Truyện:Thế Gia Danh Môn - Chương 33

Thế Gia Danh Môn
Trọn bộ 94 chương
Chương 33
0.00
(0 votes)


Chương (1-94)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Nhược Lan, trước kia ta tưởng đã rất hiểu nàng, nhưng tiếp xúc nhiều rồi mới thấy, ta chẳng hiểu gì về nàng cả, ví dụ như y thuật của nàng, ví dụ như những suy nghĩ kỳ lạ của nàng, ví dụ như câu đối mà nàng giải hôm nay. Nhược Lan, đôi lúc ta thường có ảo giác, ta cảm thấy nàng căn bản không phải là Tưởng Nhược Lan mà ta từng biết."

Trái tim Tưởng Nhược Nam bỗng đập mạnh thình thịch, nhưng ngoài mặt nàng vẫn cố gắng nở một nụ cười rất tươi: "Hầu gia nói thế là có ý gì, lẽ nào chàng muốn nói thiếp là người giả mạo?"

Cận Thiệu Khang cụp mắt, cười cười: "Đương nhiên ta không nghi ngờ như thế, một người đang sống yên lành, đâu dễ dàng giả mạo, đây chỉ là cảm giác của ta mà thôi!"

"Về y thuật, thiếp cũng không biết nhiều, cũng chẳng có mấy cơ hội để thể hiện, vì vậy mọi người mới không biết thôi. Suy nghĩ của thiếp chẳng có gì là lạ cả, chỉ vì chàng không thể lý giải, nên chàng mới cho là lạ. Còn về câu đối ngày hôm nay..." Tưởng Nhược Nam mỉm cười, "Lẽ nào Hầu gia thật cho rằng thiếp đối được câu đó, thiếp là người thế nào lẽ nào Hầu gia còn không rõ?"

"Không phải do nàng đối thì là ai?" Cận Thiệu Khang hỏi.

"Một người bạn của cha thiếp đã sớm đối được từ lâu rồi, nhưng người này coi thường công danh bổng lộc nên không chịu xuất đầu lộ diện, chỉ đối cho vui mà thôi, không có ý định công bố, cho nên người ngoài không thể biết được. Chẳng qua thiếp hưởng lợi từ người ta thôi, ra câu đối với thiếp, dù là câu đơn giản nhất thiếp cũng chẳng đối được!" Vẫn nên nói thật là hơn, ngộ nhỡ bị người ta treo cho cái danh tài nữ trên đầu, ngày nào cũng có người lôi ra khiêu chiến, với khả năng của nàng sớm muộn gì cũng bại lộ chân tướng.

"Thì ra là thế..." Cận Thiệu Khang cũng không nghi ngờ, so với việc Tưởng Nhược Nam đối được câu đối bế tắc suốt mấy chục năm nay, thì lý giải này của nàng có vẻ hợp lý hơn.

"Lúc ấy nàng làm bọn ta sợ quá, đám học sĩ xung quanh đều kinh ngạc tới mức rớt cằm xuống đất đến nơi..." Cận Thiệu Khang cười nói.

Tưởng Nhược Nam cứ nhìn hắn mãi, nhìn mãi nhìn mãi rồi bật cười, nụ cười này khiến hắn cảm thấy lạ.

"Nàng cười gi?"

Tưởng Nhược Nam cũng chống cằm, ngước mắt nhìn hắn, cười đáp: "Hầu gia khiến người ta rất bất ngờ!"

"Ta có gì khiến nàng phải bất ngờ?"

Có lẽ là do không khí lúc này khá thoải mái, cũng có thể vì trước đó họ đã nói chuyện với nhau trong cung, mà cũng có thể do tiếp xúc nhiều nên giữa hai nguời đã bắt đầu có cảm giác thân thiết. Tưởng Nhược Nam cảm thấy mình bắt đầu không còn ghét hắn, chán hắn nữa, mà nàng lại trò chuyện với hắn thoải mái như với một người bạn.

"Hầu gia lại có thể cười vui vẻ như thế, thiếp còn tưởng chàng là người rất cẩn thận trong lời ăn tiếng nói, trước kia, từ sáng tới tối chàng đều bày ra bộ mặt cứng ngắc ấy..." Nói rồi, Tưởng Nhược Nam bắt chước khuôn mặt nghiêm nghị như "quân bài" của hắn, bộ dạng nghiêm túc giả mạo này nhìn rất hài hước, Cận Thiệu Khang bị nàng chọc cho cười phá lên thích thú.

Hắn vừa cười, lông mày giãn ra, ánh mắt sáng bừng, lúm đồng tiền rất sâu, cả khuôn mặt như tỏa sáng hấp dẫn, khiến Tưởng Nhược Nam bị hút vào đó, mãi không rời được mắt đi, nàng không kìm được đành là kẻ "si tình ngây ngốc" một lát.

