Truyện:Thịnh Sủng - Chương 47

Thịnh Sủng
Trọn bộ 68 chương
Chương 47
0.00
(0 votes)


Chương (1-68)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Phương ngự y không chút nghĩ ngợi, một tay giữ cổ tay Lữ Bát Nương, đem nàng nhấn xuống, để nàng phải ngồi xuống đáy thù́ng nước tắm, chính mình lại ngồi trên đầu gối Lữ Bát Nương, Lữ Bát Nương mắc kẹt trong thùng tắm không thể nhúc nhích, nhất thời Phương ngự y giành thanh chủy thủ từ tay Lữ Bát Nương, cầm lên đặt giữa cổ họng Lữ Bát Nương, thấp giọng nói: "Nói, ngươi do ai phái tới?"

Thùng nước tắm cao cỡ nửa người, trong thùng vốn đã đầy nước, Lữ Bát Nương vóc dáng vừa phải, cũng không tính là cao, ngồi ở trong thùng, nước ngập vừa đúng đến lỗ mũi nàng, bởi vậy nàng phải ngửng cao mặt mới hô hấp được, khi bị Phương ngự y dùng chủy thủ uy hiếp, càng không dám nhúc nhích, cũng không dám trả lời, chỉ có thể giương mắt nhìn, vừa - xấu hổ vừa tức giận, tâm tình vô cùng phức tạp.

Phương ngự y ngồi trên gối Bát Nương, hắn cao hơn Lữ Bát Nương nửa cái đầu, nước chỉ ngập đến trên cổ, vả lại giữ được chủy thủ trong tay, cũng cường thế hơn rất nhiều.

Lại hỏi tiếp: "Ngươi có nói hay không?" Cừ thật, nhà ai có thể phái sát thủ xinh đẹp như vậy ra ngoài?

Lữ Bát Nương ngẩng đầu lên, mặc dù mũi cách mặt nước một khoảng, nhưng trong miệng vẫn bị uống đầy một miệng nước, lúc này quả thật không thể mở miệng nói chuyện.

Phương ngự y mặc dù đang ngâm mình ở trong nước, nhưng lại là cùng một mỹ nhân ở một chỗ, toàn thân là lửa nóng, lúc này không cần thầy dạy cũng biết, một tay cầm chủy thủ, một tay đã nâng cằm Lữ Bát Nương lên, để nàng ngửa mặt lên, lúc này mới hỏi: "Là thái tử điện hạ phái ngươi tới? Nếu như vậy, ngươi cũng không cần động, nếu mà không phải là, ừ, cũng không cần động."

Hai, nhất định là thái tử phái nàng tới, cần gì nhiều lời vô ích? Hiện giờ làm gì với nàng đây?

Tay Phương ngự y nâng Lữ Bát Nương buông lỏng ra, từ trên búi lấy xuống một viên thuốc, giữ chặt chủy thủ, chờ Lữ Bát Nương há mồm thì đem viên thuốc nhét vào miệng Lữ Bát Nương, lại bóp mũi của nàng một cái, nghe được tiếng nàng nuốt viên thuốc, biết nàng đã thực sự nuốt viên thuốc vào, mới nói: "Đây là ** hoàn, sau khi ăn vào, tay ngươi chân như nhũn ra, ngươi sẽ không thể chạy."

Quả nhiên rất nhanh Lữ Bát Nương đã mềm nhũn cả người, hoàn toàn dụa vào người Phương ngự y, lẩm bẩm hỏi "Ngươi định làm gì?"

"Đương nhiên là gọi người tới, giao ngươi cho Vương Gia xử lý." Phương ngự y cầm chủy thủ đứng lên, thấy Lữ Bát Nương cả người mất chỗ dựa, tuột xuống đáy thù́ng, liền tới nâng cánh tay nàng đặt lên miệng thùng tắm, không biết có phải do chủy thủ quá mức sắc bén hay không mà khi chủy thủ chạm vào cánh tay Lữ Bát Nương, xiêm áo nàng bị rạch ra, lộ sạch cả cánh tay.

** hoàn, vốn do Phương ngự y trong lúc vô tình mà chế ra, tên cũng chính là ý nghĩa của thuốc, thuốc này cũng là cũng một loại xuân hoàn.

Thân thể đã Lữ Bát Nương mềm nhũn, lỗ tai nhanh chóng nóng lên, rất khó chịu, không khỏi khẽ ngâm một tiếng.

