Truyện:Thế Gia Danh Môn - Chương 90

Thế Gia Danh Môn
Trọn bộ 94 chương
Chương 90
0.00
(0 votes)


Chương (1-94)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thanh nương cười nhạt một tiếng."Phu nhân, người nói xem những người đàn ông kia tại sao lại thích vào thanh lâu, chẳng phải vì ưa kiểu kích thích ở đấy sao? Đàn ông ngoài mặt thì đều tỏ ra thích thục nữ, nhưng trong lòng... Họ không phải lũ ngốc, không phải thứ họ thích sao họ chịu vung tiền? Phu nhân có thể coi thường chúng nô gia, nhưng nếu có được những thủ đoạn của nô gia rồi, còn sợ không giữ được trái tim phu quân sao?"

Cận Yên Nhiên nghe cô ta nói mà động lòng. Tưởng Nhược Nam thì thầm vào tai nàng ta: "Muội cứ nghe cô ta nói trước đã, dùng hay không tùy muội."

Thấy Cận Yên Nhiên không phản đối, Tưởng Nhược Nam bèn mời Thanh nương bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm.

Đúng một canh giờ, suốt một canh giờ này, Tưởng Nhược Nam thấy chiếc khăn che mặt của Cận Yên Nhiên không hề động đậy, rõ ràng là nàng ta đã nghe rất chăm chú. Mặc dù ngoài mặt nàng ta vẫn tỏ ra khinh miệt, nhưng trong lòng lại mong Thanh nương dạy cách nắm giữ trái tim của Vương gia.

Tưởng Nhược Nam cười cười.

Đợi Thanh nương nói xong, Tưởng Nhược Nam cho cô ta bạc, "Không được nói với bất kỳ ai về chuyện ngày hôm nay."

Thanh nương nhận ngân phiếu hai trăm lượng bạc, cười đáp: "Phu nhân yên tâm, nô gia không phải là người không biết nặng nhẹ. Nô gia phiêu bạt trên giang hồ lâu như thế rồi, cư xử thế nào nô gia tự biết."

Tưởng Nhược Nam yên tâm, gọi người đưa cô ta đi, khi đi đương nhiên cũng bịt mắt, không để bất kỳ ai nhìn thấy.

Đợi Thanh nương đi xong, hai người họ mới tháo khăn che mặt xuống, Tưởng Nhược Nam thấy mặt Cận Yên Nhiên đỏ bừng giống như vừa bị luộc vậy.

Cận Yên Nhiên cúi đầu, lí nhí nói: "Không ngờ chuyện này lại có nhiều điều phải học như thế... Bình thường ta chỉ mải xấu hổ chẳng cả dám động đậy, đến mắt cũng không mở. Chẳng trách Vương gia thấy tẻ nhạt..."

Thục nữ danh môn trước khi xuất giá căn bản không được tiếp xúc với những chuyện như thế. Vào trước đêm động phòng hoa chúc mới được mẹ dạy chút ít, nhưng chẳng qua cũng chỉ là những lời trấn an để họ không sợ hãi lo lắng khi động phòng mà thôi, đâu thể chi tiết kĩ càng như Thanh nương? Đương nhiên, các gia đình quyền thế cũng không tiện dạy con gái những điều này, như thế chẳng khác nào hủy hoại thanh danh của chính gia đình mình.

Những lời của Thanh nương khiến một người hiện đại như Tưởng Nhược Nam nghe mà còn mặt đỏ tim đập, phụ nữ thời cổ đại thì ra cũng có lúc không thụ động lắm...

Cận Yên Nhiên ôm mặt, bộ dạng ngượng ngùng ảo não: "Nhưng những động tác ấy cũng quá... Ta ngại lắm, đối mặt với Vương gia, ta chắc chắn không thể làm được..."

Tưởng Nhược Nam lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó vỗ vỗ vai Cận Yên Nhiên, an ủi: "Muội cứ làm những động tác mà muội có thể làm...Ví dụ ánh mắt, nụ cười, còn cái gì mà khiêu khích, mời mọc..."

Cận Yên Nhiên đỏ bừng mặt quay lại nhìn nàng, chớp chớp mắt, thăm dò hỏi: "Công chúa... Trước kia khi còn ở với ca ca ta, cũng khiêu khích mời mọc sao? Công chúa cũng được Thanh nương truyền thụ nên mới quản chặt được ca ca, khiến ca ca một lòng một dạ với Công chúa, đến bây giờ không quên nổi Công chúa phải không?"

Tưởng Nhược Nam sầm mặt, quan trọng là, nhớ lại trước kia... đúng là có phần nào giống thế thật...

Cận Yên Nhiên nhìn nàng, gật gật đầu: "Thì ra hiệu quả tốt như thế..."

"Không phải vậy." Tưởng Nhược Nam suýt nữa thì nhảy dựng lên, "Từ chối là để mời gọi, từ chối là vì muốn mời gọi, nhưng khi ấy ta hoàn toàn không có ý định mời gọi ca ca muội, ta thật sự muốn từ chối chàng."

"Mặc kệ là từ chối thật hay từ chối giả, hành động của Công chúa đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của ca ca ta. Vừa rồi chẳng phải Thanh nương đã nói rồi đấy ư? Đàn ông chỉ thấy những thứ mình không có được là tốt, càng khó có được càng trân trọng, thì ra cô ta nói đúng. Xem ra ta cũng phải vận dụng thử xem sao." Cận Yên Nhiên có vẻ như rất tâm đắc.

Tưởng Nhược Nam vội vàng nói: "Vậy thì muội hãy biết điều tiết, thời gian đầu đúng là ta không muốn ở bên Hầu gia, nên mới từ chối chàng hết lần này tới lần khác, không lo lắng việc chàng giận hay không. Nhưng muội thì khác, mục đích của muội là có được sự sủng ái của Ninh Vương, nếu làm quá thì lại phản tác dụng, muội phải biết điểm dừng."

Cận Yên Nhiên quay lại cầm tay Tưởng Nhược Nam, giống như vô cùng cảm động, một lúc sau mới nói: "Công chúa, cảm ơn Công chúa. Cảm ơn tất cả những gì Công chúa làm cho ta. Cho dù sau này ta có thành công hay không thì ân tình của Công chúa Yên Nhiên không bao giờ quên."

