Truyện:Thịnh Sủng - Chương 58

Thịnh Sủng
Trọn bộ 68 chương
Chương 58
0.00
(0 votes)


Chương (1-68)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nghe xong lời của Trầm Ngọc Tiên, Trầm Tử Trai liền cho người đi mời Hạ Trọng Phương đến thư phòng nói chuyện.

Thật ra khi quyết định chuyện thư đồng, Hạ Trọng Phương cũng có chút không chắc chắn, sợ Trầm Tử Trai không vui, nhưng nghĩ tới chuyện lời cũng đã nói ra rồi, không thể thu hồi lại, nếu thu hồi, sau này uy tín của mình để ở chỗ nào, đợi khi nghe tin Trầm Tử Trai muốn gặp nàng, trong lòng kêu "Đinh" một tiếng, nhưng cũng nhanh chóng đi đến thư phòng.

Nàng đến thư phòng, thì thấy Trầm Ngọc Tiên cũng đang ở đây, cảm giác càng thêm không ổn, nhưng cũng nhắm mắt mà ngồi xuống, cười hỏi: "Vương Gia mời ta tới đây, có gì phân phó?"

Trầm Tử Trai liền nói: "Nghe nói nàng đã định ra người làm thư đồng cho Hiền ca nhi?"

"Vâng" Hạ Trọng Phương liền đem việc quen biết một nhà Tiền ma ma nói ra, rồi lại nói: "Bởi vì ta thấy Hiền ca nhi thích Chí nhi, vả lại Chí nhi là đứa bé ra đời ở hải ngoại, ở hải ngoại đến lúc được hơn ba tuổi, tuy nhỏ tuổi nhưng cũng là đứa bé thông minh biết nhiều thứ, vẫn xứng làm thư đồng cho Hiền ca nhi, nên nhân dịp mọi người vui mừng, ta đã định Chí nhi làm thư đồng rồi.

Vương Gia, lúc ấy là ta liều lĩnh, chưa kịp thương lượng cùng người đã tự mình định ra thư đồng.

Nhưng lời ấy ta cũng đã nói ra, xin Vương Gia nể mặt mũi của ta mà thành toàn chuyện này, giữ mặt mũi giúp ta!"

Trầm Ngọc Tiên đứng ở bên cạnh nghe vậy thì cười lạnh, Hiền ca nhi tôn quý bực nào, ngươi lại dám tự mình định ra thư đồng cho hắn, ca ca sao có thể đồng ý?

Ngược lại, Trầm Tử Trai không giận tím mặt giống trong tưởng tượng của Trầm Ngọc Tiên, chỉ nghĩ nghĩ, rồi nói: "Nếu nàng đã chọn được thư đồng cho Hiền ca nhi, tự nhiên Bổn vương cũng muốn gặp mặt.

Người đâu, mau mời một nhà Tiền ma ma tới thư phòng nói chuyện."

Lục Mộng nghe vương gia muốn gặp Tiền ma ma, liền đi xuống phân phó a hoàn, để a hoàn nhanh đi gọi họ.

Rất nhanh, một nhà Tiền ma ma đã tới, lần lượt vào thư phòng bái kiến Trầm Tử Trai và Trầm Ngọc Tiên.

Trầm Tử Trai đợi bọn hắn cúi chào xong, liền nhìn về phía Chí nhi, thấy hắn quả nhiên có bộ dạng cơ trí, liền hỏi: "Ngươi tên là gì, bao nhiêu tuổi?"

Mạnh An Chí chỉ nghe nói lưu loát tiếng hải ngoại, việc nghe nói tiếng Cảnh quốc cũng có chút không lưu loát, nhưng hai câu hỏi của Trầm Tử Trai hắn đều nghe được rõ ràng, non nớt đáp: "Ta tên là An Chí, tuổi mụ là bốn tuổi, tuổi chẵn là ba tuổi rưỡi."

Mạnh Lệ Nương cười bổ sung: "Ở hải ngoại, khi nói tuổi thì đều là nói tròn tuổi, chúng ta cũng nói tuổi mụ."

Trầm Tử Trai liền hỏi Mạnh An Chí ở hải ngoại đã thấy vật gì, việc ăn mặc có gì bất đồng so với ở đây?

Đầu tiên Mạnh An Chí nói một chuỗi lời hải ngoại, nói xong Mạnh Lệ Nương sẽ nói lại lời hắn nói bằng tiếng Cảnh quốc.

