Truyện:Thịnh Sủng - Chương 08

Thịnh Sủng
Trọn bộ 68 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-68)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


EDIT: Holilinhk (Hoanglinstrongtq)

Hạ Trọng Phương đưa tay sờ mặt Trầm Tử Trai, tâm nhảy loạn xạ, hai gò má nóng bừng, nhất thời hơi kinh ngạc, rõ ràng Trầm Tử Trai không hề giở trò trêu đùa, vì sao bản thân cũng lại phản ứng, lần này hắn nằm trên người mình, trong tâm chỉ nảy ra cảm giác yêu thương, giống như người nằm bên trên là huyết nhục tương liên với mình, ngày càng tăng thêm, quan hệ cũng thân mật hơn.

Đến khi Trầm Tử Trai uống sữa xong, Hạ Trọng Phương được đưa trở về phòng, chân cô không hoàn toàn mềm nhũn, chỉ là đứng không vững, trong lòng suy nghĩ, sữa là từ máu mà thành, mà Trầm Tử Trai lại uống sữa của mình, ông bà có câu: "Một giọt máu đào hơn ao nước lã." Có lẽ trong lúc đó, quan hệ của hai người đã trở nên không bình thường. Trong lòng nảy sinh cảm giác yêu thương hắn, âu cũng là lẽ thường tình.

Mấy ngày kế tiếp, ngày nào Trầm Tử Trai cũng gọi Hạ Trọng Phương sang trò chuyện, dần dần hai người cũng quen thuộc hơn. Tới buổi tối uống sữa, Trầm Tử Trai vẫn tuân theo quy củ mà thủ lễ, chỉ như một đứa bé, thuần túy uống sữa, không sinh tâm tư khác.

Hạ Trọng Phương cũng dần mở lòng như một nhũ nương thực thụ, không còn cảm thấy vạn phần xấu hổ như khi trước.

Đảo mắt đã mười ngày trôi qua, sáng sớm hôm nay, Trầm Ngọc Tiên cho người sang gọi Hạ Trọng Phương, chuẩn bị mang cô vào cung tham dự tiệc ngắm hoa của Tô thục phi.

Hạ Trọng Phương đã báo cho Hà ma ma, nói rằng cô muốn dự tiệc, không thể đi học. Từ sáng sớm, Hạ Trọng Phương đã rửa mặt chải đầu, trang phục hoàn tất, chỉ còn chờ Trầm Ngọc Tiên đến gọi.

Tiền bà tử và Thanh Trúc cẩn trọng kiểm tra lại trang phục với đồ trang sức một lần nữa, chắc chắn không có sai sót mới đưa Hạ Trọng Phương sang chỗ Trầm Ngọc Tiên.

Trầm Ngọc Tiên thấy các cô tới, mới dặn: "Vào cung không được mang theo nha hoàn, chỉ có hai chúng ta vào, bên cạnh không có người chỉ bảo, chính mình phải tự cẩn thận lời ăn tiếng nói hành động cử chỉ đó nghen."

Hạ Trọng Phương ứng, hơi khẩn trương, rồi tự trấn an chính mình, nỗ lực làm mình trấn tĩnh lại.

Lúc đó có một nha hoàn vào bẩm báo là kiệu mã đã được chuẩn bị xong, thời giờ cũng không còn sớm, thích hợp xuất phát, đừng để trễ giờ hoa yến. (Hoa yến: yến tiệc thưởng hoa. )

Trầm Ngọc Tiên cũng kiểm tra lại trang phục một lần, lúc này mới dắt Hạ Trọng Phương đi ra ngoài, hai người lên xe ngựa, hướng cung cấm mà đi.

Hiện giờ là cuối tháng tư, gió lạnh của mùa xuân đã ngừng thổi, thay vào đó là gió ấm ngập tràn, trong ngự hoa viên hoa cỏ chen nhau đua nở, muôn tía nghìn hồng, đẹp không sao tả xiết.

Một đám cung nữ bày biện bày ghế ở đình Lâm Thủy, một bên nhỏ giọng trò chuyện với nhau, trao đổi tin tức mới nhất giữa các cung.

Sau khi hoàng hậu qua đời, Cảnh Tông hoàng đế cũng không lập hậu nữa, chỉ lệnh cho Tô thục phi chấp chưởng cung sự. Bởi vậy, mặc dù con trai Tô thục phi mất sớm, nhưng thái tử cũng không dám khinh nhờn bà. Hàng năm Tô thục phi đều thiết yến thưởng hoa, chính là để nhấn mạnh với phu nhân các phủ, bà chính là chủ nhân của hậu cung.

Nhất thời cung nữ đắc lực bên người Tô thục phi – Thu Thủy, đến kiểm tra thứ tự ghế ngồi, kiểm tra xong phân phó các cung nữ khác vài câu, rồi quay về bẩm báo cho Tô thục phi.

