Truyện:Thế Gia Danh Môn - Chương 41

Thế Gia Danh Môn
Trọn bộ 94 chương
Chương 41
0.00
(0 votes)


Chương (1-94)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Vu Thu Nguyệt ôm mặt khóc: "Thái phu nhân, những lời phu nhân nói có thật không? Lẽ nào con của con vừa sinh ra đã bị phu nhân cướp đi thật? Thái phu nhân, người phải thay con làm chủ chuyện này!"

Thái phu nhân ngực phập phồng vì tức giận, một lúc sau mới đáp: "Ngươi đừng lo, hãy yên tâm sinh con ra, ta tuyệt đối sẽ không để cô ta được như ý!" Nhưng lời nói của bà nghe chẳng vững vàng chút nào.

Vu Thu Nguyệt nhận ra điều đó, còn khóc to hơn.

Thái phu nhân bị tiếng khóc của cô ta làm cho phiền muộn, bất giác quát: "Nếu đã sợ cô ta như thế, đang yên đang lành chạy tới gây chuyện với cô ta làm gì?"

Vu Thu Nguyệt chẳng biết trả lời ra sao, chỉ khóc, trong lòng hận Tưởng Nhược Nam tới cực độ nhưng cũng phải nhẫn nhịn tới cực độ.

Tại sao, tại sao bản thân ta rõ ràng có chỗ dựa vững chắc thế này mà vẫn bị cô ta chèn ép không thể vùng lên? Lẽ nào Vu Thu Nguyệt ta cả đời này đều bị cô ta giẫm dưới chân hay sao?

Nghĩ đến đây, nước mắt tuôn ra như suối.

Ch ương 13

Những lời Tưởng Nhược Nam nói với Vu Thu Nguyệt ở Hậu hoa viên, vừa khéo bị mấy kẻ dưới đang quét dọn nghe thấy. Không lâu sau, tin này nhanh chóng lan truyền khắp Hầu phủ.

Buổi chiều hôm nay, mấy kẻ người dưới sau khi đã làm xong việc, bèn ngồi xổm dưới bóng một góc cây trò chuyện.

Một người phụ nữ lên tiếng trước: "Nghe nói gì chưa? Phu nhân hình như muốn cướp con của Vu di nương đấy."

"Có thể làm thế không?" Một người phụ nữ khác hỏi.

"Đương nhiên là có thể!" Một người với chất giọng the thé vung tay lên, thành công trong việc thu hút sự chú ý của mọi người: "Đứng sau phu nhân là ai chứ, là Thái hậu, là Hoàng hậu! Muốn cướp con của Vu di nương chẳng phải chỉ cần nói một câu thôi sao?"

"Nhưng cướp được rồi thì thế nào? Chỉ cần Vu di nương còn ở đây ngày nào thì đứa con cuối cùng cũng sẽ biết mẹ đẻ của nó là ai. Mẫu tử tình thâm, chỉ e đến khi ấy phu nhân lại trắng tay mà thôi."

Lời vừa dứt, những người còn lại đều gật đầu khen phải, nhưng lại có người nói: "Ngươi xem, giờ các quản sự trong phủ có ai không đến Cẩm Tú viện lấy lòng di nương, Thái phu nhân lại toàn tâm toàn lực bảo vệ người bên đó, có thể thấy sau này đó mới chính là chủ nhân thật sự của Hầu phủ."

"Đúng thế, nghe nói phu nhân vẫn chưa chịu động phòng với Hầu gia, để lâu sau này Hầu gia nguội lòng, dù phu nhân có cướp đứa con về nuôi bên mình, cũng chẳng có tác dụng gì với Thái phu nhân và Hầu gia, đứa con vẫn là do Vu di nương sinh."

"Đúng, lời này có lý, phụ nữ mà, cuối cùng vẫn phải có được trái tim của đàn ông mới an toàn. Sau này Vu di nương sinh con cho Hầu gia, chỉ e khi đó Hầu gia càng thương yêu, vốn di nương đã được sủng ái hơn phu nhân rồi mà..."

"Lưu Thái Gia, những lời này mà ngươi cũng dám nói, nếu để phu nhân nghe thấy cẩn thận người sẽ lột da ngươi!"

Lưu Thái Gia cười cười, "Ai dám khai ta ra, lão nương sẽ khai hết, chịu đòn thì tất cả cùng chịu!"

Mọi người cười rộ lên vui vẻ, đang cười, đột nhiên nghe tiếng quát từ phía sau: "Các ngươi đúng là lũ điêu nô, dám ngồi đây bàn tán linh tinh!"

Mọi người vô thức quay đầu lại, khi nhìn thấy người đứng sau mình thì như bị dội một gáo nước lạnh, hơi lạnh thấm tận vào trong xương.

Sau chỗ họ ngồi không xa. Hầu gia thân mặc triều phục hai tay chắp sau lưng uy nghiêm đứng đó, sắc mặt đen hơn đít nồi, ánh mắt sắc tới rợn người.

Đám hạ nhân sợ tới hồn bay phách lạc, lần lượt quỳ dưới đất, đập đầu cồm cộp, miệng xin tha mạng.

Cận Thiệu Khang tức tới toàn thân run rẩy, chỉ vào họ mà hét: "Các ngươi đúng là ác nô, lại dám điêu ngoa lén lút sau lưng chủ nhân, những lời như thế về phu nhân đến lượt nô tài các ngươi mở miệng chắc? Thật đáng chết! Ninh An, gọi người lại đây, mỗi kẻ đánh năm mươi trượng cho ta, phạt nửa năm bạc!"

Năm mươi trượng, chẳng phải muốn lấy mạng người ta hay sao? Đám hạ nhân đập đầu xin tha mạng, khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi tèm lem.

Cận Thiện Khang không buồn để tâm, quay đầu nói với Ninh An, "Ngươi ở đây canh, thiếu một trượng ta sẽ hỏi ngươi!"

