Truyện:Thịnh Sủng - Chương 21

Thịnh Sủng
Trọn bộ 68 chương
Chương 21
0.00
(0 votes)


Chương (1-68)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Linh: Công nhận là mấy bạn quá bá đạo, rất biết... bóc lột người khác, thật bá đạo, người ta khoe điện thoại mà cũng ... nữa *khóc thét*:v

Editor: Holilinhk

"Ca ca, như vậy có ổn không?" Trầm Ngọc Tiên ngẩn ra, cô nói: "Hạ cô nương chỉ là một nhũ nương, lại được ngồi cùng bàn với ca ca, vậy thì người khác phải nghĩ thế nào đây?"

Trầm Tử Trai cười: "Mặc dù Hạ cô nương tuổi còn trẻ, nhưng nàng đã dùng sữa cứu sống ca ca, đương nhiên nàng có tư cách ngồi cạnh ca ca rồi."

Trầm Ngọc Tiên nghe hắn nói vậy, đành im lặng lui xuống an bài.

Tô Ngọc Diệp giúp Trầm Ngọc Tiên thu xếp, cô ta nói: "Trạng nguyên gia vừa khởi phục thì người Vương gia đã biết ngay, Vương gia làm sao mà biết nhanh như vậy chứ, tin tức nhạy vậy sao?"

Trầm Ngọc Tiên nói nhỏ: "Cô không biết hả? Tuy Vương Tinh Diệu là con trai của một tiểu thiếp (?!), nhưng lại khá thủ đoạn, ông ta chuyên giúp người khác tìm hiểu các loại tin tức, lấy công việc này làm nghề nghiệp. Nghe nói ông ta còn cấu kết với một nhóm công công trong cung, nhóm công công đó có tin tức nào đều bán cho ông ta, ông có được tiền thì chia lại một nửa cho nhóm công công ấy. Trạng nguyên gia khởi phục làm ngự tiền hành tẩu, người ngoài chưa kịp biết, nhưng nhất định những người này đã biết. Bọn họ biết, đương nhiên phải đi bán cho Vương Tinh Diệu, muốn lấy chuyện quan trọng này mà kiếm tiền thưởng."

Tô Ngọc Diệp bừng tỉnh ngộ ra, cô gật đầu: "Thế gian này, nghề nghiệp nào cũng có người làm hết! Mà sao Quận chúa lại biết những chuyện này?"

Trầm Ngọc Tiên cười: "Cô hẳn là ở Tô phủ được nuông chiều quá nên không biết thế giới bên ngoài đó thôi! Từ lúc ca ca bị bệnh, ta không thể không gánh vác việc gia đình, những chuyện như thế này đương nhiên phải hiểu."

Hai người nói chuyện, gia nhân đã sắp xếp đủ số ghế, Tô Ngọc Diệp thấy Trầm Ngọc Tiên muốn để Hạ Trọng Phương ngồi bên cạnhTrầm Tử Trai, không khỏi nao nao, nhưng chỉ nhìn Trầm Ngọc Tiên một cách hừng hờ.

Trầm Ngọc Tiên nắm tay cô ta, nói nhỏ: "Hạ cô nương là nhũ nương của ca ca, ngồi bên cạnh ca ca cũng tốt. Nếu không, không biết phải sắp cho cô ta ngồi chỗ nào mới tốt."

Mấy ngày nay, Tô Ngọc Diệp giúp Trầm Ngọc Tiên xử lý mọi việc trong Vương phủ, trong lòng cũng biết Trầm Ngọc Tiên thiên vị mình, nhất định là sẽ không nâng đỡ Hạ Trọng Phương, cô nghĩ nghĩ, quyết định im lặng không nói gì.

Trầm Ngọc Tiên thấy cô không hỏi nhiều, trái lại cười nói cho Tô Ngọc Diệp nghe: "Hạ cô nương và Du cô nương bất hòa, nếu hai người ngồi cùng một bàn, e rằng cả hai đều không vui. Nhưng nếu không ngồi một bàn, mà chỉ đẩy một mình Hạ cô nương - một tiểu thư Giản phủ, sang một bàn khác, người Giản gia mà biết được, tất nhiên là bất mãn. Bây giờ để cô ta ở bên người ca ca, cho dù Du cô nương có cằn nhằn kín đáo, cũng không tính là gì." Nói xong nháy mắt mấy cái với Tô Ngọc Diệp.

Tô Ngọc Diệp hiểu ý, đây là muốn cho Vương Du càng thêm đố kỵ với Hạ Trọng Phương, để cho hai người bọn họ càng bất hòa. 'Ngao cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi' hai người bọn họ càng đố kị ganh ghét nhau, chẳng phải mình càng nhàn tĩnh, càng thích hợp để trở thành một vương phi à?