"Hầu gia, chàng cười như thế nhìn như trẻ ra năm tuổi." Tưởng Nhược Nam chống cằm xem hắn.

Cận Thiệu Khang thấy nàng nhìn mình chăm chăm không chớp mắt, đột nhiên tâm trạng thoải mái, nụ cười càng thêm rạng rỡ, "Nàng muốn bổn Hầu từ sáng đến tối đều nhìn người ta cười ngô nghê sao?"

Tưởng Nhược Nam bỗng liên tưởng tới cảnh ấy, bất giác rùng mình, chàng vẫn nên giữ bộ mặt "quân bài" thì hơn.

"Phải rồi, rốt cuộc thì Hầu gia bao nhiêu tuổi?" Tưởng Nhược Nam hơi tò mò, không ai nhắc đến tuổi hắn với nàng cả.

Từ xưa tới nay chưa ai dùng giọng điệu thân thiết mà thoải mái như thế nói chuyện với hắn. Thái phu nhân thì mang vẻ uy nghiêm của mẫu thân. Vu Thu Nguyệt thì chỉ muốn lấy lòng, nên lúc nào cũng thận trọng e dè; Hoa Thanh, Nhược Lâm thì cũng phải dè chừng nhìn sắc mặt hắn mà cư xử, giọng điệu sợ sệt lo lắng, chỉ lo hắn không vui. Riêng có nàng là luôn dùng giọng điệu vô cùng thoải mái khi nói với hắn, cảm giác này thật ấm áp, thật thân thiết.

Có thể được nói chuyện với nàng cũng rất dễ chịu, cho dù nàng không muốn động phòng với hắn, hắn cũng rất mãn nguyện.

Tay đỡ đầu, nhìn nàng ở gần ngay trong gang tấc, hắn có thể nhìn rõ từng chiếc lông mi của nàng, hắn có thể nhìn thấy bóng dáng mình trong đôi mắt nàng, hắn có thể ngửi thấy mùi hương thanh mát dịu nhẹ trên người nàng.

Cảm giác này thật tuyệt.

"Hai mươi hai? Hai mươi tư? Hay là hai mươi lăm?" Tưởng Nhược Nam tiếp tục hỏi. Mười tám tuổi ra chiến trường, năm năm sau quay về, có lẽ chỉ ở trong độ tuổi này mà thôi.

"Hai mươi tư." Cận Thiệu Khang đáp.

Hai mươi tư ư, Tưởng Nhược Nam cười cười, còn nhỏ hơn nàng ở kiếp trước những hai tuổi. Ở thời đại đó, một chàng trai hai mươi tư tuổi vẫn còn rất vô tư, còn đang chuẩn bị cố gắng vì tương lai, nhưng người đàn ông trước mặt nàng đây đã chinh chiến trở về, đã là quan tam phẩm, chẳng trách hắn lại già dặn như vậy.

"Hai mươi tư tuổi đã chức cao vọng trọng như vậy. Hầu gia cũng rất giỏi." Theo như nàng biết, chức quan của hắn hiện giờ tương đươnh với chức Phó Bộ trưởng Bộ Quốc phòng ở thời hiện đại.

"Chẳng có gì là giỏi cả, nếu không phải nhờ phụ thân ta, ta căn bản chẳng có cơ hội ấy." Suýt nữa thì quên hắn thuộc hàng "con ông cháu cha", khởi điểm đã cao hơn người khác rồi. Chỉ là không ngờ hắn lại khiêm tốn như thế.

"Bình thường ở phủ nha Hầu gia thường làm những gì?"

"Xem công văn các địa phương trình lên, thời gian này đang bận việc của Cấm vệ quân."

"Chẳng trách ngày nào Hầu gia cũng đi sớm về muộn, thiếp được gả về đây lâu như vậy rồi, chưa từng thấy Hầu gia nghỉ ngơi. Hầu gia không có ngày nghỉ sao?"

Cận Thiệu Khang nhìn nàng cười cười, ánh mắt sáng lấp lánh: "Xem ra nàng cũng rất quan tâm tới chuyện của ta?"

"À..." Tưởng Nhược Nam cười khan hai tiếng, "Chỉ là hơi tò mò thôi, tiện miệng thì hỏi xem thế nào..." "Con khỉ" này đúng là chỉ giỏi tự vơ vào mình thôi, ai quan tâm tới hắn chứ?

"Không còn sớm nữa, ngày mai Hầu gia còn phải lên triều, ngủ thôi!" Tưởng Nhược Nam buông tay chống cằm ra, nằm xuống.

