Truyện:Thịnh Sủng - Chương 17

Thịnh Sủng
Trọn bộ 68 chương
Chương 17
0.00
(0 votes)


Chương (1-68)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Holilinhk

Quý Minh Xuân ngồi cùng bàn với đám người Kiều Thiệu Nguyên và La Quân Dụng, hắn cũng lợi dụng lúc ít người để ý liền liếc nhìn Hạ Trọng Phương, thấy hôm nay cô tươi sáng rực rỡ, lòng hắn có chút nhoi nhói, mỹ nhân như vậy, vốn là thuộc sở hữu của chính hắn, nhưng bây giờ...

Kiều Thiệu Nguyên thấy Quý Minh Xuân nhìn về bàn tiệc khác, ông liền cười và nói: "Dẫu sao thì Quận mã với quận chúa cũng là vợ chồng trẻ, nhưng hai người ngồi cách xa nhau quá, luyến tiếc mãi, quận mã cứ nhìn về bàn tiệc bên kia không thôi."

Quý Minh Xuân giật mình, thì ra hành động của mình không qua mắt được người khác, nhất thời cười mỉm, khẽ biện bạch: "Tề vương phủ làm buổi tiệc nho nhỏ đãi khách, hôm nay quận chúa cũng rối ren một phen, ta lo nàng mệt, nên mới thất lễ lúc tiệc đang diễn ra thế này."

Kiều Thiệu Nguyên cũng không nói rõ chuyện của Quý Minh Xuân, ông chỉ nói: "Vài năm nay Vương phủ hơi vắng vẻ, nhưng nếu cả nhà Vương trạng nguyên đến đây ở lại, hẳn là sau này phải thường xuyên mở tiệc đãi khách. Quận chúa lo liệu yến hội vài lần, cô ấy cũng sẽ quen thôi. Đợi khi vương gia cưới vương phi, có vương phi chủ trì, khi đó tự nhiên quận chúa sẽ thanh nhàn hơn."

Trầm Ngọc Tiên thấy Trầm Tử Trai thân thể tốt lên, cô cũng thay hắn bối rối việc hôn sự, cho dù không thể thành thân ngay lúc này, nhưng có thể đính hôn trước mà đúng không! Định việc hôn nhân trước, đối với nhà trai cũng tốt, mà nữ chủ cũng tốt, bây giờ bắt đầu chuẩn bị, lúc chuẩn bị xong, thì bệnh của ca ca cũng khỏi hẳn, vừa lúc vương phủ có thể đón dâu!

Lúc ấy sở dĩ Trầm Ngọc Tiên vội vàng gả cho Quý Minh Xuân, là bởi vì thấy sức khỏe Trầm Tử Trai không tốt, tình huống gần như không ổn, thế nên cô mới muốn nhanh chóng lập gia đình, cố gắng sinh một đứa con, để cho Trầm Tử Trai nhận làm con thừa tự, để lại hậu nhân cho Vương phủ. Hiện nay, sức khỏe Trầm Tử Trai đang chuyển biến theo chiều hướng tốt, cô tiếc vì ngày xưa cô đã quá vội vàng lấy chồng, chưa có sự chuẩn bị kỹ càng, vì thế mà cô bị Trầm Thanh Toàn giễu cợt mãi thôi, cô ta nói cô không ai muốn rước, đành phải tự mình thanh lý mà thôi, không chừng sau này sẽ phải hối hận thối ruột.

Từ lúc Hạ Trọng Phương vào phủ, Quý mẫu kêu gào muốn cho Quý Minh Xuân nạp Hạ Trọng Phương làm thiếp, mà hình như Quý Minh Xuân lại không thể quên tình cũ với Hạ Trọng Phương, thật tình Trầm Ngọc Tiên đã hối hận rồi. Nhưng Trầm Tử Trai vẫn chưa hoàn toàn khỏe mạnh như người thường, dạo này Quý Minh Xuân cũng biết giữ mình chút chút, suy đi nghĩ lại, vẫn là cô nên dẹp bỏ ý định hưu phu trong đầu đi. Nếu Quý Minh Xuân không thể toàn tâm toàn ý với cô, vậy thì cô sẽ vì ca ca mà tìm một tẩu tử toàn tâm toàn ý với ca ca. Trong buổi tiệc hôm nay có tất cả là ba nữ, Trầm Ngọc Tiên xem đi xem lại, người mà cô chọn, vẫn là Tô Ngọc Diệp. Hạ Trọng Phương là con gái riêng, lại từng bị chồng ruồng bỏ, bây giờ là nhũ nương, nữ tử như vậy, sao có thể để cô ấy làm vương phi chứ, muốn làm trắc phi cũng không đủ tư cách nữa kìa. Về phần Vương Du, từ gia thế đến tướng mạo, tất nhiên là thượng đẳng, nhưng vì thân thể quá sức yếu ớt, vấn đề này cực kì nghiêm trọng, thân thể ốm yếu, là một mỹ nhân mang bệnh. Nữ nhân như vậy, sao kham nổi mà làm vương phi? Một khi phong ba đến, cô ấy chống đỡ không nổi thì không nói, nhưng, chỉ sợ rằng sẽ ngã gục trước mặt mọi người. Tuổi Tô Ngọc Diệp tuy hơi nhỏ, tướng mạo cũng không xem là tuyệt mỹ, nhưng gia thế tốt, cách hành sự cũng tốt, thậm chí về phương diện sức khỏe, cô ấy hơn hẳn hai người còn lại.