Khi yến hội còn chưa khai mạc, đã có người dẫn Giản Mộc Huyền đến ngồi vào bàn, Giản Mộc Huyền cũng không ngồi mà đi tới trước mặt hành lễ với Vi Thanh Mi, tự giới thiệu lại một lần nữa.

Mặc dù Vi Thanh Mi oán hận năm đó thái phó phu nhân xử sự tuyệt tình, nhưng chuyện đã trôi qua nhiều năm rồi, Vương Tinh Huy lại có ý muốn hàn gắn quan hệ với người nhà Giản thái phó, vả lại bà thấy Giản Mộc Huyền ăn nói khéo léo, tướng mạo xuất chúng, cũng có vài phần quý mến, nên bà bảo cậu miễn lễ, hỏi tuổi tác rồi lại hỏi cậu là thứ mấy trong nhà, bà gọi Vương Du và Vương Tông đến đây gặp mặt.

Nghe là tôn nhi chính thống của Giản thái phó, cũng là biểu đệ của mình, tất nhiên là Vương Du cũng nói mấy câu, lại bảo Vương Tông gọi một tiếng biểu ca.

Vương Tông mỉm cười gọi 'biểu ca', rồi cậu lại chỉ Hạ Trọng Phương đứng cách đấy không xa: "Hạ cô nương là tỷ tỷ biểu ca, sao không phải mang họ Giản mà lại là họ Hạ?"

Giản Mộc Huyền cười: "Lúc đầu tỷ ấy lưu lạc bên ngoài, theo họ dưỡng phụ dưỡng mẫu, bây giờ vẫn chưa sửa họ lại." Nói xong sờ sờ đầu Vương Tông. Cậu rất thích tên biểu đệ mười tuổi này.

Giản Mộc Huyền thấy Vi Thanh Mi không ghét bỏ cậu, Vương Tông lại xưng hô biểu ca ngọt xớt, trong lòng như được rót mật, nhất thời đi qua bái kiến Vương Tinh Huy.

Mặc dù thời gian Vương Tinh Huy hồi kinh không lâu, nhưng người và chuyện ở Giản gia cũng biết khá nhiều.

Năm đó Giản thái phó bận việc chính sự, đối với con trai trưởng là Giản Phi Văn cũng chỉ quản giáo sơ sài, mà lúc đó thái phó phu nhân cũng bị sinh non (hư thai) một nữ nhi, thân mình bị hao tổn, nên càng không có sức lực quản lý Giản Phi Văn, chính điều đó khiến Giản Phi Văn khi trưởng thành ăn chơi trác táng. Đợi đến khi sinh ra Giản Mộc Huyền, Giản thái phó liền yêu cầu thái phó phu nhân tự ôm đứa nhỏ bên mình mà nuôi dạy, còn ông thì tự thân dạy dỗ, thân truyền ngôn giáo. Cứ như vậy, Giản Mộc Huyền trở thành đứa cháu xuất sắc nhất Giản phủ.

Giản Mộc Huyền là cháu đức tôn của Giản thái phó, Giản thái phó cực kỳ yêu thương cậu, bây giờ cậu ta đứng đây, tất nhiên là giúp Giản thái phó hàn gắn mối quan hệ này rồi, Vương Tinh Huy cũng không muốn làm mặt lạnh làm chi, ông cười nói mấy câu.

Nhất thời khai tiệc, mọi người về bàn, có gia nhân dẫn Hạ Trọng Phương đi đến ngồi bên cạnh Trầm Tử Trai, Hạ Trọng Phương nhất thời quay đầu lại hỏi: "Sai ở đâu rồi phải không? Không phải ngồi kế bên vương gia đâu."

Trầm Tử Trai thấy Hạ Trọng Phương bước đến, sớm đã cười: "Đúng vậy, là sắp xếp để cho cô với bổn vương ngồi chung một bàn đấy. Cô là nhũ nương của bổn vương, đương nhiên là có tư cách ngồi bên cạnh bổn vương."

Trầm Tử Trai ngồi cùng bàn với vợ chồng Vương trạng nguyên và vợ chồng Vương Tinh Diệu. Vi Thanh Mi thấy Hạ Trọng Phương không dám ngồi xuống, bà cười trấn an: "Mặc dù Phương nương trẻ tuổi, nhưng có công cứu vương gia, nói gì chăng nữa, cũng có phân nửa là mẹ, vương gia cho con ngồi, thì con cứ ngồi đi, từ chối làm gì?"

Mỗi khi Hạ Trọng Phương gặp Vi Thanh Mi, cô đều cảm thấy rất thân thiết, lần này cũng nghe lời bà, cô lại thấy nếu mình ngồi bên cạnh Trầm Tử Trai, bên trái là Vi Thanh Mi, nhất thời không từ chối nữa, cúi người ngồi xuống.

