Hồng tỷ Kim Vĩnh Mười Ba Phố 1
← Ch.049 | Ch.051 → |
Tam Ca nghe vậy đầu tiên là kinh ngạc, sau đó híp mắt nói: "Đúng là muốn gì được nấy! Chúng ta còn chưa tìm được lý do để giết, lão ta đã tự đưa mình tới cửa rồi. Cố Ninh, đi thôi, chúng ta đi giết người, cướp gà!"
Hoàng Mộng Dao, Tạ Vũ Hồng cùng với bốn binh sĩ khác ở lại canh gác. Còn những người còn lại đều vác súng đi ra sân thể dục.
Vừa đi xuống tầng một, bọn họ liền thấy nhóm Bạch Lang mới đi từ bên ngoài về.
Xem ra lúc bọn cô về, bọn họ chưa về luôn mà tiếp tục đi săn tinh hạch.
Hơn nữa trên mặt bọn họ đều tươi cười hớn hở, chắc hẳn là thu hoạch không tồi.
Vừa liếc mắt, Cố Ninh liền thấy Nhan Ngọc đang nhìn mình đầy oán hận, đáy mắt cô cũng nổi lên sát ý.
Hướng Hứa nhẹ giọng nói: "Có vài người trong nhóm họ xuất hiện dao động, nhưng chắc phải một thời gian nữa mới phát hiện dị năng."
Cổ đạo trưởng cười hề hề hỏi: "Có dị năng biến dị không?"
Hướng Hứa lắc đầu nói: "Cái này cháu không tra được."
Nhóm người ra khỏi tòa nhà giáo viên thì lập tức đi thẳng ra sân thể dục.
Lúc này sân thể dục vô cùng náo nhiệt, có không ít người vây xem.
Từ xa đã thấy Vương Kế Trung đang đứng trên bục sân thể dục đang hùng hổ nói điều gì đó, người đàn ông bên cạnh nhìn thấy nhóm Tam Ca thì nhanh chóng báo với ông ta, bảo ông ta nhìn về phía này. Sau đó ông ta đứng yên chờ bọn họ đi tới.
Trên đường đi tới, tất cả những người đang hóng hớt vây quanh liền tránh sang hai bên nhường đường cho bọn họ.
Chỉ thấy một người đàn ông đang bắt người phụ nữ tóc đỏ quỳ trên mặt đất, người phụ nữ kia đầu tóc rối tung, mặt mũi đầy máu, miệng thì mắng chửi không ngừng. Nhưng khi nhìn thấy đám người Cố Ninh thì bà ấy lập tức dừng lại, theo bản năng muốn bò về phía trước liền bị một người khác đạp cho một cái.
Lý Hồng Quyên đau đớn kêu lên một tiếng, sau đó quay sang chửi gã đàn ông đó: "ĐM mày!"
Tam Ca lạnh lùng quát: "Vương Kế Trung, ông làm vậy có ý gì? Chúng ta đã thỏa thuận không được động tới người của Cố Ninh. Nếu không đừng trách tôi hủy bỏ thỏa thuận!"
Vương Kế Trung cười lạnh một tiếng: "Tao có ý gì à? Chính là con kỹ nữ này đến trộm gà của tao trước! Tao đã nói rồi, ai giám đụng đến gà của tao, tao giết! Tao đ** cần biết thỏa thuận gì hết!"
Lý Hồng Quyên bò dậy, nói với Cố Ninh: "Cố Ninh, cháu đừng nghe những gì lão ta nói! Dì không có trộm gà! Bọn gà kia chạy loạn như vậy, sao dì biết được ai nuôi! Bọn họ cố tình bắt dì để gây khó dễ cho cháu đấy!" Bà trực tiếp chọc thủng kế hoạch tiểu nhân của lão Vương.
Lý Hồng Quyên lúc này cả người chật vật nhưng không hề sợ Vương Kế Trung, trong miệng vẫn đang chửi mười tám đời nhà ông ta.
Cố Ninh không nói nhiều, trực tiếp cầm súng nhắm thẳng vào đầu Vương Kế Trung.
Nhưng cùng lúc đó, trên cổ Lý Hồng Quyên cũng xuất hiện một con dao.
Vương Kế Trung giang tay, nói với Cố Ninh: "Tới đi, nổ thử xem, nhắm cho chuẩn vào nhé! Để xem tao chết trước hay con kỹ nữ này chết trước!"
