Đại trưởng công chúa tới thăm
← Ch.270 | Ch.272 → |
Tội kỷ chiếu vừa ra, cả kinh thành đều chấn động. Trong thời gian ngắn, người đến khách sạn bái kiến Định Vương lại càng nối liền không dứt. Giống như trước mắt đã xuất hiện cục diện Định Vương phủ khôi phục lại như xưa. Dĩ nhiên, tất cả mọi người sẽ không cho rằng Định Vương không đấu lại Lê Vương, càng sẽ không cho rằng căn bản Định Vương không có ý định tham dự vào trong cuộc tranh đấu. Mà trong lòng đám quyền quý đã leo lên thuyền của Lê Vương phủ hoặc Liễu gia thì không khỏi âm thầm kêu khổ, nhưng cũng không thể làm gì được nữa. Lên thuyền thì dễ, xuống thuyền thì khó, lúc này muốn đổi ý cũng không còn kịp rồi.
Lúc này trong hoàng cung, trong cung Hoàng hậu, Hoa Hoàng hậu đang ngồi trên Phượng tọa nghe Lục hoàng tử đang tràn đầy căm phẫn kể lại khi đi truyền chỉ bị ức hiếp mà phải nhíu đôi mi thanh tú lại. Nhìn vẻ mặt tức giận và oán độc của đứa bé trước mặt, Hoàng hậu lắc đầu thất vọng. Trịnh hiền phi ngồi bên cạnh cũng thất vọng, cuối cùng, đến khi nghe thấy Mặc Thụy Vân kêu gào nhất định phải kêu Phụ hoàng trừng trị bọn họ, thì cũng không nhịn được mà quăng một cái tát qua.
Lục hoàng tử bị tát một cái bất thình lình liền vỡ mộng, vuốt mặt nhìn Trịnh hiền phi đầy kinh ngạc, trong thời gian ngắn, cũng không nói ra cái gì được. Hoàng hậu thở dài, nhẹ giọng nói: "Bây giờ muội đánh nó thì có ích gì?" Mấy năm nay, nàng bị cấm túc trong cung, quyền lợi của hậu cung đều rơi vào trong tay Liễu Quý phi. Lục hoàng tử bị dạy thành như vậy tất nhiên có Liễu Quý phi nhúng tay vào, nhưng người mẹ ruột là Trịnh hiền phi này cũng chưa chắc không có lỗi. Ngay cả vị Hoàng hậu là nàng cũng, ai......
"Mẫu phi, tại sao người đánh con?" Rốt cuộc Lục hoàng tử cũng phục hồi tinh thần lại, nhìn Trịnh hiền phi chằm chằm, tức giận bất bình, chất vấn. Rõ ràng hắn ở bên ngoài bị ức hiếp, mẫu phi không giúp hắn hả giận thì cũng xem như xong, đằng này lại còn ra tay đánh hắn? Điều này khiến cho Mặc Thụy Vân luôn được nuông chiều sao có thể chịu được? Nhìn bộ dáng không hiểu dụng tâm của mình của con trai, nước mắt của Trịnh hiền phi cũng không nhịn được nữa mà rơi như mưa, ngã vào trong ghế ở một bên, khóc rống lên. Thấy bộ dáng như thế của mẫu phi, khóe miệng Mặc Thụy Vân mếu máo lẩm bẩm: "Nếu mẫu phi không trút giận giúp con, thì con đi tìm Phụ hoàng là được. Phụ hoàng thương con, nên nhất định sẽ giúp con! Con muốn bắt tên tiểu tử thúi kia của Định Vương phủ tới để đánh cho một trận nhớ đời, muốn nó làm nô tài cho con!"
"Im ngay!" Trịnh Hiền phi bị làm cho sợ đến sắc mặt trắng bệch, kéo Mặc Thụy Vân lại, rồi nói: "Định Vương là trưởng bối, bàn về bối phận, thì ngay cả Thế tử Định Vương kia cũng lớn hơn con một bối phận. Bọn họ nói gì thì con phải ngoan ngoãn nghe và nhớ là được. Không được phép nói hưu nói vượn." Sao Mặc Thụy Vân chịu nghe, nói một cách đầy tức giận: "Con là Hoàng tử, tại sao phải nghe bọn họ! Con nhất định phải kêu Phụ vương phạt bọn họ thật nặng!" Nói xong cũng đẩy bàn tay của Trịnh Hiền phi ra rồi chạy ra bên ngoài. Hoàng hậu đang ngồi trên Phượng tọa thấy thế, sắc mặt trầm xuống, vỗ bàn, lạnh lùng nói: "Ngăn Lục hoàng tử lại!"
