Truyện:Thịnh Sủng - Chương 55

Thịnh Sủng
Trọn bộ 68 chương
Chương 55
0.00
(0 votes)


Chương (1-68)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hạ Trọng Phương nghe ngoài cửa sổ có tiếng động, quát hỏi: "Người nào ở bên ngoài?"

Không hiểu sao, vào lúc này Trầm Tử Trai lại giả tiếng mèo kêu, rồi né qua một bên.

Hạ Trọng Phương nghe tiếng mèo kêu, không nghi ngờ gì, chỉ đến đóng kín cửa sổ, chuẩn bị lên giường đi ngủ.

Một lúc sau, Trầm Tử Trai đi tìm Phương ngự y, bịt mũi nói: "Lão Phương, cả người Bổn vương nóng ran, có phải bổ tâm hoàn có chút không đúng hay không? "

Phương ngự y chẩn mạch cho Trầm Tử Trai, lắc lắc đầu nói: "Vương Gia, người nhiệt huyết sôi trào, rõ ràng là tư xuân, có quan hệ gì với bổ tâm hoàn?"

Trầm Tử Trai buông tay nói: "Mặc kệ là vì sao, ngươi phải có cách để Bổn vương dừng chảy máu mũi chứ?"

Phương ngự y đến gần nói: "Đã sớm dừng lại."

Trầm Tử Trai sờ mũi, lắc đầu một cái, lúc này mới đi ra.

Hắn mới đến trong thư phòng, liền có mật thám tới bẩm, nói đã tra ra chứng cớ Tiểu Ngọc Lan sát hại Chương bà vú.

Trầm Tử Trai gọi Tô Lương vào nói: "Sáng mai đem chứng cớ nộp cho quan phủ, để quan phủ phán quyết cho tốt."

Tiểu Ngọc Lan dám xui khiến Vương Du, muốn độc hại toàn gia Tề Vương phủ, chết không có gì đáng tiếc, chứ đừng nói đến việc tra ra chứng cứ bà ta sát hại Chương bà vú.

Tô Lương nhận lệnh, tự mình đi an bài.

Lần này Quan phủ làm việc cũng mạnh mẽ vang dội, rất nhanh tra ra tất cả chứng cứ phạm tội của Tiểu Ngọc Lan.

Sau khi Vương Du bị đuổi ra khỏi Vương gia, không có mặt mũi nào mà đi tới Giản gia, đành phải đến ở trong trạch viện của Trầm Tử Hữu sống một mình.

Hôm nay nàng ta mới nghe nói quan phủ đã tra ra chứng cớ Chương bà vú là bị Tiểu Ngọc Lan sát hại, không phải do trượt chân rơi xuống giếng, chỉ sợ lần này Tiểu Ngọc Lan nhất định sẽ phải chịu tử tội.

Sắc mặt Thị Cầm trắng bệch, nhất nhất bẩm lại những gì đã nghe được cho Vương Du, lại nói: "Du nương, để cứu di nương người phải đi cầu Phương gia thôi.

Phương tán lang dù sao cũng là phu quân của di nương, không thể thấy chết không cứu."

Vương Du lắc đầu nói: "Vô dụng thôi! Nhi tử của Phương tán lang - Phương Chấp Bình là Quận mã của Tề Vương phủ, lúc này hắn còn muốn phủi sạch quan hệ với di nương ấy chứ, sao lại chịu đi cứu người? Vả lại lúc trước di nương bị định tội xúi giục, hắn còn không chịu đi cứu, giờ là tử tội, hắn càng không ra tay."

Thị Cầm nói: "Vậy di phu nhân chỉ có thể đợi chết?"

Vương Du tằng hắng một cái nói: "Bây giờ Tề vương được thế, nếu mẫu thân chịu giúp ta cầu xin Tề vương một tiếng, di nương có thể được cứu."

Thị Cầm nghe lời này, cũng hiểu ý là muốn đi cầu xin Vi Thanh Mi, liền nói: " Lần trước phu nhân đã đuổi người đi, còn giúp đỡ người sao?"

"Mẫu thân thương yêu ta mới có thể nổi giận như vậy." Vương Du cầm tay Thị Cầm nói: "Ngươi đi Vương gia bẩm báo nói ta bệnh sắp chết, muốn gặp mẫu thân lần cuối.

Nếu mẫu thân đồng ý gặp ta, không chừng di nương sẽ được cứu."

