Truyện:Thịnh Sủng - Chương 14

Thịnh Sủng
Trọn bộ 68 chương
Chương 14
0.00
(0 votes)


Chương (1-68)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Editor: Holilinhk

Tô Ngọc Diệp đi vào phòng Hạ Trọng Phương, hai người ngồi xuống, có nha hoàn bưng trà đến. Nói chuyện một lát lại nói đến bệnh tình của Trầm Tử Trai, Tô Ngọc Diệp cười nói: "Nói đến thì phải thay biểu ca cảm ơn Hạ cô nương, bệnh lần này của huynh ấy, nếu không phải có Hạ cô nương xả thân cứu giúp, cũng không biết sẽ như thế nào nữa? Ta thay mặt biểu ca hứa với cô, mặc kệ sao này như thế nào, đều phải an bài một đường lui thật tốt cho Hạ cô nương."

Hạ Trọng Phương vốn cười, nghe phải lời này, trong lòng hơi trầm xuống, ý Tô Ngọc Diệp là muốn bảo mình an phận làm nhũ nương, sau này sẽ cho mình một đường lui, về phần khác, bản thân đừng nghĩ nhiều? Tuy là chính cô vốn cũng không dám nghĩ nhiều, nhưng những lời này của Tô Ngọc Diệp, thật khiến cho người khác cực kỳ không thoải mái.

Tiền bà tử ở bên cạnh nghe, lúc này bà chen vào nói: "Lời này của Tô tiểu thư, thật có chút bất công đấy! Hạ cô nương chúng ta hiện là nhũ nương của vương gia, là người của Vương phủ, cho sữa chữa bệnh vương gia, là chuyện đương nhiên, cần gì phải có đường lui? Mà Giản gia đã đến nhận lại Hạ cô nương chúng ta về, Hạ cô nương không làm quý nữ Giản gia, lại ở lại Vương phủ, vậy có cần thiết cần có đường lui không? Dù cho có đường lui, chẳng lẽ lại hơn làm quý nữ?"

Lời này của Tiền bà tử, điểm mấu chốt là hiện nay Hạ Trọng Phương là người của Vương phủ, còn Tô Ngọc Diệp cũng chỉ là khách, Tô Ngọc Diệp bỏ qua Trầm Tử Trai với Trầm Ngọc Tiên mà nói chuyện, còn ra vẻ kẻ cả nữa; thứ hai bà cũng khẳng định Hạ Trọng Phương buông tay quý nữ, ở lại làm nhũ nương, là có nguyên nhân khác, với thân phận của Tô Ngọc Diệp, không phải chỉ một hai câu hứa hẹn an bài đường lui là có thể vứt bỏ tất cả ân tình.

Tô Ngọc Diệp bị Tiền bà tử nói, nghẹn lời, lòng thầm hơi hối hận, cô không nên nóng vội quá mức mà nói những lời này, cô cười nói: "Ta chỉ là thay biểu ca biểu lộ chút tấm lòng, bà bà chớ nên hiểu lầm ý tốt của ta?" Nói xong thì đứng lên cáo từ.

Hạ Trọng Phương cũng không giữ, chỉ đưa tới cửa, nhìn cô đi rồi, quay lại vào phòng, sắc mặt trầm xuống.

Tiền bà tử cười lạnh: "Chỉ mới đến Vương phủ mấy ngày, đã làm như đương gia chủ mẫu tiếp đãi, thêm ít ngày, không chừng sẽ làm luôn chủ Vương phủ?"

Hạ Trọng Phương bị Tô Ngọc Diệp đá một cái, lòng cũng sinh cảnh giác, bệnh tình Trầm Tử Trai đã khỏe, nếu có chuyện gì xảy ra, bọn họ lại tìm một vị nhũ nương thích hợp đến đây cho sữa, nếu bản thân bước tiếp, phải chăng hai đầu đều không là bờ? Ở Vương phủ mà không vững vàng bước chân chân, lại tuyệt đường vào Giản phủ kia, về sau làm sao cho phải?

Lúc này, thái tử đang sầu lo, ông liền triệu mưu sĩ Điền An Mặc vào thương nghị, thái tử nói: "Tâm ý Hoàng thượng khó dò, gần đây lại hay làm khó dễ, đột nhiên nghi ngờ bệnh của Tề vương đến có liên quan bản thái tử, bây giờ làm sao cho phải?"

Điền An Mặc đáp: "Chịu đựng! Thái tử chỉ cần lại chịu đựng hai ba năm, sẽ thành. Lúc này, người không cần ra tay đối phó Tề vương. Nếu Tề vương gặp chuyện không may, thái tử càng khó tránh khỏi hiềm nghi. Lòng Hoàng thượng đã nghi ngờ, khó dám đảm bảo..."

