Trùng phùng (xa cách gặp lại)
← Ch.141 | Ch.143 → |
Edit: Yuusu
Beta: Sakura
Trở lại thành Giang Hạ, Diệp Ly phất tay cho người dẫn đám người Trấn Nam Vương vừa bắt lại đi xuống, mang theo thế tử Nam Hầu đi gặp Nam Hầu sướm đã lo lắng chầu chực. Thấy nhi tử trở lại mang một thân trọng thương, Nam Hầu vừa vui mừng lại vừa đau lòng, lôi kéo nhi tử nhìn từ trên xuống dưới, không quên hỏi han chỗ bị thương của hắn. Thế tử Nam Hầu ước chừng cũng không nghĩ kiếp này còn có cơ hội gặp lại phụ mẫu người thân nên mắt cũng không khỏi hồng hồng. Tránh khỏi tay Nam Hầu quỳ rạp xuống thấp giọng nói: "Hài nhi đã khiến cho phụ thân mất thể diện."
Nam Hầu đưa tay nâng hắn dậy, nước mắt tuôn đầy mặt nói: "Đứa ngốc, trở lại là tốt rồi, nói chuyện này để làm gì? Trở lại là tốt rồi......" Vui mừng ban đầu qua đi, Nam Hầu mới nhớ tới đám người Diệp Ly còn đang ở đây, vội vàng lau nước mắt lôi kéo nhi tử nói: "Lần này con có thể bình an trở lại, là nhờ có Vương phi. Còn không mau tạ ơn ân cứu mạng của Vương phi." Nam Hầu thế tử tiến lên vái một cái, nói: "Đa tạ ân cứu mạng của Vương phi."
Diệp Ly mím môi cười khẽ nói: "Tỷ phu miễn lễ, người một nhà cần gì phải nói lời này. Tỷ phu có gì không ổn, người Tây Lăng không thương tổn đến ngươi chứ?"
Phụ tử Nam hầu liếc nhau một cái, thế tử Nam Hầu lắc đầu cười nói: "Chỉ là vết thương nhỏ, đa tạ... Tam muội quan tâm. Sau này có cái gì cần ta giúp đỡ xin cứ nói thẳng. Nam Hầu phủ nhất định sẽ hết mình tương trợ."
Diệp Ly mỉm cười tạ ơn, trong lòng biết sau này Nam Hầu phủ dù không thể trở thành trợ lực cho Định Quốc Vương phủ, cũng sẽ không trở thành kẻ thù của Định Vương phủ.
Lần này, Lôi Đằng Phong hiển nhiên cũng không làm cái gì mờ ám nữa. Năm ngày sau ở ngay tại nơi đó, đưa năm vạn gánh lương thảo cùng với năm trăm vạn lượng bạc trắng đến trong tay Diệp Ly. Diệp Ly cũng giữ lời hứa thả lại Trấn Nam Vương. Trấn Nam Vương trở lại trận doanh Tây Lăng bên kia, mới quay đầu lại nhìn Diệp Ly một cái nói: "Bản vương quá mức tự đại, ván này coi như là Vương phi thắng. Định Vương phi, chúng ta còn nhiều thời gian."
Diệp Ly thản nhiên cười nói: "Vương gia nói đùa, Bản phi có tài đức gì mà dám thắng Vương gia, chỉ là may mắn mà thôi."
Sắc mặt Trấn Nam Vương khẽ biến, xoay người rời đi. Thắng không kiêu, bại không nản, Định Quốc Vương phi chỉ là một nữ tử vậy mà có thể dễ dàng từ tay Tây Lăng đoạt lấy một nhóm lớn lương thảo và ngân lượng, trên mặt lại không có chút kiêu căng nào, quả nhiên không phải nữ tử tầm thường có thể so sánh.
Diệp Ly đưa mắt nhìn bóng người Trấn Nam Vương đi vào trong quân Tây Lăng, quay đầu nói với Phượng Chi Dao đứng bên cạnh: "Truyền lệnh xuống, toàn quân đề phòng."
"?" Phượng Chi Dao khó hiểu nhướng mày, Diệp Ly lạnh nhạt nói: "Ăn thiệt thòi lớn như vậy, sao Trấn Nam Vương lại không tới phục thù chứ?"
"Khởi bẩm Vương phi, Tín Dương đã bị quân ta thu phục rồi!" Một người lính mang khuôn mặt vui mừng vội vã đến bẩm báo.
