Truyện:Thịnh Sủng - Chương 46

Thịnh Sủng
Trọn bộ 68 chương
Chương 46
0.00
(0 votes)


Chương (1-68)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Tham kiến thái tử điện hạ! "Mưu sĩ của phủ Thái tử Điền An Mực nghe nói Vi Thiên Trạch sắp về kinh, vội vàng tới cầu kiến thái tử.

Bên người Thái tử vốn có mấy vị mưu sĩ đắc lực, Điền An Mực là một trong số đó.

Thấy Điền An Mực tới, thái tử vội để hắn ngồi xuống nói chuyện.

Điền An Mực tạ ơn thái tử ban ngồi, lúc này mới nói:" Vi Thanh Nhĩ nhàn rỗi nhiều năm nhưng vẫn dễ dàng chấp chưởng binh quyền, hắn luôn cẩn thận khi làm việc nên chắc chắn hắn sẽ không lỗ mãng mang binh về kinh thành như vậy.

Có thể là hắn muốn thái tử sập bẫy, dâng tấu tố cáo hắn, nếu hắn không thật sự trở về kinh hoàng thượng sẽ càng thêm không thích thái tử điện hạ."

Thái tử sợ hãi, cả kinh nói:" Nếu không có Điền sư gia nhắc nhở, thiếu chút nữa bản thái tử đã trúng kế."

Điền An Mực nhìn thái tử nói:" Thái tử điện hạ, hiện nay, Tề vương đã liên thủ với Vương gia và Vi gia, Tứ Vương Gia lại tiến sát từng bước, chỗ hoàng thượng lại tựa như hổ xem đấu, dường như..."

Thái tử chắp tay nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt chỉ còn lại oán hận vô cùng.

Từ khi mười lăm tuổi, hắn đã làm thái tử, đến nay, hắn cũng đã bốn mươi lăm tuổi, vị trí thái tử này hắn ngồi suốt ba mươi năm vẫn không thể ngồi vững vàng.

Vì sao ư? Còn không phải do hoàng thượng thiên vị, vẫn nghiêng về một phòng nhà lão Tam kia sao.

Năm đó, Cảnh Tông hoàng đế muốn lập con trai thứ ba Trầm Vĩnh Thái làm thái tử, nhưng các quan trong triều lại kiên trì muốn lập người hiện nay đang là thái tử Trầm Vĩnh Xương.

Cuối cùng, Thái hậu và hoàng hậu cùng các quan lại đủ loại quan lại liên thủ, đứng về phía Trầm Vĩnh Xương.

Cảnh Tông hoàng đế bị ép mà bất đắc dĩ lập Trầm Vĩnh Xương làm thái tử, còn phong Trầm Vĩnh Thái là vương gia.

Chính vì vậy, Cảnh Tông hoàng đế vẫn không thích thái tử.

Thái tử cũng lo lắng rằng Cảnh Tông hoàng đế lớn tuổi, sẽ hồ đồ, trước khi chết giở quẻ (lật lọng), phế vị trí thái tử của hắn, lập Tứ Vương Gia làm thái tử, hoặc lập Trầm Tử Trai làm Hoàng thái tôn.

Tình hinhf như vậy khiến hắn đứng ngồi không yên.

Điền An Mực trầm tĩnh mà nhìn thái tử, đợi thái tử quay đầu, mới nói:" Thái tử điện hạ, thay vì mỗi ngày đều đau khổ như vậy, sao không..."

Thái tử giật mình, thật lâu sau mới nói:" Hoàng thượng tuy đã có tuổi nhưng hai năm qua vẫn luôn khỏe mạnh.

Nếu đột nhiên gặp chuyện không may chỉ triều thần sẽ hoài nghi."

Điền An Mực nói:"Có rất nhiều lão nhân gia nhìn thì khỏe mạnh nhưng đột nhiên bị ngã hoặc trúng gió, không hơn mấy ngày là phải đi."

Sắc mặt Thái tử thay đổi, trầm giọng nói:" Nhưng chúng ta cũng không thể nắm chắc được mười phần."

Điền An Mực lên tiếng:" Ta có thể nắm chắc bảy tám phần.