Thái tử cũng suy nghĩ, hoàng thượng bất ngờ triệt tướng quân chi chức Mai Trường Đình, phong Vi Thanh Nhĩ làm tướng quân Tây Bắc, là ám chỉ ông, địa vị thái tử cũng có thể lập có thể phế sao? Mà tin đồn gần đây, nghe nói Tô thục phi có lui tới với tứ vương gia, nếu lỡ Trầm Tử Trai gặp chuyện không may, hoàng thượng chỉ là giận chó đánh mèo, nhưng bị Tô thục phi châm thêm vào, nên triệu lão tứ vào kinh, chuyện này cũng không phải là không thể. Chuyện này không thể sơ sót được.

Điền An Mặc lại nói: "Không phải nghe đồn cháu gái Giản thái phó ở Tề vương phủ làm nhũ nương sao? Người bảo Giản thái phó bắt đầu làm đi, lợi dụng cháu gái ông ta quan hệ thân thiết với Tề vương. Trước tiên cần phải ổn định tâm lý của hoàng thượng và Tề vương, chờ Mai tướng quân nắm giữ binh quyền lại lần nữa, hoặc là hoàng thượng... , khi đó còn không phải do thái tử quyết định?"

Dạo này Thái tử bị Cảnh Tông hoàng đế nghi kỵ, hơi sứt đầu mẻ trán, nghe vậy gật đầu nói: "Được rồi, chỉ là một tên tiểu tử, hoàng thượng còn sống, cứ để hắn sống khỏe đi!"

Chưa đến mấy ngày, Giản thái phó nói với lão phu nhân Vương thị, lão phu nhân Vương thị nghe xong, liền cho người đi Tề vương phủ đón Hạ Trọng Phương.

Hạ Trọng Phương nhận lời được truyền, liền đi cầu kiến Trầm Tử Trai, nói cho hắn nghe mình muốn đến Giản phủ bái kiến thái phó phu nhân.

Trầm Tử Trai nhìn gương mặt tươi cười của Hạ Trọng Phương, giống hệt thái phó phu nhân, cũng không tiện nói lời từ chối, hắn nói: "Mang một ít hạ nhân đi, đừng ăn loạn cái gì, nhớ đi sớm về sớm."

Vài câu này tuy là lời nói bình thường, nhưng vào tai Hạ Trọng Phương, cô rất cảm động, vương gia xem cô là người của Vương phủ, nên mới nói những lời này?

Người Giản gia tới đón Hạ Trọng Phương, là đám người Giản Mộc Huyền, đệ đệ Giản Mộc Thanh.

Năm nay Giản Mộc Huyền mười lăm tuổi, là trưởng tử trưởng tôn của Giản phủ, do Giản thái phó tự mình dạy, tuy tuổi nhỏ, nhưng tác phong ổn trọng. Cậu được Giản thái phó căn dặn, hôm nay tới đón Hạ Trọng Phương là người tỷ tỷ tin đồn của cậu, trong lòng phải tự tính toán.

Người tiếp khách là Quý Minh Xuân. Hắn nhìn dáng điệu quý gia công tử của Giản Mộc Huyền, nhớ lại ngày đó hắn ghét bỏ Hạ Trọng Phương, nên mạnh tay viết hưu thư, bây giờ nghĩ lại hối hận não cả ruột. Nếu ngày đó không hưu Hạ Trọng Phương, mình cùng nàng làm vợ chồng hoạn nạn có nhau, sau khi Giản gia nhận lại nữ nhi sau, sao có thể không coi trọng mình? Mà Giản thái phó là thầy giáo của thái tử, sau này thái tử đăng vị, người của Giản gia đương nhiên là nước lên - thuyền lên, mình làm con rể Giản gia, chắc chắn cũng nắm trong tay một chức vị cao. Bây giờ thì được rồi, mình cưới một quận chúa bệnh hoạn, chỉ được nhận một chức quan nho nhỏ nhàn tản, muốn ở quan trường thực hiện chí nam nhi, cũng chỉ là ngâm nước nóng.

Giản Mộc Huyền đương nhiên biết Quý Minh Xuân là chồng trước Hạ Trọng Phương, trong lòng cậu có chút xem thường, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện rõ, chỉ chào hỏi giao thiệp với Quý Minh Xuân.

Cậu ngồi một lát thì có nha hoàn đi đến nói: "Hạ cô nương đến!"

Giản Mộc Huyền đứng lên, đúng lúc thấy chúng nha hoàn đưa một vị cô nương mỹ mạo đi vào, mà dáng vẻ cô nương mỹ mạo kia cực giống tỷ tỷ Giản Mộc Thanh, cậu biết tỷ ấy là Hạ Trọng Phương, cậu bước lên hành lễ: "Bái kiến tỷ tỷ!"