Đây là lần đầu tiên vợ của Vương Tinh Diệu – Sủng thị, gặp Hạ Trọng Phương, bây giờ có cơ hội đương nhiên là ngầm đánh giá nàng, bà cười nói: "Bên ngoài vẫn nghe đồn, nói thái phó phu nhân vừa nhận một người cháu gái có bề ngoài khá giống về, ta đoán suốt, rốt cuộc là giống nhau bao nhiêu? Bây giờ vừa thấy, ta mới biết được, chuyện này không cần chứng cớ chi hết, vừa nhìn đã biết đây là tiểu thư Giản gia rồi. Cái bộ dáng này này, nếu kiêu ngạo thêm chút nữa, ta còn tưởng bản thân nhìn nhầm là tiểu thư Giản gia, Thanh cô nương nữa kia."

Vi Thanh Mi nghiêng đầu nhìn Hạ Trọng Phương, lại cười: "Lần đầu ta nhìn thấy con bé, cũng kinh ngạc lắm đấy!"

Sủng thị ngẩng đầu nhìn nhìn, đột nhiên nói: "Nhìn kỹ thì hai người cũng khá giống nhau đó."

Vi Thanh Mi cười: "Điều này sao có thể? Tinh Huy với thái phó phu nhân là cô cháu, cháu gái thái phó phu nhân muốn giống, thì cũng phải giống Tinh Huy, làm sao mà giống ta được!"

Sủng thị nhìn trái rồi lại nhìn phải, bà vẫn khăng khăng: "Tuy mặt mày không giống nhau, nhưng ánh mắt thì giống như đúc! Không ngồi một chỗ thì không biết, nhưng hai người vừa ngồi xuống, nói hai người là mẹ con cũng có người tin đấy." Bà nói xong, mới chợt nhớ tới thân phận Hạ Trọng Phương không minh bạch, mình thì lại nói Phương nương giống Vi Thanh Mi, Vi Thanh Mi đương nhiên không vui, không chừng còn ngầm bực, nên vội vàng sửa lại lời nói: "Nhìn kỹ, cũng không giống lắm, là mắt ta bị mờ."

Các nàng nói chuyện, Vương Tinh Huy cũng nhìn Vi Thanh Mi và Hạ Trọng Phương, ông cười: "Nhìn thế này, cũng hơi giống một chút."

Sủng thị sợ Vi Thanh Mi giận, vội chuyển đề tài, lát sau mọi người nói đến chuyện Vương Tinh Huy khởi phục.

Một bàn khác, Vương Du ngồi cùng bàn với đám người Trầm Ngọc Tiên và Tô Ngọc Diệp, nàng ta âm thầm nghiến răng, dựa vào cái gì mà Hạ Trọng Phương có thể ngồi bên cạnh vương gia chứ?

Giản Mộc Huyền ngồi bàn bên kia, cậu cũng nói cười vui vẻ. Sự tình đúng như Trầm Tử Trai dự liệu, Vương Tinh Huy không lạnh nhạt với Giản Mộc Huyền, con cháu Vương gia cũng không dám lạnh nhạt. Bọn họ xấp xỉ tuổi nhau, nên đều xưng huynh gọi đệ rất thân thiết.

Bệnh của Trầm Tử Trai vẫn chưa khỏi hẳn, trong bữa tiệc hắn không dám uống rượu, chỉ dùng trà thay rượu, cụng ly với mọi người.

Phương ngự y thấy giờ không còn sớm, đi qua xin lỗi mọi người, hắn cười nói: "Vương gia phải uống thuốc, phải rời đi một lát, mọi người cứ tự nhiên!" Nói xong cũng không cho Trầm Tử Trai kháng nghị, Phương ngự y bước lên dìu hắn đi.

Vương Tinh Huy thấy Trầm Tử Trai không muốn đi, nên ông đùa: "Vương gia phải lấy thân thể làm trọng, uống thuốc đúng giờ mới tốt. Dự là sau này Vương phủ sẽ có nhiều tiệc, năm ba ngày phải thiết yến một lần, đêm nay chỉ là mở màn, đừng nên luyến tiếc không buông như thế."

Mọi người ai cũng khuyên Trầm Tử Trai bảo trọng thân thể.

Trầm Tử Trai xin lỗi mọi người, rồi vẫy Hạ Trọng Phương: "Phương nương, đi thôi."

Trầm Tử Trai gọi một tiếng, Hạ Trọng Phương hơi đỏ mặt, chỉ cúi đầu đi phía sau hắn.