Phương ngự y nghe được âm thanh này gọi, không khỏi... , chủy thủ vẽ thêm một đường, cổ áo Lữ Bát Nương mở rộng, lộ ra nơi đẫy đà.

"Cứu mạng.

.

.

.

.

." Lữ Bát Nương kêu hai tiếng, âm thanh chuyển thành tiếng ngâm.

Tay trái Phương ngự y xách Lữ Bát Nương lên, tay phải lại vẽ thêm một đường nữa, vì vậy, xiêm áo Lữ Bát Nương đều bị mở ra, mà nàng cũng không có lực phản kháng.

Phương ngự y ném cây chủy thủ ra bên ngoài, xách Lữ Bát Nương lên, nghiêm túc hỏi "Ngươi nguyện ý gả cho ta không? Nếu nguyện ý, sẽ không cần phải chết.

Nếu không nguyện ý, ta sẽ gọi người tới, giao ngươi cho Vương Gia, ngươi nhất định sẽ chết."

Lữ Bát Nương dùng chút hơi sức còn lại gật đầu một cái.

Sư phụ đã nói rằng chỉ khi còn sống mới có thể làm được mọi chuyện, chết rồi tất cả đều là cái rắm.

Phương ngự y thở ra một hơi, nguyện ý gả cho ta là được, nếu không, xuống tay như vậy, thật đúng là mất hết cả khí tiết.

Sau đó, Phương ngự y liền đặt Lữ Bát Nương lên cạnh thùng, "Bành bạch", vừa giải thích: "Đây là giúp nàng giải ** hoàn, nàng đừng sợ."

Một đêm này, một nữ sát thủ, cứ như vậy bị Phương ngự y thu phục.

Ngày dần đến thì Phương ngự y mở cửa phòng, gọi một ma ma nói: "Ma ma, tìm cho ta một bộ xiêm áo của nữ tử, đối chiếu với vóc người Quận chúa mà chọn cho ta một bộ."

Ma ma vừa từ trong phòng đi ra, còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, nghe Phương ngự y nói vậy, bật thốt lên: "Phương ngự y, ngươi phải giả gái sao?"

"Không phải, xiêm áo là để cho nương tử của ta mặc." Phương ngự y ưỡn thẳng ngực, từ đó về sau, ta cũng có nương tử giống người khác.

Ma ma ngạc nhiên, nhất thời lại không dám hỏi nữa, vội đi xuống, tự đi tìm quản sự nương tử muốn xiêm áo.

Quản sự nương tử trong phủ nghe được là Phương ngự y yêu cầu, không nói hai lời, lập tức tìm ra một bộ xiêm áo giao cho ma ma, lại dặn: "Vương gia bị bệnh toàn dựa vào Phương ngự y chữa trị, các ngươi hầu hạ người cho tốt, chớ có biếng nhác."

Ma ma đáp, cầm xiêm áo trở về, gõ cửa, đợi Phương ngự y ra mở cửa, liền đem xiêm áo giao cho hắn.

Phương ngự y nhận xiêm áo, xoay người vào phòng, đóng cửa cẩn thận, rồi đi tới bên giường, dịu dàng nói: "Nương tử, xiêm áo đây rồi, nàng mặc vào, đợi rửa mặt, chỉnh trang xong, thì cùng ta đi gặp Vương Gia và vương phi."

Lữ Bát Nương vô cùng thẹn thùng, chỉ đành co lại ở trong chăn, bất động.

Suốt cả một đêm, Phương ngự y đều ở đây giải độc cho nàng, quá trình giải độc rất **.

Sau, Phương ngự y còn hỏi lai lịch của nàng, nghe nàng nói ở thâm sơn học nghệ, học thành, liền ra ngoài tìm minh chủ làm nơi nương tựa, nghĩ muốn đền đáp triều đình.

Phương ngự y vừa giải độc vừa phân tích cho nàng, nói hiện giờ minh chủ là Tề vương Trầm Tử Trai.

Nghĩ đền đáp triều đình, thì nàng nên gả cho hắn sau, cùng nhau đi theo Tề vương, chính là đền đáp triều đình rồi.

Lữ Bát Nương lúc ấy rời núi thì sư phụ cũng có nói qua, nếu có hảo nam tử chịu cưới nàng, liền nhanh chóng gả cho hắn, phu quân nói đền đáp người nào, liền đền đáp người ấy, không cần suy nghĩ quá nhiều.

Hiện nay, tất cả nàng sẽ nghe phu quân.