Vi Thanh Mi nghe tin Vương Du bệnh sắp chết, lập tức đến Tề Vương phủ tìm Phương ngự y, nói: "Sức khỏe Du nương vẫn luôn yếu, nhờ thuốc của Phương ngự y thân thể mới có chuyển biến tốt.

Nghe nói giờ lại bị bệnh, ta muốn nhờ Phương ngự y đi khám cho nàng một chút, xem tình huống là như thế nào?"

Phương ngự y đồng ý, nói: "Thể chất Du nương vốn đã yếu, nếu tâm tư quá nặng sẽ dễ sinh bệnh."

Vi Thanh Mi để Phương ngự y dẫn theo ma ma ra cửa, bà không trở về nhà luôn mà ở lại Tề Vương phủ chờ tin tức.

Dù sao cũng là nữ nhi mình nuôi hai mươi năm, đột nhiên nghe nói nàng bị bệnh nặng, cũng vô cùng lo lắng.

Hạ Trọng Phương thấy Vi Thanh Mi đứng ngồi không yên, liền nói: "Mẫu thân, người lo lắng như vậy thì đi đến gặp nàng thôi!"

Vi Thanh Mi lắc đầu nói: "Hôm nay nghe nói quan phủ muốn xử tử Tiểu Ngọc Lan, Du nương liền bị bệnh nặng, không chừng là muốn gặp ta để cầu xin.

Nếu ta gặp nàng, lại phải nhìn nàng cầu xin ta cứu Tiểu Ngọc Lan, ta cũng không cần tự tìm khổ sở."

Hạ Trọng Phương nghĩ tới việc lúc trước Tiểu Ngọc Lan giả mạo làm thân mẫu của mình, mặc kệ là thật lòng hay giả dối, thì bà ta cũng quan tâm đến nàng một thời gian, lúc này cũng có chút khó chịu, nhưng lại nói: "Cũng do bà ta tự gây nghiệt."

Vương Du chờ cả ngày không thấy Vi Thanh Mi tới đây, lại thấy Phương ngự y tới bắt mạch thì biết rõ, Vi Thanh Mi không chịu tới gặp nàng ta, nhất thời không khỏi rơi lệ.

Phương ngự y chẩn mạch cho Vương Du, chỉ nói tâm trạng được thả lỏng thì bệnh liền hết, nhưng hắn vẫn mở hòm khai thuốc, xong mới cáo từ.

Vi Thanh Mi ở Tề Vương phủ đợi một lúc thì Phương ngự y tới, hỏi được là bệnh của Vương Du chỉ bị bệnh nhỏ liền thở phào một cái, đứng dậy cáo từ.

Hai ngày sau, Vương Du nghe tin Tiểu Ngọc Lan qua đời.

Tiểu Ngọc Lan cũng biết mình không thoát khỏi tử tội, bởi vậy đập đầu vào tường ở phòng giam, tự sát bỏ mình.

Nghe tin, Vương Du té xỉu trên đất, mấy ngày sau thật sự bị bệnh nặng đến không thể rời giường.

Phương đại hộ niệm tình có một chút tình cũ với Tiểu Ngọc Lan, liền để người đi tới phòng giam nhặt xác, lo chuyện an táng.

Hạ Trọng Phương nghe nói Tiểu Ngọc Lan chết rồi, cũng thấy thương cảm một lần.

Trầm Tử Trai nghe tin này khi đang nói chuyện với Phương ngự y.

Nhất thời có một ma ma đến tìm Phương ngự y, thấy Trầm Tử Trai cũng ở đây, vội vã hành lễ, thở gấp nói: "Diệp nương tử sắp sinh, Vi thiếu gia luống cuống tay chân không biết làm gì cả!"

Trầm Tử Trai vừa nghe, liền hỏi "Đã bẩm cho vương phi chữa? Bà đỡ đâu?"

Ma ma nói: "Nô tài vừa đi qua bẩm báo cho vương phi, vương phi đã dẫn người đi qua đó, sau đó sai nô tài tới gặp Phương ngự y một chuyến."

Phương ngự y vừa nghe vậy không nghĩ ngợi nhiều liền đi theo ma ma.

Trầm Tử Trai chỉ đành phải trở về thư phòng, chiều nay cũng không ngủ được bao lâu, sau khi ngủ dậy, hắn liền phái người đi hỏi xem Tô Ngọc Diệp sinh chưa?