Thấy nàng quay đầu đi, Cận Thiệu Khang như bị mất thứ gì đó, hắn khe khẽ thở dài, cũng nằm xuống, nhưng vẫn nằm nghiêng, mặt hướng về phía nàng. Mái tóc dài của nàng ở sát ngay cạnh má hắn, sự đụng chạm mềm mại dễ chịu này, hương thơm nhè nhẹ này khiến tim hắn say mê.

Hắn không kìm được giơ tay ra vuốt tóc nàng, nhưng khi bàn tay sắp chạm vào đầu nàng hắn bỗng dừng lại giữa chừng, không sao tiếp tục được nữa. Một lúc lâu sau, hắn thu tay lại và rồi vỗ vào đùi mình đánh "bộp" một cái như là giận dỗi.

"Có muỗi sao?" Tưởng Nhược Nam nghe thấy tiếng động nên hỏi.

"Đúng thế, có muỗi, một con muỗi rất to." Cận Thiệu Khang chu môi lẩm bẩm.

Ngày hôm sau, khi Cận Thiệu Khang đã lên triều, Vu Thu Nguyệt tới thăm Tưởng Nhược Nam.

"Tối qua hơi mệt, khi tỷ tỷ về thì muội đã đi ngủ rồi, vì vậy muội không tới thăm tỷ tỷ, mong tỷ tỷ trách tội!" Vu Thu Nguyệt đứng bên giường Tưởng Nhược Nam, bộ dạng ngượng ngùng.

Tưởng Nhược Nam cười điềm đạm, "Không sao, di nương ngồi đi."

Vu Thu Nguyệt ngồi xuống chiếc ghế cạnh đấy, trong lúc quay đầu nhìn thấy bộ triều phục mà tối qua Cận Thiệu Khang thay bỏ lại đây, trong lòng bỗng dậy lên cảm giác ghen tuông.

Tưởng Nhược Nam thấy mắt cô ta cứ nhìn chằm chằm vào bộ triều phục của Cận Thiệu Khang, vội vàng nháy mắt với Liên Kiều, để Liên Kiều thu bộ y phục của Hầu gia mang ra ngoài. Không làm vậy lát nữa cô ta lại diễn trò nước mắt lưng tròng trước mặt nàng, khiến nàng phải phiền lòng.

Vu Thu Nguyệt thấy Liên Kiều mang bộ triều phục đi, ghen tỵ buông một câu: "Hầu gia đối với tỷ tỷ thật tốt, thấy tỷ tỷ bị hoảng còn ở lại đây với tỷ tỷ."

Tưởng Nhược Nam cười đáp: "Hầu gia là phu quân của ta, đương nhiên sẽ đối tốt với ta."

Nghe thấy hai từ "phu quân", sắc mặt Vu Thu Nguyệt trắng nhợt, cô ta không có tư cách để thốt lên hai từ đó. Miễn cưỡng lấy lại tinh thần, cô ta mới không khiến mình quá nhếch nhác trước mặt Tưởng Nhược Nam.

"Tỷ tỷ, chỗ muội có thuốc bôi rất tốt cho những vết thương thế này, tỷ tỷ thử xem." Nói rồi đưa thuốc cho Hoa Anh.

Tưởng Nhược Nam đáp với giọng nhàn nhạt: "Di nương thật có lòng, đa tạ." Nàng thật thấy mệt thay cô ta, rõ ràng cô ta hận nàng muốn chết mà vẫn còn phải giả bộ hiền thục trước mặt người khác.

"Tỷ tỷ đang bị thương, muội muội không làm phiền tỷ tỷ nghỉ ngơi nữa!" Nói xong, Vu Thu Nguyệt hành lễ rồi lui ra.

Sau khi lui ra ngoài, cô ta liền chạm mặt Hồng Hạnh, lẳng lặng nháy mắt một cái, sau đó rời khỏi Thu Đường viện, nhìn quanh, quay người rẽ vào một con đường khác, đi thẳng tới góc vườn thanh vắng nơi cô ta thường hẹn gặp Hồng Hạnh.

Đến nơi hẹn một lúc lâu, mới thấy Hồng Hạnh lén la lén lút đi tới.

Đợi Hồng Hạnh lại gần, Vu Thu Nguyệt bắt đầu oán trách: "Sao lâu thế, ta sắp nóng chết rồi!"

Hồng Hạnh đáp: "Di nương, nô tỳ còn phải tránh tai mắt người khác, giờ Ánh Tuyết kia luôn để mắt tới nô tỳ, nô tỳ phải đợi cô ta vào hầu hạ phu nhân mới lẻn ra được."

