Thổ lộ tình cảm
← Ch.143 | Ch.145 → |
Mặc Tu Nghiêu cũng nói thêm mấy lời khích lệ..., giữ lại Tần Phong và Lâm Hàn rồi cho mọi người lui ra. Đoàn người trở lại thư phòng ngồi xuống, Diệp Ly mới nhìn hướng Lâm Hàn hỏi: "Đoạn đường này đi Bắc Nhung như thế nào?"
Lâm Hàn kính cẩn đáp: "Hết thảy đều thuận lợi, xin Vương Phi yên tâm."
Diệp Ly gật đầu, nghiêng đầu hỏi Mặc Tu Nghiêu:" Công chúa Dung Hoa nàng......"
Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng nói:" Mặc dù Quận chúa Vinh Hoa có tùy hứng một chút, cũng không phải người ngu, A Ly yên tâm, nàng ta sẽ không làm hư chuyện."
Diệp Ly gật đầu, khẽ thở dài một hơi nói: "Vậy thì tốt rồi, nếu không một chuyến đi này đúng là lỗ to."
Tần Phong đứng ở một bên nghe hai người nói chuyện, trầm mặc không nói. Nếu Vương phi và Vương gia không tránh hắn chính là tín nhiệm hắn. Nhóm đội viên đầu tiên của Kỳ Lân là do hắn tự mình huấn luyện, mỗi người bọn họ hắn đều rất quen thuộc. Tám người đi theo Lâm Hàn, người nào trở lại hắn tự nhiên đều hết sức rõ ràng.
Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nhìn Diệp Ly: "Lúc trước vẫn chưa từng hỏi A Ly, lần này đi Bắc Nhung thì Bản vương mới biết được A Ly không chỉ có thể trông nom Vương phủ còn có thể tung hoành sa trường, ngay cả huấn luyện binh lính cũng là hết sức cao minh đấy." Nếu như không tận mắt nhìn thấy, cho dù là Mặc Tu Nghiêu cũng rất khó mà tin được cõi đời này có thế có quân đội và binh lính như vậy. Không phải nói võ công của bọn họ cao cường như thế nào, cũng không phải nói bọn họ thiện chiến như thế nào. Mà là bọn họ có thể nắm giữ các loại kỹ năng trên chiến trường thuần thục chính xác đến mức làm cho người ta khiếp sợ. Mặc Tu Nghiêu thậm chí cũng đã nghĩ, nếu thật sự xuất hiện một chi quân đội như vậy sẽ đáng sợ đến mức nào.
Diệp Ly nhìn hắn một cái nói: "Những phương pháp huấn luyện này quá mức hao phí nhân lực vật lực, hơn nữa đối với bản thân binh lính yêu cầu cũng vô cùng cao. Dùng trên chiến trường thiên quân vạn mã thực tế tác dụng cũng không lớn, có thể nói là cái được không bù đắp nổi cái mất." Mặc dù lần đầu tiên huấn luyện này không có ai bị loại bỏ trong khi huấn luyện. Nhưng đó là vì bản thân những người này chính là tinh anh trong tinh anh, hơn nữa lúc chọn người cũng đã đào thải không ít. Càng quan trọng hơn đây là lần đầu tiên Diệp Ly ở thời đại này muốn tự mình huấn luyện chiến sĩ, bởi vì rất nhiều khí tài và phương thức tác chiến ở hai thời đại có khác biệt, lần này chỉ có thể coi là một thăm dò. Những người này rất khó nói thật sự đạt đến yêu cầu của Diệp Ly.
Mặc tu Nghiêu mắt cũng không chớp, mỉm cười nhìn Diệp Ly, "A Ly có đề nghị gì sao?"
Diệp Ly chớp mắt, im lặng nhìn Mặc Tu Nghiêu hồi lâu. Một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Cho ta chút thời gian để suy nghĩ."
Mặc Tu Nghiêu cũng không để ý, chỉ cần đạt được mục đích là tốt rồi. Nếu như A Ly không có hứng thú với mấy chuyện này, thì hắn hi vọng nàng chỉ làm một Định Quốc Vương phi thanh nhàn, nhưng nếu A Ly có hứng thú và có năng lực này, hắn cũng sẽ không ngăn cản hào quang của nàng.
