Dạ yến (2)
← Ch.109 | Ch.111 → |
Hoàng Đế dễ dàng đáp ứng yêu cầu của Vương tử Bắc Nhung như vậy, các quần thần đang ngồi trong điện đều thấy rất khó hiểu. Dù sao thì các cận thần đều biết rất rõ tính sĩ diện của Hoàng thượng, sự việc hạ thấp thân phận của mình như vậy quả thật là không giống với tính cách của hoàng đế. Người khác bàn ra tán vào như thế nào thì không biết nhưng bản thân Gia Luật Dã rất hài lòng với hoàng đế Đại Sở.
Hoàng đế này quả thật rất dễ nói chuyện, hắn đứng lên quay đầu về phía đối diện cách đó xa xa, cười vang nói: "Như vậy, sau này kính xin Vương phi chỉ giáo nhiều hơn."
Diệp Ly ngẩng đầu, thong thả cười một tiếng nói: "Chỉ giáo thì không dám nhận. Gia Luật vương tử xuất thân cao quý, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện gì đường đột, mạo phạm tới các khuê tú của Đại Sở chúng ta."
Gia Luật Dã chỉ cười mà không nói, tự ý ngồi xuống uống rượu.
Hoàng hậu ngồi cạnh Mặc Cảnh Kỳ, nghiêng đầu một chút nhìn Liễu quý phi mặc quần áo tuyết trắng, trong trẻo mà lạnh lùng ngồi ngay bên cạnh hoàng đế, đôi mi thanh tú hơi nhíu, nhẹ giọng nói: "Liễu quý phi ngày thường không quản mấy sự vụ trong cung, sao hôm nay lại nghĩ tới chuyện công chúa hòa thân?". Liễu quý phi nhìn chén rượu trước mắt, thản nhiên nói: "Nô tỳ quá phận, mong Hoàng hậu nương nương tha lỗi."
Mặc Cảnh Kỳ nhìn thê tử và ái phi đang ngồi hai bên một chút, cười nói với hoàng hậu: "Quý phi cũng chỉ là quan tâm tới bang giao của hai nước, Hoàng hậu cũng đừng trách tội nàng.". Giữa hai đầu lông mày của Hoàng hậu hiện lên một chút tức giận, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói: "Cũng được, nghe nói Liễu gia cũng có một vị tiểu thư ở trong hàng ngũ có thể xét tuyển. Liễu quý phi một lòng vì nước, Bổn cung cũng không phải là người không biết nặng nhẹ. Chẳng qua là, hoàng thượng, cho dù mấy ngày nay phải nha đầu Thiên Hương ở lại trong cung, ta cũng sẽ không can dự. Nếu như hoàng thượng đã chọn nàng đi hòa thân, chỉ cần ban một đạo thánh chỉ là đủ rồi, Hoa gia cùng với Bổn cung tuyệt đối không oán hận."
Mặc Cảnh Kỳ ngẩn ra, hắn và Hoàng hậu là phu thê đã gần 10 năm, Hoàng hậu chưa từng dùng giọng điệu mang theo tức giận này nói chuyện với mình. Ngẫm lại cũng có thể dễ dàng hiểu được, Hoàng hậu tức giận vì cháu gái duy nhất của nàng. Mặc dù mười năm bên nhau tuy không thể coi là tình nùng ý mật nhưng dù sao nàng cũng là chính thê, không thể nói là hoàn toàn vô tình. Mặc Cảnh Kỳ không khỏi có chút hoài nghi ý định đưa Hoa Thiên Hương đi hòa thân có phải hơi quá đáng hay không? Hoàng hậu chỉ có một cháu gái, Trường Nhạc cũng chỉ có duy nhất một biểu tỷ. Thật ra thì trong lòng Mặc Cảnh Kỳ cũng rõ ràng, để cho Hoa Thiên Hương hòa thân Bắc Nhung căn bản không gây ảnh hưởng gì tới căn cơ Hoa gia, cũng chẳng chia rẽ được quan hệ giữa Hoa gia và Định vương phủ.
Vừa vặn lúc nãy Liễu quý phi vừa đánh vào thể diện hoàng hậu, giờ bồi thường lại một chút cũng không sao. Nhìn dung nhan đoan chính thanh nhã của Hoàng hậu đang cố nén giận, Mặc Cảnh Kỳ thâm thúy vỗ vỗ tay Hoàng hậu nói: "Nàng yên tâm, trẫm cho người gạch tên Thiên Hương đi là được". Ánh mắt Hoàng hậu lộ ra một tia cười lãnh đạm, nói: "Đa tạ Hoàng thượng."