Lục hoàng tử bị ngăn cản, đương nhiên liền nổi giận lôi đình, uy hiếp muốn giết những thái giám, cung nữ này. Hoàng hậu nhìn nó chằm chằm, giọng nói đầy lạnh lùng: "Là Bản cung muốn ngăn cản ngươi, có phải ngay cả Bản cung mà ngươi cũng muốn giết luôn không? Dẫn đi, trông chừng Lục hoàng tử, nếu nó chạy ra ngoài thì sẽ hỏi tội các ngươi!" Mặc Thụy Vân vẫn có mấy phần sợ người mẹ cả chỉ mới gặp vài lần này, thấy ngài ấy đã tức giận thật sự thì cũng không dám làm ầm ĩ nữa, mà ngoan ngoãn đi theo người ta vào trong điện.
Hoàng hậu vuốt vuốt mi tâm, nói với Trịnh Hiền phi: "Muội cũng đừng khóc, Định Vương còn không đến mức so đo với một đứa trẻ không hiểu chuyện. Bây giờ muội cũng thấy rõ ràng rồi, Thụy Vân có thích hợp với vị trí kia không?"
Trịnh Hiền phi hơi ngượng ngùng ngừng khóc. Nàng xuất thân nơi cửa nhỏ nhà nghèo, biết con trai mình có cơ hội có thể đi lên ngôi vị Hoàng đế, nàng có thể trở thành Hoàng thái hậu mẫu nghi thiên hạ, thì sao có thể không động tâm chứ? Nhưng hôm nay nhìn bộ dáng không hiểu chuyện của con trai, tốt xấu gì nàng cũng đã lăn lộn trong cung nhiều năm như vậy, nên vẫn còn có chút kiến thức. Một lần xuất cung đã đắc tội với cả Định Vương phủ, không phân biệt được một chút nặng nhẹ. Bộ dáng kia, cho dù đi lên ngôi vị Hoàng đế, thì chỉ sợ cũng chưa ngồi được mấy ngày thì đã bị người ta hại.
"Hu hu... Đều tại tiện nhân kia! Tiện nhân kia đã dạy hư hoàng nhi của muội. Hu hu... Hoàng hậu nương nương, ngài hãy làm chủ cho thần thiếp......" Lúc này, trong lòng Trịnh Hiền phi hận Liễu Quý phi đến chết, mấy năm nay, Hoàng thượng sủng ái Liễu Quý phi, cả hậu cung đều giao cho nàng ta quản lý. Nàng là mẹ ruột của hoàng tử mà quanh năm suốt tháng cũng không gặp con trai được hai lần, bây giờ con trai lại bị dạy dỗ thành dạng này, rõ ràng đã chặt đứt giấc mộng Thái hậu của nàng mà. Sao điều này không khiến cho nàng hận Liễu Quý phi được chứ?
Hoàng hậu không nhịn được khoát tay một cái, rồi nói: "Đủ rồi, việc đã đến nước này thì nói những thứ này còn có tác dụng gì?" Với đề nghị này của Mặc Cảnh Kỳ, đến lúc này, Hoàng hậu đã hết cách hoàn toàn. Phẩm hạnh của Lục hoàng tử như thế, có thể dạy được cái gì đây? Nàng có thể hy sinh bản thân mình vì hoàng gia, bởi vì nàng là Hoàng hậu, nàng gả cho Mặc Cảnh Kỳ làm vợ. Nhưng nàng không thể vì hoàng gia, vì Mặc Cảnh Kỳ, mà hy sinh cả Hoa gia. Vì Đại Sở, Hoa gia đã làm đủ rồi......
"Thần thiếp biết sai rồi." Trịnh Hiền phi lau nước mắt, quỳ xuống đất, rồi nói: "Thần thiếp không cầu hoàng nhi có tiền đồ gì lớn, chỉ cầu nó được bình an. Nó không hiểu chuyện cũng là muội làm mẹ mà không biết dạy dỗ, cầu xin Hoàng hậu nương nương cầu tình với Định Vương thay thần thiếp, cầu xin ngài ấy bỏ qua cho hoàng nhi."
