Truyện:Thế Gia Danh Môn - Chương 75

Thế Gia Danh Môn
Trọn bộ 94 chương
Chương 75
0.00
(0 votes)


Chương (1-94)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Rượu? Cận Thiệu Khang mặt trắng bệch quay đầu nhìn, nhìn bình rượu trên bàn, rồi cố gắng nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua, đột nhiên đầu đau như muốn vỡ ra, hắn ôm đầu, cố gắng để hồi tưởng lại.

Từ sau khi vào phòng của Thanh Đại, không lâu sau, có lẽ do quá mệt mỏi, hắn cảm thấy có chút đau đầu, sau đó kí ức hỗn loạn, thấp thoáng chỉ thấy hình ảnh Thanh Đại rót rượu cho hắn, sau đó hắn uống rượu. Nhưng nàng ta đã nói gì, cùng những chuyện xảy ra sau đó, hắn hoàn toàn chẳng nhớ gì cả...

Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, đến ngay cả hắn cũng không tin rằng giữa mình và Thanh Đại không có chuyện gì.

Rốt cuộc chuyện này là sao? Hắn làm sao thế này?

Hắn nhìn Tưởng Nhược Nam, thấy nàng cũng đang nhìn mình đăm đăm, trong mắt nàng không có hận, không có giận, cũng chẳng ai oán, giống như đang nhìn một người xa lạ.

Hắn bắt đầu thấy khủng hoảng, cảm giác khủng hoảng mỗi ngày mỗi lớn, rồi sau đó là sự bất lực và tuyệt vọng.

"Nhược Lan, đợi một lát, ta chẳng nhớ gì cả... Nhược Lan, đừng giận..." Hắn nhìn nàng, nói rất khó khăn, nhỏ như muỗi kêu.

Tưởng Nhược Nam cười cười, chầm chậm đi đến bên giường, trong lúc ấy nàng vẫn nhìn hắn, nhưng ánh mắt rất hờ hững, hắn có cảm giác trái tim mình như bị ai bóp nghẹt.

Nàng đột nhiên giật tấm chăn họ đang đắp ra, Liên Kiều hét lớn một tiếng, ôm mặt quay đi, Thanh Đại mặt đỏ bừng hai tay che ngực.

Còn Cận Thiệu Khang chẳng có phản ứng gì, chỉ nghệt ra nhìn nàng, ánh mắt tuyệt vọng và bất lực.

"Nhược Lan... Nhược Lan..." Hắn gọi khẽ, hết lần này tới lần khác tên nàng.

Tưởng Nhược Nam như không nghe thấy, ánh mắt từ từ di chuyển qua mặt hắn, rồi nhìn xuống giường, Thanh Đại xấu hổ co chân lại, trên tấm ga giường lập tức xuất hiện vết máu.

Tưởng Nhược Nam nhìn vết máu đó, trái tim giống như bị xé toạc, đau đớn tột cùng.

Nàng nhẹ nhàng nói: "Chàng có nhớ hay không đã không quan trọng nữa rồi..." Giọng nàng như hết hơi.

Liên Kiều đứng bên cạnh lại định lao tới đánh Thanh Đại, Tưởng Nhược Nam kéo tay a hoàn lại: "Thôi..." Nàng chầm chậm nhìn Thanh Đại, đôi mắt nàng không hận không oán: "Ta không trách ngươi, ta không trách ngươi."

Thanh Đại đang khóc lóc thảm thiết nghe thấy thế thì bỗng ngừng bặt không khóc nữa, ngẩn ra nhìn nàng.

Tưởng Nhược Nam quay người, "Liên Kiều, ngươi nói đúng, chúng ta nên đi thôi..."

Cận Thiệu Khang lập tức nắm lấy tay nàng: "Nhược Lan, Nhược Lan..." Hắn muốn níu kéo, nhưng chẳng biết phải nói gì, cũng chẳng nói được gì.

Tưởng Nhược Nam không quay đầu lại, nhưng nàng nói từng chữ từng chữ rất rõ ràng: "Buông tay, thiếp sợ bẩn."

Mỗi từ nàng nói như kim đâm vào tim hắn. Hắn giữ chặt tay nàng không chịu buông, giống như nắm lấy hi vọng cuối cùng của mình.

"Nhược Lan, ta không biết sao lại thế này, ta nhất thời không nghĩ ra, nàng hãy cho ta thời gian... ta sẽ không làm như thế..." Trưóc mặt bao nhiêu người, nước mắt hắn tuôn rơi.

Tưởng Nhược Nam muốn rút tay về, nhưng người nàng mềm nhũn chẳng còn sức nữa.

"Cho chàng thời gian để chàng nghĩ xem chàng đã làm thế nào? Chàng đã nhẫn tâm thế nào ư?" Nàng quay đầu nhìn hắn, đôi mắt trống rỗng, "Trái tim thiếp cũng là máu là thịt, thiếp không chịu nổi.."

Nàng lại rút tay về, nhưng vẫn không rút được, "Chàng đừng ép thiếp phải đánh chàng, thiếp không muốn làm bẩn tay mình. Làm thế sẽ khiến thiếp buồn nôn."

Mặt hắn biến sắc, lỏng tay.

Tưởng Nhược Nam quay người, chầm chậm bước ra, giống như một hồn ma, Liên Kiều vội vàng chạy theo đỡ nàng.

Cận Thiệu Khang ngẩn ngơ nhìn theo bóng nàng, rồi như phát điên, hắn lao xuống giường, chạy đến bên bàn, kiểm tra ly rượu và bình rượu.

