Truyện:Thế Gia Danh Môn - Chương 89

Thế Gia Danh Môn
Trọn bộ 94 chương
Chương 89
0.00
(0 votes)


Chương (1-94)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Y thật sự không hiểu, phàm việc gì cũng đều có tính hai mặt. Tính cách của Tưởng Nhược Nam kiên cường hơn những người phụ nữ bình thường, nhưng cũng chính vì nàng kiên cường dũng cảm nên nàng mới dám làm những việc mà phụ nữ bình thường không dám làm. Y thích sự dũng cảm của nàng, cũng lại mong nàng nề nếp quy củ như những người phụ nữ khác, giống như vừa muốn ngựa chạy khỏe lại không muốn ngựa ăn nhiều cỏ vậy, mà như thế thì sao có thể?

Y lập tức cũng nổi giận, giọng lạnh tanh: "Tả mỗ thích tới làm phiền phu nhân. Tả mỗ sẽ lập tức tới xin với Thái hậu, đến khi ấy xem Tả mỗ có quản được chuyện của phu nhân hay không."

Tưởng Nhược Nam hận tới mức nghiến răng trèo trẹo, nàng nhìn y, nặng nề hừ một tiếng: "Ta không có thời gian ở đây điên cùng ngươi." Nói xong quay người đi vào phòng trong.

Tả Bá Xương đi rồi, sự tức giận trong lòng Tưởng Nhược Nam vẫn không nguôi, nàng vào phòng thuốc, kiểm tra số thảo được được đưa tới ngày hôm nay, nhằm phân tán bớt sự tập trung của mình vào chuyện vừa rồi. Đúng lúc nàng đang từ từ quên đi sự việc không vui vẻ ấy, toàn tâm toàn ý tập trung vào kiếm thảo dược, thì nữ quan lại vào: "Công chúa, An Viễn Hầu cầu kiến."

Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu lên, suy nghĩ đầu tiên của nàng là: Sao hết người này lại tới người khác đến thế? Suy nghĩ thứ hai: Không lẽ hắn cũng tới để giáo huấn nàng? Không lẽ danh xưng "công chúa" của nàng chỉ để bày chơi? Người nào cũng có thể tới để giáo huấn nàng bất kỳ khi nào?

Vừa nghĩ tới việc Cận Thiệu Khang là người coi trọng lễ nghĩa, Tưởng Nhược Nam càng khẳng định suy đoán của mình.

Được, vậy thì ra nghe xem hắn nói gì.

Tưởng Nhược Nam bực tức đi ra ngoài.

Ở tiền đình, Cận Thiệu Khang đang ngồi trên chiếc ghế dành cho khách, đã có a hoàn dâng trà mời hắn. Thấy Tưởng Nhược Nam bước ra, Cận Thiệu Khang lập tức đứng dậy, cúi người hành lễ với nàng.

Cùng là võ tướng, hành vi cử chỉ của Cận Thiệu Khang toát ra sự khiêm nhường và nho nhã, đừng tưởng không quan trọng, bởi ít ra nó cũng khiến nàng cảm thấy mình được tôn trọng, khiến nàng cảm thấy dễ chịu.

Sự bực tức trong lòng Tưởng Nhược Nam tiêu tan quá nửa, nàng thoáng dừng lại, rồi đi về phía hắn.

Hôm nay hắn mặc bộ triều phục màu đen, cơ thể đang hồi phục từng ngày của hắn khiến bộ triều phục toát lên khí thế lạ thường. Sắc mặt hắn rất tốt, hai mắt sáng rực, những sợi tóc mai bạc đã dần biến mất, cả người hắn như vừa lột xác, tỏa ra thứ hào quang khiến người khác chói mắt không dám nhìn thẳng.

An Viễn Hầu anh tuấn hào sảng trước kia đã quay lại rồi, điều khác với trước kia là, hắn giờ bớt lạnh lùng và cứng nhắc, mà thêm phần dịu dàng, ôn hòa.

Đây là người đàn ông cho dù xuất hiện ở bất kỳ đâu cũng thu hút được sự chú ý của người khác. Chỉ cần nhìn những nữ quan bình thường rất nghiêm túc trầm tĩnh của nàng nay mặt ngượng ngùng lén lút quan sát hắn, đủ để thấy được ma lực của hắn không kém năm xưa là bao.

Tưởng Nhược Nam ngồi vào vị trí dành cho chủ.

Nhìn Cận Thiệu Khang ngồi ở chiếc ghế dành cho khách, trong lòng nàng bỗng thấy có chút cảm khái. Từ xưa tới nay nàng vẫn luôn ngồi bên dưới hắn, giờ lại đã ngồi trên hắn rồi. Trước kia, khi mới vượt thời gian về đây, nàng còn phải thận trọng nhìn sắc mặt của người trong Hầu phủ mà sống, đâu nghĩ sẽ có ngày hôm nay.

Quả nhiên, con người dựa vào chính bản thân mình thì sẽ có tiền đồ thênh thang hơn.

Chỉ là lúc này nàng có vui vẻ hơn trước kia không? Nghĩ một lúc, nàng không đưa ra được câu trả lời chính xác.

Tóm lại, có được thì sẽ có mất, trên thế giới này không có thứ gì hoàn mỹ cả.

"Hầu gia đến đây là có việc phải không?" Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, điềm đạm nói.

Cận Thiệu Khang thấy sắc mặt nàng không vui, trong lòng cũng ngạc nhiên. Hắn không nói gì, thò tay vào vạt áo trước ngực lấy ra một tờ giấy cuộn tròn, đưa cho nàng.

Tưởng Nhược Nam đưa tay đón lấy, kinh ngạc hỏi: "Đây là cái gì?"

Cận Thiệu Khang nhìn nàng cười cười, lúm đồng tiền trên má lại thấp thoáng hiện ra, hai mắt hắn sáng rực như ngọc.

"Công chúa hãy mở ra xem đi."

Tưởng Nhược Nam hồ nghi nhìn hắn một cái, "Lại còn lấp lửng bí mật..." Dù sao họ cũng đã từng sống chung một thời gian, chỉ cần không thận trọng là lập tức sẽ có thái độ tùy tiện vô thức.

Nàng mở cuộn giấy ra, sau khi đọc, vẻ mặt nàng trở nên nghiêm túc hơn.

Trên đó viết một danh sách những cái tên, mà những cái tên này, Tưởng Nhược Nam rất quen thuộc, thời gian gần đây nàng vẫn đang quan sát họ.

