Truyện:Thế Thân Cảnh Nóng - Chương 24

Thế Thân Cảnh Nóng
Trọn bộ 39 chương
Chương 24
𝐐*𝖚ấ*𝓃 🍳*uý*🌴 si mê khi bị bịt mắt
0.00
(0 votes)


Chương (1-39)

Lâm Bạch Thuật vốn muốn đến trả lại chìa khóa, trải qua lần trước tự ý mở cửa, đánh bậy đánh bạ mà thấy Lâm Tiêu Tiêu cùng đàn ông đang 𝖑.à.m 𝖙ì.𝐧.𝖍 ở trên sô pha, hắn ý thức được chính mình không thể tùy tùy tiện tiện mà vào nhà cô nữa, rốt cuộc nam nữ khác biệt.

Không chỉ là mỗi việc chìa khóa, thực ra hắn còn có tư tâm, cuộc sống của bọn họ vốn dĩ không có quá nhiều giao thoa, khó có được cơ hội hắn thường xuyên giúp cô dọn dẹp nhà cửa, lấy đó làm cớ để được ở gần cô. Hắn không ngờ điểm liên hệ này cuối cùng lại bị chặt đứt như vậy.

Lâm Bạch Thuật ở ngoài cửa đứng yên thật lâu, rốt cuộc mới hạ quyết tâm gõ cửa. Giơ tay lên, nắm chặt ngón tay, khớp tay run một chút đập vào trên cửa —— động tác đơn giản như thế, hắn lại dùng thời gian rất dài để hoàn thành.

Kẽo kẹt ——

Cửa được mở ra. Một bàn tay nhỏ bé Ⓜ️●ả●𝓃●♓ ⓚ●ⓗ●ả𝐧●𝖍 thò ra, hắn không hề đề phòng, cả người bị kéo vào. Trong phòng không bật đèn, đen một mảnh như mực, giống một cái động không đáy đang muốn hút hắn vào.

Mắt Lâm Bạch Thuật còn chưa kịp thích ứng với bóng tối, cái gì cũng không thấy rõ. Hắn đang muốn quở trách cô làm chuyện quái զ-υ-ỷ gì, thì một đồ vật 〽️ề-m 〽️-ạ-ℹ️ thả lên trên môi.

Cô thế nhưng lại ♓-ô-ⓝ hắn!

Lâm Bạch Thuật ngây ngẩn cả người, ⓜá*ⓤ trong toàn thân phảng phất đồng thời bị đông cứng. Hắn thậm chí không dám phát ra bất kỳ âm thanh gì, lo sợ phá hỏng cái khung cảnh tươi đẹp như trong mơ này.

Tay nhỏ với vào trong áo hắn, 𝖛_⛎ố_✞ 𝐯_𝖊 khuôn 𝖓g*ự*𝐜. Hắn vẫn luôn cho rằng núm vú của đàn ông chỉ để trưng cho đẹp, nhưng khi ngón tay ɱ_ề_〽️ mạ_i của cô cạ vào, hắn ngay lập tức có phản ứng. Hai tay như bị rót chì vào, rũ cả xuống, trong lòng gào thét muốn ôm lấy cô, lại không dám bước thêm một bước.

"Muốn ở chỗ này làm, hay là muốn ở trên giường?" Cô hỏi hắn như vậy, ngữ khí khác hẳn với bình thường, mang theo ba phần kiều mị, đã là đàn ông thì đều sẽ không nhịn được mà muốn đem cô ấn ở trên tường, ♓●υп●ℊ 𝒽●ă𝐧●ɢ làm.

Lâm Bạch Thuật biết cô nhận lầm hắn là người khác. Lý trí nói cho hắn, không thể để cô tiếp tục, nhưng ở dưới bụng lại có một đoàn liệt hỏa đang thiêu đốt, khô nóng khó nhịn. Trong đầu lại có âm thanh đang nói: Thật sự muốn đẩy cô ra sao? Bỏ lỡ lần này, có lẽ đời này sẽ không có cơ hội như vậy nữa, mày thật sự bỏ được sao?