Trả lời Mặc Tu Nghiêu xong, Diệp Ly mới quay đầu lại nói với Tần Phong: "Kể từ hôm nay ngươi chính là thống lĩnh của Kỳ Lân, sau này bọn họ giao cho ngươi."
Tần Phong gật đầu nói: "Thuộc hạ tất sẽ không cô phụ tín nhiệm của Vương phi"
Diệp Ly gật đầu nói: "Tốt lắm, những người này ngươi ít nhiều cũng đã tốn chút tâm tư. Phải nhớ kỹ, các ngươi không phải quân đội quy mô tầm thường kia, hoàn toàn không cần trực tiếp tham gia chiến trường, mặt đối mặt chém giết. Hiểu chưa?"
Tần Phong khẽ nhướng mày, nói: "Thuộc hạ không hiểu, chúng ta cũng không phải những binh lính bình thường." Học một thân bản lãnh lại không thể anh dũng chiến đấu trên chiến trường đúng là rất ủy khuất, chẳng lẽ Vương phi chỉ hi vọng dùng bọn họ làm thám tử thăm dò tin tức? Nghĩ đến đây, mặt Tần Phong như đưa đám.
Diệp Ly hơi nhếch đôi mi thanh tú, thản nhiên nói: "Các ngươi quả thật không thể so với binh sĩ bình thường. Thậm chí mạnh hơn bọn hắn rất nhiều lần. Nhưng là... nếu năm mươi người các ngươi lẫn vào thiên quân vạn mã có thể lấy một chống trăm sao?"
Tần Phong không nói gì, trong loạn quân đao kiếm không có mắt, cũng không phải là trên giáo trường tỷ võ dễ dàng kết luận mạnh yếu như vậy. Có lúc vận khí cũng quan trọng, kẻ còn sống chính là kẻ mạnh. Võ công của ngươi dù cao tới đâu, thân thủ có nhanh nhẹn đi nữa, một trận loạn tiễn bắn tới, ngươi cũng trở thành con nhím.
Diệp Ly nhìn hắn nói: "Các ngươi không cách nào lấy một địch trăm, nhưng huấn luyện mỗi người các ngươi tốn hao gấp trăm lần binh lính bình thường. Cho nên, chiến trường các ngươi phải đối mặt cũng không giống với bọn họ. Có lẽ không có chiến trường chính diện rộng lớn mạnh mẽ, nhưng tất nhiên sẽ càng thêm khó khăn. Phạm vi nhỏ, chiến đấu với cường độ cao mới là chiến trường của các ngươi. Trước kia ta đã nói, truy tung ẩn núp, trinh sát phía sau địch, giải cứu con tin, tập kích quấy rối phá hư, đánh cắp tình báo, bắt cóc ám sát vân vân, phàm là binh lính bình thường không thể làm nhưng các ngươi đều phải làm được. Những thứ này mới là việc thuộc về các ngươi, rõ chưa?"
Tần Phong trầm tư chốc lát, gật đầu nói: "Thuộc hạ đã hiểu."
"Hiểu là tốt rồi. Lần này hồi kinh lập tức bắt đầu đặc huấn lần thứ hai, phương pháp huấn luyện và các hạng mục ta sẽ giao cho ngươi phụ trách. Lần này do ngươi toàn quyền chịu trách nhiệm. Yêu cầu của ta là trong vòng năm năm, nhân số Kỳ Lân đạt tới một ngàn người."
Tần Phong mừng rỡ, mặc dù tất cả thủ hạ đều là tinh anh, nhưng chỉ có năm mươi người nhìn thật sự là quá ít ỏi. Tần Phong tưởng tượng một chút mình dẫn đầu một đội ngũ tinh anh hơn một ngàn người, cảm giác kia so với suất lĩnh thiên quân vạn mã tuyệt đối không kém bao hơn nhiêu. Vội vàng cất cao giọng nói: "Thuộc hạ tuân lệnh, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
"Rất tốt, lui ra đi."
Cho Tần Phong và Lâm Hàn lui ra, tâm trạng Mặc Tu Nghiêu hết sức tốt cười nhìn Diệp Ly nói: "Bản vương hiện tại đã biết rõ tại sao A Ly xem thường ám vệ của Định Quốc vương phủ như vậy rồi. Ám vệ thật sự kém quá xa những người này. Ta hiện tại cũng bắt đầu mong đợi đội ngũ kia theo lời A Ly đấy."
