Truyện:Thịnh Sủng - Chương 50

Thịnh Sủng
Trọn bộ 68 chương
Chương 50
0.00
(0 votes)


Chương (1-68)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ngày hôm sau, khi Hạ Trọng Phương biết chuyện Vương Du gả cho Trầm Tử Hữu, cực kỳ kinh ngạc nói: "Trước đó một chút tiếng gió cũng không có, đột nhiên liền cầu hôn, còn sắp thành thân?"

Bởi vì hôn sự của Vương Du, Vi Thanh Mi cực kì khổ não, bây giờ Giản gia đã làm chủ hứa hôn Vương Du cho Trầm Tử Hữu, Vương Du lại muốn gả đi, bà muốn cản cũng không phải, nên chỉ nói: "Tứ công tử nhìn cũng không tệ lắm, chỉ là chuyện cầu hôn Du nương có chút quỷ dị, chỉ sợ có dụng ý khác, mà không phải là thật lòng với Du nương."

Hạ Trọng Phương thở dài nói: "Mẫu thân, Du nương muốn gả, liền tùy nàng thôi!"

Vi Thanh Mi bất đắc dĩ nói: "Giản gia làm chủ mọi chuyện, không nghe theo ý nàng thì còn có thể làm thế nào?"

Trầm Tử Hữu muốn thành thân, phụ thân là Tứ Vương Gia không có ở kinh thành, nên tự nhiên hắn phải vào cung bẩm báo tổ phụ là Cảnh Tông Hoàng đế.

Cảnh Tông Hoàng đế thấy Trầm Tử Hữu giao hảo với nhiều thế gia đại tộc, giờ lại muốn thành thân với Vương Du, càng thêm gần gũi với Vương gia và Giản gia nên rất vui mừng, bởi vậy nói: "Đã thành thân thì không thể lang thang như trước, trẫm phong ngươi là Tuần vệ lang, đi theo sở binh mã Ngũ Thành, tuần sát Kinh Thành, cũng có một phần bổng lộc."

Trầm Tử Hữu mừng rỡ, vội tạ ơn.

Hoàng đế phong chức vị cho hắn, chứng tỏ muốn hắn ở lại kinh thành.

Tô Thục phi nghe tin Cảnh Tông Hoàng đế phong chức quan cho Trầm Tử Hữu, nói thầm không hay.

Hoàng đế mặc dù sủng ái Trầm Tử Trai, nhưng sợ Trầm Tử Trai yếu ớt, khó mà chống đỡ được triều chính, giờ thấy Trầm Tử Hữu mọi mặt không tệ, không chừng đã dời tâm tư.

Chuyện Trầm Tử Hữu được phong quan, tất nhiên được truyền ra nhanh chóng, vả lại hắn và Vương Du đã trao đổi thiếp canh, hai nhà đang chuẩn bị hôn sự, khi mọi người gặp hắn, tất nhiên lại cung chúc một phen.

Vương Du mặc dù còn chưa gả, nhưng lần này thiếp canh cũng đã đổi, nên tin tưởng rằng moi chuyện sẽ không trở quẻ, an tâm đợi gả.

Tiểu Ngọc Lan ở Phương gia nghe nói Vương Du gả cho Trầm Tử Hữu, cũng vui mừng đến rơi lệ, chỉ cần Vương Du gả ra ngoài, Phương gia cũng không dám bạc đãi nàng, sẽ phải thả nàng ra ngoài đi lại thôi.

Quả nhiên, khi Vương Du bắt đầu đợi gả thì thái độ của Phương gia đối với Tiểu Ngọc Lan liền thay đổi, mặc dù còn cấm túc nhưng cũng là cơm ngon, thức ăn ngon, hầu hạ tận tâm.

Phương đại hộ nói với Sài thị: "Tứ công tử giao hảo với Tề Vương phủ, lại đi lại với Chấp Bình, chúng ta nên cho chút thể diện, không thể quá mức bạc đãi di nương."

Sài thị đáp: "Đợi Du nương gả cho Tứ công tử, thì còn phải tốt với di nương đó hơn rồi."

Phương đại hộ nói: "Đúng vậy."

Tháng tám thì Vương Du xuất giá, phen này thật sự là phong quang mà gả ra ngoài.

Mọi người hào hứng mà thảo luận: "Đầu tiên định gả cho Tề vương làm trắc phi, không thành, sau có hôn phối với Trầm Tử An, lại không thành, thì ra là chờ gả cho Trầm Tử Hữu!"