Vu Thu Nguyệt lườm Hồng Hạnh một cái, chau mày hỏi: "Được rồi, đừng nói luyên thuyên nữa, giờ ta muốn hỏi ngươi một câu, rốt cuộc ngươi có nhận lời đề nghị của ta không, nếu đồng ý mọi người đều vui, nếu không đồng ý..." Cô ta nhìn Hồng Hạnh một cái, lạnh lùng nói tiếp: "Kết quả thế nào ngươi tự biết!"

Bây giờ địa vị của Tưởng Nhược Nam càng ngày càng vững. Vu Thu Nguyệt đã bắt đầu lo lắng, nếu cô ta tìm cách biết được tất cả những gì xảy ra ở Thu Đường viện thì cô ta mới có thể tìm được cách đối phó với Tưởng Nhược Nam.

Hồng Hạnh trầm mặc rất lâu mới đáp: "Di nương, người từng nói sẽ giúp nô tỳ hoàn thành tâm nguyện, có thật không?" Tối qua cô ta đã nghĩ suốt đêm, nếu tiểu thư đã không nghĩ gì đến tình nghĩa bao năm nay giữa họ, thì tại sao cô ta lại phải bảo vệ tiểu thư mà đối đầu với di nương, tự đưa mình vào hoàn cảnh nguy hiểm? Đến khi ấy Thái phu nhân ra mặt xử phạt cô ta, lẽ nào tiểu thư sẽ cứu cô ta sao? Hôm qua việc Hầu gia đi rồi quay lại, có phải tiểu thư đã biết trước nên cố ý để Hầu gia nghe được mọi chuyện, khiến Hầu gia thêm ghét cô ta? Cô ta không còn hy vọng gì ở Tưởng Nhược Nam nữa, tại sao không thử cách khác, di nương nói đúng, con người ta phải nghĩ cho mình nhiều hơn.

Vu Thu Nguyệt nhìn cô ta cười nhạt: "Ngươi chẳng qua chỉ muốn làm chủ nhân, chỉ cần ngươi cung cấp cho ta biết những tin tức mà ta cần, ta nhất định sẽ thỏa mãn tâm nguyện đó của ngươi! Tuyệt đối không nuốt lời!"

Hồng Hạnh nhìn Vu Thu Nguyệt, cụp mắt xuống: "Chỉ nói không như thế, Hồng Hạnh không thể tin."

"Vậy ngươi muốn thế nào?"

Hồng Hạnh nhìn cô ta, kiên định đáp: "Hồng Hạnh muốn di nương thề!"

Vu Thu Nguyệt khẽ hừ một tiếng, thầm nghĩ, một kẻ tiện nhân như ngươi mà cũng dám đòi ta thề? Nhưng cô ta cũng biết, muốn Hồng Hạnh toàn tâm toàn ý giúp đỡ mình, thì nhất định phải có được sự tin tưởng của Hồng Hạnh, nên cô ta lập tức buông lời thề ngay.

"Trên có trời chứng giám, chỉ cần Hồng Hạnh toàn tâm toàn ý giúp Vu Thu Nguyệt ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi làm chủ nhân; nếu ta phản lại lời thề này, trời tru đất diệt!"

Người ở thời đại này đều tin vào quỷ thần, đã buông lời thề độc họ sẽ không dám phản bội. Vì vậy khi Hồng Hạnh thấy Vu Thu Nguyệt buông lời thề, liền toàn tâm toàn ý tin cô ta. Từ giây phút này, chủ nhân của cô ta không còn là Tưởng Nhược Nam nữa mà là Vu Thu Nguyệt.

Hồng Hạnh thấy Vu Thu Nguyệt thề độc, tâm trạng thoải mái hơn, cười đáp: "Nếu di nương đã thật lòng như thế, Hồng Hạnh cũng cung cấp một vài tin tức cho di nương biết để bày tỏ thành ý của mình."

*****

Vu Thu Nguyệt nghe vậy mừng thầm trong lòng: "Tin gì thế?"

Hồng Hạnh đi tới cạnh, ghé sát tai cô ta thì thầm: "Theo nô tỳ được biết, thời gian này mặc dù Hầu gia nghỉ lại chỗ phu nhân, nhưng trừ lần đầu tiên ra, những lần còn lại họ đều không làm gì cả."

"Thật không?" Vu Thu Nguyệt vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hai mắt đột nhiên sáng bừng lên.