Mấy phen giãy giụa, hắn 𝓇𝖚.ռ 𝖗ẩ.y đem tay đẩy cô ra.

Nhưng Lâm Tiêu Tiêu lại một lần dán người lên, âm thanh nghe có chút ủy khuất: "Làm sao vậy?"

Lâm Bạch Thuật cắn chặt hàm răng, không dám trả lời.

"Tâm tình không tốt sao?" Cô kéo tay hắn, ấn lên cái vú đẫy đà, xúc cảm mười phần. Thịt vú Ⓜ️ề●ɱ ɱạ●❗, no đủ, cực kỳ đàn hồi, tay hắn đặt ở nơi đó, không dám lộn xộn, sợ chính mình sẽ không khắc chế được. Cố tình cô còn đổ thêm dầu vào lửa mà đong đưa bộ ռ🌀ự●ⓒ, đem vú của mình hướng lòng tay hắn cọ cọ. Loáng thoáng, hình như đầu v* đứng thẳng đang ⓒ_ọ ⓧ_á_🌴 vào lòng bàn tay của hắn. Cảm xúc trơn nhẵn non mịn khó cưỡng.

Trên trán hắn nổi cả gân xanh, dương v*t căng cứng như đang kể lể với chủ nhân của nó là nhẫn nại có biết bao nhiêu vất vả.

Một trận động tĩnh nhỏ vụn, cô vậy mà đã mở xong dây lưng của hắn!

Hạ thân chợt lạnh, khóa kéo được mở ra, theo sát một mảnh ấm áp, tay cô đã cầm đến dương v*t đang trướng đến khó chịu, bàn tay nhỏ xinh đang xoa xoa quy đầu tròn lẳn còn dính chút bạch dịch ở trên. Rốt cuộc, lý trí của hắn vang lên một tiếng "Phựt" mà đứt đoạn.

Phòng ngủ chớp động ánh nến, Lâm Bạch Thuật lo lắng cô sẽ nhìn đến mặt mình, phản xạ có điều kiện vào thời khắc cửa được đẩy ra, hắn liền dùng tay che đôi mắt của cô, nhanh nhẹn lấy cái bị mắt để trên gối che khuất đi tầm nhìn của Lâm Tiêu Tiêu.

Người con gái mà hắn tâm tâm niệm niệm, xuất hiện trong giấc mộng bao lần, bây giờ đang hiện ra trước mắt hắn bằng xương bằng thịt, cô mặc trang phục tình thú, ngoan ngoãn nằm dưới thân hắn, xinh đẹp như một đoá hoa đang nở rộ, mặc người đến hái.

Từng đợt khô nóng khó chịu ở hạ thân trào lên, đáy mắt hắn cũng có một trận lửa đang mãnh liệt thiêu đốt. Lâm Bạch Thuật hít sâu một hơi, duỗi tay vén áo cô lên. Hai cái vú trắng sữa tức khắc nhảy ra mời gọi, núm vú cũng đã mang tư thái dựng đứng, hồng hào 🌀●ợ●𝒾 ⓒả●Ⓜ️. Hai bên sườn vú bị buộc một sợi dây tơ hồng, treo trên dây là hai cái chuông nhỏ xíu.

Chỉ cần nhìn cô thôi, hắn đã cảm thấy cực kỳ hạnh phúc. Hắn ngắm nhìn mê say, tựa như không bao giờ là đủ.

Có lẽ là thấy đối phương không có động tác tiếp theo, Lâm Tiêu Tiêu lại lần nữa nắm lấy tay hắn, kéo lên ⓝ-ℊự-c của mình. Cô nắm ngón tay có từng khớp rõ ràng của đàn ông, dùng lực đạo vừa phải an ủi hai cái vú, chuông nhỏ theo động tác của họ vang lên thanh âm thanh thuý.

"Thích sao?"

Thích, Lâm Bạch Thuật không tiếng động mà trả lời ở trong lòng. Đâu chỉ mỗi thích, quả thực muốn ngừng mà không ngừng được.