"Vâng." Đã lâu Ninh An không thấy chủ tử nổi nóng như thế, ngay lập tức hắn không cả dám thở mạnh.

Cận Thiệu Khang quay người bỏ về Sở Thiên các, không lâu sau, Ninh An quay về bẩm báo.

Vừa bước vào thư phòng đã thấy Hầu gia đứng bên cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài ngẩn ngơ.

Ninh An hạ giọng thưa, thấy chủ nhân không có phản ứng gì, thời gian gần đây chủ nhân của hắn thường xuyên như thế, thường xuyên ngẩn ngơ, thỉnh thoảng còn cười ngây ngốc, đôi khi lại để lộ thần sắc u buồn, hoàn toàn không còn nghiêm túc lạnh lùng như trước nữa, khiến tên tùy tùng thân cận là hắn đây chẳng biết đường nào mà lần.

Đang định quay người đi ra, lại nghe vị chủ nhân đang nghệt mặt trước cửa sổ kia đột nhiên lên tiếng: "Ninh An, có lẽ ngươi cũng nghe được chút tin tức gì phải không?"

Ninh An quay người lại: "Không biết Hầu gia là hỏi..."

"Về phu nhân, thời gian này ta đi sớm về muộn, cũng không đến Thu Đường viện, rốt cuộc trong phủ đã xảy ra chuyện gì? Ta không rõ nhưng chắc chắn ngươi đã nghe thấy gì đó."

Ninh An cúi đầu khẽ đáp: "Về phu nhân, nô tài đúng là có nghe thấy một số chuyện..."

"Giờ hãy mau nói cho ta nghe, chi tiết."

Tối đó, Cận Thiệu Khang đến Thu Đường viện.

A hoàn trong viện thấy Cận Thiệu Khang đến thì vui mừng ra mặt. Thời gian này Thu Đường viện bị lạnh nhạt, mọi người đều hiểu, việc Hầu gia đến đây tối nay rất quan trọng. Đặc biệt là Liên Kiều và Hoa Anh đều biết hôm đó Hầu gia tức giận bỏ đi, nhìn thấy Hầu gia lại chịu đến vào lúc then chốt thế này, cảm động suýt rơi nước mắt.

Cận Thiệu Khang vào phòng, Tưởng Nhược Nam bước lên hành lễ. Cận Thiệu Khang nhìn nàng, thấy nàng vẫn vui vẻ hoạt bát, thần sắc tươi tắn, trái tim đang treo tít trên cao của hắn bỗng rơi về nơi xa xôi.

Hình như hắn quá lo lắng rồi thì phải, người con gái này, dù trong bất kỳ tình huống nào cũng đều có thể cười vui vẻ mà sống.

Thời gian đầu chính hắn cũng chú ý đến nàng vì sự đặc biệt đó, sao hắn lại quên rồi?

"Hầu gia, Hầu gia đã dùng cơm tối chưa?" Tưởng Nhược Nam cười hỏi hắn.

Cận Thiệu Khang cười không đáp, lẳng lặng nhìn nàng. Liên Kiều vốn mang nước vào, thấy thần sắc của Hầu gia như vậy, lại lặng lẽ lui ra.

"Trước khi tới đây ta đã chuẩn bị nghe nàng chế nhạo mình, nhưng nàng lại chẳng nhắc đến, thật khiến ta có chút thất vọng." Cận Thiệu Khang cười đáp.

Tưởng Nhược Nam nhớ đến câu chàng từng nói sẽ coi mình như không tồn tại, cũng cười cười, khẽ đáp: "Thiếp biết Hầu gia hôm nay đến đây vì muốn tốt cho thiếp, sao thiếp có thể cười Hầu gia được? Nhược Lan không phải người không biết tốt xấu như thế." Nói thật lòng, hoàn cảnh hiện giờ của nàng, có được sự ủng hộ chống đỡ của hắn đúng là chuyện tốt. Hắn chịu đến, đương nhiên nàng sẽ không đuổi hắn đi.

Cận Thiệu Khang bây giờ mới biết thì ra ý tốt của mình đối phương đã hiểu, đúng là một chuyện đáng mừng. Lòng hắn thấy ấm áp, hắn không kìm được bước lên trước một bước, kéo nàng vào lòng mình.

Tưởng Nhược Nam dựa vào lòng hắn trợn mắt, "con khỉ" chết tiệt này, càng ngày càng thành thạo trong việc "sờ mó" nàng, càng ngày càng tự nhiên. Định giơ tay đẩy hắn ra, nhưng khi chạm vào ngực hắn rồi, lại chẳng có chút sức nào!

Một lát sau, nàng buông tay, bĩu bĩu môi, thôi, nể tình chàng chấp nhận tới nghe thiếp chế nhạo cười cợt, cho chàng ôm một lát đấy!

Cận Thiệu Khang thấy nàng ngoan ngoãn chẳng giằng ra, trong lòng vui mừng, cánh tay siết càng chặt hơn.

Hai người cùng ăn cơm tối, tắm rửa, thấy không còn sớm nữa bèn lên giường nằm trò chuyện.

Không biết tại sao, Tưởng Nhược Nam không còn phòng bị hắn như thời gian đầu nữa, có lẽ nàng biết, hắn sẽ không làm tổn thương mình. Nàng nằm nghiêng xoay mặt về phía hắn, dùng tay chống đầu, Cận Thiệu Khang nằm đối diện cũng tư thế ấy, hai mái tóc dài thả xuống, lặng lẽ quấn lấy nhau.

"Thời gian này Hầu gia bận lắm phải không, rất ít khi gặp chàng."

"Nàng muốn gặp ta lắm sao?" Cận Thiệu Khang nhìn nàng cười, đôi mắt màu nâu lấp lánh.