Vì Yên Nhiên mà Công chúa đã mời một kĩ nữ vào phủ, chỉ có Công chúa mới chịu vì Yên Nhiên mà mạo hiểm như thế, làm được như thế.

Tưởng Nhược Nam cười cười, đáp: "Có được sự sủng ái của Vương gia chỉ là bước đầu, sau này khi đối mặt với đám trắc phi kia, muội vẫn cần có dũng khí. Muội lúc nào cũng phải nhớ rằng muội là chính thê, là người vợ danh chính ngôn thuận của Vương gia, muội phải bảo vệ những thứ của mình, không được để họ chèn ép. Thứ mà họ muốn là kéo muội xuống, còn muội nếu muốn sống đàng hoàng thì không được mềm yếu nữa, Vương gia mặc dù có thể giúp muội, nhưng muội cũng phải có cái oai của mình, đến cuối cùng muội chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi."

Cận Yên Nhiên nước mắt ầng ậng, "Công chúa, đa tạ Công chúa, ta sẽ nhớ những lời Công chúa nói."

Sau khi được gặp Thanh nương ở chỗ Tưởng Nhược Nam, Cận Yên Nhiên bắt đầu suy nghĩ xem làm thế nào để giành lại sự sủng ái của Vương gia.

Mấy ngày gần đây, nàng ta nghe lời Tưởng Nhược Nam, không nghĩ tới những chuyện buồn trước kia nữa, cũng không động tí là rơi lệ, mặt ủ mày chau. Những lúc rảnh rỗi, nàng ta sẽ ra vườn hoa đi dạo hoặc tìm Tưởng Nhược Nam trò chuyện. Dần dần, nụ cười cũng nở trên môi nhiều hơn.

Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng của mình, Cận Yên Nhiên bắt đầu lên kế hoạch thu hút sự chú ý của Vương gia. Hôm nay, nàng ta cố ý trang điểm thật kĩ, rồi sai a hoàn thân cận là Ngân Nhi đi mời Vương gia đến. Ngân Nhi nhận lệnh đang định đi, thì Cận Yên Nhiên lại gọi giật lại: "Đừng đi mời Vương gia nữa, ngươi đi nghe ngóng xem, hiện giờ Vương gia đang ở đâu, lát nữa sẽ đi đâu, rồi về nói cho ta nghe."

Thanh nương từng nói: "Đừng cầu xin người đàn ông đến chỗ mình, như thế là tự hạ thấp giá trị của mình. Phải khiến hắn tự mò đến, khi hắn nóng lòng muốn gặp là đã thành công một nửa rồi."

Cận Yên Nhiên mới nghĩ, trước kia là do nàng ta cầu xin quá nhiều, khiến dần dần bản thân chẳng còn vị trí trong lòng Vương gia nữa...

Không lâu sau, Ngân Nhi quay lại đáp: "Vương gia đang ở chỗ Liễu thị thiếp, lát nữa nghe nói sẽ ra vườn hoa đi dạo."

Liễu thị thiếp chính là người họ hàng xa của trắc phi Tĩnh Nhàn.

Cận Yên Nhiên nhớ tới khuôn mặt tươi tắn ngập tràn thanh xuân của Liễu thị thiếp, trong lòng bỗng thấy chua xót, nàng ta hừ lạnh một tiếng rồi nói, "Ngân Nhi, chúng ta cũng ra vườn hoa."

Cận Yên Nhiên mang theo vài a hoàn ra vườn hoa, đợi một lát, Ninh Vương và Liễu thị thiếp mới chầm chậm bước đến từ phía bên kia.

Cận Yên Nhiên liếc thấy bóng áo trắng của Vương gia rồi bắt đầu vờ như không thấy hắn, quay ngoắt đầu đi, cùng đám a hoàn cười đùa.

"Ngân Nhi, mau bắt con bươm bướm kia."

"Hỉ Thước, mau bắt con kia, đừng để nó bay mất."

Ngân Nhi bên này kêu lên: "Vương phi, con bướm đó bay về phía người rồi."

Cận Yên Nhiên cầm vợt, thân hình nhẹ nhàng lướt về phía trước, tà váy màu xanh thêu hoa cũng tung bay theo động tác của nàng ta, khiến thân hình kiều diễm của nàng ta nổi bật những đường cong gợi cảm.

Cảnh tượng tuyệt đẹp đó vừa hay lọt vào mắt Ninh Vương, hắn nhìn thấy thân hình yêu kiều đang đuổi theo bắt bướm phía trước, nhảy nhót dịch chuyển nhẹ nhàng như tiên nữ, nhất thời ngẩn ngơ, rồi cất tiếng hỏi: "Ai đang ở kia?"

Cận Yên Nhiên nghe thấy giọng Ninh Vương, dừng lại, rồi từ từ quay đầu, ánh mặt trời hắt lên khuôn mặt hoàn mỹ vô khuyết của nàng ta, da trắng mày lá liễu môi hồng, những viên minh châu cài trên tóc sáng lấp lánh. Nàng ta mặc một chiếc áo lụa màu hoa hồng đứng giữa trăm hoa, khiến trong đầu Ninh Vương nảy ra bốn chữ: Người đẹp hơn hoa.

Cận Yên Nhiên nhìn khuôn mặt anh tuấn của Vương gia, chầm chậm nở một nụ cười vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, đẹp như một đóa hoa.

Ninh Vương nhất thời thất thần, Liễu thị thiếp đứng lên níu cánh tay hắn nũng nịu: "Vương gia, người nói sẽ hái hoa lan cho thiếp."

Ninh Vương vờ như không nghe thấy, chỉ nhìn Cận Yên Nhiên chằm chằm. Giống hệt cảnh tượng lần đầu hắn nhìn thấy nàng trong cung.

Cận Yên Nhiên cười càng tươi hơn, nàng hướng về phía Ninh Vương hành lễ, giọng yêu kiều: "Thiếp thỉnh an Vương gia. Thiếp không làm mất nhã hứng của Vương gia nữa, thiếp xin cáo lui."