Hạ Trọng Phương nhìn cậu trai trẻ anh tuấn trước mặt, còn chưa kịp nói, đã có người giới thiệu: "Đây là Huyền nhi ở Giản phủ, là thân đệ đệ của tiểu thư."

Mấy ngày trước, Hạ Trọng Phương đã hỏi thăm qua về quan hệ nhân sự trong Giản phủ, thế nên vừa nghe, cô liền biết đây là Giản Mộc Huyền, cô nói: "Giản Tiểu Lang không cần phải đa lễ."

Giản Mộc Huyền ngẩng đầu nói: "Tỷ tỷ đừng gọi đệ như vậy, người trong phủ, đều gọi đệ là Huyền ca, tỷ tỷ gọi là Tiểu Lang đúng là xa lạ quá mức. Cứ gọi đệ là Huyền nhi đi!"

Hạ Trọng Phương thấy tướng mạo Giản Mộc Huyền tuấn tú, nói năng lễ độ, lại là người hay cười, tự cũng cảm thấy thân thiết, tâm cũng sinh thiện cảm, cô gọi: "Huyền nhi!"

Giản Mộc Huyền cười lên tiếng, nhìn giờ cũng không còn sớm, cậu nói: "Tổ mẫu chắc là đang dài cổ đợi tỷ tỷ đó, tỷ tỷ theo đệ đi nào!"

Hạ Trọng Phương hơi khẩn trươngơico cố gắng bình tâm, trầm tĩnh lại, nếu người Giản gia chính là thân nhân của mình, mình mới là không cần sợ hãi. Nếu bọn họ không phải thân nhân, mình lại càng không cần phải sợ hãi.

Trầm Tử Trai cũng dặn Tô Lương dùng xe ngựa Vương phủ đưa Hạ Trọng Phương đến Giản phủ, lại còn dặn thêm, Tô Lương phải canh giờ, đưa Hạ Trọng Phương trở về, Tô Lương đương nhiên ứng.

Giản Mộc Huyền thấy Tô Lương hộ tống Hạ Trọng Phương, cậu biết, Trầm Tử Trai thật tình rất coi trọng Hạ Trọng Phương.

Đoàn người đến Giản gia, sớm đã có người đến nghênh đón Hạ Trọng Phương đi vào.

Thái phó phu nhân - lão phu nhân Vương thị vừa nghe Hạ Trọng Phương đến, vội vàng gọi lớn một tiếng: "Mau đưa vào đây!"

Hạ Trọng Phương vào nhà chính, thấy có người ngồi ở giữa phòng, một lão bà bà ngồi trên ghế gập được làm bằng gỗ, gương mặt của lão bà bà cực kì quen thuộc, đây chính là bộ dạng lúc già đi của chính mình, nhất thời cô cũng ngây dại, vẫn nghe đồn, nói tướng mạo mình giống hệt thái phó phu nhân, cô chỉ nghĩ đến khuếch đại, không ngờ lại giống đến như thế!

Thái phó phu nhân cũng giật mình, Phương nương này quả nhiên giống mình hơn cả Thanh nhi. Bộ dáng của đứa nhỏ này, đương nhiên chính là cháu gái ruột thịt của mình, cần gì chứng cớ nữa?

Hạ Trọng Phương lấy lại tinh thần rất nhanh, bước lên bái kiến thái phó phu nhân, phúc xuống nói: "Lão phu nhân kim an!"

"Mau đứng lên đi!" Thái phó phu nhân bảo người nâng cô dậy, kéo đến trước người nhìn kỹ, lại nói: "Phải gọi tổ mẫu, gọi lão phu nhân cái gì?" Nói xong chỉ vào các nương tử trong phòng, nhất nhất giới thiệu cho Hạ Trọng Phương làm quen.

Mọi người cũng kinh ngạc, nhất thời cười nói: "Phương nương này, cô thật giống lão phu nhân, từ tướng mạo tới phong cách, thật đúng là cháu gái ruột thịt của lão phu nhân đó nha!"

Sau khi chào hỏi các vị phu nhân xong, thái phó phu nhân liền bảo Hạ Trọng Phương ngồi bên người bà, bà gọi những người cùng lứa đến chào hỏi Phương nương.