Tưởng Nhược Nam khóe miệng giật giật, "Xì, Hầu gia chàng cũng thật yêu bản thân mình quá đấy!"

"Yêu bản thân?" Cận Thiệu Khang nghiêng đầu suy nghĩ, "Từ này mới mẻ quá!"

"Có phải dùng nó để mô tả về chàng quá thích hợp không?"

Cận Thiệu Khang chau mày, "Nàng nói như thế làm ta thấy nó chẳng phải từ gì tốt đẹp!"

"Ha ha." Tưởng Nhược Nam toét miệng cười, đôi môi đầy đặn cong lên thành một vòng cung đẹp gợi cảm, khiến hắn bất giác muốn hôn lên đó.

Nhưng, hắn lại không có động tĩnh gì, hai người nằm đối diện với nhau trò chuyện nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng, thoải mái. Chỉ là trong lòng hắn rất nặng nề, có những chuyện hắn không muốn để ý, không buồn để ý, thế mà ở trước mặt nàng, những chuyện này vô thức lại biến thành một hòn đá đè nặng lên trái tim, khiến hắn không thể thoải mái nhẹ nhàng như vẻ ngoài thể hiện.

Ví dụ như thiếp thất của hắn, ví dụ như đứa con kia. Những chuyện này vốn trong mắt hắn là hết sức hiển nhiên, hết sức đương nhiên, nhưng nay lại biến thành cái gai trong lòng. Hắn thậm chí còn từng nghĩ, nếu như không có thì tốt, sao hắn lại thay đổi nhiều như vậy?

"Nhược Lan, những chuyện mà mẫu thân làm khiến nàng rất khó chịu phải không, tại sao nàng lại không nói với ta?" Hắn khẽ hỏi, nếu không phải hôm nay hắn về sớm nghe được những lời ấy, thì hắn sẽ không biết những chuyện này.

Tưởng Nhược Nam lắc lắc đầu: "Không buồn, không khó chịu, thiếp nghĩ trong lòng mẫu thân còn khó chịu hơn thiếp. Bà đối với thiếp rất tốt, nhưng thiếp lại giấu bà, lừa dối bà lâu như vậy, sao bà có thể không giận? Những gì bà làm thiếp đều hiểu được."

Thái phu nhân là một người phụ nữ phong kiến điển hình, bà coi đàn ông là trời, con cái vô cùng quan trọng. Bản thân nàng danh là chính thất, nhưng lại không sinh đích tử, không giận mới lạ.

Cận Thiệu Khang cười dịu dàng, bất giác giơ tay sò sờ lên tóc mai của nàng, cảm nhận được sự kháng cự, lại rụt tay về.

Hắn nói tiếp: "Nàng muốn đưa con của Thu Nguyệt về viện tử nuôi sao? Đây cũng là một ý hay, sau này đứa bé sinh ra sẽ lớn lên bên nàng, có ta ở đây, chẳng ai dám nói gì đâu."

Tưởng Nhược Nam nhìn hắn: "Chàng không sợ Vu di nương đau lòng, buồn bã hay sao?" Chẳng giống hắn gì cả.

Cận Thiệu Khang cụp mắt, trầm mặc hồi lâu mới buồn buồn nói: "Nhược Lan, ta chẳng nghĩ được nhiều đến thế..."

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong không gian tĩnh mịch, vang vọng trong đầu nàng, dư âm của nó còn vang mãi, vang mãi không thôi. Tưởng Nhược Nam chỉ cảm thấy như trái tim mình bị ai đó cắn một miếng, buồn buồn tê tê đau đau.

Giống như muốn che giấu tâm trạng lúc này, nàng bật cười, làm bộ thoải mái đáp: "Thiếp chẳng thèm nuôi con cô ta, thiếp chỉ dọa cô ta mà thôi, để tránh cô ta cứ tới tìm thiếp gây sự, thiếp không kiên nhẫn để đối phó với cô ta hết lần này tới lần khác! Mặc dù thiếp không ngại cho cô ta mấy cái bạt tai, nhưng đánh mãi, tay cũng đau đúng không? Dọa cô ta như thế, sau này cô ta thấy thiếp sẽ biết tránh đường khác mà đi, thiếp có được sự yên tĩnh mình cần!"

Nàng dừng lại, rồi nói tiếp: "Con cái phải do chính mẹ đẻ nuôi mới tốt được, không ai có thể thay thế được vị trí của người mẹ. Không phải ai cũng có phúc phận ấy đâu, rõ ràng đấy là phúc, rõ ràng có mẹ, nhưng lại không được lớn lên bên mẹ là một việc vô cùng tàn nhẫn. Thiếp chỉ là nói thế thôi, nói cho sướng miệng để lòng thoải mái. Mặc dù thiếp cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, mặc dù đôi khi cũng vì bản thân mình mà làm tổn thương người khác, nhưng những chuyện giành con cướp cái thiếp không làm được." Không ai hiểu hơn nàng về nỗi bi ai của việc không có mẹ.

Cận Thiệu Khang lặng lẽ nhìn nàng, ánh nến phía sau lưng phủ lên người nàng một màu hồng nhạt, khiến nàng toát lên vẻ đẹp dịu dàng tĩnh lặng, mê hoặc vô cùng, "Nhược Lan, nếu đến nàng cũng không được coi là người tốt thì thế gian này không có người tốt nữa rồi." Cận Thiệu Khang vươn người tới, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi mắt sáng ngời của nàng.

Ngay sau đó liền mấy ngày, Cận Thiệu Khang đều đến nghỉ ở Thu Đường viện, dùng hành động thực tế để cảnh cáo tất cả mọi người trong Hầu phủ về địa vị của Tưởng Nhược Nam trong lòng hắn. Chuyện hắn vì Tưởng Nhược Nam mà phạt đánh đòn những kẻ hạ nhân kia cũng được truyền ra. Như thế khiến tương lai của Hầu phủ càng thêm rối rắm, nhưng có một điểm mà mọi người đều nhận ra, lúc này trong lòng Hầu gia, phu nhân vẫn chiếm một vị trí vô cùng quan trọng. Bất luận sau này ra sao, thì giờ đây, đắc tội với người của Thu Đường viện không phải hành động sáng suốt.