Tô thục phi năm nay bốn mươi hai tuổi, nhưng được chăm sóc tốt nên nhìn qua chỉ khoảng ba mươi, bây giờ ngồi nghiêng trên tráp, lại càng lộ ra vẻ phong tư mê người (Phong tư: phong độ tư thái. ). Thu Thủy nhìn, trong lòng thầm thở dài, tuổi tác hoàng thượng đã cao, mấy năm gần đây hành sự khiến người khác không thể nắm bắt được, thục phi nương nương lại không có con trai, tương lai ra sao, thật khó dự liệu.

Nghe tiếng bước chân, Tô thục phi thoáng mở mắt, thấy Thu Thủy liền hỏi: "Thỏa đáng rồi chứ?"

Thu Thủy đáp: "Các vị phu nhân thì rất dễ xếp, nhưng riêng quận chúa thì có dẫn theo một nhũ nương, vị nhũ nương này phẩm cấp không có, nô tì không biết xếp sao cho hợp lí."

Tô thục phi khoát tay: "Cứ để cô ta đứng bên người quận chúa đi."

Thu Thủy ứng, tự lui xuống để dặn dò các nô tì khác.

Lúc Trầm Ngọc Tiên và Hạ Trọng Phương vào thì sớm đã có người dẫn đến ngự hoa viên, an bài chỗ ngồi, để Hạ Trọng Phương đứng phía sau Trầm Ngọc Tiên.

Đợi cung nữ lui xuống, Trầm Ngọc Tiên quay lại nói với Hạ Trọng Phương: "Hôm nay đến đây, phần lớn là cáo mệnh phu nhân*, toàn bộ đều có phẩm cấp, cô cũng chỉ có thể đứng thôi."

*Cáo mệnh phu nhân: người phụ nữ được phong tước trong thời phong kiến.

Trọng Phương đáp: "Từ trước tôi cũng quen lao động, đứng một lúc không sao cả."

Chốc lát, phu nhân các phủ cũng đã đến đông đủ, thấy một cô gái đứng sau Trầm Ngọc Tiên, tưởng là nha hoàn quận chúa mang tới, cũng không quá để ý, chỉ cười hỏi: "Nghe nói vương gia uống thuốc của một vị nhũ nương, bệnh tình liền chuyển biến tốt, có thật không? Mà làm sao Vương phủ lại tìm được vị nhũ nương đó vậy, làm sao lại có loại sữa dược đó nhỉ?"

Trầm Ngọc Tiên giải thích sơ lược vài câu, cười: "Bên ngoài nói quá lên đó thôi. Chỗ gì sinh sữa chứ? Chỉ là dạ dày ca ca ta không tốt, không chịu nổi dược tính mạnh của thuốc, chỉ có thể để nhũ nương uống thuốc, ca ca lại uống sữa của nhũ nương. Làm như vậy, không làm tổn hại dạ dày nhưng vẫn hấp thụ được dược tính của thuốc."

Chúng phu nhân vừa nghe, như bừng tỉnh ngộ, đều cười nói: "Woa, Phương ngự y nghĩ ra được cách như thế, cũng là một diệu nhân."

Mọi người chuyển đề tài, nói đến chuyện của Phương ngự y. Có một vị phu nhân vừa được điều vào kinh, nên không rõ chuyện của Phương ngự y, liền hỏi: "Không phải năm nay Phương ngự y hai mươi hai tuổi sao? Tại sao vẫn chưa thành thân?"

Cạnh bà có một vị phu nhân nhanh miệng, cười đáp: "Năm đó, Nghiêm gia muốn kết thân với Phương gia, ý tứ biểu lộ ra cả bên ngoài, không ngờ Phương ngự y lại nói, chừng nào bệnh Vương gia chưa trị khỏi, chừng đó hắn không thành thân. Lời đã nói ra, còn ai chờ hắn? Bởi vậy kéo dài cho tới bây giờ." Bà vừa nói xong, liền đóng chặt miệng, lòng hối hận sâu sắc cái tật nhanh miệng của mình, nhất thời lén nhìn Trầm Ngọc Tiên, thấy cô bình tĩnh thản nhiên, thì mới thở phào một cái.

Tuy Trầm Ngọc Tiên không nói gì, nhưng lòng lại rất buồn, nhìn thấy cái liếc mắt của vị phu nhân kia, là phu nhân của sử bộ - Mai thị, lòng thầm hừ một tiếng.

Cung nữ lại báo: "Thục phi nương nương đến!"

Chúng phu nhân đều vội vàng đứng lên nghênh tiếp, hành lễ.

Tô thục phi chầm chậm ngồi xuống, lúc này mới khoát tay nói: "Không cần phải đa lễ, ngồi xuống cả đi."