Giản Mộc Thanh thấy quả nhiên tướng mạo Hạ Trọng Phương giống cô, trong lòng cũng không thoải mái, một đứa con gái riêng, lại là một người nhũ nương hạ lưu, lại dám có gương mặt giống mình, thật là khó chịu. Đợi đến khi thái phó phu nhân gọi nàng đi qua chào Hạ Trọng Phương, lòng lại ngầm bực, vốn mình là đại cháu gái của Giản phủ, trước nay chỉ có đệ đệ muội muội hành lễ với mình, bây giờ không ngờ mình lại phải hành lễ với một người nhũ nương, miệng phải gọi tỷ tỷ, thật mất mặt. Lời thái phó phu nhân, nàng cũng không dám làm trái, chỉ phải phụng phịu đi đến hành lễ.

Khi vừa mới đến, vì có quá nhiều người, nên Hạ Trọng Phương không thấy được Giản Mộc Thanh, bây giờ nàng đi lên hành lễ, đột nhiên thấy mặt của nàng, không khỏi hoảng hốt, nhất thời bật thốt lên: "Muội muội miễn lễ!"

Giản Mộc Thanh tiếu tựa phi tiếu nói: "Tỷ tỷ làm nhũ nương, cũng không quen được người khác hành lễ, nên mới hoảng hốt như vậy à?"

Giản Mộc Thanh vừa nói xong, Giản Mộc Lam liền phụ họa cười khinh ra tiếng, mọi người chung quanh đều im lặng.

Hạ Trọng Phương cũng không giận, thản nhiên nói: "Ai bảo ta không được cha mẹ nuôi tốt, nếu không, ai lại muốn làm nhũ nương?"

Thái phó phu nhân khiển trách Giản Mộc Thanh: "Thanh nương chớ có vô lễ, Phương nương ở bên ngoài chịu khổ, khó khăn lắm mới trở về một chuyến, sao cứ làm tổn thương con bé thế?" Bà nói xong, xua tay nói: "Các ngươi lui xuống đi, để ta trò chuyện với Phương nương!"

Mọi người vừa nghe, âm thầm cáo lui.

Đợi phòng yên tĩnh trở lại, thái phó phu nhân kéo tay Hạ Trọng Phương nói: "Phương nương, nếu con đã đến đây, cũng đừng đi nữa, ở lại đây đi!"

"Lão phu nhân, con..."

Hạ Trọng Phương chưa nói hết, đã bị thái phó phu nhân ngăn lại.

Thái phó phu nhân cười vỗ vỗ tay Hạ Trọng Phương nói: "Ta biết, con là đứa nhỏ có tình có nghĩa, nhưng nếu con là tiểu thư Giản gia, sao lại ở Vương phủ chịu người dèm pha?"

Hạ Trọng Phương đưa mắt nhìn thái phó phu nhân, tuy là lần đầu gặp gỡ, nhưng cô cảm nhận được, bà yêu thương cô là thật lòng, trong lòng hơi cảm động.

Thái phó phu nhân lại nói: "Con cứ đến đây ở, mỗi ngày vào lúc chiều tối sẽ cho người đưa con đến Vương phủ gặp vương gia một lát, cho đến khi nào hắn khỏe hẳn. Mà khi con đã quay về đây, nghĩa là tiểu thư Giản phủ cứu vương gia, đó là thi ân, là ân nhân của hắn. Nhưng nếu con ở lại Vương phủ, thì chỉ là nhũ nương của vương gia mà thôi, cứu trị vương gia, là nội sự bên trong, không đáng nhắc tới."

Hạ Trọng Phương hơi động tâm, đây đúng là biện pháp tốt, vừa có thể làm quý nữ, có thể cứu chữa vương gia, hai đường đều thông. Nhưng mà, Giản gia với Tề vương phủ, không phải bởi vì thái tử, nên cũng không lui tới sao? Như vậy cũng được à? Thái tử chịu đồng ý?

Hình như Thái phó phu nhân nhìn thấu ý nghĩ Hạ Trọng Phương, bà thở dài nói: "Mặc kệ chuyện gì, ta là tổ mẫu của con, tất nhiên sẽ không làm hại con, cũng sẽ không để cho ai làm hại con. Con đừng lo lắng!"

Lúc Hạ Trọng Phương bị Quý Minh Xuân hưu, cô cảm giác bản thân không nơi nương tựa, dường như cuộc đời đều đen tối, đến khi vào Vương phủ làm nhũ nương, cũng luôn phập phồng lo lắng, bây giờ được nghe câu nói ấm lòng thế này, hốc mắt không khỏi đỏ lên, nhất thời gọi: "Tổ mẫu!"

Thái phó phu nhân vươn tay sờ sờ đầu Hạ Trọng Phương, bà nói: "Đêm nay về đó ở một đêm, sáng sớm hôm sau thu dọn đồ đạc một chút, quay về là ổn rồi!"