Trầm Ngọc Tiên nghĩ vậy, đưa mắt nhìn về phía Trầm Tử Trai, chỉ thấy ánh mắt của hắn dừng trên người Hạ Trọng Phương, cô hơi giật mình, không được, ca ca đã si mê vị Hạ nhũ nương này rồi sao? Có lẽ chỉ là ca ca bị bệnh vài năm, các tiệc ở các phủ khác, ca ca rất ít khi đi, nên không có cơ hội gặp gỡ với các vị nữ tử có tướng mạo kiều diễm, nên khi gặp nhũ nương, lại cho rằng đây chính là kiều mỵ dị thường, không thể trách ca ca không buông tay được. Lại là vì, ca ca uống sữa của nàng, chỉ sợ ca ca không thể xa rời. Tựa như bé con xa mẹ, giống hệt như ca ca và nhũ nương. Không ổn rồi, phải tác hợp cho ca ca và Diệp nương, để ca ca đặt tâm tư lên Diệp nương mới được.

Vì hôm nay đãi khách, Trầm Tử Trai vui vẻ, nên hắn muốn uống rượu, Phương ngự y liền bưng cho hắn một ly rượu thuốc đến, Phương ngự y cười nói: "Chén rượu này là cố ý làm cho vương gia đấy, vương gia muốn uống, cũng chỉ có thể uống loại này."

Trầm Tử Trai bất đắc dĩ, đành bưng lý rượu thuốc cụng ly với mọi người, rượu thuốc vừa vào miệng, Trầm Tử Trai không khỏi nhíu mặt: "Phương ngự y, sao ly rượu này đắng thế?"

Vẻ mặt Phương ngự y vô tội: "Rượu thuốc mà, đương nhiên phải đắng rồi."

Trầm Tử Trai lại uống thêm một ngụm, hắn đã xác định, một ly này, chính là thuốc, không phải rượu, nhất thời hắn ôm bụng mà nói: "Không ổn, ta thấy hơi không thoải mái!"

Mọi người bị dọa giật mình: "Vương gia không sao chứ?"

Trầm Tử Trai cười: "Vì mấy năm trước ta bị bệnh nên mỗi ngày phải uống thuốc, điều đó khiến dạ dày bị thương tổn, sau này uống thuốc, ta hay bị nôn. Bây giờ ngửi thấy vị thuốc, mặc dù không đến mức nôn ra, nhưng uống vào, ta thấy không thoải mái lắm."

Phương ngự y không ngờ Trầm Tử Trai chỉ uống một bát thuốc lại phản ứng mạnh như vậy, hắn liền bước lên bắt mạch, bắt mạch xong thì nói: "Người đâu, mau nấu cho vương gia một chén canh ngọt."

Trầm Tử Trai ăn vài muỗng canh ngọt, quả nhiên khá lên nhiều.

Phương ngự y thấy thế, biết trong khoảng thời gian ngắn, Trầm Tử Trai không thể xa Hạ Trọng Phương để tự mình uống thuốc.

Phương ngự y xem xét, nếu Hạ Trọng Phương bị Giản gia nhận về, chuyện ăn uống của cô ấy, ở bên này hắn không thể giám thị được, ăn thứ gì hắn cũng không biết, nhỡ ăn nhầm thứ gì đó, khi trở về bên này, nếu hắn sơ sẩy một cái không điều tra ra, để cô cho Trầm Tử Trai uống sữa, sẽ rất dễ gặp chuyện không may.