Lục Mộng đi một hồi lâu, khi trở về, sắc mặt vui mừng nói: "Vương Gia, Diệp nương tử sinh một nam hài, mẹ tròn con vuông, Vi thiếu gia mừng rỡ đến mức không phân biệt được Đông Nam Tây Bắc, cứ cười khúc khích!"

"Thật tốt quá!" Trầm Tử Trai cũng rất vui vẻ.

Tề Vương phủ ít con cháu, hiện giờ mặc dù Vi Thiên Trạch không phải là người Tề vương phủ, nhưng nếu hắn ở tại Tề Vương phủ, hắn có nhi tử, cũng coi như Tề vương phủ có chuyện vui.

Đêm nay, Hạ Trọng Phương vẫn canh giữ ở ngoài phòng sanh của Tô Ngọc Diệp, cho đến khi nghe được mẫu tử Tô Ngọc Diệp bình an, vội để người đi bưng canh cho Tô Ngọc Diệp uống... , lại vào xem mẫu tử các nàng, dặn dò bà vú mấy câu, lúc này mới đi xuống nghỉ ngơi.

Tô Ngọc Diệp ngủ nửa ngày, khi tỉnh lại liền để bà vú ôm tiểu oa nhi đi vào, lại hỏi: "Nhi tử của chúng ta được công công đặt tên rồi sao?"

Vi Thiên Trạch cười nói: "Dĩ nhiên là người phụ thân là ta đặt tên rồi, Tên con là Vi Kỳ."

Tô Ngọc Diệp đọc lại một lần, chữ Kỳ có ý là ngọc ý rất may mắn, liền cười nói: "Cái tên này không tệ."

Vi Thiên Trạch thấy Tô Ngọc Diệp tinh thần không tệ, liền nói: "Đột nhiên nàng muốn sinh, tối hôm qua vương phi ở ngoài phòng sanh một đêm, nhất nhất an bài nhân thủ, cũng vô cùng tận tâm."

Tô Ngọc Diệp cười nói: "Vương phi càng ngày càng có phong phạm, bây giờ không cần Quận chúa giúp một tay, nàng cũng có thể độc lập xử lý phủ vụ rồi."

Thời gian này Hạ Trọng Phương không để ý đến Trầm Tử Trai, một lòng quan tâm phủ vụ, cũng phát hiện ra chỉ cần biết xem sổ sách, an bài, xử lý phủ vụ cũng không phải là rất khó.

Nàng ngủ một giấc thì có ma ma tới bẩm chuyện, chỉ trong chốc lát, nàng đã hỏi xong rồi đuổi ma ma đi nha.

Tiền ma ma ở bên cạnh hầu hạ, cười nói: "Vương phi làm việc càng ngày càng trôi chảy."

Hạ Trọng Phương cười nói: "Không như vậy thì trong phủ này ta sẽ không đất đặt chân."

Mấy ngày nay Trầm Ngọc Tiên không biết động tâm tư gì, luôn trái ý với Hạ Trọng Phương hơn nữa còn dẫn Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng xử lý phần lớn phủ vụ, hình như không nghĩ gì đến Hạ Trọng Phương.

Tiền ma ma hiểu suy nghĩ của Hạ Trọng Phương, thầm nói: "Không biết Quận chúa nghĩ gì thế? Chủ mẫu Tề vương phủ nói cho cùng là vương phi, cũng không phải là Quận chúa!"

Hạ Trọng Phương nói: "Quận chúa quản phủ vụ nhiều năm, giờ muốn nàng ta buông tay sao nàng ta có thể đồng ý?"

Tiền ma ma cũng lắc đầu, Trầm Ngọc Tiên vẫn không có bầu được, không có con cháu đời sau, nên muốn giữ một chút quyền lực trong tay sao? Nhưng đối nghịch với vương phi như vậy, có thể tính là làm khó vương phi rồi.

Ngược lại, Hạ Trọng Phương không lo lắng Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng làm ra chuyện gì, chỉ lo lắng Vũ Văn Thực, bởi vậy liền hỏi Tiền ma ma: " Thời gian này Việt Quốc công chúa vẫn an phận sao? Chừng mấy ngày không thấy nàng đi dạo lung tung rồi."

Tiền ma ma nói: "Từ lúc Phương ngự y ở trong vườn trồng dược thảo, nàng liền một ngày ba lượt đi đến vườn dược thảo, cùng dược đồng Trần Kiều vừa nói vừa cười, cũng không tới quấn lấy Vương Gia nữa rồi."

Hạ Trọng Phương ngẩn ra nói: "Đừng nói nàng xem trọng Trần Kiều."

