Truyện:Thịnh Sủng - Chương 59

Thịnh Sủng
Trọn bộ 68 chương
Chương 59
0.00
(0 votes)


Chương (1-68)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trầm Tử Trai nói được làm được, buổi chiều ngày hôm sau quả nhiên có người đưa xích đu tới đặt trong vườn.

Vườn của Tề vương phủ mặc dù lớn, nhưng những năm trước Trầm Tử Trai bị bệnh, Trầm Ngọc Tiên cũng không được rảnh rỗi, bọn a hoàn lại không dám bạo gan đùa giỡn, cho nên xích đu cái gì đó dĩ nhiên là không có.

Tới khi Hạ Trọng Phương qua cửa, nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, nào có tâm tư đi thiết kế những thứ để vui đùa.

Bây giờ Trầm Tử Trai phân phó bài trí xích đu, ngược lại cả đám tiểu a hoàn lại vô cùng mong đợi, lặng lẽ thảo luận nói: "Có phải vương gia thấy chúng ta khổ cực hay không, vì vậy mới làm xích đu, để khi chúng ta rảnh rỗi vui đùa một chút?"

Thanh Trúc đi ngang qua, vừa đúng lúc nghe được lời này của tiểu a hoàn, không khỏi bật cười nói: "Các ngươi nghĩ mình là gì mà đáng để Vương Gia phải phí tâm?"

"Thanh Trúc tỷ tỷ!" Mấy tiểu a hoàn vừa thấy là nàng, vội vàng tiến lên hành lễ, cười nói: "Không phải thiết trí cho bọn tiểu a hoàn chúng ta chơi thì cho người nào chơi?"

Thanh Trúc điểm trán một người trong số những a hoàn đó, nói: "Chỉ biết chơi?"

Tiểu a hoàn vội né tránh, cười nói: "Thanh Trúc tỷ tỷ không nói, chúng ta liền hỏi Linh Chi tỷ tỷ đi."

Linh Chi đang trong phòng phục vụ Hạ Trọng Phương, cười nói: " Hôm nay Vương Gia trở lại sớm, liền đến vườn buộc dây làm xích đu, khiến quản gia sợ tới mức bận rộn chạy tới, chạy lui, đẩy nhanh tốc độ, có thể chỉ một lúc nữa là người có thể đánh đu rồi."

Hạ Trọng Phương thấy Trầm Tử Trai làm một cái xích đu lớn như vậy cho mình, không khỏi đỏ ửng mặt nói: "Vương Gia thật đúng là.

.

.

.

.

."

Trầm Tử Trai tự mình đến làm xích đu, còn có thể là vì ai? Linh Chi chỉ hơi suy đoán, cũng liền đoán được, mắt thấy khóe miệng Hạ Trọng Phương ẩn chứa nụ cười, liền trêu ghẹo nói: "Vương Gia vô cùng để ý tới vương phi, việc buộc dây xích đu nặng nhọc như vậy, người cũng đích thân tới làm."

Trầm Tử Trai thân là Tề vương, sau này sẽ được phong Hoàng thái tôn, nếu hắn dùng đồ trang sức để lấy lòng Hạ Trọng Phương, Hạ Trọng Phương chưa chắc đã cảm động, nhưng hắn chịu tự mình buộc dây xích đu, Hạ Trọng Phương vô cùng cảm động, nhỏ giọng nói: "Tối hôm qua ta chỉ nói một câu, hắn lại làm thật."

Ở trong vườn Trầm Tử Trai đang chỉ huy người buộc xích đu, rồi tự mình ngồi lên thử một chút, cảm giác đã bền chắc, lúc này mới yên lòng cho người đi mời Hạ Trọng Phương.

Không lâu sau, Hạ Trọng Phương đã đi tới.

Trầm Tử Trai cười nói: "Mời vương phi đánh đu!"

Hạ Trọng Phương thấy đám người Tô Lương vẫn còn ở đây, tự nhiên không thể không biết xấu hổ, nói nhỏ: "Vương Gia, nhiều người như vậy, sao có thể chơi đu?"

Trầm Tử Trai cười một tiếng, phân phó nói: "Các ngươi đi xuống trước đi, đứng xa mà chờ, nếu ta không có phân phó thì không cần tới đây."

Mọi người hiểu ngầm trong lòng, vội lui xuống.