Mọi người lên tiếng cảm tạ, rồi ngồi xuống.

Hạ Trọng Phương hành lễ theo Trầm Ngọc Tiên, hành lễ xong lại lui ra sau người Trầm Ngọc Tiên đứng. Cô thừa dịp khai yến, mọi người nói chuyện với nhau, mới dám ngẩng lên lén nhìn Tô thục phi.

Tô thục phi cũng chợt nhớ ra Hạ Trọng Phương, bà nói với Trầm Ngọc Tiên: "Quận chúa có mang nhũ nương tới mà, phải không? Gọi tới gặp ta đi!"

Trầm Ngọc Tiên bảo với Hạ Trọng Phương: "Còn không mau lên bái kiến Thục phi nương nương?"

Chúng phu nhân nghe thấy mới biết cô gái đứng bên cạnh Trầm Ngọc Tiên nãy giờ là Hạ nhũ nương mà bọn họ bàn luận, không khỏi nhất tề nhìn về phía nàng.

Mặc dù Hạ Trọng Phương hốt hoảng nhưng vẫn thanh nhã bước lên hai bước, uyển chuyển cúi đầu: "Hạ thị bái kiến Thục phi nương nương, Thục phi nương nương kim an!"

Tô thục phi nghe thấy giọng nói nhu mì, dịu dàng, thì có hơi bất ngờ: "Ngẩng đầu lên!"

Hạ Trọng Phương vội vàng ngẩng đầu, vì người khẩn trương nên mặt cũng hơi đỏ.

Mắt Tô thục phi đảo qua mặt Hạ Trọng Phương, lại đột nhiên giật mình, gọi hai vị phu nhân hơi lớn tuổi khác: "Này, các người nhìn xem, có phải diện mạo này rất giống với Thái phó phu nhân không?"

*Chức Thái phó là người dạy học cho Thái tử.

Thượng thư phu nhân với Thái phó phu nhân qua lại vốn thân mật, Thượng thư phu nhân kinh ngạc: "Thật là giống nhau! Nếu không biết sẽ tưởng Hạ cô nương là cháu của Thái phó phu nhân mất."

Thái phó phu nhân trong lời nói của mọi người, là cô ruột Vương thị của Vương trạng nguyên Vương Tinh Huy.

Vào năm Vương Tinh Huy bị cách chức phải rời khỏi kinh thành, Vương thị thân là Thái phó phu nhân, nên không tiện giúp đỡ, qua một trận bệnh, thì bà cũng chỉ ở trong phủ ít đi ra ngoài. (Lấy chồng theo chồng. )

Vị hôn phu của Vương thị là Thái phó, không thể tự làm trái ý Thái tử, ông chỉ còn cách cố gắng tránh người trong tộc Vương thị càng xa càng tốt để khỏi vác họa vào thân.

Giữa một bên là gia tộc, một bên là tướng công của mình, Vương thị chọn rời xa gia tộc.

Thị Lang phu nhân nhìn Hạ Trọng Phương một cách tỉ mỉ, nói với Tô thục phi: "Thái phó phu nhân đã bệnh nhiều ngày, chân không bước ra khỏi cửa, nếu bà ấy tới, thấy được Hạ cô nương, chắc chắn sẽ rất kinh ngạc."

Tô thục phi cười nói: "Còn không như vậy sao được? Thanh cô nương rất giống với Thái phó phu nhân, nếu nàng ấy đứng chung với Hạ cô nương, không chừng, sẽ thành tỷ muội mất."

Nói đến tôn nữ Giản thái phó Giản Mộc Thanh, Trầm Ngọc Tiên mới âm thầm nhìn lại Hạ Trọng Phương: nửa tháng đầu, tiểu nhũ nương mới đến Vương phủ thì mang dáng vẻ quê mùa cục mịch, nhìn không giống Giản Mộc Thanh. Sau khi vào Vương phủ ăn ngon mặc đẹp, quần là áo lượt một phen, nhìn lại thấy rất giống Giản Mộc Thanh. Chỉ là mỗi ngày đều thấy Hạ Trọng Phương nên quen mắt, khó lòng liên hệ nàng với Giản Mộc Thanh. Còn những người này là lần đầu gặp Hạ Trọng Phương, chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy sự giống nhau giữa hai người họ.

Giản Mộc Thanh tài mạo song toàn, khuê mật như Trầm Thanh Toàn. Trầm Ngọc Tiên không có chút cảm tình nào với Giản Mộc Thanh, tiểu nhũ nương giống ai không giống sao lại đi giống Giản Mộc Thanh?