"Muội đứng lên đi." Hoàng hậu thở dài nói, "Tỷ đã nói rồi, mặc dù Định Vương không phải người khoan hồng độ lượng, nhưng cũng không đến nỗi tức giận với một đứa trẻ không hiểu chuyện. Nếu sau này có thể gặp Định Vương phi, thì Bản cung nói với nàng ấy một tiếng là được. Có điều, Thụy Vân thì muội phải dạy dỗ lại cho tốt, vừa mở miệng mà đã nói đến gia giáo của người ta, đừng nói ở hoàng thất, cho dù gia đình bình thường, thì cũng đã phạm vào kiêng kỵ rồi."
Trịnh Hiền phi vội tạ ơn, liên tục bảo đảm nhất định sẽ dạy dỗ Lục hoàng tử thật tốt, rồi mới cáo biệt Hoàng hậu, đi ra hậu điện đón Lục hoàng tử ra về. Nhìn bóng lưng nàng ấy đã đi khỏi, Hoàng hậu khẽ thở dài. Vị Hoàng hậu như nàng còn có thể làm bao lâu nữa đây? Trịnh Hiền phi sẽ ra sao? Chỉ sợ có dạy dỗ Lục hoàng tử tốt hay không cũng không có quan hệ với nàng ấy. Thôi... Ít nhất, Vô Ưu của nàng vẫn sống bình an ở Tây Bắc. Như vậy đã rất tốt rồi......
Thái giám truyền chỉ đi theo Mặc Thụy Vân trở về cung liền bẩm báo tin tức Mặc Tu Nghiêu từ chối tiếp chỉ, Mặc Cảnh Kỳ trầm mặc một lúc lâu rồi rốt cuộc vẫn phải vô lực phất tay để hắn ta lui ra. Thái giám truyền chỉ như nhặt được đại xá, vội lui ra ngoài. Trong nháy mắt quay người đóng cửa điện, thì lại thấy trong ánh mắt tối tăm của Đế vương đang ngồi trên ghế rồng lộ ra tàn bạo và điên cuồng chưa bao giờ có. Trong lòng run lên vội vàng khép cửa nhẹ nhàng lại.
Có ý chỉ của Hoàng đế, hiệu suất làm việc của người phía dưới cực nhanh. Vốn Định Vương phủ cũng chỉ bị niêm phong mà thôi, bởi vì lực ảnh hưởng của Định Vương phủ với Đại Sở, nên trong thời gian ngắn, Mặc Cảnh Kỳ cũng không dám sử dụng tòa phủ đệ này, cho nên sau khi phủ đệ lại được mở ra, mọi người cũng chỉ cần quét dọn lại một lần, hai ngày sau liền tới bẩm báo cho Mặc Tu Nghiêu, mời Định Vương và Vương phi chuyển về Vương phủ.
Đương nhiên Mặc Tu Nghiêu cũng sẽ không khách khí. Vương phủ này là cơ nghiệp của lịch đại tổ tiên Định Vương phủ, cũng là nơi ở của lịch đại Định Vương trong gần hai trăm năm, lúc trước, khi bỏ Định Vương phủ lại mà định cư ở Tây Bắc, Mặc Tu Nghiêu vẫn cho người âm thầm trông nom nơi này, cho nên, dù đã qua sáu bảy năm, nhưng cả Vương phủ vẫn được bảo tồn vô cùng hoàn hảo. Đợi đến khi một nhà ba người chính thức chuyển vào Định Vương phủ, thì đương nhiên, người tới cửa tới bái kiến cũng càng nhiều. Bởi vì... điều này chứng minh Thánh chỉ lúc trước cũng không phải nói không, Định Vương phủ thật sự đã trở về Đại Sở và kinh thành.
Mặc dù Mặc Tu Nghiêu từ chối đa số người tới bái phỏng, nhưng có một số người tự thân tới thăm, thì lại không có cách nào từ chối. Vào xế chiều ngày chuyển về Vương phủ, thị vệ ở phía ngoài đi vào bẩm báo Đại trưởng công chúa Phúc Hi và công chúa Chiêu Dương tới gặp Vương gia. Hai vị này, công chúa Chiêu Dương còn dễ nói, nhưng Đại trưởng công chúa thì lại không thể từ chối. Chỉ đành phải cho người mời họ vào.