"So với việc làm trắc phi, hoặc là thê thất của Trầm Tử An, đương nhiên gả cho Trầm Tử Hữu là tốt nhất.

Trầm Tử Hữu trung hậu thành thật, xem bộ dáng là người một lòng một dạ, Du nương thật hạnh phúc."

Vương Du ngồi trong kiệu hoa, mặc dù không nghe thấy tiếng ngoại nhân thảo luận, nhưng cũng ướt hốc mắt, còn tưởng rằng mình không thể xuất giá, cuộc sống nhiều quanh co trắc trở, không ngờ lại có thể gả cho Trầm Tử Hữu.

Nếu trong tương lai Trầm Tử Hữu có thể áp đảo Trầm Tử Trai, làm Hoàng thái tôn, khi đó mình cũng có thể áp đảo Hạ Trọng Phương, thù cũng sẽ phải báo.

Cũng không phải Vương Du cố chấp, mà là vài chục năm qua, nàng vẫn cho rằng mình chính là nữ nhi của Vương gia, vẫn thanh cao kiêu ngạo, không ngờ lại bị thay đổi thân phận, mọi người nói nàng không phải là nữ nhi Vương gia.

Người nàng vẫn xem thường - Hạ Trọng Phương mới đúng là nữ nhi của Vương gia, cái loại chênh lệch như sông so với biển đó khiến nàng khó chịu.

Tới khi Hạ Trọng Phương đã làm vương phi, nàng lại bị rút hôn sự ba lần, hận oán nỗi tức giân ấy không phải là điều người thường có thể chịu được.

Trong lúc vô tình, nàng đã hận Hạ Trọng Phương, luôn muốn ganh đua với Hạ Trọng Phương, hi vọng mình sẽ sống tốt hơn so với nàng, tất cả đều vượt lên trên nàng.

Ngày sinh thần của Vi Thanh Mi, nàng gặp Trầm Tử An ở sương phòng trong phủ, vốn nàng hoài nghi Trầm Tử An và Hạ Trọng Phương ở đó nơi hẹn hò, nhưng chỉ dám giấu kín trong lòng, cũng không dám để lộ ra ngoài, bởi vì lúc ấy nàng bị Trầm Tử An cợt nhả, càng sợ sự việc ấy sẽ bị người biết, ảnh hưởng tới hôn sự, vì vậy quyết ý quên chuyện gặp phải Trầm Tử An.

Bây giờ rốt cuộc nàng đã xuất giá rồi, nghĩ đến quá khứ, mũi nàng cay xè, thiếu chút nữa lại rơi lệ, chỉ sợ làm xấu lớp trang điểm, ảnh hưởng đến dung nhan mới nhịn được.

Trầm Tử Hữu rước dâu, có người trong cung giúp đỡ tổ chức, bởi vì hắn là Tuần vệ lang, người của sở binh mã Ngũ Thành cũng đến giúp đỡ, cực kỳ náo nhiệt.

Đợi kiệu hoa vào cửa, cúi chào, nghênh vào tân phòng, ngồi trên giường cưới, Vương Du thở phào nhẹ nhõm, lần này, không cần lo lắng bị thoái hôn rồi.

Mặc dù có chút bất tiện để Quý Minh Xuân và Trần Hiên gặp Trầm Tử Hữu, nhưng bọn chúng cũng thay hắn vui mừng, cưới Vương Du, dĩ nhiên là để giao hảo với Vương gia và Giản gia, một khi hoàng thượng do dự chuyện phong Hoàng thái tôn, Vương gia cùng Giản gia lại không cố hết sức giúp Tề vương, vả lại luận đến luận đi, Vương Du cũng coi như là muội muội của Quận mã Phương Chấp Bình.

Trầm Tử Hữu có thể kế vị, Vương Du tự nhiên phong quang, nhà của đối phương cũng mới có lợi.

Sau ba ngày cưới Vương Du lại mặt, cũng về Giản gia trước, buổi chiều mới đến Vương gia.

Vi Thanh Mi vốn đang lo lắng, mắt thấy sắc mặt nàng kiều diễm, thì biết rõ Trầm Tử Hữu đối với nàng cũng không kém, cũng yên lòng.

Không bàn đễn chuyện khác, ít nhất hiện nay, Du nương đã có phu quân rồi.