Diệp Ly ngẩn ra, nói: "Ngươi nói cái gì?"
Binh lính ngẩng đầu lên, cao giọng nói: "Mới vừa rồi truyền đến tin tức, Vương gia suất lĩnh mười vạn đại quân từ phương Bắc đánh xuống, đánh bại lộ quân Tây Lăng ở phía bắc, tối ngày hôm qua đã thu phục Tín Dương!"
"Tu Nghiêu đã trở lại?!"
"Vương gia đã trở lại!"
Diệp Ly và Phượng Chi Dao liếc mắt nhìn nhau, ở trong mắt đối phương đều nhìn thấy vẻ mừng rỡ như điên. Diệp Ly thu liễm tâm tình, cất cao giọng nói: "Trở về thành!"
Hồi thành được chốc lát, phía ngoài đã truyền đến tin tức đại quân Tây Lăng thối lui. Mọi người đi lên cổng thành, quả nhiên nhìn thấy các lộ đại quân Tây Lăng đang từ từ đi xa. Vân Đình hừng hực khí thế, vội nhìn Diệp Ly chờ lệnh, "Vương Phi, mạt tướng xin dẫn người truy kích đại quân Tây Lăng."
Nguyên Bùi tướng quân tiến lên phía trước nói: "Không thể. Vương Phi, dù quân Tây Lăng rút đi, nhưng cũng không phải là đám tàn quân bị đánh bại, cũng không có chút nào hỗn loạn, chỉ sợ là lo lắng chúng ta và Tín Dương tiền hậu giáp kích*(trước sau đều bị tấn công). Nếu hiện tại tùy tiện truy kích, ngược lại có thể sẽ trúng vào bẫy của người Tây Lăng."
Diệp Ly gật đầu nói: "Nguyên Bùi tướng quân nói rất đúng, để cho bọn họ đi. Truyền lệnh, toàn quân đề phòng chờ Vương gia trở lại."
"Dạ!" Hình như Mặc Tu Nghiêu đã trở thành tín ngưỡng của cả Mặc gia quân, hoặc có thể nói, mỗi một thời Định Quốc Vương gia cũng đều là tín ngưỡng của Mặc gia quân. Vừa nghe nói hắn sắp trở lại, trên mặt mọi người đều tràn ngập vui vẻ cùng với tin tưởng. Diệp Ly cũng không ngờ tới Mặc Tu Nghiêu có thể lặng yên trở lại Đại Sở, hơn nữa lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai phong tỏa lộ quân phía Bắc của Tây Lăng mà đoạt lại thành Tín Dương. Vì thế mà, bất lợi của Đại Sở vì bất ngờ nhất thời đã giảm bớt rất nhiều. Tảng đá đè nặng trong lòng mấy ngày nay rốt cục cũng buông xuống, Diệp Ly khẽ thở phào trong lòng.
Mặc dù biết Mặc Tu Nghiêu đã đến Tín Dương, nhưng nhìn thấy Mặc Tu Nghiêu cũng là chuyện của mấy ngày sau. Tín Dương bị Tây Lăng tàn sát, cơ hồ biến thành một tòa thành trống không, cho dù Trấn Nam Vương có ước thúc nhưng dân chúng xung quanh cũng khó tránh khỏi bị quân đội Tây Lăng tàn sát bừa bãi. Mặc Tu Nghiêu vừa đến Tín Dương đã bận rộn không ngừng, chỉ kịp phái người tặng cho Diệp Ly một phong thư, dặn Diệp Ly tạm thời giao quân vụ trong tay cho Lữ Cận Hiền và Nguyên Bùi để tới Tín Dương trước để gặp gỡ. Chuyện quân vụ trong tay Diệp Ly vốn chồng chất như núi, đợi đến khi làm thỏa đáng để giao cho Lữ Cận Hiền, Nguyên Bùi để chạy tới Tín Dương đã là chuyện của vài ngày sau.
"A Ly......"
Nghe tiếng gọi trầm thấp, vành mắt Diệp Ly không tự chủ hồng lên. Từ biệt mấy tháng, bình thường cũng không cảm thấy, đến lúc này nghe thấy giọng nói trầm thấp dễ nghe của hắn, bỗng dưng nàng mới phát hiện mình rất nhớ hắn. Bất chấp tất cả, nàng nhanh chóng nhào tới vùi đầu vào lồng ngực đang chờ đợi. May là lúc này người bên cạnh đã sớm hết sức thức thời lui ra, không muốn quấy rầy Vương phi và Vương gia gặp lại, nếu không đến khi Diệp Ly phục hồi lại tinh thần hẳn sẽ phát hiện hình tượng lạnh lùng ưu nhã bấy lâu nay của mình đã sớm không còn chút gì.
