Truyện:Thế Gia Danh Môn - Chương 64

Thế Gia Danh Môn
Trọn bộ 94 chương
Chương 64
0.00
(0 votes)


Chương (1-94)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Sáng sớm hôm sau, từ trên xuống dưới Hầu phủ đều chuẩn bị để tới chùa Vân Khai dâng hương lễ Phật.

Thái phu nhân, Cận Thiệu Khang, Tưởng Nhược Nam, Cận Yên Nhiên, Thanh Đại, và người bên phòng của Triệu di thái thái cùng hai vị tiểu thư họ Cận. Phu quân Cận Yên Hồng vì không thể vắng mặt ở huyện nha quá lâu nên đã rời Hầu phủ từ năm hôm trước. Còn phu quân của Cận Yên Vân là quan ở kinh thành nên đã nghỉ phép, cùng cả nhà Cận Thiệu Khang đi dâng hương.

Vu Thu Nguyệt bởi chuyện ngày hôm qua, bị Cận Thiệu Khang cấm túc, nên cuộc xuất hành hôm nay không được tham dự. Vì vậy, cô ta căm hận trong lòng, không muốn cầu xin Bồ Tát phù hộ. Hiện giờ cô ta đang sùng bái một vị tôn thần khác, cho dù có đến Vân Khai tự cũng sẽ không thành tâm thành ý. Chỉ là có dịp được đi ra ngoài cùng với Hầu gia, có lẽ cô ta sẽ tìm được cơ hội để ở riêng với hắn, ngâm thơ làm đối, nhớ lại quá khứ trước đây, biết đâu lại níu kéo được trái tim hắn quay về. Nhưng tất cả đều bị tiện nhân kia phá hỏng.

Nhớ tới chuyện ấy, Vu Thu Nguyệt hận tới mức chỉ muốn lột da Thanh Đại.

Cả đoàn người, năm chiếc xe phủ lụa đỏ, đi bên cạnh là rất nhiều a hoàn, ma ma theo hầu, rầm rập tiến về phía Vân Khai tự ở ngoại thành. Dọc đường thu hút sự chú ý của người dân, mọi người thấy dấu hiệu trên xe ngựa liền biết đấy là người của Hầu gia, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Tưởng Nhược Nam, Thanh Đại và Cận Yên Nhiên cùng ngồi với Thái phu nhân trong một chiếc xe ngựa. Cận Thiệu Khang và Cận Thiệu Đường cùng phu quân của Cận Yên Vân ngồi cùng một xe. Triệu di thái thái, Vương thị và hai vị tiểu thư họ Cận ngồi trên một chiếc xe khác. Vài ma ma có tuổi, có tí chức sắc trong Hầu gia cùng các a hoàn mang theo con nhỏ, lần lượt chia nhau ra ngồi ở hai chiếc xe còn lại.

Dọc đường, hình như Thanh Đại rất vui, ngồi bên cạnh Thái phu nhân nói những câu khiến bà vui lòng, Cận Yên Nhiên cũng ríu ra ríu rít không ngừng. Còn Tưởng Nhược Nam ngồi bên cạnh chỉ thỉnh thoảng thêm một hai câu, thời gian còn lại nàng thỉnh thoảng lại chú ý quan sát Thanh Đại.

Thanh Đại lại làm như không hay biết gì, thường xuyên quay đầu hào hứng gọi nàng, chỉ trỏ cho nàng xem cái này cái kia, bộ dạng kích động như đứa trẻ con đã lâu không được ra ngoài chơi.

Xe ngựa đi gần một tiếng đồng hồ, xương cốt Tưởng Nhược Nam ê ẩm, cuối cùng cũng đến Vân Khai tự.

Vân Khai tự là một miếu cổ linh thiêng gần kinh thành, thường xuyên khói hương nghi ngút. Diện tích rộng lớn, trang nghiêm trật tự.

Khi xe ngựa đến Vân Khai tự, trụ trì đã sớm ra đón, đưa cả đoàn khách quý vào căn phòng được chuẩn bị sẵn từ trước để nghỉ ngơi. Buổi trưa, chùa còn dâng cơm chay thượng hạng; tới buổi chiều, lại dọn dẹp thu xếp Phật đường để khi những quý nhân này đến dâng hương không bị người ngoài quấy rầy.

Trước kia Tưởng Nhược Nam vốn không tin vào mấy chuyện thần phật này, nàng là người theo chủ nghĩa duy vật điển hình, nhưng sau lần xuyên không, có những việc nàng không sao lý giải nổi. Vì vậy, lần lên chùa dâng hương lễ Phật này, nàng vô cùng thành tâm.

Đầu tiên, Thái phu nhân bước lên phía trước quỳ xuống, Tưởng Nhược Nam quỳ bên cạnh bà nghe bà lẩm nhẩm cầu khấn rất trơn tru: "Cầu Bồ Tát phù hộ cho Hầu gia vạn sự thuận lợi nơi quan trường, gia đình bình an; phù hộ cho phu thê Yên Nhiên tương kính thuận hòa, ân ái khăng khít; phù hộ cho con dâu sớm sinh đích tử cho Hầu gia; phù hộ thiếp thất Vu thị được mẹ tròn con vuông." Tưởng Nhược Nam bất giác thở dài trong lòng, Thái phu nhân quả thật có rất nhiều việc phải lo lắng phiền muộn.