Vương Du kéo tay Vi Thanh Mi làm nũng nói: "Mẫu thân, vốn trước tiên phải đến Vương gia, nhưng nghĩ tới ta xuất giá từ Giản gia, lại mặt cũng đành phải đi Giản gia trước, mẫu thân chớ có trách ta, không cần vì vậy mà xa lánh, không để ý tới ta."

Nữ nhi nuôi hai mươi năm, quay đầu lại là người của Giản gia, nàng lại mặt cũng đến Giản gia trước, thật ra trong lòng Vi Thanh Mi cũng có chút tư vị, nhưng lúc này nghe Vương Du làm nũng, tâm cũng mềm rồi, sờ đầu nàng nói: "Ngươi do mẫu thân nuôi lớn, mẫu thân sao có thể trách ngươi?"

"Mẫu thân không trách ta thì tốt rồi!" Vương Du cười, lại nói nhỏ: "Tứ công tử đối với ta rất tốt, mẫu thân cứ yên tâm!"

Vi Thanh Mi gật đầu, mắt thấy trời không còn sớm, cũng không giữ Vương Du lâu, chỉ dặn dò một chút lời tâm phúc như mong nàng hảo hảo sống qua ngày, vân vân, .... . !lúc này mới tiễn bọn họ đi về.

Trầm Tử Hữu thấy Vương gia không bài xích hắn, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tới khi trở về phủ, tới tối tự nhiên sẽ ôn nhu săn sóc với Vương Du.

Vương Du suy xét một lúc, cuối cùng quyết định muốn xem Trầm Tử Hữu có thể nhân nhượng mình đến mức nào, liền nói: "Mẫu thân thiếp là di nương nhà Phương đại hộ, thiếp muốn đón người tới sống cùng, không để người bị khi dễ, không biết lang quân có đồng ý không?"

Trầm Tử Hữu cười nói: "Nếu là mẫu thân nàng thì cũng nên tới đây dưỡng lão, làm sao ta lại không chịu?"

Ngày hôm sau, Vương Du cùng Trầm Tử Hữu đến Phương gia.

Phương đại hộ và Sài thị đang nói chuyện, nghe tin Trầm Tử Hữu và Vương Du tới, không khỏi liếc mắt nhìn nhau, vội cho người làm đi mời Tiểu Ngọc Lan ra ngoài, lại đích thân đến nghênh đón Trầm Tử Hữu và Vương Du.

Đây là lần đầu tiên Vương Du đến Phương gia, nên cũng ngồi lại cùng người của Phương gia, thấy Tiểu Ngọc Lan đi ra, không khỏi hô: "Di nương!"

Tiểu Ngọc Lan cũng chân thành đáp lại, bởi vì mấy bữa nay được ăn ngon, sắc mặt không tệ, cũng không nhìn ra bộ dạng bị cấm túc.

Đợi Vương Du nói muốn đón nàng đi dưỡng lão, Tiểu Ngọc Lan khước từ rồi cười nói: "Ta đã gả cho lão gia, là người của lão gia, tự có lão gia nuôi ta, che chở ta, sao có thể đi với các con đây?"

Vương Du có chút ngoài ý muốn, kéo Tiểu Ngọc Lan qua một bên khuyên bảo: "Di nương, người đến sống cùng chúng ta, hiện nay trong phủ cũng không có trưởng bối khác, người đến thì người chính là lão phu nhân trong phủ, ở Phương gia người chỉ là di nương, vì sao lại không đến?"

Tiểu Ngọc Lan chỉ lắc đầu nói: "Ta không đi, tương lai, con sẽ hiểu cái khổ tâm của ta."

Vương Du thấy vậy, cũng không khuyên nữa.

Nàng cũng biết, bọn hắn tới chuyến này, sau lần đó, Phương gia không bao giờ dám bạc đãi Tiểu Ngọc Lan nữa.

Mấy ngày nay Hạ Trọng Phương cũng nhận được hai lá thư, trong đó một phong là Trầm Tử Trai viết, nói bọn họ vào tháng bảy đã lên đường trở về, tháng chín sẽ đến kinh thành.

Một phong khác, là do Lữ Bát Nương viết.

Ở trong thư Lữ Bát Nương mật báo nói Trầm Tử Trai đến Việt Quốc, bởi vì có tướng mạo tuấn tú nên có rất nhiều cô nương tự tiến cử nửa đêm gõ cửa phòng hắn, những đều bị đuổi đi.

Chỉ là có một cô nương, đuổi cũng không đi, bây giờ giống như kẹo mè xửng dính trên người Trầm Tử Trai.