Trầm Tử Trai thấy tuy Mạnh An Chí tuổi còn nhỏ, nhưng đối với sự khác biệt của hai nước lại có thể nói ra rất nhiều điều, rất có năng lực quan sát, ngược lại cũng gật gật đầu.

Hạ Trọng Phương vẫn lưu ý cử chỉ của hắn, thấy hắn khẽ gật đầu, cũng thở phào nhẹ nhõm một cái.

Trầm Ngọc Tiên thấy Trầm Tử Trai khảo nghiệm Mạnh An Chí, Mạnh An Chí đáp được mà không mắc lỗi, lại có chút buồn bực, chẳng lẽ ca ca sẽ đáp ứng chọn một người có thân phận như vậy làm thư đồng cho Hiền ca nhi?

Trầm Tử Trai nhìn Hạ Trọng Phương một chút, thứ nhất trước mặt mọi người Hạ Trọng Phương đã nói muốn chọn Mạnh An Chí làm thư đồng, hắn không thể phản đối làm mất thể diện của nàng.

Thứ hai, Mạnh An Chí cũng giống như lời Hạ Trọng Phương nói, cũng là một đứa trẻ có tiền đồ, nhìn hắn cũng cơ trí hoạt bát, thân thể lại tráng kiện, để cho hắn làm thư đồng cũng có thể chấp nhận.

Một nhà Tiền ma ma có chút thấp thỏm, sợ Trầm Tử Trai không để cho An Chí làm thư đồng.

Trầm Tử Trai thấy Hạ Trọng Phương nhìn sang mình, tất nhiên cười trấn an nàng một tiếng, lúc này mới nói: "Vương phi đã nói để Chí nhi làm thư đồng, tự nhiên Bổn vương sẽ không phản đối, chuyện này cứ quyết định như vậy đi."

Một nhà Tiền ma ma mừng rỡ, vội vàng tiến lên nói cám ơn.

Đợi bọn hắn lui ra, Trầm Ngọc Tiên lập tức nổi giận nói: "Ca ca, Hiền ca nhi chọn thư đồng đương nhiên phải chọn trong con cháu của những nhà thế gia đại tộc, sao có thể chọn tôn nhi của một vị ma ma?"

Trầm Tử Trai nói: "Muội muội, thư đồng của Hiền ca nhi không chỉ có một người, sau này sẽ còn chọn nữa, trước hết để cho Chí nhi làm thư đồng cũng rất tốt.

Vả lại vừa rồi muội không thấy sao? Chí nhi tuổi nhỏ nhưng có điểm thua con em thế gia đại tộc?"

Trầm Ngọc Tiên nghe lời này, rõ ràng là nghiêng về phía Hạ Trọng Phương, không khỏi phất tay áo lên nói: "Ca ca hiện tại chỉ biết nghe tẩu tử, đâu còn xem ta là muội muội?"

"Tại sao muội lại nói như vậy?" Trầm Tử Trai dạy dỗ: "Bây giờ tẩu tử ngươi là đương gia, bản thân muội phải hiệp trợ mới phải, sao có thể chỉ lo bác bỏ, đối đầu với nàng như vậy?"

"Được, được, các ngươi mới là gia đình, ta là người ngoài." Trầm Ngọc Tiên dậm chân một cái, xoay người liền muốn ra khỏi phòng, không nghĩ tới, thân thể có chút không vững, chỉ quơ quơ tay.

Hạ Trọng Phương đứng ở bên cạnh nàng, liền đưa tay đỡ, hỏi "Quận chúa thế nào?"

"Không liên quan đến ngươi?" Trầm Ngọc Tiên còn mạnh miệng, nhưng bất đắc dĩ chân như nhũn ra, chỉ đành phải ngồi xuống ghế.

Hạ Trọng Phương thấy sắc mặt nàng không đúng, cũng có chút luống cuống, vội hô: "Mau mời Phương ngự y tới đây, Quận chúa thấy khó chịu!"

Tự có a hoàn nhanh chân đi mời Phương ngự y.

Trầm Tử Trai thấy Trầm Ngọc Tiên không tốt, cũng có chút dè chừng, vội đến gần nói: "Vừa mới rồi còn rất tốt mà, thế này là thế nào?"

Phương ngự y nghe được Trầm Ngọc Tiên khó chịu, nhanh chóng chạy tới, giúp nàng chẩn mạch, vẻ mặt vui mừng, cười nói: "Quận chúa có hỉ mạch!"

"A!" Trầm Ngọc Tiên vừa mừng vừa sợ, không tin vào tai mình, hỏi lại Phương ngự y: "Phương ngự y không chuẩn nhầm chứ?"