Hồng Hạnh nhìn bộ dạng vui mừng của Vu Thu Nguyệt, cười nói: "Tin tức tiếp theo sẽ còn khiến di nương vui hơn, tối qua khi nô tỳ bôi thuốc cho tiểu thư, thấy trên người tiểu thư có vết thâm do Hầu gia đánh thương, rất nặng. Nô tỳ cảm thấy Hầu gia nhận lời tới Thu Đường viện, có lẽ chỉ để mọi người nhìn mà thôi, để giữ thể diện cho Hầu phủ và cả chính Hầu gia nữa. Những lời hôm qua Hầu gia nói ở Thiên Thu đình có lẽ cũng là vì nguyên nhân này, nhưng trong lòng Hầu gia rất chán ghét phu nhân. Vì vậy, di nương không cần phải lo lắng, chỉ cần di nương sinh được trưởng tử cho Hầu phủ thì người chiến thắng nhất định sẽ là di nương!"

"Những gì ngươi nói đều là thật chứ?"

"Đương nhiên, di nương có thể tin tưởng vào Hồng Hạnh, nô tỳ là đại a hoàn hầu hạ bên cạnh phu nhân, không ai biết nhiều chuyện về phu nhân như nô tỳ cả!"

Vu Thu Nguyệt quay người đi, khóe miệng nhếch lên cười, ngay sau đó nụ cười càng lúc càng sâu, cuối cùng không kìm được, cô ta bật cười thành tiếng.

Tưởng Nhược Lan ơi là Tưởng Nhược Lan, thân là phụ nữ, ngươi thật sự quá đáng thương! Cô ta vô thức đưa tay sờ xuống bụng, nụ cười dần tắt lịm, ánh mắt càng lúc càng lạnh, càng lúc càng sắc.

Chỉ cần ta sinh được con trai, Tưởng Nhược Lan, tất cả những ấm ức, tủi nhục mà ngươi gây ra cho ta, ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi gấp bội!

Phía bên kia, trong Thu Đường viện, Tưởng Nhược Nam đọc sách y dưới sự giúp đỡ của Ánh Tuyết.

Ánh Tuyết thấy nàng nằm sấp trên giường đọc có phần khó chịu, bèn nói: "Phu nhân, đợi vết thương khỏi rồi hãy đọc cũng không muộn mà. Phu nhân thế này không tốt cho mắt đâu."

Tưởng Nhược Nam một tay chống cằm, một tay lật sách, nghe Ánh Tuyết nói bèn đáp: "Học cũng phải tạo thành thói quen, một khi tạo thành thói quen rồi thì phải kiên trì. Nếu mới gặp chút khó khăn đã muốn nghỉ ngơi, lần nữa thì cứ lần nữa mãi. Như thế sự lười biếng cũng trở thành một thói quen, cuối cùng, chẳng làm được việc gì cả!"

Ánh Tuyết vẻ mặt để lộ sự kính phục, cười đáp: "Phu nhân nói rất có lý, những đạo lý này nói dễ làm khó, phu nhân có thể kiên trì càng khiến Ánh Tuyết bội phần kính phục! Có điều học hành quan trọng nhưng sức khỏe cũng quan trọng, xin phu nhân hãy nghĩ cho đôi mắt của mình, nên nghỉ ngơi trước đã!"

"Nói có lý!" Tưởng Nhược Nam cười rồi gấp sách lại, ngẩng đầu nhìn Ánh Tuyết nói: "Trong lúc nghỉ ngơi, chúng ta nói chuyện nhé!" Rồi nói tiếp: "Ngươi mang một chiếc ghế nhỏ tới ngồi cạnh ta, nếu không ta ngẩng đầu nhìn ngươi sẽ đau cổ mất!"

Ánh Tuyết mang một chiếc ghế tới ngồi xuống trước mặt Tưởng Nhược Nam.

Tưởng Nhược Nam nhìn Ánh Tuyết ngồi trước mặt mình, thấy Ánh Tuyết để kiểu tóc của các phu nhân, trên đầu cài trâm vàng, cổ tay đeo vòng ngọc, y phục Ánh Tuyết mặc cũng khá đẹp, sắc mặt trắng hồng, khí sắc rất tốt, bèn cười nói: "Xem ra Trương quản sự đối với ngươi rất tốt!"

Ánh Tuyết cúi đầu, ngượng ngùng mỉm cười, mặt đỏ hồng, nhìn càng rạng rỡ xinh đẹp, "Văn Viễn đối với nô tỳ rất tốt, cũng rất quan tâm tới nô tỳ!"

Tưởng Nhược Nam cười cười, giơ tay ra nắm tay Ánh Tuyết, "Cũng coi như trong cái rủi có cái may."

Ánh Tuyết nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Phu nhân biết cả rồi sao?"

Tưởng Nhược Nam cười khổ: "Vừa rồi ta chỉ là đoán mò thôi, nhưng giờ thì đã có thể khẳng định chắc chắn rồi!"