Bây giờ, Đại trưởng công chúa đã tám mươi tuổi, so với mấy năm trước, lại càng già hơn không ít, mặc dù nhìn tinh thần cũng vẫn còn rất tốt, nhưng hiển nhiên, thân thể đã không còn khỏe bằng lúc trước nữa, được Công chúa Chiêu Dương và cung nữ đỡ đi từ từ vào, Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cũng vội mang theo Mặc Tiểu Bảo đi ra nghênh đón, "Đại trưởng công chúa."
Đại trưởng công chúa nhìn mái tóc của Mặc Tu Nghiêu bạc trắng, thần sắc lại bình tĩnh đứng trước mặt mình, trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn hiện lên một tia đau lòng và vui mừng, lại nói với Mặc Tu Nghiêu hơi bất đắc dĩ: "Xem ra quả nhiên cháu hận hoàng gia vô cùng, ngay cả cô cô cũng không chịu nhận sao?" Mặc Tu Nghiêu cúi đầu, nhưng vẫn kêu một tiếng Hoàng cô. Lúc này, Đại trưởng công chúa mới vui mừng, ánh mắt rơi vào Mặc Tiểu Bảo đang đứng bên cạnh lại càng sáng rực lên và từ ái không dứt, "Đây chính là Tiểu Ngự Thần sao? Giống cháu khi còn bé tới bảy tám phần." Công chúa Chiêu Dương cười nói: "Cô cô, Chiêu Dương thấy Tiểu Thế tử còn đáng yêu hơn Tu Nghiêu khi còn bé đấy." Đại trưởng công chúa mỉm cười gật đầu: "Quả thật như thế."
Mặc Tiểu Bảo cũng không lúng túng, đứng bên cạnh Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly, tiến lên hành lễ đầy tự nhiên hào phóng, "Ngự Thần bái kiến bà cô, bái kiến Chiêu Dương cô cô."
"Cháu ngoan... Cháu ngoan..." Đại trưởng công chúa cười nói, lấy một cây chủy thủ tùy thân đeo bên người ra, đưa cho Mặc Tiểu Bảo, nói: "Bà cô cũng chưa chuẩn bị lễ ra mắt gì, món đồ chơi nhỏ này, cháu cầm chơi đi." Đó là một thanh chủy thủ tinh xảo xinh xắn, chuôi đao và trên vỏ đao đều được khảm bảo thạch đủ màu, vừa kéo chủy thủ ra, ánh sáng trên thân đao liền làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo bốn phía, hiển nhiên là một thanh bảo đao. Mặc Tiểu Bảo quay đầu lại nhìn cha mẹ, Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt cười nói: "Trưởng giả ban thưởng, không dám từ chối. Con nhận đi."
Chính Mặc Tiểu Bảo cũng rất thích món đồ này, nghe Phụ vương nói thì tất nhiên vui mừng, hai tay nhận lấy chủy thủ, giọng nói giòn giã: "Ngự Thần tạ ơn bà cô." Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, vẻ mặt lại nghiêm túc và cung kính, khiến Đại trưởng công chúa vui mừng đến nỗi trầm trồ khen ngợi liên tục.
Công chúa Chiêu Dương cũng lấy một khối ngọc bội ra đưa cho Mặc Tiểu Bảo, cười nói: "Cô cô cũng không có bảo đao để tặng cho cháu, thấy khối ngọc bội này cũng hơi kỳ lạ, Ngự Thần lấy chơi đi."
Mặc Tiểu Bảo cũng nhận lấy, rồi cám ơn công chúa Chiêu Dương.
Đại trưởng công chúa và Công chúa Chiêu Dương nhìn bánh bao nhỏ chỉ cao bằng bắp đùi của Mặc Tu Nghiêu đang đứng trước mặt, bộ dáng tuấn tú không nói, chỉ khí độ kia là đã có thể nhìn ra được nuôi dạy rất tốt. Lại nhớ tới mấy đứa con của Hoàng đế trong cung, lại nói, hoàng tử của Hoàng đế cũng không ít, nhưng chỉ sợ, một đám hoàng tử cộng lại cũng không bằng một đứa bé bốn năm tuổi của Định Vương phủ này. Lại nhìn Định Vương phi dịu dàng thanh nhã đang đứng bên cạnh Mặc Tu Nghiêu, cũng không khỏi không thở dài, chỉ có cô gái như vậy mới có thể nuôi dạy ra đứa con ưu tú như thế.