Nói xong, đem theo bọn a hoàn đi qua người Ninh Vương và Liễu thị thiếp, lúc đi ngang qua Ninh Vương, Cận Yên Nhiên đảo mắt, liếc hắn một cái. Sau đó lại làm như không có chuyện gì xảy ra lướt ngang hắn, đi thẳng không quay đầu lại lần nữa.

"Khi nhìn đàn ông, ánh mắt nhất định phải ma mị, giống như đang nhìn hắn mà lại không phải là nhìn hắn, khiến trái tim hắn nhột nhột, ánh mắt hắn đương nhiên sẽ quấn chặt lấy phu nhân." Trong đầu Cận Yên Nhiên nhớ lại lời của Thanh nương.

Ninh Vương vô thức quay người lại, ánh mắt đuổi theo bóng nàng, muốn đi theo, nhưng cánh tay lại bị Liễu thị thiếp níu chặt: "Vương gia, Vương gia..."

Liễu thị thiếp mỗi tiếng gọi thêm nũng nịu hơn, cuối cùng trái tim Vương gia cũng trở về vị trí cũ, hắn cười giơ ngón tay gạt nhẹ vào cằm nàng ta một cái, trêu đùa: "Được, bổn vương sẽ hái đóa hoa lan đẹp nhất cài lên tóc cho nàng."

Khi khoác tay Liễu thị thiếp rời đi, Ninh Vương vẫn không kìm được mà quay đầu lại nhìn về hướng mà Cận Yên Nhiên vừa khuất bóng.

Cận Yên Nhiên đi thẳng về viện tử của mình, không quay đầu lại lần nào, về đến phòng mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng ta đột nhiên cảm thấy lạnh, thì ra đã toát mồ hôi từ bao giờ.

"Thế nào?" Nàng ta hỏi Ngân Nhi.

Ngân Nhi cười đáp: "Bẩm Vương phi, nô tỳ thấy rất rõ, sau khi Vương phi rời đi, Vương gia vẫn nhìn theo bóng Vương phi mãi. Sau đó mặc dù bị Liễu thị thiếp kéo đi mất nhưng còn quay đầu lại thêm mấy lần."

Cận Yên Nhiên cười cười, rồi lại sai Ngân Nhi: "Mau chuẩn bị nước cho ta, ta phải tắm rửa thật sạch sẽ." Như nhớ ra điều gì, dặn thêm Ngân Nhi: "Mang lọ dầu hoa hồng mà lần trước Công chúa tặng đến đây, tắm xong giúp ta thoa lên người."

"Đàn ông kẻ nào cũng thích phụ nữ thần sắc phơi phới, xinh đẹp rạng ngời, sạch sẽ thơm tho. Vì vậy, nếu phu nhân muốn níu giữ trái tim của phu quân, thì bất cứ khi nào gặp phu quân cũng đều phải chú ý tới ngoại hình của mình. Chỉ cần một lần không chú ý, thì dù trước đó phu nhân có đẹp được chín chín lần rồi, cũng sẽ vì một lần không đẹp kia làm mất hình tượng trong lòng phu quân."

Cận Yên Nhiên bỏ ra cả buổi chiều để tắm rửa, xoa bóp, chải đầu trang điểm. Đến tối, quả nhiên Ninh Vương tới.

Vừa tới gần, Ninh Vương đã ngửi thấy mùi hương nhẹ nhẹ tỏa ra từ người nàng. Khiến hắn đắm say.

Ninh Vương không kìm được mà giơ tay ra, ôm lấy eo Cận Yên Nhiên, cúi đầu định hôn nàng.

Cận Yên Nhiên vội giơ tay chặn lên môi hắn, mỉm cười: "Vương gia đừng vội, dùng cơm tối xong đã." Bàn tay nhỏ nhắn mềm như không có xương lại vấn vít mùi hương hoa hồng khiến Ninh Vương không kìm được mà hôn thật kêu vào lòng bàn tay nàng.

Cận Yên Nhiên cười cười, mắt cười mày cười, khéo léo quay người thoát khỏi vòng tay hắn, bước đến phía bên kia của chiếc bàn, để lại mùi hương nhẹ nhàng trong không khí.

Ninh Vương hít một hơi thật sâu, đi đến. Vừa định ôm lấy Cận Yên Nhiên, nàng ta đã nhanh nhẹn xoay người, đỡ hắn ngồi xuống bên chiếc bàn tròn: "Hôm nay, thiếp đã sai người hầm canh, Vương gia đến thật đúng lúc." Nói xong, ngồi xuống cạnh hắn, gọi người mang cơm canh lên.

Chốc chốc nàng ta lại quay sang nhìn Ninh Vương cười, nụ cười như men rượu, khiến hắn ngất ngây.

Ninh Vương mấy lần không kìm được mà muốn vươn tay ôm nàng vào lòng, bế lên giường nhưng lần nào cũng bị Cận Yên Nhiên nhẹ nhàng, tự nhiên đẩy ra. Có điều nụ cười trên môi nàng ta càng mê muội hơn. Ninh Vương không những không giận, ngược lại còn cảm thấy bị kích thích.

"Đối với đàn ông, không nên thỏa mãn họ ngay lập tức. Thỉnh thoảng nên ném cho họ miếng mồi để nhử, cho họ nhìn thấy, sờ được nhưng không ăn được. Đợi khi họ có được rồi, cảm giác thỏa mãn sẽ càng thêm mãnh liệt hơn."

Ninh Vương vừa uống bát canh Cận Yên Nhiên đưa cho, vừa hỏi: "Sao cảm thấy như nàng bây giờ khác hoàn toàn với nàng trước kia nhỉ?"

Cận Yên Nhiên nhìn hắn một cái, cười đáp: "Thiếp nghĩ thông rồi, chuyện đã qua dù không vui tới đâu cũng là chuyện quá khứ. Cứ nghĩ mãi những chuyện không vui, thứ đã mất không thể lấy lại được mà còn khiến Vương gia không vui theo. Vì vậy thiếp thấy, sau này nên nghĩ nhiều tới những chuyện vui vẻ, quên đi những việc đau lòng, ngày nào cũng phải sống thật hạnh phúc."