Thái tử không quả quyết như vậy nên vẫn luôn bị quản chế, lấy bản lĩnh của người, cần gì phải cố kị một vị Tề vương quanh năm ốm yếu, một vị Tứ Vương Gia không có ở kinh thành."

Thái tử chắp hai tay sau lưng, tay đã nắm thật chặt, trong lòng đang đấu tranh mạnh mẽ.

Nếu bức vua thoái vị thành công, sẽ không cần phải lo lắng hãi hùng mỗi ngày.

Sau một lúc, thái tử đứng lên, trầm giọng nói:" Vậy hãy bố trí cho tốt, tuyệt không để xảy ra sơ xuất."

Bên kia, Tô Thục phi nghe nói thái tử sẽ không tố cáo Vi Thanh Nhĩ, có chút sửng sốt, cười nói:" Tốt, đây là hắn muốn trị từ căn nguyên mà không phải những thứ cành lá không quan trọng."

Bảy ngày sau, Vi Thiên Trạch đã đến kinh thành, quả nhiên không mang theo binh mã, chỉ dẫn theo ba trăm gia đinh.

Vương Tinh Huy nhìn thấy gia đinh bên cạnh Vi Thiên Trạch, cũng sửng sốt, đó sao có thể là gia đinh? Rõ ràng là ba trăm binh lính tinh nhuệ được tuyển chọn kỹ càng.

Nhưng chỉ có ba trăm tên, số lượng không nhiều lắm, nếu thái tử thật sự tố cáo thì sẽ trở thành trò cười.

Vi Thiên Trạch nói nhỏ với Vương Tinh Huy:" Dượng, người đừng nhìn chỉ có ba trăm người, một người này có thể đánh bại mười người, nên có thể nói ba trăm người này đáng giá như ba nghìn người."

Vi Thanh Mi thấy Vi Thiên Trạch, vành mắt có chút hồng, nói:" Ta và phụ thân ngươi đã hai mươi năm không gặp mặt, các ngươi đều đồng lứa nhỏ tuổi, nếu không được báo trước, đột nhiên xuất hiện, ta có thể sẽ không nhận ra."

Vi Thiên Trạch liền nói về tình trạng gần đây của Vi Thanh Nhĩ, lại thay mặt Vi Thanh Nhĩ hỏi thăm Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi, nhất thời lại cười nói:" Biểu tỷ và biểu đệ đâu ạ?"

Vi Thanh Mi vội cho người gọi Vương Du và Vương Tông đến gặp Vi Thiên Trạch.

Vương Du và Vương Tông đi ra, nói mấy câu về tên, tuổi, ... , mọi người liền quen thuộc.

Hạ Trọng Phương biết được Vi Thiên Trạch đã về kinh, vội cho người mời hắn đến Vương phủ.

Trước khi đến Vương Phủ, Vi Thiên Trạch đã được Vi Thanh Mi cho biết Vương Du chẳng qua là dưỡng nữ mà Tề vương phủ Vương Phi mới là biểu tỷ ruột thịt của hắn, nhất thời cũng vô cùng cảm thán.

Mấy ngày nay, thân thể Trầm Tử Trai đã dần tốt lên, đã có thể xuống giường, bởi vậy tự mình tiếp đãi Vi Thiên Trạch.

Sau một phen nói chuyện, Trầm Tử Trai vô cùng thưởng thức Vi Thiên Trạch, cho là hắn mặc dù còn trẻ tuổi nhưng lại có mưu lược, quyết đoán, tương lai nhất định sẽ là người tài.

Vì Vương gia đã trì hoãn hôn sự với phủ thái tử, Vi Thiên Trạch gặp Trầm Tử Trai, cũng hiểu Tề vương phủ, Vương gia, Vi gia đã liên kết chặt chẽ với nhau.

Mấy ngày sau, lại truyền ra tin tức nói Vi Thiên Trạch đến Tô gia xin cưới Tô Ngọc Diệp, Tô gia rất nhanh liền đáp ứng.

" Tốt lắm, hiện tại Tô gia cũng cùng liên kết với Tề vương phủ sao?" Thái tử cười lạnh nói:" Cũng được, đến lúc đó một lưới bắt hết những nghịch đảng này."

Phải tới tháng mười một, Hạ Trọng Phương mới vội vàng tổ chức hôn sự cho Trầm Ngọc Tiên, muốn cho nàng với Phương Chấp Bình sớm thành thân.