Phương ngự y thấy Lữ Bát Nương bất động, liền đến lật chăn ra, giúp Lữ Bát Nương mặc xiêm áo, nhất thời thấy trên người Lữ Bát Nương điểm hồng nhỏ nhỏ, chính là vết hôn hôm qua, hơi đau lòng, nói: "Ta lần sau sẽ nhẹ một chút, cái này là dạng khẩu vị nặng rồi."

Lữ Bát Nương bật thốt lên: "Chúng ta là người học võ, một chút xíu thương tổn ta cũng không thèm để ý."

"Không, nàng đãđi theo ta thì tận lực không để bị thương." Phương ngự y nghiêm túc nói: "Nếu bị thương, ta sẽ đau lòng."

Lữ Bát Nương trong lòng không hiểu sao thấy ngọt ngào, quả nhiên tìm được nam nhân tốt rồi, hắn hiểu được cần phải yêu thương nàng! Sư phụ nói rồi, nam nhân biết yêu thương, đau lòng cho nữ nhân, vô cùng hiếm hoi, tìm được, cũng không cần bỏ qua.

Sau đó, Phương ngự y lại cho người bưng nước rửa mặtvào, hắn hầu hạ Lữ Bát Nương rửa mặt, cực kỳ dịu dàng, tỉ mỉ.

Lữ Bát Nương càng cảm động, hạ quyết tâm, phải giúp Phương ngự y cùng nhau đền đáp Tề vương, đền đáp triều đình.

Bởi vậy nàng nói: "Phương lang quân, ngươi cho ta ăn một viên Độc Hoàn! Nếu không, người của vương phủ chưa chắc tin tưởng lời của ta."

Lúc này Trầm Tử Trai đang nghe Vi Thiên Trạch bẩm báo, nói là tối hôm qua có một người áo đen lẻn vào Vương phủ, nhưng lục soát một đêm, cũng không tìm ra người áo đen, hắn hoài nghi trong phủ có nội gián, muốn lục soát lại cả phủ một lần.

Đang nói, thì có người vào báo Phương ngự y cầu kiến, Trầm Tử Trai cho người mời Phương ngự y vào.

Phương ngự y dắt tay Lữ Bát Nương vào phòng của Trầm Tử Trai.

Trầm Tử Trai thấy Phương ngự y dắt tay một cô nương xinh đẹp đi vào, không khỏi kinh ngạc, trong phủ sao lại có cô nương này?

Phương ngự y chào Trầm Tử Trai xong lại bảo Lữ Bát Nương bái kiến hắn.

Lữ Bát Nương liền phúc thân nói: "Lã thị Bát Nương bái kiến Vương Gia!"

"Miễn!" Trầm Tử Trai nhìn Phương ngự y nói: "Đây là?"

Phương ngự y liền giải thích mọi chuyện, lại nói: "Bát Nương đã quyết định gả cho ta, sau này sẽ là người mình." Vừa nói vừa bổ sung:"Bát Nương đã để ta chế riêng một viên độc hoàn, nàng đã ăn nó, nên sau này nhất định sẽ trung thành với vương phủ."

Độc hoàn mà Phương ngự y nói đến, chính là một loại thuốc độc, trong vòng ba tháng, mỗi tháng kẻ trúng độc sẽ phải lấy thuốc giải từ chỗ Phương ngự y một lần nếu không độc phát sẽ phải bỏ mình.

Như vậy cũng được? Trầm Tử Trai và Vi Thiên Trạch nhìn nhau.

Đúng lúc này Hạ Trọng Phương cũng tới, nghe Phương ngự y nói vậy, cũng ngạc nhiên không dứt, một hồi lâu sau lại thấy may mắn, sát thủ thái tử phái tới lại thành người của Phương ngự y, đây là chuyện tốt mà! Nàng vội gọi người tới, phân phó chế tạo đồ trang sức, may xiêm y cho Lữ Bát Nương.

Lại nói: "Phương ngự y, thân phận Bát Nương như thế, không tiện để nói cho người ngoài, nên ta sẽ nhờ mẫu thân nhận nàng làm nghĩa nữ, trước cứ ở lại vương phủ, ngươi về bẩm báo rõ với phụ mẫu, lại theo phụ mẫu đến Vương gia cầu hôn, như vậy được không?"

Phương ngự y vội cám ơn Hạ Trọng Phương.