Mà hiện nay Hạ Trọng Phương là tiểu thư Giản phủ, lại đến cho Trầm Tử Trai uống sữa, cô khó tránh khỏi bị người ta khinh thị giễu cợt, nhìn đêm nay cô ấy bị Vương Du cô nương lạnh nhạt thì biết, cô ấy ở Giản phủ, tất nhiên cũng bị người ta khinh thị như vậy. Nếu có thể khiến cô thoát khỏi thân phận nhũ nương, chính thức làm tiểu thư Giản phủ của cô thì may ra có thể đỡ hơn một ít. Nhưng hiện nay Trầm Tử Trai không có cách nào buông nhũ nương ra được, bản thân hắn cũng không còn cách nào khác.

Mọi người thông cảm thân thể Trầm Tử Trai vẫn chưa khỏe hẳn, vả lại cả nhà Vương trạng nguyên mới lên kinh, vẫn còn mệt mỏi, nhất thời ăn uống no đủ, cũng không muốn chơi đùa nữa, nên đề nghị tan tiệc sớm, đợi mọi người tĩnh dưỡng cho tốt rồi lại thiết tiệc khoản đãi bạn bè thân hữu.

Một lát sau tiệc tan, Trầm Tử Trai đi về phòng trước, an tâm chờ Hạ Trọng Phương đến cho hắn uống sữa.

Phương ngự y đưa Hạ Trọng Phương cùng đến phòng dược, hắn bắt mạch cho Hạ Trọng Phương trước, xem đầu lưỡi xem sắc mặt, nhưng lòng vẫn lo lắng, lại đưa cho Hạ Trọng Phương một ly khử độc thủy, hắn cười nói: "Ly này là ly thuốc khử độc, nếu Hạ nương vô ý ăn nhầm cái gì, uống chén thuốc này trong vòng nửa canh giờ bên trong cơ thể sẽ tự động được khử độc. Yên tâm, loại này vô hại với cơ thể."

Hạ Trọng Phương thấp giọng nói: "Đương nhiên là tôi tin Phương ngự y rồi. Lúc trước, Phương ngự y cho tôi uống thuốc thúc sữa, tôi còn hơi sợ hãi, rất sợ thân thể sẽ bị suy bại dần. Nhưng không ngờ, sau khi uống thuốc, những nốt tàn nhang khi trước đã bị tiêu mất, khí lực tràn đầy, chỉ trong thời gian hai tháng, mụn thịt trên mặt cũng hết, tôi biết Phương ngự y dùng hết tâm tư, không hề nói ngọt để dụ dỗ tôi, thuốc này thực là có lợi cho thân thể, bồi bổ khí huyết."

Phương ngự y thất Hạ Trọng Phương tín nhiệm hắn, nhất thời thở pbào: "Hạ cô nương lúc ấy để cho một người chưa từng sinh đẻ đến cho vương gia uống sữa, quả thật là việc bất đắc dĩ, hiện cô nương đã trở tbành tiểu thư Giản phủ, nhưng vẫn nhờ Hạ cô nương đến cho vương gia uống sữa, cũng hơi quá đáng. Nhưng khó khăn lắm sức khỏe vương gia mới có chuyển biến tốt đẹp, nếu phải xa cô, chỉ sợ bệnh tình hắn lặp lại, nên mong Hạ cô nương, cố gắng chịu đựng qua đoạn thời gian này rồi bàn tiếp. Lời hứa lúc trước ta hứa với Hạ cô nương, vẫn hữu hiệu như cũ. Chính Ià nếu Hạ cô nương không tìm được quý tế, ta sẽ thay Hạ cô nương tìm một vị quý tế, tất nhiên là vị quý tế kia, cam tâm tình nguyện cưới Hạ cô nương."

Hạ Trọng Phương nghe lời này của Phương ngự y, mặc kệ sau này hắn có tìm cho mình một quý tế hay không thực, nhưng phần tâm ý này luôn làm người ta cảm động. Cô nói: "Phương ngự y thật sự là người tốt, sau này tiểu thư nbà ai gả cho huynh, hẳn là có phúc lắm."

Phương ngự y gật gật đầu, đúng vậy, Hạ cô nương sau này nếu nàng không tìm được quý tế hợp ý, thì gả cho ta đi! Chúng ta hợp lắm!

Chốc sau, Thanh Trúc và Tiền bà tử tới đón Hạ Trọng Phương đi qua tùng hạc viện, nhưng trước tiên phải qua sương phòng để tắm rửa, tắm rửa xong, lại thay đổi một ít xiêm y thường ngày, thế này mới đi gặp Trầm Tử Trai.