Thanh Đại cũng khoác áo xuống giường, sau đó cầm áo choàng lên người hắn, "Hầu gia, đừng để bị lạnh."

Cận Thiệu Khang đẩy nàng ta ra, ném ly rượu trong tay xuống đất khiến nó vỡ tan tành, chỉ vào Thanh Đại hét lên tức giận: "Nàng đã bỏ gì vào rượu? Ta sẽ không làm như thế, ta không thể làm như thế, nhất định là do nàng giở trò."

Thanh Đại mặt trắng bệch, giống như bị đả kích nặng nề, nàng ta quỳ thụp xuống trước mặt hắn, lớn tiếng nói: "Hầu gia, mặc dù Thanh Đại là ca kĩ, nhưng cũng hiểu thế nào là phải giữ thân, phải tự trọng, Thanh Đại tuyệt đối không bao giờ làm những việc bỉ ổi vô sỉ. Nếu Hầu gia không tin thì cứ đem những thứ này đi điều tra, nếu là Thanh Đại giở trò, Thanh Đại lập tức chết trước mặt Hầu gia."

Liễu Hồng cũng bị những tiếng cãi vã khóc lóc đánh thức chạy vào quỳ xuống trước mặt Cận Thiệu Khang: "Hầu gia, tối qua đúng là ngài đã say rượu, bọn nô tỳ cũng nhìn thấy. Thường có câu, say rượu cũng vẫn tỉnh ba phần, sao ngài lại chẳng nhớ được gì thế? Ngài không thể đổ oan cho di nương của chúng nô tỳ như vậy."

Thanh Đại khóc nấc lên.

Cận Thiệu Khang loạng choạng, vội vàng chống tay lên bàn, toàn thân không ngừng run lên. Hắn cố gắng nhớ lại, nhưng càng nghĩ đầu càng đau, chẳng ra được gì.

"Không thể, không thể, ta không thể làm việc ấy..." Hắn không ngừng lắc đầu.

Thanh Đại khóc nói: "Hầu gia, đừng nói những chuyện này nữa, mau đi xem phu nhân thế nào, thiếp thấy phu nhân không khỏe."

Cận Thiệu Khang chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hắn lẩm bẩm: "Ta còn mặt mũi nào đi gặp nàng nữa..."

Nhưng ngay sau đó, hắn lại lao như tên ra khỏi Nghênh Hương viện.

Tưởng Nhược Nam quay về Thu Đường viện, Liên Kiều đỡ nàng ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn rồi rót cho nàng một ly trà nóng, "Phu nhân người hãy uống trà nóng đi đã..."

Tưởng Nhược Nam cầm ly trà nhấp một hớp.

Liên Kiều vội nói: "Phu nhân, cẩn thận bỏng..."

Nhưng đã muộn rồi, nước trà nóng rẫy chảy theo thực quản xuống tận dạ dày nàng, nàng khó chịu tới mức nước mắt cứ thế trào ra. Nàng ôm ngực, gập người xuống.

Liên Kiều cuống quýt đi vòng quanh, rồi lại rót nước ấm, vội vàng vỗ lưng cho nàng. Tưởng Nhược Nam xua tay, ngăn Liên Kiều lại: "Ta không sao..."

Đúng lúc này, Cận Thiệu Khang xông vào, Liên Kiều vội vàng lui ra.

Liên Kiều đóng cửa, quay người thì thấy Ánh Tuyết vội vội vàng vàng chạy đến. Ánh Tuyết cầm tay Liên Kiều, lo lắng hỏi: "Chuyện gì thế? Muộn thế này rồi sao còn gọi ta đến? Tiểu nha đầu lại nói năng không rõ ràng."

Liên Kiều kéo Ánh Tuyết sang một bên, còn chưa nói được gì, nước mắt đã tuôn rơi, "Ánh Tuyết, phu nhân thật đáng thương..." Nói xong, kể một lèo mọi chuyện xảy ra ở Nghênh Hương viện cho Ánh Tuyết nghe.

Ánh Tuyết nghe xong, thở dài, khẽ nói: "Thực ra đây chỉ là chuyện sớm muộn thôi, chỉ có điều phu nhân nghĩ mãi không thông..."

Liên Kiều nghe vậy thì ngẩng đầu lên, vốn định chỉ vào Ánh Tuyết mà mắng mỏ một trận, nhưng khi định mở miệng, lại chẳng biết dùng lý lẽ gì phản bác, Liên Kiều cúi đầu, dùng tay áo lau nước mắt.

Trong phòng, Tưởng Nhược Nam nghe có tiếng động thì quay đầu lại, thấy Cận Thiệu Khang đứng sau lưng mình, trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác, hai chân trần lạnh tới đỏ cả lên.

Tưởng Nhược Nam nhìn hắn một cái rồi quay đi, như không nhìn thấy vậy.

Cận Thiệu Khang ngồi xuống cạnh nàng, hắn nhìn bàn tay nàng đặt trên bàn, rất muốn cầm lấy nó, nhưng lại không dám.

"Nhược Lan..." Hắn khẽ khàng mở miệng, giọng nói khản đặc, "Nhược Lan, ta thật sự không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, ta chẳng nhớ gì cả. Điều này thật không bình thường, cho dù ta uống say, cũng không thể không nhớ được gì như thế. Nhược Lan, hãy cho ta chút thời gian..."

Chuyện này rất đáng ngờ, chỉ cần cho hắn chút thời gian, hắn nhất định sẽ điều tra rõ ràng.