Lần này, cô nương kia quyết tâm đi theo bọn họ trở về Cảnh quốc, nói muốn du lãm Cảnh quốc. Cô nương này, chính là muội muội của Vũ Văn Tiên - Vũ Văn Thực, cũng là công chúa Việt Quốc.

Hạ Trọng Phương xem xong thư, sắc mặt cũng thay đổi, tốt lắm, Trầm Tử Trai, ra cửa còn phải bắt cóc một công chúa Việt Quốc trở về.

Đợi Vi Thanh Mi đến vương phủ, Hạ Trọng Phương liền đem thư Lữ Bát Nương viết cho nàng xem.

Vi Thanh Mi xem xong, trầm ngâm nói: "Nếu đối phương là công chúa Việt Quốc, sẽ không có lý do gì mà làm trắc phi hoặc là làm thiếp, tự nhiên chỉ có thể là hữu duyên vô phận cùng Vương Gia, con không cần lo lắng."

Hạ Trọng Phương nói nhỏ: "Gần đây có rất nhiều lời đồn đại, chỉ sợ bởi vì lời đồn không tốt mà con có thể bị giáng làm trắc phi."

Vi Thanh Mi cũng nghe nói, gần đây bên ngoài có lời đồn nói Hạ Trọng Phương chưa thành hôn mà có con, Hiền ca nhi là đủ tháng.

Nếu chuyện này là thật, đức hạnh Hạ Trọng Phương có thiếu sót, vị trí vương phi sẽ có thể bị lung lay.

"Hiền ca nhi quả thật là quá mức hoạt bát, thông tuệ, ai đã gặp hắn, cũng khó mà tin được hắn sinh không đủ tháng." Vi Thanh Mi lại nói: " Con dâu Đức khánh công cũng sinh hạ một đưa bé bảy tháng, đứa trẻ đó sinh ra đã kém cỏi, giờ còn chưa biết nói chuyện, chứ đừng nói là biết đi, cả người mềm nhũn.

Đừng bảo là so sánh với mấy đứa bé không đủ tháng, dù so cùng những đứa bé đủ tháng Hiền ca nhi cũng cường tráng hơn nhiều."

Hạ Trọng Phương rớt mồ hôi, nàng sẽ không nói cho Vi Thanh Mi biết Hiền ca nhi đúng là sinh đủ tháng, chỉ nói: "Mẫu thân, người truyền những lời này, cũng không có ý tốt.

Ta đã cho người đi điều tra, xem lời đồn là ai truyền ra.

Nếu tra được, sẽ không dễ dãi như thế này đâu."

Mẹ con đang nói chuyện thì bà vú ôm Hiền ca nhi tới đây, Hiền ca nhi vừa thấy Vi Thanh Mi liền có khuôn có dạng mà hành lễ, làm Vi Thanh Mi bị chọc cười.

Hiền ca nhi thấy Vi Thanh Mi cười đến vui mừng, lại đem tay che trán, một cái tay khác vòng ra sau lưng, làm điệu bộ của Hầu Tử, giả gào khóc.

Vi Thanh Mi cười, nhất thời trong lòng cũng nghi ngờ: Nhìn Hiền ca nhi quả thật không giống sinh không đủ tháng, chẳng lẽ thật sự Phương nương chưa thành hôn mà có con?

Lúc này Trầm Tử Hữu đang ở trong nhà thong thả dạo bước, muốn chứng minh Hạ Trọng Phương chưa thành hôn mà có con, chỉ có thể tra từ hai phương diện, một mặt, dĩ nhiên là Phương ngự y rồi, mặt khác, chính là ma ma bên cạnh hầu hạ nàng.

Sau đó, có người tới bẩm báo, nói:" Trước khi Vương phi thành hôn, người thân cận hầu hạ là Tiền ma ma.

Tiền ma ma kia vô cùng trung thành nhưng nghe nói Tiền ma ma một mực tìm nữ nhi nữ tế đã mất tích, nếu Tứ công tử có thể giúp bà ta tìm được nữ nhi nữ tế, không tin bà ta không quy thuận Tứ công tử?"

*****

Bởi vì lời đồn ngày càng nhiều, Hạ Trọng Phương vô cùng lo lắng, cuối cùng nàng quyết định mang Hiền ca nhi vào cung, gặp Tô Thục phi trước, sau khi bái kiến xong, liền nói: "Thục phi nương nương, gần đây bên ngoài có rất nhiều lời đồn, phần nhiều là lời đồn gây bất lợi Tề vương phủ, bất lợi cho ta.