Vi Thanh Mi lại chuẩn bị hôn sự cho Vi Thiên Trạch cưới Tô Ngọc Diệp.

Vi Thiên Trạch tuy là phụng mệnh cô mà đi cầu hôn nhưng khi gặp Tô Ngọc Diệp cũng cảm thấy hài lòng, lấy vợ phải lấy người hiền, Tô Ngọc Diệp lại là một cô nương hiền đức.

Vốn Tô Ngọc Diệp còn đoán Vi Thiên Trạch là võ phu, chỉ sợ sẽ thô lỗ không chịu nổi, nhưng khi gặp mặt thấy Vi Thiên Trạch ngọc thụ lâm phong, tướng mạo tuấn lãng, cũng cảm thấy hài lòng, không gả được cho Tề vương làm Vương Phi thì gả cho Thiếu tướng quân làm Thiếu tướng phu nhân cũng tốt.

Hai nhà đều làm chuyện vui, Hạ Trọng Phương liền bàn bạc với Vi Thanh Mi:" Mẫu thân, đình viện của Vi gia ở kinh thành cũng không lớn, Thiên Trạch ở một mình cũng được nhưng đối với tân nương tử cũng có chút nhỏ hẹp.

Vương Phủ lại lớn, không bằng để cho Thiên Trạch đón dâu tại Vương Phủ, cùng Quận chúa tổ chức chuyện vui.

Đến lúc đó, để cho phu thê Thiên Trạch ở lại Vương Phủ, như vậy đối với Vương Phủ cũng có lợi, ba trăm thủ hạ của Thiên Trạch cũng sẽ ở lại đây, Vương Phủ mới có thể cung dưỡng (cung cấp nuôi dưỡng) bọn họ ăn uống."

Dĩ nhiên, ăn của Vương Phủ thì sẽ vì Vương Phủ mà làm việc.

Những gia đinh này sẽ sẽ trở thành gia đinh của Vương Phủ.

Vi Thanh Mi cũng hiểu được ý tứ của Hạ Trọng Phương, tất nhiên là đồng ý:" Thiên Trạch trở về vốn là để bảo vệ cho Vương gia, cưới Diệp nương cũng là suy nghĩ vì đại cục, để bọn họ ở lại Vương Phủ cũng tốt."

Quý Minh Xuân nghe được tin Trầm Ngọc Tiên chiêu tế (chọn chồng) lần nữa, mà người đó cũng là thiếu niên Tiến sĩ, không khỏi buồn bực, hắn vốn tưởng rằng Trầm Ngọc Tiên mất hắn, sẽ phải nửa đêm khóc tỉnh, lúc nào cũng nhớ tới hắn, nói không chừng tương lai còn có thể cầu xin hắn trở về (ảo tưởng nặng). Không nghĩ tới Trầm Ngọc Tiên lại muốn chiêu tế.

Hai thê tử trước, một làm Vương Phi, một chuẩn bị chiêu tế, đều là sau khi cùng cách với hắn, ngày càng sống vui vẻ, sao hắn có thể không đau lòng?

Đúng lúc này Trần Hiên tới, thấy Quý Minh Xuân không vui, cười nói:" Càng náo nhiệt, càng tiện hạ thủ, Quý lang quân không cần buồn rầu."

Quý Minh Xuân ngẩn ra, nói:" Hạ thủ sao?"

Trần Hiên cười nói:" Làm Tề vương trúng độc lần thứ ba, sau đó vu hãm thái tử.

Tề vương vừa chết, Vi Thiên Trạch và Vương gia tất nhiên sẽ tấn công thái tử, hoàng thượng tức giận, thái tử cũng sẽ rơi đài."

Quý Minh Xuân nghe vậy, ha ha cười nói:" Vì vậy, Tứ Vương Gia sẽ vào kinh." Sau đó sao, hai thê tử trước trước của ta sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời, thuộc về ta.

Trong Tề vương phủ, Hạ Trọng Phương đang chuẩn bị chuyện vui, trong lòng cũng vô cùng cảnh giác, nhiều người dễ loạn, cũng dễ dàng để kẻ nhàn rỗi trà trộn vào làm phát sinh những chuyện không đâu.