Tiền ma ma sửng sốt nói: "Sẽ không chứ? Thân phận của nàng là gì, Trần Kiều có thân phận gì, căn bản không xứng đôi."

Hạ Trọng Phương nói: "Ngươi để một ma ma nhìn kĩ chút, cũng đừng để xảy ra chuyện gì, đến lúc đó Việt Quốc Sứ giả đến hỏi, vương phủ cũng không tiện giao phó."

Tiền ma ma nói vâng nhưng trong lòng lại nghĩ: Mặc kệ nàng! Chỉ cần không quấn lấy Vương Gia là tốt rồi.

Hạ Trọng Phương vừa nghe ma ma bẩm báo, nói Vũ Văn Thực và Giản Mộc Huyền cùng đi dạo Kinh Thành, đang có chút ngạc nhiên, hôm nay nghe được tin nàng và Trần Kiều vừa nói vừa cười, lại nghĩ thầm: Nữ tử Việt Quốc quả nhiên cởi mở không giống nữ tử Cảnh quốc.

Mấy ngày nay Vũ Văn Thực si mê Giản Mộc Huyền.

Mấy ngày trước Giản Mộc Huyền là người đưa Thái Phó phu nhân tới Tề Vương phủ.

Khi hắn đi tìm Phương ngự y nói chuyện, nghe nói Phương ngự y ở vườn, liền đi tới, vừa đúng lúc Vũ Văn Thực cũng đang ở đây, cùng hàn huyên mấy câu, nghe nói Vũ Văn Thực tới Kinh Thành đã một thời gian, nhưng vẫn còn rất nhiều địa phương chưa đi đến, liền tỉ mỉ miêu tả, cười nói: " Nói đi nói lại, mấy năm trước Vương Gia bệnh nằm tại giường, tất nhiên không đi dạo phố, giờ lại chưởng quản Binh bộ, càng không thể dẫn nàng đi ngắm phong cảnh, nếu nàng thật lòng muốn đi ngắm phong cảnh, không bằng nhờ ta đi... ta sẽ dẫn nàng đi xem một chút."

Vũ Văn Thực nghe vậy, quả nhiên nói: "Giản công tử dẫn ta đi xem một chút đi!"

Giản Mộc Huyền thấy Vũ Văn Thực là công chúa ngoại quốc hết sức mới mẻ, trong lòng không nghĩ nàng giống những cô nươngbình thường khác, nghe nàng nhờ liền vội đáp ứng.

Hôm ấy, Giản Mộc Huyền dẫn Vũ Văn Thực đi dạo hơn nửa Kinh Thành, ăn xong nhiều đồ ăn vặt, tới muộn mới đưa nàng trở về Tề Vương phủ.

Sau đó, Vũ Văn Thực vẫn hỏi thăm chuyện của Giản Mộc Huyền, không đi dây dưa Trầm Tử Trai nữa.

Lại nói sau khi Tô Ngọc Diệp sinh hạ nam tử không lâu, Tề Vương phủ lại có chuyện vui, Lữ Bát Nương có thai rồi.

Lúc dùng đồ ăn sáng, Lữ Bát Nương vừa ăn điểm tâm, vừa khoa tay múa chân nói: "Thật không thể tưởng tượng rằng nơi này đã có một tiểu oa nhi rồi."

Phương ngự y chặn nàng lại, nói: "Không cần khoa tay múa chân, ăn cơm thật ngoan đi!"

Lữ Bát Nương cười hắc hắc, vội đoan chính ngồi ăn cơm.

Bọn họ vừa ăn xong, thì có ma ma và a hoàn tới chúc mừng Lữ Bát Nương.

Hạ Trọng Phương cũng nghe tin, vội đến thăm, cười nói: "Biết lúc nào?"

Lữ Bát Nương nói: "Chính là tối hôm qua.

Ta cảm thấy ngực buồn buồn, nên để cho lão Phương chẩn mạch, hắn liền chẩn ra như vậy."

Hạ Trọng Phương cười ra tiếng, nói: "Bát Nương, sao ngươi lại học Vương Gia gọi là lão Phương vậy? Gọi thế cũng không hay."

Lữ Bát Nương cũng cười ha ha, nói:"Ta với lão Phương là phu thê nhưng bảo ta gọi lang quân, cứ có cảm giác buồn nôn."

Hạ Trọng Phương vỗ trán, nhất thời cười nói: "Còn phải phái người đến Phương gia báo tin mừng, để người của Phương gia cũng vui mừng một chút."