Trầm Tử Trai liền phân phó nói: "Bát Nương không trở về, tất nhiên thái tử sẽ điều tra, lúc này ngươi không nên lộ diện, ở trong nhà là thỏa đáng nhất."

Bên phủ thái tử, quả nhiên đã có người phát hiện Lữ Bát Nương mất, nhanh chóng bẩm báo cho thái tử biết.

Thái tử cho người đi truy xét, truy ra tối hôm qua Lữ Bát Nương đi ra ngoài, hình như đến vương phủ dò xét địa hình, nhưng một đi không trở lại.

Sắc mặt Thái tử khẽ biến, chẳng lẽ Lữ Bát Nương đã chết trong tay Tề vương?

Trong Tề Vương phủ, Hạ Trọng Phương đang nói chuyện với Trầm Tử Trai: "Một bên là Quận chúa, một bên là Thiên Trạch thành thân, Tề Vương phủ nhận được tài lực Phương gia, lại có binh lực của Vi gia, phị mẫu ta lại đồng ý giúp đỡ, giờ lại có Lữ Bát Nương là người làm chứng, đến lúc lật đổ thái tử, chúng ta lại có thêm một phần thắng."

Vừa nói chuyện, lại có người vào báo Vi Thanh Mi tới, Hạ Trọng Phương vội ra đón, mời Vi Thanh Mi vào phòng trong, sai a hoàn, tỉ mỉ nói lại chuyện của Lữ Bát Nương.

Vi Thanh Mi vừa nghe, cũng kinh ngạc:"Phương ngự y cứ vậy mà nhận một nữ sát thủ?"

Hạ Trọng Phương che miệng cười nói: "Phương ngự y am hiểu dùng thuốc." Câu nói kế tiếp, tự nhiên không cần nói rõ.

Vi Thanh Mi cười ra tiếng, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Nếu muốn nhận Lữ Bát Nương làm nghĩa nữ, cần phải có một khuê danh khác."

Hạ Trọng Phương nói: "Cái đó cũng không phải là điều trọng yếu, quan trọng là con muốn để nàng có một thân phận mới có thể xứng với thân phận của Phương ngự y.

Hiện nay phụ thân là tâm phúc trong lòng hoàng thượng, nghĩa nữ của phụ thân và mẫu thân đương nhiên sẽ xứng với Phương ngự y."

Vi Thanh Mi nhất thời cười nói: "Phương nương, bây giờ khi nói chuyện, con càng ngày càng có phong phạm của vương phi."

Mẹ con hai người cùng nhau thương nghị, sau lại gọi Lữ Bát Nương đến gặp.

Vi Thanh Mi thấy tướng mạo Lữ Bát Nương xuất sắc, tâm tư đơn thuần, cũng rất thích, cười nói: "Ta có phúc khí rồi, lại có thêm một nữ nhi xinh đẹp như vậy, trước gọi một tiếng mẫu thân!"

Lữ Bát Nương vốn đang ngượng ngùng, nhưng thấy Vi Thanh Mi thân thiết như vậy, cũng dần dần buông lỏng, gọi: "Mẫu thân!"

Vi Thanh Mi mỉm cười, kéo Lữ Bát Nương ngồi xuống, hỏi "Phương ngự y có khi dễ con không?"

Lữ Bát Nương nhíu mày nói: "Con chỉ cần dùng một tay là có thể đem hắnvật ngã, hắn dám khi dễ con sao?"

Một câu nói này đã đủ chọc cười Vi Thanh Mi và Hạ Trọng Phương.

Hạ Trọng Phương liền hỏi Lữ Bát Nương: "Bát Nương vẫn luôn đi theo sư phụ học võ, năm nay mới xuống núi sao?"

Lữ Bát Nương nói: "Đúng vậy.

Sư phụ nói, năm đó nàng nhặt được ta ở ven đường, liền mang về nuôi dậy.

Năm nay, nói nhìn ta cũng lớn như vậy, không nên ở lại trong núi nữa, nên xuống núi đền đáp triều đình.

Ta liền thu dọn đồ đạc ra đi."

Cả ngày hôm nay, Phương ngự y đều cười khúc khích.

Đến buổi chiều, đang muốnnghỉ ngơi, thì thấy Lữ Bát Nương ôm gối đầu tiến vào, vừa vui mừng, vừa ngạc nhiên, đây là?

Lữ Bát Nương thoải mái ngồi vào giường nói: "Tề Vương phủ không an toàn, ta quyết định buổi tối cũng sẽ tới để bảo vệ ngươi.".