Tay nàng bất giác xiết chặt mép giấy, "Đây là... đây là danh sách con gái của những quan viên phạm tội mà các phủ nha đưa tới, nhưng hình như thiếu rất nhiều người..."

Cận Thiệu Khang mỉm cười, nói: "Những cái tên trong đó đều được tại hạ cho người đi điều tra, họ là những cô gái thật sự lương thiện, tính cách ôn hòa, có độ tuổi từ mười ba đến mười lăm. Tại hạ nghĩ, có lẽ sẽ có ích với Công chúa."

Tưởng Nhược Nam kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Ngài đã cho điều tra? Ngài điều tra thế nào? Sao ngài lại nghĩ tới việc này?" Nàng hỏi hết câu này tới câu khác.

Cận Thiệu Khang nhìn vào đôi mắt sáng của nàng, trong lòng vô cùng vui sướng, hắn biết nàng sẽ vui thế này, chỉ cần nàng vui, dù phải làm gì cũng đáng.

"Tại hạ nhờ một vài người bạn ở các châu huyện đi điều tra, không những điều tra phẩm hạnh của họ khi còn làm tiểu thư mà còn điều tra những việc họ làm sau khi gia đình thất thế. So sánh trước sau, để tìm ra những cô gái có cách tu tâm dưỡng tính trước và sau hoạn nạn không thay đổi, tại hạ nghĩ có lẽ đó sẽ là những người mà Công chúa muốn tìm."

Tưởng Nhược Nam nhìn danh sách trong tay mình, lòng vô cùng cảm kích.

"Cảm ơn. Đây đúng là thứ ta cần." Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, "Ta biết ngài rất nhiều việc ở phủ nha, nhưng vẫn bớt chút thời gian để giúp ta việc này..."

Cận Thiệu Khang cười điềm đạm: "Đâu phải tại hạ đích thân đi, là bạn bè ở các châu phủ làm. Việc này đối với họ mà nói dễ như trở bàn tay, tại hạ chỉ cần viết một lá thư là xong."

Mặc dù hắn nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng Tưởng Nhược Nam biết chuyện không hề đơn giản như thế. Mà cho dù đơn giản như hắn nói thật thì hắn cũng phải bỏ tâm tư vào đó.

Tưởng Nhược Nam rất cảm kích.

"Hầu gia, ta thật không ngờ ngài lại làm như thế, chẳng phải ngài rất trọng lễ nghi quy tắc ư? Sao lại đồng ý để ta làm việc này?" Một người nhìn tưởng tùy tiện thế nào cũng xong như Tả Bá Xương còn chạy tới giáo huấn nàng một trận...

Khi nàng quyết định mở Nữ Y viện, nàng không mong tất cả mọi người đều hiểu và ủng hộ nàng, nhưng nàng tin thời gian sẽ chứng minh tất cả, khi mọi người nhận ra ưu điểm của việc này rồi, đương nhiên sẽ ủng hộ nàng thôi.

Nhưng điều khiến nàng bất ngờ là một người cổ lỗ sĩ, gia trưởng, mở miệng là lễ nghi phép tắc như Cận Thiệu Khang lại ủng hộ nàng.

"Quy tắc?" Cận Thiệu Khang cười cười, nụ cười anh tuấn bức người. Hắn nhìn nàng, đôi đồng tử màu nâu sâu hút, "Nói lễ nghi quy tắc với nàng cũng vô ích, ta sớm nhận đã ra điều này rồi, hơn nữa... Chi cần nàng vui, thì lễ nghi quy tắc đâu quan trọng nữa." Vào cái ngày mà hắn nhận ra mình yêu nàng, hắn đâu còn để ý lễ nghi phép tắc nữa?

Nghe hắn nói thế, cảm xúc trong nàng thật khó tả, vừa như cảm động, lại vừa chua xót, nàng muốn cười, nhưng cảm thấy nụ cười của mình cay đắng vô cùng.

Đúng là hắn đã từng làm chuyện có lỗi với nàng, nhưng không thể phủ nhận, trên thế gian này hắn là người đàn ông duy nhất bao dung với nàng.

Tưởng Nhược Nam cúi đầu, chẳng biết phải nói gì, Cận Thiệu Khang lẳng lặng ngắm nàng, không khí bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.

Một lúc sau, Tưởng Nhược Nam đứng dậy, "Ta còn có việc, xin thất lễ trước." Nói xong nàng khua khua tờ giấy trong tay, "Cái này, cảm ơn ngài..." Nàng nhìn hắn, "Thực ra... thực ra ngài không cần làm nhiều như thế vì ta."

Cận Thiệu Khang cũng đứng dậy, dịu giọng đáp: "Cũng là việc đơn giản thôi, nàng không cần phải để tâm. Nghe nói Công chúa gần đây rất bận rộn, nhưng vẫn nên chú ý chăm sóc cho bản thân." Sau đó, hành lễ với nàng: "Không làm phiền Công chúa nữa, hạ quan cáo lui." Nói xong ngẩng lên nhìn nàng một cái, rồi mới quay người rời đi.

Trong suốt cả quá trình đó, thần thái cử chỉ của hắn rất tự nhiên hào sảng, không cho nàng cảm giác khó chịu hay bối rối, nhưng nàng cảm nhận được sự quan tâm của hắn.

Tối hôm đó, Tưởng Nhược Nam hỏi Tử San: "Tử San, chuyện liên quan tới phẩm hạnh của các nữ đệ tử mà ta nói với muội lần trước, muội có nói lại với ai không?"

Chuyện này nàng chỉ nói với Tử San, có lẽ là do Tử San kể lại cho Cận Thiệu Khang nghe. Có điều, sao Tử San lại nhắc đến chuyện này với hắn?

Tử San nghe Tưởng Nhược Nam hỏi, thì ngẩn người một lúc, rồi mới nhớ ra: "Mấy hôm trước, Hầu gia đưa bọn trẻ về, muội đứng đón người ở cửa. Hầu gia hỏi tỷ tỷ, muội nói gần đây tỷ tỷ bận việc ở Nữ Y viện, chắc là nhắc đến chuyện ấy." Rồi lo lắng hỏi: "Sao thế? Có phải Tử San đã làm sai việc gì không?"

Tưởng Nhược Nam cười, đáp: "Không có, không có việc gì cả." Nàng kể lại chuyện Cận Thiệu Khang giúp nàng điều tra thân thế của các nữ đệ tử cho Tử San nghe. Khi nói, vẻ mặt nàng ngập ý cười.