"Hoàng cô, Công chúa Chiêu Dương, hôm nay, khí trời vẫn còn hơi lạnh, không bằng chúng ta vào bên trong ngồi đi."Diệp Ly nhẹ giọng cười nói, lại dẫn hai người vào đại sảnh.
Hôm nay vừa mới dọn về, nên Định Vương phủ cũng không có nhiều người. Thị vệ, cộng thêm thị nữ, nô tài hầu hạ, tổng cộng cũng chỉ mới khoảng một trăm người, ngay cả một phần ba lúc trước, cũng chưa tới. Vì vậy, Vương phủ lớn như thế cũng trở nên vắng lặng, yên tĩnh vô cùng.
Vào đại sảnh, khách và chủ ngồi xuống. Đại trưởng công chúa từ ái kéo Mặc Tiểu Bảo đến trước mặt, tinh tế hỏi han, Mặc Tiểu Bảo cũng rất thích lão nhân hòa ái, dễ gần giống ông cố này, nên cũng trả lời mỗi một câu đầy chân thật, rõ ràng. Công chúa Chiêu Dương ngồi bên cạnh nghe cũng không khỏi cười nói: "Thì ra Tiểu Thế tử được chính tay Thanh Vân tiên sinh dạy dỗ. Khó trách còn nhỏ tuổi mà đã có khí độ như vậy rồi. Hiện nay, Thanh Vân tiên sinh còn khỏe không?"
Diệp Ly cười nói: "Mặc dù tuổi tác của ông ngoại đã cao, nhưng thân thể vẫn còn khỏe mạnh. Thỉnh thoảng còn có thể giảng bài cho học sinh trong thư viện, Thần nhi được dạy dỗ ở trước mặt lão nhân gia, quả thật đã nhận được ích lợi rất lớn."
Đại trưởng công chúa cười híp mắt nhìn Mặc Tiểu Bảo, lại ngẩng đầu thở dài nói với Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu: "Lúc trước Hoàng thượng làm chuyện hồ đồ, Thanh Vân tiên sinh ở Tây Bắc đã quen chưa?"
Diệp Ly nói: "Làm phiền Hoàng cô đã quan tâm, lúc ông ngoại còn trẻ đã từng vân du thiên hạ. Mặc dù Tây Bắc hơi khắc nghiệt hơn Vân Châu, nhưng thật sự vẫn chưa đáng kể. Mấy năm nay, tâm tình của ông ngoại cũng thả lỏng, nên nhìn tinh thần cũng tốt hơn lúc trước rất nhiều." Đại trưởng công chúa và Công chúa Chiêu Dương liếc mắt nhìn nhau, đều hơi trầm mặc. Ý của Diệp Ly, tất nhiên bọn họ đều hiểu, nói vậy, mục đích bọn họ đến đây, Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cũng đã rõ ràng. Chỉ là, thân ở vị trí này, có rất nhiều chuyện, cho dù bọn họ không muốn, nhưng cũng phải làm.
Mặc Tu Nghiêu bưng tách trà, thần sắc bình thản nhìn nước trà trong tách chăm chú, không nói một lời. Khóe môi Diệp Ly mỉm cười, nhưng cũng không có ý mở miệng nói tiếp. Trong thời gian ngắn, trong đại sảnh hơi nặng nề và lúng túng khó xử.
Một lúc lâu sau, Đại trưởng công chúa mới thở dài, nói với Mặc Tu Nghiêu: "Tu Nghiêu... Thánh chỉ mà Hoàng thượng đã hạ, cháu thấy sao?"
Mặc Tu Nghiêu ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Hoàng cô là trưởng bối, cho dù niệm tình Hoàng cô đã chăm sóc Tu Nghiêu lúc trước, thì cũng không nên lừa gạt cô. Lời này thì Tu Nghiêu cũng đã nói với Hoàng thượng rồi, Định Vương phủ... và Đại Sở đã ân đoạn nghĩa tuyệt từ lâu. Ý chỉ của Hoàng thượng, cũng không có chút ý nghĩa nào với Định Vương phủ."