Vào phòng, Phương ngự y bưng chén thuốc tới cho Hạ Trọng Phương uống, rồi đi bắt mạch cho Trầm Tử Trai, thấy mạch tượng bình ổn, hắn mới vừa lòng gật gật đầu, tự giác lui xuống.

Sau khi Phương ngự y vừa đi, Trầm Tử Trai giữ chặt Hạ Trọng Phương, ôm nàng vào lòng, ôm một lát: "Thật phi lý, đêm nay chỉ ngồi cùng bàn với nàng, ngửi thấy hương sữa, mà lòng ta đã 'tâm viên ý mã' rồi."

Hạ Trọng Phương không chịu cho Trầm Tử Trai ôm, cô giãy dụa: "Vương gia buông tôi ra!"

Trầm Tử Trai làm sao mà buông? Chỉ nói: "Là ai bỗng dưng có suy nghĩ không muốn gặp bổn vương nữa?"

Hạ Trọng Phương không giãy dụa nữa, cô nói nhỏ: "Vậy Vương gia có suy nghĩ gì không?"

Trầm Tử Trai nâng mặt Hạ Trọng Phương lên: "Bổn vương có suy nghĩ gì, chẳng lẽ Phương nương không biết?"

Hạ Trọng Phương biết, với thân phận hiện nay của mình, muốn Trầm Tử Trai cưới nàng làm vương phi, đó là chuyện không thể, nhưng muốn mình làm trắc phi, nàng lại càng không cam lòng, nên không thèm nhắc lại, chỉ nhẹ nhàng xốc xiêm y lên, đưa chỗ đẫy đà đến bên miệng Trầm Tử Trai: "Uống sữa đi!"

Bên này Trầm Tử Trai uống sữa, một sương phòng yên tịnh khác, Quý Minh Xuân cũng chuẩn bị hút sữa.

Bị Quý Minh Xuân ôm vào lòng, đó là một tiểu nha hoàn xinh đẹp, tên là Thang Viên.

Yến hội đêm nay, Quý Minh Xuân cũng bắt chước nửa đường bỏ tiệc, nhân cơ hội đi ôm Thang Viên, hai ba cái đã là lột hung y của tiểu nha hoàn, bàn tay phủ lên chỗ đẫy đà, tinh tế thưởng thức.

Thang Viên đưa tay sờ mặt Quý Minh Xuân, thấp giọng hỏi: "Nếu bị quận chúa biết được, chúng ta phải làm sao?"

Quý Minh Xuân nói nhỏ: "Nếu ngươi hoài thai, tự nhiên bản quận mã sẽ có cách thuyết phục quận chúa cho ta nạp ngươi làm thiếp, không cần phải lo lắng."

Thang Viên vừa nghe, quả nhiên thả lỏng hơn, tùy ý để Quý Minh Xuân thưởng thức chỗ đẫy đà của mình.

Quý Minh Xuân thưởng thức một hồi, liền cúi xuống cắn mút chỗ đỏ bừng của Thang Viên, vừa lảm nhảm: "Mặc dù tên của người là Bánh trôi*, nhưng chỗ này không hề giống bánh trôi, mà lại vừa trắng vừa tròn. Có thể so với Phương..." Từ cuối cùng, hắn nói không thành tiếng.

Thang Viên (汤圆): Hán Việt là bánh trôi.

Thang Viên bị cắn mút đến thở gấp, nàng ta rên rỉ. Rên thành tiếng, ôm đầu Quý Minh Xuân nói: "Quận mã gia, nô tỳ chịu không nổi!"

Quý Minh Xuân không chịu buông Thang Viên ra, vẫn mút liếm như trước, bàn tay to duỗi ra, đi xuống phía dưới váy của Thang Viên, đụng đến chỗ ẩm ướt, vân vê xoa nắn khiêu khích.

Thang Viên chịu không nổi, cầu xin: "Gia, gia, nô tỳ muốn."

"Muốn cái gì?" Quý Minh Xuân phủ bên tai Thang Viên hỏi.

Thang Viên đã bị Quý Minh Xuân thu dùng vài lần (ân ái vài lần), bây giờ cũng không cảm thấy thẹn nữa, chỉ đỏ mặt, trả lời Quý Minh Xuân một câu.

Quý Minh Xuân vừa nghe, quá phấn khích, sớm đã đặt Thang Viên dưới thân, hoạt động.

Thang Viên quá khoái cảm nên la lớn: "Gia, nô tỳ thoải mái chết mất thôi!"

Quý Minh Xuân không cho Thang Viên tự xưng nô tỳ, lại nói nhỏ bên tai nàng ta một câu, yêu cầu nàng ta nói lại.