Ninh Vương tán thưởng: "Nói hay lắm, cũng may nàng đã nghĩ thông. Giờ thì tốt rồi, nhìn nàng bây giờ, tâm trạng bổn vương cũng vui vẻ hơn." Ninh Vương đặt bát canh bằng sứ Thanh Hoa xuống, cầm bàn tay đang đặt trên bàn của Cận Yên Nhiên. Cận Yên Nhiên khẽ khàng quay đầu lại phía hắn, nhìn hắn cười, hai mắt long lanh như nước.

Ninh Vương bị ánh mắt của Cận Yên Nhiên làm cho tê dại, cười nói: "Giờ mới nhận ra, năm năm đã qua rồi, mà Yên Nhiên của ta dường như còn đẹp hơn trước."

Cận Yên Nhiên cụp mắt xuống, đôi mi dài khẽ rung, làn da trắng nõn ửng hồng, dáng vẻ muôn phần yêu kiều ngượng ngùng.

"Vương gia..." Giọng nàng dịu dàng uyển chuyển, giống như có ai đó cầm chiếc lông vũ chạm nhẹ vào trái tim hắn.

Ninh Vương cảm thấy chỗ nào đó nơi bụng dưới căng tức như muốn nổ tung. Hắn ôm Cận Yên Nhiên vào lòng, sau một hồi sờ soạng, Cận Yên Nhiên đã bắt đầu thở dốc, toàn thân mềm nhũn. Vừa định bế nàng lên giường, đột nhiên bên ngoài có người lớn tiếng báo: "Vương gia, Liễu di nương đột nhiên đau đầu, mời Vương gia qua đó."

Liễu di nương chính là Liễu thị thiếp.

Cận Yên Nhiên nghe xong, lòng thầm reo vui, đúng lúc lắm. Nàng ta vội vàng đứng dậy thoát khỏi vòng tay nóng bỏng của Ninh Vương, cười với hắn: "Vương gia mau qua xem sao. Liễu di nương chắc là bệnh nặng, nếu không đã không cho người tới đây tìm Vương gia."

Cận Yên Nhiên vốn cũng không định sẽ thỏa mãn Vương gia ngày hôm nay, vừa rồi, suýt nữa thì nàng đã thỏa hiệp, cũng may Liễu di nương "phát bệnh" kịp thời.

Cảm giác của Ninh Vương lúc này giống như bị dội cho một gáo nước lạnh từ đầu xuống chân, khiến ngọn lửa trong lòng tắt ngóm, bảo sao hắn không ảo não. Nhưng nhớ tới dung nhan như hoa như ngọc, cơ thể mềm mại của Liễu di nương, lửa giận trong lòng vơi đi vài phần, thêm Cận Yên Nhiên ngồi bên khuyên nhủ, Ninh Vương bèn đứng dậy theo a hoàn tới chỗ Liễu thị thiếp.

Vương gia vừa đi, sắc mặt Cận Yên Nhiên trầm xuống, nàng ta nhìn về phía viện tử của Liễu thị thiếp, nặng nề hừ một tiếng.

"Ngay cả một tiểu thị thiếp cũng chẳng coi ta ra gì, đúng là Vương phi ta quá thất bại." Ngày hôm sau, Cận Yên Nhiên tới tố khổ với Tưởng Nhược Nam.

Tưởng Nhược Nam chỉ cười không nói, những gì có thể làm nàng đã làm cả rồi, việc thê thiếp trong Vương phủ tranh giành đấu đá nhau nàng không thể tham gia. Đúng như nàng đã nói, sau này Cận Yên Nhiên chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình thôi.

Cũng may là Cận Yên Nhiên không định chờ đợi Tưởng Nhược Nam khuyên nhủ, nàng ta nói tiếp: "Hiện nay, từ trên xuống dưới mọi việc trong Vương phủ đều do trắc phi Tĩnh Nhàn cai quản, ta mặc dù là chính thê nhưng trong mắt mọi người chẳng khác gì một vật trang trí. Liễu thị thiếp này vì là người của trắc phi Tĩnh Nhàn nên mới dám cho người tới viện tử của ta gọi Vương gia, thật đúng là đáng căm giận." Cận Yên Nhiên đập vào tai ghế một cái.

Tưởng Nhược Nam nhìn sắc mặt âm trầm của Cận Yên Nhiên, lập tức khéo léo chuyển đề tài: "Thế nào, những thứ mà Thanh nương dạy muội có tác dụng không?"

Cận Yên Nhiên lập tức nở nụ cười, nàng ta quay người lại, cầm tay Tưởng Nhược Nam, "Có tác dụng, quá tác dụng, ta tin không bao lâu nữa sẽ giành lại được trái tim của Vương gia."

Cận Yên Nhiên tràn đầy tự tin.

Tối hôm đó, Ninh Vương lại đến viện tử của Cận Yên Nhiên. Tối qua việc còn chưa thành, cả ngày hôm nay hắn chẳng có tâm tư làm gì cả, vừa đến tối đã mò đến chỗ Cận Yên Nhiên ngay.

Cận Yên Nhiên sớm đã đoán được Ninh Vương sẽ đến nên trang điểm ăn mặc rạng ngời. Hôm nay nàng ta mặc một chiếc áo lụa màu vàng nhiều hoa văn, chiếc váy trắng mỏng, tóc chải cầu kỳ, cài thêm chiếc trâm có bông hoa phù dung rủ xuống, vừa lại gần hương thơm thanh khiết sẽ phả vào mũi, diễm lệ bức người.

Cận Yên Nhiên nhìn hắn cười say đắm, nụ cười còn diễm lệ hơn hoa.

Ninh Vương hồn phách điên đảo, lại muốn đẩy nàng ngã xuống giường ngay, mà lần này Cận Yên Nhiên cũng không từ chối nữa. Tối qua hắn vốn đã phải nín nhịn, hôm nay còn từ chối, lỡ hắn nổi giận thì làm thế nào? Nói cho cùng, trong Vương phủ đâu phải chỉ có mình nàng là phụ nữ.