*****

Tháng mười một, Tề Vương phủ làm chuyện vui, bởi vì cùng làm hai chuyện vui, có hai đôi phu thê mới, cộng lại chính là thân thích của bốn nhà, khắp nơi cực kỳ náo nhiệt, đều vội vàng nhận thân gia.

Hạ Trọng Phương bận tối mắt, cũng may có Vi Thanh Mi giúp một tay, Vi Thanh Mi mời mấy tộc phụ của Vi gia và Vương gia tới đây giúp đỡ, ngay cả chỗ Thái Phó phu nhân, cũng tới giúp đỡ, lúc này mọi chuyện mới tiến hành thuận lợi.

Mấy ngày này trong cung cũng ban thưởng xuống không ít đồ, chỗ phủ thái tử, dù sao Trầm Tử An cũng còn là vị hôn phu của Vương Du, tự nhiên cũng tặng quà tới chúc mừng.

Trầm Tử An không thấy Vương Du, liền hỏi Vương Tông: "Tỷ tỷ của ngươi còn bệnh sao?"

Vương Tông đáp: "Đã tốt hơn rồi, chỉ là hôm nay bên này quá náo nhiệt, sợ bị người đụng phải, nên tỷ không đến."

Vương Du thân thể thực sự suy yếu! Trầm Tử An nói thầm một câu, nhất thời giả vờ hỏi Vương Tông, cười nói: "Nghe nói mấy ngày trước vương phủ có bắt được một nữ nhân là thích khách, nữ thích khách kia không giống người thường, ngươi nhìn thấy chưa?"

Vương Tông chớp mắt nói: " Nữ thích khách? Chưa từng nghe thấy!"

Nói như vậy, Lữ Bát Nương là bị bí mật bắt giam? Trầm Tử An trầm ngâm, lại hỏi: "Vương phủ gần đây có chuyện gì mới mẻ không?"

"Có!" Vương Tông lớn tiếng đáp: "Đặc biệt mới mẻ."

" Nhanh, nói cho tỷ phu tương lai của ngươi biết một câu." Trầm Tử An vội vàng dụ dỗ Vương Tông.

Vương Tông nghiêm túc nói: " Hiền ca nhi đã biết bật cười, cười lên đặc biệt vang.

Nghe bà vú nói, hắn dựa vào gối đầu là có thể ngồi vững."

Trầm Tử An nâng trán, được rồi, xem ra những chuyện đại sự của Tề Vương phủ, đứa bé này cũng không thể biết được.

Đợi Trầm Tử An đi ra ngoài, Vương Tông liền đi tìm Hạ Trọng Phương, lặng lẽ nói: "Tỷ tỷ, Trầm Tử An thật sự tới dò hỏi ta, hắn cho là ta không hiểu chuyện, cái gì cũng sẽ nói cho hắn biết! Hắn không biết ta cũng đã mười một tuổi rồi sao, sang năm là ta mười hai tuổi rồi, nào còn là đứa bé không hiểu chuyện trong tưởng tượng của hắn."

" Đúng vậy nhỉ, Tông ca nhi cũng lớn rồi!" Hạ Trọng Phương tranh thủ lúc rảnh rỗi tới nói chuyện với Vương Tông, sờ sờ đầu hắn nói: "Hắn nếu một ngày còn chưa cưới Du nương, thì còn chưa tính là tỷ phu của đệ, đệ chớ để cho hắn dắt mũi."

Vương Tông cười nói: "Chuyện này ta hiểu.

Phụ thân, mẫu thân kéo dài hôn sự của Du tỷ, không để cho tỷ ấy đến phủ thái tử là ta biết ngay, phủ thái tử là nơi không đáng tin.

Vả lại Trầm Tử An luôn có vẻ mặt cợt nhả, nhìn không ổn chút nào."

Lúc này, Hạ Trọng Phương đột nhiên phát hiện Vương Tông đã là lớn, trở thành thiếu niên rồi, không giống đầu năm trước chỉ là một hài tử còn có tính trẻ con.

Vô cùng vui mừng, cười nói: "Du nương ốm yếu, phụ thân mẫu thân lắm việc phải lo nghĩ, ta cũng bận lo chuyện của Vương gia, đệ cũng nên gánh vác một chút chuyện rồi."

Vương Tông gật đầu nói: "Tỷ tỷ, tỷ cứ xử lý chuyện vương phủ cho tốt, dù sao, chúng ta sẽ không bị đuổi ra khỏi kinh thành một cách dễ dàng."