Thang Viên cũng không làm trái lời hắn, lặp lại lời hắn nói, thở gấp gọi: "Quận mã gia, chàng nhanh đi vào Phương nương đi!"

Đúng lúc này, một tiểu nha hoàn đi ngang qua sương phòng, nghe có tiếng nói, liền nhẹ chân bước lại nghe lén, lại càng đúng lúc hơn khi tiểu nha hoàn này nghe được câu nói sau của Thang Viên, không khỏi chấn động, hả, Hạ cô nương và quận mã cùng nhau???

*****

Tiểu nha hoàn này không suy nghĩ được nhiều, xoay người chạy đi tìm Trầm Hương, kể hết những gì mình nghe được.

Trầm Hương bị dọa đến giật mình, lập tức che miệng tiểu nha hoàn lại, kéo con bé đến chỗ không người, hỏi kĩ lại một lần nữa, đợi tiểu nha hoàn nói xong, Trầm Hương nói ra điểm đáng ngờ: "Khi tiệc còn đang diễn ra, Hạ cô nương theo vương gia trở về phòng, đâu thể nào hẹn hò với quận mã gia ở sương phòng? Nhất định là ngươi nghe lầm rồi."

Tiểu nha hoàn kêu oan, lật đật biện bạch: "Cô nương đó kêu lớn ghê lắm, còn tự xưng mình là Phương nương mà!"

Trầm Hương là vợ của quản sự, đã từng làm chuyện vợ chồng, đương nhiên nàng biết việc khuê phòng, nàng hơi trầm ngâm, hẳn đã đoán ra vài phần, chẳng lẽ là quận mã gia nhớ thương vợ trước, nhưng không thể ra tay, nên mới ở cùng một chỗ với tiểu nha hoàn, bắt nha hoàn tự xưng là Phương nương? Vậy thì chuyện này, có nên nói cho quận chúa biết không? Dạo này, khó khăn lắm quận chúa mới khỏe lên một chút, nếu có cãi nhau, giận quá trở bệnh thì phải làm sao bây giờ?

Trầm Hương dặn tiểu nha hoàn không được nói với bất kì ai chuyện tối nay, còn nàng thì suy trước tính sau, cuối cùng không dám giấu nhẹm chuyện này, đợi đến khi tiệc tan, Trầm Ngọc Tiên trở về phòng, nàng mới đi vào, bảo các nha hoàn khác lui ra, nàng bước lại tháo trâm cài tóc giúp Trầm Ngọc Tiên, Trầm Ngọc Tiên ngồi lên giường, nàng mới đi qua kề sát tai Trầm Ngọc Tiên, kể lại tất cả những gì tiểu nha hoàn bẩm báo.

Quý Minh Xuân không biết việc mình làm với Thang Viên đã bị người khác nghe được. Đêm nay trở về phòng, vẫn như thương ngày, hắn nhẹ nhàng chân thành ôm vai Trầm Ngọc Tiên.

Trầm Ngọc Tiên quay đầu lại, dốc sức tát một cái thật mạnh lên mặt Quý Minh Xuân, nàng hỏi: "Nữ nhân kia là ai?"

"Nữ nhân nào?" Quý Minh Xuân giả ngu.

"Cút, lập tức cút xéo khỏi Vương phủ!" Trầm Ngọc Tiên lại tát thêm một cái, quát: "Ngươi cho rằng người vương phủ này mù hết sao? Nửa đêm ân ái với nha hoàn, ngươi tưởng thần không biết quỷ không hay à? Còn bảo con tiện nhân đó tự gọi là Phương nương, tự gọi là Phương nương? Quý Minh Xuân, đúng là càng ngày ngươi càng vô sỉ?"

Quý Minh Xuân nghe, quá sợ hãi, hắn biết việc này không thể che lấp được, vội vàng kéo Trầm Ngọc Tiên, luôn miệng xin lỗi: "Chỉ là ta uống chút rượu, nên mất không chế, lại bị nha hoàn kia dụ dỗ, ta mới thất thân. Vốn ta muốn tự nhận tội, nhưng vì sợ quận chúa giận nên mới quyết định giấu việc này đi, sau này mới nhắc lại."

Trầm Ngọc Tiên đẩy tay Quý Minh Xuân ra, lại tát thêm một cái, nàng hét: "Ngươi coi bản quận chúa là đứa ngốc sao? Nói như vậy mà ngươi cũng nói được à? Lúc trước mắt bản quận chúa bị mù nên mới chọn ngươi làm quận mã!"