Đến lượt Tưởng Nhược Nam, nàng cung kính quỳ trên chiếc nệm, khấn: "Phật tổ trên cao, xin hãy phù hộ cho Thái hậu và Thái phu nhân luôn được khỏe mạnh, phù hộ cho Hoàng thượng có thể từ bỏ được những suy nghĩ cố chấp của mình, phù hộ cho những người quan tâm yêu thương con được bình an. Phù hộ cho con có thể cùng phu quân sống tới đầu bạc răng long." Nàng khấn thầm trong lòng, sau đó cung kính dập đầu ba lần.

Sau đó đến lượt Triệu di thái thái và Vương thị, họ đều khấn thầm, nhưng trong lòng họ cầu xin điều gì thì không cần đoán cũng biết.

Tiếp theo đến lượt Thanh Đại, nàng ta quỳ trên nệm, hai tay chắp lại, thần sắc trang trọng, nhìn nàng ta lúc này có vẻ đẹp của sự yên tĩnh.

Khóe miệng nàng ta khẽ cử động, lẩm nhẩm đọc, nhưng tiếng nàng ta quá nhỏ, người bên cạnh không thể nghe được. Chỉ riêng Cận Thiệu Khang là người luyện võ từ nhỏ nên tai mắt thính hơn người bình thường. Những lời cầu nguyện của Thanh Đại, phần lớn hắn đều nghe thấy.

"Cầu xin Bồ Tát hãy phù hộ cho Thái phu nhân, phu nhân, Hầu gia được khỏe mạnh; phù hộ cho cha mẹ nơi Việt quốc xa xôi được vạn sự như ý; phù hộ cho Hầu gia, phu nhân cả đời ân ái, phù hộ cho Vu tỷ tỷ mẹ tròn con vuông, phù hộ... phù hộ Hầu gia chịu liếc mắt nhìn con một cái..." Nói xong bèn dập đầu ba lần.

Cận Thiệu Khang liếc mắt nhìn nàng ta, cúi đầu xuống.

Tất cả mọi người đều cầu xin Phật tổ phù hộ xong lần lượt ra khỏi Phật đường.

Đã là buổi chiều, giờ này nếu quay về thì quá gấp gáp, sợ sức khỏe của Thái phu nhân không chịu được nên họ quyết định nghỉ lại Vân Khai tự một đêm, đợi tinh thần sảng khoái, sáng sớm hôm sau sẽ khởi hành.

Mọi người đều đồng ý, chỉ mình Cận Thiệu Đường là lải nhải vài câu trên đường về phòng, chê tự viện chán ngắt, lại chê cơm canh trong tự viện khó ăn. Cuối cùng kết luận, "Thắp hương dâng lộc bao nhiêu như vậy mà lại dùng những thứ ấy để đón tiếp chúng ta, đám hòa thượng này cũng quá tham lam rồi."

Sắc mặt Thái phu nhân lập tức tỏ vẻ không vui.

Triệu di thái thái vội vàng đẩy hắn một cái, khẽ giọng trách: "Ăn một hai bữa cũng không gầy được đâu."

Cận Thiệu Đường vẫn lẩm bẩm, nhưng không dám nói thành tiếng nữa.

Tưởng Nhược Nam đứng bên nhìn vậy thì chỉ lắc đầu. Không chịu được khổ, không chịu được mệt, học hành thì chẳng đâu vào đâu, ham mê nữ sắc. Một kiểu con ông cháu cha điển hình, nhưng vừa sinh ra đã chẳng có địa vị gì, thật đúng là bi kịch...

Ngược lại, tướng công của Cận Yên Vân luôn theo sát bên Cận Thiệu Khang, thì thầm nói gì đó, bộ dạng cung kính nhưng không khúm núm, không khiến người ta thấy phản cảm. Nhìn vẻ mặt Cận Thiệu Khang thì hình như có ấn tượng rất tốt về người em rể này.

Thanh Đại và Cận Yên Hồng lại đi sau cùng, Thanh Đại còn bế con giúp Cận Yên Hồng.

Cận Yên Nhiên nhìn nhìn Thanh Đại chịu thương chịu khó, hạ giọng thì thầm với Tưởng Nhược Nam: "Thanh di nương này tính cách cũng khá tốt, hai đứa trẻ đó rất nghịch, thế mà tỷ ấy lại trông được."

Tưởng Nhược Nam quay đầu lại nhìn hai đứa trẻ đang rất vui vẻ đi cùng Thanh Đại, trong lòng thầm nghĩ, bình thường sao nàng không có cảm giác nàng ta thích trẻ con, lúc này đột nhiên lại nhiệt tình như thế.

Nhưng rồi ngay sau đó nàng lại khinh miệt suy nghĩ ấy của bản thân. Tưởng Nhược Nam à Tưởng Nhược Nam, có phải ngươi không thể chịu được khi thấy người ta đẹp người lại đẹp nết không? Tiểu thiếp hễ có dung mạo xinh đẹp thì tâm địa phải hẹp hòi độc ác, có đúng không? Tưởng Nhược Nam bĩu bĩu môi.

Đưa Thái phu nhân về phòng rồi, Cận Thiệu Khang nói với Tưởng Nhược Nam: "Ta đưa nàng ra sau núi đi dạo. Ta đã hỏi chú tiểu rồi, chú tiểu nói sau núi có rừng phong, cảnh sắc rất đẹp."

Tưởng Nhược Nam vừa nghe đã thấy hứng thú. Quay lại nhìn Thanh Đại đang đứng bên cạnh, vẻ mặt chờ đợi, rõ ràng là đã nghe thấy họ nói chuyện với nhau. Đôi mắt ấy giống như đôi mắt của con nai nhỏ, dường như cầu xin: "Đưa muội theo đi, đưa muội theo nhé?"

Theo lý mà nói, tối qua nghe nàng ta tố cáo Vu Thu Nguyệt, lại khen ngợi mình hết lời như thế, đổi lại là chủ mẫu khác có lẽ đã đưa nàng thiếp thất này cùng đi.