Trầm Tử Trai đợi một hồi lâu, mới thấy Hạ Trọng Phương đến đây, hắn bảo mọi người đi xuống, cười nhìn Hạ Trọng Phương mà nói: "Phương nương lại thay xiêm y rồi! Thật sự là đẹp quá!"

Tuy là Hạ Trọng Phương hôm nay mới chuyển đi, nhưng cô cảm thấy mình đã chuyển đi lâu lắm rồi, nhất thời nhìn Trầm Tử Trai, liền có cảm giác xa cách nhớ nhung, nhìn lại hắn, không khỏi đỏ mặt trước, cô cúi đầu nói: "Bộ xiêm y này trước kia mặc rồi mà, cũng không phải lần đầu tiên vương gia thấy."

Trầm Tử Trai lại cười nói: "Cho dù lúc trước đã mặc, cũng không xinh đẹp bằng đêm nay." Nói xong để cho Hạ Trọng Phương ngồi ở bên người hắn.

Hạ Trọng Phương ngồi xuống, cô kể chuyện mình chuyển tới Giản phủ, mọi người ở đó đã đối xử vôi cô như thế nào, nhất nhất đều kể cho Trầm Tử Trai nghe.

Trầm Tử Trai nghe cô kể, dùng tay sờ sờ đầu cô và nói: "Có thái phó phu nhân yêu thương cô, cô sẽ không sao đâu." Hiện nay nàng là tiểu thư Giản phủ, cũng có một ưu điểm đó là, vạn nhất sau này bổn vương đại sự không thành, ngược lại nàng có thể tránh một kiếp nạn, về sau lại tìm một phu quân khác mà gả, nửa đời sau an nhàn hạnh phúc. Nếu bổn vương đại sự đắc thành, đến lúc đó, lại đón nàng về Vương phủ, như vậy...

Nhất thời Phương ngự y bưng chén thuốc đến, nhìn Hạ Trọng Phương uống hết, cười một cái mới thối lui ra ngoài bình phong.

Hạ Trọng Phương tiếp tục nói chuyện cùng Trầm Tử Trai, vừa chờ dược lực phát tác,

Trầm Tử Trai đã có chút chờ không kịp, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ nói: "Phương nương, bây giờ bổn vương có thể ngậm trước không?"

Khuôn mặt Hạ Trọng Phương phút chốc đỏ đậm, cô lẩm bẩm: "Chờ trướng sữa rồi hãy ngậm!"

"Bổn vương không chịu nổi!" Trầm Tử Trai mạnh tay, ôm lấy Hạ Trọng Phương đặt trên đầu gối, hai ba cái liền xốc xiêm y cô lên, kéo lỏng vạt áo, cúi đầu, chuẩn bị ngậm chỗ đỏ bừng, duyện một cái, thân thể vừa thoải mái vừa khó chịu..

Hạ Trọng Phương bị duyệt một cái như vậy, toàn thân tê dại, thở gấp gọi: "Vương gia, vương gia!" Vừa gọi vừa đẩy, vốn muốn đẩy Trầm Tử Trai ra, không ngờ lại ôm lấy đầu Trầm Tử Trai, khiến hắn càng thuận tiện ngậm chặt **.

Trầm Tử Trai vui đầu ở hai bên đẫy đà của Hạ Trọng Phương, tới tới lui lui, tả tả hữu hữu, thay bên mà mút, vẫn còn chưa đủ, một bàn tay lại tham lam đi xuống váy Hạ Trọng Phương, tìm được nơi ẩm thắp rất nhanh, ngón tay vân vê nhồi nặn, trong lúc đó, đã ẩm ướt một mảnh, nhất thời cũng biết Hạ Trọng Phương động tình, hắn ngẩng đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng, đầu lưỡi triển chuyển mà vào, tả đột hữu xung, tìm mọi cách quấy phá, cho đến khi người dưới thân mềm nhũn đi.

Thân thể Hạ Trọng Phương mềm mại, chỗ đẫy đà cũng thì cứng lên, trướng sữa!

"Vương gia, vương gia, trướng sữa!" Hạ Trọng Phương nhất thời khó chịu, thầm nghĩ bảo Trầm Tử Trai mau chóng uống sữa, không ngờ Trầm Tử Trai vẫn còn lưu luyến môi cô, ngón tay vẫn còn ở chỗ ẩm ướt, không chịu uống sữa, không khỏi cầu đạo: "Vương gia, tôi không chịu nổi, van cầu vương gia!"

"Hiện nay độc tính Bổn vương chưa hết, không thể làm ăn gì được!" Trầm Tử Trai nói nhỏ nói: "Nếukhông thì để bổn vương lấy tay giúp cô..."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương mới!!! Đỏ mặt chạy trốn!