Dạo gần đây Quý Minh Xuân liên tục bị Quý mẫu càm ràm, đối với Trầm Ngọc Tiên cũng có chút bất mãn, bây giờ lại bị hai cái tát liên tiếp, hắn tức giận, cười lạnh nói: "Không phải chỉ là ân ái với một con nha hoàn thôi sao, ngươi làm gì ghê thế? Chúng ta thành thân cũng đã hơn một năm, sức khỏe của ngươi vẫn tệ như thế, không thể hoài thai được, mà ta, đã hơn hai mươi tuổi rồi, cha mẹ ta rất muốn ôm cháu rồi, rất cấp bách. Ta không thể để Qúy gia tuyệt hậu đươc, vốn nên nạp thiếp, nhưng vì chừa cho ngươi chút mặt mũi, nên ta đã không đề cập đến chuyện này, không phải sao? Nha hoàn kia vừa nhận ân sủng của ta, không chừng trong bụng đã có cốt nhục Qúy gia, sau này đứa nhỏ được sinh hạ nuôi dưỡng trước mắt ngươi, ngươi cũng phải xem nó như hài tử của ngươi..."

Trầm Ngọc Tiên nghẹn ngào nhìn trân trân, đây là do mình lúc trước bướng bỉnh, ngang ngạnh đối nghịch với ca ca, một lòng phải gả cho hắn?

Trầm Tử Trai ngủ đến nửa đêm thì bị đánh thức, là Lục Mộng bước vào bẩm báo: "Vương gia, quận chúa cầu kiến!"

"Bây giờ đã hơn nửa đếm rồi, rốt cuộc là có chuyện gì?" Trầm Tử Trai giật mình, vội vàng bay xuống giường, bảo Lục Mộng đưa Trầm Ngọc Tiên vào phòng.

Mắt Trầm Ngọc Tiên khóc đến sưng đỏ, vừa vào phòng đã khóc: "Ca ca, muội muốn hưu Quý Minh Xuân."

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Trầm Tử Trai vội vàng dìu Trầm Ngọc Tiên ngồi xuống, nhìn Lục Mộng lui xuống, hắn liền hỏi một câu.

Trầm Ngọc Tiên nói sơ qua mọi chuyện, còn chuyện Quý Minh Xuân bảo nha hoàn tự xưng Phương nương, thật khó mà nói nên lời. Nàng nói xong, quyết tâm: "Muội đã bảo Quý Minh Xuân thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cho người đưa bọn họ ra khỏi phủ."

Trầm Tử Trai lại nghĩ, Quý Minh Xuân cũng không phải là phản bội Vương phủ, cũng không làm chuyện gì thương thiên hại lí, chỉ là muốn một nha hoàn mà thôi, không phải là chuyện lớn gì, nhưng thấy Trầm Ngọc Tiên khóc thành như vậy, hắn lại không thể không trấn an. Hắn nói: "Người ta nói một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, tuy Quý Minh Xuân có sai, nhưng lúc trước muội quyết tâm phải gả cho hắn, lại buộc hắn đưa cha mẹ vào Vương phủ ở. Hắn cũng là tiến sĩ lang, vốn có tiền đồ, sau khi làm quận mã, tiền đồ mờ dần, không thể tiến thêm một bước. Bây giờ hắn chỉ muốn có thêm một nha hoàn mà thôi, chỉ cần yêu cầu hắn xử lý thật tốt con bé nha hoàn ấy là được. Nếu muội hưu hắn, động tĩnh quá lớn."

Một nơi khác, Quý Minh Xuân biết Trầm Ngọc Tiên nói thật, nàng đã chạy đến chỗ Trầm Tử Trai khóc lóc kể lể, nhất thời cũng hoảng, vội vàng đi cầu kiến Trầm Tử Trai.

Trầm Tử Trai nghe Quý Minh Xuân cũng đến đây, liền cho người gọi hắn đi vào, trước tiên Trầm Tử Trai mắng hắn một trận, sau đó buộc hắn phải xin lỗi Trầm Ngọc Tiên.

Từ trong phòng Trầm Tử Trai đi ra, Quý Minh Xuân đã thoáng bình tĩnh một ít, hắn kéo góc tay áo Trầm Ngọc Tiên, tìm mọi cách xin lỗi.

Từ nhỏ Trầm Ngọc Tiên đã không có cha mẹ, khi đi theo Trầm Tử Trai vào cung sống, lại được ca ca che chở như phiến băng mỏng, tới khi chuyển ra phủ sống, Trầm Tử Trai lại bị bệnh, nàng vẫn tận lực quản lý mọi việc trong phủ, trong thâm tâm nàng rất khát vọng có người yêu thương mình. Đến khi thành thân với Quý Minh Xuân, Quý Minh Xuân ôn nhu săn sóc, mọi chuyện đều nhường nhịn nàng, thời gian đó, thật như điềm như mật. Nàng luôn lo sợ Trầm Tử Trai có bất trắc, có Quý Minh Xuân ở bên cạnh, nàng cũng an tâm một chút. Tuy miệng nói rằng muốn hưu Quý Minh Xuân, nhưng chỉ là giận quá nói bừa mà thôi, trong lòng vẫn không thể buông được. Nhưng nếu muốn nàng phải tha thứ cho Quý Minh Xuân ngay lập tức, nàng tuyệt đối không làm được.