Nhưng, Tưởng Nhược Nam chẳng rộng lượng được như thế, cho dù nàng ta có tâng bốc nàng lên tận trời xanh thì nàng vẫn sẽ không thích nàng ta. Tưởng Nhược Nam kéo Cận Thiệu Khang đi, không để hắn nhìn về phía Thanh Đại: "Giờ đi luôn nhé? Nghe chàng nói vậy, thiếp chỉ hận không thể bay ngay đến đó."

Cận Thiệu Khang thấy đôi mắt lấp lánh đầy hứng thú của nàng, trong lòng rất vui, bèn đưa nàng ra sau núi đi dạo.

Hai người đi khoảng một khắc thì đến phía sau núi. Nơi này chỗ nào cũng là cây phong, mùa này lá phong đang chuyển sang sắc đỏ, từ xa nhìn lại giống như một bó đuốc đang cháy rừng rực, khiến cảnh thu tiêu điều cũng thêm phần sống động.

Cận Thiệu Khang kéo tay Tưởng Nhược Nam đi dạo trong rừng phong, trời cao mây thoáng cảnh sắc tuyệt đẹp, quay đầu sang bên cạnh lại bắt gặp nụ cười kiều diễm của người mình yêu thương, lòng hắn bỗng thấy thư thái thoải mái lạ thường, vô cùng thỏa mãn.

"Nhược Lan, sau này mỗi tháng chúng ta đều ra ngoài đi chơi nhé? Trước kia lúc nào ta cũng lo lắng việc ở phủ nha, đã lơ là không quan tâm tới nàng, khiến nàng hàng ngày bận rộn với những việc lặt vặt trong phủ, lòng ta cảm thấy hổ thẹn."

Tưởng Nhược Nam cười hắn: "Đang yên đang lành, sao đột nhiên chàng lại trở nên như thế? Nhưng, sau này nếu chàng có thể thường xuyên cùng thiếp đi nơi này nơi kia, thiếp đương nhiên sẽ rất vui."

Cận Thiệu Khang nắm chặt tay nàng, "Giờ chúng ta chỉ có hai người, không bao lâu nữa sẽ là ba người rồi."

"Ba người?" Nụ cười trên môi Tưởng Nhược Nam biến mất.

Cận Thiệu Khang dùng ngón tay mơn trớn má nàng, cười: "Nàng cũng phải thêm cho ta một tiểu Thiệu Khang hoặc tiểu Nhược Lan gì đấy, khi đó chẳng phải là ba người sao? Hoặc có thể chẳng bao lâu nữa sẽ là bốn người, năm người, sáu người..."

Tưởng Nhược Nam thấy yên lòng hơn, lại mỉm cười: "Chàng tưởng thiếp là heo nái hay sao?"

Cận Thiệu Khang nghiêm túc đáp: "Nàng làm sao mà giỏi như heo nái được. Heo nái mỗi lần mang thai là hơn mười đứa con đấy."

Tưởng Nhược Nam tức giận giậm chân, "Dám mắng thiếp, xem thiếp xử lý chàng thế nào." Dứt lời giơ tay đánh.

"Là nàng tự nói, sao lại trách ta?" Cận Thiệu Khang vừa cười vừa chạy, không quên thỉnh thoảng quay đầu lại trêu nàng, khiến nàng tức giận đuổi theo hắn đòi tính sổ. Sau cùng Cận Thiệu Khang đột nhiên dừng bước, Tưởng Nhược Nam theo quán tính nhào vào lòng hắn. Cận Thiệu Khang ôm chặt nàng, nhìn hai gò má đỏ hây hây kia mà chỉ muốn siết lấy nàng mà hôn ngấu nghiến một phen.

"Thiệu Khang, ở chỗ này không chừng lại có người đấy..." Tưởng Nhược Nam giương đôi mắt long lanh nhìn hắn, khẽ nhắc nhở.

"Ta biết, nàng tưởng ta định làm gì?" Cận Thiệu Khang cong môi lên, cười xấu xa.

Tưởng Nhược Nam vừa xấu hổ vừa tức giận đấm hắn một cái: "Xấu xa, lúc nào cũng chỉ bắt nạt người ta."

"Đời này kiếp này, ta chỉ bắt nạt một mình nàng thôi." Nói rồi nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi nàng, sau đó mới chịu buông nàng ra.

Tưởng Nhược Nam nhìn nụ cười của hắn, môi miệng nóng ran, ngọt ngào lan tỏa vào tận tim.

Cho tới gần giờ cơm tối hai người mới quay về.

Khi về, gặp Cận Yên Nhiên, nàng ta chặn họ lại hỏi: "Cả buổi chiều hai người đi đâu thế?"

Tưởng Nhược Nam cười đáp: "Bọn ta ra sau núi ngắm cảnh, ở đó có một rừng phong, cảnh sắc rất tuyệt."

Cận Yên Nhiên cũng cười: "Muội với hai vị tỷ tỷ vốn cũng định ra sau núi ngắm cảnh, nhưng Thanh di nương lại kéo bọn muội lại nói sau núi chẳng có gì đáng nhìn đâu, lại đưa bọn muội tới tiền viện ngắm cây cảnh, giữ bọn muội ở tiền viện cả buổi chiều. Giờ thì muội hiểu rồi, thì ra tỷ ấy không muốn bọn muội tới đó làm phiền hai người. Thật là một người tử tế."

Tưởng Nhược Nam quay đầu lại nhìn Cận Thiệu Khang một cái, bao nhiêu hứng thú bỗng nhiên tiêu tan mất một nửa.