Trầm Tử Trai nhìn mọi người lùi xa, liền đi đỡ Hạ Trọng Phương, cười nói: "Phương nương, không còn mọi người ở đây, nàng có thể đánh đu rồi."

Hạ Trọng Phương đỏ ửng mặt, biết sẽ không có ai dám nhìn lén, liền hôn một cái lên mặt Trầm Tử Trai.

Trầm Tử Trai thấy chưa đủ, yêu cầu: "Hôn lại một cái đi!"

Hạ Trọng Phương không để ý tới hắn, ngồi lên xích đu, ngồi vững rồi liền nhẹ nhàng động một cái, mỉm cười nhìn về phía Trầm Tử Trai.

Trầm Tử Trai vội vươn tay, cũng không dám dùng quá nhiều sức, chỉ khẽ đẩy xích đu lên cao, cười nói: "Trước tiên, ta sẽ không đẩy quá cao, tránh cho nàng bị dọa sợ."

Hạ Trọng Phương trước còn sợ, đợi khi lên cao, gió mát thổi vào người, liền cảm giác cả người tựa như bay, không khỏi kêu Trầm Tử Trai: "Vương Gia dùng sức hơn đi!"

"Tốt!" Trầm Tử Trai dùng sức, đẩy Hạ Trọng Phương lên cao, nhìn nàng cười duyên "khanh khách", không khỏi bật cười, mở miệng hỏi "Phương nương, chơi rất vui đúng không?"

"Chơi thật vui!" Từ nhỏ đến lớn, Hạ Trọng Phương nào có cơ hội như vậy chơi đùa? Hiện giờ chỉ thấy hưng phấn mà nở nụ cười, yêu cầu Trầm Tử Trai đẩy nàng lên cao một chút.

Trầm Tử Trai dùng sức đẩy một lần nữa, lại lo lắng Hạ Trọng Phương không giữ vững trọng tâm, vội giang hai tay ra, đề phòng Hạ Trọng Phương bị rớt xuống, hắn cũng sẽ tiếp được.

Tô Lương ở xa xa chờ đợi, cũng nghe được tiếng cười của Hạ Trọng Phương, nhất thời nhìn nhau mà cười: "Vương Gia và vương phi ân ái là chi phúc của Tề Phủ, là phúc của chúng ta."

Bây giờ bọn a hoàn cũng đã biết, xích đu trong vườn là do Vương Gia thiết trí vì vương phi.

"Vương Gia thật sự quá cưng chiều vương phi rồi, còn đích thân đẩy xích đu!"

"Tất nhiên, Vương Gia không cưng chiều vương phi thì cưng chiều người nào? Không có vương phi, Vương Gia cũng liền.

.

.

.

.

.

.

Lúc đó Vương Gia bệnh đến không thể uống thuốc, nhờ vào vương phi vào vương phủ, mới nãi sống hắn."

"Lại nói, kể từ khi vương phi xuất hiện, Tề Vương phủ liền dần dần tốt lên, dần dần có sức sống không còn không khí trầm lặng như ngày trước nữa."

"Lúc đó Vương Gia cưới vương phi, trong cung nói cưới được vương phi thì Vương Gia có thể ngăn cản họa sát thân, còn có thể giúp Vương Gia ngày càng vượng sao? Bây giờ nhìn lại mới thấy là sự thật."

Trong vườn, Trầm Tử Trai đẩy xích đu cho Hạ Trọng Phương, cuối cùng vẫn thu tay lại để Hạ Trọng Phương xuống, cười nói: "Tuy cao hứng, cũng không thể chơi quá lâu, cẩn thận bị trật khớp hại thân."

"Ta sao có thể yếu đuối như vậy?" Hạ Trọng Phương nói xong, mới bước xuống xích đu, nhưng chân đã mềm nhũn, đứng cũng không vững, nên lừng khừng một chút.

Trầm Tử Trai sớm đã tới đỡ nàng, rỉ tai nói: "Nhìn nàng đi, mềm nhũn chân rồi phải không? Sáng mai trở lại chơi thích hơn."

Hạ Trọng Phương sợ người khác nhìn thấy, tổn hại đến uy phong Vương phi, vội giữ vững thân thể, tránh khỏi ngực Trầm Tử Trai, hé miệng cười nói: "Vương Gia! Sáng mai người còn rảnh rỗi sao?"