Ta sợ đây là do người có dụng tâm khác cố ý phát tán, mục đích là để đả kích Tề Vương phủ.

"

Bởi vì gần đây Trầm Tử Hữu được Cảnh Tông Hoàng đế tán dương, Tô Thục phi có chút lo lắng, lúc này nghe được chuyện có lời đồn gây bất lợi cho Tề vương phủ, trầm ngâm một chút rồi nói: "Ngươi đi cầu kiến hoàng thượng, xem hoàng thượng nói thế nào?"

Cảnh Tông Hoàng đế biết Tô Thục phi và Hạ Trọng Phương cầu kiến, liền cho người truyền các nàng vào.

Hạ Trọng Phương ôm Hiền ca nhi, dạy: "Khi gặp Thái Gia Gia con phải hành lễ, biết không?"

Gần đây Hiền ca nhi đã biết nói một số câu đơn, người lớn nói gì đều có thể hiểu phần lớn, bởi vậy lúc này Hiền ca nhi vội gật đầu đáp ứng.

Đợi khi vào tới Dưỡng Tâm điện, nhìn Tô Thục phi và Hạ Trọng Phương hành lễ, Hiền ca nhi cũng vội hành lễ, cười hì hì hô: "Thái Gia Gia!"

"Ah, Hiền ca nhi đã biết nói ba chữ rồi hả?" Cảnh Tông Hoàng đế vừa thấy Hiền ca nhi, ý cười hiện trên mặt càng rõ nét, gọi hắn tiến lên, ôm lấy hắn để hắn ngồi vào lòng, còn cố ý hỏi "Ngươi bao nhiêu tuổi?"

Hiền ca nhi giơ một ngón tay lên, đung đưa nói: "Một tuổi.

"

Cảnh Tông Hoàng đế cười ha ha rồi nói: "Còn biết đếm rồi.

"

Trêu chọc Hiền ca nhi mấy câu, lúc này Cảnh Tông Hoàng đế mới nói với Hạ Trọng Phương: "Hôm nay vào cung là có việc gì thế?"

Ban đầu vì cưới nàng vào phủ, Trầm Tử Trai đã rút lại thân phận trắc phi của Vương Du và Tô Ngọc Diệp, dĩ nhiên chuyện nàng chưa thành hôn mà có con đã được bẩm báo cho Cảnh Tông Hoàng đế biết, lúc này Hạ Trọng Phương nói đến chuyện lời đồn, cũng có chút không tự nhiên, chỉ dám nhắm mắt mà bẩm báo.

Cảnh Tông Hoàng nhìn Hiền ca nhi, giương mắt nói: "Chỉ cần cho người tra xét kỹ càng, giết mấy người tung lời đồn, dĩ nhiên lời đồn sẽ biến mất.

" Mặc dù đúng là Hiền ca nhi sinh đủ tháng, nhưng bên ngoài có người dám loạn truyền lời đồn về Tề vương phủ, dám nói xấu Tề vương phi, không phải là đến tìm chết sao?

Tô Thục phi nói: "Cây muốn ngưng mà gió chẳng ngừng, chỉ giết mấy người, sợ sẽ còn có lời đồn khác truyền ra.

"

Cảnh Tông Hoàng đế lạnh nhạt nói: "Ý của ngươi là chỉ cần ngày nào trẫm chưa lập thái tử thì sẽ có người tung lời đồn nói xấu Tề vương phủ, muốn làm hỏng danh tiếng của Tề vương phủ?"

Tô Thục phi can đảm hỏi: "Như vậy, hoàng thượng muốn lập thái tử hay là lập Hoàng thái tôn?"

"Lớn mật, lời này là lời ngươi có thể nói sao?" Cảnh Tông Hoàng đế mắng Tô Thục phi một câu, lúc này mới nhớ tới Hiền ca nhi vẫn đang ngồi trong lòng mình, liền hạ giọng nói: "Muốn lập ai không phải là chuyện ngươi có thể quan tâm, đi xuống!"

Tô Thục phi hoa dung thất sắc, liếc Hạ Trọng Phương một cái, ý bảo nàng tự lo liệu lấy, mình lui xuống trước.

Hạ Trọng Phương thấy Cảnh Tông Hoàng đế nổi giận, cũng không dám nói nhiều.