Tô thục phi hỏi Hạ Trọng Phương thêm vài câu, thấy cô trả lời trôi chảy, liền gật đầu, một người từ cửa nhỏ nơi xóm nghèo bước ra, lần đầu vào cung mà biểu hiện được như thế cũng không tệ, bà khen ngợi thêm một câu rồi mới lệnh cho cô lui ra.

Hạ Trọng Phương bị hỏi thì khẩn trương đến độ toàn lưng đều là mồ hôi, nhưng cũng cố gắng trấn tĩnh, đến khi được lệnh lui xuống, cô lui xuống sau lưng Trầm Ngọc Tiên mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Chốc lát, Tô thục phi yêu cầu cung nữ dọn tiệc, bà chuyển tới ngồi dưới một nhành cây, bày trà với trái cây, cười nói: "Trong vườn hoa nở đẹp lắm, các ngươi đi dạo một vòng thích hoa nào thì bảo người hái về phủ, cắm vào bình."

Chúng phu nhân cảm tạ, người đi thành từng tốp, mỗi tốp chừng năm ba người, chốc chốc lại nói vài câu tán gẫu.

Tô thục phi nói với Trầm Ngọc Tiên: "Dẫn Hạ nhũ nương đi dạo một vòng đi, đừng để nàng tốn công vào cung một chuyến."

Hạ Trọng Phương vội vàng bái tạ, Trầm Ngọc Tiên liền dẫn cô vào vườn, vừa nói: "Đây là ân điển của Tô thục phi dành cho cô, đến khi về phủ cô có thể khoe một lần rồi."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đi dạo một hồi, Trầm Ngọc Tiên muốn đi rửa tay nên bảo Hạ Trọng Phương chờ cô ở cửa hông đình, còn bản thân thì vội vàng chạy đi.

Lúc này, Thượng thư phu nhân và Thị lang phu nhân đang đi chung, nhìn xung quanh thấy không có người, hai người lặng lẽ nói vài câu.

Thị lang phu nhân nói: "Thục phi nương nương và Thái tử quan hệ căng thẳng, một khi Thái tử đăng ngôi, e rằng sẽ không đưa nương nương lên ngôi Thái hậu, khi đó..."

Thượng thư phu nhân cũng khó xử, bây giờ Tô thục phi nắm quyền chấp chưởng hậu cung, tuy không phải là hoàng hậu nhưng quyền ngang ngửa hoàng hậu. Các vị phu nhân làm sao có chút bất kính? Nhưng sau này Thái tử đăng vị, quả thực là...

Thị lang phu nhân nói nhỏ: "Thái phó phu nhân quan hệ với Thục phi nương nương không tệ, nếu thái phó phu nhân có thể viên hòa cho Thục phi với Thái tử thế thì thái bình rồi."

Thượng thư phu nhân nói: "Haiz, bà đừng có quên, Thái phó phu nhân là cô cô ruột của Vương trạng nguyên, chuyện của Vương trạng nguyên hai mươi năm trước, bà có thấy Thái phó phu nhân hài lòng chỗ nào không? Chỉ sợ thái tử không gặp bà ấy. Việc viên hòa này, e là bà ấy bất lực."

Tô thục phi vừa đợi mọi người đi dạo trong vườn, vừa gọi một cung nữ đến hỏi: "Sao hôm nay không thấy Toàn cô nương đến nhỉ?"

Cung nữ đáp lời: "Toàn cô nương hôm nay đã vào cung từ sớm, nhưng bị hoàng thượng gọi qua hỏi chuyện, nên bây giờ chưa đến được ạ."

Tô thục phi vừa nghe, quay sang cười với Thu Thủy, nói: "Nhìn xem, hoàng thượng thật yêu thương tôn nữ (cháu gái)! Không phải là hôm trước người nước Hiến đến, hôm nay bảo Toàn cô nương tới chọn trước sao?"

Cảnh Tông hoàng đế có một đám tôn nhi tôn nữ, tôn nhi mà người yêu nhất là Trầm Tử Trai, còn tôn nữ người thương nhất cũng là Trầm Thanh Toàn. Trầm Thanh Toàn được hoàng thượng cưng chiều là vì nàng có bộ dáng giống bà nội nàng – Hiền đức hoàng hậu. Hiền đức hoàng hậu và Cảnh Tông hoàng đế là phu thê từ thời niên thiếu, đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, đến khi Hiền đức hoàng hậu qua đời, hoàng đế vẫn không lập Hậu mới, tứ phi* thay phiên chấp chưởng hậu cung. Sau này, khi con trai của Tô thục phi gặp chuyện, hoàng đế thương bà vô hậu, liền để cho bà nắm quyền xử lý cung vụ. Tô thục phi là người có chừng mực, đối đãi với mọi người trong cung rất công bằng, tay nắm rất chắc phượng ấn.

*Tứ phi gồm: Đức phi, Thục phi, Hiền phi, Lương phi.