Tử San cũng rất bất ngờ, "Không ngờ muội chỉ buột miệng nói một câu mà Hầu gia lại ghi nhớ trong lòng. Hầu gia đúng là rất quan tâm tỷ tỷ." Nói xong, nàng ta cúi đầu lẩm nhẩm như nói một mình: "Về điểm này tốt hơn Tả đô đốc..."

Tưởng Nhược Nam chau mày, "Đang yên đang lành, nhắc tới hắn làm gì?"

Tử San đi tới bên Tưởng Nhược Nam, nghiêm túc nói: "Vì Tả đô đốc thực sự là một lựa chọn tốt cho vị trí phu quân, nếu tỷ tỷ thật sự không muốn quay lại bên Hầu gia nữa, muội cảm thấy Tả đô đốc không tệ. Bọn trẻ cũng rất thích ngài ấy."

Tưởng Nhược Nam lạnh lùng hừ một tiếng: "Nếu phải lấy hắn thì ta thà ở vậy suốt đời còn hơn. Hắn chỉ biết yêu cầu đòi hỏi người khác nhưng chưa từng nghĩ đến việc bản thân mình phải làm gì đó, một phu quân như thế, có hay không có cũng khác biệt gì đâu. Trừ phi cuộc sống quá khó khăn, không có hắn không sống được..."

Tử San nhìn nàng một cái, thầm lẩm bẩm, dường như trong mắt tỷ tỷ chẳng ai bằng Hầu gia, nhưng lại không chịu quay về bên người ấy, thật kỳ lạ...

Những ngày sau đó, Tưởng Nhược Nam bắt đầu gửi danh sách mà Cận Thiệu Khang đưa cho nàng tới các châu phủ, để họ đưa những người có tên trong danh sách tới kinh thành. Còn nàng lại bận rộn tất cả những việc này.

Hôm nay, Cận Yên Nhiên lâu ngày không gặp lại tìm tới Nữ Y viện.

Từ sau lần tiệc trà của Thái hậu, nàng không gặp Cận Yên Nhiên mấy, sao hôm nay nàng ta lại tới đây?

Tưởng Nhược Nam bước ra ngoài phòng khách với tâm trạng nghi hoặc, "Yên Nhiên, sao lại tới đây thăm ta?"

Cận Yên Nhiên thấy nàng, đứng dậy, bước tới bên nàng: "Tẩu tẩu..."

Tưởng Nhược Nam kéo tay nàng ta ngồi xuống ghế, "Sau này đừng gọi ta là tẩu tẩu nữa, để người ngoài nghe thấy không hay."

Cận Yên Nhiên cũng hiểu điều này, nàng ta gật gật đầu, rồi khẽ gọi: "Công chúa."

Tưởng Nhược Nam chăm chú quan sát kĩ nàng ta, thấy dáng vẻ nàng ta u sầu buồn bã, mặt ủ mày chau, gầy hơn nhiều so với trước kia, bèn ngạc nhiên hỏi: "Sao mới ít ngày không gặp, muội đã tiều tụy đi nhiều thế này?"

Cận Yên Nhiên cúi đầu, khẽ đáp: "Thời gian này ta vẫn suy nghĩ tới những lời Công chúa đã nói, mặc dù khi ấy nghe thì rất giận, nhưng nghĩ kĩ lại những lời người nói rất có lí. Xưa nay chưa từng có ai nói với ta những điều như thế, ta biết, Công chúa không coi ta là người ngoài nên mới vậy..." Nàng ta nắm chặt tay Tưởng Nhược Nam, ngẩng đầu lên nhìn nàng, hai mắt đỏ hoe "Công chúa, Công chúa hãy giúp ta được không, ta không muốn sống tiếp như thế này nữa. Xưa kia Công chúa có thể áp chế được Vu Thu Nguyệt, nay Công chúa có thể giúp ta áp chế Tĩnh Nhàn trắc phi không? Nàng ta nhanh nhẹn giỏi giang, con cái sinh ra cũng được Vương gia coi trọng, nếu ta không nghe lời Công chúa, giữ được mối quan hệ tốt đẹp với Khương thái phi, chỉ e Vương gia đã phong cho đứa con đó của nàng ta làm thế tử rồi. Một khi con của Tĩnh Nhàn trắc phi được lập làm thế tử, sau này ta chẳng có địa vị gì ở Vương phủ nữa, mà sống một cuộc sống như vậy, ta thà chết còn hơn."

Nàng ta nhìn Tưởng Nhược Nam, nước mắt không kìm được tuôn rơi, bộ dạng khổ sở, giọng nói đầy vẻ khẩn cầu: "Công chúa, Công chúa hãy giúp ta, ta biết trước kia mình đã làm rất nhiều việc có lỗi với Công chúa, ta cũng biết ta chẳng còn mặt mũi nào mà tới cầu xin Công chúa nữa, nhưng ngoài Công chúa ra, còn ai có thể giúp ta nữa? Mẫu thân và ca ca của ta đã không thể giúp ta nữa rồi, Công chúa..." Nói xong, nàng ta đột nhiên đứng dậy, quỳ mọp xuống trước mặt Tưởng Nhược Nam. Tưởng Nhược Nam giật mình, vội vàng né tránh, nhưng Cận Yên Nhiên túm chặt lấy gấu áo nàng cầu khẩn.

Tưởng Nhược Nam hốt hoảng tới toát mồ hôi, giơ tay ra đỡ Cận Yên Nhiên đứng dậy: "Yên Nhiên, giờ muội là Vương phi, đâu có thể động tí lại quỳ như thế, mau đứng dậy đi, để người ta nhìn thấy không hay đâu."

Cận Yên Nhiên luôn kiêu ngạo tự phụ, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không quỳ xuống cầu xin nàng. Tưởng Nhược Nam hiểu được nỗi thống khổ của nàng ta. Có điều, bản thân nàng mặc dù là Công chúa, nhưng không phải là tỷ muội ruột thịt của Ninh Vương, cho dù là tỷ muội ruột thịt cũng chẳng có tư cách gì mà can thiệp vào việc nhà của Ninh Vương cả. Mặc dù nàng không ghét Yên Nhiên, nhưng cũng không cần thiết phải đích thân ra mặt quản việc của người khác như thế này. Dẫu nàng có muốn quản, biết đứng trên lập trường nào để quản đây?