Đêm nay, Hạ Trọng Phương đi gặp Trầm Tử Trai, đang nói chuyện thì thấy Phương ngự y tới, liền không nói nữa.

Phương ngự y cười nói:" Chén thuốc của tối nay ta đã thêm một loại tân dược, Vương Phi uống xem có gì khó chịu không."

Hạ Trọng Phương uống thuốc, cách hồi lâu mới nói:" Cũng không khó chịu."

Phương ngự y nghe Hạ Trọng Phương nói vậy, liền yên tâm lui xuống.

Phương ngự y vừa đi, Hạ Trọng Phương liền nói ra điều mình lo lắng.

Trầm Tử Trai nghe, liền nói:" Không phải Thiên Trạch mang theo ba trăm gia đinh sao, và lại bọn họ còn là tinh binh tài giỏi."

Hạ Trọng Phương nói:" Có bọn họ ở đây, ta cũng không sợ thích khách mà chính là sợ người có dụng ý khác trong đám khách nhân, đến lúc đó sẽ khó lòng mà phòng bị."

Trầm Tử Trai cười ôm Hạ Trọng Phương nói:" Suy nghĩ của Phương nương càng ngày càng chu toàn.

Không hổ là thân nữ nhi của Trạng nguyên gia."

Hạ Trọng Phương sẵng giọng:" Đến lúc đó hỗn loạn, ta sợ Vương gia lần thứ ba trúng độc đấy!"

Trầm Tử Trai sửng sốt, rất nhanh cười nói:" Phương nương, cũng không chắc là thực sự có người xâm nhập vào để hạ độc Bổn vương."

Hạ Trọng Phương dí trán hắn nói:" Bởi vì giờ đây, Tề vương phủ, Vương gia, Vi gia đã liên kết với nhau, thế lực cũng không nhỏ, nếu lúc này Vương gia trúng độc, chúng có thể nhân cơ hội mà cáo trạng thái tử, chọc giận thái tử, ép thái tử xuất thủ, hoặc Vương gia cũng có thể ra tay trước chiếm lợi thế."

Trầm Tử Trai càng nghe càng ngạc nhiên, nhìn Hạ Trọng Phương, nửa đùa nói:" Phương nương, nàng thật sự lớn lên ở nông thôn sao? Không có cao nhân nào lén dạy nàng sao?"

Hạ Trọng Phương đánh vào ngực Trầm Tử Trai nói:" Vương gia lại giễu cợt ta?"

Trầm Tử Trai cầm tay Hạ Trọng Phương nói:" Không, Phương nương, Bổn vương nói thật, kế sách này của nàng vô cùng hay.

Bổn vương trúng độc một lần nữa là chuyện nhất định." Vừa nói vừa hôn Hạ Trọng Phương, hàm hồ nói:" Đến lúc đó, Phương nương sẽ lại uy nãi cứu Bổn vương."

Hạ Trọng Phương vốn muốn nói hắn đã ăn sữa xong, nhưng bởi vì không thể đẩy Trầm Tử Trai ra, nên thân thể không khỏi mềm nhũn đáp lại.

Bàn tay Trầm Tử Trai lặng lẽ xuống phía dưới, rồi lại dò đến trước ngực Hạ Trọng Phương, bắt được nơi đẫy đà, xoa nắn, lẩm bẩm nói:" Thật tròn, thật to!"

Hạ Trọng Phương ngâm lên tiếng, ở trong ngực Trầm Tử Trai nói nhỏ:" Vương gia lại khi dễ ta!"

Trầm Tử Trai nghe được Hạ Trọng Phương nói vậy, càng thêm hưng phấn, vén cổ áo nàng lên, vùi đầu vào nơi đẫy đà, hung hăng mút, một cái tay khác đưa xuống dưới, đi tới nơi đào nguyên.

Hạ Trọng Phương đã mềm thành nước, nằm trong ngực Trầm Tử Trai, mị nhãn như tơ, yêu kiều nói: Vương gia, ta, ta... !" Xuân tình lay động, * * thực cốt.