Mặt khác, chuyện Tưởng Nhược Nam không chịu động phòng và Vu Thu Nguyệt mang thai đã lan khắp kinh thành, không lâu sau trong cung biết tin này. Thái hậu vừa kinh ngạc vừa tức giận cho truyền Tưởng Nhược Nam, Cận Thiệu Khang cùng Thái phu nhân vào cung.

Từ Ninh cung.

Thái hậu vận triều phục, ngồi trên ghế phượng, vẻ mặt âm trầm, sự uy nghi lộ rõ.

Tưởng Nhược Nam, Cận Thiệu Khang, Thái phu nhân cùng quỳ dưới đất.

"Cận môn Hoàng thị, ngươi bất mãn với thánh chỉ ban hôn của Hoàng thượng?" Thái hậu nhìn Thái phu nhân trầm giọng hỏi.

Thái phu nhân vội vàng dập đầu: "Thần phụ không dám."

"Nếu đã như vậy, tại sao Nhược Lan được đón về Hầu gia chưa đầy nửa năm, thiếp thất đã mang thai? Ngươi có biết rõ như thế là coi thường Hoàng gia?" Giọng Thái hậu càng lúc càng sắc.

Tưởng Nhược Nam thầm lặng tặc lưỡi, bình thường Thái hậu dịu dàng ôn hòa, nhưng một khi người nổi giận cũng thật đáng sợ. Không biết lát nữa khi người biết nàng không chịu động phòng với phu quân, người sẽ trừng phạt nàng thế nào?

Nói cho cùng, Tưởng Nhược Nam có thể ưỡn ngực thẳng lưng đường hoàng sống trong Hầu phủ cho tới bây giờ đều là nhờ vào Thái hậu. Ngộ nhỡ đến Thái hậu cũng không ủng hộ nàng nữa thì nàng thật không biết phải làm thế nào.

Thái phu nhân thái độ vẫn rất đúng mực: "Thái hậu, thần phụ tuyệt đối không có ý đó."

Sắc mặt Thái hậu cũng dịu xuống, "Nếu đã như vậy, ngươi hiểu nên làm thế nào rồi đấy." Nếu Vu thị không phải là quý thiếp do Hoàng thượng đích thân sắc phong thì cô ta sớm đã nhận được một ly rượu độc rồi chôn thân nuôi cỏ trong vườn của Hầu phủ rồi, cần gì phải phiền phức thế này?

Tưởng Nhược Nam giật thót, Thái hậu nói vậy là có ý gì? Lẽ nào người muốn Thái phu nhân bỏ đứa con trong bụng Vu Thu Nguyệt đi?

Thái phu nhân ngẩng đầu nhìn Thái hậu: "Thái hậu, thần phụ không thể làm như thế!"

Thái hậu đập mạnh vào tay vịn ghế phượng một cái: "To gan! Cận môn Hoàng thị, ngươi dám đối đầu với ai gia?"

"Thái hậu, thần phụ từ xưa tới nay đối xử ưu ái, thương yêu Nhược Lan, vẫn mong Nhược Lan sẽ sinh trưởng tử cho An Viễn Hầu. Nhưng vừa mới đây, thần phụ phát hiện ra rằng đứa con dâu mình thương yêu lại dám từ chối động phòng với An Viễn Hầu. Điều này cho thấy, Nhược Lan chưa từng coi mình là người Cận gia. Trong vòng sáu tháng khi chính thất về, thiếp thất không được có thai, điều này không sai, nhưng đây là nếu chính thất một lòng một dạ với nhà chồng, giờ thiếp thất vẫn đang trong thời kỳ uống thuốc tránh thai mà vẫn có thai, cho thấy đó là ý trời, Nhược Lan không coi mình là con dâu của Hầu phủ, thì tại sao thần phụ lại không thể giữ đưa bé mà ông trời ban cho Hầu phủ kia lại?"

Nói rồi, Thái phu nhân dập đầu, "Thái hậu là người nhân từ, xin hãy niệm tình con trai thần phụ tuổi còn nhỏ đã phải ra chiến trường, mấy năm nay lại một lòng một dạ sống chết vì triều đình, tận tâm tận lực, đến bây giờ vẫn chưa có mụn con nào. Xin Thái hậu rủ lòng từ bi, cho Cận gia giữ lại chút máu mủ đó để kế thừa hương hỏa."

Thái phu nhân nói những lời đó với ngữ điệu không nhanh không chậm, không cao cũng không thấp nhưng từ nào chữ nào cũng đanh thép, mạnh mẽ, khiến Thái hậu nhất thời im lặng, cũng khiến Tưởng Nhược Nam thầm phục trong lòng.

Có thể giữ được khí độ ấy trước mặt người cầm quyền, quả không hổ là chủ nhân Hầu phủ!

Dù là lão Hầu gia đã tạ thế hay An Viễn Hầu bây giờ, họ đều là những người có công lớn đối với triều đình. Hơn nữa Cận gia từ xưa tới nay luôn ở trong tình trạng độc đinh, điều này mọi người ai cũng biết, giờ lời nào của Thái phu nhân cũng nhắm vào việc giữ hương hỏa cho Cận gia, khiến Thái hậu chẳng có lý gì không niệm tình. Huống hồ, cách làm của Tưởng Nhược Nam là không thể chấp nhận được.