Lúc ăn cơm tối, mọi người tụ tập, tự viện còn đặc biệt chuẩn bị phòng ăn cho họ.

Hai mươi mấy món ăn chay, khi ăn mùi vị thanh đạm rất lạ miệng, rất ngon. Mới bắt đầu, Thanh Đại luôn đứng bên cạnh Tưởng Nhược Nam để hầu nàng dùng cơm, giống như Triệu di thái thái luôn đứng bên Thái phu nhân vậy.

Thái phu nhân mở lời: "Chẳng mấy khi ra ngoài, không cần phải giữ lễ nghi này nữa. Hai người ngồi xuống ăn đi, lấy lại tinh thần để sáng sớm mai còn kịp lên đường." Thanh Đại lần lữa mãi, cuối cùng cũng chịu ngồi xuống vị trí cuối cùng, chỉ cúi đầu ăn những món trước mặt, không dám ngẩng lên nữa.

Cận Yên Vân nhìn một lúc, bèn cười nói với Tưởng Nhược Nam: "Phu nhân, muội thật ngưỡng mộ phu nhân, cái gì phu nhân cũng có cả. Thái phu nhân thương người, phu quân thì yêu người, ngay cả đến thiếp thất cũng cung kính với người như thế, hôm nào muội phải tới thỉnh giáo phu nhân mới được."

Tưởng Nhược Nam cũng cười đáp: "Sao, muội định theo học ta, khi quay về nạp thêm mấy thiếp thất cho phu quân muội ư?"

Hàn Dật ngồi bên cạnh hai mắt lập tức phát sáng.

Nụ cười trên môi Cận Yên Vân cứng lại, không dám nói thêm lời nào nữa. Thái phu nhân cười: "Yên Vân, nay cũng có thể coi là tìm được người trị con rồi."

Mọi người cùng ồ lên cười vui vẻ, rồi tiếp tục ăn cơm.

Ăn cơm xong, Tưởng Nhược Nam thấy mệt, quay về phòng. Tự viện là nơi linh thiêng nên đương nhiên nam nữ ở riêng. Mà phòng trong tự viện lại không nhiều, nên đều bố trí mấy người chung một phòng.

Thái phu nhân ở cùng Triệu di thái thái, Tưởng Nhược Nam và Cận Yên Nhiên. Vương thị, Thanh Đại ở cùng hai vị tiểu thư; Cận Thiệu Khang, Hàn Dật và Cận Thiệu Đường.

Tưởng Nhược Nam và Cận Yên Nhiên đều mệt, nói chuyện một lúc rồi đi ngủ.

Cận Thiệu Khang không quen ngủ sớm nên nói với Hàn Dật một tiếng rồi ra khỏi phòng. Hàn Dật vốn định đi theo, nhân cơ hội này tăng thêm sự thân thiết trong tình cảm, nhưng lại bị Cận Thiệu Đường giữ lại, nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Hàn Dật đành nể mặt ông anh vợ, ngồi lại mà lòng đầy ấm ức.

Cận Thiệu Khang ra khỏi phòng, đi theo hành lang về phía trước, vốn định gọi Tưởng Nhược Nam ra đứng với mình một lúc, nhưng khi ngang qua phòng nàng thấy đèn nến đã tắt, biết nàng đã đi ngủ bèn quay người, tiếp tục đi về phía trước.

Đột nhiên nhớ ra lúc chiều Cận Yên Nhiên có nhắc tới những chậu cây cảnh ở tiền viện, tối nay trăng rất đẹp, dù sao cũng chẳng có việc gì làm, thế là hắn quyết định ra đó ngó xem sao.

Đi qua đại điện, rẽ mấy lần là đã tới tiền viện. Diện tích nơi tiền viện không lớn lắm, có hai cái cây to với vỏ cây xù xì cùng vô số giả thạch, một vài chậu cảnh được uốn với hình dạng quái thú hoặc đặt dưới đất, hoặc đặt trên giả thạch để khách tới dâng hương ngắm chơi.

Cận Thiệu Khang bước tới, đang định mượn ánh trăng ngắm nghía chậu cây cảnh tùng bách cao bằng nửa người phía trước. Đột nhiên đằng sau hòn giả thạch thấp thoáng bóng người yêu kiều.

"Là ai? Mờ ám đứng đó làm gì?" Cận Thiệu Khang nghiêm giọng quát.

Thân hình đó khẽ run lên, giống như bị dọa giật mình, rồi sau đó quay lại, thì ra là Thanh Đại.

"Hầu gia..." Bộ dạng nàng ta sợ hãi, giọng nói cũng run run.

Cận Thiệu Khang nhìn rõ là ai, bèn chau mày: "Muộn thế này rồi, nàng không đi nghỉ còn ở đây làm gì?"

Thanh Đại chầm chậm đi về phía hắn, dừng lại cách hắn tầm ba thước, hành lễ, sau đó cúi đầu đáp: "Buổi chiều khi thiếp thân tới đây chơi đã đánh mất một cây trâm, nghĩ có thể là rơi ở đây nên mới tới tìm."

Cận Thiệu Khang cúi đầu nhìn nàng ta: "Giờ muộn thế này, sao có thể tìm thấy? Sáng sớm mai đến tìm đi."

"Nhưng sáng sớm mai mọi người phải dậy thu dọn để khởi hành, thiếp sợ khi ấy không có thời gian tới tìm..."

"Chẳng qua chỉ là một cây trâm thôi, về nói với phu nhân cho nàng cây khác."

"Cây trâm đó là của Thái phu nhân tặng thiếp thân..." Giọng Thanh Đại lộ vẻ luyến tiếc.