Lý Hồng Quyên mắng: "ĐM cả nhà mày! Mẹ mày mới là kỹ nữ ấy! Mày chửi tao khác gì chửi mẹ mày, tao nhổ vào! Cố Ninh, nếu hôm nay dì mà chết, cháu nhất định phải giết chết tên chó Vương Kế Trung này!" Ngay cả khi bị dao kề cổ, Lý Hồng Quyên cũng không hề sợ chút nào, mắng chửi không ngừng.
Trương Tiêu Bạch há to miệng kinh ngạc đến cực độ, chấn động nói: "Cố Ninh, người hàng xóm này của cô cũng quá hung hãn đi! Thật là đáng ngưỡng mộ."
Cổ đạo trưởng gật đầu đồng ý, cảm thán nói: "Dũng khí đáng khen, khí thế bức người!"
Tam Ca thì bị chấn động đến mức không nói lên lời.
Không biết vì cái gì trước kia Cố Ninh không quen nhìn Lý Hồng Quyên chửi mắng người khác, nhưng lúc này không thể không nói, cô có chút thích thú.
Hiển nhiên, Lý Hồng Quyên không phải cô đến mới mắng người, những người vây xung quanh sắc mặt đều quái dị như nhau, Vương Kế Trung như thằng hề đứng trên bục nhưng vì ông ta có quyền có thế nên mọi người chỉ dám nén cười.
Vương Kế Trung mặt hết xanh rồi lại tím, cuối cùng không nhịn được Lý Hồng Quyên chửi mắng liền hét lớn: "Bịt miệng con kỹ nữ này lại cho tao!"
"Mẹ mày mới là kỹ nữ! Mày chính là con của kỹ nữ! Tổ tông mười tám đời của mày đều làm kỹ nữ! Mày..."
Lập tức miệng Lý Hồng Quyên bị người khác lấy cái giẻ bẩn nhét vào, nhưng bà vẫn gào thét muốn chửi tiếp.
"Vương Kế Trung, đây là ông muốn chúng ta cùng lật mặt?" Tam Ca hỏi.
Vương Kế Trung nghiến răng nghiến lợi nói: "Từ lúc cô ta giết cháu trai tao, sao mày không nói thế đi?!"
Tam Ca lạnh giọng nói: "Cháu trai ông ỷ thế lực của ông ở đây mà tác oai tác quái, còn gây hoạ cho không biết bao nhiêu cô gái, đã vậy còn giết không ít người. Nếu Cố Ninh không giết, tôi cũng định tìm cơ hội giết nó."
"Tao phải giết nó!!!" Vương Kế Trung tức giận không biết ấy từ đâu ra khẩu súng, nhắm thẳng đầu Cố Ninh bóp cò.
Nói thì chậm nhưng mọi thứ xảy ra rất nhanh! Đồng tử Hướng Hứa chợt co lại, sau đó tinh thần lực trong nháy mắt ngưng tụ lại thành hàng nghìn cái kim châm vô hình đâm vào người Vương Kế Trung.
Ngón tay Vương Kế Trung vừa chạm vào cò súng, còn chưa kịp dùng sức thì đột nhiên đầu truyền đến một trận đau nhức! Giống như trong đầu có hàng nghìn cái kim châm vào đầu, ông ta thảm thiết kêu lên một tiếng, sau đó trực tiếp ngã xuống dưới đất. Khẩu súng trong tay cũng rơi xuống đất.
Nhìn Vương Kế Trung nằm trên đây trợn trừng, Hướng Hứa sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, cơ thể nhỏ nhắn suy yếu lảo đảo rồi cũng ngã xuống.
Hướng Dật ôm chặt Hướng Hứa, tránh cho cô ngã xuống đất: "Hứa Hứa, em làm sao vậy?"
Hướng Hứa mệt mỏi, hơi lắc lắc đầu, sau đó nhìn về phía Cố Ninh.
Cố Ninh nhìn thấy ánh mắt của Hướng Hứa liền biết cô bé đã làm gì, cô gật đầu với Hướng Hứa một cái, sau đó trực tiếp nhắm bắn thẳng vào mấy tên thủ hạ còn chưa kịp phản ứng lại của Vương Kế Trung.
"Để tôi!" Tam Ca nói một tiếng, sau đó tay vừa mới giơ ra, năm cây giáo bằng đất bỗng nhiên xuất hiện ngực, đẩy tay về phía trước, năm cây giáo kia lập tức bay về phía những người đang đứng trên đài.