Phương ngự y cười nói: "Đang muốn phái người đi báo tin mừng đây!"

*****

Cuối năm tất cả các phủ đều thiết yến, lần lượt mời Hạ Trọng Phương tới dự tiệc, nên sau đó, Hạ Trọng Phương cũng phải trả tịch.

Khi vương phủ thiết yến, cũng chỉ mời mấy phu nhân hay qua lại tới dự tiệc, đương nhiên Thái Phó phu nhân và Vi Thanh Mi cũng đến.

Đi theo Thái Phó phu nhân tới dự tiệc, có Giản Mộc Huyền và Giản Mộc Lam.

Giản Mộc Lam mười sáu tuổi, dung nhan như hoa như ngọc, Giản phủ đang muốn giúp nàng chọn một phu quân tốt, nên đợt này Thái Phó phu nhân dẫn nàng đến dự tiệc khắp nơi.

Hôm nay Thái Phó phu nhân nghe nói có Thị Lang phu nhân cũng tới dự tiệc, vừa đúng trong nhà Thị Lang phu nhân có một nhi tử chưa đón dâu, hỏi thăm tuổi cùng tướng mạo đều không tệ, vì vậy dẫn Giản Mộc Lam tới đây, nếu Thị Lang phu nhân cũng có ý, tự nhiên muốn xem ý tứ bên đó một chút.

Gần đây Vi Thanh Mi nghe nói Vương Du bệnh nặng, rốt cuộc cũng thấy buồn lòng, tới đây cũng là mượn cớ tới giải sầu.

Hai người gặp nhau thấy Thái Phó phu nhân mang Giản Mộc Huyền và Giản Mộc Lam tới dự tiệc, tự nhiên tiến lên chào hỏi, cười nói: "Lam cô nương càng ngày càng xinh xắn."

Giản Mộc Lam xấu hổ nói: "Phu nhân lại giễu cợt ta?"

Ngược lại, Thái Phó phu nhân cười nói: "Bàn về xinh đẹp, nàng sao có thể vượt qua Phương nương? Vẻ ngoài Phương nương lúc trước cũng đã rất xuất sắc, nhưng cũng không thể phân cao thấp với Thanh nhi, bây giờ qua hai năm tinh dưỡng, da trắng mịn, càng thêm xinh xắn."

Vi Thanh Mi cười nói: "Lam cô nương xinh đẹp như hoa, còn có sức sống thanh xuân, cũng không thua Phương nương."

Mọi người đang nói chuyện, thì có Vũ Văn Thực nghe nói Giản Mộc Huyền tới chạy tới gặp, cười nói vui vẻ.

Vi Thanh Mi nhìn một cái, kinh ngạc nói: "Huyền ca nhi và vị Công chúa Việt Quốc này hình như hết sức quen thuộc."

Thái Phó phu nhân nói: " Lần trước Huyền ca nhi dẫn nàng đi dạo Kinh Thành, sau đó nàng thường chạy đến Giản phủ tìm Huyền ca nhi, Giản phủ cũng không thể ngăn nàng ngoài cửa được, vào lúc này lại.

.

.

.

.

."

Vi thanh Mi đáp: "Nàng xem trọng Huyền ca nhi sao?"

Thái Phó phu nhân nói: "Huyền ca nhi đang nghị hôn rồi, sao sẽ cùng nàng?" Nói rồi cho người đi gọi Giản Mộc Huyền tới đây.

Vũ Văn Thực mới cùng Giản Mộc Huyền nói mấy câu, đã có người tới đem Giản Mộc Huyền đi, không khỏi thầm nói: " Không vui chút nào."

Thị nữ Bối Nhi của Vũ Văn Thực nói: "Công chúa, chúng ta tới Cảnh quốc cũng được mấy tháng rồi, lúc nào thì trở về đây?"

Vũ Văn Thực đáp: "Ta thích Cảnh quốc, không muốn về."

Bối Nhi nhỏ giọng nói: "Nhưng chúng ta không thể ở tại Tề Vương phủ, hình như vương phi không thích chúng ta."

Vũ Văn Thực nhíu nhíu mắt nói: "Sáng mai ta đi cầu kiến Hoàng đế Cảnh quốc, để hắn ban hôn, ta muốn gả cho Giản Mộc Huyền."

"Công chúa nói thật chứ?" Bối Nhi giật mình: "Không lấy Tề vương nữa ạ?"