"Ta đã khi nào chuẩn mạch sai chưa?" Phương ngự y cười nói: " Đúng là Quận chúa có hỉ mạch."

Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương cũng vui mừng, cười nói: "Mau cho người đi tìm Quận mã báo tin mừng, để Quận mã tới đón Quận chúa!"

Mặc dù Phương Chấp Bình làm Quận mã nhưng lại được giữ chức ở Binh bộ, xuân phong hả hê, nhưng vì Trầm Ngọc Tiên không thể mang thai, rốt cuộc cũng không vui vẻ lắm, hôm nay trở về phủ, không thấy Trầm Ngọc Tiên ở trong phòng, cũng không để ý, không ngờ đột nhiên có một a hoàn tới bẩm báo, nói Trầm Ngọc Tiên có tin vui nên vương phi sai nàng đến nói cho hắn chạy nhanh qua đón quận chúa trở lại, nhất thời có chút ngây dại, chỉ cho là mình nghe lầm, đợi a hoàn lặp lại lần nữa, lúc này mới tin chắc rằng mình không nghe lầm, tất nhiên chạy gấp tới đón Trầm Ngọc Tiên.

Trầm Ngọc Tiên vừa có hỉ, cũng không quản lý phủ vụ nữa, ngày hôm sau liền đem phủ vụ và lệnh bài giao cho Hạ Trọng Phương, bởi vì tâm tình thoải mái, cũng không có ý định đối nghịch với Hạ Trọng Phương, chỉ nói: "Tẩu tử, ta muốn dưỡng thai, những việc còn lại của phủ liền giao cho người."

Hạ Trọng Phương nói: "Ngươi chỉ cần an tâm dưỡng thai, mọi việc trong phủ đã có ta!"

Hai người cùng nói chuyện, cũng coi như khá tốt.

Trầm Ngọc Tiên rốt cuộc vẫn nói: "Về sau muốn quyết định chuyện gì, tẩu tử không nên tự mình quyết định, phải cùng thương nghị với ca ca."

Hạ Trọng Phương thấy Trầm Ngọc Tiên nói chuyện hòa khí, tự cũng bồi lễ nói: "Những lời ta nói lúc trước cũng có điều không phải, nên ở nơi này bồi lễ với Quận chúa, Quận chúa không cần để trong lòng."

Lúc trước Hạ Trọng Phương nói Trầm Ngọc Tiên không thể mang thai, lại không chịu cho Phương Chấp Bình nạp thiếp là đã nói tới cái gai trong lòng Trầm Ngọc Tiên, giờ Trầm Ngọc Tiên mang bầu, tất nhiên đã hài lòng, cười nói: "Giờ đã mang bầu, tẩu tử sẽ không nói ta nên để Quận mã nạp thiếp chứ?"

Hạ Trọng Phương cười một tiếng, nói: "Quận chúa cũng đừng nói đến chuyện nạp trắc phi nữa? Trong phủ chỉ riêng hai người chúng ta là nữ nhân quản sự cũng đã có nhiều tranh cãi, nếu là có thêm nữ nhân khác, nữ nhân ấy tâm tính tốt thì không nói, nếu tâm không tốt, đến lúc đó chúng ta cũng thua thiệt không đúng?"

Trầm Ngọc Tiên gật đầu nói: " Lời này của tẩu tử vẫn có mấy phần đạo lý."

Trong phủ, mọi người thấy Trầm Ngọc Tiên mang thai, Hạ Trọng Phương một mình chưởng quản phủ vụ, tất nhiên cũng âm thầm quan sát, chỉ cần Hạ Trọng Phương mềm yếu, họ sẽ làm loạn, nhưng không được mấy ngày mọi người phát hiện Hạ Trọng Phương không phải là người mềm yếu mà rất cứng rắn, vả lại so với Trầm Ngọc Tiên, nàng còn tỉ mỉ hơn, khó có thể lừa gạt, nên mấy người đó đành phải cố gắng làm việc, ý định làm loạn cũng bị loại bỏ.

Hạ Trọng Phương có gì khó quyết định, tự nhiên còn đi gặp Trầm Ngọc Tiên cùng thương lượng, còn có Trầm Tử Trai làm chỗ dựa, nửa tháng trôi qua, nàng xử lý phủ vụ mà không để xảy ra bất trắc gì.

Trầm Tử Trai cũng đã mời lão sư tới dạy học cho Hiền ca nhi, An Chí cũng cùng đi học chung.