Ninh Vương vừa định cởi áo nàng thì a hoàn thân cận của Liễu thị thiếp lại lớn tiếng đòi gặp Vương gia.

"Bệnh của Liễu di nương tái phát, di nương muốn gặp Vương gia."

*****

Cận Yên Nhiên rất giận, đúng là định trèo lên đầu lên cổ người khác mà. Nhưng ngoài mặt không để lộ bất kỳ biểu cảm nào, nàng giơ tay áp vào má Vương gia, rồi trượt xuống ngực hắn, dấm dẳng nói: "Vương gia còn không mau đi đi, bệnh của Liễu thị thiếp ngày nào cũng phát, e là phải tìm đại phu giỏi tới khám cho nàng ấy."

Ninh Vương bị Cận Yên Nhiên nói trúng tim đen, a hoàn của Liễu di nương vẫn đứng ngoài tiếp tục gọi, Ninh Vương nổi cáu, nghiến răng đứng phắt lên, xông ra ngoài cửa. Cận Yên Nhiên cũng đứng dậy ra cửa sổ nhìn, thấy Ninh Vương tung chân đá ngã a hoàn, chỉ vào cô ta mà quát: "Báo với di nương nhà ngươi, nếu nàng ta bệnh nặng thì chi bằng tới biệt việt nghỉ ngơi, khỏe rồi hẵng quay về."

Liễu thị thiếp vừa vào phủ đã đắc sủng, cho tới nay, mọi thứ nàng ta chỉ cần muốn là sẽ được đáp ứng. Đây là lần đầu tiên a hoàn của nàng ta thấy Ninh Vương ăn nói hà khắc với nàng ta như vậy, lập tức sợ tới mức nước mắt ròng ròng, loạng choạng chạy về.

Ninh Vương quay người đi vào phòng, thấy Cận Yên Nhiên đang nằm nghiêng trên giường, đôi mắt chăm chú nhìn hắn, khóe miệng mỉm cười, nhìn uể oải mà quyến rũ. Ninh Vương thấy xương cốt mình tê dại, hắn đi tới, đè Cận Yên Nhiên xuống rồi nhanh chóng lột sạch y phục trên người cả hai.

Ban đầu Cận Yên Nhiên còn có chút xấu hổ, không dám cử động, nhưng nghĩ đến tương lại, nàng ta bất giác nhớ lại những lời Thanh nương bảo.

Vài động tác thật sự quá bạo dạn, nàng ta không dám thử, chỉ dám thực hành những thứ đơn giản.

Trong lúc tay Ninh Vương "nhào nặn" khắp người Cận Yên Nhiên, tay Yên Nhiên cũng lướt qua khuôn mặt hắn, vuốt ve ngực hắn, lưng hắn, hai mắt nhắm hờ, môi hé mở, phát ra những tiếng rên nhè nhẹ. Những điều này trước kia có đánh chết Cận Yên Nhiên cũng không dám làm, nàng ta chỉ nhắm chặt hai mắt nằm dưới hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm, cho dù cơ thể có phản ứng cũng ngượng ngùng không dám bật ra tiếng.

Phản ứng của nàng rõ ràng khiến Ninh Vương thêm hưng phấn, trong lúc cảm xúc lên tới cao trào, khi tiến vào cơ thể nàng, động tác mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Cận Yên Nhiên làm theo những lời Thanh nương nói, giơ cao hai chân kẹp chặt eo hắn, vòng tay ôm ghì cổ hắn, thỉnh thoảng còn di chuyển phối hợp với hắn, ghé sát bên Ninh Vương, vươn chiếc lưỡi nhỏ nghịch ngợm gọi, "Văn Tuấn..."

Hắn thơm lên môi nàng, ánh mắt yêu chiều: "Thì ra nàng thú vị như thế..."

Cận Yên Nhiên vặn vặn người, mặt đỏ bừng.

Thời gian sau đó, Ninh Vương ăn ngon quen miệng, tối nào cũng nghỉ ở viện tử của Cận Yên Nhiên. Dần dần, Yên Nhiên cũng bạo gan hơn, áp dụng hết những chiêu mà Thanh nương dạy với Vương gia. Trong phủ nhiều thê thiếp như thế, nhưng không ai khiến hắn có cảm giác khác lạ được như Cận Yên Nhiên, điều này khiến hắn càng thêm sủng ái nàng ta hơn.

Hắn cũng từng thấy lạ, sao Cận Yên Nhiên lại đột nhiên biết nhiều chuyện như thế. Cận Yên Nhiên nằm trên người hắn, nũng nịu đáp: "Người ta vì muốn chàng vui nên mới tìm người có kinh nghiệm tới dạy. Sao, chàng không thích ư?" Nói xong, cúi đầu, cắn nhẹ vào đầu ngực hắn một cái.

Hắn hít một hơi thật sâu, nâng mặt nàng lên, sau đó lật người đè nàng xuống dưới: "Thích, nàng vì ta như thế, sao ta có thể không thích?" Nói xong cúi xuống hôn môi nàng, Cận Yên Nhiên vươn chiếc lưỡi nhỏ ra quấn lấy lưỡi hắn.

Sau khi giành lại được sự sủng ái của Ninh Vương, Cận Yên Nhiên bắt đầu từng bước từng bước thực hiện kế hoạch của mình.

Một hôm trước lúc hoan lạc, Cận Yên Nhiên nằm trong lòng hắn ai oán: "Hôm qua thiếp muốn ăn tổ yến, nhưng nhà bếp nói không còn nữa, vậy mà buổi tối lại thấy trắc phi Tĩnh Nhàn có cháo tổ yến. Giờ từ trên xuống dưới khắp Vương phủ trong mắt chỉ có trắc phi Tĩnh Nhàn, không có thiếp nữa rồi..." Nói xong, nàng quay người, xoay lưng về phía Ninh Vương.