Vũ Văn Thực đáp: "Tề vương vẫn không để ý tới ta, Giản Mộc Huyền lại đối tốt với ta.

Vả lại hắn chưa đón dâu, không cần hưu thê tái giá, như vậy tốt hơn."

Bối Nhi kinh ngạc nói: "Công chúa thay lòng?"

Vũ Văn Thực nói: "Không phải thay lòng, là cảm giác Giản Mộc Huyền thích hợp với ta hơn."

Bên kia, Trầm Ngọc Tiên nghe Thái Phó phu nhân đã tới, tự nhiên đi ra ngoài gặp mặt, chào đón Giản Mộc Lam, cũng khen nàng ta mấy câu, sau đó liền lôi kéo Giản Mộc Lam ngồi một chỗ nói chuyện.

Giản Mộc Lam là thứ nữ, lúc trước vẫn bị Giản Mộc Thanh đè ép, sau khi Giản Mộc Thanh xuất giá, nàng cũng dần dần lộ ra sự thông minh, giờ thấy Trầm Ngọc Tiên thân thiết với mình như vậy, trong lòng âm thầm thấy hài lòng.

Trầm Ngọc Tiên thấy Giản Mộc Lam là người có phẩm độ, tướng mạo hòa khí, đáng tiếc là thứ nữ, nếu không, nhất định có thể chọn một phu quân tốt.

Nhưng chính bởi vì là thứ nữ, nếu để nàng làm trắc phi thì nàng ta sẽ nguyện ý chứ?

Nấu Hạ Trọng Phương không để ý tới ca ca, Bản Quận chủ liền vì ca ca mà nạp một vị trắc phi vào phủ vì Tề Vương phủ khai chi tán diệp.

Trầm Ngọc Tiên có ý định này nên nhìn người được mời đến dự tiệc còn chưa tới đủ, liền kéo Giản Mộc Lam nói: "Lam cô nương còn chưa đi dạo vườn hoa của vương phủ vườn đi? Bản Quận chúa đi dạo với ngươi một chút nhé."

Trầm Ngọc Tiên thân thiện như vậy, Giản Mộc Lam thụ sủng nhược kinh, tự nhiên sẽ không cự tuyệt, vội đi nói với Thái Phó phu nhân một tiếng, lúc này mới đi dạo cùng Trầm Ngọc Tiên.

Trầm Ngọc Tiên dẫn Giản Mộc Lam đi dạo một hồi, đến khi thấy Trầm Tử Trai đang từ thư phòng ra ngoài, liền vòng đường trở về chỗ ngồi, đi tới chỗ Trầm Tử Trai.

Mấy ngày nay Trầm Tử Trai lại đào ra mấy người của Tứ Vương Gia ở Binh bộ, tâm tình đang sảng khoái, bởi vậy vừa nghị sự xong, nghĩ đến việc hôm nay Hạ Trọng Phương thiết yến, tự nhiên muốn đi ra ngoài giúp nàng, mới đi ra khỏi cửa thư phòng không bao xa, thì thấy Trầm Ngọc Tiên dẫn một vị cô nương vừa đi vừa nói chuyện, nhất thời liền gọi một câu.

Trầm Ngọc Tiên dẫn Giản Mộc Lam tiến lên hành lễ, cười giới thiệu: "Vị này là Giản phủ Lam cô nương, muội muội Thanh cô nương."

Lúc trước tuy Trầm Tử Trai có gặp qua Giản Mộc Lam, nhưng chẳng qua là nhìn thấy ở xa xa, vả lại phần lớn là một nhóm người tụ tập một chỗ, tự nhiên không để ý đến nàng ta nhiều, lúc này nghe Trầm Ngọc Tiên giới thiệu, liền nhìn Giản Mộc Lam, cười gật đầu một cái.

Đây là lần đầu tiên Giản Mộc Lam nhìn thấy Trầm Tử Trai ở khoảng cách gần như vậy, nhất thời tim đập loạn, nàng luôn nghe người ta nói Tề vương tuấn mỹ như thế nào, nhưng lúc trước chỉ có thể nhìn liếc qua một chút, không có nhiều cơ hội nhìn, hôm nay nhìn thấy hắn, quả nhiên là tuấn mỹ.

Vả lại chẳng mấy chốc hắn sẽ được phong Hoàng thái tôn, về sau tự nhiên sẽ đăng vị làm hoàng đế, hắn.

.

.

.

.

.

.