Tiền ma ma nghĩ tới tôn nhi là thư đồng của Hiền ca nhi, tự nhiên không nguyện ý rời khỏi vương phủ, chỉ mong được ở lại bên cạnh Hạ Trọng Phương tiếp tục hầu hạ.

Trầm Tử Trai thấy Tưởng Thập và Mạnh Lệ Nương rất có tài buôn bán, liền để cho phu thê bọn họ đến cửa hàng Phương gia, giúp đỡ quản lý cửa hàng.

Tiền ma ma tìm được nữ nhi nữ tế, vả lại nữ nhi nữ tế lại có tiền đồ, tất nhiên yên tâm, hầu hạ Hạ Trọng Phương càng thêm tận tâm.

Một ngày kia nghe một chút lời nói xấu, liền tới nói cho Hạ Trọng Phương: "Có ma ma nói lần trước trong phủ thiết gia yến, Vương Gia và Lam cô nương đã đơn độc gặp mặt, sau Vương Gia lại đi ra ngoài, là ma ma ấy dẫn Lam cô nương tới bữa tiệc."

Khi Hạ Trọng Phương và Trầm Ngọc Tiên gây gổ thì nghe được Trầm Ngọc Tiên nhìn trúng Giản Mộc Lam làm trắc phi, vốn đã có tâm bệnh, lúc này vừa nghe Tiền ma ma nói vậy, sắc mặt tự cũng thay đổi, nhỏ giọng nói: "Chuyện nạp trắc phi, quyền chủ động rốt cuộc cũng ở trong tay vương gia, chỉ cần Vương Gia không muốn nạp thì sẽ không nạp."

Tiền ma ma nói: "Nếu Vương phi mang thai lần nữa, Vương Gia tự sẽ không nạp trắc phi, kéo được thì phải kéo, lúc ấy Giản cô nương tự nhiên sẽ phải kén người khác, không đợi nữa vì biết sẽ phải uổng công."

Tới đêm, Trầm Tử Trai trở về phòng, Hạ Trọng Phương liền rỉ tai nói: "Vương Gia, người có ta là đủ rồi, đừng nạp trắc phi được không?"

Trầm Tử Trai ngẩn ra nói: "Lại có lời đồn gì sao?"

Hạ Trọng Phương liền đem chuyện Tiền ma ma nghe được nói ra, thở dài nói: "Vương Gia, Hiền ca nhi còn nhỏ, nếu người nạp trắc phi, sinh ra đứa bé khác, chỉ sợ sẽ gây bất lợi đối với Hiền ca nhi.

Tương lai người lên làm Hoàng thái tôn, Hiền ca nhi tuy là trường tử, nhưng tuổi gần các huynh đệ khác quá, cũng không phải là chuyện tốt."

Trầm Tử Trai cười như không cười nhìn Hạ Trọng Phương nói: "Nhìn biểu hiện tối nay của nàng, nếu nàng để Bổn vương, để Bổn vương từ phía sau.

.

.

.

.

.

, Bổn vương sẽ đồng ý với nàng không nạp trắc phi."

Đơn giản như vậy? Hạ Trọng Phương nghi ngờ nhìn Trầm Tử Trai.

Trầm Tử Trai nhìn Hạ Trọng Phương nói: "Cũng không từ chối?"

Hạ Trọng Phương đỏ mặt nhìn hắn nói: "Vô lại!"

Trầm Tử Trai thấy nàng kiều mỵ như vậy, nhào tới, hôn nói: "Phương nương, Bổn vương chỉ mê luyến một mình nàng, nàng yên tâm đi!"

Hạ Trọng Phương nhân nhượng, cùng Trầm Tử Trai môi lưỡi quấn quít.

Chỉ một hồi, Trầm Tử Trai liền để hai tay Hạ Trọng Phương ở bên giường còn hắn lại từ sau lưng Hạ Trọng Phương mà ôm nàng, đôi tay đi xoa nắn nơi đẫy đà, ghé tai nàng nói những lời tình ngữ, chọc cho Hạ Trọng Phương đỏ hồng mặt

"Phương nương, từ khi Bổn vương bú sữa của nàng, Bổn vương chỉ yêu mình nàng, sẽ không yêu người khác." Trầm Tử Trai lại ôm Hạ Trọng Phương vào ngực, nói nhỏ.

Hạ Trọng Phương nằm trong ngực Trầm Tử Trai, nói nhỏ: "Đúng thế, bổn vương phi nãi sống vương gia, ai dám tới tranh giành?".