Tưởng Nhược Nam khẽ cười nhạt: "Hầu gia muốn nói gì, là muốn nói mình bị bẫy ư? Bị bỏ thuốc ư? Nhưng ..." Nàng quay đầu nhìn hắn, đôi mắt u uất, chẳng có chút ánh sáng nào, "Cho dù là thế, cũng là chàng đã cho người ta cơ hội bẫy mình. Tại sao Hầu gia lại uống rượu với Thanh Đại? Vì tấm chân tình của Thanh Đại, vì Thanh Đại khóc lóc kể lể. Hầu gia không nhẫn tâm ư? Hầu gia thương xót ư? Hầu gia, thiếp đã chịu đủ cái gọi là không nhẫn tâm và thương xót của chàng rồi."

Phải là không khí thế nào mới khiến họ vui vẻ uống rượu cùng nhau, khiến hắn hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả khi say chứ? Sắc mặt Cận Thiệu Khang trắng bệch như tờ giấy, trước ánh mắt nàng hắn chẳng thể nói được gì.

Sao hắn lại cùng Thanh Đại uống rượu? Khi ấy họ đã nói những gì, tâm trạng hắn thế nào, hắn hoàn toàn chẳng nhớ ra, nhưng hắn lại biết rất rõ ràng mình đã uống rượu cùng Thanh Đại, và còn uống không ít.

Tưởng Nhược Nam nhìn mặt hắn, đã không còn bất kỳ cảm giác nào nữa, đau đớn tới tê liệt cả người. Trái tim nàng đã tê dại.

Nàng quay đầu đi, thở dài não nề: "Lần này thiếp quay về, không phải vì thiếp không để tâm chuyện ở vườn mai, mà là vì thiếp không nỡ, thiếp thấy thiếp không nên cứ thế mà từ bỏ, mặc dù thiếp đi rồi, nhưng thiếp vẫn muốn cho chàng cơ hội, cũng là cho chính mình một cơ hội. Nhưng sự thật chứng minh, thiếp đã sai, ngay từ đầu chỉ mình thiếp tự nguyện, có những việc rất khó tháo gỡ, thiếp đã đánh giá quá cao bản thân. Tất cả những việc xảy ra ngày hôm nay đều do thiếp tự gây ra. Thiếp không trách người khác..." Mặc dù nàng nói với giọng điệu hết sức bình tĩnh, nhưng trong sự bình tĩnh đó còn có cả nỗi bi thương vô tận.

Nàng đột nhiên rất hoài niệm con người ngây thơ dũng cảm khi xưa của mình. Nàng khi ấy mặc dù ngốc nghếch, nhưng lại rất vui vẻ, nếu đây gọi là trưởng thành, nếu đây chính là cái giá của sự trưởng thành, thì nàng có thể... có thể không cần sự trưởng thành này không... Nàng nguyện sống ngốc nghếch như trước kia cả đời.

Giọng điệu điềm đạm của Tưởng Nhược Nam khiến trái tim hắn như bị dao đâm. Lúc khó khăn nhất một mình giữa sa mạc hoang vu, hắn còn chưa từng rơi một giọt nước mắt, nhưng lúc này, nước mắt lại không chịu sự khống chế, lã chã rơi.

Hắn chẳng nói được câu nào nữa, bởi vì mọi sự biện bạch, mọi lời xin lỗi đều hiển hiện ngay trước mắt rồi.

"Nhược Lan... Xin nàng... hãy cho ta chút thời gian... để ta làm rõ mọi chuyện..." Hắn cầm tay nàng, khóc giống như một đứa trẻ.

"Thiệu Khang, tại sao chàng còn chưa hiểu..." Mỗi từ Tưởng Nhược Nam nói ra, giống như tự cầm dao đâm vào tim mình.

"Chuyện xảy ra thế nào căn bản không còn quan trọng nữa rồi, mà chính vào lúc chàng quyết định cùng Thanh Đại cạn hết chén này đến chén khác, tất cả đã kết thúc. Cho dù chàng nhớ lại mọi chuyện, chàng cũng không thể phủ nhận được sự thật này. Nếu chàng không muốn, ai có thể ép chàng?"

Nàng nhìn hắn, mắt nàng mở rất to, sắc mặt trắng như tuyết, "Thiệu Khang, tốt xấu gì chúng ta cũng đã từng có những ngày rất vui vẻ. Chàng dừng lại đi, đừng ép thiếp phải nói ra những lời khó nghe, đừng khiến thiếp phải phủ nhận những ngày vui vẻ từng có, đừng ép thiếp phải căm hận chàng, cũng là căm hận chính mình."

Từng câu từng chữ, giống như máu được chích ra từ trái tim nàng.

Cận Thiệu Khang vẫn không ngừng khóc, nhưng lại từ từ buông tay.

Tưởng Nhược Nam đứng dậy, chầm chậm đi ra ngoài cửa.

Bên ngoài, sắc mặt Ánh Tuyết cũng trắng nhợt, Liên Kiều và Hoa Anh khóc muốn nhũn người ra, còn Thanh Đại lại đang quỳ một bên.

Thấy Tưởng Nhược Nam ra, Thanh Đại vội vàng dập đầu trước nàng mấy cái, khóc nói: "Phu nhân, là Thanh Đại đã cầu xin Hầu gia uống cùng mình vài chén, tất cả đều tại Thanh Đại, người đừng trách Hầu gia. Thanh Đại lập tức sẽ đi tới biệt viện, sau này không bao giờ quay lại nữa, phu nhân, người đừng bỏ đi, Hầu gia thật sự rất thương yêu người."