"A Ly... A Ly..." Mặc Tu Nghiêu ôm nàng thật chặt, khe khẽ gọi tên nàng, phảng phất như muốn nhập nàng vào trong xương của mình.
Diệp Ly ngẩng đầu nhìn nam nhân tuấn nhã vì sương gió mà gầy gò đi, nhẹ giọng thủ thỉ nói: "Tu Nghiêu......"
Ánh mắt Mặc Tu Nghiêu tối lại, đưa tay kéo dung nhan tinh xảo thanh tú trong ngực, cúi đầu hôn mạnh lên môi thơm kiều diễm, "A Ly......" Diệp Ly không tự chủ được giơ tay lên, nhẹ nhàng vòng qua vai hắn, đôi môi xinh đẹp hé mở. Thấy nàng chủ động, ánh mắt Mặc Tu Nghiêu lại càng thâm, mạnh mẽ ôm nàng vào trong ngực hôn một cái thật sâu, sau đó hơi cúi người ôm người vào trong phòng.
Bên trong phòng, áo rơi đầy đất, tầng tầng màn che đi chiếc giường rộng rãi, hai người ôm thật chặt nhau liều chết triền miên......
"A Ly......" Diệp Ly mở mắt, trước mắt là Mặc Tu Nghiêu tuấn nhã nở nụ cười cùng đáy mắt tràn ngập nhu tình. Chuyện vừa xảy ra xẹt qua nhanh như một đoạn phim trong đầu của nàng, làm cho gương mặt xinh đẹp vừa mới tỉnh ngủ nhiễm một tầng ửng hồng. Cúi đầu nhìn thấy bờ vai trơn bóng tràn đầy vết đỏ ám muội, khẽ cắn môi trợn mắt nhìn Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu cúi đầu cười ra tiếng, lại thấy mùi hương nhẹ nhàng của nàng, thấp giọng nói: "Mấy tháng không thấy, Tu Nghiêu rất nhớ A Ly đấy." Nhìn ánh mắt hắn tràn đầy ôn nhu, trong lòng Diệp Ly mềm nhũn, nhẹ giọng nói: "Dọc đường đi Bắc Nhung, chàng tốt chứ?" Mặc Tu Nghiêu nhìn nàng một chút, cúi đầu xuống vừa hôn vừa nói: "Không có chuyện gì lớn, chỉ có chút chuyện nhỏ làm trễ nãi hành trình, mấy ngày này đã để cho A Ly vất vả."
Diệp Ly vừa định đứng dậy nói với hắn chuyện đã xảy ra trong mấy ngày này, dường như Mặc Tu Nghiêu như nhìn thấu ý của nàng, giơ tay đè nàng xuống nói: "Trước không vội nói những thứ này, hay là trước hết A Ly cứ nghỉ ngơi một chút."
Diệp Ly hơi kỳ quái nhìn hắn, nói: "Ta không mệt." Trên căn bản nàng không có thói quen phí ngày để ngủ, hơn nữa mấy ngày nay đại quân Tây Lăng cũng hết sức yên tĩnh, nàng muốn xử lý tất cả mọi chuyện thì cũng không cần phí sức. Mặc Tu Nghiêu nhíu mày, lộ ra nụ cười có chút kỳ quái, "Không mệt sao? Vậy... Chúng ta lại làm thêm một lần nữa." Nói xong, cũng không đợi Diệp Ly kịp phản ứng, một lần nữa đè lên người Diệp Ly, cúi đầu hôn lên da thịt mịn màng như ngọc của nàng, một bàn tay to cũng bắt đầu không chút kiêng kỵ thăm dò thân thể mềm mại phía dưới.
"Mặc Tu Nghiêu! Chàng......" Diệp Ly ngẩn người, phục hồi tinh thần thấp giọng giận dữ hét. Lời mắng người còn chưa kịp nói ra khỏi miệng liền bị ngăn lại, "Ngô... Khốn khiếp......"
"A Ly... A Ly... Ta rất nhớ nàng......"