Cảnh Tông Hoàng ôm Hiền ca nhi đến cho Hạ Trọng Phương, cũng lạnh nhạt nói: "Trở về đi, chuyện lời đồn trẫm sẽ xử lý.

"

Hạ Trọng Phương vội đáp rồi ôm Hiền ca nhi lui xuống.

Cách mấy ngày, không biết Cảnh Tông Hoàng đế sử dụng biện pháp gì, quả nhiên lời đồn biến mất.

Hạ Trọng Phương vừa cảm thấy nhẹ nhõm một hơi thì nhận được tin của Trầm Tử Trai nói là đoàn người của hắn đã về gần đến kinh thành, khoảng ngày 10 tháng 9 là về đến kinh thành.

Buổi sáng hôm ấy, Hạ Trọng Phương dậy thật sớm, cho Phương Chấp Bình dẫn người đến ngoài thành chào đón Trầm Tử Trai.

Còn chưa tới buổi trưa, đã có người vào phủ bẩm báo: "Vương phi, Vương Gia đã trở lại, người cưỡi tuấn mã nhưng không giống ngựa của Cảnh quốc, có lẽ là ngựa của Việt Quốc.

"

Hạ Trọng Phương vội cùng Trầm Ngọc Tiên đi ra đón, vừa nói: "Không sai biệt lắm thì họ đi được năm tháng!, lúc đi, Hiền ca nhi mới chỉ biết ngồi, giờ đã biết nói rồi.

"

Mọi người chen chúc ở cửa phủ, tiếng người huyên náo, Hạ Trọng Phương nghĩ tới lời Lữ Bát Nương nói, cũng có chút khẩn trương, sợ Trầm Tử Trai thật sự sẽ dẫn theo một cô công chúa vào phủ.

Một lát sau, đoàn người cỡi ngựa đã gần đến cửa phủ, Trầm Tử Trai giục ngựa tiến về phía trước, vừa thấy Hạ Trọng Phương đứng ở cửa phủ, đã hô: "Phương nương!"

Nghe thanh âm quen thuộc, trái tim Hạ Trọng Phương có cảm giác nóng lên, vội lên tiếng: "Vương Gia!"

Trầm Tử Trai vừa xuống ngựa trước cửa phủ, thì mấy người phía sau hắn cũng xuống ngựa, một người trong đó vừa thấy Hạ Trọng Phương liền hỏi Trầm Tử Trai: "Vị này chính là vương phi sao?"

Hạ Trọng Phương thấy người đặt câu hỏi là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, mắt to, khi cười cực kỳ xinh đẹp, trong lòng liền biết rõ đây là Vũ Văn Thực.

Trầm Tử Trai thấy sắc mặt Hạ Trọng Phương thay đổi, không đáp lại lời của Vũ Văn Thực, chỉ dựa vào gần Hạ Trọng Phương, nói nhỏ: "Phương nương, mọi chuyện ta sẽ nói tỉ mỉ với nàng sau, lúc này vào phủ đã!" Nói rồi cùng Hạ Trọng Phương sóng vai đi vào, cũng không để ý tới Vũ Văn Thực.

Vũ Văn Thực ngẩn ngơ, nhưng cũng đi vào phủ.

Trầm Ngọc Tiên cũng ra đón đám người Phương ngự y và Vi Thiên Trạch, lại nói với Vi Thiên Trạch: "Diệp nương đã có hỉ, ngươi nhận được tin chưa?"

Vi Thiên Trạch cười đến mặt mày nở hoa, nói: "Nhận được rồi, nàng đâu?"

Trầm Ngọc Tiên đáp: "Nàng cũng muốn ra đón ngươi, nhưng chúng ta sợ nhiều ngươi nhỡ đụng phải nàng nên không cho nàng ra ngoài, để nàng trong phòng chờ, lúc này có lẽ đã chờ đến sốt ruột rồi, ngươi nhanh đi gặp nàng đi!"

Vi Thiên Trạch nghe vậy, không nghĩ ngợi nhiều vội đi gặp Tô Ngọc Diệp.

Lúc này, Trầm Tử Trai đã kéo Hạ Trọng Phương vào phòng, đóng cửa phòng, ôm nàng nói: "Phương nương, Bổn vương nhớ ngươi muốn chết!"

Năm tháng không gặp, Hạ Trọng Phương cảm giác Trầm Tử Trai cường tráng hơn một chút, cũng anh khí hơn một chút, lúc này bị hắn kéo, tim đập nhanh hơn, nhưng vẫn đẩy hắn ra, nói: " Vũ Văn Thực là có chuyện gì xảy ra?"