Vốn khi tới thời điểm này, mỗi lần Trầm Tử Trai chỉ sờ, mà không thực sự làm đến điểm cuối, nhưng hôm nay có chút không nhịn được, trong miệng vẫn hút nơi đẫy đà, nâng cao lửa nóng tiến công.

Phương ngự y đang ở dược phòng chế thuốc, lần nữa quan sát được mấy con thỏ hắn cho uống thử thuốc đang thân thiết, không khỏi ngạc nhiên, tối nay thuốc có vấn đề sao? Hoặc là, uống quá nhiều thuốc giải độc, nên dễ dàng động tình?

Sau đó, Phương ngự y cũng uống thử thuốc, lẩm bẩm nói:" Cũng phải thử một chút loại thuốc này, xem có phải người uống sẽ dễ dàng động tình không?".

*****

Bóng đêm thâm trầm, mây đen che hết ánh trăng, thư phòng phủ Thái tử vẫn đèn đuốc sáng choang, Điền An Mực đang mật nghị cùng thái tử, chuẩn bị thực hiện kế hoạch.

Điền An Mực nói:" Thái tử điện hạ, trước hết cần giết Tề vương, Tề vương vừa chết, Vi gia và Vương gia sẽ không còn chủ tử chung, tự nhiên sẽ phải phân tán, sẽ không đủ lực để uy hiếp chúng ta nữa.

Và lại Tề vương chết, hoàng thượng sẽ điều tra kỹ chuyện này, sẽ chất vấn thái tử điện hạ, tời điểm đó thái tử có thể khống chế Dưỡng Tâm điện, chọc giận hoàng thượng, một khi hoàng thượng cấp giận công tâm, và lại hoàng thượng tuổi tác đã cao, rất dễ sẽ ngã xuống.

Đến lúc đó, các đại thần có phê bình kín đáo hay nghi vấn thì thái tử cũng đã ngồi ở vị trí thái tử ba mươi năm, bọn họ sẽ muốn ủng hộ thái tử đăng vị."

Thái tử nghe vậy gật đầu nói:" Giết Tề vương để chọc giận hoàng thượng, mặc dù có chút mạo hiểm nhưng vẫn là biện pháp nhất cử lưỡng tiện.

Nhưng đừng quên trong cung còn có Tô Thục phi, nữ nhân này không dễ đối phó."

Điền An Mực nói:" Tô Thục phi vẫn muốn trợ giúp Tề vương thượng vị, Tề vương vừa chết, nàng sẽ rối loạn, đến lúc đó cũng dễ khống chế."

Hai người nói chuyện, thái tử lại nói:" Gần đây, có một mưu sĩ giới thiệu một vị cô nương tới tìm nơi nương tựa, cô gái này họ Lữ, tên Bát Nương.

Nói là đã ở thâm sơn học nghệ, võ công cao cường, bây giờ muốn tìm một vị minh chủ.

Khi Tề vương phủ tổ chức hỉ yến, nàng có thể ra tay từ chỗ nữ quyến, mượn cơ hội giết Tề vương."

Điền An Mực cũng nghe nói Lữ Bát Nương võ công cao cường, tới đi vô ảnh vô tung, nên cũng tán thành với với ý kiến thái tử.

Rất nhanh, Lữ Bát Nương đã được gọi tới.

" Tham kiến thái tử điện hạ!" Mặc dù ở trong phủ thái tử, nhưng Lữ Bát Nương vẫn mặc một bộ áo đen bó sát người, nhìn rất linh hoạt.

Điền An Mực quan sát Lữ Bát Nương một phen, thấy nàng chừng mười bảy mười tám tuổi, mắt to miệng nhỏ, cũng rất xinh đẹp.

Thầm nghĩ: Xinh đẹp như vậy không ở trong phủ hầu hạ quý nhân mà lại làm sát thủ, thật đáng tiếc!

Thái tử phân phó Lữ Bát Nương mấy câu, để cho nàng chuẩn bị.

Lữ Bát Nương lập tức đáp ứng, sau đó lui ra ngoài, lại thầm nghĩ, mặc dù võ nghệ của mình cao, nhưng kinh nghiệm thực tế lại ít, vì vậy nên thăm dò Tề vương phủ trước để chuẩn bị cho thỏa đáng.

Trước cần thăm dò địa hình đến lúc đó giết Tề vương mà vẫn an toàn đi ra."