Tưởng Nhược Nam vốn đã không còn để bụng chuyện này nữa, nhưng những lời tối qua của Hồng Hạnh khiến nàng có cảm giác, suy nghĩ ấy của cô ta không phải đột nhiên xuất hiện, mà đã có dự định từ trước. Như vậy, nàng bỗng dưng liên tưởng tới chuyện trước đó đã xảy ra với Ánh Tuyết, suy nghĩ kĩ lại, từng lời từng câu mà Hồng Hạnh đã nói Ánh Tuyết, càng nghĩ càng thấy đáng nghi.

Hết lần này đến lần khác, nhìn thì như chẳng có gì liên quan, nhưng nghĩ kĩ thì tất cả đều rất trùng hợp, tại sao người đưa tin lại là một đứa trẻ có vấn đề về đầu óc? Tại sao Ánh Tuyết lại không tận tay trao túi thơm cho Trương quản sự? Kiểu tín vật đính ước này chẳng phải nên giao tận tay đối phương sao? Tại sao lại nhờ một người lạ chuyển giúp? Ánh Tuyết nói Hồng Hạnh lừa mình ra Hậu hoa viên, nhưng thời gian đó Hồng Hạnh lại có người làm chứng, còn Ánh Tuyết và Trương quản sự vừa khéo bị ba người Hồng Hạnh bắt gặp ở đó.

Bao nhiêu sự trùng hợp vừa khéo cùng xảy ra một lúc khiến người ta thấy lạ, chỉ trách nàng khi ấy không thật sự quan tâm tới chuyện của đám a hoàn, vì vậy nên mới không dụng tâm suy nghĩ đến chuyện này. Cũng may Trương quản sự đối tốt với Ánh Tuyết, nếu không, nàng thật có lỗi với nha đầu luôn quan tâm chăm sóc cho mình như nàng ấy.

Nhắc đến chuyện này, Ánh Tuyết cũng hơi ấm ức, cúi đầu lau nước mắt, "Khi ấy đến Trương quản sự trông như thế nào nô tỳ cũng chưa từng biết, thế mà lại bị Hồng Hạnh vu khống là lén lút gặp gỡ với chàng. Nếu không phải nhờ phu nhân xin giúp, có lẽ nô tỳ đã bị đuổi đi rồi.

Tưởng Nhược Nam bỗng thấy có lỗi: "Tại ta, khi ấy ta đã không điều tra kĩ chuyện này!"

Ánh Tuyết lắc đầu: "Nô tỳ không trách phu nhân, mưu kế của Hồng Hạnh rất kín kẽ, mỗi chi tiết đều được sắp xếp chặt chẽ, nô tỳ hoàn toàn ở vào thế bị động, không có khả năng phản kháng, cuối cùng cũng đành phải thừa nhận chuyện này. Nô tỳ là đương sự mà còn như thế, phu nhân là người ngoài cuộc càng không thể biết rõ nội tình. Chỉ có điều sao phu nhân lại biết?"

Tưởng Nhược Nam ngẫm nghĩ, thấy vẫn không nên kể chuyện tối qua Hồng Hạnh tới cầu xin nàng ra. Chuyện này quan trọng, hơn nữa lại là chuyện của Hồng Hạnh, nàng cảm thấy không nên công bố rộng rãi cho mọi người biết thì hơn.

"Gần đây, thỉnh thoảng nghĩ lại chuyện này, càng nghĩ càng thấy nghi ngờ, vì vậy ta đã gọi Tiểu Thanh và Tiểu Hoàn tới hỏi một lần. Khi ấy mới biết, mặc dù cả tối hôm đó Hồng Hạnh đều ở cùng họ, nhưng trong thời gian đó có đi vệ sinh một lần, chút thời gian ấy cũng đủ để làm rất nhiều việc, bao gồm cả việc lừa ngươi ra ngoài, vì vậy ta mới bắt đầu sinh nghi, không ngờ lại đúng như vậy!" Tưởng Nhược Nam thở dài, trước kia Hồng Hạnh mặc dù rất tùy tiện nhưng vẫn trung thành với nàng, nhưng giờ cô ta đã làm ra những chuyện như thế này, sau này nàng không còn dám tin cô ta nữa.

Ánh Tuyết nghĩ ngợi, đột nhiên đứng dậy quỳ xuống trước mặt Tưởng Nhược Nam, "Phu nhân, trước kia Ánh Tuyết sợ phu nhân không tin mình nên vẫn không dám nói gì, nhưng giờ phu nhân đã biết được chân tướng, có những chuyện Ánh Tuyết không nên giấu phu nhân nữa."

Tưởng Nhược Nam thấy Ánh Tuyết thận trọng như vậy thì kỳ lạ hỏi: "Chuyện gì?"