Tưởng Nhược Nam đi đến bên nàng ta, cúi đầu nhìn xuống, khẽ nói: "Đến tận bây giờ ta vẫn không hiểu, rốt cuộc ngươi là loại người nào, là loại phụ nữ đáng sợ, hay thật sự là người tử tế tốt bụng. Nhưng dù ngươi là loại nào, ta cũng rất khâm phục ngươi."

Thanh Đại ôm lấy một chân nàng, khẩn cầu: "Phu nhân, đừng bỏ đi."

Tưởng Nhược Nam lạnh lùng nói: "Còn tiếp tục thế này, ngươi không sợ ta ở lại thật sao?"

Thanh Đại sững người, nhẹ nhàng lỏng tay, Tưởng Nhược Nam lạnh lùng cười nhạt một tiếng, quay người rời đi.

Thanh Đại nhìn theo bóng nàng, cảm giác trong lòng thật khó tả. Những chuyện thế này nàng ta đã làm nhiều rồi, lần nào, đám chính thất kia chẳng đánh chẳng mắng nàng ta, chỉ hận không thể bẻ xương lột da nàng ta thôi. Đương nhiên họ làm vậy lại càng khiến những tên đàn ông ấy thương xót nàng ta hơn.

Nhưng đây là lần đầu tiên có chính thất lại tôn trọng nàng ta như vậy...

Thật là một người phụ nữ thú vị.

Tưởng Nhược Nam đi ra ngoài, đám a hoàn bồi giá của nàng tự động theo sau, Ánh Tuyết bàn bạc với Liên Kiều xong, ở lại thu dọn đồ đạc cho Tưởng Nhược Nam. Ánh Tuyết biết, lần này phu nhân sẽ không trở về nhanh như lần trước nữa, phải sắp xếp nhiều đồ hơn.

Vừa ra khỏi cửa lớn thì gặp Thái phu nhân được Liễu Nguyệt đỡ đang vội vàng đi đến. Do Liễu Hồng bẩm báo nên Thái phu nhân cũng đã biết mọi chuyện, giờ thấy bộ dạng này của Tưởng Nhược Nam, cho rằng nàng lại làm mình làm mẩy, dùng cách bỏ nhà ra đi để kìm kẹp Hầu gia, bà lập tức chỉ thẳng vào nàng mà quát: "Nhược Lan, làm gì có con gái nhà ai xuất giá rồi còn động tí là bỏ nhà ra đi như ngươi. Cũng vì ngươi nghĩ tới cuối cùng chúng ta cũng phải tới đón ngươi về phải không? Ngươi chẳng coi thể diện của Hầu gia ra gì như thế, ngươi dựa vào cái gì đòi hỏi Hầu gia? Ta chưa từng thấy con dâu nhà nào. Chỉ vì chồng qua đêm trong phòng thiếp thất một đêm mà lại bỏ nhà ra đi cả. Ta nói cho ngươi biết, biết nắm biết buông mới là người thông minh, nếu không, cũng đến lúc ngay cả Thái hậu cũng chẳng giúp được đâu."

Con trai bà đã vì nàng mà làm tới bước này rồi, nàng còn không biết đủ. Đàn ông uống rượu say rồi làm càn thì làm sao? Bà sớm đã biết, con trai bà dung túng cho nàng như thế thì sớm muộn cũng có chuyện. Sau này không thể để nàng tự do thoải mái, nếu không, chuyện này truyền ra ngoài sẽ bị người ta cười rụng cả răng.

Thái phu nhân tức tối: "Cho ngươi hay, hôm nay nếu ngươi dám bước khỏi đây một bước thì ngươi đừng hòng mà vênh vang quay về. Hôm nay ta sẽ vào cung, bẩm rõ với Thái hậu tất cả, để Thái hậu đứng ra làm chủ."

Tưởng Nhược Nam cười nhẹ nhàng: "Thái phu nhân, không cần làm phiền tới bà, bắt đầu từ hôm nay trở đi, ta không còn là con dâu của bà nữa. Thể diện của Cận gia nhà bà, thể diện của Cận Thiệu Khang thì liên quan gì tới ta? Chẳng có chút liên quan gì tới ta hết!"

Thái phu nhân thất kinh, khí thế giảm xuống phải tới tám phần. Bà chỉ vào nàng, như không tin vào tai mình: "Ngươi... ngươi nói gì? Không được nói linh tinh..."

Tưởng Nhược Nam cười cười, bỏ mặc Thái phu nhân, đi qua người bà, sau đó dừng bước, quay đầu, nhìn Thái phu nhân nói: "Thái phu nhân, đã bao giờ bà từng nghĩ, ta ngoài làm con dâu bà, thê tử của con trai bà, chủ mẫu của Cận gia ra, cũng là một con người không?"

Thái phu nhân ngẩn người, rõ ràng không hiểu lời nàng.

Tưởng Nhược Nam cười: "Ta hiểu rồi, bà không nhìn thấy chính mình, thì làm sao nhìn thấy ta được."

Tưởng Nhược Nam quay người đi, từng bước từng bước ra khỏi tầm mắt của Thái phu nhân.

Thái phu nhân nhìn theo bóng nàng, lẩm bẩm: "Nói vậy là ý gì, cô ta được gả vào Cận gia, ngoài thân phận là con dâu của Cận gia còn có thân phận gì nữa? Lẽ nào cô ta còn tưởng mình là tiểu thư của phủ tướng quân? Uy Vũ tướng quân đã chết bao nhiêu năm rồi..."