Trầm Tử Trai đáp: "Khó có khi nàng vui mừng như vậy, tự nhiên Bổn vương sẽ tìm lúc rảnh qua đây." Nói rồi dắt tay Hạ Trọng Phương, chỉ hướng vườn hoa cách đó không xa, nói: "Trời còn sớm, chúng ta đi thưởng hoa thôi."

Tay thon của Hạ Trọng Phương bị Trầm Tử Trai cầm lấy, mặc dù thành thân đã mấy năm, lúc này nàng vẫn mắc cở đỏ bừng mặt, tâm can nhảy loạn, như chú nai nhỏ, tính tình vẫn giống một thiếu nữ.

Trầm Tử Trai cũng cảm giác được Hạ Trọng Phương có chút khác thường, nắm tay nàng thật chặt, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Hạ Trọng Phương ôn nhu nói: "Ta thích Vương Gia đối đãi với ta như vậy!"

Trầm Tử Trai lại cười nói: "Thì ra Phương nương là người dễ dàng thỏa mãn như vậy?"

"Vâng" Hạ Trọng Phương nói: "Ta vẫn chỉ mong chờ gả cho một phu quân, người ấy có thể cùng ta ngày xuân ngắm hoa, hạ giải nóng, mùa thu ngắm trăng, đêm đông là lò sưởi.

Ân ái sống qua ngày."

Trầm Tử Trai nhìn Hạ Trọng Phương, gió phất động những sợi tóc của nàng, hắn liền giúp nàng vén tóc, dịu dàng nói: "Chỉ như vậy thôi à? Bổn vương cũng có thể làm được." Nói xong kéo Hạ Trọng Phương đi ngắm hoa.

Đã sắp sang hạ, thời tiết ấm dần, trong vườn các loại hoa đua nhau nở rộ, Trầm Tử Trai lấy xuống một đóa hoa hồng mở kiều diễm nhất, cài lên tóc Trọng Phương rồi lui về phía sau một bước thưởng thức, khen: "Hoa tuy đẹp, nhưng so với hoa nàng còn yêu kiều, động lòng người hơn."

Mặt mày Hạ Trọng Phương tất cả đều là ý cười, yêu kiều liếc về phía Trầm Tử Trai một cái nói: "Vương Gia miệng càng ngày càng ngọt!"

Trầm Tử Trai thấy Hạ Trọng Phương yêu kiều như vậy, nhất thời động lòng, cúi xuống nói: "Phương nương, Bổn vương hận bây giờ không phải là buổi tối, nếu không trở về phòng, chúng ta liền.

.

.

.

.

."

Nụ cười của Hạ Trọng Phương so với đóa hoa hồng trên tóc mai kia còn đẹp hơn, sẳng giọng: "Vương Gia chỉ biết nghĩ tới buổi tối."

Hai người ở trong vườn liếc mắt đưa tình, Hiền ca nhi cũng đã học xong, tìm mà không thấy bọn họ, đã bắt bà vú dẫn tới.

Hắn từ xa xa đã thấy Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương đang đứng ở vườn hoa nói chuyện, hô: "Phụ thân, mẫu thân!"

"Hiền ca nhi!" Hạ Trọng Phương vội đến đón, ngồi xuống nhìn Hiền ca nhi, thấy hắn đã đổi xiêm y mặc ở nhà, cũng không phải bộ xiêm áo mặc lúc chiều để đi học, biết bà vú đã giúp hắn thay đồ, liền yên lòng, hỏi "Hôm nay đến lớp học, con học được những gì, có hiểu không?"

Trầm Tử Trai mỉm cười nhìn mẫu tử bọn họ nói chuyện, vừa nghĩ, còn hơn hai tháng, Hiền ca nhi cũng hai tuổi rồi, nên cho hắn có thêm một đệ đệ hoặc muội muội, tối nay, phải cố gắng!

Hiền ca nhi đáp lại lời của Hạ Trọng Phương, bẻ ngón tay nói: "Hôm nay đọc sáchnày, còn viết hai tờ chữ to."

Thấy năng lực biểu đạt của Hiền ca nhirất tốt, nói năng vô cùng rõ ràng, Hạ Trọng Phương sờ đầu hắn, quay đầu nói với Trầm Tử Trai: "Hiền ca nhi biết nói chuyện sớm, bây giờ nói gì cũng hiểu, ta cũng yên tâm rồi."

Trầm Tử Trai gật đầu, cúi người xuống, ôm lấy Hiền ca nhitung lên cao, cười nói: "Hiền ca nhi biết viết chữ rồi, muốn phụ thân thưởng cái gì nào?"