Cận Yên Nhiên vừa khóc vừa lắc đầu, nàng ta thân là Vương phi, nhìn thì danh giá vô tận, nhưng nỗi khổ sở trong năm năm nay không ai có thể hiểu. Nhưng nàng ta biết làm thế nào? Nàng ta không dám giống Tưởng Nhược Nam gây chuyện rồi hủy hôn, nàng ta chỉ biết nhẫn nại, hoàn toàn bất lực với những chuyện xảy ra với mình, hàng ngày đều không kìm được mà nước mắt lã chã. Đúng như Tưởng Nhược Nam nói, Ninh Vương không thích vẻ mặt ủ rũ này nên rất ít khi đến phòng nàng ta, mà càng vậy thì càng khó có con. Nàng ta khổ sở không biết phải kể với ai, đang tưởng cả đời này sẽ trôi qua trong cảnh bi thảm ấy, không ngờ Tưởng Nhược Nam đột ngột quay về, còn nói với nàng ta những lời hết sức "tàn nhẫn" như vậy.

Khi đó, nàng ta đã rất giận, nhưng sau khi quay về càng nghĩ càng thấy Tưởng Nhược Nam nói đúng, khiến trong lòng nàng ta có hi vọng, có lẽ Tưởng Nhược Nam là ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng nàng ta có thể bấu víu.

Giờ nàng ta phải dốc toàn tâm toàn sức để bám vào ngọn cỏ ấy.

"Công chúa, nếu Công chúa không nhận lời, thì ta sẽ không đứng dậy."

Tưởng Nhược Nam sa sầm sắc mặt: "Yên Nhiên, muội đang uy hiếp ta ư?"

Cận Yên Nhiên ngẩn người, rồi đột nhiên cảm thấy hổ thẹn trong lòng, đúng vậy, nàng ta có tư cách gì mà đến đây ép uổng Tưởng Nhược Nam giúp mình? Bây giờ Tưởng Nhược Nam đã không còn là tẩu tẩu của nàng ta nữa, mà cho dù có còn là tẩu tẩu, thì với những việc mà trước kia nàng ta làm, Tưởng Nhược Nam hoàn toàn có thể bỏ mặc nàng ta.

Nghĩ đến đây, Cận Yên Nhiên buông thõng hai tay, vịn vào chiếc ghế bên cạnh đứng dậy, vẻ mặt tuyệt vọng, bộ dạng như người mất hồn.

"Là Yên Nhiên đường đột, Công chúa đừng bận tâm, Yên Nhiên cáo lui..." Nói xong nàng ta cúi đầu, quay người, Tưởng Nhược Nam thấy nàng ta rút khăn tay lau nước mắt.

Thấy dáng vẻ yếu ớt của Cận Yên Nhiên, đôi vai gầy guộc, bỗng dưng lòng Tưởng Nhược Nam chùng hẳn xuống. Vô thức, nàng cất tiếng gọi: "Yên Nhiên..."

Cận Yên Nhiên lập tức quay đầu lại, hai mắt bỗng sáng lên hi vọng, giọng nói run rẩy: "Công chúa..."

Tưởng Nhược Nam thở dài, thôi vậy, mấy hôm trước Cận Thiệu Khang đã bỏ công sức ra giúp nàng thanh lọc danh sách nữ đệ tử, lần này coi như nàng trả nợ cho hắn. Chỉ là trả nợ chứ không phải vì nàng mềm lòng nên đi quản việc của người khác.

Nàng đi tới, cầm tay Cận Yên Nhiên, "Yên Nhiên, muội bảo ta giúp muội nhưng ta không làm được, bởi vì người khác chỉ có thể giúp muội một chốc một lát, là nhất thời thôi, không thể giúp muội cả đời. Tới cuối cùng muội vẫn phải dựa vào chính bản thân mình. Nhưng ta có thể nghe muội tâm sự, thỉnh thoảng ta có thể góp ý cho muội, chỉ thế thôi."

"Đa tạ Công chúa, Công chúa góp ý đã là sự giúp đỡ lớn nhất đối với ta rồi." Cận Yên Nhiên vừa cười vừa khóc.

Tưởng Nhược Nam kéo nàng ta ngồi xuống, đặt ly trà bằng sứ trắng vẽ hoa mai vào tay nàng ta, "Uống chút nước đi, bình tĩnh lại đã."

Cận Yên Nhiên cầm lấy ly trà, uống mấy ngụm, rồi lại đón lấy chiếc khăn gấm mà Tưởng Nhược Nam đưa cho lau nước mắt, tâm trạng dần ổn định trở lại.

Tưởng Nhược Nam thấy nàng ta đã bình tâm, mới nói: "Giờ ta phải hỏi muội một việc, nếu muội thấy ngại thì không cần trả lời ta."

Cận Yên Nhiên cúi đầu, khẽ đáp: "Đã tới nhờ Công chúa giúp đỡ, thì ta chẳng còn gì ngại ngùng nữa. Công chúa muốn hỏi gì, thì hãy hỏi đi."

Tưởng Nhược Nam nhìn nàng ta, cũng khẽ hỏi: "Hiện tại quan hệ giữa muội và Ninh Vương vẫn ổn chứ? Một tháng, Ninh Vương tới chỗ muội mấy lần?"

Cận Yên Nhiên không ngờ vừa mới bắt đầu mà Tưởng Nhược Nam đã hỏi những việc riêng tư như thế, bất giác đỏ mặt, phản ứng của nàng ta khiến Tưởng Nhược Nam cũng thấy ngại ngùng, nàng cười khan hai tiếng, nói tiếp: "Ta đã nói rồi, muội thấy ngại thì không cần phải trả lời."

*****

Lần này, Nữ Y viện vừa được xây dựng, nên rất ít người qua lại. Tưởng Nhược Nam sớm đã cho đám a hoàn lui ra, để họ đứng bên ngoài chờ gọi hầu, nên không cần phải lo lắng nội dung cuộc nói chuyện của hai người bị nghe thấy.