Cận Thiệu Khang không muốn đứng lâu cùng nàng ta, sợ Tưởng Nhược Nam biết sẽ không vui, bèn nói: "Vậy nàng từ từ tìm." Nói xong quay người, chuẩn bị tới chỗ khác giết thời gian.

Nhưng Thanh Đại đột nhiên gọi giật hắn từ phía sau: "Hầu gia..."

"Chuyện gì?" Cận Thiệu Khang chau mày, không quay đầu lại.

*****

Thanh Đại bước lên hai bước nữa, cúi đầu nói: "Thiếp biết mình đã khiến Hầu gia mất hứng. Hầu gia ở lại đi, thiếp sẽ lui về." Giọng nói lộ rõ vẻ thất vọng.

Cận Thiệu Khang bất ngờ quay đầu lại, "Chẳng phải nàng nói muốn tìm trâm sao?"

Thanh Đại ngẩng đầu, đôi mắt đẹp lướt qua khuôn mặt hắn, giống như ẩn chứa ngàn vạn lời muốn nói: "Thiếp đợi Hầu gia đi rồi sẽ tới tìm sau." Nói xong lại cúi đầu xuống.

Nàng ta nói như thế, khiến Cận Thiệu Khang lại có chút ngại ngùng. Từ sau khi vào phủ, Thanh Đại luôn hành xử thận trọng rón rén, ăn mặc trang điểm đơn giản nhẹ nhàng, thị phi phân minh, chưa từng làm việc gì quá bổn phận, cách đối nhân xử thế, chỗ nào cũng thể hiện được sự dịu dàng lương thiện.

Một người con gái như vậy, cho dù trở thành thiếp thất của nhà nào thì cũng đều sẽ có được sự sủng ái nhất định. Nhưng vào Cận gia, điều đó có nghĩa cả đời này nàng ta phải xác định mình là một cái bóng. Thực ra nàng ta cũng là một người con gái đáng thương, bản thân hắn mặc dù không thể đáp lại tình cảm của nàng ta nhưng cũng không cần phải đối xử quá lạnh lùng.

Đối với Thanh Đại, vì Tưởng Nhược Nam biết Hoàng đế ban cho Cận Thiệu Khang với ý định chẳng tốt đẹp gì, lại có cái cược hạn nửa năm, hơn nữa thân phận của nàng ta là thiếp thất, vì vậy mới luôn thấp thỏm bất an, thận trọng đề phòng. Nhưng Cận Thiệu Khang không như thế, mặc dù hắn không thích nàng ta, nhưng vì nàng ta là do Hoàng thượng ngự ban, hắn cũng chẳng hay biết tâm tư của Hoàng đế cùng việc Hoàng đế đánh cược với Tưởng Nhược Nam, vì vậy hắn luôn coi nàng ta như ca kỹ bình thường, chẳng có ý đề phòng đặc biệt. Chỉ cần hắn quản chặt bản thân, không tới tìm nàng ta, không làm Tưởng Nhược Nam giận là ổn.

Nghĩ đến đây, Cận Thiệu Khang nói, "Thế này đi, giờ ta cũng đang rảnh, ta giúp nàng cùng tìm trâm, sớm tìm thấy nàng cũng có thể về phòng nghỉ sớm."

Thanh Đại vừa vui mừng vừa kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Thật không? Thiếp đa tạ Hầu gia."

"Chiếc trâm có hình dạng như thế nào?" Cận Thiệu Khang cúi người về phía trước, chầm chậm bước tìm.

"Là một chiếc trâm bạch ngọc hình đám mây khảm vàng. Rất đẹp, mặc dù kiểu cách đơn giản, nhưng thiếp rất thích." Thanh Đại cười nói, chất giọng trong sáng dịu dàng như nước suối chảy róc rách, khiến người nghe có cảm giác vô cùng dễ chịu.

"Sao không gọi a hoàn ra cùng tìm?"

Thanh Đại có chút e ngại: "Họ đều mệt cả rồi, thiếp thực sự thấy ngại khi phải làm phiền họ, hơn nữa làm vậy sẽ kinh động Thái phu nhân, làm phiền Thái phu nhân nghỉ ngơi. Như vậy chẳng phải thiếp sẽ tội lại thêm tội ư?"

"Nàng suy nghĩ cũng thật chu đáo." Giọng Cận Thiệu Khang có vài phần tán thưởng.

Thanh Đại ngượng ngùng cúi đầu, "Nhưng giờ lại làm phiền Hầu gia."

Cận Thiệu Khang điềm đạm đáp: "Không sao, dù gì thì ta cũng không ngủ được." Nói rồi, hắn phát hiện cây trâm trong một chậu cây cảnh. Hắn nhặt lên, lập tức quay người lại: "Có phải là chiếc này..."

Nhưng đúng lúc đó Thanh Đại cũng áp tới, không ngờ hắn lại đột ngột quay người, mà tay cầm cây trâm lại đưa ra, vừa khéo chạm vào ngực nàng ta.

"Á." Thanh Đại khẽ kêu lên một tiếng, xấu hổ mặt đỏ bừng bừng, hai tay ôm ngực bước giật lùi về phía sau hai bước, cúi đầu giống như tìm lỗ để chui xuống.

Cận Thiệu Khang cũng bối rối vô cùng, thật không ngờ chuyện lại thành ra thế này, "Xin lỗi, ta không cố ý..."

Giọng Thanh Đại lí nhí như muỗi kêu, "Hầu gia không cần xin lỗi, Thanh Đại... Thanh Đại vốn là người của Hầu gia."