"Vương gia". Diệp Ly thờ ơ thu hồi ánh mắt đang hướng lên phía trên, quay đầu hướng Mặc Tu Nghiêu thấp giọng cười nói: "Xem ra không cần lo lắng cho Thiên Hương nữa rồi". Mặc Tu Nghiêu nhướn mày, Diệp Ly lại cười nói: "Có vẻ như Hoàng hậu nương nương đã giúp Thiên Hương thuyết phục Hoàng thượng.".
Hoàng hậu không được sủng ái cũng không có con trai, giữa bao nhiêu kẻ địch mạnh khác mà an ổn ở vị trí hoàng hậu nhiều năm, ngay cả Liễu quý phi nhận được nhiều ân sủng nhất cũng không dễ dàng mạo phạm, có thể thấy được nàng ấy tuyệt đối không phải hạng người ôn hòa. Như vừa rồi, Liễu quý phi tùy ý qua mặt Hoàng hậu một chút, bên này hoàng hậu chỉ cần hơi tỏ vẻ bất mãn, Hoàng đế liền buông tha cho Thiên Hương ngay. Có điều Liễu quý phi này... ánh mắt Diệp Ly trong suốt lướt qua nữ tử áo trắng như tuyết đang ngồi trên điện, tựa hồ có điều suy nghĩ, mày khẽ cau lại.
"Mưu trí của Hoàng hậu nương nương vốn không kém bất kỳ kẻ nào, chẳng qua nàng ấy không thèm để ý mà thôi. Cũng như A Ly vậy, có một số khả năng kỳ lạ như có thể nhìn khẩu hình mà hiểu bọn họ nói cái gì vậy.". Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng cười nói.
Mặc dù bọn họ ngồi ở vị trí cao nhất so với văn võ bá quan, nhưng khoảng cách tới long ỷ cũng không gần. Ngồi đây có thể thấy rõ nét mặt ánh mắt trên đó, nhưng cũng không thể nghe rõ tiếng mấy người đó thầm thì, trong điện lại người đông, lắm tạp âm, bản thân Mặc Tu Nghiêu cũng tự nhận là mình vẫn chưa đạt đến cảnh giới đó.
Diệp Ly bĩu môi, quét mắt nhìn hắn một cái, hào phóng nói: "Không sai, ta biết môi ngữ đó, không được sao? Hay chàng muốn học?". Mặc Tu Nghiêu cười nói: "Không cần, một mình nương tử biết là được rồi."
Diệp Ly nhìn hắn một cái, cúi đầu nhìn chén rượu đặt trước mặt. Nàng biết cho tới nay, nàng đã để lộ ra rất nhiều sơ hở trước mặt Mặc Tu Nghiêu, lúc mới đầu cũng chỉ thỉnh thoảng lơ đãng, nàng còn có thể cho là do mười mấy năm qua sống một cuộc sống quá bình yên nên mới buông lỏng cảnh giác. Sau này nàng lại cảm thấy bản thân có vẻ như không muốn che dấu hắn, có đôi khi thậm chí nàng còn cố ý lộ ra cho hắn biết là nàng khác biệt so với người bình thường. Thật ra thì như vậy cũng là một cách để dò xét, nhưng mà Mặc Tu Nghiêu chưa bao giờ biểu hiện ra cảm xúc khác thường với nàng, phảng phất nàng như vậy là một điều hiển nhiên. Điều này ngoài việc làm cho Diệp Ly cảm thấy có chút không ngờ tới, còn khiến cho nàng cảm thấy mơ hồ vui sướng, dù sao không phải ai cũng thích cả đời phải che dấu bản thân mà sống.
Bởi vì đây là yến hội đón tiếp Vương tử Bắc Nhung, cho nên dạ yến không tổ chức ở đại điện. Sau khi yến tiệc kết thúc, hoàng đế mang theo tất cả các phi tần, hoàng tử, công chúa cùng các đại thần lên Trích Tinh lâu cao nhất trong hoàng cung, còn cố ý an bài pháo hoa cùng với biểu diễn ca múa
Ngồi ở trên cao, Diệp Ly nhìn bộ dáng hưng trí bừng bừng của hoàng đế phía trước, có chút khinh thường nhíu mày. Việc cố ý an bài yến tiệc tiếp đón long trọng một Vương tử Bắc Nhung dã tâm bừng bừng này để khiến đối phương cảm thấy kinh sợ căn bản là si tâm vọng tưởng, có khi còn kích thích đối phương muốn tiến quan vào đánh chiếm Trung Nguyên không chừng. Dù sao Bắc Nhung có thể nói là một trong bốn quốc gia cằn cỗi nhất, đối với quốc gia có đất đai màu mỡ đứng hàng đầu trong bốn nước như Đại Sở tuyệt đối sẽ không sinh ra cảm giác kính sợ. Hoàn cảnh gian khổ cùng với tính tình hung hãn sẽ chỉ khiến họ càng có ý muốn liều lĩnh cướp đoạt.