Tỷ đệ đang nói chuyện thì có quản sự nương tử tới bẩm, Hạ Trọng Phương lúc này mới bận bịu rời đi.

Vi Thanh Mi theo quản sự nương tử đi xem các loại danh mục quà tặng, nhất nhất ghi lại.

Thấy Hạ Trọng Phương tới, liền cùng nàng thương lượng mọi việc.

Lúc này, Trầm Tử Trai đang ở dược phòng, nhìn Phương ngự y cho hai con thỏ uống thuốc, hỏi: " Phân lượng của thuốc này ngươi có thể nắm chắc được chính xác bao nhiêu phần? Cũng đừng để thái tử còn chưa rơi đài, Bổn vương đã tắt thở."

Phương ngự y cười nói: "Vương Gia yên tâm, đã thử qua mấy lần, sẽ không có sơ xuất."

Sau khi hai con thỏ bị cho uống thuốc, rất nhanh đã ngã xuống đất, sờ vào, đã không còn hô hấp.

Trầm Tử Trai gật đầu nói: "Quả nhiên thần kỳ."

Hai người ngồi nói chuyện, chờ nửa khắc đồng hồ sau, hai con thỏ liền tỉnh lại, lại như thường ngày gắn bó ở chung một chỗ.

Phương ngự y nói: "Vương Gia sau khi uống thuốc, đại khái khoảng một canh giờ sau mới tỉnh lại, một canh giờ này, đủ để thái tử nhảy nhót rồi."

Trầm Tử Trai cười nói: "Thái tử tất nhiên không ngờ, sát thủ hắn phái đi, đến lúc đó lại đột nhiên xuất hiện, làm nhân chứng của Tề vương phủ."

Phương ngự y nói: "Nương tử của ta là người thành thật, đến lúc đó tự nhiên sẽ nói thật."

Trầm Tử Trai đang định nói tiếp thì nghe được tiếng nhạc vang lên, biết người Tề vương phủ đang ngênh Phương Chấp Bình vào phủ rồi, bởi vậy cười nói: "Bổn vương phải đi ra ngoài nghênh muội phu vào phủ, một lát sau, còn phải giúp đỡ Thiên Trạch đón người mới vào cửa!"

Phương Chấp Bình cưỡi tuấn mã, một thân hỉ phục, so với bình thường càng thêm tuấn tú, thấy người đến dự hôn lễ cực nhiều, tất nhiên là ưỡn ngực, mặc cho người quan sát.

Có người bình luận nói: "Không tệ, Ngọc Tiên quận chúa chọn Quận mã này là đúng, so với người trước tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Đây là càng gả càng tốt."

"Đúng, phụ thân Phương quận mã biết kiếm tiền, là nhà có tiền, tỷ tỷ, tỷ phu đều có năng lực, Ngọc Tiên quận chúa chọn hắn, đây là giúp cho vương phủ có thêm tài lộc.

Năm đó mặc dù Quý Minh Xuân cũng là Tiến Sĩ, nhưng bàn về gia thế thì không bằng Phương quận mã rồi."

Quý Minh Xuân đang đứng lẫn trong đám người, tức giận đến mức khó mà bình tĩnh được, tốt lắm, gả đi, lại gả đi, hòa ly chính là vì tái giá như vậy phải không.

Đợi qua hôm nay cũng chính là lúc ngươi phải hối hận.

Quý Minh Xuân lặng lẽ thối lui ra khỏi đám người, đến chỗ cách đó không xa làm thủ thế (dấu hiệu) gì đó, liền có hai người chen vào trong đám người đi theo Phương Chấp Bình làm người đưa dâu của Phương gia, theo vào Tề Vương phủ.

Trầm Ngọc tiên chỉ được ngồi ở trong phòng, nên không nghe được âm thanh từ bên ngoài, chỉ biết khẩn trương nắm chặt khăn tay, trong lòng đột nhiên nghĩ đến mình là người lần thứ hai thành thân, mà Phương Chấp Bình là lần đầu tiên đón dâu, nói như vậy, mình là người chiếm tiện nghi.

Về sau, có lẽ nên bớt đi tiểu tính tình, săn sóc phu quân nhiều hơn mới đúng.

Trầm Hương thấy Trầm Ngọc tiên khẩn trương, liền cười nói: "Quận chúa kim tôn ngọc quý, bao nhiêu người muốn với cao! Phương quận mã có thể được quận chúa coi trọng, là phúc khí của hắn."