Quý Minh Xuân thấy mặt Trầm Ngọc Tiên vẫn hầm hầm như cũ, hắn không biết rõ suy nghĩ của nàng, lại càng hối hận, nếu lúc trước hắn không hưu Hạ Trọng Phương, giờ này hắn đã trở thành con rể Giản phủ, còn sợ không nổi tiếng bằng làm quận mã? Mặc dù hắn hối hận, nhưng trên mặt lại hết sức ôn nhu tiểu ý, sử dụng công phu mài nước của mình, thầm thề phải mài cho Trầm Ngọc Tiên hồi tâm chuyển ý.

Cuối cùng thì Trầm Ngọc Tiên cũng tra ra được ai là người ở cùng một chỗ với Quý Minh Xuân hôm đó, là Thang Viên, nàng buộc Quý Minh Xuân phải bỏ Thang Viên, thế này mới yên tĩnh một ít. Nhưng trong lòng vẫn còn giận, chưa nuốt trôi cục tức, tất nhiên là không để ý tới Quý Minh Xuân.

Vợ chồng bọn họ bất hòa, ầm ĩ đến hơn một tháng. Cho đến tháng thứ hai, người Vương phủ lại chuẩn bị thọ yến cho Vương Tinh Huy, Trầm Ngọc Tiên đón tiếp nữ quyến, còn khách nam để cho Quý Minh Xuân giúp đỡ tiếp đãi, hai người thế này mới nói chuyện lại với nhau.

Ngày thọ yến Vương Tinh Huy, số khách đến nhiều hơn tưởng tượng của ông, nhất thời hơi kinh ngạc, Vương Tinh Huy nới với Trầm Tử Trai: "Hay là bọn họ đã biết tình hình?"

Tiếng nói Vương Tinh Huy vừa dứt, Tô Lương bước đến bẩm: "Phủ Thái tử cho người mang quà mừng đến chúc thọ."

Vừa nghe lời ấy, Vương Tinh Huy và Trầm Tử Trai liếc nhau, rõ ràng thái tử muốn lấy lòng!

Trầm Tử Trai hít một hơi thật sâu, quyết định đè lại ân oán ngày xưa, phân phó cho Tô Lương: "Người đưa hạ lễ đến là ai? Thỉnh vào đi!"

Tô Lương cũng hít sâu một hơi, hít xong ông mới trả lời: "Người đưa hạ lễ đến là ... nhị công tử Trầm Tử An."

Thái tử Trầm Vĩnh Xương có ba con trai và hai con gái, Trầm Tử An đứng hàng thứ hai, nhỏ hơn Trầm Tử Trai một tuổi, cũng là một nhân vật phong lưu tuấn tú.

Chốc sau, Trầm Tử An vào Tề vương phủ, quét mắt nhìn khắp nơi trong Vương phủ, thầm so sánh Vương phủ với thái tử phủ, không khỏi nói thầm: so với phủ thái tử hình như lớn hơn một chút, trách không được đám người mẫu phi nhắc tới Tề vương phủ, đều nói hoàng thượng bất công. Chỉ có hai huynh muội mà lại được ở một phủ đệ lớn như vậy. Phủ Thái tử nhiều người hơn, chỗ ở lại nhỏ hơn.

Hắn theo Tô Lương đi vào, đi một đoạn, lại gặp một đoàn người khác, thấy Tô Lương dừng lại nói chuyện, hắn cũng dừng lại nhìn nhìn cô nương đi đầu, hắn vừa nhìn đã giật mình: vị cô nương này, chẳng lẽ là cháu gái vừa được thái phó phu nhân nhận lại mà mọi người đồn? Thanh thoát như một Thanh cô nương thứ hai. Không, so với Thanh cô nương, nàng quyến rũ hơn một ít.

Năm nay Trầm Tử An hai mươi tuổi, tuy có thiếp thị, nhưng chưa lập chính thê. Lúc ấy, thái tử phi vốn có ý cho Trầm Tử An cưới Giản Mộc Thanh làm vợ, không ngờ Giản Phi Văn có quan hệ tốt với Đức Khánh Công, đã nhanh tay hứa gả Giản Mộc Thanh cho tôn nhi của Đức Khánh Công là Thôi Thừa Chí.