"Định Vương phi... Vương thúc...". Trích Tinh lâu ở trên cao này tự do thoải mái hơn lúc ở trên đại điện rất nhiều, mới ngồi được một lúc thì Trường Nhạc công chúa đã lén lút mò tới bên cạnh Diệp Ly. Rất nhiều người chăm chú vào pháo hoa trên không trung hoặc ca múa, không có bao nhiêu người chú ý tới nàng. Diệp Ly cúi đầu nhìn nàng cười yếu ớt nói: "Công chúa sao lại tới đây?"
Công chúa Trường Nhạc nháy mắt, cúi người ở bên tai Diệp Ly nói nhỏ: "Mẫu hậu bảo ta tới nói cho ngươi biết, cẩn thận Liễu quý phi".
Diệp Ly ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hoàng hậu cách đó không xa, hoàng hậu nở một nụ cười thản nhiên, khẽ gật đầu. Diệp Ly gật đầu tạ ơn, sờ đầu nhỏ của công chúa Trường Nhạc, cười nói: "Hóa ra là tới thay Hoàng hậu nương nương truyền lời, đa tạ công chúa".
Công chúa Trường Nhạc phất phất tay nhỏ bé, hào phóng nói: "Không cần cám ơn, Bản công chúa cũng không thích Liễu quý phi".
"Tại sao?" Diệp Ly tò mò nói, tuy nói tính tình Liễu quý phi lãnh đạm, nhưng cũng không đến mức bị một cô bé mấy tuổi cáo trạng chứ. Lúc trước Liễu quý phi cũng coi như đã giúp nàng hai lần, đối với nàng cũng không có địch ý gì, nhưng lần này... Diệp Ly rõ ràng cảm nhận được từ lần trước đó, hình như thái độ của Liễu quý phi đối với nàng không giống trước kia. Đây là một loại chuyển biến rất mơ hồ, bên ngoài hoàn toàn nhìn không ra có gì khác thường, chỉ có thể nói là do trực giác. Mà Diệp Ly lại luôn luôn tin tưởng vào trực giác của mình, bởi vì nó đã vô số lần cứu tính mạng của nàng trên chiến trường.
Công chúa Trường Nhạc bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Nàng ta luôn bày ra một bộ dạng nhìn ai cũng không thuận mắt, nhưng mà phụ hoàng lại luôn thuận theo nàng. Nàng ta có gì tốt cơ chứ, Trân Ninh khóc nàng ta cũng không thèm để ý tới, mẫu hậu không bao giờ đối xử với ta như vậy. Mẫu hậu của Trường Nhạc là tốt nhất". Câu cuối cùng tuyệt đối là đang khoe khoang.
"Trân Ninh?" Diệp Ly khó hiểu nhìn hướng Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: "Nhị công chúa của hoàng thượng, công chúa Trân Ninh, con gái của Liễu quý phi".
Diệp Ly nhìn về phía trước, lúc này mới phát hiện bên cạnh Liễu quý phi áo trắng như tuyết tựa hồ thiếu gì đó. Hoàng đế ân điển cho tất cả phi tần cùng các hoàng tử công chúa đều có thể tới. Vì có trình diễn pháo hoa, cho nên phi tần nào có hài tử đều sẽ mang hoàng tử, công chúa tới. Nếu như nói lúc trước yến tiệc có nhiều quy củ lễ nghi không thể mang theo hài tử bên người..., hiện tại ngay cả tiểu hoàng tử hoặc tiểu công chúa mới một hai tuổi cũng được bà vú ôm trong ngực mang tới, còn hai hoàng tử và một công chúa của Liễu quý phi lại không thấy bóng dáng quả thật có chút kỳ quái. Đặc biệt là Nhị công chúa năm nay cũng đã bảy, tám tuổi hẳn cũng không phải là hài tử không hiểu chuyện. Chẳng lẽ đúng như công chúa Trường Nhạc nói, Liễu quý phi không thích con mình sao?
"Công chúa thường xuyên chơi đùa với công chúa Trân Ninh?" Diệp Ly cười nói.