Nhưng dù thế nào, Thái hậu cũng quyết không thể để Nhược Lan chịu ấm ức ở Cận gia. Thiếp thất lại sinh thứ trưởng tử trước không thể ảnh hưởng đến thể diện, mà quan trọng hơn cả là sau này sẽ gây ra rất nhiều phiền phức. Sức khỏe Thái hậu lại không tốt, không biết sống được bao lâu nữa, vì vậy khi còn sống, bà quyết quét sạch mọi trở ngại ngáng đường Tưởng Nhược Nam.

"Hoàng thị, ngươi luôn miệng nói là Nhược Lan không chịu động phòng với An Viễn Hầu, nhưng theo những gì ai gia biết lại không phải thế." Thái hậu nhìn Tưởng Nhược Nam, hỏi rành rọt: "Nhược Lan, rốt cuộc là ngươi không chịu động phòng với An Viễn Hầu, hay An Viễn Hầu không muốn động phòng với ngươi? Ngươi hãy nói rõ cho ai gia nghe!"

*****

Lời vừa dứt, Thái phu nhân trong lòng nổi giận. Thái hậu muốn đen trắng đảo lộn hay sao? Nhưng dù Thái hậu có muốn tráo đổi thì bà có thể làm được gì?

Thái phu nhân cúi đầu nén giận, hai tay nắm chặt lại thành đấm. Bà quay đầu sang nhìn Tưởng Nhược Nam, ánh mắt như bắn ra lửa. Có Thái hậu bảo vệ như thế, cô ta còn không mau nhân cơ hội này mà đổ tội lên Hầu gia ư? Lẽ nào sau này toàn bộ Hầu phủ từ trên xuống dưới còn phải nhìn sắc mặt cô ta mà sống hay sao? Lẽ nào cô ta muốn chuyên sủng thì cô ta sẽ được như ý nguyện?

Tâm trạng của Cận Thiệu Khang vô cùng phức tạp, ý của Thái hậu đã rất rõ ràng, người không chấp nhận đứa con trong bụng Vu Thu Nguyệt. Nếu hắn thừa nhận tất cả thì sẽ giúp Nhược Lan gánh được một phần tội lỗi, nhưng đứa con đó e rằng sẽ không thể giữ được...

Nó, dù sao cũng là cốt nhục của hắn...

Tất cả mọi người đều im lặng, đại điện bị bao trùm bởi một bầu không khí nặng nề.

Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu nhìn Thái hậu, Thái hậu cũng nhìn nàng đăm đăm, trong ánh mắt rõ ràng là đang ra ám hiệu.

"Nhược Lan, hãy nói cho ai gia biết, là An Viễn Hầu không chịu động phòng cùng ngươi, đúng không?" Chỉ cần đổ hết tội lỗi lên đầu An Viễn Hầu thì Thái hậu có thể ngang nhiên tước đoạt quyền sống của đứa con trong bụng Vu Thu Nguyệt.

Câu nói này chẳng phải là một ám hiệu rất trần trụi rõ ràng hay sao?

Nhưng ai dám nói Thái hậu sai chứ?

"Thái hậu." Tưởng Nhược Nam dập đầu trước bà, "Không liên quan tới An Viễn Hầu, là Nhược Lan không chịu động phòng cùng chàng."

Mặc dù nàng rất ghét Vu Thu Nguyệt, nhưng nàng không có lý do gì để giết đứa con của cô ta. Bản thân nàng không chịu động phòng với Cận Thiệu Khang, lẽ nào cũng định loại bỏ cả con của chàng? Như thế thì ngang ngược quá!

Thái phu nhân nhìn nàng với ánh mắt ngỡ ngàng, còn Cận Thiệu Khang ngoài mặt không có biểu hiện gì đặc biệt, dường như hắn đã biết nàng sẽ nói như thế.

Thái hậu không ngờ Tưởng Nhược Nam trả lời thế này, bà chau mày, hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn Tưởng Nhược Nam, nhấn mạnh thêm lần nữa: "Nhược Lan, ngươi đừng sợ, cứ nói thật với ai gia, tất cả đã có ai gia đứng ra thay ngươi làm chủ!"

Tưởng Nhược Nam lại dập đầu trước Thái hậu thêm lần nữa: "Thái hậu, Nhược Lan nói thật, là Nhược Lan không muốn động phòng với Hầu gia."

Thái phu nhân quay đi, vẻ mặt đã dịu xuống vài phần.

Lúc này, Cận Thiệu Khang quỳ bên cạnh bỗng lên tiếng: "Thái hậu, chuyện này đều do vi thần mà ra, là trước đó vi thần đã làm tổn thương Nhược Lan, Nhược Lan mới như thế, mong Thái hậu đừng trách phạt Nhược Lan, tất cả mọi tội lỗi, vi thần xin gánh chịu."

"Khang nhi, không được nói bừa!" Thái phu nhân vội ngăn cản.

Tưởng Nhược Nam cũng kéo kéo tay áo hắn, Cận Thiệu Khang quay sang nhìn nàng, cười dịu dàng an ủi, giống như đang nói, yên tâm đã có ta ở đây.

Thái hậu mím môi im lặng, ánh mắt lạnh lùng quét qua người bọn họ. Một lúc sau, bà ngẩng đầu lên, đập vào tai ghế, trầm giọng quát: "Hoàng thị, An Viễn Hầu, các ngươi tạm thời lui ra ngoài. Nhược Lan, ngươi ở lại, ai gia có chuyện muốn hỏi ngươi."

Hai người y lời lui ra. Tưởng Nhược Nam vẫn quỳ dưới đất.

Thái hậu bước khỏi ghế phượng, từ từ đi tới bên Tưởng Nhược Nam.

"Xem ra ai gia đã làm tiểu nhân uổng công rồi. Lẽ nào con không hiểu tâm ý của ta? Vừa rồi con chỉ cần phụ họa một câu, ta sẽ giúp con trừ bỏ đứa bé ấy!"

Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu nhìn Thái hậu, dịu dàng đáp: "Thái hậu, Nhược Lan hiểu tấm lòng người muốn bảo vệ Nhược Lan, Nhược Lan biết Thái hậu làm vậy hoàn toàn là vì mình."

"Nếu đã biết, tại sao con không làm theo lời ta?"

Tưởng Nhược Nam dập đầu: "Thái hậu, nếu người thật sự muốn tốt cho Nhược Lan, xin người hãy hứa với con một chuyện."

Thái hậu khẽ thở dài: "Thời cơ tốt đã qua đi, giờ ai gia còn có thể làm gì cho con nữa?"

Tưởng Nhược Nam nhìn Thái hậu, nói rõ ràng từng chữ từng chữ: "Thái hậu, xin hãy giúp con hủy bỏ hôn ước giữa con và An Viễn Hầu. Con biết chúng con là do thánh chỉ ban hôn, muốn hủy hôn rất khó, nhưng, nhất định là có cách, đúng không ạ?" Sự đến nước này chính là cơ hội tốt để ly hôn.

"Con nói gì? Hủy hôn?" Thái hậu mở to mắt nhìn nàng, "Trước kia chẳng phải con một lòng một dạ muốn được gả cho hắn, giờ thánh chỉ đã ban, hôn sự đã xong, con lại muốn hủy hôn? Nhược Lan, đây không phải trò chơi, con không được gây chuyện!"

Tưởng Nhược Nam nắm chặt gấu váy của Thái hậu, vội vàng nói: "Thái hậu, con không gây chuyện. Trước kia Nhược Lan không suy nghĩ thấu đáo, do bốc đồng nhất thời nên mới cầu xin Hoàng thượng ban chỉ, nhưng sau khi gả về Hầu phủ đã biết rằng chuyện này khác xa với những gì mình tưởng tượng. Thái hậu, Nhược Lan muốn được giống như mẫu thân, tìm một người chồng toàn tâm toàn ý với mình, An Viễn Hầu giờ có vợ có con, Nhược Lan không muốn ở bên hắn nữa."

"Nhược Lan..." Thái hậu đột nhiên cúi xuống dỡ nàng dậy, giọng bà bỗng trở nên dịu dàng, "Trên thế giới này... trên thế giới này đâu được mấy nam tử giống cha con." Thái hậu quay mặt đi, khóe mắt ươn ướt.

"Thái hậu..." Tưởng Nhược Nam lấy lạ, sao mỗi lần nhắc đến cha nàng tâm trạng của Thái hậu lại kích động như vậy?

Phải một lúc lâu sau bà mới định thần được, quay đầu lại, kéo tay Tưởng Nhược Nam nói: "Nhược Lan, trước kia thánh chỉ là do con cầu xin Hoàng thượng trước mặt mọi người, giờ con lại muốn hủy bỏ. Con tưởng thánh chỉ ban ra chỉ là để vui thôi hay sao, nếu Hoàng thượng nhận lời, e rằng văn võ bá quan không chịu ngồi yên. Thánh chỉ đâu phải thứ con muốn xin là xin, muốn hủy là hủy. Hơn nữa, lý do của con không hợp tình hợp lý, đến khi ấy các văn võ bá quan sẽ xin Hoàng thượng trị tội con bất kính. Nhược Lan, chuyện này mà đồn ra ngoài, kết quả thế nào ta cũng khó lòng không chế!"

"Nghiêm trọng như vậy sao?" Tưởng Nhược Nam ngẩn người. Mặc dù nàng muốn hủy hôn, muốn tự do, nhưng không có ý định mang tính mạng mình ra để đổi.

"Đây là thánh chỉ, con tưởng nó chỉ là tờ giấy bình thường thích hủy là hủy? Chuyện này nói với ta thôi, không được nhắc tới trước mặt người khác!" Sắc mặt và giọng điệu của Thái hậu đều rất nghiêm túc.

"Lẽ nào cả đời này con đều phải ở lại Hầu phủ?" Tưởng Nhược Nam cúi đầu lẩm bẩm.

"Ta thấy An Viễn Hầu đối vói con cũng không phải hoàn toàn vô tình vô nghĩa, nếu không đã không đỡ lời cho con. Còn về thiếp thất kia..."

Thái hậu vỗ vỗ vai nàng: "Dù là gả vào đâu cũng không tránh khỏi cảnh tam thê tứ thiếp, dù con hủy hôn rồi gả vào chỗ khác, lẽ nào con không phải đối mặt với vấn đề ấy nữa? Không chừng còn nghiêm trọng hơn."

Tưởng Nhược Nam ảo não, đã không còn sức mà trả lời Thái hậu nữa.

Thái hậu nói tiếp: "Ta thấy An Viễn Hầu chỗ nào cũng tốt, chỉ có đứa con sắp ra đời kia là phiền phức. Nhưng không sao, lần này không được, lần sau chúng ta sẽ lại nghĩ cách."

Tưởng Nhược Nam lắc đầu: "Không cần đâu, Thái hậu không phải lo đứa bé đó. Cho dù đứa trẻ đó không còn, ai dám đảm bảo sẽ không còn đứa tiếp theo? Đối với con mà nói, có trưởng tử hay không cũng chả khác nhau là mấy. Trẻ con vô tội, cứ để mặc nó đi ạ."

Thái hậu nhìn nhìn nàng, sau đó ôm nàng vào lòng, "Con gái, sao con lại giống hệt cha con thế, đều bướng bỉnh như vậy, đều dễ dàng mềm lòng như vậy, con bảo ta phải làm thế nào đây?" Bà ôm Tưởng Nhược Nam, đôi mắt thẫn thờ nhìn về phía trước, tâm trạng cũng trôi tới nơi xa xôi.

...

"Sai Di, dù kết quả thế nào, tình cảm ta dành cho nàng vĩnh viễn không thay đổi."