Thu Thủy biết Tô thục phi không ưa thái tử, nên cũng không thích Trầm Thanh Toàn, nghe Hoàng đế cho gọi Trầm Thanh Toàn sang, bà không thích nhưng cũng không dám nói gì.

Trầm Thanh Toàn đã trò chuyện xong, đi từ trong điện ra, đi theo con đường dẫn đến vườn hoa, cô đi vào từ cửa hông, đúng lúc gặp phải hai cung nữ đang dẫn Hạ Trọng Phương thưởng hoa, nhất thời cô thấy Hạ Trọng Phương quen mắt, liền hỏi hai cung nữ: "Đó là cô nương nhà ai, sao ta chưa thấy qua vậy?"

Cung nữ đáp lời: "Thưa, đây là nhũ nương ở phủ Tề vương do quận chúa đưa tới ạ."

"Ồ, vóc dáng rất giống Mộc Thanh của chúng ta." Trầm Thanh Toàn năm nay mười sáu tuổi, là cái tuổi thích ồn ào nhất, mắt thấy Hạ Trọng Phương giống với Giản Mộc Thanh, không khỏi ngừng bước, vẫy tay: "Tới đó đi, để bản quận chúa xem thử cô ấy có phải là tỷ muội lưu lạc bên ngoài của Giản Mộc Thanh không."

Trầm Thanh Toàn vừa nói vừa nghĩ đến một chuyện: Phụ thân của Giản Mộc Thanh không ngờ lại phong lưu đa tình như vậy, nghe nói phòng ngoài đã có con gái riêng, nếu Hạ nhũ nương thật là tỷ muội của Mộc Thanh, khi đó thì to chuyện rồi.

*****

EDIT: Holilinhk (Hoanglinstrongtq)

Cung nữ sớm đã giới thiệu Hạ Trọng Phương với Trầm Thanh Toàn: "Đây là Toàn cô nương ở phủ Thái tử."

Hạ Trọng Phương vừa nghe, biết là Trầm Thanh Toàn, nên bước lên bái kiến, miệng nói 'Bái kiến Quận chúa. '

Trầm Thanh Toàn kéo Hạ Trọng Phương, nhìn kỹ Hạ Trọng Phương, hỏi: "Hạ cô nương là người ờ đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi?"

Hạ Trọng Phương đáp qua loa: "Ta là người Giang Nam, mười tám tuổi."

Trầm Thanh Toàn thoáng nghĩ, Giang Nam xa như vậy, mà Hạ Trọng Phương lại hơi lớn tuổi, đoán chừng không có quan hệ gì với Giản Mộc Thanh, chỉ là một sự trùng hợp, nhất thời thở phào, cười nói: "Hạ cô nương trông rất giống với Thanh cô nương, nhìn thật sự rất giống, nên không cần đa lễ, cứ đứng lên nói chuyện đi."

Trước lúc vào cung, Thanh Trúc đã nói với cô mọi quan hệ trong cung, khi nhắc tới Trầm Thanh Toàn, thì cô ấy nói liên miệng không nghỉ, nói là Trầm Thanh Toàn với Trầm Ngọc Tiên không hợp nhau. Nên bây giờ Hạ Trọng Phương phải ăn nói cẩn thận. Trong suy nghĩ của Hạ Trọng Phương Trầm Thanh Toàn là một người khó gần, nhưng đến khi gặp người thật, thì cô kinh ngạc, Trầm Thanh Toàn có vẻ bề ngoài ngọt ngào, hay cười nói, dễ nói chuyện, so với Trầm Ngọc Tiên thì dễ khiến người khác yêu thích hơn.

Trầm Thanh Toàn kéo Hạ Trọng Phương vào đình ngồi rồi hỏi: "Bên ngoài truyền đi ghê lắm, nói là thân thể cô khác thường, có thể cho sữa dược, sữa của cô chữa được bách bệnh, thậm chí có thể kéo dài tuổi thọ. Bởi vậy, Tề vương uống sữa của cô, bệnh vốn đã nhiều năm mà nay đã gần hết vân vân. Cô nói cho bản quận chúa nghe, thực ra là thế nào?"

Hạ Trọng Phương thầm ra mồ hôi, thấp giọng nói: "Bên ngoài truyền nhầm rồi." Cô chưa giải thích việc bú sữa mặt đã đỏ lên rồi.

Trầm Thanh Toàn thấy cô đỏ mặt, lại càng nhìn kĩ cô, ngạc nhiên nói: "Hạ cô nương, cô đỏ mặt rất giống với Thanh nương. Hôm nào phủ ta thiết yến, bản quận chúa sẽ cho người đưa thiếp mời cho cô, cô đến dự tiệc, bản quận chúa muốn giới thiệu cô với Thanh nương, đảm bảo cô gặp sẽ tưởng là tỷ muội nhiều năm thất lạc của mình cho xem." Nói xong lại cười ha ha.