Hiền ca nhi được tung lên cao hai cái, tất nhiên vui mừng, cười ha ha, nghe Trầm Tử Trai hỏi, liền nói: "Muốn ra ngoài chơi!"

Trầm Tử Trai sảng khoái đồng ý, nói: "Bây thời tiết rất tốt, chọn một ngày để một nhà chúng ta liền đi du xuân."

"Vương Gia, hiện nay đã là đầu mùa hè, xuân đã sớm qua." Hạ Trọng Phương nhắc nhở.

Trầm Tử Trai cười nói: "Vậy thì đi đạp hạ đi."

Hiền ca nhi vừa nghe, liền hoan hô, lại xin Trầm Tử Trai ném hắn lên cao.

Trầm Tử Trai lại ném lên rồi thả hắn xuống, cười nói: "Trời cũng không còn sớm, chúng ta trở về thôi, không chừng cô cô ngươi đang tìm chúng ta!"

Từ sau khi mang thai Trầm Ngọc Tiên càng thêm thương yêu Hiền ca nhi, mỗi ngày đều đợi Hiền ca nhitan học, sau đó phải đến xem thử, hỏi một chút về việc học.

Lúc này, nàng đang ở trong sảnh, thấy Trầm Tử Trai ôm Hiền ca nhi đi vào, tất nhiên cười hỏi Hiền ca nhi: "Hôm nay được tiên sinh khen có phải không?"

Hiền ca nhi gật đầu nói: "Có ạ, tiên sinh nói con viết chữ rất đẹp mắt."

Trầm Ngọc Tiên đã nghe chuyện của khi Hiền ca nhi đi học từ mấy người đi theo hắn, chỉ cười nói với Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương: " Hôm nay khi học viết chữ, tư thế cầm bút của Hiền ca nhi được lão sư khen, chữ viết cũng rất đẹp.

Chí nhi viết chữ xấu nên bị tiên sinh phạt, để hắn về nhà viết thêm ba lần nữa."

Hiền ca nhi nói: "Chí nhi đáng thương, còn khóc!"

Khi mọi người nói chuyện, cũng có người đã nhanh chóng chuẩn bị nước cho đám người Trầm Tử Trai rửa mặt rửa tay.

Hạ Trọng Phương thấy Trầm Ngọc Tiên không bỏ được Hiền ca nhi, liền nói: "Quận chúa theo chúng ta dùng bữa chứ?"

Trầm Ngọc Tiên cười nói: "Cũng tốt, ta sẽ cho người đi gọi Quận mã tới đây, mọi người náo nhiệt một chút."

Trầm Tử Trai liền nói: "Không bằng kêu thêm phu thê Phương ngự y, phu thê Vi thiếu gia tới đâyluôn, bày bàn lớn mọi người cùng ăn, sẽ càng náo nhiệt hơn."

Hạ Trọng Phương nghe vậy, liền cho người đi mời đám người Phương ngự y.

Lữ Bát Nương mang thai đã hơn năm tháng, bụng đã lộ rõ, nhưng vẫn bước đi như bay, so với nữ nhân bình thường còn đi nhanh hơn.

Phương ngự y ở phía sau đuổi theo, cằn nhằn nói: "Chậm một chút, nàng đi chậm một chút, không cẩn thận lại té!"

"Lão Phương, dù chàng có bị té, chưa chắc ta sẽ té đâu nhé." Lữ Bát Nương không để ý tới hắn, đi thật nhanh như cũ.

Phương ngự y chỉ đành phải bước nhanh mà đuổi theo, không dễ dàng mới đuổi kịp được nàng, thở gấp nói: "Bát Nương, nàng đang mang thai, phải luôn luôn cẩn thận, không thể chạy nhảy như lúc bình thường được."

Lữ Bát Nương nói: "Đã tuân theo ý của chàng mà cứng rắn an tĩnh dưỡng thai bốn tháng, bây giờ là tháng thứ năm rồi, còn không đi nhanh được sao?"

Phương ngự y dụ dỗ nói: "Nàng đi nhanh như vậy, sẽ kinh sợ đến con."

Lữ Bát Nương vừa nghe, chỉ đành phải bước chậm lai, lại bắt lấy tay Phương ngự y để hắn đỡ mình, làm chim nhỏ nép vào người, rầu rỉ nói: "Này! Oa Nhi thật dễ bị thương nhỉ!"