Trầm Ngọc Tiên thấy Giản Mộc Lam hướng Trầm Tử Trai hành lễ, ngẩng đầu lên lẫn thì mặt đã đó, biết đã có cơ hội, bởi vậy vội vàng nói: "Ca ca giúp ta dẫn Lam cô nương đi ra ngoài đi, ta muốn đi đổi một bộ xiêm y khác." Nói rồi không đợi Trầm Tử Trai đáp ứng, nàng ta liền quay đầu rời đi.

Trầm Tử Trai quay đầu nhìn, lại không thấy có ma ma và a hoàn nào đi qua, Giản Mộc Lam cũng không mang theo nha hoàn, cũng sợ nàng ta có sơ xuất gì, chỉ đành vừa dẫn nàng ta đi về phía trước, vừa hỏi mấy câu.

Trái tim Giản Mộc Lam thình thịch, nàng tuy là tiểu thư Giản phủ, nhưng vì là thứ xuất, phương diện chung thân đại sự cũng không bằng Giản Mộc Thanh được, bởi vậy kéo dài tới giờ còn chưa đính hôn.

Lúc này thấy Trầm Tử Trai, nghĩ đến một loại khả năng, không tự chủ được liền đỏ mặt.

Trầm Tử Trai vừa nói chuyện, tình cờ nhìn thấy nụ cười ngượng ngùng của Giản Mộc Lam, ngược lại dừng bước, cười nói: "Cô nương cứ đứng đây, một lát nữa sẽ có người tới dẫn cô đến chỗ dự tiệc." Nói rồi nhanh chóng rời đi.

Giản Mộc Lam si ngốc nhìn bóng lưng Trầm Tử Trai, đợi đến khi không nhìn thấy nữa, mới thu hồi tầm mắt, lại nghĩ lại hành động của Trầm Ngọc Tiên, thì hiểu Quận chúa đang tác hợp cho nàng ta!

Một lát sao, có một ma ma tới dẫn Giản Mộc Lam đi ra ngoài.

Trầm Tử Trai đến bữa tiệc, cùng Hạ Trọng Phương ngồi một chỗ, giúp nàng xã giao với tân khách.

Bởi vì đang ở ngay trước mặt các vị phu nhân, Hạ Trọng Phương không thể làm mặt lạnh với Trầm Tử Trai, nét mặt vô cùng ôn hòa.

Vi Thanh Mi thấy Hạ Trọng Phương và Trầm Tử Trai vừa nói vừa cười, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Giản Mộc Lam có tâm sự, ngược lại nhiều lần không nhịn được mà đi nhìn trộm Trầm Tử Trai, trái tim đập liên tục.

Thái Phó phu nhân đang nói chuyện cùng Thị Lang phu nhân, nên không nhận thấy sự khác thường của nàng ta.

Đêm nay, khi tiệc tan, Trầm Tử Trai vẫn bị Hạ Trọng Phương nhốt ngoài cửa phòng, chỉ đành phải đi thư phòng.

Lần này, Thanh Trúc cũng không nhìn nổi, khuyên Hạ Trọng Phương: "Vương phi, em thấy người nên làm hòa đi! Người còn lạnh lùng với Vương Gia như vậy, ngộ nhỡ.

.

.

.

.

."

Hạ Trọng Phương nhỏ giọng nói: "Thanh Trúc, ta nghĩ như thế nào, ngươi cũng biết, ta chỉ sợ, Vương Gia hắn.

.

.

.

.

.

.

.

Chỉ cần vừa nghĩ đến khi Vương Gia lên làm Hoàng thái tôn, sẽ nạp một đám trắc phi, ta liền không chịu nổi, lúc này, ta cũng không muốn để ý đến hắn."

Thanh Trúc ngạc nhiên, hồi lâu mới nói: "Vương phi, đừng nói là Vương Gia, tất cả lão gia các phủ, có người nào không phải tam thê tứ thiếp? Các phu nhân nếu đều giống vương phi như vậy, thì đều là không cần sống nữa."

Hạ Trọng Phương cắn môi nói: "Ta hiểu rõ, ta muốn độc bá hắn, là quá mức si tâm vọng tưởng.

Cho nên, không bằng bây giờ ta liền bỏ hắn qua một bên, về sau cũng không cần quá đau lòng."

Thanh Trúc chảy mồ hôi, khuyên nhủ: "Vương phi, Vương Gia không cho ngài chỗ dựa, không có sủng ái, thì người có dưỡng dục Hiền ca nhi cũng không có chỗ đặt chân ở vương phủ."