Hạ Trọng Phương còn chưa đáp, bên kia đã truyền tới giọng nói của Trầm Ngọc Tiên: "Hạ cô nương chạy đi đâu rồi?"

Trầm Thanh Toàn thấy Trầm Ngọc Tiên tới, đứng lên nói: "Gà mẹ không đẻ trứng tới rồi, bản quận chúa đi đây." Nói rồi chạy đi.

Lúc Trầm Ngọc Tiên mười tám tuổi mà vẫn chưa thành thân, bị Trầm Thanh Toàn chọc là gái lỡ thì không ai thèm lấy, tới khi thành thân rồi, gần nửa năm mà chưa có hỉ sự, vừa thấy Trầm Thanh Toàn đã bị cô ta nói mình là gà mẹ không đẻ trứng, nhất thời giận dỗi, vừa tính quát mắng thì Trầm Thanh Toàn đã cao chạy xa bay, giận này không có chỗ phát, hiển nhiên là Hạ Trọng Phương phải nhận, không khỏi khiển khách: "Hạ cô nương đã quên mất thân phận của mình rồi ư? Vừa thấy chút mặt mũi đã chạy tới?"

Hạ Trọng Phương thấy cô nổi nóng, đương nhiên là không lên tiếng phản bác, chỉ cúi đầu không nói lời nào.

Trầm Ngọc Tiên mắng ra vài câu, chỉ cảm thấy ngực hơi đau, liền hung hăng mắng câu cuối: "Một ngày nào đó phải vả vào miệng cô ta." Cô mắng nhưng lại có cung nữ đứng một bên không tiện mắng tiếp, đành tức giận gọi Hạ Trọng Phương: "Còn đứng ì đó làm gì? Vào được trong cung lại luyến tiếc không muốn đi sao?"

Hạ Trọng Phương vội đi lên đỡ lấy Trầm Ngọc Tiên, lại bị đẩy tay ra, đành phải đi bên người cô ấy.

Trầm Thanh Toàn cũng đi qua bái kiến Tô thục phi, kính cẩn nói mấy câu mới cáo từ trở về.

Tô thục phi đã bảo cung nữ đi hỏi thăm từ sớm, quả nhiên hoàng đế đã thưởng cho Trầm Thanh Toàn không ít thứ tốt, nhưng vẻ mặt của cũng không biểu hiện gì, đợi Trầm Ngọc Tiên sang đây, liền hỏi: "Có chuyện gì?"

"Thục phi nương nương phải làm chủ giúp con." Trầm Ngọc Tiên cáo trạng, nói chuyện Trầm Thanh Toàn đã trêu chọc mình, cắn răng nói: "Cô ta nói năng vô lễ như vậy, người bảo con làm sao nhịn đây?"

Tô thục phi cau mày nói: "Cha nó tuy là thái tử nhưng ca ca con cũng là Tề vương, luận về tuổi, con lại hơn nó ba tuổi, sao lại để cho nó kích như vậy? Nó nói con, con cũng đừng mắng ngay trước mặt. Sau này nếu chuyện này tái diễn, con hãy tỏ vẻ phóng khoáng không chấp nhặt với trẻ con đi."

Trầm Ngọc Tiên nghe thế thì ấm ức: "Lúc đầu ca ca bị bệnh, con không dám tính toán với cô ta. Bây giờ ở trong cung, hoàng tổ phụ lại bênh vực cô ta, con làm sao dám mắng cô ta chứ?"

Tô thục phi nghe Trầm Ngọc Tiên nói cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói với Thu Thủy: "Đưa quận chúa lui xuống rửa mặt đi, sau đó đưa nó xuất cung." Nói xong lại quay sang nói với Hạ Trọng Phương: "Cố gắng hầu hạ Tề vương cho thật tốt, ăn uống chừng mực, mọi sự cẩn thận đều không dư thừa."

Hạ Trọng Phương ứng, đi phía sau Trầm Ngọc Tiên.

Trầm Ngọc Tiên lúc đi thì hoan hoan hỉ hỉ, lúc về thì mặt tối mày tăm, mọi người nhìn thấy nhưng không dám bước lên hỏi nhiều, chỉ có nha hoàn bên người, tên là Trầm Hương, quay sang hỏi Hạ Trọng Phương.

Hạ Trọng Phương nói sơ sơ: "Có một vị là Toàn quận chúa chuyên đi chọc giận quận chúa, nhưng lúc nói chuyện với ta thì lại không đáng ghét như vậy."