*****

Bởi vì những lời nói kia của Tiền ma ma, tất nhiên Hạ Trọng Phương đã lưu ý tới Giản Mộc Lam.

Tới hôm Thái Phó phu nhân tới phủ mừng việc hỉ của Trầm Ngọc Tiên, Hạ Trọng Phương liền cười nói với Thái Phó phu nhân:"Lam nương cũng đã mười sáu tuổi rồi, sao vẫn chưa định ra hôn sự"

Thái Phó phu nhân nói: " Hôn sự của Lam nương đúng là quanh co, vốn đã chọn trúng một nhà, chưa kịp đính hôn, tổ mẫu nhà công tử kia đã mất, hắn phải thủ hiếu, trong thời gian ấy sẽ không thể thành hôn, hôn sự tự nhiên không cần thảo luận nữa.

Sau đó lại chọn trúng một nhà, trong phủ lại truyền ra chuyện xấu, nói là thị tỳ bên cạnh công tử kia đã có thai rồi.

Còn chưa cưới nương tử đã cho phép thị tỳ có thai, tương lai không phải nội viện nhất định sẽ rối loạn sáo? Nên ta cũng dừng việc nghị hôn lại.

Cứ kéo dài như vậy, bây giờ Lam nương cũng đã mười sáu tuổi rồi, tuổi không lớn cũng không nhỏ, ngược lại không dễ bàn hôn sự như trước nữa."

Hạ Trọng Phương và Thái Phó phu nhân vốn thân thiết, trong lòng có tâm sự cũng không che dấu, liền mượn cơ hội mời nàng vào phòng nói chuyện, đem những lời nói xấu mà Tiền ma ma nghe được nói ra.

Thái Phó phu nhân vừa nghe, sắc mặt cũng khó coi, tức giận nói: "Ta cũng không biết nàng có tâm tư này? Kể từ khi Thanh nương xuất giá, ta đã nghĩ sẽ bồi dưỡng nàng, sau đó tìm cho nàng một mối hôn sự tốt, không để nàng chịu thiệt, không ngờ tâm tư của nàng lớn như vậy, đã tự mình mưu đồ mọi chuyện."

Hạ Trọng Phương nói: "Nghe nói hôm vương phủ thiết yến, nàng lạc đường, trùng hợp gặp được Vương Gia, cũng chỉ là nói mấy câu mà thôi, cũng không nhất định sẽ như thế nào.

Chỉ là ma ma kia truyền lời nói xấu, chỉ sợ càng truyền đi càng bị biến đổi, cho nên không thể không nói trước với lão phu nhân một tiếng.

Còn ma ma nói ra những lời này, ta sẽ đuổi đến điền trang thôi."

Thái Phó phu nhân thở dài nói: "Nếu nàng không có tâm, cũng sẽ không.

.

.

.

.

.

.

Thôi, ta vẫn nên tranh thủ thời gian gả nàng ra ngoài thôi, tránh giữ lại một người có thể gieo họa."

Thái Phó phu nhân cáo từ thì Hạ Trọng Phương âm thầm thở phào.

Tới ngày hai mươi tháng ba, Giản phủ liền truyền lời tới, nói là Giản Mộc Lam sẽ gả cho Tam công tử của Nghiêm gia.

Tam công tử Nghiêm gia năm nay mười tám tuổi, không tính là nhân tài hết sức xuất chúng, nhưng rất trung hậu, vả lại có phụ huynh hỗ trợ cũng không lo tiền đồ.

Mặc dù Giản Mộc Lam âm thầm ái mộ Trầm Tử Trai, nhưng cũng biết, đến vương phủ làm trắc phi thì không bằng đến Nghiêm gia làm chính thất, cũng liền bỏ tâm tư kia đi, một lòng đợi gả.

Thái Phó phu nhân thấy nàng an phận, lúc này mới yên lòng.

Hạ Trọng Phương nghe được tin Giản Mộc Lam gả cho người cũng là lúc chuẩn bị đồ cưới cho Vũ Văn Thực.

Trong cung đã là chọn ngày lành, vào mùng tám tháng tư Vũ Văn Thực sẽ được xuất giá.

Trước khi gả ra ngoài, Vũ Văn Thực cũng có chút hốt hoảng, chạy đến tìm Hạ Trọng Phương lãnh giáo đạo làm thê.