Diệp Ly liếc trắng mắt với hắn một cái nói: "Vương gia chớ nói lung tung, ta không có xem thường ám vệ." Trong đám ám vệ, rất nhiều người đều có bản lãnh hơn người, nhiều nhất nàng chỉ cảm thấy họ làm người hầu Định Vương phủ như vậy có chút lãng phí nhân tài thôi.
Mặc Tu Nghiêu bày ra một bộ dạng thuận theo suy tư chốc lát rồi nói: "Nếu A Ly muốn mở rộng nhân số Kỳ Lân, hay là sau khi hồi kinh sẽ cho toàn bộ ám vệ tham gia đặc huấn Kỳ Lân. Sau này Định quốc vương phủ sẽ hủy bỏ chế độ ám vệ."
"Như vậy cũng được sao?" Diệp Ly thấy Mặc Tu Nghiêu quyết định nhanh như thế lại có chút bận tâm. Hơn nữa nhớ tới Thống lĩnh ám vệ âm dương quái khí kia. Nếu biết quyết định của Mặc Tu Nghiêu, chắc Mặc Hoa muốn ăn tươi nuốt sống nàng đấy.
Mặc Tu Nghiêu mỉm cười vuốt vuốt tóc nàng: "Có gì mà không được. Chuyện có lợi vì sao lại không làm?"
Diệp Ly nói: "Ám vệ không phải là để bảo vệ chủ tử Định Vương phủ sao?"
Mặc Tu Nghiêu cười nói: "Nàng không phải cũng đã nói trong nhiệm vụ của Kỳ Lân có hộ vệ còn gì. Hơn nữa lần này đi Bắc Nhung, bọn họ đã làm rất tốt."
Đúng là rất tốt, người Diệp Ly huấn luyện ra có thể đánh có thể giết, biết ăn nói, có thể diễn trò cũng có thể giả bộ ngu, dịch dung, dụng độc, thăm dò tin tức, không gì không làm được. Diệp Ly có chút im lặng nhìn hắn, thì ra là có ý này đấy.
"Vương gia thật biết tính toán." Diệp Ly tức giận liếc hắn một cái. Cái nhìn này ở trong mắt Mặc Tu Nghiêu lại thành hờn dỗi mang theo mị hoặc phong tình vạn chủng, trong lòng khẽ động, đưa tay kéo nàng vào trong ngực, cúi người hôn xuống.
Cánh môi quấn quýt, Diệp Ly bị hôn đến suýt nữa thở không nổi. Bàn tay Mặc Tu Nghiêu càng lúc càng làm loạn làm cho thân thể mềm mại của nàng nhiễm một tầng ửng đỏ. Sau khi trở về từ Bắc Nhung, Mặc Tu Nghiêu rõ ràng hơi khác trước đây. Những biến hóa này dù tâm tình Diệp Ly vui vẻ thỉnh thoảng cũng có chút chịu không nổi, "Ngô... Khốn kkiếp Mặc Tu Nghiêu, chàng... Không động dục sẽ chết... Sao?"
Mặc Tu Nghiêu cúi đầu cười một tiếng, đôi môi nhẹ nhàng di động trên chiếc cổ mảnh khảnh của nàng, phun ra từng ngụm khí nóng, làm cho sắc mặt Diệp Ly không khỏi càng lúc càng đỏ. Mặc Tu Nghiêu khốn khiếp! Diệp Ly trừng đôi con ngươi trong suốt, tay giơ lên muốn cho hắn một kích, dường như Mặc Tu Nghiêu sớm đã đoán được nàng sẽ ra chiêu này, vung tay bắt lấy cánh tay đang giơ lên của nàng, nắm lấy nhẹ nhàng vuốt ve, "A Ly, đánh đau ta thì nàng không đau lòng sao?"
Diệp Ly liếc mắt nhìn trần nhà, ngẩng đầu lên sờ sờ trán Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu khó hiểu nhíu mày nhìn nàng, Diệp Ly thản nhiên nói: "Không có sốt mà, ban ngày ban mặt mà còn nằm mơ."
Mặc Tu Nghiêu nghe vậy, ngẩn người gục trên vai Diệp Ly nở nụ cười, hồi lâu mới ngẩng đầu lên dịu dàng nói: "A Ly thật ác độc. Cho dù A Ly không đau lòng ta, vi phu cũng sẽ lo lắng tay A Ly bị thương đấy."