Trong vương phủ, Hạ Trọng Phương đang cùng Trầm Tử Trai dây dưa, lại có người ở ngoài cửa bẩm:" Vương gia, Vương Phi, Vi thiếu gia tới!"

Hạ Trọng Phương đẩy Trầm Tử Trai nói:" Vương gia, Thiên Trạch tới đây, tất nhiên là sẽ có chuyện quan trọng, người đi gặp hắn trước đi."

Trầm Tử Trai chỉ đành phải buông Hạ Trọng Phương ra, hai người vội vội vàng vàng mặc lại xiêm áo, cho người mời Vi Thiên Trạch vào phòng.

Vi Thiên Trạch dẫn ba trăm gia đinh tới, nói với Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương:" Vương gia, Vương Phi, ta điều tra được gần đây phủ thái tử có chiêu mộ một nhóm sát thủ vào phủ, ta lo sợ hắn có mưu đồ khác bởi vậy dẫn người đến Vương phủ để giúp đỡ tuần tra."

Trầm Tử Trai đang lo Vương Phủ nhân thủ không đủ, nghe vậy rất mừng rỡ.

Hạ Trọng Phương cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì Trầm Tử Trai bị thương, Trầm Ngọc Tiên lại chuẩn bị chiêu Quận mã, một mình nàng phải chống đỡ mọi chuyện trong phủ, chỉ sợ có sơ xuất, có người của Vi Thiên Trạch giúp đỡ, tất nhiên nàng cũng yên tâm hơn.

Sau đó, Vi Thiên Trạch liền đi bố trí cho các bọn gia đinh, để cho các gia đinh canh giữ ở các nơi âm u của Vương Phủ.

Lại nói Lữ Bát Nương đã tới ngoài tường của Tề vương phủ, dùng khinh công phi vào bên trong, rơi vào một chỗ âm u trong góc vườn.

Nàng vừa rơi xuống đã có cảm giác không ổn muốn rút ra ngoài nhưng không kịp.

Bên kia, sau khi uống thuốc, Phương ngự y rất nhanh có cảm giác không đúng, vội vọt vào trong phòng, gọi tử chuẩn bị nước để dập dục hỏa trong người, lại tự lẩm bẩm:" Ta không thể uy nãi, cũng không trúng độc, uống thuốc này vào, nếu không tống ra được thì đừng nghĩ tối nay ngủ được."

Hai bà tử biết Phương ngự y muốn nước tắm, vội đi chuẩn bị, vì biết Phương ngự y thích dùng thùng nước lớn để tắm, nên một lúc sau mới mang một thùng nước tắm cao cỡ nửa người vào.

Sau đó rót đầy nước ấm vào thùng mới đi ra.

Hai vị bà tử ra đến hành lang, có một bà tử lắm mồm không nhịn được bát quái một câu:" Phương ngự y cũng đã hai mươi ba tuổi, còn không chịu đón dâu, cũng không cần a hoàn hầu hạ, có chuyện cũng chỉ phân phó lão bà tử chúng ta, có phải hắn có vấn đề hay không?"

Bà tử còn lại mặt dài, nhỏ giọng:" Nhỏ giọng một chút."

Bà tử kia không nhịn được tò mò hỏi bà tử mặt dài:" Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?"

Bà tử mặt dài nói:" Nghe nói Phương ngự y say mê y thuật, thường lấy thân thí nghiệm, uống các loại thuốc kỳ quái, chỉ sợ đã đem thân thể mình uống hư."

Bà tử kia bừng tỉnh đại ngộ:" Không trách được hắn không gần nữ sắc, thì ra là như vậy."

Phương ngự y đã ăn Thanh Tâm hoàn, nhưng hắn vẫn thấy cả người nóng ran, bởi vậy vừa cởi xiêm áo, vừa ai thán: Có lẽ một thùng nước là không đủ.

Xem ra, đợi Tề vương dưỡng thương tốt, ta cũng nên suy tính hôn sự, sau này nhất thời ăn sai thuốc cũng có kiều thê hầu hạ, không phải chật vật như thế này.