*****

Dùng xong bữa tối, mọi người đã đi, Hạ Trọng Phương lại dỗ Hiền ca nhi đi ngủ, lúc này mới vào phòng.

A hoàn đã chuẩn bị nước cho nàng tắm rửa, tắm xong, nàng ngồi vào trước bàn trang điểm chải đầu, từ trong gương thấy Trầm Tử Trai đi vào, liền hỏi: "Chàng nghị chuyện xong rồi sao?"

Trầm Tử Trai dùng xong bữa tối là đã đi thư phòng một chuyến, gặp mấy mật vệ, nghe Hạ Trọng Phương hỏi, liền đáp: " Bàn xong rồi." Nói rồi đi đến đứng sau lưng Hạ Trọng Phương, nhận lấy lược từ trong tay nàng, dịu dàng nói: "Bổn vương giúp nàng chải tóc."

Hạ Trọng Phương cúi đầu cười một tiếng, hơi ngượng ngùng, lại ngẩng đầu lên nhìn Trầm Tử Trai, vừa đúng lúc Trầm Tử Trai nhìn nàng, tầm mắt hai người như dừng lại, nhìn nhau khó rời.

Trầm Tử Trai rốt cuộc cũng thu hồi tầm mắt, cầm lược bắt đầu chải tóc cho Hạ Trọng Phương, thấy tóc nàng trơn nhuận đen bóng, lại sờ thêm mấy cái, nhẹ nhàng hít hà, nói nhỏ: "Thơm quá!"

Hạ Trọng Phương đỏ mặt nói: "Là dùng xà phòng gội đầu mà tiệm bán son phấn của chúng ta sản xuất."

Trầm Tử Trai khẽ mỉm cười nói: "Mùi này thật tốt.

Ta sẽ để phủ Nội Vụ đến tiệm bán son phấn của nàng mua xà phòng, dâng lên hoàng thương."

Hạ Trọng Phương vui mừng mà nói: "Ta cũng đang muốn bàn với Vương Gia chuyện này! Trong cung, nhiều phi tần cũng lén sai người đến mua xà phòng này, nói là dùng tốt.

Nếu ai đã mua cái này, họ đều sẽ thích dùng. Xà phòng này dùng hết khá nhanh, trong một tháng một người cũng dùng hết một, hai khối.

Nếu đã dùng, mỗi tháng đều muốn mua.

Chúng ta buôn bán tốt loại mặt hàng này, mỗi tháng cũng có một số lợi nhuận không nhỏ."

Trầm Tử Trai xoa đầu Hạ Trọng Phương, cười nói: " Phương nương của Bổn vương bây giờ đã là một tài chủ rồi."

Hạ Trọng Phương tựa vào ngực Trầm Tử Trai, nhẹ nhàng cạ cạ.

Lòng Trầm Tử Trai ngứa ngáy, đã đưa tay ôm lấy nàng, vừa đi về phía giường, vừa nói: " Nếu Bổn vương hầu hạ tốt, sẽ có khen thưởng chứ?"

"Có, thưởng ngươi một ngàn lượng bạc."

"Phương nương, thưởng thật lớn!"

Vừa nói chuyện, hai người đã là quấn lấy, trong phòng tự có tiếng nỉ non vang lên.

Phu thê Tề vương ân ái, mọi người liền nghĩ đợi đến khi Tề vương được phong làm Hoàng thái tôn, vương phi tự nhiên cũng sẽ được phong làm thái tôn phi.

Nhưng lúc này, lại có đại thần dâng tấu, nói Tề vương tài đức sáng suốt, nên được phong làm Hoàng thái tôn, chỉ là vương phi vốn do hai phu thê nhà làm nông nuôi lớn, vả lại từng là khí phụ, không xứng làm thái tôn phi, bởi vậy thỉnh cầu Cảnh Tông Hoàng chọn một vị danh môn thục nữ gả cho Tề vương làm thái tôn phi.

Theo vị đại thần kia, lại có thêm mấy đại thần dâng tấu phụ họa.

Cảnh Tông Hoàng đế lại không phê duyệt tấu kia, chỉ cho gọi Trầm Tử Trai vào cung, đem tấu chương cho hắn xem.

Trầm Tử Trai nhìn xong nói: "Bọn họ chỉ bám lấy quá khứ của Phương nương, tại sao không nói đến công lao của nàng? Nếu không có Phương nương, Tôn nhi có thể sống đến bây giờ sao?"