Thái tử phi biết việc này, chỉ nói qua vài câu. Mà Trầm Thanh Toàn là bạn thân của Giản Mộc Thanh, hai người thường lui tới, Trầm Tử An tất nhiên biết Giản Mộc Thanh, đối với Giản Mộc Thanh cũng hơi để ý, đến khi biết nàng đã bị hứa gả cho người ta, hắn đành phải ậm ực nuốt cục tức. Bây giờ bỗng nhiên thấy Hạ Trọng Phương, hắn lại nghĩ Hạ Trọng Phương là cháu gái mà Giản gia mới nhận về, cũng chưa hứa cho ai, nếu như...

Ý niệm trong đầu Trầm Tử An vừa chớp, lại lập tức bác bỏ, thầm nói: vị Hạ cô nương này tuy tướng mạo xinh đẹp, nhưng lại có thân phận tẻ nhạt, không thể làm vợ, nếu làm thiếp cũng không tệ. Nhưng chắc chắn người Giản gia sẽ không cho con cháu mình là thiếp thị đâu, đúng là suy nghĩ ngu ngốc.

Hạ Trọng Phương phát hiện Trầm Tử An nhìn nàng, đã nói chuyện với Tô Lương xong, vội vàng dẫn nha hoàn bước đi.

Trầm Tử An nhìn theo Hạ Trọng Phương đến khi đã khuất bóng, hắn mới hỏi thăm Tô Lương về thân thế Hạ Trọng Phương.

Tô Lương thuận miệng đáp, dẫn Trầm Tử An đi vào gặp Trầm Tử Trai và Vương Tinh Huy.

Hạ Trọng Phương trở lại trong phòng, chuẩn bị lấy đôi giày mới thêu làm hạ lễ tặng cho Vương Tinh Huy, đang lúc bận rộn, Thanh Trúc bước vào cười nói: "Tông nhi đến rồi!"

Vương Tông vào phòng, cười hỏi Hạ Trọng Phương: "Huyền ca ca đâu, sao lại không thấy?"

"Hắn tìm Phương ngự y nói chuyện rồi." Hạ Trọng Phương đáp một câu, thấy đầu Vương Tông chảy đầy mồ hôi, vội lấy khăn dài lau cho cậu, lại hỏi: "Sao lại chạy qua đây? Tùy tùng đâu?"

Vương Tông cười: "Hôm qua sư phụ dạy một bài thơ tên là Hoàng hạc lâu, 'Hoàng Hạc còn suông với chốn này'*, tự muốn đến tùng hạc viện nhìn người ta nuôi tùng dưỡng hạc, nhưng hạ nhân không cho ta tới đây, còn nói ta rất ầm ĩ, sợ làm kinh động vương gia. Không cho thì ta lén đi vào là được. Phương tỷ tỷ đừng nói ra nha, nha."

*Người dịch: Ngô Tất Tố.

Hạ Trọng Phương cười: "Ta không nói, những người khác cũng biết. Đệ chạy loạn như vậy, cẩn thận bị mắng đấy." Nói xong nàng đi châm trà, đưa cho Vương Tông uống, rồi lại sợ cậu nóng, lấy cây quạt, quạt gió cho cậu.

Vương Tông cười nói: "Phương tỷ tỷ đối với đệ thật tốt!" Nói xong thấy đôi giày Hạ Trọng Phương để trên bàn dài, liền hỏi: "Là làm cho ai vậy?"

"Là quà mừng thọ, chuẩn bị cho trạng nguyên gia đấy, chỉ sợ ông không thích." Hạ Trọng Phương thấy Vương Tông hứng thú với đôi giày, liền hỏi: "Đệ cũng thích kiểu dáng này?"

Vương Tông cười: "Thích chứ! Phương tỷ tỷ giúp đệ làm một đôi như vậy đi, đến lúc đó đệ với cha một lớn một nhỏ mang vào, đáng yêu lắm, đúng không?"

Hạ Trọng Phương cười nói: "Được, đến lúc đó sẽ giúp đệ làm một đôi." Nàng nói xong, sợ hạ nhân không tìm ra Vương Tông sẽ sốt ruột, nàng vội bảo Mạc bà tử đưa Vương Tông đi ra ngoài.

Vương Tông vừa đi, Thanh Trúc lại đi vào: "Hạ cô nương, mẫu thân quận mã gia tới!"

Tiếng nói vừa dứt, Quý mẫu đã vén mành đi vào, vừa thấy Hạ Trọng Phương, khí thế hung hăng mắng: "Phương nương, rốt cuộc ngươi đã dùng cách gì, lại khiến Đại Lang với quận chúa chiến tranh lạnh một tháng? Tuy ngươi bị Đại Lang ruồng bỏ, nhưng hôm nay cũng phong quang sáng sủa rồi, cần gì hại Đại Lang chứ?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-68)