*****

Editor: Holilinhk

Gian ngoài, Giản Mộc Lam kéo Giản Mộc Thanh hỏi: "Tỷ tỷ, cái cô nhũ nương kia thật muốn đến phủ chúng ta, làm tỷ tỷ chúng ta sao?"

Giản Mộc Thanh nói một cách không kiên nhẫn: "Làm sao ta biết được?"

Giản Mộc Lam nhỏ giọng nói: "Không phải tỷ tỷ được tổ mẫu sủng ái lắm sao, sao lại không biết?"

Nói đến điều này, Giản Mộc Thanh hơi ghen tị, tổ mẫu vẫn sủng ái nhất là cô, hôm nay vì người nhũ nương kia, lại đi răn dạy cô. Hại cô mất mặt trước mặt đệ muội.

Giản Mộc Lam nhìn thần thái Giản Mộc Thanh, lại nhỏ giọng nói: "Giản gia chúng ta là loại gia đình nào, làm sao có thể nhận một người nhũ nương làm tỷ tỷ chúng ta chứ? Mất mặt chết mất. Đi ra ngoài, nhất định sẽ bị người ta hỏi, thật là xấu hổ."

Giản Mộc Thanh cũng có thể tưởng tượng sắc mặt cười nhạo Trầm Thanh Toàn, đúng vậy, tỷ tỷ của mình đi làm nhũ nương cho vương gia, không bị người cười mới là lạ?

Hai tỷ muội nói chuyện, thấy Giản Mộc Huyền đi tới, Giản Mộc Thanh liền gọi hắn lại hỏi: "Tình hình của cái người nhũ nương ở Vương phủ ra sao rồi? Sao lại hấp tấp đến nhận nhân thân thế, là vì ở Vương phủ lăn lộn không được sao?"

Giản Mộc Huyền biết duyên cớ tổ phụ nóng lòng nhận Hạ Trọng Phương về, nhưng việc này không thể nói với trong phủ nhóm nữ quyến nhiều chuyện thế này được, nên nói: "Đại tỷ ở Vương phủ cũng không tệ, khi đệ đi qua, có rất nhiều nô tỳ để sai sử, mặc kim mang ngân, vương gia lại thân thiết, sao lại không tốt? Là do tổ mẫu nghe nói tướng mạo đại tỷ giống hệt nhị tỷ nên mới vội vàng bảo đệ đi đón mà."

Giản Mộc Thanh trước nay đều là đại tỷ tỷ, bây giờ nghe Giản Mộc Huyền sửa miệng gọi cô thành nhị tỷ tỷ, nhất thời tức giận nói: "Còn chưa có chứng thực, ngươi đã sửa miệng gọi là tỷ tỷ?"

Giản Mộc Huyền nói: "Tổ mẫu đã nhận là cháu gái, còn chưa thực? Tỷ tưởng tổ mẫu không có chuyện gì làm, nhận cháu gái chơi à?"

Đúng vậy, tướng mạo nhũ nương kia giống tổ mẫu như thế, ngay cả cách nói chuyện, âm điệu với thần thái cũng có vài phần giống nhau, tổ mẫu gặp, tất nhiên là cháu gái ruột thịt, còn giả được sao? Giản Mộc Thanh buồn bực, phất tay áo bỏ đi.

Giản Mộc Lam đuổi theo Giản Mộc Thanh, quay đầu lại trách Giản Mộc Huyền: "Ca ca thật là, lại chọc giận tỷ tỷ."

Giản Mộc Huyền ngạc nhiên, là ta chọc giận sao?

Bên trong, thái phó phu nhân đã bàn bạc với Hạ Trọng Phương về việc mời Hà ma ma đến Giản phủ giảng bài, bà cười nói: "Ta có giao tình với Hà ma ma, bảo bà chuyển đến Giản phủ giảng bài, nhân tiện cũng dạy cho Mộc Thanh, Mộc Lam, đúng là tiện thật! Tuy tổ phụ con là thầy giáo của thái tử, nhưng bận quá, chỉ có thể dạy cho Huyền nhi, những người khác, cũng không có thời gian để dạy."

Hạ Trọng Phương nghe thái phó phu nhân nhất nhất nói xong, cũng là vì cô mà suy nghĩ, nhất thời suy đi nghĩ lại, hình như không có lý do gì để từ chối việc chuyển vào phủ, nên cô nói: "Tất cả đều nghe theo an bài của tổ mẫu ạ!"

Thái phó phu nhân vừa nghe thì nhẹ nhàng thở ra, quay về là tốt rồi. Vừa biết con bé là cháu gái nhà mình, lại phải đến ở phủ Tề vương làm nhũ nương, Làm sao có thể hết áy náy trong lòng đây? Tựa như năm đó, hoàng thượng biếm một nhà Tinh Huy rời kinh, bản thân làm cô cô của nó, mà ngay cả tiễn cũng không dám đi tiễn một đoạn đường, áy náy trong lòng giống hệt năm ấy. Nay, hoàng thượng lại triệu toàn gia Tinh Huy hồi kinh, chỉ sợ mình cũng không còn mặt mũi nào đi gặp con cháu.