Cận Yên Nhiên khi nghe Tưởng Nhược Nam hỏi vậy, ban đầu có chút xấu hổ, nhưng lại nghĩ tới hoàn cảnh hiện nay của mình, chẳng còn màng tới việc xấu hổ hay không nữa, nàng ta cúi đầu, mặt đỏ bừng bừng, giọng lí nhí như muỗi kêu: "Thời gian đầu, một tháng Ninh Vương cũng có đến chỗ ta mấy ngày. Nhưng từ khi ta bị sảy thai..." Nói đến đây, vẻ đỏ bừng trên mặt Cận Yên Nhiên dần dần tan biến, thay vào đó chuyển sang trắng bệch, "Sau khi sảy thai, tâm trạng rất không tốt, ta thường xuyên khóc lóc. Ban đầu, Vương gia còn an ủi ta mấy lần, nhưng sau này có lẽ là chán nên cũng chẳng hay tới phòng ta nữa. Gần hai năm nay, Vương gia lại nạp thêm một thị thiếp mới, thị thiếp này chính là họ hàng xa của trắc phi Tĩnh Nhàn, khi tới Vương phủ tìm trắc phi Tĩnh Nhàn, do trẻ trung xinh đẹp nên được Vương gia chọn. Trắc phi Tĩnh Nhàn cũng tìm cách bố trí đưa cô ta vào Vương phủ, từ đó về sau, Vương gia rất ít khi tới phòng của ta. Đừng nói là một tháng, mà cả ba tháng Vương gia cũng chẳng đoái hoài..."

Nói mãi nói mãi, Cận Yên Nhiên lại bắt đầu khóc.

Tưởng Nhược Nam đã đoán được phần nào sự tình qua lời kể của nàng ta.

Sau khi bị sảy thai, có lẽ Cận Yên Nhiên bị mắc chứng trầm cảm, lúc cần được an ủi yêu thương nhất ấy, mẫu thân và huynh trưởng lại không có ở bên, chồng thì hờ hững hắt hủi. Có thể mắng chửi Ninh Vương là tên khốn không? Có thể nếu ở thời hiện đại thì hắn đúng là tên khốn. Nhưng hắn là Vương gia, từ nhỏ đã được lớn lên trong sự o bế của mọi người, hắn đâu biết nghĩ cho người khác? Hắn biết an ủi Cận Yên Nhiên vài lần đã là tốt lắm rồi, nhưng bảo hắn phải nhìn Cận Yên Nhiên ủ rũ khóc lóc trong thời gian dài, đương nhiên hắn sẽ chán. Hậu viện nhiều phụ nữ như thế, hà tất hắn phải mặt cười không nhìn lại ngày ngày tới chỗ Cận Yên Nhiên nhìn mặt ủ mày chau.

Trắc phi Tĩnh Nhàn kia cũng thật lợi hại, thấy Ninh Vương không còn kiên nhẫn với Cận Yên Nhiên nữa, lập tức bố trí một thị thiếp cho hắn. Đàn ông đều bị kích thích bởi sự mới mẻ, Ninh Vương vốn đã phiền chán với Yên Nhiên, lúc này sẽ lập tức vứt Yên Nhiên lên tận chín tầng mây. Mà thân thế của thị thiếp kia không quá cao quý, dẫu sao cũng không thể trở thành trở ngại của trắc phi Tĩnh Nhàn, nhưng chỉ thế thôi cũng chưa đủ để Ninh Vương hoàn toàn quên Cận Yên Nhiên. Chỉ cần lạnh nhạt với Cận Yên Nhiên vài năm, Cận Yên Nhiên héo úa già nua, lại thêm tâm trạng u uất, lúc ấy sẽ càng khiến Ninh Vương chán ghét.

Một khi đã không còn được Ninh Vương yêu thương, Yên Nhiên sao có thể sinh con? Vị trí thế tử sẽ là của con trai Tĩnh Nhàn. Con trai là thế tử, nàng ta lại nắm quyền hành trong Vương phủ, việc trở thành nữ chủ nhân thật sự của Vương phủ chỉ còn là vấn đề thời gian.

Tâm tư của trắc phi Tĩnh Nhàn này rất thâm sâu, tính toán đâu ra đấy, một người ngây thơ thật thà như Cận Yên Nhiên không phải là đối thủ của nàng ta.

Tưởng Nhược Nam trầm ngâm hồi lâu, thực ra nếu Yên Nhiên muốn lật ngược tình thế cũng rất đơn giản...

"Yên Nhiên, muội có biết muội thua ở đâu không?" Tưởng Nhược Nam khẽ hỏi.

Cận Yên Nhiên thút thít đáp: "Ta biết, ta quá yếu đuối, không có khí thế của Vương phi..."

Tưởng Nhược Nam cười cười, thầm nghĩ, xem ra những lời nàng nói hôm ấy, đúng là Yên Nhiên có suy ngẫm thật.

"Đấy chỉ là một vấn đề thôi, còn vấn đề khác nữa."

"Vấn đề khác nữa?" Cận Yên Nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt ầng ậng nước nhìn nàng.

Tưởng Nhược Nam gật đầu: "Đúng, mà vấn đề này rất quan trọng. Thậm chí còn quan trọng hơn cả những gì ta từng nói. Đấy chính là, muội đã mất sự sủng ái của Vương gia trong Vương phủ. Chủ Vương phủ là Vương gia, mà muội lại mất sự sủng ái của Vương gia, đồng thời cũng mất luôn sự ủng hộ của ngài ấy. Không có Vương gia ủng hộ, muội không thua sao cho được?"

Cận Yên Nhiên tiếp tục lau nước mắt, "Muội cũng không muốn mất đi sự sủng ái của Vương gia, nhưng Vương gia đã không thích muội nữa, muội biết làm thế nào?"

Tưởng Nhược Nam nhìn nàng ta liên tục lau nước mắt mà đau đầu, không kìm được nói tiếp: "Yên Nhiên, nước mắt phụ nữ rất lợi hại, nhưng thứ ấy nên là vũ khí bí mật, dùng vào thời khắc quan trọng mới phát huy được công dụng tối đa của nó. Muội thường xuyên mang thứ vũ khí bí mật này ra dùng, khiến nó chẳng còn chút uy lực nào nữa, không chỉ thế, nhìn muội khóc nhiều người ta sẽ chán ngán. Tự muội nghĩ xem, đã bao lâu rồi muội không cười với Ninh Vương, bao lâu rồi muội không thì thầm với Ninh Vương, bao lâu rồi muội không đi dạo một mình với Ninh Vương? Tình cảm vợ chồng không phải vô duyên vô cớ mà có được. Trước kia muội có thể dựa vào nhan sắc của mình, nhưng một khi muội không thể làm ngài ấy vui nữa, ngài ấy sẽ hết kiên nhẫn với muội. Sẽ có người phụ nữ xinh đẹp khác nhanh chóng thay thế muội."