Diệp Ly vô lực, cực kỳ xa lạ với một Mặc Tu Nghiêu bỗng nhiên nói mấy lời buồn nôn. Trước kia Mặc Tu Nghiêu thỉnh thoảng cũng sẽ cùng nàng đùa đùa giỡn giỡn, cái gì mà nương tử vi phu, nhưng lần này trở về, Mặc Tu Nghiêu hiển nhiên là càng ngày càng thích dính bên người nàng. Ngồi trong lòng Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly nhẹ giọng hỏi: "Tu Nghiêu, chàng làm sao vậy?"
Mặc Tu Nghiêu sửng sốt, cười nói: "Ta có thể làm sao? A Ly chán ghét vi phu sao?"
Diệp Ly yên lặng nhìn hắn, nụ cười trên mặt Mặc Tu Nghiêu dần dần nhạt đi. Một lần nữa kéo nàng vào trong ngực, hít một hơi thật sâu nói: "A Ly, ta có chút sợ.... ."
Trong lòng Diệp Ly khẽ run lên, mặc dù Mặc Tu Nghiêu lúc nào cũng ôn nhu tao nhã, nhưng Diệp Ly hiểu rõ hắn là một nam nhân kiêu ngạo như thế nào đấy. Nếu như không phải không còn cách nào khác, hắn sẽ không vì bất cứ điều gì mà tỏ ra yếu ớt trước mặt người khác. Không, cho dù là thật sự không cách nào khác, hắn cũng sẽ không để lộ ra trước mặt người ngoài.
"Tại sao?"
"Lúc ta ở Bắc Nhung nghe được tin tức từ kinh thành Định Quốc Vương phủ rơi vào huyết chiến... Lúc ta biết nàng vừa phải đối phó với Mặc Cảnh Kỳ và những kẻ quyền quý lòng tham không đáy kia, còn có lúc nàng lãnh binh xuất chinh. Ta liền hối hận... Hối hận..." Hối hận tại sao khi trước lại đáp ứng Mặc Cảnh Kỳ đi Bắc Nhung, nếu hắn kiên trì không đi thì Mặc Cảnh Kỳ tuyệt đối cũng sẽ không dám ép buộc hắn. Thậm chí... Hối hận tại sao không sớm giết sạch những kẻ đó đi. Mỗi một lần khi hắn nghĩ tới rất có thể có lúc sẽ mất đi nàng, trong lòng liền dâng lên sợ hãi và sát ý làm cho hắn cơ hồ muốn hủy diệt tất cả người và vật nhìn thấy trong tầm mắt, "A Ly...... Thật may nàng không có chuyện gì......"
Diệp Ly chưa bao giờ cảm thấy mình là một người dễ mềm lòng, nhưng hiện tại lòng của nàng cũng đã mềm nhũn như bông. Nam nhân kiên cường mà cường đại này vì nàng mới trở nên mềm yếu lo sợ như thế, hơn bao giờ hết Diệp Ly lúc này có thể cảm nhận được rất rõ ràng. Nhẹ nhàng vòng tay quanh vai hắn, giọng nói của nàng dịu dàng mà kiên định, "Sẽ không, chỉ cần ta sống sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh chàng, không chết không rời."
Mặc Tu Nghiêu cúi đầu, dán cái trán lên trán nàng, "Thật không?"
Diệp Ly nói: "Chỉ cần chàng không rời, ta sẽ không bỏ." Đây chính là lời thề chân thành tha thiết nhất mà nàng có thể nói ra khỏi miệng, Diệp Ly sớm đã hiểu, Mặc Tu Nghiêu đã vì nàng mà làm quá nhiều. Mà nàng cũng biết rõ, mình đây là luyến tiếc nam nhân này chịu khổ đấy.
"Không chết không rời......" Mặc Tu Nghiêu thấp giọng lẩm bẩm, hắn thích cái từ này. Cùng A Ly cả đời không chia cách không xa rời, ý nghĩ này khiến cho hắn cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng, tất cả kẻ có dũng khí ngăn cản chuyện này, hắn cũng sẽ khiến cho bọn họ phải trả giá đắt đấy!
← Ch. 143 | Ch. 145 → |