Ninh Vương đang lúc tâm trạng vui vẻ, đâu chịu bỏ cuộc, bèn ôm chặt nàng không rời. Cận Yên Nhiên quay người lại ôm hắn, áp sát bộ ngực đầy của mình vào hắn, mắt long lanh nước nhìn hắn: "Vương gia, giờ địa vị của Yên Nhiên trong Vương phủ rất mờ nhạt, Vương gia không nhìn thấy sao?"

Không biết tại sao, trước kia mỗi lần nhìn thấy nước mắt của nàng là chán ghét, nay nhìn thấy nàng khóc lại đau lòng, Ninh Vương ôm chặt nàng đáp: "Chuyện này do ta sai, thê thiếp phải có sự khác biệt, giờ không phân biệt chủ thứ thật không nên. Ngày mai ta sẽ bảo Tĩnh Nhàn giao lại quyền quản gia cho nàng, được không?"

Cận Yên Nhiên vừa khóc vừa cười, hôn vào môi hắn một cái; "Đa tạ Vương gia." Đêm đó lại là một đêm xuân tình tràn ngập, khiến Ninh Vương muốn dừng cũng không thể được.

"Công chúa không thấy sắc mặt của trắc phi Tĩnh Nhàn khi giao sổ sách cho ta đâu, thật đúng là vô cùng sảng khoái. Nín nhịn lâu như thế, giờ coi như ta đã có thể ngẩng đầu lên." Cận Yên Nhiên nói với Tưởng Nhược Nam, đầu mày cuối mắt không giấu nổi vẻ đắc ý.

Tưởng Nhược Nam nhìn nàng ta, đột nhiên cảm thấy Cận Yên Nhiên hiện nay hơi khác so với trước kia. Nhưng rốt cuộc là khác ở chỗ nào thì nàng không nói được.

"Sau khi nắm lại quyền hành thì muội phải hết sức thận trọng. Vương phủ nhiều việc, cố gắng đừng để xảy ra sai sót. Có gì không biết, hãy thỉnh giáo Thái phu nhân.

Cận Yên Nhiên trầm mặc, lạnh lùng: "Khó khăn lắm mới giành lại được quyền hành, lần này, bất cứ ai cũng đừng hòng giật nó khỏi tay muội, không ai có thể đẩy muội vào hoàn cảnh thê thảm như trước nữa."

Tưởng Nhược Nam nhìn nàng ta, im lặng không nói.

Không lâu sau, nữ đệ tử do các châu cử đến đã tới kinh thành, Tưởng Nhược Nam sắp xếp nơi ăn chốn ở cho họ xong, bắt đầu công việc đào tạo.

Qua một thời gian tiếp xúc và kiểm nghiệm ngầm, những nữ đệ tử này quả nhiên đều là những cô gái tâm địa lương thiện, điều này khiến nàng vô cùng cảm kích Cận Thiệu Khang.

Rất nhanh, ngày sinh nhật của bọn trẻ cũng sắp đến. Tối nay, sau khi bọn trẻ về, Tưởng Nhược Nam ôm chúng vào lòng, hỏi: "Lần này sinh nhật, hai con muốn quà gì?" Từ khi bọn trẻ hiểu chuyện, nàng thường hỏi chúng như vậy.

Hai đứa trẻ quay sang nhìn nhau một cái, sau đó Khánh Nhi lên tiếng: "Chúng con muốn cùng cha mẹ đi chơi."

Tưởng Nhược Nam ngẩn ra, rồi lập tức lắc đầu: "Không được, mẹ mua rối gỗ cho các con được không?"

Hai đứa trẻ cúi đầu, trông rất khổ sở, Bác Nhi rầu rầu nói: "Tại sao lại không được, những đứa trẻ khác đều đi chơi cùng cha mẹ? Trước kia bọn con không có cha, giờ chúng con có cha rồi, tại sao vẫn không được?"

Cái miệng nhỏ của Khánh Nhi trề ra, nước mắt lăn dài.

Tưởng Nhược Nam hơi cuống, không biết phải giải thích thế nào, có thể nói với chúng rằng cha mẹ chúng đã ly hôn rồi, không thể đi cùng nhau ư? Chúng có hiểu không?

Tưởng Nhược Nam mất một lúc, khó khăn lắm mới dỗ được chúng đi ngủ.

Tử San nhìn hai đứa trẻ đã ngủ say, nói với Tưởng Nhược Nam: "Hiếm khi thấy chúng khóc, chắc chắn là chúng rất đau lòng."

Tưởng Nhược Nam nhìn vệt nước mắt trên mặt bọn trẻ, tâm trạng nặng nề.

Từ xưa tới nay, nàng luôn cho rằng mình sẽ không để bọn trẻ phải chịu tổn thương. Nàng cũng đã cố gắng để làm được như thế, vì vậy mới không hề do dự để chúng gần gũi Cận Thiệu Khang và Thái phu nhân, để chúng không cảm thấy thiếu thốn về mặt tình cảm. Nhưng xem ra, mọi chuyện không đơn giản như nàng nghĩ.

Có lẽ khi lớn hơn bọn trẻ sẽ hiểu.

Ngày hôm sau, khi Tưởng Nhược Nam đưa bọn trẻ tới Hầu phủ, hai đứa vẫn buồn bã không vui. Tưởng Nhược Nam không tiện nói nhiều, nàng làm sao còn có thể cùng Cận Thiệu Khang đưa bọn trẻ đi dạo phố thăm chợ?

Chắc buổi tối nàng sẽ thương lượng lại với chúng.

Nhưng Tưởng Nhược Nam còn chưa kịp nói chuyện với bọn trẻ thì buổi tối, khi Cận Thiệu Khang đưa chúng về, hắn đứng ngoài cửa nói với Tử San rằng muốn gặp mặt Tưởng Nhược Nam, bảo có chuyện muốn bàn với nàng.

Tử San chuyển lời lại cho Tưởng Nhược Nam, Tưởng Nhược Nam thầm nghĩ, hắn vội vàng muốn gặp nàng có lẽ cũng vì ngày sinh nhật của bọn trẻ.

Nàng đang phiền não vì chuyện này, bàn bạc với hắn một chút cũng tốt, nên bảo Tử San đưa hắn vào phòng khách.