Cảnh Tông Hoàng đế lạnh nhạt nói: "Những gì Vương phi trải qua, đúng là một vấn đề, tương lai làm một việc không tốt cũng dễ bị người trong thiên hạ lên án, ngươi, cũng sẽ chịu ảnh hưởng lớn."

Trầm Tử Trai nói: "Hoàng tổ phụ, Tôn nhi sẽ không hưu Phương nương, cũng sẽ không lập người khác làm chánh phi."

"Vì nàng, ngươi tình nguyện không làm Hoàng thái tôn?" Cảnh Tông Hoàng đế nhìn Trầm Tử Trai.

Đây là lần đầu tiên Trầm Tử Trai đích xác nghe được Cảnh Tông Hoàng đế muốn phong hắn làm Hoàng thái tôn, nhất thời mừng rỡ, chỉ là nhìn vẻ mặt lại ảm đạm của Cảnh Tông hoàng đế, vậy Hoàng tổ phụ có ý là, giữa Hoàng thái tôn và Phương nương, hắn chỉ có thể chọn một?

Trầm Tử Trai hít vào một hơi thật dài, hồi lâu mới nói: "Hoàng tổ phụ, Tôn nhi sẽ nghĩ một kế sách thỏa đáng."

Cảnh Tông Hoàng đế buông tay nói: "Cho ngươi thời gian ba tháng."

Trầm Tử Trai cảm tạ long ân, cáo từ xuất cung, trở về phủ vội triệu mưu sĩ thương nghị đối sách.

Vi Thanh Mi nghe được tin tức, nhanh chóng đến vương phủ gặp Hạ Trọng Phương, rầu rĩ nói: "Phương nương, những đại thần kia cứ dâng tấu, chỉ sợ.

.

.

.

.

."

Hạ Trọng Phương vỗ vỗ tay Vi Thanh Mi nói: "Mẫu thân, ta và Vương Gia đã cùng trải qua rất nhiều việc, hôm nay ta cũng đã có Hiền ca nhi, mọi việc đều tốt đẹp, Vương Gia sẽ không vứt bỏ ta đâu."

Vi Thanh Mi đáp: "Bây giờ hoàng thượng đang muốn phong Hoàng thái tôn, nếu Vương Gia không bỏ con nhưng không may không được phong, giữa hai người cũng khó tránh khỏi có ngăn cách."

Hạ Trọng Phương nói: "Nếu Vương Gia vì muốn thuận lợi phong Hoàng thái tôn mà bỏ qua tình nghĩa phu thê, như vậy, hắn cũng không xứng làm phu quân của con."

Đột nhiên Vi Thanh Mi cũng nghĩ thông suốt, cười nói: "Uh, nếu có lúc đó ta sẽ để cho phụ thân con từ quan, cả nhà chúng ta đi du sơn ngoạn thủy, rồi đến hải ngoại xem một chút, cũng không uổng phí đời này."

Đưa Vi Thanh Mi về, Hạ Trọng Phương ngồi trong phòng trầm tư một hồi lâu, quyết định chuyện này sẽ chỉ nhìn thái độ của Trầm Tử Trai mà tính toán.

Trầm Tử Trai cũng không lộ ra điểm khác thường, mọi hành động đều giống ngày thường.

Cách mấy ngày, trời đẹp, vả lại cũng trùng vào hai ngày cuối tuần, Trầm Tử Trai liền dẫn Hạ Trọng Phương và Hiền ca nhiđi chơi, đến núi Cảnh Minh ngắm cảnh, ăn cơm dã ngoại.

Đêm đó lại an giấc ở chùa Cảnh Minh.

Nửa đêm, trăng sáng, Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương ngồi trên án kỷ ngắm trăng, bên cạnh là dưa và trái cây.

Trầm Tử Trai hiếm có khi rảnh rỗi, nên cũng ngồi ngâm thơ.

Hạ Trọng Phương cũng hiểu được một ít thi từ, nghe hắn phú thơ, không khỏi cảm thấy vui vẻ: "Vương Gia, thơ của người nghe quá mùi mẫn!"

"Phương nương, nàng không phải không hiểu văn nhân đều yêu thích những bài thơ như thế này." Trầm Tử Trai cũng cười, bảo Hạ Trọng Phương cũng phú một bài thơ.