Nhưng ngay lập tức nhớ tới câu Tưởng Nhược Nam nói trước đó, mồ hôi lạnh lập tức túa ra, cô ta nói vậy là có ý gì?

*****

Thái phu nhân hỏi người bên cạnh: "Hầu gia đâu?"

"Trong viện tử."

Thái phu nhân bước vội vào Thu Đường viện.

Tưởng Nhược Nam ra khỏi cửa, bên ngoài, Liên Kiều đã chuẩn bị xong xe ngựa.

"Phu nhân, đến nông trang ư?

Tưởng Nhược Nam lắc đầu, nói với họ: "Không đến nông trang, các ngươi hãy đến nông trang đợi ta, ta làm xong việc sẽ đi tìm các ngươi."

Vốn tưởng Tưởng Nhược Nam định bảo họ đợi ở Hầu phủ, nhưng lại sợ Thái phu nhân làm khó họ trong lúc tức giận, vì vậy nên bảo họ đến nông trang trước.

Liên Kiều gật đầu, đưa mấy a hoàn kia sang ngồi một xe khác, đi về phía nông trang.

Tưởng Nhược Nam lên xe, phu xe hỏi: "Phu nhân, đi đâu ạ?"

"Vào cung." Tưởng Nhược Nam lạnh lùng buông hai tiếng.

Phu xe thúc cho ngựa chạy.

Tưởng Nhược Nam chỉnh lại quần áo, đầu tóc. Nàng ngồi thẳng, môi mím chặt, bao nhiêu sức lực đã tiêu tan trước đó lại từng chút từng chút quay về.

Nàng vén rèm, nhìn tường cung màu đỏ dần dần hiện ra trước mắt, ánh mắt nàng kiên nghị vô cùng.

Mặc dù nàng đã thua, nhưng hắn cũng đừng mong thành kẻ thắng.

Sắp tới giờ triều sớm, cửa cung đã mở.

Giờ trong lòng nàng như có lửa đốt, không thể đợi thêm được một phút giây nào nữa, trên tay nàng là tấm lệnh bài thông hành dùng để đi lại trong cung, nên nàng có thể thuận lợi đi được tới tận trước cung Càn Thanh.

Tưởng Nhược Nam không biết tối qua Cảnh Tuyên Đế nghỉ ở cung nào, nghĩ đi nghĩ lại thấy vẫn nên đến cung Càn Thanh.

Khi đến đó, trời còn chưa sáng, tường cung cao ngất, cung điện nguy nga vẫn chìm trong bóng tối, thần bí và nghiêm trang.

Tưởng Nhược Nam nhờ phu xe của mình chuyển lời tới thái giám đứng trước cửa, thái giám nhìn xe ngựa mà Tưởng Nhược Nam ngồi một cái, rồi vào trong cung. Không lâu sau, Hoàng công công tay cầm phất trần đi ra, đến trước xe ngựa, khom lưng, khẽ tiếng nói: "Phu nhân, mời đi theo ta."

Tưởng Nhược Nam xuống xe, theo Hoàng công công vào trong, Hoàng công công dẫn nàng tới bên ngoài điện rồi cáo lui.

Một lúc sau, Cảnh Tuyên Đế ăn mặc chỉnh tề, thân khoác long bào từ trong nội điện bước ra.

Tưởng Nhược Nam nghe tiếng, quay đầu nhìn hắn.

Cảnh Tuyên Đế chầm chậm đi đến bên nàng, hai mắt nhìn nàng chăm chăm, trong ánh mắt ấy không giấu được vẻ đắc ý.

Hắn vừa đi vừa nói bằng thứ giọng hết sức thong thả: "Nhược Lan, sớm thế này đã tới tìm ta, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Trương công công đã báo cáo kết quả cho hắn từ trước, nên hắn không bất ngờ vì nàng tới đây hôm nay. Hắn đi tới trước mặt nàng, cúi đầu xuống nhìn nàng, sau khi nhìn kĩ thần sắc nàng rồi, hắn bất giác sững lại.

Chỉ mấy tháng không gặp mà nàng đã gầy rộc đi, khuôn mặt hóp lại tiều tụy, sắc mặt trắng nhợt, ánh mắt mặc dù vẫn rất kiên định nhưng không che giấu được sự bi thương.

Cảnh Tuyên Đế thấy trái tim mình nhói đau, nhưng hễ nghĩ đến việc nàng vì Cận Thiệu Khang mà thành ra thế này, mọi sự đau đớn trong lòng đều hóa thành căm hận.

Nàng yêu hắn như thế sao, rời xa hắn đau đớn tới thế sao?

Lửa ghen bốc lên, một người chưa từng phải bận tâm đến tình cảm tâm tư của người khác như hắn thì càng chẳng cần phải quản cái miệng của mình.

Hắn nhướn mày, khóe miệng nhếch lên mỉm cười tàn nhẫn, "Nhược Lan, nhìn bộ dạng của nàng này, sao thế? Để ta đoán nhé, có phải cuối cùng Cận Thiệu Khang không chịu được nữa, đã trèo lên giường của nàng Việt nữ đa tình xinh đẹp kia rồi không?"

Hắn phá lên cười lớn đầy khoái trá.

Tưởng Nhược Nam đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, giang tay, cho hắn một cái tát như trời giáng.