Hắn cúi xuống, vươn đầu lưỡi, mềm nhẹ mà cẩn thận thưởng thức vị ngọt trên đầu v* của cô, từ viên nhỏ đang nhô lên, đến quầng vú hồng nhạt, miệng di chuyển tới tới lui lui thành kính mà nhấm nháp.

Lâm Tiêu Tiêu tự động nâng bên vú còn lại, hướng miệng hắn đong đưa, âm thanh ấm ách nũng nịu, "Nơi này cũng muốn......"

Lâm Bạch Thuật sao có thể không thỏa mãn yêu cầu của cô? Hắn lập tức 𝖒_ú_✞ thịt vú được dâng lên, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn, đầu lưỡi chuyển động liên tục. Tiếng ⓑ_ú ɱú_✝️ chùn chụt vang lên như trẻ con b* sữa. Khiến hắn tham luyến không rời nổi.

Tiểu huyệt của Lâm Tiêu Tiêu đã ướt đến không thành bộ dáng. Cô khó chịu mà vặn vẹo ✝️●𝒽â●ⓝ ✝️𝐡●ể, dùng tay lần mò dương v*t lớn ám chỉ.

Lâm Bạch Thuật ngồi dậy, bẻ hai chân thon ra. hoa huy*t trần trụi rõ ràng, cửa huyệt dính đầy chất lỏng trong suốt, chảy xuôi xuống khăn trải giường màu xám. Hắn tuột quần xuống, dùng dương v*t để ở cửa huyệt ma xát trơn trượt, ái dịch thấm nhuần quy đầu, chưa cần đ_ú_𝐭 vào cũng đã thoải mái kỳ diệu.

Lâm Tiêu Tiêu dùng tay banh môi â_m 𝖍_ộ của chính mình, nửa thẹn thùng nửa hưng phấn mà nói: "Mau, mau ⓒắ●ɱ 𝐯à●🔴 đi!"

Lâm Bạch Thuật sao mà chịu nổi kíc●h 𝖙h●í●↪️●𝐡 cỡ này, đỡ lấy dương v*t, nhắm ngay tiểu huyệt thần bí dụ hoặc, chậm rãi đẩy đi vào. Tầng tầng vách tường thịt non bao bọc gậy th*t thô to của hắn, cảm giác mỹ diệu vô ngần làm hắn thở nặng nề cố gắng đè nén tiếng rên trong cổ họng.

"A...... To quá...... Thật thô......" Hạ thân bị lấp đầy căng trướng, Lâm Tiêu Tiêu cũng thở ra một tiếng đầy thoả mãn. Vì muốn lấy lòng Phó Hi, cô trộm nghiên cứu mấy bộ phim ⓧ𝖝*x trên mạng, kết luận là trong quá trình ⓛ*à*ɱ ✞ì𝖓*♓, đàn ông rất hưởng thụ khi nghe miêu tả chi tiết. Cô thử một lần, cảm thấy như vậy thật đáng xấu hổ, nhưng mà một khi đã mở miệng, có lần đầu thì sẽ có lần sau, lời nói dâ-〽️ đ-ãռ-ℊ đã trở nên thông thuận hơn.

"gậy th*t quá lớn.... . A~ A~...... Chậm một chút... A~ A~ A~..."

"Không chịu nổi...... A~.... . sâu tới tử cung rồi.... A~ A~......"

Hắn muốn trừu động từ từ, nhưng khi dương v*t c-ắ-𝐦 ѵà-ο trong cơ thể cô, hết thảy đều mất đi sự khống chế. Bên trong tiểu huyệt như có hàng trăm hàng ngàn cái miệng nhỏ, toả ra hương thơm 🅓●â●ⓜ loạn dụ hoặc, hút lấy con mồi vào bẫy của mình không muốn nhả ra, 𝖐𝖍𝖔●á●ı cả●𝖒 xâm lấn khiến người ta đánh mất lý trí, càng cắm lại càng muốn nhiều hơn. Như vũng bùn lầy, càng giãy dụa muốn thoát khỏi thì lại càng chìm sâu hơn, mà vốn hắn cũng không có ý nghĩ muốn thoát.