"Hồng Hạnh... Hồng Hạnh có ý đồ với Hầu gia, trước kia cô ta làm như thế chính là vì muốn vị trí đại a hoàn của nô tỳ, dùng cách đó để tiếp cận Hầu gia. Trước đó cô ta đã năm lần bảy lượt ngầm móc máy nô tỳ, nói nô tỳ lòng lang dạ sói, thực ra người lòng lang dạ sói chính là cô ta!"

"Thì ra chuyện này ngươi cũng biết." Tưởng Nhược Nam cười cười.

"Phu nhân đã biết rồi sao?" Ánh Tuyết vô cùng kinh ngạc, chắc chắn phu nhân không có ý tặng Hồng Hạnh cho Hầu gia, nếu không trước đó người đã không gả Hồng Hạnh cho Trương quản sự. Nhưng nếu phu nhân đã biết được dã tâm của Hồng Hạnh, sao còn giữ Hồng Hạnh bên mình? Theo như Ánh Tuyết biết, một khi chủ nhân hay được chuyện này, hoặc sẽ lặng lẽ xử lý a hoàn có dã tâm, hoặc sẽ tùy tiện tìm một lý do nào đó để đuổi a hoàn ấy đi, tuyệt đối không có lý do nào đó để đuổi a hoàn ấy đi, tuyệt đối không có lý do gì mà giữ Hồng Hạnh lại bên mình.

"Hồng Hạnh thách Hầu gia cũng không có gì là sai... Chỉ là vì tư tâm của mình mà cô ta lại tìm cách ám hại người khác, đấy là điều ta không thể chấp nhận được." Nói rồi, Tưởng Nhược Nam nhìn Ánh Tuyết, cười: "Cũng may, giờ cuộc sống của ngươi rất tốt, Trương quản sự có biết sự thật không?"

"Chàng vốn cũng nghi ngờ, sau có hỏi nô tỳ, nô tỳ cũng nói thật. Chàng thấy nô tỳ được gả cho mình trong tình huống bất đắc dĩ như thế, thấy nô tỳ phải chịu ấm ức nên càng thương nô tỳ hơn."

Tưởng Nhược Nam cười đáp: "Quả nhiên ta đã không nhìn nhầm người, con người Trương quản sự thật sự rất tốt."

Ánh Tuyết cười, nói tiếp: "Giờ nô tỳ lại thấy phải cảm ơn Hồng Hạnh, nếu không nhờ có cô ta, nô tỳ cũng không được gả cho Văn Viễn, nô tỳ không cầu đại phúc đại quý, nô tỳ chỉ cần một người đàn ông thành tâm với mình. Giờ nô tỳ rất thỏa mãn."

Tưởng Nhược Nam nắm tay Ánh Tuyết: "Thật hiếm có người nào được thông minh như ngươi." Biết trân trọng cuộc sống hiện tại, biết thế nào là đủ, không phải ai cũng làm được điều đó. Nàng nói tiếp: "Ngươi lui ra trước đi, chuyện này ta phải suy nghĩ kĩ đã." Nên xử lý Hồng Hạnh thế nào, phải cân nhắc chu toàn.

Ánh Tuyết nghe lời lui ra, khi đi tới cửa, đột nhiên quay người lại nói với Tưởng Nhược Nam: "Phu nhân, có chuyện này nô tỳ vẫn luôn cảm thấy lạ, Hồng Hạnh không phải là kiểu phụ nữ thông minh, làm sao có thể nghĩ ra được âm mưu kín kẽ như vậy chứ?"

"Ngươi nghi ngờ có kẻ đứng sau Hồng Hạnh?"

Ánh Tuyết gật đầu đáp: "Nô tỳ nghi ngờ như thế, vì vậy thời gian này nô tỳ vẫn luôn để ý đến Hồng Hạnh."

Tưởng Nhược Nam hỏi: "Có phát hiện được gì không?"

Ánh Tuyết lắc đầu: "Không phát hiện được gì, nô tỳ chỉ ở đây vào ban ngày nên không đủ thời gian."

"Ta biết rồi." Tưởng Nhược Nam đáp.

Ánh Tuyết ra khỏi phòng.

Buổi chiều, khi Tưởng Nhược Nam đang nằm sấp trên giường, đột nhiên nghe có người hỏi: "Phu nhân, phu nhân thấy đỡ hơn chưa?"

Tưởng Nhược Nam nghe tiếng ngẩng đầu lên, thấy là Phương ma ma bèn cười, đáp: "Hôm nay đã khá hơn hôm qua nhiều rồi." Thấy trên tay bà cầm một chiếc bát sứ đậy nắp, liền hỏi: "Đó là cái gì?"

Phương ma ma cười đi tới, ngồi xuống bên giường Tưởng Nhược Nam, đặt chiếc bát trong tay xuống ghế bên cạnh, mở nắp ra, "Phu nhân nhìn xem!"