Tiếng cười của Cảnh Tuyên Đế ngừng bặt, hắn cúi đầu, mở to mắt trừng trừng nhìn nàng, vẻ mặt như không dám tin, vừa kinh ngạc vừa tức giận quát: "Hỗn xược, Tưởng Nhược Lan, nàng dám..."

Lời còn chưa dứt, bàn tay vừa hạ xuống của Tưởng Nhược Nam lại giơ lên, "bốp" một tiếng, mặt Cảnh Tuyên Đế lệch hẳn sang một bên.

Má nóng rát vì đau, từ nhỏ tới lớn hắn đã tát không biết bao nhiêu người rồi, nhưng giờ mới biết, cảm giác bị người khác tát thì ra là như thế này.

Thân là đế vương, hắn chưa từng phải chịu nỗi nhục ấy, hắn bỗng nổi cơn điên, ngay giây phút này, hắn gần như có ý định giết người.

Hắn chầm chậm quay đầu lại tức giận nhìn Tưởng Nhược Nam, chỉ thấy sắc mặt nàng mỗi lúc một trắng hơn, đôi mắt đen mở to kiên định, sự phẫn nộ và căm hận trong đáy mắt ấy có cả nỗi đau đớn vô tận giống như ngọn lửa đang cháy bùng bùng, dường như có thể thiêu rụi tất cả.

Bộ dạng của nàng, giống như thanh kiếm sắc đâm thẳng vào trái tim hắn. Hắn thậm chí còn có thể cảm nhận rất rõ nỗi thống khổ ấy. Hắn ngẩn người nhìn nàng, bao nhiêu tức giận tiêu tan sạch, chỉ im lặng không nói.

Sau đó hắn thấy bàn tay nàng lại giơ lên, hắn có thể ngăn lại, có thể né tránh, thậm chí có thể gọi người vào, nhưng hắn chẳng làm gì cả, cứ đứng im hứng trọn cái tát của nàng.

Tiếng "bốp" vang lên rất kêu, Cảnh Tuyên Đế bị nàng đánh tới loạng choạng, có thể thấy nàng đã dồn hết sức vào cái tát này.

Bên má trái của hắn nóng rát vì đau.

Tưởng Nhược Nam căm hận nhìn hắn, ánh mắt như dao sắc, mặt nàng vì vậy cũng đỏ lựng lên, bàn tay phải vì dùng sức lực quá mạnh mà tới giờ vẫn không ngừng run.

Nàng chỉ vào hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu trong tay ta có một con dao, ta sẽ không do dự mà đâm nó vào ngực ngươi."

Cảnh Tuyên Đế cười nhạt, vì hành động này của hắn khiến vết thương bên má trái nhói đau, ánh mắt hắn như bị phủ một lớp sương mỏng.

"Tưởng Nhược Lan, nàng tức giận như vậy là vì đã thua ta, ngượng quá hóa giận à? Hay là vì ta đã giúp nàng nhìn rõ bản chất của người đàn ông ấy, nàng không chịu nổi kết quả này, nên mới tới tìm ta trút giận? Tưởng Nhược Lan, tại sao nàng lại khoan dung với hắn còn tàn nhẫn với ta như vậy?"

Hắn đột nhiên bước lên phía trước, túm chặt lấy hai cánh tay nàng, kéo nàng vào lòng mình. Hắn cúi đầu xuống, nhìn nàng, căm hận nói: "Ta có điểm nào không sánh được với hắn? Trước kia nàng nói, hắn có thể cho nàng thứ mà ta không cho được, hắn một lòng một dạ với nàng, nhưng giờ nàng xem, nàng còn chưa nhìn rõ hay sao? Hắn vốn không thể làm được, hắn vốn không xứng đáng với niềm tin của nàng, hắn không thể cho nàng, không ai có thể cho nàng."

Hắn hít một hơi thật sâu, ánh mắt đột nhiên dịu dàng lại: "Nhược Lan, hãy về bên ta, tình cảm ta cho dành cho nàng không ít hơn hắn đâu, thứ hắn có thể cho nàng ta cũng có thể cho. Thứ hắn không thể cho ta cũng có thể cho. Ta sẽ cho nàng một cuộc sống tôn quý vô cùng, ta nói được làm được, tuyệt đối không phải như hắn, nói một đằng làm một nẻo."

Tưởng Nhược Nam lấy hết sức để đẩy hắn ra, nàng chỉ vào hắn cười nhạt: "Hoàng đế lẽ nào đều giống ngươi, bỉ ổi vô sỉ thế này sao? Chuyện đến nước này, ngươi còn dám nói ra những lời như vậy?"

Đầu tiên là ba cái tát, rồi lại thêm những lời thoá mạ chửi rủa sỗ sàng, Cảnh Tuyên Đế cho dù có yêu nàng tới đâu cũng không thể chịu đựng nổi, sắc mặt hắn lập tức sầm xuống.

Hắn gầm lên: "Đủ rồi, nàng tưởng nàng có thể thích làm gì thì làm hay sao?"

Tưởng Nhược Nam cười mấy tiếng, giờ nàng còn sợ gì nữa? Nỗi đau khổ trong lòng đã biến thành ngọn lửa thiêu cháy nàng rồi, những thứ nàng toàn tâm toàn ý hi vọng mong chờ trước kia, thứ mà nàng đánh cược tất cả, nàng trân trọng, giờ đều không còn nữa. Và người gây ra mọi đau khổ này của nàng, lại đang dương dương đắc ý đứng trước mặt.

Nàng còn sợ gì, trước khi vào cung, nàng đã không còn quan tâm tới bất kỳ điều gì nữa, kể cả tính mạng mình.