Ban đầu nàng ta quấn lấy Trầm Tử Trai, nên Hạ Trọng Phương không thể có hảo cảm, nhưng bây giờ Vũ Văn Thực chuẩn bị gả cho Giản Mộc Huyền, không hề quấn lấy Trầm Tử Trai nữa, nàng nhìn Vũ Văn Thực lại thấy thuận mắt, tất nhiên cũng nói chút quy củ của Giản phủ cho nàng nghe.

Vũ Văn Thực còn sợ mình không nhớ được, phải để Bối Nhi giúp mình ghi lại, lại nói: " Vương phi ở Giản phủ một thời gian, chắc cũng hiểu rõ tính tình mọi người."

Hạ Trọng Phương cười nói: "Công chúa cũng không cần lo sợ như vậy, thật ra mọi người ở Giản gia đều dễ sống chung.

Vả lại Thái Phó phu nhân thương yêu nhất là tôn nhi tôn nữ, ngươi gả qua đó, nàng yêu ai yêu cả đường đi, tất nhiên cũng sẽ thương yêu ngươi."

Vũ Văn Thực cũng đã gặp Thái Phó phu nhân mấy lần, nghe Hạ Trọng Phương nói vậy, nói: "Vương phi phúc hậu, bộ dáng Thái Phó phu nhân lại giống vương phi, tự nhiên cũng phúc hậu.

Nhưng ta sợ phu nhân mới là người không dễ ở chung."

Hạ Trọng Phương vừa nghe, thì biết rõ Vũ Văn Thực là nghe người ta nói xấu, liền nói: "Trong phủ có lão phu nhân, vả lại ngươi là công chúa Việt Quốc, chỉ cần không thái quá, phu nhân cũng sẽ không làm khó đâu."

Vũ Văn Thực nghĩ vậy cũng phải, tự mình tha hương đến nơi này, hiện giờ càng lúc càng nhát gan, Bạch thị mà có can đảm hà khắc nàng, nàng liền vào cung cáo trạng, để lão hoàng đế làm chủ cho nàng.

Tương lai Tề vương làm tân hoàng đế, cũng có thể làm chủ cho nàng.

Đến mùng tám tháng tư, Tề Vương phủ liền diễn tấu, sáo và trống, coi Vũ Văn Thực như muội muội gả đến Giản phủ.

Gả Vũ Văn Thực xong, Hạ Trọng Phương cũng nhẹ một hơi.

Tiền ma ma lại nói: "Vương phi, trong phủ còn có Tất cô nương cùng Mai cô nương, hai người này là do hoàng thượng ban tặng, Vương Gia sớm muộn cũng phải thu họ, người cũng phải đề phòng."

Thật ra Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng rầu rĩ muốn chết, họ bị ban thưởng đến vương phủ cũng đã mấy năm rồi, nhưng vạt áo của Trầm Tử Trai cũng không đụng được, lại càng không nghĩ đến vị trí trắc phi rồi.

Lúc trước Tề Vương phủ do Trầm Ngọc Tiên quản lý phủ vụ, cũng để cho họ hiệp trợ, trong phủ cũng có chút địa vị.

Bây giờ là Hạ Trọng Phương quản lý phủ vụ, cũng không dùng đến họ, tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ ngay cả một a hoàn bình thường họ cũng không bằng.

Tất Nguyệt Nhan nghĩ tới lúc đầu Trầm Tử Trai đã không động vào nàng, giờ đây tuổi xuân đẹp nhất của nàng đã dần dần trôi qua, đã hơn hai mươi tuổi, hắn càng không đụng, nhất thời cũng nản lòng thoái chí.

Mai Đồng nhỏ hơn Tất Nguyệt Nhan hai tuổi, mặc dù còn có chút hi vọng, nhưng vừa nghĩ tới việc Trầm Tử Trai sắp được phong Hoàng thái tôn rồi, nếu muốn nạp trắc phi, tự có bó lớn cho hắn lựa chọn, sao hắn có thể nạp họ?

Tất Nguyệt Nhan tự đánh giá hồi lâu, nói: "Tề vương sau này sẽ kế thừa đại vị, khi đó người của Tề vương phủ đều sẽ có tương lai.

Chúng ta không thể làm trắc phi cho Tề vương nhưng nếu có thể để vương phi làm chủ, gả cho một quản sự vương phủ tương lai cũng là có tiền đồ."

Mai Đồng nghe vậy, ánh mắt sáng lên, nói: " Lời này của Nhan tỷ tỷ cực kỳ chí lý, chỉ là, chúng ta làm thế nào để lấy lòng vương phi, tỏ ý trung thành đây?"