Cận Thiệu Khang không muốn nói tiếp nữa, hắn đặt cây trâm lên hòn giả thạch, "Đây có lẽ là cây trâm nàng muốn tìm. Ta về phòng trước, nàng cũng nghỉ sớm đi." Nói xong, quay người, đi thẳng.

Thanh Đại hai tay ôm ngực, mặt đỏ hồng nhìn theo bóng hắn cho tới tận khi bóng dáng ấy hoàn toàn biến mất, bàn tay ôm trên ngực nàng buông xuống, sắc hồng trên mặt cũng dần dần tiêu tan. Dưới ánh trăng, nhìn nàng ta có vài phần lạnh lùng.

Cầm cây trâm bạch ngọc trên hòn giả thạch cài lên đầu, nhìn theo hướng Cận Thiệu Khang rời đi, khóe miệng để lộ ý cười.

***

Hôm sau, trời còn chưa sáng, a hoàn kẻ hầu, các ma ma đã lần lượt thức dậy thu dọn đồ đạc, chuẩn bị khởi hành. Chẳng bao lâu, các chủ tử cũng dậy, rửa mặt chải đầu, sau đó qua quýt dùng bữa sáng, rồi lên đường.

Mọi người rời khỏi Vân Khai tự, bọn người hầu đã dắt xe ngựa ra đợi ở cổng, Thanh Đại cuối cùng cũng xuất hiện, trên tay là con của Cận Yên Hồng. Cận Yên Vân đợi lâu phát chán, thấy Thanh Đại ra thì nói bóng nói gió.

"Thanh di nương này, rõ ràng biết hôm nay mọi người sẽ phải dậy sớm, tại sao tối qua lại về muộn như thế? Bản thân ngươi ngủ không đủ giấc thì cũng thôi, còn khiến bọn ta cũng chẳng được yên."

Thanh Đại yếu ớt đáp: "Xin lỗi, xin lỗi, tối qua ta có chút việc, vì vậy nên mới về muộn, là lỗi của ta."

A hoàn đón lấy đứa bé từ tay nàng ta.

Tưởng Nhược Nam nhìn Thanh Đại một cái, không để ý lắm.

Nhưng Cận Thiệu Đường lúc này đang đứng cạnh Cận Thiệu Khang và Hàn Dật, nghe họ nói thế thì vẻ mặt đột nhiên hào hứng hẳn lên, sau đó cười nói: "Thật là thú vị, tối qua Hầu gia cũng về rất muộn, không lẽ hai người đợi trăng treo đỉnh đầu, hò hẹn sau hoàng hôn?" Nói xong quay đầu nhìn Cận Thiệu Khang cười, "Đại ca, không ngờ huynh cũng có lúc thú vị như vậy."

Lời vừa thốt ra, sắc mặt mọi người lập tức có biến đổi. Ngực Tưởng Nhược Nam nặng trịch, lại thấy Thanh Đại xấu hổ liếc về phía Cận Thiệu Khang một cái, mặt đỏ bừng.

Còn sắc mặt Cận Thiệu Khang cũng có vài phần thiếu tự nhiên.

Giữa hai người họ nhất định là đã xảy ra chuyện gì mà nàng không biết. Vừa nghĩ đến khả năng ấy, trái tim Tưởng Nhược Nam như bị chích một cái.

Nhưng ngay sau đó, Cận Thiệu Khang lập tức nhìn về phía nàng, vẻ mặt vô cùng thành khẩn. Trước mặt bao nhiêu người, hắn sao tiện giải thích hay nói gì đó.

Tưởng Nhược Nam có cảm giác ánh mắt của họ đang tập trung vào mình. Có những ánh mắt tràn đầy hứng thú như đợi xem kịch vui. Nàng hít một hơi thật sâu, nhắc nhở bản thân rằng, giờ mọi việc còn chưa rõ ràng, không được suy nghĩ lung tung. Nàng lấy lại tinh thần, quyết không để cho bọn họ được như ý.

Mọi chuyện đợi quay về rồi nói.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Tưởng Nhược Nam lập tức khôi phục lại vẻ bình thường, vẫy gọi mọi người lên xe, lại dặn dò bọn người dưới không được để quên bỏ sót đồ. Giống như không có việc gì xảy ra vậy.

Phía những người ở phòng Triệu di thái thái, biết rằng Tưởng Nhược Nam rất ghen, vốn đã chuẩn bị tâm lý để xem kịch, nhưng không ngờ nàng lại bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy, không lộ bất cứ tâm tư gì, trong lòng thầm than kỳ lạ. Nhưng trước mặt Thái phu nhân cũng không dám gây sự, đành ấm ức bước lên xe.

Về phần Cận Thiệu Đường, thấy túm được sơ hở của Cận Thiệu Khang, vốn định trêu đùa, không hề có ý dừng lại, vẫn nói: "Đại ca, chi bằng cho bọn đệ biết tối qua hai người đi đâu?"

Cận Thiệu Khang quay ngoắt đầu lại, tức giận trừng mắt nhìn hắn, sắc mặt đen như đáy nồi: "Im miệng."

Hàn Dật đứng bên vội kéo Cận Thiệu Đường lên xe: "Nhị ca, mau lên xe đi, không còn sớm nữa."

Cận Thiệu Đường lép vế trước uy nghiêm của Cận Thiệu Khang nên đành im miệng, ủ rũ lên xe.

Tất cả mọi người đã lên xe xong, xe ngựa từ từ chuyển bánh.

Tưởng Nhược Nam vẫn ngồi cùng xe với Thái phu nhân, Thanh Đại và Cận Yên Nhiên.