Trong lòng Diệp Ly khẽ thở dài, rất nhanh đã bị cuốn vào đợt sóng triều.
Trong thư phòng, Mặc Tu Nghiêu mặc một bộ quần áo trắng bước vào. Mọi người đã sớm chờ chực trong thư phòng vội vàng tiến lên hành lễ, Phượng Chi Dao nhíu mày đắc ý nhìn Mặc Tu Nghiêu cười sâu xa. Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, Phượng Chi Dao hết sức thức thời lấy chiết phiến che kín miệng tỏ vẻ sẽ không lắm mồm. Mặc Tu Nghiêu đi tới ngồi xuống bên giường, nói: "Mấy ngày nay cực khổ Hầu gia và chư vị rồi." Nam Hầu vội vàng đứng lên nói: "Vương gia nói quá lời, Tín Dương thất thủ khiến chúng thần vô cùng xấu hổ, nếu không phải Vương gia đoạt lại Tín Dương, bọn thần thật không còn mặt mũi nào mà nhìn lê dân bách tính Đại Sở. Ấn soái của đại quân ở chỗ này, xin Vương gia nhận lấy." Nhi tử bình an trở về, mấy ngày nay Nam Hầu thường ngày thần sắc ốm yếu, nay thân thể cũng khá rất nhiều. Từ trong tay áo lấy ra ấn tín của đại quân, hai tay dâng trả cho Mặc Tu Nghiêu.
Mặc Tu Nghiêu cũng không từ chối, tiện tay nhận lấy ấn soái để sang một bên. Thật ra thì ấn soái mà hoàng đế ban này đối với Mặc gia quân mà nói căn bản cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, Nam Hầu làm vậy chẳng qua là muốn nói cho mọi người biết sau này mọi việc trong quân hết thảy là do Định Vương làm chủ, Mặc Tu Nghiêu tự nhiên cũng sẽ không khước từ ý tốt của Nam Hầu. Mặc dù lúc trước ở Bắc Nhung xa xôi, sau lại một đường hành quân cũng không rảnh rỗi, nhưng chuyện ở Sở kinh, Tín Dương và Giang Hạ hắn nhất thanh nhị sở đều biết đấy. Dĩ nhiên cũng hiểu thái độ lúc này của Nam Hầu vốn nhất quán trung lập là vì cái gì.
"Vi thần vô năng, đến nỗi Tín Dương thất thủ, dân chúng bị tàn sát, xin Vương gia giáng tội." Lãnh Kình Vũ tiến lên, quỳ rạp xuống đất thỉnh tội. Hắn vẫn lộ ra vẻ gầy gò tái nhợt, nhưng uể oải vài ngày trước đã phấn chấn lên rất nhiều.
Mặc Tu Nghiêu khẽ cau mày nhìn hắn, một hồi lâu mới nói: "Lãnh tướng quân là chủ soái được hoàng thượng thân phong, Bản vương không có quyền trách phạt ngươi. Bổn vương sẽ phái người đưa ngươi hồi kinh, ngươi tự mình hướng Hoàng thượng thỉnh tội." Lãnh Kình Vũ rủ mắt im lặng, mọi người trong thư phòng cũng không nói chuyện. Định Quốc Vương gia có quyền khống chế tướng lĩnh binh mã trong thiên hạ, đừng nói Lãnh Kình Vũ là một tướng quân trẻ tuổi, mà ngay cả những lão tướng thành danh nếu hắn muốn phạt cũng không người nào dám nói một chữ không. Định Vương nói như thế, chẳng qua là coi Lãnh Kình Vũ thành ngoại nhân thôi. Lấy tính tình của Hoàng đế, Lãnh Kình Vũ trở lại kinh thành tuyệt sẽ không có ngày tốt lành.
Lãnh Kình Vũ cắn răng, rốt cục cũng kiên định nói: "Thần khẩn cầu Vương gia thu dụng, Lãnh Kình Vũ tình nguyện làm một gã mã tiền tiểu tốt, chỉ cần có thể đánh lui người Tây Lăng rửa sạch nhục nhã này. Đến lúc hồi kinh, Lãnh Kình Vũ nguyện lấy cái chết tạ tội!"
Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt nhìn chằm chằm hắn, một hồi lâu mới lạnh nhạt nói: "Đã như vậy, Bản vương thành toàn cho ngươi."
← Ch. 141 | Ch. 143 → |