"Sai Di, tại sao nàng lại làm vậy, nàng biết rõ trong lòng ta chỉ có nàng, nàng làm như vậy là đã hại Liễu Nhi."

"Sai Di, nàng đừng khuyên ta nữa, nàng muốn Liễu Nhi thay nàng ở bên cạnh ta, giờ Liễu Nhi đã chết, trái tim của ta cũng chết rồi. Ta chỉ muốn sống yên ổn nuôi Nhược Lan lớn, thỉnh thoảng nhìn con bé, ta lại nghĩ, suýt chút nữa thì nó đã là con của chúng ta rồi..."

"Sai Di, cuộc đời này chỉ cần có những hồi ức về nàng là ta đã thỏa mãn, sau khi ta chết, hãy giúp ta chăm sóc cho Nhược Lan..."

Bá Viễn, Bá Viễn, chàng nhìn xem, Nhược Lan cũng si tình y như chàng vậy, ta có lỗi với chàng, nhưng ta nhất định sẽ bảo vệ được Nhược Lan...

Bá Viễn...

Thái hậu trong lòng đau khổ, không kìm được nước mắt lã chã rơi.

***

Ra khỏi Từ Ninh cung, Tưởng Nhược Nam thấy Cận Thiệu Khang đứng đợi bên ngoài, không trông thấy Thái phu nhân đâu nữa.

Tưởng Nhược Nam đi đến, hỏi: "Mẫu thân đâu?"

Cận Thiệu Khang đáp: "Người về trước rồi." Lại hỏi: "Thái hậu không trách phạt nàng chứ?"

Tưởng Nhược Nam lắc đầu: "Không."

Cận Thiệu Khang đáp: "Chuyện vừa rồi cảm ơn nàng."

Tưởng Nhược Nam biết ý hắn muốn nhắc đến việc mình đã nói sự thật, bởi vì vậy nên đứa con trong bụng Vu Thu Nguyệt mới thoát nạn. Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, thầm nghĩ, rốt cuộc thì máu mủ ruột rà, trong lòng hắn vẫn không thể không để tâm tới đứa bé kia.

Thực ra con người Cận Thiệu Khang không phải không có ưu điểm, nếu không phải hắn đã có thiếp thất, nàng cũng sẽ cùng hắn sống vui vẻ suốt cuộc đời. Nhưng giờ hắn không những có thiếp thất, mà còn có cả con rồi, giữa nàng và hắn căn bản không thể tiến thêm được nữa.

Chẳng có cách nào để hủy hôn, số nàng sao lại khổ thế này?

Nàng quay người cúi đầu đi về phía trước, "Không còn sớm nữa, chúng ta cũng về thôi."

Cận Thiệu Khang bước nhanh tới bên nàng, sau đó bước chậm lại đi song song cùng nàng.

Hai người chầm chậm đi tới con đường nhỏ lát đá, do cây bên đường rủ bóng, nên nơi này rất mát mẻ. Ánh mặt trời vàng rực xuyên qua kẽ lá rót xuống người họ, ánh nắng nhảy nhót, loang dần loang dần.

Hai người cùng đi với nhau một quãng đường dài nhưng không ai lên tiếng, suốt dọc đường họ im lặng, thỉnh thoảng gió thổi qua tán lá khẽ tạo ra những âm thanh xao xác, không biết có tiếng cô gái nào đó cười từ nơi xa vọng lại.

Cuối cùng, Cận Thiệu Khang không kìm được lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Chuyện gì thế, sao không có chút tinh thần nào vậy?"

Tưởng Nhược Nam lắc lắc đầu, vốn định nói không sao, nhưng nghĩ thế nào lại ngẩng đầu lên nói với hắn: "Hầu gia, vừa rồi thiếp có nhắc tới việc hủy hôn của chúng ta với Thái hậu."

"Hủy hôn?" Trái tim Cận Thiệu Khang nháy mắt vọt lên cao. Hai từ này hắn đã nghe nàng nhắc đến hai lần rồi, nhưng hắn vẫn cho rằng nàng chỉ nói thế thôi, sẽ không có gan để hành động, thật không ngờ, nàng lại nghiêm túc với chuyện đó như thế.

"Thái hậu nói thế nào?" Hắn dừng bước, quay người, nhìn nàng đăm đăm.

Tưởng Nhược Nam đang buồn phiền nên chẳng để ý tới tâm trạng của hắn: "Thái hậu nói không được, nói văn võ bá quan sẽ không tha cho thiếp, sẽ ghép thiếp vào tội bất kính. Chẳng phải chỉ hủy hôn thôi sao? Có nghiêm trọng như vậy không?" Tâm trạng càng lúc càng buồn phiền, không kìm được lẩm bẩm thêm, "Thánh chỉ thì có gì là ghê gớm chứ!"

Nghe đến đây, trái tim của Cận Thiệu Khang lẳng lặng rơi về chỗ cũ, hắn nhìn Tưởng Nhược Nam nghiêm túc nói: "Nhược Lan, nàng không được nói bừa, câu này nếu để người ngoài nghe thấy thì tội đại nghịch bất kính sẽ thành thật đấy." Sau đó ánh mắt hắn như sáng lên, "Nàng biết hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào không?"

"Nghiêm trọng thế nào?" Tưởng Nhược Nam đang tò mò chuyện này.

"Một khi nàng mang tội đại nghịch bất kính, nặng thì rơi đầu thậm chí tru di cửu tộc, nhẹ thì bị lưu đày, giáng xuống làm nô tài, cả đời đừng nghĩ ngoi lên được!" Cận Thiệu Khang nhìn nàng nói từng chữ một, nói đến những đoạn quan trọng còn cố ý nhấn mạnh. Thấy Tưởng Nhược Nam càng nghe sắc mặt càng tối, vẻ mặt thêm vài phần do dự, tâm trạng hắn lại trở nên vui vẻ lạ thường.