Tiền ma ma cũng khuyên mấy câu, sau đó vì vừa rồi Thanh Trúc đã nháy mắt ra hiệu, hai người liền ra ngoài nói thầm vài câu.

Đợi thô sử ma ma lấy nước tắm cho Hạ Trọng Phương, Tiền ma ma liền đuổi bà ta đi sau đó thối lui ra ngoài, để Hạ Trọng Phương một mình ở bên trong.

Hạ Trọng Phương đợi một hồi, không thấy Thanh Trúc và Tiền ma ma đi vào hầu hạ, liền hô một tiếng.

Tiền ma ma đang ở ngoài cửa phòng, còn Thanh Trúc đi một hồi thì mời được Trầm Tử Trai tới, lải nhải nói: "Vương gia, vương phi đang tắm!"

Trầm Tử Trai mừng thầm, nhỏ giọng nói: "Sẽ có hậu thưởng!"

Tiền ma ma vui vẻ, cũng nhỏ giọng nói: "Cám ơn Vương Gia hậu thưởng!"

Trầm Tử Trai cười một cái, tự động vào phòng, đóng kín cửa phòng.

Hạ Trọng Phương nghe được tiếng bước chân, cho là Thanh Trúc cầm xiêm áo vào, liền sẳng giọng: "Tìm xiêm áo sao lại lâu như thế?" Nàng vừa nói chuyện, đột nhiên cảm giác tiếng bước chân không giống Thanh Trúc, cũng không giống Tiền ma ma, không khỏi nghi ngờ.

Trầm Tử Trai vòng qua bình phong, liếc nhìn Hạ Trọng Phương ngồi ở trong thùng tắm, thanh ti lỏng loẹt, gò má ửng đỏ, bả vai trắng nõn lộ bên ngoài, nàng nghe được động tĩnh, ngẩng đầu lên khiến nửa bên đẫy đà trong mặt nước đung đưa, vô cùng câu hồn, một giọng nói liền vang lên: "Phương nương!"

Hạ Trọng Phương thấy là Trầm Tử Trai, không khỏi đỏ mặt, la ầm lên: "Ngươi... sao ngươi lại vào? Thanh Trúc đâu?"

Trầm Tử Trai đi hai bước đến bên thùng nước, nhỏ giọng nói: "Phương nương, Bổn vương giúp ngươi đấm lưng!" Nói rồi đưa tay phủ trên bả vai Hạ Trọng Phương, nhẹ nhàng xoa nắn.

Đến đây Hạ Trọng Phương cũng biết là Tiền ma ma và Thanh Trúc giở trò, thò tay muốn đấy tay Trầm Tử Trai ra.

Trầm Tử Trai bắt được tay nàng, cầm lên hôn một cái, nói nhỏ: "Phương nương, bảo bối, nàng tha thứ cho Bổn vương một lần đi!" Nói xong, ngậm ngón tay Hạ Trọng Phương, một tấc một tấc hôn.

Hạ Trọng Phương dùng sức muốn rút tay ra, Trầm Tử Trai lại kéo nàng lại, cúi đầu hôn nàng.

Hạ Trọng Phương nghiêng đầu, hung hăng đẩy ra, Trầm Tử Trai khí lực lớn, sớm đem đôi môi nàng ngậm vào miệng, đầu lưỡi tiến vào, quấn lấy cái lưỡi thơm mềm của nàng, nhất quyết không tha.

"Ưmh!" Hạ Trọng Phương giùng giằng, cũng không muốn thấy Trầm Tử Trai được như ý.

Một tay Trầm Tử Trai ôm nàng, một tay đưa vào trong nước, phủ ở nơi đẫy đà, xoa nắn trêu chọc.

Hạ Trọng Phương bị xoa nắn như vậy, mặc dù còn muốn phản kháng, nhưng thân thể đã có chút không nghe lời, mềm nhũn nhất thời ngâm ra tiếng.

"Phương nương, bảo bối, Bổn vương nhớ nàng muốn chết! Nghĩ đến nàng mà không ngủ được." Trầm Tử Trai vừa nói lời trêu chọc, bàn tay vừa lần xuống phía dưới, nâng nách Hạ Trọng Phương, buộc nàng phải đứng lên, nhất thời cúi đầu, chuẩn xác ngậm nơi đẫy đà của nàng, mút vào.

Crypto.com Exchange

Chương (1-68)