Phương ngự y vừa cởi xong xiêm áo, mới bước vào thùng tắm, đột nhiên thấy rèm cửa sổ lay động, sau đó cửa sổ vang lên tiếng động, một người áo đen từ ngoài cửa sổ nhảy vào, chạy tới thùng nước tắm, tiếp đó hắn cảm nhận được một vật sắc nhọn đang đặt dưới đùi hắn.

Đã xảy ra chuyện gì? Phương ngự y đã sắp gầm lên một tiếng nhưng sau lại nuốt cục tức trở về, nắm đấm cũng thu lại.

Gương mặt tuấn tú đỏ bừng, ho khan, hắn bị thấy hết!

" Ầm ", Vi Thiên Trạch dẫn phá cửa mà vào, thấy Phương ngự y đang đứng trong thùng tắm, không khỏi có chút lúng túng.

" Xin hỏi mấy vị, nửa đêm phá cửa mà vào là có chuyện gì sao?" Hai tay Phương ngự y nắm chặt miệng thùng, trong lòng hắn biết nếu hắn nói ra bên trong thùng có Hắc y nhân, hắn sẽ phải bỏ mạng.

Vi Thiên Trạch nhanh chóng nhìn bên trong phòng, thấy trên giường ngăn nắp, không thể có người trốn ở đó, lại nhìn những nơi khác bên trong phòng, thấy không có gì bất thường nên cười nói:" Phương ngự y chớ trách, ở trong vườn vừa mới phát hiện thích khách, nhưng hiện tại không thấy tung tích của hắn, dưới tình thế cấp bách, ta mới xông vào như vậy."

Lữ Bát Nương ở trong thùng tắm nhắm hai mắt nghe Vi Thiên Trạch nói chuyện với Phương ngự y, chủy thủ trong tay nắm chặt hơn, bày tỏ, nếu hắn không đuổi Vi Thiên Trạch đi nàng sẽ cắt căn cơ của Phương ngự y.

Phương ngự y hoảng hốt, chỉ đành phải nói với Vi Thiên Trạch:" Vi Thiếu tướng quân, ngươi xem, ta còn đang tắm, bất tiện tiếp khách."

Vi Thiên Trạch thấy mặt Phương ngự y đỏ ngầu, cười lắc đầu một cái, dẫn người ra ngoài, còn rất thân thiết giúp Phương ngự y đóng cửa.

Đám người Vi Thiên Trạch vừa đi, Phương ngự y cúi đầu nhìn xuống thùng nước tắm, thấy mặt nước nổi bọt khí, biết Hắc y nhân đã sắp không thở được, gấp giọng nói:" Còn không đi ra?"

Lữ Bát Nương lắng tai nghe, biết được mọi người trong phòng đã lui ra ngoài, nên mới ngoi lên, lộ đầu ra khỏi mặt nước, duỗi tay trái lau nước trên mặt, tay phải vẫn cầm chủy thủ uy hiếp Phương ngự y như cũ, thở ra một hơi nói: "Ngạt chết ta!"

Mượn ánh nến, Phương ngự y nhìn ra người áo đen chừng mười bảy tám tuổi, mắt to như biết nói, trừng mắt nhìn hắn, hai gò má có hai đóa đào vân(lúm đồng tiền), kiều diễm khác thường, rõ ràng là một kiều nữ, bởi vậy hắn mở miệng hỏi:" Ngươi là người phương nào?"

A, không phải là ta cố ý muốn xem, thật sự là... !Không biết trở về có nên rửa mắt hay không? Lữ Bát Nương vì muốn trốn tránh Vi Thiên Trạch mà nhảy vào thùng tắm, lúc này mới phát giác thân thể của mình đang nằm trên đùi Phương ngự y.

Trong tích tắc, mặt đã đỏ như máu, nội tâm la hét: Ta cũng không muốn như vậy, là do tình thế bức người thôi!

Phương ngự y thấy Lữ Bát Nương không trả lời hắn, mà mặt đẹp lại càng ngày càng hồng, cũng không sợ nàng, khoát tay nói:" Mau lấy hung khí ra!"

Lữ Bát Nương tuy đã tránh được Vi Thiên Trạch nhưng lại sợ Phương ngự y sẽ gọi người vào bắt nàng.

Bởi vậy cắn răng nói:" Lấy ra? nếu ngươi gọi người thì ta phải làm sao?" Vừa nói, mắt vừa lộ hung quang.