Sau khi lên xe, Tưởng Nhược Nam ngồi bên cạnh Thái phu nhân trò chuyện với bà về việc dâng hương lễ Phật ngày hôm qua, cùng bài giảng kinh của trụ trì đại sư, cố gắng ép mình không được nghĩ đến chuyện vừa rồi.

Nói một lúc, Thái phu nhân đột nhiên nhìn về phía Thanh Đại, khẽ hỏi: "Yên Vân nói hôm qua con về rất muộn, tối qua đi đâu?"

Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Thanh Đại.

Bình thường, Thái phu nhân vốn rất ghét những người trong ngoài bất nhất, có bản lĩnh thì hãy vờ vịt tới cùng, đừng để bà phát hiện ra dấu vết gì. Giống Vu Thu Nguyệt, trước kia thì tỏ ra hiền lành cung kính, nhưng dần dần chẳng phải đã lộ rõ sự tham lam cùng tâm địa xấu xa đấy hay sao? Có điều, vì nghĩ cô ta đang mang trong mình cốt nhục của Cận gia, lại chưa phạm lỗi gì quá đáng nên bà mới không truy xét tới cùng.

Thanh Đại lại không giống như vậy, từ trước tới nay nàng ta vẫn luôn thể hiện sự bàng quan của mình, nhẹ nhàng, tao nhã mà ngoan ngoãn, rất được lòng bà. Nhưng, căn cứ vào những lời Cận Thiệu Đường nói sáng nay, tối qua nàng ta và Hầu gia đã làm những việc khó nói rõ trước mặt người khác.

Nếu bề ngoài thể hiện mình là người ngây thơ không tranh giành sự đời, nhưng lại âm thầm làm những việc mê hoặc lôi kéo Hầu gia, tâm cơ của người con gái này thật sự quá đáng sợ, tuyệt đối không phải loại người an phận.

Thái phu nhân nhìn Thanh Đại, điềm đạm cười, đợi nàng ta trả lời.

Thanh Đại mặt thoáng ửng hồng, nhưng trông không quá bối rối, nàng ta cúi đầu thuật lại chuyện tìm trâm tối qua.

Sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Thái phu nhân nói: "Thái phu nhân, nếu là cây trâm khác thì con cũng không tìm, nhưng đây là cây trâm bạch ngọc mà Thái phu nhân tặng, sao con có thể để mất được?" Nói xong, rút cây trâm bạch ngọc trên đầu xuống, đưa cho Thái phu nhân xem. Thái phu nhân xem kĩ, đúng là của bà tặng cho nàng ta.

"Vì vậy, ăn tối xong, con bèn đến tiền viện để tìm." Thanh Đại nói tiếp, "Tối đen như mực, tìm rất lâu không thấy, sau đó Hầu gia đến, Hầu gia nói không ngủ được, cũng rảnh nên giúp con cùng tìm, không lâu sau thì tìm thấy." Nói tới đây, Thanh Đại lại cúi đầu xuống, mặt đỏ bừng tới cả mang tai.

"Sau khi tìm được trâm rồi, Hầu gia quay về, con cũng về phòng, có lẽ sau khi quay về gây tiếng động nên mới làm phiền tiểu cô nghỉ ngơi."

Thanh Đại kể lại ngắn gọn, nghe giống như một việc bình thường, nhưng sắc mặt đỏ bừng của nàng ta kiến Tưởng Nhược Nam khó chịu trong lòng, luôn cảm thấy có chuyện gì đấy mà nàng ta không nói ra.

"Chỉ thế thôi?" Thái phu nhân hỏi.

Thanh Đại ngẩng đầu, mở to mắt, vẻ mặt chân thật: "Đúng ạ, nếu không có Hầu gia giúp, không biết con còn phải tìm bao lâu."

Thái phu nhân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thuần khiết của nàng ta hồi lâu.

Lúc này, Thanh Đại lại đỏ mặt nói tiếp: "Trước kia nô tỳ cho rằng Hầu gia rất uy nghiêm, nghiêm túc, đến nhìn người một cái cũng không dám. Nhưng tối qua mới phát hiện, thì ra Hầu gia rất ôn hòa, mặc dù kiệm lời nhưng là một người tốt." Nói rồi mím môi cười.

Bộ dạng giống như những cô nương nhỏ ngượng ngùng khi nói về người trong lòng, sự bày tỏ thẳng thắn của nàng ta khiến Thái phu nhân cũng yên tâm. Xem ra chuyện tối qua đúng là trùng hợp, tóm lại nàng ta không phải loại người không trung thực. Nếu con trai bà có để ý tới nàng ta, bà cũng chẳng can thiệp. Thái phu nhân cười cười, đáp: "Sau này phải cẩn thận hơn."

Cận Yên nhiên nghe nàng ta khen ngợi ca ca của mình thì không kìm được bèn góp một câu: "Ca ca muội đương nhiên là người tốt, nhất định là vì sợ tẩu tẩu ở ngoài muộn quá nên mới giúp. Sau này, nếu nhìn thấy ca ca muội, tẩu cũng không cần phải run rẩy đến nói cũng không dám như thế nữa."

Thanh Đại cúi đầu ngượng ngùng nói: "Cô nương chê cười ta rồi."

Tưởng Nhược Nam ngồi bên cạnh nhìn vẻ mặt e thẹn xuân sắc của nàng ta, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng có thể trách nàng ta sao? Nàng ta vốn là tiểu thiếp của Cận Thiệu Khang, nàng ta thích Cận Thiệu Khang thì có gì là sai?

Nàng có thể yêu cầu Cận Thiệu Khang, nhưng lý do gì để ngăn cấm nàng ta?