Sau khi Hạ Trọng Phương xuất môn Trầm Tử Trai vẫn hơi bất an, hắn ra ngoài đi tìm Phương ngự y nói chuyện, hai người đi dọc nửa vòng sân.

Phương ngự y nói: "Vương gia đừng lo lắng quá mức, Hạ cô nương là một người rất có trách nhiệm, làm việc đến nơi đến chốn, đương nhiên, sẽ không có chuyện vứt bỏ vương gia còn đang bệnh giữa đường đâu."

Trầm Tử Trai bị Phương ngự y nhìn thấu tâm sự, hắn hơi buồn bực: "Lão Phương à, ngoại trừ cách uống sữa, ngươi không có cách khác sao? Nhỡ nhũ nương bị thế lực nào đó bắt ép, cảm giác lo sợ nàng một đi không trở lại này không tốt tí nào."

Phương ngự y nghĩ nghĩ rồi nói: "Thời gian này Vương gia uống sữa, tràng vị cũng đỡ hơn, bây giờ ta lại sửa lại phương thuốc, thêm chút vị dược với dược tràng vị, vương gia uống thuốc trực tiếp, như vậy cũng được."

Trầm Tử Trai nghĩ đến vị đắng của thuốc, hắn lập tức lắc đầu nói: "Quên đi, bổn vương vẫn tiếp tục uống sữa đi! Đúng rồi, chuyện hiện nay bổn vương có thể tự mình uống thuốc, nghìn vạn lần đừng cho người khác biết, nhất là Hạ cô nương đó."

Phương ngự y nói: "Chi bằng Vương gia thử tự mình uống thuốc, buông Hạ cô nương ra?"

"Không được, đã uống sữa của cô ấy, vừa nghĩ đến chuyện không được uống nữa, ta thấy rất khó chịu." Trầm Tử Trai nói xong, lại nhìn lên trời, có lẽ Hạ Trọng Phương muốn ở lại Giản phủ dùng cơm trưa, hắn thở dài nói: "Nhà Giản nhiều người, cô ấy đến, e là vui đến quên cả trời đất."

"Vương gia nhớ Hạ cô nương?" Phương ngự y hơi kinh ngạc.

"Ai nhớ nàng ta? Chỉ là ta lên cơn nghiện sữa thôi!" Trầm Tử Trai nói xong, nâng chân bước đi.

Phương ngự y lẩm bẩm nói: "Còn chưa quá ngọ mà, sao lại nghiện sữa?" Nói xong biến sắc, "Không được rồi, nếu vương gia nghiện sữa, về sau không có sữa uống, chẳng lẽ lại cai sữa? Cai sữa cũng phải nhìn mùa, cai vào mùa thu là thích hợp, nếu mùa khác, tràng vị không khoẻ, rất dễ sinh bệnh."

Mãi đến sau buổi trưa, Hạ Trọng Phương mới hồi phủ. Nàng vừa về một lúc, Lục Mộng đã biết, tự đi bẩm báo cho Trầm Tử Trai.

Trầm Tử Trai đang nói chuyện cùng Phương ngự y, nghe vậy thì nói: "Như vậy thì thỉnh Phương nương đến đây nói chuyện luôn đi."

Lục Mộng ứng, lui xuống.

Lúc này Phương ngự y giao ba nhánh hương cho Trầm Tử Trai, nói: "Đây là thanh tâm hương hôm kia ta cố ý phối chế, ngửi nó vô hại, vương gia giữ mà dùng."

Trầm Tử Trai nhận nhánh hương, quay đầu gọi người vào châm, cười với Phương ngự y: "Sau giờ ngọ, ta muốn đọc sách, nên cần tĩnh tâm, nếu đốt một nhánh thấy hiệu quả, ngươi chế nhiều một chút."

Phương ngự y gật gật đầu, nhìn giờ không còn sớm nữa, lại cần phải tới phòng thuốc điều chế dược, hắn liền đứng lên cáo từ.

Sau khi Phương ngự y đi rồi, Trầm Tử Trai lại cho người đi thúc giục Hạ Trọng Phương.

Hạ Trọng Phương nơi đó, đã rửa mặt xong, thay đổi xiêm y, đang nói chuyện cùng Tiền bà tử.

Tiền bà tử nghe tin Hạ Trọng Phương muốn chuyển tới Giản phủ, không khỏi khẽ nhếch miệng, kinh ngạc nói: "Không phải Phương nương nói làm quý nữ Giản phủ không tốt sao?"