"Hoàng thượng, ta nói sai sao? Ngươi nhìn lại ngươi đi, ngươi xấu xí như thế kia, ngoài tốt số, được đầu thai may mắn, ngồi lên vị trí cao nhất, nắm quyền tối thượng ra, ngươi còn có thứ gì khác? Cởi bỏ bộ long bào, ngươi cũng chỉ là một tên tiểu nhân."

Cảnh Tuyên Đế gầm lên: "Câm miệng."

Tưởng Nhược Nam trợn mắt, phớt lờ hắn, vẫn tiếp tục nói rất rành rọt, dường như lúc này đây, cho dù trời có sập xuống, cũng chẳng ngăn nổi nàng:

"Đừng có nói với ta là ngươi thích ta nữa, hễ mở miệng là nói yêu nói thích, nhưng chẳng qua đấy chỉ là cái vỏ bọc cho hành vi vô sỉ, là vỏ bọc ngụy trang cho sự ích kỷ, bá đạo, ngang ngược của ngươi mà thôi. Ngươi có biết thế nào là yêu không? Chỉ cần ngươi hiểu một chút thôi, ngươi nên biết ta đã phải bỏ ra nhiều nỗ lực thế nào để có được những tháng ngày vui vẻ trước kia. Ta trân trọng điều đó biết bao, nhưng ngươi lại vì bản thân mình, vì cái tình yêu nực cười của mình, mà hủy hoại nó không chút thương tiếc. Ngươi vừa nói yêu ta, vừa cầm kiếm đâm vào ngực ta, ngươi không nhìn thấy ta rất đau sao? Ngươi không nhìn thấy ta đang chảy máu sao? Ta đã từng cầu xin ngươi, xin ngươi dừng lại, nhưng ngươi vẫn đâm thẳng cây kiếm vào ngực ta không hề chớp mắt, cho đến khi ta chảy tới giọt máu cuối cùng."

Tưởng Nhược Nam lao tới trước mặt hắn, túm lấy cổ áo hắn: "Ngươi nhìn ta đi, nhìn ta đi, bộ dạng của ta bây giờ là kết quả tình yêu của ngươi đó, nhìn ta bây giờ xem, ngươi đã thỏa mãn chưa? Ngươi khiến ta tổn thương thì ngươi vui lắm phải không? Ta cần thứ tình yêu như thế làm gì? Ngươi hãy lấy về đi, ngươi hãy lấy hết về đi. Ngươi có tư cách gì mà mang thứ tình yêu buồn nôn đó của ngươi tới để làm tổn thương ta. Ta hận ngươi, ta hận ngươi."

Nàng ra sức đấm vào ngực hắn, mấy câu cuối cùng, nàng gần như hét lên.

Cảnh Tuyên Đế sắc mặt trắng nhợt, trái tim quặn thắt vì đau đớn. Hắn giữ chặt hai vai, trừng mắt nhìn nàng, mắt đỏ ngầu, giống như dã thú sắp phát điên.

"Tưởng Nhược Lan, người phản bội nàng là Cận Thiệu Khang. Cho dù ta có muốn làm gì thì cũng không thể dắt tay Cận Thiệu Khang đưa lên giường của Việt nữ kia. Tại sao nàng lại đổ hết trách nhiệm lên đầu ta?"

"Không sai. Cận Thiệu Khang phản bội ta, nhưng đấy là lựa chọn của ta, ta chấp nhận. Nhưng Hoàng thượng, ta có gây sự gì với ngươi không? Ta có lựa chọn ngươi không? Ngươi dựa vào cái gì mà dùng quyền hành trong tay mình để đối xử với ta bỉ ổi vô sỉ như vậy, ngươi thật vô liêm sỉ."

"Đủ rồi." Cảnh Tuyên Đế lúc tức giận đẩy mạnh hai vai nàng một cái, khiến nàng ngã xuống đất, đôi mắt hắn vằn lên, chỉ vào nàng mà thét: "Nàng còn dám nói thêm một từ nữa, ta sẽ giết nàng." Hắn ôm ngực, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

Tưởng Nhược Nam chẳng hề sợ hãi, "Dùng quyền lực trong tay vốn chẳng phải sở trường của ngươi sao? Ta chẳng thấy kỳ lạ chút nào, điều ta thật sự thấy lạ là, nếu ngày nào đó ngươi không còn quyền lực nữa, thì ngươi sẽ sống ra sao?"

Cảnh Tuyên Đế bước lên trước hai bước, đột nhiên dừng chân, rồi há miệng phun ra một búng máu, sau đó chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.

Chuyện xảy ra rất đột ngột, Tưởng Nhược Nam ngậm miệng, ngẩn người nhìn hắn, chỉ thấy ôm ngực rồi liên tục thổ huyết, mặt trắng như tờ giấy, trán lấm tấm mồ hôi.

Tưởng Nhược Nam dần bình tĩnh trở lại, nàng thấy hắn ôm ngực thì nghĩ đến một khả năng: "Là vết thương lần trước cứu ta sao?"

Cảnh Tuyên Đế lau máu trên khóe miệng, quay đầu nhìn nàng một cái, yếu ớt nói: "Chẳng phải nàng hận tới mức mong ta chết sao, còn hỏi nhiều như thế làm gì?"

Máu trong người sục sôi, đầu đau mắt hoa, toàn thân rã rời, hắn cố đứng dậy mấy lần nhưng không thể.