Đại trưởng công chúa nhắm mắt lại, trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn càng nhiều thêm mấy phần mệt mỏi và tiều tụy, "Thật sự không thể vãn hồi sao? Dù sao Định Vương phủ và hoàng thất.... cũng vẫn là người một nhà mà."
Mặc Tu Nghiêu cười lãnh đạm, "Thù giết cha giết huynh, mối hận uổng mạng của mấy vạn anh linh Mặc gia quân, còn có chuyện Định Vương phủ thống lĩnh Tây Bắc mấy năm nay. Ai có thể quên được đây? Hoàng thất Đại Sở không thể, Định Vương phủ, Mặc gia quân, còn có Bản vương... Cũng không thể!"
"Thôi... Cô cô biết không khuyên cháu được." Đại trưởng công chúa cũng không miễn cưỡng, chỉ lắc đầu bất đắc dĩ. Bà đã nhìn Mặc Tu Nghiêu từ khi mới ra đời đến khi lớn lên, lại trải qua nhiều chuyện như vậy. Hiện tại, nhìn bên ngoài, Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh như biển, sâu không lường được. Nhưng dưới đáy biển kia lại ẩn chứa sóng to gió lớn, mà không phải hăng hái như lửa lại ôn hòa như lúc thiếu niên. Rất nhiều chuyện, một khi nó đã quyết định, thì vô luận con đường phía trước có khó khăn như thế nào, nó cũng đều tuyệt đối không quay đầu lại. Nhưng tình trạng hiện nay của Đại Sở... Mất đi sự trợ giúp của Định Vương phủ sẽ lâm vào cục diện gì, Đại trưởng công chúa không biết. Chỉ là nhìn đám đại thần và quyền quý tranh cãi đến nỗi mặt đỏ tới tận mang tai trong điện Cần Chính, Đại trưởng công chúa có danh xưng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn lúc còn trẻ, hiện nay đã tóc bạc trắng, chỉ cảm thấy từng trận vô lực xông lên đầu. Bọn họ cũng đã già rồi... Thái tổ Hoàng đế là anh tài ngút trời, nhưng bây giờ Đại Sở lại... Không có người kế tục!
Đại trưởng công chúa không khuyên nữa, tất nhiên, Công chúa Chiêu Dương cũng không nói thêm gì nữa. Bà không có mưu kế thao lược như Đại trưởng công chúa, nhưng hạnh phúc cả đời của bà đều hy sinh vì Đại Sở. Con gái của Đế vương, do công hầu chủ hôn nên gọi là công chúa. Thân là công chúa hoàng thất, bà không có quyền phản bác. Cho nên, khi hoàng huynh cần kết minh với Nam Chiếu, bà gả cho Vương tử Nam Chiếu mà không oán không hối. Khi Đại Sở không còn cần Phò mã Nam Chiếu này nữa, thì bà cũng chỉ đành phải thủ tiết cả đời mà không oán không hối. Mà bây giờ, nếu bởi vì con cháu Đại Sở vô năng mà suy tàn, thì điều mà bà có thể làm cũng chỉ là chôn cùng mà thôi. Đại trưởng công chúa hiểu rõ Mặc Tu Nghiêu, Công chúa Chiêu Dương cũng hiểu rõ. Cho nên, sở dĩ hôm nay bà đi theo Đại trưởng công chúa tới, cũng chỉ là muốn gặp Mặc Tu Nghiêu, còn có Tiểu Thế tử chưa từng gặp mặt mà thôi.
Sau khi bỏ qua lập trường riêng của mỗi người, ngay lập tức, bầu không khí trong đại sảnh cũng hòa thuận hơn rất nhiều. Thật ra, có lẽ Đại trưởng công chúa cũng nhận sự ủy thác của Mặc Cảnh Kỳ tới khuyên vài lời mà thôi, còn về phần kết quả, thì trước khi đến, trong lòng Đại trưởng công chúa cũng đã đoán trước được. Vì vậy, cũng không khuyên bảo một cách mạnh mẽ. Chỉ đại khái lên tiếng hỏi ý của Mặc Tu Nghiêu rồi thôi. Lùi một bước còn có thể giữ lại một chút tình cảm ngày xưa.