Tưởng Nhược Nam chán ghét tới mức gần như muốn ôm đầu hét tướng lên, mẹ kiếp, xã hội phong kiến này thật quá ức hiếp người khác!

Sau đó lại liếc xéo hắn một cái: "Chàng không lừa thiếp đấy chứ?"

Sắc mặt Cận Thiệu Khang vô cùng nghiêm túc: "Ta là loại người ấy sao?"

Hình như không phải... Tưởng Nhược Nam quay đầu, trong lòng buồn bã không vui, nàng giơ chân đá bay hòn đá trên đường, tức tối nói: "Sẽ có ngày thiếp nhất định tìm ra cách để hủy hôn." Nếu không, lẽ nào nàng phải làm góa phụ cả đời này hay sao? Hai người bọn họ còn chưa từng trải qua giai đoạn yêu đương, thật quá thiệt thòi!

Cận Thiệu Khang đi bên cạnh mặt sầm xuống: "Nàng ghét ta tới thế sao?"

Tưởng Nhược Nam quay đầu sang nhìn hắn: "Hầu gia, không phải chỉ riêng chàng, thiếp ghét tất cả những người đàn ông ba lòng hai dạ, tam thê tứ thiếp. Loại đàn ông đó, cho dù có phong độ đẹp trai, tôn quý tới đâu, thiếp cũng không thích được!"

Cận Thiệu Khang sầm mặt liếc nàng một cái, lạnh lùng hừ, đáp: "Giờ nàng ăn nói với ta càng ngày càng suồng sã rồi đấy!"

Tưởng Nhược Nam bịt miệng, ngượng ngùng cười cười. Trước kia nàng còn thận trọng trong lời ăn tiếng nói, nhưng không biết từ bao giờ, trước mặt hắn nàng lại dám to gan như thế.

"Thật đã quá dung túng nàng rồi!" Cận Thiệu Khang hạ giọng buông một câu, đi vượt qua người nàng, bước thẳng về phía trước.

Tưởng Nhược Nam đứng sau hắn nghiến nghiến răng, đang thì theo thì liếc mắt thấy ở góc xa xa phía bên trái thấp thoáng bóng áo màu vàng rực, nàng thất kinh, vội vàng chạy vọt tới bên Cận Thiệu Khang, níu cánh tay kéo hắn rảo bước nhanh hơn.

Cận Thiệu Khang lẩm bẩm một câu: "Vội gì chứ?" Nhưng lại rất thích bộ dạng thân thiết như thế của nàng, khóe miệng nhếch lên cười, cũng nhanh nhẹn theo nàng rời đi.

Tưởng Nhược Nam kéo hắn bước nhanh, cho tới khi biết chắc mình đã thoát khỏi tầm nhìn của Hoàng đế, nàng mới bước thong thả lại.

Phía bên kia, Cảnh Tuyên Đế dừng chân, nhìn bóng dáng Tưởng Nhược Nam và Cận Thiệu Khang vội vội vàng vàng phía trước, hỏi Hoàng công công bên cạnh: "Phía trước kia có phải vợ chồng An Viễn Hầu không?"

Hoàng công công đáp: "Hoàng thượng có muốn nô tài truyền An Viễn Hầu tới kiến giá không?"

Cảnh Tuyên Đế nhìn bóng dáng nhảy nhót phía trước đi xa dần, khóe miệng nhếch lên nụ cười điềm đạm.

"Không cần đâu."

Muốn tránh trẫm? Trẫm sẽ khiến ngươi không có chỗ nào để trốn!

Sau khi từ Hoàng cung trở về, thái độ của Thái phu nhân vẫn thờ ơ như thế, cũng không khôi phục lại việc học quản gia của nàng, có điều không còn trấn áp Thu Đường viện như trước kia nữa.

Còn Vu Thu Nguyệt, từ sau lần bị Tưởng Nhược Nam giáo huấn một trận đã ngoan ngoãn hiểu biết hơn nhiều, không những hằng ngày tới chỗ nàng thỉnh an mà cho dù cô gặp nàng ở bất kỳ đâu cũng đều cúi đầu cụp mắt. Xem ra cô ta rất sợ chọc giận Tưởng Nhược Nam, sợ Tưởng Nhược Nam sẽ cướp mất con của mình.

Cận Thiệu Khang giờ gần như đã coi Thu Đường viện thành nơi ăn ở chính của mình, hằng ngày đều ở lại, thỉnh thoảng còn mang cả việc công về đó giải quyết. Thư phòng của Tưởng Nhược Nam đã bị hắn chiếm mất phần lớn diện tích.

Nhưng cách mấy ngày hắn cũng đến Cẩm Tú viện thăm Vu Thu Nguyệt, cùng ăn cơm với cô ta, quan tâm tới sức khỏe cô ta. Vu Thu Nguyệt giờ không thể ân ái, đôi lúc cũng muốn giữ Cận Thiệu Khang ở lại với mình một tối nhưng Cận Thiệu Khang đều viện đủ mọi lý do để thoái thác, sau đó quay về Thu Đường viện.

Tưởng Nhược Nam cảm thấy ngày nào mình cũng chung chăn chung gối với hắn thế cũng không thỏa đáng lắm, nên trong thời gian ở cùng nhau nàng cũng ám thị với hắn rằng không cần phải ngày nào cũng đến đây.

Nhưng hắn lại nói rất oai phong rằng: "Trong Hầu phủ này có chỗ nào mà bổn Hầu không thể đến? Bổn Hầu muốn ở đâu thì sẽ ở đó!"

Được lắm, nàng còn có thể nói gì, không thể nói được, chàng không đi, thiếp đi!

Thôi bỏ qua, bỏ qua, có phải đang đóng phim đâu, hơn nữa, nàng có thể đi đâu được chứ?

Crypto.com Exchange

Chương (1-94)