Hạ Trọng Phương nói: "Đứng ở giữa như vậy, dễ qua lại hơn. Giản phủ sợ Tề vương phủ chỉ trích bọn họ bạc đãi con, Tề vương phủ cũng sợ bị chỉ trích như thế, nên đôi bên đều không ai bạc với con hết. Mà con cảm giác được thái phó phu nhân là thật tâm yêu thương con, có bà che chở, con ở Giản phủ hẳn là sẽ không quá khó khăn. Đợi đến khi cha mẹ con từ Giang Nam lên kinh thành, ba mặt một lời, nói rõ thân thế của con, khi đó không còn nghi ngờ gì nữa, mới có thể thật sự yên tâm được."

Tiền bà tử nói: "Phương nương đến chỗ nào, lão bà tử cũng sẽ theo."

Hạ Trọng Phương nói: "Đương nhiên là phải đưa bà bà cùng đi rồi. Nhân sự Tề vương phủ đơn giản, Tô quản gia là một người có năng lực, tuy có vài người nói xấu con, nhưng con sống cũng không quá nan kham. Đến Giản phủ, e rằng sẽ có nhiều người ăn không nói có, đến lúc đó con không tiện phản bác, bà bà có thể phân trần giúp con thì phân trần, không thể phân trần thì chúng ta chịu đựng. Dù sao đi nữa, con không thể so với tiểu thư Giản gia chính quy được. Nhưng lúc trước bị hưu, thiếu chút nữa là con tìm chết, đến bây giờ có thể đi vào Giản gia làm quý nữ, đã là một bước lên trời rồi, chỉ là một chút lời phàn nàn, cứ coi như gió thoảng bên tai đi nha."

Tiền bà tử cười nói: "Lão bà tử cũng biết phân nặng nhẹ, tự sẽ không nói lung tung. Đợi đến khi Phương nương tìm được quý tế, khi đó về lại, mọi sự đại cát."

Hạ Trọng Phương thầm thở dài, tìm quý tế a, chỉ sợ không dễ, sau này có thể tìm được một gia đình bình thường để gả vào, e rằng cũng là trèo cao. Lúc trước bảo Phương ngự y hứa hẹn, chỉ là vì một hy vọng, để an tâm mà thôi.

Đang nói, liền thấy lại bảo nha hoàn Trầm Tử Trai đến thỉnh cô qua.

Hạ Trọng Phương đành chỉnh lại xiêm y theo nha hoàn đi qua gặp Trầm Tử Trai.

Mắt thấy Hạ Trọng Phương đến đây, Trầm Tử Trai mở miệng gọi: "Chịu về rồi sao?"

Hạ Trọng Phương nghĩ đến lời nói của thái phó phu nhân, cố lấy dũng khí nói: "Vương gia, thái phó phu nhân bảo tôi dọn về Giản phủ ở, mỗi ngày chạng vạng qua đây cho Vương gia uống sữa."

"Cái gì?" Sắc mặt Trầm Tử Trai trầm xuống, hắn nói: "Bổn vương không đồng ý!"

Hạ Trọng Phương gục đầu xuống, thấp giọng nói: "Ngày đó tôi đến Vương phủ làm nhũ nương, cũng không ký khế ước gì, cũng không hứa cả đời làm nhũ nương, hiện tổ mẫu đã đến nhận, tôi không có lý do từ chối."

Kỳ thật Trầm Tử Trai cũng biết, hiện thời trong triều có biến hóa, ngược lại thái tử không dám xuống tay với hắn, về phần Giản thái phó, ông nhận cháu gái về, lại để cho cháu gái mỗi ngày đến đây cho hắn uống sữa, đây rõ ràng là ý muốn liên hôn. Nhưng bây giờ hắn muốn 'uống sữa' lúc nào cũng được, còn bây giờ, thật là....

Hạ Trọng Phương thấy Trầm Tử Trai không nói gì, cô lại trấn an: "Vương gia yên tâm, mỗi ngày tôi nhất định sẽ bất chấp mưa gió mà tới." Cô nói xong, thấy dây hương đã được đốt, cô hít vào một hơi, chỉ cảm thấy một mùi hương ngọt ngào đột kích vào mũi, cực kỳ dễ ngửi, không khỏi đỏ mặt.

Lại nói lại phương thuốc của Phương ngự y, hắn đã lấy ra dược liệu cần phối rồi, , đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu đi đến ngăn tủ, vừa kéo ngăn kéo vừa lẩm bẩm: "Không ổn rồi, mình đưa nhầm 'thác cầm trợ tình hương' cho Vương gia rồi!Hắn mà ngửi được chắc chắn sẽ nháo một trận mất thôi."