Trầm Hương nói: "Vị Toàn quận chúa với quận chúa chúng ta, từ lúc còn nhỏ tới nay đã không hợp nhau, mỗi lần quận chúa cãi nhau với cô ấy thì thường bị thua thiệt"

Hạ Trọng Phương nói: "Cũng chỉ có thể khuyên quận chúa rộng lượng đừng để những lời này trong lòng."

Trầm Hương cười khổ. Nhân khẩu của Tề phủ đơn bạc, Vương gia bị bệnh mấy năm, trong lòng cũng đã tính toán, Vương gia để Quận chúa lại trong vương phủ là để khi nàng sinh con, có thể ở lại trong vương phủ, không để Vương phủ tuyệt hậu. Bởi vậy sau khi Quận chúa thành thân, Vương gia ngóng trông nàng hoài thai, chỉ cần nàng có thai là được, con gái cũng được, dẫu sao Vương gia vẫn còn phải dùng thuốc. Thế nhưng thành thân hơn nửa năm Quận chúa vẫn chưa có động tĩnh gì, không chỉ chính nàng mà tất cả mọi người trong vương phủ, ai cũng sốt ruột. Bây giờ Trầm Thanh Toàn lại nói nàng là gà mẹ không đẻ trứng, nói trúng ngay chuyện nàng ôm ấp trong lòng, bảo quận chúa làm sao mà không để ý đây?

Trầm Ngọc Tiên gọi Phương ngự y hỏi: "Phương ngự y, rốt cuộc đến khi nào thì ca ca ta mới khỏe hẳn vậy?"

Phương ngự y nói: "Chiếu theo tình hình hiện tại, có lẽ là một năm nữa sẽ tiêu hết độc trong người."

Trầm Ngọc Tiên trầm ngâm một lúc rồi hỏi: "Vậy có nghĩa là phải một năm nữa ca ca ta mới có thể cưới vợ?"

Phương ngự y lại nói: "Đúng vậy, nếu trong cơ thể vẫn còn độc mà cưới vợ, bất cẩn có thai, độc tố sẽ truyền sang đứa bé. Còn nữa, có độc trong người mà viên phòng, huyết khí chạy ngược, bất lợi cho việc tiêu độc."

Trầm Ngọc Tiên nghe nói, đành từ bỏ ý nghĩ muốn Trầm Tử Trai nhanh chóng cưới vợ ra khỏi đầu, ngoài ra để cho Phương ngự y bắt mạch cho mình.

Phương ngự y sớm đã bắt mạch cho Trầm Ngọc Tiên, nói cô có thể trạng yếu ớt, khó có thai, đồng thời viết một phương thuốc cho cô điều dưỡng. Bây giờ lại bắt mạch một lần nữa, vẫn là những lời này, nói thêm: "Quận chúa dưỡng từ từ, đến khi trời vào thu, ta sẽ kê thêm cho quận chúa một vài thang thuốc bổ phụ trợ nữa, hiện nay thân thể quận chúa không tiện, trước phải dùng cho hết phương thuốc kia đã."

Trầm Ngọc Tiên có chút chán nản, nói như vậy có nghĩa là trong vòng một năm cô không thể có thai sao?

Bên chỗ Trầm Tử Trai cũng biết hôm nay Trầm Ngọc Tiên vào cung có chuyện không vui nên gọi Tô Lương sang hỏi.

Tô Lương đã nghe chuyện Trầm Ngọc Tiên bị người ta khinh bỉ từ miệng của Trầm Hương, liền nhất nhất bẩm báo.

Trầm Tử Trai cười khổ: "Muội muội thật dễ bị kích động, lần nào về cũng bị Thanh Toàn kích một cái đến tức nghẹn đi được."

Tô Lương nói: "Toàn quận chúa cũng thực vô lễ."

Trầm Tử Trai nói: "Nàng dám vô lễ là vì bản vương còn đang bệnh, muội muội không có chỗ dựa mà thôi! Nếu bản vương đắc thế, sao nàng dám vô lễ?"

Tô Lương nói xong chuyện này, lại nhảy sang chuyện khác: "Hạ cô nương nói, Thục phi nương nương thấy cô ấy thì trêu ghẹo, nói rằng cô ấy có dung mạo giống hệt Thái phó phu nhân, nếu Hạ cô nương và cháu gái Thái phó phu nhân nhân – Thanh cô nương chạm mặt nhau, không chừng sẽ bị nhận nhầm là tỷ muội luôn đấy."

Mấy năm nay Trầm Tử Trai bị bệnh không ra khỏi cửa, cũng chưa hề nhìn thấy Thanh cô nương gì đó, nhưng dung mạo của Thái phó phu nhân, hắn tất nhiên là nhớ, nhất thời giật mình: "Ông không nói đến chuyện này, thì ta không cảm thấy gì, nhưng nói tới mới để ý, quả thật Thái phó phu nhân và Hạ cô nương giống nhau đến bất ngờ. Ông đi điều tra một phen, xem hai người có quan hệ gì không?"