"Uh, Bổn vương còn chưa nói cho nàng biết tên của nàng ta, sao nàng đã biết?" Trầm Tử Trai cười nói: "Là Bát Nương mật báo với nàng sao.

"

Hạ Trọng Phương trầm mặt nói: "Ngày trước, chàng muốn nạp Du nương làm trắc phi, không phải đã gạt ta sao? Bây giờ lại muốn đón Vũ Văn Thực vào phủ cũng muốn gạt ta?"

Trầm Tử Trai cười khổ nói: "Bổn vương có vương phi, làm sao có thể nghênh nàng vào phủ? Chỉ là nàng vẫn luôn theo sát, thật sự không bỏ rơi được mà thôi.

"

Hạ Trọng Phương nghe Trầm Tử Trai nói không định nghênh Vũ Văn Thực vào phủ, thở phào nhẹ nhõm, nói: "Chàng không chọc nàng, nàng sao lại đi theo chàng chứ?"

Trầm Tử Trai thở dài nói: "Ta chọc một công chúa Việt Quốc làm cái gì? Bây giờ nàng ta đến vương phủ, thật ra nàng phải giúp ta đuổi nàng ta đi mới đúng.

"

Hạ Trọng Phương hung hăng trừng Trầm Tử Trai một cái, không có chuyện gì lại có một gương mặt tuấn tú chọc đào hoa.

Đúng lúc này bên ngoài có người bẩm báo, nói là đã bày xong tiệc đón gió tẩy trần, mời Vương gia vương phi đến, lúc này Hạ Trọng Phương mới nhớ tới mình bận rộn nửa ngày cho người thiết tiệc, lúc này lại núp trong phòng nói chuyện, để những người khác chê cười rồi.

Trầm Tử Trai buông Hạ Trọng Phương ra, tự mở cửa, để cho người mang nước tới rửa mặt một phen.

Hạ Trọng Phương cũng cho người đi gọi bà vú bế Hiền ca nhi tới.

Trầm Tử Trai xoa tay cười nói: "Lần này trở về, ta đã mang theo rất nhiều đồ chơi từ Việt Quốc, để cho Hiền ca nhi chơi đùa.

"

Một lát sau, bà vú đã ôm Hiền ca nhi tới, Trầm Tử Trai thấy Hiền ca nhi lớn hơn rất nhiều, nhìn chung quanh nói: " Dáng vẻ tựa như đã có chút thay đổi?"

Bà vú cười nói: "Tiểu oa nhi lớn nhanh, bộ dáng cũng sẽ thay đổi.

"

Trầm Tử Trai thở dài nói: "Khi còn bé bộ dáng cực kỳ giống bà ngoại, lúc này trông cũng giống ta rồi.

"

Hiền ca nhi an tĩnh nhìn Trầm Tử Trai một hồi, nghe Hạ Trọng Phương nói hắn kêu phụ thân, mới non nớt hô: "Phụ thân!"

"Ai!" Trầm Tử Trai đáp một tiếng, đem Hiền ca nhi ôm đi lên đảo quanh, mặt tươi cười nói: " Hiền ca nhi nhà ta đã trưởng thành rồi.

"

Hiền ca nhi cười khanh khách, lúc này mới thật lòng gọi phụ thân.

Một nhà ba người đoàn tụ một hồi, liền cùng nhau đi dự tiệc.

Lữ Bát Nương thấy Hạ Trọng Phương đi ra, chạy tới nhanh như mèo, nói nhỏ bên tai nàng: "Vương phi, một đường này đều là Vũ Văn Thực quấn lấy vương gia, nhưng ta quan sát thật lâu, thấy Vương Gia cực ít khi để ý tới nàng, đối với vương phi là toàn tâm toàn ý!"

Nghe Lữ Bát Nương nói vậy, Hạ Trọng Phương mới tin Trầm Tử Trai không dụ dỗ người kia, vì không thấy Vũ Văn Thực đến dự tiệc, Hạ Trọng Phương liền hỏi Trầm Ngọc Tiên: "Công chúa Việt Quốc đâu? Nếu đã đến cửa, chính là khách, chúng ta cần phải tiếp đãi nàng chu đáo.

"

Trầm Ngọc Tiên đáp: "Đang tắm!"