Trầm Ngọc tiên nghe Trầm Hương nói vậy, nhớ tới mình dầu gì cũng là quận chúa, tương lai nếu đại sự của ca ca thành, mình còn có thể trở thành công chúa, tái giá với một người tuấn tú, tài giỏi cũng là hợp tình, hợp lý, bởi vậy cũng thoáng buông lỏng.

Phương Chấp Bình vào đến vương phủ, ngay sau đó, Vi Thiên Trạch cũng đón Tô Ngọc Diệp vào phủ.

Tô gia vốn không chịu đồng ý để Vi Thiên Trạch nghênh Tô Ngọc Diệp vào Tề vương phủ, nói là Vi gia có viện riêng, sao có thể rước dâu ở vương phủ? Nhưng Tô Thục phi lại đồng ý, nói Vi Thiên Trạch ở tại Tề Vương phủ, nên rước tân nương tử vào Tề Vương phủ, cũng là hợp lý.

Tô gia vừa nghe Tô Thục phi nói vậy, chỉ đành phải đồng ý.

Tô Ngọc Diệp đang ngồi trong kiệu hoa, nghe thấy âm thanh Vi Thiên Trạch đạp lên kiệu, vội cầm cây quạt che mặt, chân thành xuống kiệu, đồng thời cũng đang nhìn trộm Vi Thiên Trạch, thấy Vi Thiên Trạch mặc hỉ phục càng thêm ngọc diện môi son, trái tim không khỏi đập loạn, thầm nghĩ: Người Vi gia đều là tuấn nam mỹ nữ, nghe nói Trạng Nguyên phu nhân năm đó làm mê đảo rất nhiều người, Vi Thiên Trạch lúc trước không có ở kinh thành, nếu không, tất nhiên cũng sẽ sớm bị người định thân.

Hôn sự của ta quanh co như vậy, thì ra là chờ hắn xuất hiện!

Vi Thanh Mi thấy Vi Thiên Trạch và Tô Ngọc Diệp đứng cùng một chỗ, rõ ràng là một đôi bích nhân, cười đến mặt mày nở hoa, nói với Vương Tinh Huy: "Thiên Trạch cưới được Diệp nương quả là trời tứ lương duyên!"

Vi Thiên Trạch cũng biết, hôm nay vừa là ngày rước dâu, cũng là ngày thái tử phải lộ nguyên hình, mọi người đều đến vương phủ tham dự chuyện vui, khiến một số người có cơ hội vào lẻn vào, như thế mới có thể được việc?

Quan nghi lễ thấy hai đôi tân lang, tân nương mới đã tụ tập đầy đủ, liền bắt đầu hát lễ, Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương là người chủ hôn, nên đứng ở chính giữa để bắt đầu chứng lễ.

Bên ngoài náo nhiệt như vậy nhưng Lữ Bát Nương chỉ núp ở trong sương phòng, lặng yên suy nghĩ, nếu không phải sợ lộ thân phận, nàng thật sự rất muốn cùng bọn họ tham gia náo nhiệt, cùng thành thân! Tối hôm qua, khi nàng đến bảo vệ Phương lang quân thì bị ma ma nhìn thấy, còn nói, chưa thành hôn mà ở lại muộn như vậy để bảo vệ là không được tốt.

Đợi thành thân xong, cả ngày lẫn đêm bảo vệ nhau cũng là chuyện bình thường.

Đúng lúc này, Tiền ma ma mang hộp đựng thức ăn vào, cười nói: "Bát Nương, vương phi căn dặn để cho ngươi ăn no một chút, lát nữa còn có thể có trò vui, nhất định phải ồn ào đến tối."

Lữ Bát Nương bóc hộp đựng thức ăn, thấy chút thức ăn tinh xảo cùng một chén cơm tẻ, tất nhiên là cười nói: "Vẫn là vương phi nhớ tới ta, biết ta đói bụng!"

Tiền ma ma lại bưng ra chút thức ăn, lại dặn Lữ Bát Nương: "Vương phi nói, nếu như hôm nay phải vào cung, có người hỏi chuyện Bát Nương, Bát Nương chỉ cần nói thật là được."