*****

Edit: Holilinhk

"Vương gia!" Hạ Trọng Phương kêu nhẹ một tiếng, ngăn lời nói của Trầm Tử Trai, nhất thời thân thể rung động, kẹp chặt ngón tay Trầm Tử Trai, không cho hắn lại tiến thêm, vừa nâng chỗ đẫy đà của mình lên, đưa đến bên miệng Trầm Tử Trai, sau đó hắn mút một cái, cô chỉ cảm thấy được là toàn thân tê dại, người lại mềm oặt, mở ra, rên.

"Ưm!" sữa tươi vừa vào miệng Trầm Tử Trai, hắn hơi 'đã' cơn khát, uống từng ngụm từng ngụm, ngón tay ở dưới không thể dùng hết sức xâm nhập, chỉ nhẹ nhàng động đậy, rồi chợt dừng lại, hắn có cảm giác ôn mềm bao chặt lấy ngón tay, nhất thời toàn thân j□j, đành uống sữa thôi, hắn vẫn cảm thấy khát, vừa uống sữa, hắn vừa rì rà rì rầm: "Khá lắm tiểu yêu tinh, thế này... thế này này." Nói xong, dùng miệng, phủ bên tai Hạ Trọng Phương, nói những lời còn lại vào tai cô, lại còn cắn lỗ tai không tha, thập phần khó nhịn.

Nghe Trầm Tử Trai nói những lời này, mặc dù Hạ Trọng Phương cảm thấy thẹn, nhưng trong lòng cũng hơi thinh thích, nhất thời động tình, cô cảm thấy phía dưới nóng lên, con sóng dũng mãnh trào ra ngoài, cô ngứa ngáy khó nhịn, kêu nhỏ ra tiếng, nắm lấy lưng áo, nhân nhượng cho ngón tay Trầm Tử Trai đi vào.

Trầm Tử Trai lại đâm vào, nhưng lại sợ phá thân Hạ Trọng Phương, nên rút ngón tay ra, ôm cô thật chặt, dụi vào người cô, vừa gọi: "Bảo bối, rên như vậy không sợ bổn vương nhanh tay làm thịt nàng à?" Hắn nói xong, thấy hai má Hạ Trọng Phương ửng hồng, kiều diễm ướt át, cổ họng hắn lại khô khát, toàn thân kéo căng.

"Vương gia bắt nặt tôi!" Ngón tay dưới thân Hạ Trọng Phương bất ngờ bị rút ra, cô đương nhiên là cảm thấy có chút mất mát, nhưng ngay sau đó phát hiện thân mình Trầm Tử Trai lại nóng vô cùng, cô cũng biết không ổn, dùng lực đẩy hắn, cuối cùng cũng đẩy ra, cô nhảy xuống giường, chỉnh lý lại xiêm y rất nhanh, chạy như bay. Ông trời ơi, nếu cô mà không chạy đi, cô không suy đồi với tên này mới là lạ.

Hạ Trọng Phương trở lại sương phòng, đi vào thùng nước mà sáng sớm Thanh Trúc đã cho người chuẩn bị trước, nhắm mắt thở dốc, một hồi lâu sau, ửng hồng trên mặt cô mới biến mất một ít.

Cô tắm rửa xong, mặc lại xiêm y lúc đến dự tiệc, chải đầu, vừa ngồi xuống đã thấy nha hoàn đến bẩm báo, nói là Giản phủ phái người tới đón cô trở về.

Thanh Trúc giúp Hạ Trọng Phương đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Hạ cô nương cẩn thận dưới chân."

Hạ Trọng Phương phát hiện, chân mình mềm nhũn ra, lại đành phải bảo Tiền bà tử đến đỡ cô lên xe, ra đến ngoài cửa cổng trong của Vương phủ, sẽ có kiệu nhỏ của Vương phủ đến đưa cô và Hà ma ma đến ngoài cửa lớn, Tô Lương đích thân đến đưa cô đi, còn nói ngày hôm sau muốn đi đón cô, nhìn cô lên xe ngựa Giản gia, xong hết mới vào cửa.

Tới đón Hạ Trọng Phương và Hà ma ma, vẫn là Giản Mộc Huyền.

Đoàn người trở về Giản phủ rất nhanh, Giản Mộc Huyền nhìn nha hoàn giúp Hạ Trọng Phương xuống xe ngựa, cậu cười nói: "Tỷ tỷ, đệ thành lính của tỷ rồi, mỗi ngày đều đưa đi rước về nè."