Về đến Hầu phủ, các quản sự bắt đầu dỡ đồ xuống và bố trí mọi việc, Tưởng Nhược Nam đỡ Thái phu nhân về Tùng Hương viện, rót trà dâng nước hầu hạ một lúc, từ đầu tới cuối không nhìn thẳng vào Cận Thiệu Khang lần nào. Đợi Thái phu nhân ngủ rồi, nàng cùng Cận Thiệu Khang về Thu Đường viện.

Vừa vào phòng, Cận Thiệu Khang bèn đóng cửa lại, vội vàng muốn giải thích. Rõ ràng, sự lạnh nhạt vừa rồi của Tưởng Nhược Nam khiến hắn thấy hoảng.

"Nhược Lan, đừng nghe Thiệu Đường ăn nói lung tung, chuyện vốn không phải như thế. Nàng cũng biết ta không có thói quen ngủ sớm, tối qua ta bèn đến tiền viện đi dạo nhằm giết thời gian, thư giãn tinh thần. Khi đến đó, ta thấy một mình Thanh Đại đang tìm trâm nên tiện thể tìm giúp. Bọn ta tuyệt đối không làm bất cứ chuyện gì, thậm chí chỉ trò chuyện vài câu..." Về chuyện bối rối kia, đương nhiên hắn không nói được.

Tưởng Nhược Nam quay đầu nhìn hắn: "Chàng không cần nói nữa, Thanh Đại đã nói khi ngồi trên xe rồi."

"Vậy tại sao nàng còn giận?"

Tưởng Nhược Nam ngồi xuống mép giường, cúi đầu, khẽ nói: "Thiếp biết hai người vô tình gặp nhau ở đó, thiếp cũng biết hai người chẳng làm gì cả. Nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh hai người ở cùng nhau, trong lòng thiếp đã vô cùng khó chịu rồi. Hầu gia, người con gái đó không phải là ai khác mà là thiếp thất của chàng, chàng và nàng ta ở riêng bên nhau, sao thiếp có thể không quan tâm?"

Cận Thiệu Khang ngồi xuống bên cạnh nàng, vòng tay ôm lấy nàng, kéo nàng vào lòng.

"Ta cũng vì thấy nàng ta ở xa quê hương, hoàn cảnh đáng thương... Tối qua, một mình nàng ta đi tìm trâm, sợ làm phiền mọi người mà không cả dám kinh động tới a hoàn. Ta lại đang rảnh nên mới giúp một tay. Nàng yên tâm, sau này ta sẽ tránh những tình huống như thế, không để nàng phải khó chịu nữa."

Tưởng Nhược Nam dựa vào lòng hắn, vòng tay ôm lấy hắn, "Thiệu Khang, chàng sẽ không cho rằng thiếp vô lý, sẽ không cảm thấy thiếp quá ghen tuông chứ?"

Nhưng còn chưa đợi Cận Thiệu Khang trả lời, Tưởng Nhược Nam lại quả quyết: "Đúng, đúng là thiếp ghen, nhưng thiếp thà mang tiếng xấu là hay ghen cũng không muốn nhìn cảnh phu quân của mình chàng chàng thiếp thiếp với người con gái khác mà còn phải giả vờ rộng lượng. Chồng không phải là đồ vật, thiếp tuyệt đối không muốn chia sẻ với ai, hoặc đều là của thiếp..." Nói tới đây, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẻ mặt kiên quyết: "Hoặc không, thiếp quyết không thèm."

Cận Thiệu Khang nhìn nàng cười: "Ta sao nỡ để nàng mang tiếng hay ghen chứ? Sau này ta sẽ cho mọi người biết, không phải vợ ta hay ghen mà Cận Thiệu Khang ta chỉ yêu vợ mà thôi, không thích những người con gái khác."

Nếu ngày nào đó Tưởng Nhược Nam cũng giống như Vu Thu Nguyệt, tận tay đưa người con gái khác lên giường hắn, hắn chắc sẽ không chịu đựng nổi.

Lúc này Tưởng Nhược Nam mới cười: "Chàng đừng bây giờ thì nói hay như thế, nhưng lúc sau lại giúp người ta tìm khăn, tìm quạt."

Cận Thiệu Khang vờ giận: "Phu quân nàng từ xưa tới nay nói một là một, nói hai là hai, nói là sau này sẽ tránh thì sẽ tránh."

Tưởng Nhược Nam thân thiết ép sát vào lòng hắn, "Được rồi, thiếp tin chàng." Bộ dạng nũng nịu của nàng khiến hắn rất vui.

Hai người ngồi dựa vào nhau, lòng thật ngọt ngào. Một lúc sau, Tưởng Nhược Nam nói với hắn về chuyện nàng băn khoăn đã hai hôm nay.

"Thiệu Khang, chàng thấy Thanh Đại có phải là người biết võ không?"

Cận Thiệu Khang ngẩn người, "Nàng đang nghi ngờ cái gì?"

"Ngày hôm ấy trong rừng cây, cuộc đối thoại giữa Thanh Đại và Vu Thu Nguyệt thiếp thấy rất đáng nghi. Theo lý mà nói với tính tình của Thanh Đại, dù Vu Thu Nguyệt có nói với nàng ta những lời như thế, nhưng kiểu người một sự nhịn là chín sự lành như nàng ta quyết sẽ không lớn tiếng như vậy. Nàng ta làm thế cứ như sợ người khác không biết ấy. Nàng ta ngồi quay lưng về phía chúng ta, không thể nhìn thấy chúng ta đến. Vì vậy thiếp nghĩ, không biết có phải nàng ta là người biết võ công hay không, tai thính mắt tinh, nghe thấy động tĩnh của chúng ta nên mới cố ý lớn tiếng?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-94)