Tim Phương ngự y đập mạnh nhưng lại giả vờ trấn định, quyết định một việc, bởi vậy hơi nghiêng thân thể về phía trước, đưa tay đặt lên vai Lữ Bát Nương, mặt đỏ ngầu nói:" "Hoàn cảnh lãng mạn như thế, tiểu nương tử cần gì cầm hung khí bức bách người, không bằng cùng ta tắm?"

Lữ Bát Nương vốn là muốn nhảy ra khỏi thùng tắm, nhưng bị Phương ngự y ép sát, lùi vào thành thùng tắm, trong lúc này cũng không thể động đậy.

Năm nay, Lữ Bát Nương mười tám tuổi, trước luôn ở trong thâm sơn, chưa bao giờ được trực tiếp tham gia một kế hoạch lớn như vậy.

Lúc này càng thêm sợ kinh động đến Vi Thiên Trạch ở phía ngoài, thân thể không khỏi cứng đờ.

Trong lòng nghĩ: chỉ là đi thăm dò mà cũng không thành công thì thái tử điện hạ sau này vẫn còn chịu dùng ta sao?

Phương ngự y thấy Lữ Bát Nương sững sờ, hô:" Vi thiếu tướng!"

Phương ngự y vừa nói xong thì Vi Thiên Trạch đang ở ngoài cửa sổ đã đáp lại một tiếng.

Lữ Bát Nương kinh hãi, thì ra Vi Thiên Trạch đang đứng ngoài cửa sổ, ôm cây đợi thỏ, chờ bắt nàng! Chỉ trong nháy mắt, Lữ Bát Nương lại ngồi xuống thùng nước, không cần giữ thể diện, lần nữa núp ở phía dưới người Phương ngự y, chủy thủ trong tay lại nắm thật chặt.

Tối nay, Phương ngự y uống thuốc để thí nghiệm, bởi vì toàn thân nóng ran mới muốn đi tắm, lúc này lại biết núp ở dưới thân mình là một mỹ nhân mắt to, hầu kết vừa động, chợt nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng biết không ổn, nhưng không làm gì được.

Thấy Vi Thiên Trạch đã đi vào, Phương ngự y liền nghiêm túc nói: "Vi thiếu tướng, người áo đen chạy tới nơi này, chỉ sợ là kế điệu hổ ly sơn, ngươi nênsớm đi bảo vệ Vương Gia đi!"

Vi Thiên Trạch nói: "Đã cho người đi bảo vệ Vương Gia rồi, tối nay không bắt được người áo đen, ta không phải họ Vi." Nói xong thấy Phương ngự y còn chưa tắm xong, liền nói thêm: "Ngươi từ từ tắm, ta đi đây."

Đợi cửa vừa đóng, Lữ Bát Nương lại nổi lên khỏi mặt nước, thở hổn hển, lau mặt.

Dưới ánh nến, mỹ nhân ngồi dưới hắn, mái tóc đen đang nhỏ từng giọt nước, da như tuyết trắng nhẵn nhụi, hai gò má như hoa đào, con ngươi sâu như hồ nước, môi anh đào như đang mở ra, sao không câu hồn người?

Bình thường, Phương ngự y không gần nữ sắc, nhưng lúc này là đêm khuya, , bị Lữ Bát Nương dụi mấy lần, gương mặt tuấn tú cũng đã đỏ sậm, hắn đưa tay bóp thử cổ tay Lữ Bát Nương, giọng nói khàn khàn: "Tiểu nương tử còn chưa xem đủ sao?"

Tình huống này là thế nào đây? Lữ Bát Nương cả người run lên, lại ngẩng đầu lên, có cảm giác chỗ cổ họng nàng có gì đó, dường như có một vật cứng đang ở trên cổ nàng, không khỏi mở mắt nhìn, chính là jj của Phương ngự y đã sưng lớn đang ở trên cổ nàng.

Tay Lữ Bát Nương tê rần, chủy thủ trong tay đã bị rớơi xuống đáy thù́ng, chỉ nghẹn họng nhìn trân trối, lại sợ vừa xấu hổ, trong nội tâm la hét: "Cứu mạng với ~".

Crypto.com Exchange

Chương (1-68)