Tất Nguyệt Nhan trầm ngâm nói: "Tất nhiên là phải đi tìm Tiền ma ma rồi."

Cách mấy hôm sau, Tiền ma ma liền đến trước mặt Hạ Trọng Phương bẩm báo, nói Nguyệt Nhan và Mai Đồng muốn cầu kiến nàng.

Hạ Trọng Phương đang bận, giương mắt nói: "Họ có chuyện gì sao?"

Tiền ma ma cười nói: "Họ nói mình chỉ cầu vương phi cho họ làm một quản sự nương tử."

Hạ Trọng Phương nói: " Quản sự nương tử của Vương phủ đều là thê thất của các quản sự, hai người họ lại chưa gả, nếu là làm quản sự nương tử thì sẽ phải ló mặt ra ngoài làm việc, họ có thể tiếp nhận sao?"

Tiền ma ma nói: "Vương phi không hiểu ý của các nàng à?"

Giờ Hạ Trọng Phương mới phản ứng kịp, cười nói: "Nói như vậy, là các nàng cầu xin ta gả các nàng cho quản sự, để làm quản sự nương tử sao?"

Tiền ma ma gật đầu nói: "Các nàng đã nghĩ thông suốt chuyện Vương Gia sẽ không nạp họ, họ liền quyết định gả cho quản sự, như vậy sau này sẽ có chỗ đứng vững chắc ở vương phủ, không rơi vào tình thế khó khăn."

Hạ Trọng Phương nghe vậy, liền đểTiền ma ma gọi Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng đi vào.

Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng thấy Hạ Trọng Phương liền vội bái kiến, lại nhìn lén Hạ Trọng Phương một chút, hai người họ không thừa nhận cũng không được, bây giờ Hạ Trọng Phương đã không còn là bộ dáng lúc các nàng mới gặp gỡ nữa, mà đã rất có phong phạm vương phi, nàng quét mắt một vòng họ không tự chủ được mà mềm chân.

Hạ Trọng Phương thấy các nàng không kiều diễm bằng quá khứ, cũng biết gần đây họ đang lo sợ, chỉ sợ bị nàng nắm được sai lầm, bị đuổi ra vương phủ.

"Ngồi đi, nghe Tiền ma ma nói, các ngươi muốn làm quản sự nương tử sao?" Hạ Trọng Phương lên tiếng hỏi thăm.

Lúc này Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng mới ngồi xuống, nghe Hạ Trọng Phương hỏi thăm, lại vội vàng đứng lên, đáp lời: " Mặc dù chúng nô tỳ thô kệch nhưng cũng biết chữ, biết tính sổ, chỉ mong có thể vì vương phi mà phân ưu!"

Hạ Trọng Phương cười một tiếng nói: "Nhưng quản sự nương tử, đều là phụ nhân."

Tất Nguyệt Nhan vội vàng nói: "Nghe nói vương phi đang chọn thê thất cho mấy vị quản sự trong phủ, nếu có thể, chỉ cầu vương phi làm chủ cho chúng ta, liền.

.

.

.

.

."

Tới muộn, Hạ Trọng Phương gặp Trầm Tử Trai, đã nói chuyện Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng cầu xin nàng gả họ cho quản sự vương phủ.

Trầm Tử Trai chỉ nói: "Nàng an bài tốt là được."

Hạ Trọng Phương nghe được lời này, tất nhiên cũng yên lòng.

Tới ngày hôm sau, lại triệu kiến Tất Nguyệt Nhan, Mai Đồng, hỏi một phen, liền làm chủ gả các nàng cho hai vị quản sự trẻ tuổi chưa có hôn phối của vương phủ.

Hai vị quản sự trẻ tuổi chưa từng gặp qua Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng, bởi vì biết các nàng được người trong cung ban thưởng xuống, thậm chí còn không dám nhìn nhiều, đột nhiên nhận được tin tức, nói là vương phi làm chủ, cho phép Tất Nguyệt Nhan, Mai Đồng gả cho bọn họ, tất nhiên mừng như điên.

Chờ đợi cơ hội, hai vị quản sự này liền đi bái kiến Hạ Trọng Phương bày tỏ sự trung thành.

Hạ Trọng Phương tất nhiên lại khen ngợi và khuyến khích một phen, mới để bọn họ lui xuống.

Tề Vương phủ còn có mấy a hoàn muốn leo lên cành cây cao, nhưng mắt thấy Hạ Trọng Phương để Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng gả cho hai vị quản sự, mà Trầm Tử Trai vẫn sủng ái nàng như cũ, liền có lời đồn lặng lẽ xuất hiện nói Trầm Tử Trai thịnh sủng Hạ Trọng Phương, nữ nhân khác sẽ không lọt vào mắt hắn.