Mấy tên thủ hạ nhìn một màn như vậy lập tức hoảng sợ, tuy không biết là cái gì nhưng trực giác nói với bọn họ là những thứ này đều rất nguy hiểm nên theo bản năng liền tránh né. Có hai người phản ứng mau lẹ tránh thoát được nhưng những người còn lại không kịp tránh, trực tiếp bị đâm xuyên bụng, mà những cây giáo bằng đất kia của Tam Ca như có sức mạnh phi thường, ai trúng phải một đòn này đều lập tức kêu thảm thiết ngã xuống đất.
Bên kia, có mấy người không biết tốt xấu đều rút súng ra chuẩn bị quyết chiến thì, đột nhiên, gió lớn nổi lên! Từng cơn gió mạnh với tốc độ cực nhanh xoẹt qua! Sau đó chỉ nghe được tiếng kêu thảm thiết cùng với tiếng súng rơi xuống đất. Đám người đó không biết mình bị thứ gì cắt qua, mặt ai cũng như nhìn thấy quỷ, máu đỏ từ bàn tay chảy ra như suối.
"Tuyệt lắm!" Cổ đạo trưởng khen ngợi Trình Minh.
Cố Ninh cũng có chút kinh ngạc với uy lực của dị năng hệ phong.
Biểu cảm của Trình Minh cũng không che được hưng phấn, không nghĩ lần đầu tiên mình sử dụng dị năng của mình lại thành công đến vậy. Cậu không nhịn được nhìn về phía Cố Ninh, thấy cô cũng vừa kinh ngạc vừa tán thưởng nhìn mình khiến cậu lập tức nở một nụ cười xán lạn. Từ lúc mạt thế xảy ra đến giờ thì đây có lẽ là nụ cười thật nhất xuất phát từ nội tâm của cậu, khuôn mặt cậu đã vốn có chút trẻ con, lúc này cười tươi lên nhìn giống như con một Samoyed.
Cổ đạo trưởng hết nhìn Cố Ninh lại nhìn Trình Minh, lặng lẽ lắc đầu.
Lúc này những người hóng hớt vây quanh cũng bị dọa cho ngây người. Đám người Tam Ca thì chưa bị tổn hại một cọng tóc còn bên Vương Kế Trung nằm la liệt dưới đất kêu đau đớn. Hơn nữa ai ai cũng nhìn Tam Ca với ánh mắt khiếp sợ, căn bản không ai dám đánh trả.
Cố Ninh đưa mắt ra hiệu với Tam Ca.
Tiếp theo là dọn dẹp hiện trường.
Tam Ca đi qua kiểm tra tình trạng của Vương Kế Trung, phát hiện ông ta đã không còn nhịp tim với hô hấp nữa, chắc là đã chết được một lúc.
Ánh mắt Cố Ninh nhìn Hướng Hứa an tĩnh nằm trên lưng Hướng Dật có chút hoảng sợ.
Tuy rằng dùng chiêu này khiến Hướng Hứa tiêu hao rất nhiều dị năng nhưng có thể yên lặng không một tiếng động giết người như vậy không thể không nói là việc vô cùng đáng sợ. Đáng sợ nhất chính là không biết tại sao mình chết mà chỉ bị liếc một cái, lập tức bị giết chết.
"Em không sao chứ?" Cố Ninh lo lắng hỏi Hướng Hứa.
Hướng Hứa mở hờ đôi mắt, yếu ớt nói: "Cảm giác như là toàn bộ năng lượng đều đã tiêu hao hết vậy."
Cố Ninh lấy từ trong túi ra một viên tinh hạch trong suốt: "Ăn đi."
Hướng Hứa kinh ngạc nói: "Không cần lãng phí vậy đâu, em ngủ một lát là sẽ khỏe hơn thôi.
"Nhìn em không thoải mái chút nào." Cố Ninh nói xong liền trực tiếp nhét viên tinh hạch vào miệng Hướng Hứa.
Tinh hạch như hóa thành dòng nước tiến vào cơ thể Hướng Hứa, cô ngay lập tức có cảm giác như dị năng đang cạn kiệt trong cơ thể mình như được hồi sinh.
Sắc mặt cũng trở nên tốt hơn nhiều.
Cố Ninh nói với Hướng Dật: "Mang em cậu về nghỉ ngơi trước đi, nơi này để tôi xử lý."
Hướng Dật mấp máy môi, như có điều gì khó nói, nhưng cuối cùng chỉ nhỏ giọng nói: "Cảm ơn." Viên tinh hạch kia đáng nhẽ có thể tích kiệm được nhưng bởi vì thấy Hướng Hứa khó chịu mà Cố Ninh không hề chút do dự nào mà đem tinh hạch cho cô, cậu nên cảm ơn mới phải.