"Cảm ơn Huyền nhi!" Hạ Trọng Phương vội nói cảm tạ, lại ngượng ngùng nói: "Huyền nhi nếu không thể đưa thì cứ bảo hạ nhân đưa tỷ qua cũng được."

"Cái đó không được đâu, tổ mẫu sẽ mắng." Giản Mộc Huyền cười nói: "Mà tỷ tỷ à, tỷ mỹ mạo như vậy, làm sao đệ dám để hạ nhân đưa rước tỷ chứ?"

"Dẻo miệng!" Hạ Trọng Phương không khỏi cười trêu Giản Mộc Huyền một câu, vừa vào phủ, cô cùng Hà ma ma đến gặp thái phó phu nhân trước tiên.

Thái phó phu nhân vẫn chưa nghỉ ngơi, vẫn còn chờ Hạ Trọng Phương về nói chuyện của Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi.

Hạ Trọng Phương nói tất cả những chuyện diễn ra, còn nói rằng cô toàn dựa vào Hà ma ma giới thiệu, Vi Thanh Mi mới chú ý tới mình, vân vân...

Thái phó phu nhân nghe tóc mai Vương Tinh Huy đã nhiễm chút bạc, bà không khỏi đau buồn: "Khi đó Tinh Huy thiếu niên đắc chí, thật là nở mày nở mặt. Không ngờ ngày đó gặp phải tai biến, cũng may rốt cục cũng được hồi kinh."

Hà ma ma thấy thái phó phu nhân đau buồn, vội vàng chuyển đề tài, cười nói: "Trạng nguyên gia có một đôi trai gái, đúng là tuấn nam mĩ nữ. Mặc dù thân thể Du cô nương suy nhược, nhưng lại tài mạo song toàn. Tông nhi mới mười tuổi, cậu bé rất thông minh, cách sống không khác gì trạng nguyên lang. Sau này lớn lên, tất nhiên sẽ là một nhân vật ưu tú."

Thái phó phu nhân nghe như thế, bà mới chuyển đang buồn thành vui vẻ mà nói: "Trước đây Tinh Huy rất thông minh, mọi người ai cũng nói nó sau này tất sẽ thành tài, nó được Vương gia dụng tâm bồi dưỡng. Khi đó nó cưới Thanh Mi, trai tài gái sắc, ai mà không ca ngợi? Bọn nó không ở kinh thành mấy năm, ta rất lo sợ bọn nó sẽ gặp bất trắc! Bây giờ hồi kinh rồi, nếu có thể yên ổn đặt chân, tự nhiên sẽ..." Bà nói xong, nhớ tới Thái tử tranh đấu cùng Vương Tinh Huy, cuối cùng thì im lặng không nói nữa.

Hà ma ma cũng không tiếp lời, bà thấy khuya rồi nên cáo từ ra về.

Hạ Trọng Phương ở lại nói chuyện với thái phó phu nhân chốc lát, mới quay về phòng.

Mấy ngày kế tiếp, đều là Giản Mộc Huyền đưa đón Hạ Trọng Phương qua lại Vương phủ và Giản phủ. Hạ Trọng Phương nói chuyện với Giản Mộc Huyền không ít cũng nhiều, quan hệ hai người cũng thân hơn so với những người khác.

Vốn Giản Mộc Huyền không thích người tỷ tỷ bất ngờ này, nhưng tiếp xúc lâu dần, cậu lại cảm thấy mặc dù tính tình tỷ tỷ dịu dàng, nhưng lại rất có lập trường cá nhân, không có chuyện ích kỉ như những nhà nghèo hay có, ngược lại còn tự nhiên hào phóng, cũng không hề thua kém Giản Mộc Thanh, Giản Mộc Lam. Cậu dần dà có cảm tình với người tỷ tỷ này hơn, nếu có chuyện gì, cũng sẽ chỉ cô vài thứ.

Hạ Trọng Phương vừa vào Giản phủ, cô sợ rằng bản thân sẽ không được ở đây được lâu, nhưng vì được Giản Mộc Huyền chỉ điểm, nên cô cảm thấy mọi việc dễ dàng hơn nhiều. Nhất thời rảnh rỗi, lúc trước cô có hứa với Trầm Tử Trai sẽ thêu cho hắn mười hai cái hà bao, nhưng phải thêu cho Giản Mộc Huyền trước đã.

Cô vốn khéo tay, thêu hà bao cũng cực kỳ tinh xảo.