Mấy năm trước Trầm Tử Trai bệnh nằm tại giường, nhiều lần thiếu chút nữa mất mạng, lại bị thái tử và Trầm Tử Hữu uy hiếp, lo lắng đề phòng sống qua ngày.

Bây giờ uy hiếp được giải trừ, hắn lại được chưởng quản Binh bộ, dần dần có danh vọng, có lẽ còn được phong Hoàng thái tôn, đợt này tâm tình cũng vô cùng vui vẻ, nghe được lời đồn, nói hắn độc sủng Hạ Trọng Phương thì cũng chỉ cười một tiếng, cho qua, còn đến hỏi nguyện vọng của Hạ Trọng Phương, muốn cưng chiều nàng một lần.

Hạ Trọng Phương nghe Trầm Tử Trai hỏi đến nguyện vọng, đã có chuẩn bị trước, nói: "Khi đó ta mới tám tuổi thôi, lúc ấy có đến một nhà thân thích trong trấn, trước đình nhà thân thích có một cái xích đu, để nữ hài nhi trong nhà có thể đánh đu, lúc ấy liền hâm mộ cực kỳ, chỉ hy vọng một ngày kia, cũng có thể chơi trò ấy."

"Cái này không phải rất dễ dàng sao?" Trầm Tử Trai không khỏi cười mà nói: "Ngày khác ta sẽ cho người làm xích đu ở trong vườn, nàng muốn chơi đu thì tùy thời đều có thể "

Hạ Trọng Phương che miệng cười nói: "Bây giờ ta là vương phi rồi, sao còn có thể học tiểu hài tử, tùy thời đi chơi đánh đu đây?"

Trầm Tử Trai nói: "Sợ cái gì, nàng thích thì chơi thôi?"

Hạ Trọng Phương lắc lắc đầu nói: "Bị người làm trong phủ nhìn thấy, cũng không hay."

Trầm Tử Trai bật cười, "Như vậy đi, ta vẫn sẽ sai người làm xích đu cho nàng, Bổn vương sẽ đẩy xích đu, che chở cho nàng được không?"

Nói thật, điều Hạ Trọng Phương vẫn trông chờ, chính là những điều nhỏ nhỏ thương yêu cưng chiều như vậy, nghe vậy không khỏi nhìn về phía Trầm Tử Trai, nhẹ giọng nói: "Vương Gia có thể ở nhà tự mình tạp vụ, đẩy xích đu cho ta sao?"

Trầm Tử Trai kéo Hạ Trọng Phương, áp vào tai nàng nói: "Phương nương, bản thân nàng gả cho Bổn vương cũng vẫn lo lắng hãi hùng, bây giờ lại phải xử lý phủ vụ, rốt cuộc nàng cũng không được trải qua những ngày khoan khoái.

Chỉ là chơi xích đu cùng nàng thôi, Bổn vương sao có thể không làm được?"

Hạ Trọng Phương dựa vào ngực Trầm Tử Trai, khép mắt nói: "Cám ơn Vương Gia!"

Trầm Tử Trai thấy mi nàng khẽ rung, dáng vẻ cực cảm động, không khỏi hôn nàng một cái, nói: "Phương nương, mấy năm này, cực khổ cho nàng rồi."

Hạ Trọng Phương mở mắt, hốc mắt sớm đỏ, nhẹ giọng nói: "Vương Gia cũng không dễ dàng gì."

Trầm Tử Trai hôn Hạ Trọng Phương, nói nhỏ: "Đợi Bổn vương lên làm Hoàng thái tôn, chưởng binh quyền, liền có thể chân chính giữ được địa vị.

Khi đó, chúng ta dĩ nhiên là.

.

.

.

.

." Nói rồi đôi môi dời về phía đôi môi đỏ mọng của Hạ Trọng Phương.

Hạ Trọng Phương mở miệng, mặc cho Trầm Tử Trai ngậm cánh môi, dần dần trở nên mềm yếu.

Trầm Tử Trai phen này triền miên, so với quá khứ càng tỉ mỉ hơn, ôn tồn hơn, nhu tình chân thành.

Một đêm này, Hạ Trọng Phương cảm giác mình chính là một đóa hoa nở rộ, ban đêm phát ra hương thơm, đắm say hồn người.

Crypto.com Exchange

Chương (1-68)