Cận Yên Nhiên cuống lên: "Vậy ta phải làm gì để lấy lại được tình cảm của Vương gia?"

"Đầu tiên, đừng động tí là khóc nữa, cho dù có khóc cũng phải trang điểm thật xinh đẹp và khóc cũng phải thật đẹp. Cố gắng cười thật nhiều, đặc biệt là khi gặp Ninh Vương. Ngay muội cũng thích nhìn thấy bộ dạng vui vẻ tươi tắn của người khác, cả ngày mặt ủ mày chau, nhìn thấy là chẳng còn tâm trạng vui vẻ nữa, như thế ai còn muốn gặp? Thứ hai, hàng ngày hãy bỏ thời gian ra mà trang điểm cho mình thật xinh đẹp, lộng lẫy."

Nói tới đây, Tưởng Nhược Nam nhìn y phục trên người Cận Yên Nhiên, chau mày: "Tuổi còn trẻ, sao lại mặc màu trầm như thé, hơn nữa kiểu dáng cũng lỗi thời rồi. Ta nhớ trước kia muội rất biết cách trang điểm ăn mặc cơ mà."

Cận Yên Nhiên ủ rũ đáp: "Giờ ta đâu còn tâm trạng, Vương gia không thích ta, có trang điểm ăn mặc đẹp cũng chẳng ai nhìn, chi bằng tiết kiệm thời gian ấy..."

Tưởng Nhược Nam không khách khí, ngắt lời: "Muội như thế Vương gia càng không muốn gặp, vốn sắc mặt đã khó coi rồi, lại không trang điểm, càng chán."

Cận Yên Nhiên nhất thời không thể tiếp nhận được những lời hà khắc đó của nàng, tức tới mức nước mắt tuôn rơi. Ngồi đó dùng khăn lau nước mắt liên tục, nhưng không dám mở miệng ra đắc tội với nàng.

Tưởng Nhược Nam mềm lòng, cầm tay Cận Yên Nhiên, "Được rồi, ta đã nặng lời với muội. Ta cũng là vì lo lắng cho muội thôi..."

Cận Yên Nhiên gật gật đầu, hai vai vẫn không ngừng rung lên, thút thít: "Ta biết, Công chúa là vì muốn tốt cho ta. Công chúa nói đi, ta có thể chịu được..."

"Cũng chẳng có gì để nói nữa, muội hãy tìm mấy người thợ may giỏi trong kinh thành mà may thêm cho mình vài bộ quần áo hợp thời, màu sắc tươi sáng hơn. Mua thêm trang sức, những thứ muội đeo trên người lúc này, tôn quý có thừa nhưng nhìn không được trẻ trung lắm, không hợp với muội."

Cận Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, kinh ngạc hỏi: "Chỉ thế thôi là giành lại được sự sủng ái của Vương gia ư?"

"Như thế thôi thì đương nhiên không đủ, nếu như khi muội vừa vào vương phủ, với diện mạo xinh đẹp của muội, chỉ thế thôi cũng đủ hớp hồn Vương gia rồi. Có điều giờ muội đã lấy Vương gia được năm năm, đã từng đắc sủng, từng sảy thai, cũng đã thất sủng, nếu chỉ thế thôi thì không đủ." Nói đến đây, Tưởng Nhược Nam đột nhiên ghé sát vào Cận Yên Nhiên, hai mắt sáng lấp lánh, ánh mắt nhanh nhẹn tinh quái đó khiến Cận Yên Nhiên thấy sởn gai ốc.

Tưởng Nhược Nam hạ giọng, nói: "Hai hôm nữa, buổi tối muội hãy bớt chút thời gian đến chỗ ta một chuyến, đến khi ấy ta sẽ nói với muội chi tiết hơn."

"Buổi tối?" Cận Yên Nhiên thấy bối rối, "Buổi tối muội không tiện ra ngoài..."

Tưởng Nhược Nam cười: "Việc ấy thì có gì khó, ta sẽ gửi thiệp, mời muội đến nhà ta ăn tối là được chứ gì?"

Hai hôm sau, Cận Yên Nhiên đúng hẹn tới tìm nàng.

A hoàn đưa Cận Yên Nhiên vào phòng Tưởng Nhược Nam.

Hôm nay, nàng ta mặc một chiếc áo lụa màu vàng thêu hoa cúc, trên đầu cài trâm điểm hạt minh châu, trông vô cùng rực rỡ hoa lệ.

Tưởng Nhược Nam thấy vậy bèn khen: "Hôm nay ăn mặc trang điểm khá hơn rồi đấy."

Cận Yên Nhiên ngượng ngùng cúi đầu: "Hôm nay gặp Vương gia, Vương gia còn nhìn ta mấy lần." Mặt nàng ta đỏ ửng.

Tưởng Nhược Nam thầm cảm khái trong lòng, chỉ vì phu quân chịu nhìn mình vài lần mà nàng ta vui tới thế này sao?

Mặc dù giúp Cận Yên Nhiên bày mưu tính kế, nhưng trong lòng nàng rất coi thường vị Vương gia này. Nếu là nàng thì cái loại đàn ông đó càng cút xa càng tốt, đừng hòng chạm được vào cọng lông mao của nàng.

Có điều nàng không thể yêu cầu Cận Yên Nhiên phải suy nghĩ giống mình được. Đối với Cận Yên Nhiên mà nói, phải tìm mọi cách để giành lại sự sủng ái của Vương gia, giúp nàng ta đứng vững trong Vương phủ, đấy mới là thứ nàng ta cần.

Tưởng Nhược Nam mời nàng ta ngồi, a hoàn dâng trà.

Cận Yên Nhiên sau khi ngồi xong thì nói với Tưởng Nhược Nam: "Phủ Công chúa không nhỏ, hoàn toàn không kém gì so với Hầu phủ, Thái hậu đối với Công chúa thật tốt."

Tưởng Nhược Nam ngồi xuống chiếc ghế đối diện, cười đáp: "Thái hậu đúng là rất tốt với ta, có thể nói, nếu không có Thái hậu sẽ không có Tưởng Nhược Lan ngày hôm nay."

Cận Yên Nhiên nhìn ra cửa: "Hai đứa cháu trai của ta đâu? Sao không thấy chúng?"

"Ta giao chúng cho muội muội của mình chăm sóc rồi, vì ta sợ chúng vào quấy rầy chúng ta."