Khi Giản Mộc Huyền nhận được hà bao, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là lật qua lật lại xem, cuối cùng cậu cười nói: "Đây là lần đầu tiên đệ được một cô gái tặng hà bao đó!" Nói xong đeo ngay bên hông, cậu dương dương đắc ý nói: "Quả nhiên người đẹp mới dễ thu hà bao."

Hạ Trọng Phương thấy cậu để lộ bản chất con nít, nhất thời che miệng cười nói: "Ta là tỷ tỷ của đệ, cho đệ cái hà bao thì có là gì đâu? Đợi sau này đệ thành thân, nương tử đệ thêu cho đệ hà bao, đến lúc đó đắc ý cũng chưa muộn."

Ngày hôm sau, Giản Mộc Huyền đưa Hạ Trọng Phương đến Vương phủ, khóe miệng cậu nổi một cục mụn, nhất thời nghĩ đến Phương ngự y cũng ở trong vương phủ, cậu liền thuận đường cầu kiến, muốn nhờ Phương ngự y bắt mạch giúp, nhờ hắn viết cho một phương thuốc.

Phương ngự y nhìn khóe miệng Giản Mộc Huyền hắn hỏi: "Bắt mạch sao? Ngươi tưởng ta ăn no rửng mỡ, không có việc gì làm à? Nổi mụn cũng bắt bản ngự y bắt mạch?"

Giản Mộc Huyền trừng mắt nói: "Gì, tỷ tỷ nhà ta, mỗi ngày đều đi qua đây cứu vương gia các ngươi, ngươi chỉ giúp bản công tử bắt cái mạch thì có sao đâu?"

Phương ngự y lắc đầu, tự mình cầm một bao thuốc, đưa cho Giản Mộc Huyền và nói: "Cầm, bảo hạ nhân sắc thuốc, đêm nay uống, sáng mai sẽ ổn."

"Thần kỳ vậy sao?" Giản Mộc Huyền hỏi.

"Chỉ là thức đêm nhiều, tâm hoả mà thôi, chỉ cần uống một thang thuốc sẽ ổn, có gì thần kỳ với không thần kỳ chứ?" Phương ngự y nói xong, nhìn hà bao bên hông Giản Mộc Huyền: "Tuổi ngươi còn nhỏ, mà đã có người tặng hà bao, thế mới thần kỳ đấy!"

"Đâu? Cái này là tỷ tỷ ta thêu cho ta đó mà." Giản Mộc Huyền nói xong cầm thuốc bước đi. Phương ngự y ở đây ngẩn người, đợi gặp Hạ Trọng Phương, hắn liền hỏi: "Hạ cô nương, lần trước cô nhận lời thêu cho ta túi thơm đâu?"

"Hỏng bét, tôi quên mất." Hạ Trọng Phương vội vàng xin lỗi: "Sáng sớm ngày mai tôi sẽ bắt đầu thêu."

"Không quên là được rồi!" Phương ngự y hơi bực bội, nhớ rõ thêu hà bao cho em trai nhà mình, vậy mà lại quên đi cái túi thơm đã sớm hứa với hắn!

Phương ngự y muốn túi thơm, Trầm Tử Trai cũng muốn hà bao.

Hạ Trọng Phương mỗi đêm đến Vương phủ cho sữa, mỗi ngày còn phải đi học, vừa phải bồi thái phó phu nhân nói chuyện, rảnh rỗi mới thêu hà bao, cô cũng bận ngập đầu.

Một ngày này, vì Hà ma ma về nhà, nên Hạ Trọng Phương không cần phải đi học, khó có được nửa ngày nghỉ ngơi, không ngờ nha hoàn đến bẩm: "Phương cô nương, bên ngoài có một vị Phương nương tử đưa một thiếp giấy nhỏ cầu kiến." Nói xong đưa thiếp giấy.

Hạ Trọng Phương mở ra thì thấy, thì ra là Phương Chấp Tâm cầu kiến, cô liền hỏi Linh Chi: "Nếu có các cô nương khác đến gặp tiểu thư Giản phủ, vậy có cần phải bẩm trước với phu nhân không?"

Linh Chi nói: "Cũng không cần. Bạn bè Thanh tiểu thư và Lam tiểu thư cũng nhiều, khoảng năm ba ngày là có người tới thăm, các cô lại thăm đáp lễ, cũng không cần phải bẩm phu nhân. Chỉ là cần phải biết gia đình đối phương như thế nào, mới có thể cho vào, nếu là gia đình bình thương, e là không thể!"