Tô Lương ứng: "Giản Tán Lang trước nay luôn phong lưu, hồng nhan tri kỉ rải khắp thiên hạ, không chừng Hạ cô nương là người nhà họ Giản."

Tới tối, Hạ Trọng Phương sang, hắn hỏi kĩ quê quán, cha mẹ huynh đệ trong nhà Hạ Trọng Phương như thế nào.

Hạ Trọng Phương cười nói: "Chẳng lẽ Vương gia cũng cho tôi là tỷ muội thất lạc của Thanh tiểu thư?"

Trầm Tử Trai cũng cười: "Cái này khó nói lắm!"

Hạ Trọng Phương không khỏi bật cười, nói rõ: "Tôi có hai người ca ca, một người tỷ tỷ, tất cả đều đối xử với tôi rất tốt. Hai người ca ca đều được đi học, biết chữ hết, sau ở nhà dạy chữ cho tôi nữa. Cha mẹ tất nhiên là coi trọng hai vị ca ca hơn, còn đối với tôi và tỷ tỷ thì không có khác biệt gì. Nếu muốn nói tôi là con người khác thì đến bản thân tôi không tin nữa là."

Trầm Tử Trai lại nói: "Cô nghĩ lại xem, trong nhà cô có giống bất kì ai không? Nếu không thì ắt hẳn cô không phải con nhà họ rồi."

Nói đến chuyện này, Hạ Trọng Phương liền ngẩn ra, hồi lâu mới nói: "Qủa thực tướng mạo tôi có khác với mẹ và tỷ tỷ, người thân cũng bảo là tôi đẹp hơn. Năm đó Tiết gia cầu thân, vốn là cầu tỷ tỷ, nhưng không khéo tỷ tỷ lại ra ngoài, một vị thím trong Qúy gia thấy tôi, chỉ nói tướng mạo tôi trông rất khá, lập tức chọn tôi. Cũng có thân thích nói là phải đính hôn cho tỷ tỷ trước, không nên để muội muội xuất giá trước, nhưng mẹ nói tôi khác với tỷ tỷ, tôi là người khỏe mạnh nên để tôi trước. Dù nói cha mẹ bất công thì đó cũng là thiên vị tôi. Tuy sau này tôi bị hưu, mẹ lại..."

Trầm Tử Trai thấy Hạ Trọng Phương nói đến đó vành mắt liền đỏ, cũng không hỏi nữa.

Hạ Trọng Phương cố gắng điều chỉnh tâm tình, một hồi sau thì cũng miễn cưỡng cười, nói rõ chuyện tiến cung lúc sáng.

Chốc lát sau, Phương ngự y bưng một chén thuốc vào, nhìn Hạ Trọng Phương uống xong mới hỏi: "Hạ cô nương có nhận thấy thuốc có vị gì khác không?"

Hạ Trọng Phương nói: "Hình như hỏi ngọt một chút."

Phương ngự y vỗ tay: "Lưỡi Hạ cô nương thật tuyệt. Thuốc này ta bỏ thêm vị cam thảo."

Trầm Tử Trai thấy đã sắp đến giờ, những vẫn không nghe tiếng Trầm Ngọc Tiên, không khỏi than thầm, một câu nói của Trầm Thanh Toàn, rốt cuộc đã đả kích muội muội như thế nào vậy.

Bên này Qúy mẫu đang chỉ trích Qúy Minh Xuân: "Mày xem mày làm chức quận mã tốt chưa kìa, trong cung thiết yến, thiết mười lần mày đi được mấy lần, một lần! Nhìn Phương nương xem, vào phủ chưa được nửa tháng, thì được hoàng thượng ngợi khen ban thưởng, vào cung xong lại được Thục phi nương nương tán thưởng. Số nó tốt như vậy, liền biết có phúc khí. Ta bảo mày nói với quận chúa để cho mày nạp nó làm thiếp, sao mày vẫn không chịu mở miệng? Mày không nhanh chân kẻo người khác đến cầu nó làm thiếp thì sao!!!"

Qúy Minh Xuân cau mày: "Mẹ à, chuyện không đơn giản như mẹ nghĩ đâu mà."

Qúy mẫu réo lên: "Không đơn giản cái gì? Mày đường đường là tiến sĩ gia, có chức quan trong người, nếu không phải cưới quận chúa thì sớm đã có thê thiếp thành đàn rồi, bây giờ chỉ cầu có một người thiếp duy nhất, thì có gì mà không tiện mở miệng? Theo tin ta thăm dò, nghe nói quận chúa đang dùng thuốc, chỉ sợ không mang thai được, nếu là hiền lương, thì đã giúp mày tuyển thiếp rồi, không để mày tuyệt hậu đâu!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-68)