Tưởng Nhược Nam thay xong y phục đi ra, thấy Cận Thiệu Khang đang đứng quan sát bài trí trong phòng khách.

Nghe thấy tiếng động, Cận Thiệu Khang quay đầu lại cúi người hành lễ, sau đó cười nói: "Trước kia nghe Yên Nhiên kể phủ Công chúa rất tinh tế thanh cao, quả nhiên không sai chút nào."

Tưởng Nhược Nam đưa tay ra mời, "Hầu gia mời ngồi." Còn mình ngồi vào vị trí dành cho chủ.

Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, một thời gian không gặp, hắn đã khá hơn rất nhiều. Tưởng Nhược Nam mỉm cười, nói rất thật lòng: "Sức khỏe của Hầu gia đã hoàn toàn hồi phục, thật đáng mừng."

Cận Thiệu Khang nhìn nàng, ánh mắt đăm đắm: "Nhờ có Công chúa, những gì mà Công chúa đã làm cho tại hạ, tại hạ sẽ không bao giờ quên."

Tưởng Nhược Nam cụp mắt, một lúc sau, mới nhìn hắn nói: "Hầu gia tìm ta không biết là có chuyện gì?"

Cận Thiệu Khang thấy nàng khéo léo chuyển đề tài cũng không giận, đáp lời: "Gia mẫu nói, cả ngày hôm nay bọn trẻ không vui, hỏi chúng, chúng liền khóc, sau hỏi kĩ mới biết, thì ra bọn chúng muốn cùng chúng ta đi chơi vào ngày sinh nhật." Nói đến đây, Cận Thiệu Khang dừng lại, nhìn nàng thăm dò.

Tưởng Nhược Nam đáp: "Việc này ta biết, tối qua bọn trẻ đã nói với ta, nhưng Hầu gia, ngài cũng biết đấy, tình hình hiện nay, chúng ta sao có thể cùng nhau xuất hiện giữa bàn dân thiên hạ? Làm vậy sẽ khiến người ta bàn tán xì xào, không có lợi cho bọn trẻ."

Cận Thiệu Khang cũng bối rối, "Tại hạ cũng biết thế. Nhưng bọn trẻ còn nhỏ, việc này không thể nói rõ cho chúng hiểu được. Chúng chỉ thấy những đứa trẻ khác vào ngày sinh nhật được cùng cha mẹ vui vẻ đi chơi, nên cho rằng mình cũng có thể làm thế. Nếu không có lý do chính đáng để từ chối, chỉ e chúng sẽ rất buồn, cho rằng chúng ta không thương chúng." Nói đến đây, hắn thở dài.

Những lời này của Cận Thiệu Khang nói đúng chỗ đau của Tưởng Nhược Nam, chẳng phải nàng cũng đang lo lắng như thế ư?

"Ta biết, ta cũng không muốn chúng thất vọng, nhưng ta lại không nghĩ ra cách nào thỏa đáng hơn." Nói đến đây, nàng ngẩng đầu nhìn Cận Thiệu Khang."Không biết Hầu gia có cách gì?"

Cận Thiệu Khang cầm ly trà trên bàn lên, nhấc nắp chén nhấp một ngụm, thoáng chau mày, giống như đang suy nghĩ. Một lúc sau, hắn đặt ly trà xuống, ngẩng đầu, nhìn Tưởng Nhược Nam, nói: "Công chúa, tại hạ nghĩ đến một cách, nhưng trước khi nói, tại hạ muốn hỏi Công chúa một việc."

Tưởng Nhược Nam vội đáp: "Mời Hầu gia cứ nói."

Cận Thiệu Khang ngồi thẳng người dậy, nhìn nàng, ánh mắt sâu hút: "Công chúa, người không muốn cùng ta đưa bọn trẻ đi chơi, thật sự là vì sợ người đời bàn tán ư?"

Tưởng Nhược Nam không ngờ Cận Thiệu Khang lại hỏi thẳng như thế, nàng bất giác cúi đầu trước ánh mắt của hắn: "Đương nhiên là không muốn người đời bàn tán. Miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ, đạo lý này ta nghĩ Hầu gia còn rõ hơn ta."

Mặt khác, nàng cũng không muốn quá gần gũi Cận Thiệu Khang, mỗi lần tiếp cận hắn, nàng luôn lo lắng thấp thỏm, thỉnh thoảng nàng còn không khống chế được cảm xúc ấy, nàng không thích cảm giác ấy.

Đương nhiên, nàng không thể nói với hắn chuyện đó.

Cận Thiệu Khang cười cười, niềm vui thoáng hiện trong ánh mắt: "Nếu đúng là thế, thì tại hạ có một cách, vừa khiến cho bọn trẻ vui, lại không gây thị phi."

"Có cách ấy sao?" Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Cận Thiệu Khang khẽ nhướng một bên mày lên, cười rất tươi.

Rất nhanh đã đến ngày sinh nhật của bọn trẻ.

Sáng sớm tinh mơ, bọn trẻ ngủ dậy, trò chuyện rôm rả, hưng phấn lạ thường, Tưởng Nhược Nam và Tử San vội thay y phục cho chúng. Dù giờ đã có rất nhiều người hầu hạ, nhưng chỉ cần có thời gian, Tưởng Nhược Nam vẫn thích tự làm hơn.

Tử San vừa mặc chiếc áo mới màu xanh thêu hình hổ cho Khánh Nhi, vừa nói với Tưởng Nhược Nam: "Cách của Hầu gia thật hay, xem bọn trẻ vui chưa này."

Tưởng Nhược Nam cũng mặc một chiếc áo giống hệt như thế cho Bác Nhi, nghe Tử San nói thế thì bĩu môi, cách này nghe thì hay, nhưng sao nàng cứ thấy kỳ kỳ.

Thay y phục xong, ăn sáng, a hoàn tới thông báo: "Xe ngựa đã đợi ngoài cửa rồi."

Tưởng Nhược Nam cùng Tử San đưa bọn trẻ ra, thấy một chiếc xe ngựa hoa lệ đỗ bên ngoài.

Rèm ở cửa sổ xe ngựa được người nào đó ngồi bên trong vén lên một góc, để lộ khuôn mặt anh tuấn của Cận Thiệu Khang."Còn không mau lên xe." Hắn nhìn họ cười, gọi.