Hạ Trọng Phương cũng biết thân phận mới của mình, ngoại trừ chơi cùng Phương Chấp Tâm, sợ cũng không thể kết giao với quý nữ khác được, nên cô bảo với nha hoàn: "Thỉnh Phương nương tử vào đi!"

Phương Chấp Tâm không ngờ sau khi mình vào Vương phủ một chuyến, còn có thể bước chân vào Giản phủ, nhất thời hưng phấn gương mặt đỏ rần.

Tiếu nương tử thấy cô luống cuống, vội vàng nhắc nhở: "Tâm nương tử, đây là Giản phủ, người Giản gia cực kì cao ngạo, lời nói cử chỉ của chúng ta phải cẩn thận, đừng khiến người khác chê cười."

Phương Chấp Tâm ứng, thấp giọng nói: "Đợi gặp được Hạ cô nương xong, quay về nhà, chắc chắn các tỷ muội sẽ ganh tị với ta cho xem! Các nàng chưa từng tới những nơi như thế này, nhưng ta đã đến rồi."

Tiếu nương tử cười nói: "Là nhờ phúc khí Hạ cô nương."

Phương Chấp Tâm gật gật đầu. Lần trước nhờ Hạ Trọng Phương, mà cuối cùng Nghiêm gia cũng thả chồng cô với con ngựa ra. Vì thế, cô ở nhà chồng cũng có thể ngẩng cao đầu, không ai dám xem thường. Nên lần này, cô phải đến cảm tạ Hạ Trọng Phương.

Khi vào Giản gia, nha hoàn dẫn cô và Tiếu nương tử vào đình viện, thấy các nơi mặc dù không phú quý bằng Vương phủ, nhưng lại được cái lịch sự tao nhã, trong lòng âm thầm tán thưởng.

Hạ Trọng Phương đợi Phương Chấp Tâm và Tiếu nương tử đi vào, liền mời hai người ngồi xuống, Hạ Trọng Phương cười nói: "Mới chuyển đến Giản phủ không bao lâu, mà các ngươi đã biết rồi, tin tức thật là nhanh nhạy."

Phương Chấp Tâm: "Chuyện Giản phủ đưa Hạ cô nương đến, bên ngoài truyền khắp mọi nơi, nói rằng Hạ cô nương bên ngoài chịu khổ, hiện nay là khổ tận cam lai."

Tiếu nương tử lanh mồm lanh miệng nói: "Gian ngoài đã viết thành hí kịch rồi."

"Hí kịch à?" Hạ Trọng Phương không khỏi hỏi một câu.

Tiếu nương tử cười nói: "Đó là lấy thân thế Hạ cô nương, biên thành hí kịch."

Các cô nói chuyện bên này, Bạch thị phu nhân cũng đang tức giận, đập vỡ cái chén: "Được lắm, dám biên hí kịch? Muốn làm Giản gia mất hết mặt mũi mới chịu sao?"

Thì ra bên ngoài lấy thân thế Hạ Trọng Phương biên thành hí kịch, đã trình diễn khắp nơi, nên có người đến bẩm lại với Bạch thị phu nhân.

Mặc dù Hí kịch không chỉ đích danh ai, là ẩn danh tính, nhưng người có tâm vừa nghe, ai chẳng biết là chỉ thị chuyện Giản gia nhận nữ nhi.

Mà nội dung hí kịch, vì để hí kịch thêm kịch tính, lại tự thêm mắm thêm muối. Nói rằng năm đó Giản Phi Văn đến Giang Nam, ông kết bạn một vị tài nữ, hai người tâm đầu ý hợp, nhưng sau đó Giản Phi Văn lại e ngại trong kinh thành có hãn thê (vợ dữ dằn), nên bỏ rơi tài nữ để hồi kinh. Không ngờ người tài nữ ấy lại âm thầm mang thai, sau khi sanh được đứa con gái, vì khi sinh sản chịu kích động quá độ, nên bị điên rồi, ôm đứa con gái của mình đổi lấy đứa con của vợ chồng họ Hạ. Mười mấy năm sau, đứa con gái ấy trưởng thành, gả cho tiến sĩ lang, nhưng lại bị tiến sĩ lang hưu, suýt chút nữa tự tử, cuối cùng lên kinh... , hiện nay đã tìm được thân phụ, ít ngày nữa sẽ gả cho vương gia làm vương phi, ... vân vân.

Chuyện như thế, cũng rơi vào tai Tô thục phi trong cung, bà cười khẩy nói: "Không biết là ai biên chuyện? Muốn tạo thế để Hạ Trọng Phương gả cho Tề vương, trở thành câu chuyện cho mọi người ca tụng à?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-68)