"Nếu đã như vậy, thì đợi đến khi Hoàng thượng... Tu Nghiêu liền trở về Tây Bắc sớm đi. Kinh thành này... Chỉ sợ sẽ không còn những ngày bình tĩnh nữa." Đại trưởng công chúa thở dài nói.
"Hoàng cô nãi nãi, bà cô và Chiêu Dương cô cô cùng trở về Tây Bắc với chúng cháu có được không?" Mặc Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn lên Đại trưởng công chúa, hỏi với giọng đầy thanh thúy.
Đại trưởng công chúa ngẩn ra, nhìn Mặc Tiểu Bảo tràn đầy từ ái, lắc đầu nói: "Hoàng cô nãi nãi không thể đi với các cháu đến Tây Bắc được."
"Vì sao?" Mặc Tiểu Bảo thắc mắc, nghiêng nghiêng đầu nhỏ hỏi. Theo Mặc Tiểu Bảo thấy, thì Ly thành có ông cố, có ông cậu, có cậu, còn có rất nhiều, rất nhiều người tốt. Có thể thú vị hơn Sở kinh này rất nhiều. Ở Ly thành, bé có thể chạy khắp nơi chơi đùa một mình, nhưng ở trong Sở kinh, ngay cả một mình bé mang người ra cửa tìm Lãnh tiểu ngốc chơi đùa mà cũng không được. Lãnh Nhị thúc thúc nói, ở Sở kinh, người xấu rất nhiều, cho nên trẻ con không được đi ra ngoài chơi.
Đại trưởng công chúa nhẹ giọng nói: "Bởi vì nhà của Hoàng cô nãi nãi ở đây."
"À." Mặc Tiểu Bảo cái hiểu cái không, nhà của bé và Phụ vương, mẫu thân ở Ly thành, nếu kêu bé ở lại Sở kinh, thì bé cũng sẽ không chịu. Cho nên, Hoàng cô nãi nãi cũng không nỡ rời xa nhà mà đi với bé.
Mặc Tu Nghiêu đặt tách trà xuống, nói với Đại trưởng công chúa: "Hoàng cô, thay vì phí thời gian trên người cháu, còn không bằng kêu Mặc Cảnh Kỳ suy nghĩ thật kỹ những chuyện từ giờ đến sau này. Trợ giúp ấu chủ, cũng không phải Định Vương phủ không làm được, mà là sẽ không làm tiếp nữa." Kiếp nạn lúc trước của Định Vương phủ bắt đầu do đâu? Không phải do Phụ vương trợ giúp Tiên đế sao? Chiến công của Định Vương phủ to lớn, hơn nữa lại nhiếp chính trợ giúp ấu chủ, đã khiến cho sự cảnh giác của hoàng gia với Định Vương phủ được nâng lên đến mức cao nhất. Xưa nay, quyền thần lại có mấy ai có thể có kết cục tốt chứ? Định Vương phủ đi tới tình trạng hiện nay, là đã quyết định sẽ không quay lại nữa.
Đại trưởng công chúa cười khổ đầy bất đắc dĩ, cũng không phải đến bây giờ Mặc Cảnh Kỳ còn không biết nặng nhẹ như thế nào. Mà là... Căn bản nó đã không còn lựa chọn nào khác. Trong hậu cung, ngoại trừ hai đứa con trai của Liễu Quý phi ra, thì gần như không còn hoàng tử nào có thể xem được nữa. Nếu quả thật để cho Thái tử lên ngôi, Liễu gia nắm quyền, Đại trưởng công chúa không cần suy đoán cũng có thể nghĩ ra được sẽ dẫn đến cục diện gì. Thật sự, thế cục hiện nay khiến cho Đại trưởng công chúa hữu tâm vô lực (có lòng nhưng không có biện pháp), nhìn Mặc Tiểu Bảo đang ngồi bên cạnh mình hơi tiếc nuối, nếu trong số các hoàng tử có một người có thể có bảy phần thông tuệ của Thế tử Định Vương, thì xem như liều mạng, những lão già như bọn họ cũng phải phụ tá Tiểu hoàng tử thành tài.
Đáng tiếc......
← Ch. 270 | Ch. 272 → |