Lúc này, Trầm Tử Trai ngoắc Hạ Trọng Phương, hắn nói: "Lại đây!"

Hạ Trọng Phương cảm thấy trong phòng hơi nóng, vốn định đứng lên mở cửa sổ ra, cô mới vừa đứng lên, thấy Trầm Tử Trai ngoắc, không tự chủ được bước qua, đứng bên cạnh hắn.

Trầm Tử Trai nhìn Hạ Trọng Phương, duỗi tay ra, kéo cô ngồi lên đầu gối mình, hắn thì thầm: "Bổn vương không muôn thả nàng đi!"

Trước kia, chỉ khi Hạ Trọng Phương cho Trầm Tử Trai uống sữa mới ngồi ở trong lòng hắn như thế này, bây giờ không cho uống sữa cũng ngồi, nên cô không được tự nhiên, giùng giằng muốn ngồi xuống, lại bị Trầm Tử Trai đè lại, hắn nói: "Bổn vương muốn uống sữa!"

Hạ Trọng Phương mặt cười như đau đẻ, lẩm bẩm: "Vương gia, buổi tối mới uống sữa được."

"Bây giờ cũng uống sữa được." Trầm Tử Trai nói, hắn thuần thục vén xiêm y Hạ Trọng Phương ra, tìm chỗ đẫy đà của cô, vừa xoa vừa nắn, hắn thấp giọng nói: "Ta không chờ kịp đến buổi tối."

Hôm nay Hạ Trọng Phương đi một chuyến, xa Vương phủ chỉ nửa ngày, lại nói với Trầm Tử Trai là mình phải rời xa hắn, lòng cũng hơi hụt hẫng, không rõ là luyến tiếc Trầm Tử Trai, hay là vì tương lai bản thân mờ mịt, bị Trầm Tử Trai nhẹ nhàng xoa nắn, không biết vì sao, cô không hề chống cự, thân mình cũng mềm nhũn dưới bàn tay hắn, phát ra tiếng rên rỉ. Rên rỉ.

Tay Trầm Tử Trai, đã dính vào chỗ đẫy đà, nhưng vì không trướng sữa, sờ vào lại vô cùng thích, lòng bàn tay cảm giác được sự mềm mại, không khỏi xoa nhẹ xuống phía dưới, tay kia đã xốc hung y lên, hắn cúi đầu, liền ngậm một bên chỗ đẫy đà, hút mạnh một cái, "Tặc tặc", hắn nói: "Vừa mềm vừa ngon!"

Toàn thân Hạ Trọng Phương rã rời, không tự chủ được ôm cổ Trầm Tử Trai, khẽ mở môi đỏ mọng, nỉ no gọi: "Vương gia, vương gia à!"

Trầm Tử Trai mút vào một hồi, càng mút càng không thể thỏa mãn, mút mãi không ra sữa tươi, càng thêm miệng khô lưỡi khốc, nhất thời nghe được tiếng nỉ non của Hạ Trọng Phương, trong lòng càng ngứa ngáy, hắn nhấc đầu, in lên môi đỏ mọng của Hạ Trọng Phương, đầu lưỡi mạnh mẽ luồn vào, duyện với cái lưỡi thơm tho của cô, hôn mãi đến khi Hạ Trọng Phương thở gấp, đập đập người hắn, thế này mới buông cô ra.

Sau khi Hạ Trọng Phương được hắn buông lỏng, người hơi mơ mơ màng màng, đột nhiên tỉnh người lại, vội vàng giãy dụa nhảy xuống, lòng thầm nghĩ: hay là hắn bị hạ mê dược, làm sao đây?

Trầm Tử Trai ôm ôn hương ngọc nhuyễn trong ngực, mới không bao lâu làm sao hắn chịu thả người chứ, hắn lại ôm sát Hạ Trọng Phương, mút một cái lại một cái chỗ đẫy đà, dùng đầu lưỡi vẽ bừa trên ngực cô, hết mút rồi liếm, mập mờ nói: "Đừng đi mà!"

Hạ Trọng Phương lại mềm người, tay nâng chỗ đẫy đà, đưa nó đến miệng Trầm Tử Trai, rên rỉ: "Không phải Vương gia muốn uống sữa sao?"

"Được!" Trầm Tử Trai há miệng thật to, mút thật mạnh, một bàn tay đi tham quan dưới váy Hạ Trọng Phương.

Hạ Trọng Phương không thể tự chủ được bản thân, cô lại rên ra tiếng. Nhất thời mở ra chân, để ngón tay Trầm Tử Trai thâm nhập vào.

Crypto.com Exchange

Chương (1-68)