Hạ Trọng Phương không tự nhiên mà tự đi bêu xấu mình, nhăn nhó một hồi nói: "Ta liền thổi một khúc tiêu thôi!"

"Được, nàng thổi tiêu đi!" Trầm Tử Trai cười thật thấp.

Hạ Trọng Phương thấy hắn cười đến cổ quái, nhưng cũng không rõ chân tướng, chỉ cho người đi lấy tiêu ra.

Thời gian này, Hạ Trọng Phương cũng theo chân Hà ma ma học mấy thủ khúc, chăm chỉ học nên thổi lên cũng có khuôn có dạng.

Trầm Tử Trai nghe Hạ Trọng Phương thổi một bài, vỗ tay, khen: "Thổi không tệ."

"Ta thổi như vậy, rốt cuộc so ra vẫn kém Vương Gia." Hạ Trọng Phương đưa tiêu cho Trầm Tử Trai nói: "Vương Gia cũng thổi một khúc đi!"

Trầm Tử Trai nhận lấy tiêu cười nói: " Nghe thổi tiêu phải đứng xa nhau một chút, nghe mới có ý vị."

Hạ Trọng Phương liền chỉ chỗ cách đó không xa nói: "Như vậy thì Vương Gia đứng ở chỗ kia thổi một khúc đi!"

Trầm Tử Trai cười đồng ý rồi đi tới cách đó không xa, cầm tiêu thổi lên.

Tiếng tiêu trầm bổng, Hạ Trọng Phương nghe nhưng không biết tên khúc tiêu, chỉ cảm giác khúc này rất dễ nghe, không khỏi chống cằm lắng nghe.

Đợi Trầm Tử Trai thổi xong, nàng dùng lực mà vỗ tay, lại hỏi tên khúc tiêu.

Trầm Tử Trai đáp lời, mắt thấy trời đã tối rồi, liền cười nói: "Cũng nên an giấc thôi."

Bởi vì đang ở trong chùa, tự nhiên hai phu thê sẽ chia phòng, không ở cùng một chỗ.

Lúc này Trầm Tử Trai nói vậy nhưng cũng có chút lưu luyến không rời.

Hạ Trọng Phương hé miệng mà cười, cáo biệt Trầm Tử Trai, dẫn a hoàn và ma ma vào một gian sương phòng khác.

Sáng sớm ngày hôm sau, một nhà ba người rời khỏi Tự Miếu, nhưng cũng không vội vàng trở về phủ, mà giống như những cặp phu thê bình thường khác, ôm Hiền ca nhi đến quán trà nghe đọc sách.

Mặc dù đám người Tô Lương lo lắng cho an nguy của Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương, nhưng thấy bọn họ thật sự rất hăng hái, cũng không tiện ngăn cản, chỉ đành phải phân phó ám vệ bảo vệ thật tốt cho họ.

Trầm Tử Trai nói với Hạ Trọng Phương: "Chúng ta cứ tự do tự tại hết lần này đi, đợi đến khi Bổn vương trở thành Hoàng thái tôn, khi đó muốn ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng gì.

Tương lai muốn ra khỏi cung càng thêm khó khăn."

Hạ Trọng Phương hiểu ý, cười nói: "Thừa dịp lúc này, Vương Gia nên dẫn chúng ta đi dạo nhiều một chút, vả lại để cho Hiền ca nhi thấy phong cảnh của Kinh Thành, cả những hoạt động dân sinh nữa."

Vừa nói chuyện, bọn họ vừa bước vào quán trà.

Người làm của quán trà đang chạy việc, ngẩng đầu lên thấy Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương đang ôm một hài tử đi vào, không khỏi thầm hô trong lòng: đôi phu thê này có tướng mạo thật tốt! Hẳn đây là nhân gia đại hộ rồi.

Hắn không dám chậm trễ, vội tiến lên, dẫn bọn họ đến một phòng trang nhã gần cửa sổ.

Bên trong gian phòng trang nhã này cũng có dùng một tấm bình phong, tách biệt người trong phòng với mọi người bên ngoài.

Thanh Trúc thấy tiểu nhị đang đến dâng trà, chỉ khoát tay, nói:" Phòng pha trà ở đâu? Mang ta tới, ta sẽ tự pha trà.

Lão gia và phu nhân nhà chúng ta không quen uống trà ở nơi này của các ngươi."