Liên tiếp mấy trăm cú nhấp liên tục thọc vào rú*✞ r*𝒶, Lâm Tiêu Tiêu kêu d.â.ⓜ không ngừng. dương v*t thô to tham lam cắm rút, mỗi lần đẩy thật sâu xong lại rú-𝖙 𝐫-𝖆 một khúc, kéo theo từng mảng ◗●â●Ⓜ️ dịch, ướt thành một vũng ở trên giường.

"A~.... không được.... . huyệt nhỏ bị đ-â-ɱ hư.... . bị gậy th*t lớn đâ●m hư mất.... . A~.... A~...."

Cô xoay người, tự giác nâng cái 𝖒ôⓝ●🌀 lên cao, dùng phương thức nghênh đón hắn từ sau ↪️.ắ.𝖒 ⓥ.à.ο. Hắn một tay ☑️ⓤố·† ☑️·𝑒 cái ɱ*ô*𝐧*g nảy nở, một cái tay khác tìm nắm lấy cái vú đang nhảy nhót không ngừng. gậy th*t thô dài một phát cắm nguyên cả cây vào, Lâm Tiêu Tiêu bị hắn đ●â●m cho bay hẳn về phía trước. Tiếng thở thô suyễn của đàn ông vang vọng, tư thế giống động vật giao phối này khiến dương v*t ↪️ắ-𝖒 𝖛à-ο tiểu huyệt sâu nhất, Lâm Bạch Thuật 💰ư.ớ.𝖓.g muốn hỏng rồi. Dưới ánh nến bập bùng hai ✝️♓â●n ⓣ𝖍●ể không ngừng dây dưa, bạch~ bạch~ dồn dập kéo theo tiếng nước κ●í𝒸●𝐡 𝐭𝖍íⓒ●𝖍 không sao tưởng nổi.

Hai vú theo động tác tính giao, tới tới lui lui đong đưa trong tay hắn, đầu v* còn treo chuông nhỏ, tiếng chuông nhẹ vờn, tuy không nặng nhưng lại đem cảm giác 𝐤í·🌜·ⓗ t·♓í𝐜·ⓗ khác lạ cho hai người.

Túi trứng chụp đánh vào giữa hai chân ướt dầm dề, theo tiết tấu thọc vào ⓡú*𝖙 г*𝒶 mãnh liệt, làm thịt ⓜô_𝐧_𝖌 bị đập đến sưng hồng. Lâm Bạch Thuật tưởng như muốn nhét cả hai cái trứng vào cái huyệt mê hồn ấy.

Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy hôm nay Phó Hi tựa hồ có chút khác thường, hắn vốn thích chậm rãi lăn lộn đến khi cô cầu xin mới thôi. Nhưng bây giờ hắn như ăn phải ❎·⛎â·𝐧 𝖉·ư·ợ·𝒸, từ lúc bắt đầu đã như chạy đua nước rút, ra sức xỏ xuyên cô, như hận không cắm 🌜𝒽-ế-ⓣ cô luôn vậy. Ngày thường cô có thể cầm cự được hơn hai mươi phút mới cao trào, lúc này còn chưa đến một nửa thời gian, sung ş●ư●ớ●ռ●𝖌 đã lan tràn toàn thân.

dương v*t cứng rắn còn không biết mệt mỏi mà cắm trong tiểu huyệt của cô, quy đầu tròn trịa nghiền qua tử cung yếu ớt. Cô đột nhiên run mạnh, nằm xuống xụi lơ ở trên giường, d_â_𝐦 thuỷ ồ ạt thoát ra, cô cao trào, thế nhưng đối phương không cho cô cơ hội 𝖙𝖍●ở 𝐝ố●𝖈, dùng tay kéo cô lên. Lồng ⓝ🌀·ự·ⓒ rắn chắc của đàn ông đè bẹp hai bầu vú co dãn đàn hồi, con quái vật khổng lồ còn tiếp tục thọc vào 𝖗ú.✝️ г.𝒶 tiểu huyệt trơn trượt, cả người cô mềm như bông, không còn nửa điểm sức lực, đem cả người đều dựa vào người đàn ông, tuỳ ý đem cô trôi nổi trong bể dục.

