, Bản vương hận không thể... Gặp một đứa liền giết một đứa! Nàng ta liền giao cho các ngươi, mặc kệ dùng biện pháp gì, phải hỏi ra thứ mà Bản vương muốn." Nói xong, Mặc Cảnh Lê nhìn thoáng qua Diệp Nguyệt một cách đầy chán ghét rồi quay người đi ra cửa.

Trong tiểu viện vắng vẻ vang lên tiếng kêu thê thảm của nữ nhân, chưa đầy nửa canh giờ, thị vệ ở bên trong đã đi ra. Trong phòng, Diệp Nguyệt quỳ dưới đất, trên người đã là vết thương loang lổ, im lặng ôm đứa bé đang hấp hối trong ngực, không nhịn được mà khóc lớn. Giờ khắc này, nàng thật sự đã hối hận. Nếu liền trở về quê của gia tộc, cho dù cả đời nghèo khó thì cũng vẫn tốt hơn bây giờ...

"Nhị tỷ." Ngoài cửa, Diệp Oánh xinh đẹp mặc một bộ quần áo màu nhạt đứng đó. Đôi mắt mỉm cười nhìn Diệp Nguyệt, ánh mắt dịu dàng tinh khiết động lòng người.

"Oánh nhi!" Diệp Nguyệt phục hồi tinh thần lại, vội vàng xông tới giữ chặt cánh tay Diệp Oánh, nói: "Oánh nhi, mời đại phu giúp tỷ. Con, con của tỷ bị thương..." Diệp Oánh nhẹ nhàng kéo tay của nàng ta ra, trên khuôn mặt luôn yếu ớt hiện lên một nụ cười lạnh sảng khoái, "Nhị tỷ, Vương gia ra lệnh không cho phép bất kỳ ai mời đại phu, tiểu muội không thể làm chủ được."

"Oánh nhi..." Thấy rõ trên mặt thần sắc Diệp Oánh, Diệp Nguyệt khiếp sợ nhìn cô em gái luôn nũng nịu yếu ớt của nàng, "Vì sao?"

"Vì sao?" Diệp Oánh cười lạnh, "Nhị tỷ, lúc tỷ muốn trèo lên Vương gia, sao không nghĩ đến vì sao chứ? Ngược lại tỷ đã nói thế nào? Dù sao Vương gia cũng không sủng muội, có tỷ thì còn khả năng sẽ giúp đỡ giúp muội? Tỷ giúp muội cái gì... Đoạt phu quân của muội, chính làm giúp muội sao?"

"Tỷ không có..." Diệp Nguyệt nói một cách gian nan, nàng chưa từng nghĩ tới muốn cướp Mặc Cảnh Lê. Đó chỉ là kế thích ứng tạm thời mà thôi. Vì sao muội muội lại không hiểu? "Oánh nhi, van muội, nó là cháu ngoại của muội. Giúp tỷ cứu nó đi..." Trên mặt Diệp Oánh hiện lên một tia oán độc, "Cha của nó giấu con của ta ở đâu? Con của ta còn đang mất tích, nó cũng đi chết đi." Nói xong, Diệp Oánh đẩy Diệp Nguyệt ra, xoay người đi ra ngoài không chút lưu tình nào.

"Oánh nhi..." Diệp Nguyệt vô lực kêu, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn muội ấy đi càng ngày càng xa.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-457)