Tưởng Nhược Nam thò đầu ra nhìn một cái, tháy hai quả trứng gà, hơi nóng vẫn còn bốc lên nghi ngút: "Trứng gà?

Phương ma ma vừa kéo tấm chăn mỏng màu đỏ của nàng ra, vừa cười nói: "Phu nhân quên rồi sao, trước kia phu nhân thường ra ngoài đánh nhau bị thương, ma ma đều trị thương cho phu nhân như thế này. Phu nhân còn nói, phương pháp của ma ma còn tốt hơn bất kỳ loại dầu bôi nào!"

Bà kéo quần Tưởng Nhược Nam xuống, nhìn vết thương trên mông nàng, mắt hoe đỏ, "Phu nhân, giờ phu nhân đã xuất giá rồi, cũng phải biết cách chăm sóc bản thân, sao lại để mình bị ngã thành ra thế này? Nếu để lại sẹo thì làm thế nào?"

Tưởng Nhược Nam nghe giọng bà nghẹn ngào, quay đầu lại thấy vẻ mặt và bộ dạng đau lòng của bà, biết bà thật sự quan tâm tới Nhược Lan, trong lòng cũng cảm động, vội vàng an ủi: "Không sao, ma ma, cũng không nghiêm trọng lắm, vài ngày nữa là khỏi thôi. Ma ma mau trị thương cho ta đi!"

Phương ma ma nhớ ra mục đích mình đến đây, vội vàng lau khô nước mắt, lấy trứng gà ra rồi nhẹ nhàng lăn qua lăn lại trên mông nàng, trứng nóng chạm vào da, khiến Tưởng Nhược Nam có chút đau, nhưng trong lòng lại thấy rất dễ chịu.

"Trứng gà nóng có thể lưu thông máu, ma ma mỗi ngày sẽ làm cho tiểu thư một lần, nhất định sẽ giúp tiểu thư nhanh khỏi."

Tưởng Nhược Nam nằm sấp trên giường, khẽ đáp: "Phương ma ma, đa tạ ma ma vẫn luôn tốt với ta." Mặc dù nàng biết bà tốt với Nhược Lan, nhưng giờ nàng lại đang được hưởng ân tình ấy.

Thấy tiểu thư do chính tay mình nuôi lớn nói những lời chân tình như thế, trong lòng Phương ma ma rất cảm động, bà cúi đầu, động tác tay trở nên dịu dàng hơn.

"Ma ma còn nhớ lúc tiểu thư mới sinh ra chỉ bằng con mèo nhỏ, khi phu nhân có mang tiểu thư không được khỏe lắm, sau khi sinh tiểu thư ra, người liền nằm liệt giường, mặc dù rất muốn đích thân nuôi dưỡng tiểu thư, nhưng lực bất tòng tâm. Khi ấy ma ma mới sinh Hồng Hạnh chưa bao lâu, còn chưa cai sữa, liền cho tiểu thư bú sữa của mình, tiểu thư nằm trong lòng ma ma, bé xíu, nhắm nghiền hai mắt ra sức mút sữa. Bộ dạng ấy của tiểu thư tới tận bây giờ ma ma vẫn còn nhớ, khi còn nhỏ tiểu thư trắng trẻo, mũm mĩm, rất đáng yêu."

Nói đến đây, Phương ma ma như nhớ lại bộ dạng của Tưởng Nhược Lan hồi còn nhỏ, nụ cười trên mặt trở nên xa xăm và dịu dàng.

"Tiểu thư ngày một lớn, phu nhân đã mất, lão gia thường xuyên xuất chinh ngoài biên ải, tiểu thư rất cô đơn, ngày nào cũng ở bên cạnh ma ma, túm gấu áo ma ma. Còn nhớ khi tiểu thư bắt đầu học nói, tiểu thư đã gọi ma ma là mẹ, ta phải mất rất nhiều công sức mới có thể đổi cách gọi cho tiểu thư. Nhưng khi ấy, ta thật sự rất vui, bởi vì trong lòng ta, tiểu thư giống như con đẻ của mình vậy."

Tưởng Nhược Nam nằm sấp trên giường, lẳng lặng nghe bà kể chuyện, trong lòng bỗng trào dâng cảm giác u buồn. Mặc dù Nhược Lan cũng giống nàng không có cha mẹ người thân, nhưng Nhược Lan hạnh phúc hơn nàng, bởi vì ít ra nàng ta còn biết cha mẹ mình là ai, bên cạnh nàng ta còn có rất nhiều người yêu thương nàng ta thật lòng. Không giống như nàng, đến cha mẹ là ai còn không biết, cũng chưa từng có ai tốt với nàng như Phương ma ma.

Crypto.com Exchange

Chương (1-94)