Tử San cười hi hi đỡ bọn trẻ lên xe, Tưởng Nhược Nam nhìn chiếc xe ngựa mà do dự, Cận Thiệu Khang lại vén rèm lên giục: "Mau lên, xe dừng lâu quá sẽ khiến người khác chú ý."

Bọn trẻ cũng í ới gọi: "Mẹ, mau lên xe đi."

Tưởng Nhược Nam nhìn Cận Thiệu Khang qua cửa sổ xe ngựa một cái, Cận Thiệu Khang cũng nhìn nàng cười, lúm đồng tiền lấp ló.

Tưởng Nhược Nam mím môi rồi lên xe, vào trong khoang ngồi.

Nội thất trong khoang xe rõ ràng đã được sửa sang lại, chiếc ghế đã được gỡ bỏ, sàn xe trải một lớp đệm lông cừu dày, bên trên trải thảm, ở giữa bày mấy chiếc bàn nhỏ, trên bàn có bình trà và vài chiếc đĩa với những món điểm tâm ngon miệng. Quanh thành xe được ốp đệm dày. Trong góc xe có bày đĩa gỗ nhỏ, trong đĩa gỗ đặt một miếng băng lớn.

Khi miếng băng đó tan ra, khí lạnh sẽ xua tan sự nóng nực trong xe, nên dù có tới bốn người cũng không cảm thấy bức bối.

Cận Thiệu Khang thấy nàng quan sát xe ngựa, bèn giải thích: "Vì đường hơi gập ghềnh, ta sợ bọn trẻ ngã nên mấy hôm vừa rồi gọi người tới thay đổi nội thất trong xe, cho dù đi đường có rung lắc cũng không làm bọn trẻ bị thương, nàng thấy thế nào?"

Tưởng Nhược Nam nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, "ừm" một tiếng, "Cũng không tệ, chàng thật chu đáo."

Nụ cười trên môi Cận Thiệu Khang nở rộng hơn, ánh mắt sáng rực, lúm đồng tiền sâu hút, "Nàng hài lòng là được, hãy ngồi vững, lát nữa khi xe ngựa chuyển bánh, vị trí của nàng là dễ ngã lắm đấy." Nói xong, hắn chỉ vào vị trí cạnh mình, "Ngồi ở đây, chỗ này thoáng hơn."

Xe ngựa lớn như thế mà một mình Cận Thiệu Khang đã chiếm một phần ba, mỗi đứa trẻ ngồi một bên gần cửa sổ, chỉ còn chỗ cạnh hắn là có thể ngồi được.

Tưởng Nhược Nam nhìn chỗ ngồi cạnh hắn, quay đầu nói với bọn trẻ: "Các con, các con sang ngồi cạnh cha, được không?"

Vị trí bọn trẻ ngồi vừa hay có thể treo được rối gỗ, chúng đang chơi vui vẻ nên đều lắc lắc đầu, không đồng ý dịch chuyển. Phu xe đứng ngoài giục: "Có thể khởi hành được chưa ạ?"

Tưởng Nhược Nam bất lực, đành ngồi xuống bên cạnh Cận Thiệu Khang, nàng dựa vào thành xe, cố gắng duy trì khoảng cách với hắn. Sắc mặt Cận Thiệu Khang rất tự nhiên, cứ như không nhận ra sự bối rối của nàng.

Tưởng Nhược Nam thấy Tử San không lên, nàng vén rèm cửa sổ, thấy nàng ta đang ngồi bên ngoài, bèn nói: "Tử San, sao muội còn không lên xe?"

Tử San quay đầu lại, cười đáp: "Muội vào thêm thì chật quá, bọn trẻ sẽ khó chịu. Ngồi đây cũng tốt, muội có thể hóng gió, rất mát."

Tưởng Nhược Nam biết Tử San nói đúng, đành thả rèm cửa xuống.

Bên ngoài, phu xe quất roi, xe ngựa chầm chậm lăn bánh.

Bọn trẻ ngồi trong xe bắt đầu chí chóe khi chơi rối gỗ, Tưởng Nhược Nam tập trung vào chúng, cố gắng phớt lờ sự tồn tại của người bên cạnh. Vì cố tỏ ra vẻ nên cơ thể nàng cứng nhắc, không được tự nhiên.

Bên cạnh vọng sang tiếng cười khẽ của hắn, Tưởng Nhược Nam hơi bực, quay đầu qua, trừng mắt lườm hắn một cái.

Hắn dựa vào thành xe, đầu khẽ ngẩng lên, chân co chân duỗi, nhìn lười biếng nhưng thoải mái. Hôm nay, hắn mặc trường bào màu xanh đá thêu chỉ vàng, trông hoa lệ mà cao quý. Làn gió nhẹ thổi bay rèm cửa, ánh nắng hắt vào khiến khuôn mặt hắn lúc sáng lúc tối, khi thì như thái dương rực rỡ, khi lại như đại dương trầm tĩnh, sự giao thoa áy khiến Tưởng Nhược Nam gần như bị mê hoặc.

"Tại sao Công chúa lại căng thẳng như thế?" Ánh nắng lại hắt vào, hai mắt hắn sáng rực như bảo thạch.

Tưởng Nhược Nam cảm thấy mặt mình nóng bừng, vội vàng quay đầu đi: "Hầu gia thật buồn cười, bổn công chúa căng thẳng khi nào chứ."

Bên tại lại vang lên tiếng cười của hắn, rát nhẹ, khiến tai nàng thấy buồn buồn tê tê, Tưởng Nhược Nam thầm nghiến chặt răng.

"Công chúa, lát nữa chúng ta ra ngoại thành, tại hạ biết có một nơi cảnh đẹp vô cùng, hơn nữa bình thường ít người qua lại, như thế bọn trẻ vừa có thể chơi đùa vui vẻ, lại không cần lo lắng bị người khác nhìn thấy." Hắn thấy nàng có phần không tự nhiên nên vội vàng chuyển đề tài.

Crypto.com Exchange

Chương (1-94)