Cận Yên Nhiên cười: "Lần trước khi về Hầu phủ, gặp hai thằng bé, mẹ ta rất vui, cả ngày chỉ ở lì bên chúng, còn nói nhờ Công chúa nên bà mới có được hai đứa cháu trai ngoan ngoãn biết nghe lời như thế, đều là công lao của Công chủa cả."

Tưởng Nhược Nam nhướng mày, Thái phu nhân nói những lời ấy thật ư?

Cận Yên Nhiên nói tiếp: "Lần này về nhà, ta thấy Hầu phủ rất lạnh lẽo, nhiều viện tử bỏ trống, đến nữ chủ nhân cũng không có. Trước kia mẹ ta muốn lấy vợ cho ca ca, nhưng ca ca không đồng ý, nay đã bao nhiêu năm rồi, một người đầu ấp tay gối bên cạnh cũng không có, cứ tiếp tục thế này thì không được..." Nói rồi, nàng ta ngước mắt nhìn sắc mặt của Tưởng Nhược Nam.

Tưởng Nhược Nam hiểu ý của nàng ta, nhưng nàng không định thảo luận vấn đề này với Cận Yên Nhiên, bèn cười đáp: "Muội không thể ra ngoài lâu quá, phải không? Lại còn có thời gian ngồi mà chuyện phiếm nữa, chúng ta hãy vào việc chính đi."

Cận Yên Nhiên thấy mình đã nói tới nước ấy rồi, nàng ta vốn chỉ định nói giúp ca ca vài câu, nhưng thái độ của Tưởng Nhược Nam hình như là không có hứng thú nói tiếp, đành không nhắc lại nữa.

"Công chúa nói phải, không biết lần này Công chúa gọi ta tới, còn có điều gì muốn nhắc nhở?"

Tưởng Nhược Nam đứng dậy, cười bí mật, "Lần này muội tới, đúng là ta có việc muốn nhắc nhở chỉ bảo, có điều không phải ta, ta không có tư cách ấy. Ta có mời một người đủ tư cách làm việc ấy tới cho muội."

Cận Yên Nhiên cũng đứng dậy, mở to hai mắt, rất tò mò: "Ai vậy?"

Tưởng Nhược Nam bước tới, cầm tay nàng đi ra ngoài: "Đi theo ta."

Ra ngoài, Tưởng Nhược Nam cho hai a hoàn lui, một mình nàng cùng Cận Yên Nhiên đi về hướng Nam, qua một hành lang dài, đến trước một tiểu viện tử khá khuất. Tưởng Nhược Nam kéo nàng ta vào viện tử, sau đó chỉ căn phòng nói: "Người đó ở trong đợi muội, muội vào đi. Đừng sợ, ta đứng ngoài này."

Cận Yên Nhiên nhìn nhìn Tưởng Nhược Nam, rồi lại nhìn nhìn căn phòng vẻ mặt không hiểu. Tháy Tưởng Nhược Nam cười cổ vũ, nàng ta mới lấy hết can đảm đi vào trong phòng.

Tưởng Nhược Nam đứng ngoài đợi, thầm đếm: "Một, hai, ba..." Vừa đếm đến năm, thấy Cận Yên Nhiên mặt đỏ tưng bừng, loạng choạng kinh hãi chạy ra.

Nàng ta chạy thẳng tới chỗ Tưởng Nhược Nam, tức giận hét lên với nàng: "Công chúa, Công chúa có biết ai ở bên trong không? Sao Công chúa lại bảo ta gặp loại người ấy?"

Tưởng Nhược Nam ra hiệu cho Cận Yên Nhiên nói nhỏ, nàng kéo Cận Yên Nhiên ra góc, hạ giọng: "Người ta mời tới, đương nhiên là ta biết chứ."

Cận Yên Nhiên càng cuống hơn: "Công chúa, Công chúa biết mà còn làm thế? Nếu để người khác biết Công chúa mời loại người ấy vào phủ, không biết họ sẽ nói khó nghe tới thế nào?" Nói rồi kiên quyết lắc đầu: "Không được, ta không muốn nói chuyện với loại người ấy, ta phải về nhà trước đã."

Nói xong Cận Yên Nhiên xách váy lên định bỏ đi. Tưởng Nhược Nam đứng sau kéo nàng ta lại, "Yên Nhiên, muội tưởng ta không biết những chuyện ấy sao? Ta làm vậy chẳng phải là vì muội?"

Cận Yên Nhiên quay đầu lại, nhìn căn phòng một cái, khinh miệt nói: "Loại người ấy thì có ích gì cho ta?"

"Yên Nhiên, ta biết, với thân phận của muội đương nhiên muội sẽ coi thường người ta. Nhưng dù sang hay hèn giàu hay nghèo, mỗi người đều có sở trường của riêng mình. Hiện tại, những lời khuyên của cô ta chắc chắn có ích với muội."

Cận Yên Nhiên hừ mũi: "Loại tiện nhân ấy ngoài dụ dỗ đàn ông ra thì có gì..." Nói đến đây, như ngộ ra điều gì, nàng ta quay ngoắt đầu lại, kinh ngạc nhìn Tưởng Nhược Nam: "Công chúa, không phải là người muốn ta..." Rồi nàng ta chỉ vào phòng.

Tưởng Nhược Nam nghiêm túc đáp: "Đúng thế, Yên Nhiên. Với tình hình hiện nay của muội, cho dù có trang điểm ăn mặc đẹp đến đâu, hao tâm tốn sức đến đâu, cũng chỉ có thể thu hút được một phần chú ý của Vương gia thôi. Muốn có được sự sủng ái triệt để của ngài ấy thì chỉ thay đổi bề ngoài không đủ, không khiến Vương gia nhìn muội với con mắt khác, nghiêng hẳn về muội. Muội muốn lật ngược tình thế, thì phải khiến Vương gia mê muội, một lòng một dạ với mình, như thế ngài ấy mới có thể hoàn toàn đứng về phía muội. Cho dù muội nói gì làm gì cũng không hề do dự mà ủng hộ muội, tin tưởng muội. Muội có tự tin làm được như thế không?"

Nói trắng ra thì, Vương gia đã hoàn toàn không còn cảm giác mới mẻ gì với Yên Nhiên nữa, muốn giành lại sự sủng ái của hắn rất khó, trừ phi dùng thủ đoạn đặc biệt. Các nữ tử danh môn rất bảo thủ, trong chuyện nam nữ cũng rất thụ động, Ninh Vương thân là Vương gia, trắc phi thị thiếp đều là con nhà lành, chắc hẳn không ai dám phóng túng trong chuyện ấy. Nếu Yên Nhiên có thể khiến hắn cảm thấy khác biệt...