Lữ Bát Nương nói: "Tốt." Nói xong, vểnh tai nghe được từng hồi tiếng cười đùa ở bên ngoài, có người còn cao giọng kêu đưa tân nương vào tân phòng, biết hai đôi phu thê giờ mới cúi chào xong, nhất thời liền nói: "Thành thân thật đúng là chuyện rườm rà, phải dậy từ sớm, mà đến lúc này mới cúi chào xong."

Bên ngoài, Trầm Tử Trai để hai đôi phu thê mới cúi chào xong, cũng thở ra một hơi, nhìn tân nương tử vào tân phòng, tất cả các bàn tiệc đều náo nhiệt, mời rượu lẫn nhau, liền đến chỗ Vi Thiên Trạch chạm cốc.

Vi Thiên Trạch nhanh chóng nói nhỏ: "Theo lệnh Vương Gia, ta đã cho người theo dõi Quý Minh Xuân, vừa đúng lúc phát hiện hắn cho hai người theo sau người Phương gia vào vương phủ, hiện giờ đã cho người theo dõi chặt chẽ hai người kia.

Chốc nữa khi Vương Gia ngã xuống, lập tức sẽ bắt hai người kia.

Nhân chứng vật chứng đều có đủ."

Trầm Tử Trai gật đầu, Quý Minh Xuân là người của Tứ Vương Gia, hắn cho người hạ độc ta, sau đó nhất định sẽ vu hãm là thái tử cho người hạ độc.

Lần này, tương kế tựu kế, chỉ cần hai người Quý Minh Xuân phái ra tự nhận là người của thái tử liền có thể tiến hành lật đổ Thái tử.

Đợi đến khi tân khách rối rít tới đây mời rượu, Trầm Tử Trai uống mấy chén sau đó hướng về phía Phương ngự y cách đó không xa nâng ly một cái.

Rất nhanh, Phương ngự y cũng tới đây mời rượu, sau đó đổi ly rượu cho Trầm Tử Trai.

Trầm Tử Trai hiểu ý cười một tiếng, giơ ly rượu lên rồi uống.

Chỉ trong chốc lát, trong đám tân khách đột nhiên có người kinh hô: "Vương Gia uống phải rượu độc rồi!"

Vi Thiên Trạch vừa dặn thủ hạ đi bắt người được Quý Minh Xuân phái vào phủ, vừa chạy tới đỡ Trầm Tử Trai hô: "Không xong, Vương Gia không còn thở, người đâu mau tới, bắt kẻ hạ độc!"

Hạ Trọng Phương tuy biết rằng là diễn trò, nhưng khi Trầm Tử Trai ngã xuống, nàng cũng kêu lên thảm thiết, chạy tới ôm lấy hắn nói: "Vương Gia, Vương Gia, ngươi không thể chết, Hiền ca nhi còn nhỏ! Là ai, đến tột cùng là người nào hại người?"

Sớm có người bắt hai người kia tới đây, áp giải bọn họ, từ trên người bọn họ tìm ra độc phấn, Vi Thiên Trạch ép hỏi: "Là ai phái các ngươi tới hạ độc?"

Hai người kia ngạc nhiên, chúng còn chưa hạ độc sao Vương Gia đã bị trúng độc? Từ lúc bước vào vương phủ bọn họ đã biết rõ sẽ phải chết, thấy Trầm Tử Trai không còn thở, dù sao đã đạt được mục đích, liền trầm mặc không lên tiếng.

Vi Thiên Trạch xách một người lên rồi ném xuống đất, từ trên người hắn ta rơi ra một khối Yêu Bài của phủ thái tử, Vi Thiên Trạch nhặt lên nhìn lập tức hô: "Là thái tử phái bọn họ tới độc sát Tề vương, đi, mang Tề vương đến trước cửa cung kêu oan, không thể để cho Tề vương chết vô ích."

"Đúng, đến trước cửa cung cầu kiến hoàng thượng, cầu xin hoàng thượng làm chủ!" Hạ Trọng Phương kêu lên một câu, nước mắt rối rít rơi, khóc ròng nói: "Thái tử một lần rồi hai lần hạ độc, đây chính là lần thứ ba hắn hạ độc vương gia, nếu hoàng thượng tiếp tục nhân nhượng cho hắn thì thật không có thiên lý."

Trầm Tử An thấy chuyện đột nhiên xảy ra như vậy, phản ứng của mọi người lại quá mức mãnh liệt, nhanh chóng thối lui khỏi đám người, hoang mang rối loạn hồi phủ thái tử bẩm báo mọi chuyện.

Crypto.com Exchange

Chương (1-68)