Trầm Tử Trai đang muốn nói gì đó thì Hạ Trọng Phương đã cười nói: " Dạ dày lão gia không tốt nên đừng nếm thử trà ở nơi này.

Ngược lại, chúng ta có thể thử một ly."

Thanh Trúc lấy túi, sau đó đi theo người làm đến phòng trà nước, lấy nước sôi, lấy ra ba cái ly rồi nhúng vào nước nóng, lại lấy lá trà mà mình mang tới để vào hai ly trà khác, rót một chén nước mật, lúc này mới cho người làm bưng ra.

Người làm thấy Thanh Trúc cẩn thận như vậy, vả lại nhìn ba cái ly kia cũng biết nhà quyền quý mới có thể dùng được, cũng không dám lắm mồm hỏi nhiều, chỉ càng thêm tận tâm, muốn hảo hảo hầu hạ.

Hạ Trọng Phương thấy trà tới, vội bưng cho Trầm Tử Trai, mình bưng một ly, chỉ sợ chén của Hiền ca nhi nóng, nên thổi thổi xong mới cho Hiền ca nhi uống.

Trầm Tử Trai hỏi người làm: "Hôm nay đọc sách gì?"

Người làm vừa nghe liền kính cẩn đáp: "Hôm nay là 《 kỳ nữ truyền 》.

Mấy ngày nay khi kể chuyện này, quán trà sẽ tràn đầy khách nhân, quý nhân không tin thì nhìn một chút đi!"

Trầm Tử Trai đứng liếc mắt nhìn, thấy khách nhân đã ngồi đầy quán trà rồi, không khỏi cười mà nói: "《 kỳ nữ truyền 》hấp dẫn như vậy? Chuyện xưa này nói về cái gì?"

Người làm nhỏ giọng giới thiệu: "Thật ra đây là chuyện xưa của Tề vương phi bổn triều, nhưng là vì không gặp được người thật nên bọn tiểu nhân đã sửa đổi một chút."

"Thưởng!" Trầm Tử Trai phân phó một tiếng.

Tiền ma ma vội thưởng người làm, hắn thiên ân vạn tạ rồi đi xuống.

Đợi đến khi thuyết thư tiên sinh đi lên, quả nhiên nói 《 kỳ nữ truyền 》, đổi tên nhân vật và triều đại trong chuyện, tỉnh lược chuyện Hạ Trọng Phương gả cho Quý Minh Xuân, chỉ nói nàng vốn là nữ nhi của Trạng Nguyên, bị một phụ nhân ác độc cho một đôi phụ nhân ở nông thôn nuôi lớn, nuôi đến mười tám tuổi thì bởi vì có chuyện mà phải vào Kinh Thành, đúng lúc vương phủ đang tìm bà vú, cứu sống Tề vương đang bị trúng độc.

Sau lại được tổ mẫu nhận lại làm chất nữ, sau lại là nữ nhi của phu thê Trạng Nguyên, rồi gả cho Tề vương trở thành Tề vương phi, trong đó thêm vào rất nhiều tình tiết nữ chủ đấu trí đấu dũng với những phụ nhân ác độc.

Phía dưới người nghe hào hứng vỗ tay.

Hạ Trọng Phương nghe vậy thì sững sờ, người họ đang nói đến là mình sao? Điểm tô cho nàng rất nhiều rồi!

Tiền ma ma và đám người Thanh Trúc nghe vậy, cũng là thấy nhẹ một hơi, đây cũng coi là tạo tiếng tốt cho vương phi đi! Đợi đến khi Vương Gia làm Hoàng thái tôn, với những chuyện đã qua của Vương phi, đến lúc đó muốn phong thái tôn phi, chỉ sợ rất nhiều người muốn lên án rồi phản đối.

Bây giờ có quán trà kể lại mọi chuyệnv ới những tình tiết như thế này cũng giúp vương phi có danh tiếng tốt rồi.

Trầm Tử Trai nghe thuyết thư tiên sinh nói xong, tất nhiên âm thầm gật đầu, hắn để Kiều Thiện Nguyên và La Quân Dụng nghĩ ra mấy câu chuyện này đúng là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà.

Hạ Trọng Phương lẳng lặng lắng nghe, sau đó nhìn về phía Trầm Tử Trai hô: "Vương gia!"

Trầm Tử Trai gật đầu một cái, cười nói: "Phương nương của bổn vương, đã thành nữ nhân truyền kỳ rồi!".

Crypto.com Exchange

Chương (1-68)