Dâ*ⓜ dịch từ trong huyệt cuồn cuộn không ngừng tràn ra, quấn quanh gậy th*t thô to, theo động tác 𝖌❗𝐚-⭕ h-ợ-ρ biến thành bọt trắng, dính cả vào lông mao của hắn.

Hắn xoa nắn mỗi tấc thịt trên cơ thể cô, liên tục để lại những vết h*ô*𝖓 đỏ thẫm, phảng phất vĩnh viễn không thể chán ghét nổi t*♓*â*п 𝖙𝐡*ể hoàn mỹ này. Nếu cô có thể nhìn được, sẽ phát hiện hình ảnh này thật sự đẹp đến không sao tả xiết.

Màu lúa mạch khoẻ mạnh của da thịt người đàn ông cùng màu trắng nõn như sứ của phụ nữ hình thành sự đối lập giàu mỹ cảm. Hắn một tay ѵ*⛎*ố*🌴 𝐯*ⓔ hạt trân châu trong tiểu huyệt, một tay nhéo nhéo đỉnh vú, đầu lưỡi 𝖑.iế.〽️ 𝖑ⓘế*ɱ vành tai tinh xảo, dương v*t vẫn cắm trong hạ thân chặt chẽ, không ngừng lặp đi lặp lại động tác thọc vào 𝖗ú_✞ г_🅰️, dường như không biết mệt mỏi là gì.

Phạch— phạch— phạch— phạch —

Chỗ 🌀_1🔼_⭕ ♓_ợ_𝐩 của dương v*t với hoa huy*t liên tiếp phát ra tiếng vang này tới tiếng vang khác, hỗn hợp tiếng nước nhóp nhép vang vọng trong căn phòng ngủ chật hẹp. Tiếng r·ê·ռ r·ỉ ♓🔴-ⓐ-𝖓 á-𝒾 trầm bổng, uốn lượn. Cả năm giác quan của hắn đều thật hưởng thụ hương vị của cô, thật nghiện mà!

Lâm Tiêu Tiêu không rõ mình bị đưa đến đỉnh sung ş●ư●ớ𝓃●𝖌 lần thứ mấy rồi, mà tốc độ của người đàn ông trước sau đều không hề chậm lại, thậm chí còn có càng thêm có xu thế mãnh liệt. Không phải Lâm Bạch Thuật không mệt, mà là cái vui 𝖘ướ·𝓃·𝖌 đến tận cốt tuỷ này, khiến hắn luyến tiếc dừng lại.

Lâm Tiêu Tiêu mệt đến nằm liệt trên giường, thừa nhận sự yêu thương nồng nhiệt có phần 𝒽-⛎n-ℊ hă-п-𝐠 của hắn. Cô có ý đồ dùng ngôn từ 𝖉_ụ ⓓ_ỗ: "Người ta thèm...... thèm được ✝️*𝖎ⓝ*♓ ◗ịⓒ*♓... lấp đầy..."

"Muốn bị...... t-ℹ️𝖓-ⓗ ԁ-ịⓒ-h nóng hổi...... rót đầy đến không khép được......"

Lâm Bạch Thuật cắn chặt răng, mồ hôi chảy từ п🌀.ự.↪️ hắn trôi tới chỗ hai người va chạm. Yêu tinh! Hắn tàn nhẫn cắm rút thêm chục cái, gậy th*t giật giật, phun từng đợt т𝐢.𝐧.h 𝖉.ị.↪️.h nóng cháy bị bắn vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô, miệng thì h●ô●𝐧 mạnh để che đậy tiếng rên thoả mãn của cả hai.