Giờ Tưởng Nhược Nam không còn là cô gái nhỏ không biết không hiểu chuyện nữa, lại thêm ở thế giới trước, trên mạng trên tạp chí đầy rẫy những đề tài về tình dục. Rất nhiều người từng nói rằng: "Đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.", "Phụ nữ yêu trước rồi mới nghĩ đến tình dục, nhưng đàn ông lại có tình dục trước rồi mới yêu."

Loại người như Ninh Vương, nếu khiến hắn có cảm giác khác lạ ở trên giường, hắn lại chẳng nâng niu Yên Nhiên như báu vật?

Mặc dù tìm cách phối hợp, nịnh nọt một kẻ như hắn khiến Tưởng Nhược Nam cảm thấy phụ nữ thật bi ai, nhưng ngoài con đường này ra, Yên Nhiên còn có cách nào khác đâu?

Dù Yên Nhiên hay trắc phi Tĩnh Nhàn hay là bất kỳ người con gái nào khác, ai có thể cười tới phút cuối cùng ấy mới là người chiến thắng. Còn trong quá trình họ dùng thủ đoạn gì, ai quan tâm? Thua thắng không có đúng sai, mà phải xem thủ đoạn của ai cao minh hơn.

Bì về thủ đoạn, tâm cơ, Cận Yên Nhiên không phải là đối thủ của trắc phi Tĩnh Nhàn, vậy thì bỏ phắt không đi lòng vòng nữa mà đánh thẳng vào trọng tâm, túm chặt lấy Ninh Vương. Có sự ủng hộ chống lưng của đại BOSS, lại đang ở vị trí của chính thê mà còn không đè bẹp được đám trắc phi thị thiếp nhỏ mọn kia thì đành trách Yên Nhiên không có khả năng chiến đấu thôi.

Cận Yên Nhiên nghe nàng nói xong thì lắc đầu, vẻ mặt ngượng ngùng: "Nếu ta có thể làm như thế, thì hôm nay đâu thê thảm tới mức này..."

Tưởng Nhược Nam cầm tay nàng ta, kéo nàng ta vào phòng: "Vậy thì vứt bỏ trở ngại tâm lí trong lòng đi, hãy trò chuyện với cô ta. Cô ta sẽ dạy cho muội biết cách mê hoặc trái tim Ninh Vương."

Cận Yên Nhiên nghi hoặc, bất an đi theo Tưởng Nhược Nam. Khi sắp bước qua cửa, Cận Yên Nhiên lại túm chặt tay Tưởng Nhược Nam không chịu buông, "Công chúa tốt bụng, hãy cùng ta vào trong đi. Một mình ta ta ngượng lắm..."

Tưởng Nhược Nam nhìn bàn tay đang túm chặt vạt áo mình của Cận Yên Nhiên, đành bất lực đáp: "Được, muội buông tay ra, ta sẽ gọi người canh cửa, tránh bị nhòm ngó."

Tưởng Nhược Nam dặn dò chu đáo bọn người dưới xong, lấy thêm một tấm khăn che mặt, hai người đeo khăn, Tưởng Nhược Nam cầm tay Cận Yên Nhiên dắt vào trong phòng.

Trong phòng, một người phụ nữ tầm hơn ba mươi tuổi, trang điểm rất đậm, lúng la lúng liếng đang ngồi trên ghế. Thấy hai người vào, người đó vội vàng đứng dậy, quỳ trước mặt họ, "Nô gia thỉnh an hai vị phu nhân."

Mặc dù mang khăn che mặt, nhưng Tưởng Nhược Nam có thể cảm nhận được sự khinh miệt toát ra từ người Cận Yên Nhiên.

Hai người ngồi xuống ghế. Tưởng Nhược Nam nói với người phụ nữ kia: "Ngồi đi."

Người phụ nữ đó ngồi xuống ghế đối diện, tươi cười nhìn họ. Cơ thể cô ta lả lơi, sự mê hoặc của nụ cười thuộc về bản tính.

Cận Yên Nhiên khẽ hừ một tiếng. Sự khinh miệt vô cùng rõ rằng, người phụ nữ đó hoàn toàn không để tâm.

Tưởng Nhược Nam giới thiệu cô ta với Yên Nhiên: "Thanh nương đã từng là người nổi tiếng một thời ở Bách Hoa lâu, giờ đang là ma ma dạy dỗ các cô nương trong đó. Những cô nương nổi tiếng của Bách Hoa lâu hiện nay đều do một tay Thanh nương bồi dưỡng, có thể nói Thanh nương là nhân vật cũng tiếng tăm trong ngành này."

Bách Hoa lâu là thanh lâu đắt khách nhất kinh thành, các cô nương trong ấy xinh đẹp mỹ miều, hiểu biết, rất được lòng các quan lại quý nhân.

Tưởng Nhược Nam cho người mời cô ta tới nhưng không cho cô ta biết thân phận của mình, dọc đường đi bịt mắt cô ta. Sau khi vào phủ, quản nghiêm ngặt hơn, không để bất kỳ ai nhìn thấy cô ta. Vì vậy, Thanh nương không biết nơi này là nơi nào và hai người ngồi trước mặt mình là ai.

Thanh nương nghe Tưởng Nhược Nam nói thì cười yêu kiều: "Phu nhân quá khen rồi, thật vinh dự khi được phu nhân xem trọng" Sau đó nhìn Cận Yên Nhiên lại cười: "Vị phu nhân này, nô gia biết phu nhân coi thường nô gia, mặc dù nô gia thân phận thấp kém, nhưng lại dễ dàng nắm thóp được đàn ông. Nô gia từng gặp vô số người, chỉ cần nhìn một cái đã biết người đó đang nghĩ gì, cũng biết phải làm thế nào mới khiến hắn mê muội. Có cầu tất có cung, phu nhân, người có thể coi thường nô gia, nhưng bản lĩnh này của nô gia, người không thể coi thường được."

Cận Yên Nhiên không thể nhịn được nữa, quay sang nói với Tưởng Nhược Nam: "Chính là muốn ta học những thủ đoạn hạ lưu... Ta là ai chứ, ta sao có thể học những thứ này? Vương... Phu quân ta chẳng phải sẽ coi thường ta sao?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-94)