Công chúa Trường Nhạc lắc đầu, có chút buồn bực nói: "Trân Ninh cũng không thích đi chơi với ta. Muội ấy chỉ thích chơi cùng với mấy đệ đệ của muội ấy, mà muội ấy cũng không chịu cho ta chơi cùng mấy đệ đệ. Mẫu hậu nói bởi vì ta còn nhỏ sẽ không thể chiếu cố đệ đệ. Nhưng mà... Trân Ninh còn nhỏ hơn ta mà."
Diệp Ly xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của công chúa Trường Nhạc, trong lòng khẽ thở dài. Quả thật Hoàng hậu bảo hộ công chúa Trường Nhạc vô cùng tốt.
"Có thích khách!" Đột nhiên một tiếng hô bén nhọn vang lên, mấy cái bóng đen từ trong đêm tối lao ra, hướng thẳng về phía lầu cao. Diệp Ly im lặng liếc mắt, đưa tay kéo công chúa Trường Nhạc đến bên người. Trích Tinh lâu lúc này hoàn toài hỗn loạn, một nhóm lớn thị vệ hùng dũng lao tới chắn trước mặt Hoàng đế, Hoàng hậu cùng các Hoàng tử, Công chúa. Phía dưới các đại thần, các nữ quyến đang loạn thành một đoàn cũng tìm cho mình một chỗ trốn.
Chỉ nhìn thoáng qua Diệp Ly cũng có thể nhận ra, những người áo đen này vượt xa đám phế vật đêm hôm đó. Từng người đều là cao thủ trăm người mới có một, thị vệ trên lầu hiện tại không thể địch nổi. Một mảnh huyết quang dọa các nữ quyến thét chói tai, hết thảy loạn thành một đống. Công chúa Trường Nhạc núp bên cạnh Diệp Ly, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, nhìn lén. Diệp Ly vỗ vỗ gáy nàng nói: "Đừng nhìn, coi chừng bị dọa."
Công chúa Trường Nhạc vội vàng rụt trở về, có chút bận tâm hỏi: "Định Vương phi, Phụ hoàng cùng với Mẫu hậu của ta có thể có chuyện gì không?".
Diệp Ly cười nói: "Ngươi yên tâm, dù toàn bộ mọi người trên này có chuyện thì họ vẫn sẽ bình an vô sự". Nhiều thị vệ vây bắt như vậy mà bị thích khách giết gần hết. Trong đám quần thần người biết võ công cũng rối rít lao tới nghênh đón thích khách áo đen, không phải chỉ vì an toàn của bản thân mình cùng mọi người, mà còn là để có cơ hội biểu hiện trước mặt Hoàng đế. Mặc Tu Nghiêu an ổn ngồi ở bên cạnh Diệp Ly, chẳng biết lúc nào xung quanh họ xuất hiện mấy ám vệ vũng vàng bảo vệ, cho dù thỉnh thoảng có một hai thích khách phá được vòng phòng thủ, cũng bị Thanh Loan cùng Ám Nhị và Ám Tam đứng hầu một bên giải quyết. Trên lầu một mảnh hỗn loạn nhưng phía họ lại tĩnh lặng một cách quỷ dị.
"Ta nói này, Vương gia ngài không muốn lên hộ giá sao?" Diệp Ly mang theo chút ý trêu chọc nhìn Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng hỏi. Mặc Tu Nghiêu nhướng mày cười nói: "Hiện tại mà qua đó thì Hoàng thượng sẽ không cho là ta có lòng muốn hộ giá, chỉ sợ lại nghĩ là ta muốn mượn cơ hội hành thích."
Diệp Ly liếc mắt nhìn phía Mặc Cảnh Kỳ, có chút không thú vị lắc đầu. Nghe nói hồi còn trẻ hoàng đế cũng có thể xem là nhân vật văn võ kiêm toàn, nay sao lại sợ hãi đến mức cho tất cả thị vệ trên lầu vây quanh hắn? Vừa cho bọn họ ngó chừng thích khách lại còn bắt bọn họ phân thân nhìn chăm chăm động tĩnh bên này, chỉ sợ không chỉ có Mặc Tu Nghiêu, mà hiện tại bất kỳ người nào có liên quan tới Định vương phủ đi ngang qua chỗ hoàng đế cũng bị xem thích khách.
"Ô, ở địa phương hỗn loạn như vậy mà chỗ Vương gia và Vương phi lại nhàn nhã như thế này thật không tốt lắm đâu".
Cách đó không xa, Gia Luật Dã vừa dễ dàng đối phó với thích khách, vừa có thời rảnh rang cười nói với Mặc Tu Nghiêu.
Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt cười nói: "Chỉ là mấy thích khách cỏn con mà cũng không đối phó được, vậy thì thị vệ trong cung dùng để làm gì?"
Gia Luật Dã cười vang nói: "Vương gia nói rất đúng, chỉ là mấy tiểu tặc nhỏ bé quả thật không đáng để Định vương tự mình xuất thủ đối phó".
"Gia Luật vương tử, cảm phiền ngươi cách xa bên này ra một chút, thích khách đều bị ngươi lôi kéo hết về đây". Ám Tam đang đứng chắn phía trước Diệp Ly, thuận tay thu thập một thích khách đang lao tới, mặt không chút thay đổi nói.
Gia Luật Dã nhướn mày, ánh mắt dừng một chút trên trên người nọ vừa ngã xuống chân Ám Tam, cười nói: "Thật ngại quá, Bản vương tử cũng không biết tại sao những thích khách này rất thích quấn lấy Bản vương. ...Thị vệ của Định vương phủ quả nhiên thân thủ bất phàm.".
Thích khách ngã trên mặt đất lúc này trên người không có một tia vết thương, chỉ có một vết cứa rất nhỏ trên cổ, máu cũng không chảy ra nhiều; nhưng mà thích khách kia ngay cả giãy dụa cũng không có, trực tiếp ngã xuống đất tắt thở. Công phu như vậy, ngay cả sát chủ chuyên nghiệp chưa chắc có thể làm tốt hơn. Nam tử trước mắt chỉ mặc quần áo thị vệ bình thường nhưng ở nơi huyết tinh lẫn lộn như thế này vẫn có thể nhàn nhã thong dong như đang chơi đùa.
Nhìn khung cảnh hỗn chiến trước mắt, Diệp Ly hơi nhíu đôi mi thanh tú, thấp giọng hỏi: "Chẳng lẽ thích khách là vì Gia Luật Dã mà tới?" Những thích khách này hướng về phía Gia Luật Dã mà đánh tới có khả năng vì thoạt nhìn thực lực Gia Luật Dã mạnh nhất ở đây, nhưng trang phục của Gia Luật Dã hoàn toàn khác với Đại Sở, những thích khách này không thể nào không nhận ra.
Mặc Tu Nghiêu ngó chừng nam tử tuấn tú trước mắt luôn có vẻ như có như không nhích về phía bọn họ, nói: "Có thể hơi liên quan tới hắn, có điều... Mấy thích khách này là người Trung Nguyên. Vô luận là bản thân Gia Luật Dã hay là Gia Luật Hoằng cũng sẽ không phái người Bắc Nhung tới trong cung gây rối loạn. Gia Luật Dã cố ý dẫn thích khách tới bên này hẳn là muốn kiểm tra thực lực của nàng.". Thiên hạ đều biết thực lực của Mặc Tu Nghiêu, căn bản không cần dựa vào mấy thích khách tới để xác minh. Dĩ nhiên Gia Luật Dã cũng sẽ không trông cậy dựa vào mấy thích khách này có thể giết hắn, cho nên chỉ có thể là vì người ngồi ở bên cạnh hắn - Diệp Ly.
Diệp Ly cười một tiếng nói: "Tình huống như thế ta cần xuất thủ sao?"
Phía trước Ám Tam nhẹ giọng trả lời: "Dĩ nhiên không cần, mấy thích khách này dám muốn Vương Phi tự mình xuất thủ chẳng phải là muốn nói bọn thuộc hạ không có chút tác dụng nào hay sao.".
Diệp Ly giương mắt nhìn thoáng qua Ám Tam, cười nói: "Ngươi bây giờ là trợ thủ đắc lực Bổn vương phi, không phải là ám vệ, cảm phiền ngươi không cần thiết phải xông pha chiến đấu?".
Nghe vậy, Ám Tam lập tức xụ mặt xuống, hắn thực thích cuộc sống của ám vệ mà, có địch nhân xông đến thì đánh cho hắn hoa rơi nước chảy là được, chứ như bây giờ, không phải là chỉ có thể chờ thích khách lọt lưới mấy tên ám vệ kia rồi mới đến phiên bọn hắn sao?. Nhưng mà hết lần này tới lần ám vệ của Định quốc vương phủ làm việc vô cùng chất lượng, căn bản sẽ không có tên thích khách nào lọt qua được vòng bảo vệ.
Mặc Tu Nghiêu cười nói: "Ta cảm thấy hắn không phải là muốn dò xét công phu của A Ly mà muốn thử dò xét dũng khí của A Ly".
← Ch. 109 | Ch. 111 → |