Đôi môi ⓜề*𝖒 ɱạ*ı còn chưa kịp khép lại, bất ngờ dương v*t còn dính t·ı·ⓝ·h d·ịⓒ·𝖍 lẫn 🅓.â.m dịch bị nhét vào miệng Lâm Tiêu Tiêu. Mùi vị ngai ngái đặc trưng của đàn ông 🎋·í·𝒸·𝖍 т𝖍í𝖈·𝒽 thẳng trí óc cô, theo bản năng mà l_❗_ế_Ⓜ️ 𝖑ℹ️ế*ⓜ, 〽️ú-𝖙 sạch. dương v*t đang nửa mềm nửa cứng ngay lập tức lấy lại uy phong, chèn tận đến cổ họng, cô cảm thấy hơi buồn nôn, đập đập lên người hắn cầu cứu.

Người ở trên vội vàng rút hung khí ra, tiếp tục 𝖍*ô*п cô, tựa như dỗ dành. Lâm Tiêu Tiêu còn đang mê loạn không nhớ ra một điều, miệng cô còn sót 𝐭.𝖎.𝖓.h ԁ.ị.↪️.♓ của hắn, đây có phải là hắn tự b* gậy th*t của mình gián tiếp hay không?

Không để cô suy nghĩ lung tung, dương v*t ngay lập tức chen chúc vào tiểu huyệt đang còn trào ra bạch tinh. Chất lỏng ấm nóng trơn trượt không phân rõ của ai chưa kịp chảy ra ngoài, một lần nữa bị đẩy sâu vào trong. dương v*t thô dài dễ dàng mà đánh thật sâu vào cơ thể cô, ý đồ đem đám 𝐭.𝒾.п.𝒽 ◗.ị.𝐜.h kia đẩy thẳng vào tử cung, không cho phép cô cự tuyệt.

Bị che mắt nên các giác quan khác đặc biệt mẫn cảm, cô cảm giác tiểu huyệt chặt chẽ của mình đang phác hoạ hình dáng của gậy th*t lớn, từng đống chất 𝓃-ón-g bỏ-n-g đang chuyển động không ngừng, hai bàn tay chưa từng ngơi nghỉ khỏi vú lớn, chưa kể mùi †·❗ⓝ·ⓗ 𝐝ị·𝐜·♓ nồng đậm của hắn vẫn còn lưu trong khoang miệng của cô.

Hai người điên đảo đủ loại tư thế, Lâm Tiêu Tiêu được như ý nguyện, ⓣ●ı●ⓝ●♓ dịⓒ●♓ đã lấp đầy cái bụng nhỏ của cô. Qua một lúc lâu, khi cả hai lại lần nữa cùng lúc 𝐥ê*ռ đ*ỉ*n*♓, sức lực bị rút cạn, Lâm Tiêu Tiêu nghiêng đầu, nặng nề ngủ.

Lâm Bạch Thuật chậm rãi rút dương v*t từ trong тⓗâ.𝐧 ✝️.♓.ể cô rời khỏi. Kích tình mãnh liệt qua đi, hư không trống rỗng thổi quét qua hắn. Hắn kéo bịt mắt của cô xuống, ánh mắt dịu dàng đem tình cảm không nói nên lời dừng trên khuôn mặt tinh tế, phảng phất muốn đem toàn bộ hình dáng của cô giờ phút này chôn chặt vào đáy lòng, một lúc sau, hắn nhẹ tay nhẹ chân giúp cô đắp chăn.

Hắn muốn ôm cô thẳng đến hừng đông, nhưng lại sợ hãi nhìn đến sự kinh ngạc khi thanh tỉnh của cô, sung ⓢ●ướn●🌀 vừa qua hết thảy chung quy chỉ như bọt nước, có thể tan biến mất bất cứ lúc nào.

Nến trong phòng đã cháy sắp hết, hắn mặc quần áo xong, ⓗ-ô-𝓃 lên trán cô thì thầm gì đó mà không nghe rõ. Thổi tắt nến còn sót lại.

Chân trần bước ra khỏi phòng ngủ, cửa phòng bị đóng lại, phát ra tiếng vang cực nhỏ, thực giống một tiếng thở dài.

Chương (1-39)