Vừa nói chuyện xong thì Vũ Văn Thực tới, lần này Hạ Trọng Phương khách khí mời nàng ngồi xuống, lại hàn huyên mấy câu.

Vũ Văn Thực nhìn Hạ Trọng Phương, khen: "Vương phi thật xinh đẹp, chả trách Vương Gia không để ý gì tới ta!"

Trầm Tử Trai tiếp lời: "Đã sớm nói với ngươi, vương phi của bổn vương tướng mạo xuất sắc, tính tình dịu dàng, so sánh thì ngươi quả thực không bằng, ngươi còn không tin.

"

Hạ Trọng Phương nghe Trầm Tử Trai khích lệ mình trước mặt mọi người, không khỏi đỏ ửng mặt, trong lòng cảm thấy rất thoải mái, nhưng miệng lại khiêm tốn nói: "Cũng chỉ là bạc liêuc chi tư, đâu có gì đáng khen?"

"Ah, cách nói chuyện của Phương nương đã ra dáng văn nhân, học thức có tiến bộ nha!" Trầm Tử Trai lại khen Hạ Trọng Phương.

Hạ Trọng Phương trừng mắt nhìn hắn, nhưng rốt cuộc vẫn cảm thấy uất ức trong lòng mất đi không ít.

Tới lúc tiệc tan, Hạ Trọng Phương để Trầm Ngọc Tiên an bài chỗ ở cho Vũ Văn Thực, lại hỏi Phương ngự y và Lữ Bát Nương mấy câu, mắt thấy Hiền ca nhi nháo muốn đi ngủ, lúc này mới ôm hắn trở về phòng trước.

Trầm Tử Trai cũng đi theo Hạ Trọng Phương, hai người dỗ Hiền ca nhi ngủ, nhìn hắn ngủ an ổn, dặn bảo bà vú chăm sóc hắn cẩn thận, lúc này mới tay trong tay trở về phòng.

Vào phòng, hai người tự mình tắm rửa tươm tất, lúc này mới ngồi vào trước án nói chuyện.

Trầm Tử Trai nói với Hạ Trọng Phương:" Thiên Trạch đi theo ta ra khỏi kinh thành nhưng hắn không đi theo ta tới Việt Quốc, thật ra ta đã lệnh cho Thiên Trạch đi điều tra chuyện của Tứ Vương Gia.

Đợi sáng mai vào cung, ta sẽ đem chuyện bẩm báo với Hoàng tổ phụ.

"

Hạ Trọng Phương cũng nói cho Trầm Tử Trai biết chuyện Vương Du gả cho Trầm Tử Hữu, lại nói chuyện lần trước có người tin đồn khiến nàng phải xin Cảnh Tông Hoàng đế ra tay đè xuống mọi chuyện.

Vừa nói chuyện, Hạ Trọng Phương vừa châm trà cho Trầm Tử Trai, lúc Trầm Tử Trai nhận lấy ly trà, thuận tay sờ sờ tay Hạ Trọng Phương, tay nàng trắng nõn, trong lòng không khỏi khẽ động, nhìn Hạ Trọng Phương, thấy nàng eo thon, ngực đầy đặn, thu ba động lòng người, hai gò má hồng hào, bất tri bất giác mà ngây người.

Hạ Trọng Phương bị Trầm Tử Trai nhìn đến mức không tự chủ được mà cúi thấp đầu.

Trầm Tử Trai thấy nàng xấu hổ, không khỏi bật cười, năm tháng không gặp, nàng lại giống như một thiếu nữ rồi.

Hắn cầm tay Hạ Trọng Phương, nhỏ giọng nói: "Phương nương, mấy ngày này có nhớ Bổn vương không?"

Hạ Trọng Phương rên một tiếng nói: "Bận như vậy, có ai rảnh mà nhớ tới chàng?"

Trầm Tử Trai dùng lực, kéo Hạ Trọng Phương vào lòng, hôn nàng, môi lưỡi đồng tiến, nhiệt liệt mà tỉ mỉ, một hồi lâu mới buông ra, hỏi "Thật sự không muốn?"

Hạ Trọng Phương đẩy hắn một cái nói: "Biết rõ còn hỏi.

"

"Rất nhớ rồi hả?" Trầm Tử Trai ôm Hạ Trọng Phương, nói nhỏ bên tai nàng: "Bổn vương cũng rất muốn, rất muốn.

" Nói xong, tay đã vén xiêm áo nàng lên.

.

Crypto.com Exchange

Chương (1-68)