Tưởng Nhược Nam mặc dù hận hắn thấu xương, mặc dù miệng nói rằng chỉ muốn giết hắn, nhưng lại không muốn hắn chết trước mặt mình. Huống hồ, vết thương này là vì cứu nàng mà có.

Nàng mặt vô cảm nói: "Ta sẽ đi gọi thái y."

"Đợi đã, gọi Hoàng Quý vào trước."

Tưởng Nhược Nam làm theo lời hắn, Hoàng Quý bước vào, thấy tình hình bên trong, kinh hãi lao tới, đỡ hắn lên ghế rồng.

Cảnh Tuyên Đế dặn Hoàng Quý: "Đi gọi Lưu viện sử tới đây, đừng kinh động nhiều người, hôm nay miễn triều, đừng nói gì hết."

"Vâng." Hoàng Quý nhìn má trái sưng phồng của Cảnh Tuyên Đế với ánh mắt hồ nghi, Cảnh Tuyên Đế nhìn hắn lạnh lùng lên tiếng: "Không được nói linh tinh."

"Vâng." Hoàng Quý quay người đi ra mời thái y, trước khi đi còn nhìn Tưởng Nhược Nam một cái.

Cảnh Tuyên Đế dựa trên ghế, nhìn Tưởng Nhược Nam đứng cách đó không xa.

"Nhược Lan, chưa bao giờ ta muốn làm hại nàng, ta chỉ muốn giữ nàng ở bên mình... Nàng hãy đến bên ta, sau này ta sẽ đối với nàng thật tốt, những thống khổ mà nàng phải chịu trước kia ta sẽ bù đắp cho nàng hết..."

Cảnh Tuyên Đế nằm trên long sàng trong nội điện, Lưu thái y đang đứng bên bắt mạch cho hắn, Hoàng Quý đứng ở bên còn lại, Tưởng Nhược Nam thì đứng khá xa.

Do được Cảnh Tuyên Đế dặn trước nên Hoàng Quý không làm kinh động tới bất kỳ ai, nhưng việc Hoàng thượng không dự buổi chầu sớm đã lan nhanh tới hậu cung. Hoàng hậu và đám phi tần đều lo lắng, không biết có phải sức khỏe Hoàng đế lại có vấn đề hay không. Thế là họ lần lượt kéo tới để thăm hắn, nhưng bị Hoàng Quý dùng khẩu dụ của Hoàng thượng ngăn lại hết. Hoàng Quý đương nhiên hiểu tâm tư của Cảnh Tuyên Đế, vết thương trên người hắn chẳng có gì phải giấu, nhưng vết ngón tay trên mặt thì sao có thể để người khác nhìn thấy đây?

Vết tay này vừa nhìn đã biết là do Hầu phu nhân gây ra. Hầu phu nhân đã đánh Hoàng thượng, Hoàng thượng không những không giận, mà còn hao tâm tổn trí nghĩ cách giấu giúp Hầu phu nhân, như thế đủ để biết vị trí của Hầu phu nhân trong lòng Hoàng thượng là không thể cân đo.

Lưu viện sử chỉ chăm chú bắt mạch cho Hoàng thượng, hoàn toàn không nhìn đến Tưởng Nhược Nam đứng bên, cũng không thấy vết ngón tay trên mặt người. Một lúc sau, Viện sử khẽ nói: "Tâm mạch của Hoàng thượng bị tổn thương, nhất định phải giữ cho trái tim bình ổn, mọi tâm trạng kích động đều không có lợi cho vết thương của người. Mong Hoàng thượng hãy giữ gìn long thể vì giang sơn xã tắc."

Cảnh Tuyên Đế cười điềm đạm: "Cái tật thích nói quá lên về bệnh tình của Viện sử đại nhân mãi vẫn không sửa được."

Lưu viện sử vội vàng cúi đầu: "Thần lo lắng."

Cảnh Tuyên Đế cười đáp: "Được rồi, ngươi cũng đừng lo lắng nữa, lui ra ngoài kê đơn thuốc đi."

"Vâng."

Lưu viện sử dập đầu cáo lui, Hoàng Quý theo sau, Tưởng Nhược Nam ngẫm nghĩ, cũng đi ra theo, rồi khẽ gọi Hoàng công công.

"Hoàng công công, vết thương này của Hoàng thượng có phải là lần ở bãi săn không? Lâu như thế rồi vẫn chưa khỏi sao?"

Hoàng Quý biết sự quan trọng của Tưởng Nhược Nam trong lòng Hoàng đế nên không dám giấu nàng, kể lại mọi chuyện cho nàng nghe.

"Tối Mười hai tháng Tám đã uống rượu say? Mười hai tháng Tám?" Mắt Tưởng Nhược Nam sáng lên, Mười hai tháng Tám chẳng phải ngày nàng và Cận Thiệu Khang động phòng sao?

Hoàng Quý thở dài, "Đúng thế, Hoàng thượng uống rượu, hình như tâm trạng rất không vui, tối hôm đó đã thổ huyết, ngất đi. Sau này mặc dù đã khỏe nhưng để lại di chứng, mỗi lần mưa gió, ngực đều đau đớn khôn cùng, mấy lần đau tới mức Viện sử đại nhân phải châm cứu để giảm đau."

Hoàng Quý nói xong, lắc lắc đầu, đi theo Lưu viện sử ra ngoài điện đợi. Tưởng Nhược Nam đứng bên ngoài nội điện ngẩn người một lúc, sau đó quay vào trong.

Crypto.com Exchange

Chương (1-94)