Cố Ninh chỉ cười cười, duỗi tay sờ đầu Hướng Hứa, giọng nói dịu dàng: "Đi đi."
Hướng Dật liền cõng Hướng Hứa đi xuống sườn dốc.
Hướng Hứa ôm lấy cổ Hướng Dật, tuy rằng còn yếu nhưng âm thanh cô lại vô cùng cao hứng: "Anh xem, chúng ta chọn đâu có sai, chị ấy là người tốt."
Hướng Dật theo thói quen bĩu môi, những cũng không có phản bác.
Giọng Hướng Hứa nhẹ nhàng: "Chúng ta đã hứa với ba mẹ, không thể gặp họ quá sớm, đến bây giờ em mới tin chúng ta có thể làm được."
Hướng Dật trầm mặc nói: "Được."
Tam Ca cũng không có ý định đuổi cùng giết tận, xác nhận Vương Kế Trung đã chết cũng chỉ uy hiếp những người còn lại về sau nếu về sau còn thấy bọn họ làm chuyện xấu thì sẽ không còn cơ hội thứ hai. Những gì mà Tam Ca vừa thể hiện đều khiến bọn họ sợ mất mật nên lập tức đồng ý, sau đó che tay lại, nếu không nhanh cầm máu, chỉ sợ không cần Tam Ca giết, bọn họ cũng sẽ mất máu mà chết.
"Hồng Quyên, dì không sao chứ?" Cố Ninh ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương trên người Lý Hồng Quyên, khóe miệng cùng mũi của bà đã bị đánh đến chảy máu, trên người cũng đầy vết bầm tím, chắc chắn là chịu không ít đòn từ bọn người kia.
Bà chỉ cười cười rồi vuốt vuốt mái tóc mình, nói: "Chưa chết thì không sao."
Trương Tiêu Bạch ngồi bên cạnh sùng bái nói với Lý Hồng Quyên: "Dì Hồng Quyên, dì chính là thần tượng của tôi!"
Lý Hồng Quyên không có nửa điểm ngượng ngùng nói: "Khụ khụ, năm đó dì cũng lăn lộn ngoài đường nhiều năm, còn được mệnh danh là 'Hồng tỷ Kim Vĩnh Mười Ba Phố', lúc đấy còn không biết thằng chó họ Vương kia đang vất vưởng ở đâu. Nếu không phải dì năm đó rửa tay gác kiếm, nhiều năm không đánh nhau thì hôm nay cũng không đến mức chật vật như vậy. Khiến cho đám trẻ các cháu chê cười rồi!"
Lý Hồng Quyên thoạt nhìn mới khoảng bốn mươi tuổi, ngày thường còn được bảo dưỡng tốt nên không có nhiều nếp nhăn. Trước mạt thế bà cũng rất chú trọng ăn mặc khiến cho không ít người nói xấu sau lưng nói bà là cái loại hồ ly chuyên cướp chồng người khác. Nhưng bây giờ bà không hề giữ hình tượng nằm liệt dưới đất, nhìn vô cùng chật vật nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười phóng khoáng.
Không hề giống người ban nãy bị kề dao vào cổ cũng không chút sợ hãi, còn dám chửi ầm lên. Cố Ninh lúc này còn có thể tưởng tượng được hồi trẻ Lý Hồng Quyên chắc chắn từng là một nhân vật có máu mặt.
Người vẫn im lặng không nói gì, Tam Ca, nghe được tên 'Hồng tỷ Kim Vĩnh Mười Ba Phố' thì đột nhiên nhìn sang hướng này, nhìn Lý Hồng Quyên nửa ngày anh mới dám hỏi: "Dì không phải là... Là Hồng tỷ đó chứ?"
Lý Hồng Quyên nghe thấy cái tên hơn chục năm nay chưa được gọi lại, sửng sốt một lúc, sau đó nhìn Tam Ca nói: "Cậu biết tôi?"
"Dì thật sự là Hồng tỷ? Tam Ca lập tức đẩy Trương Tiêu Bạch đang ngồi xổm trước mặt Lý Hồng Quyên, vui vẻ nói: "Dì không nhận ra tôi sao? Tôi đây! Tạ Ái Quốc! Tạ Ái Quốc của Kim Vĩnh Mười Ba Phố đây!"
Lý Hồng Quyên bị Tam Ca làm cho hoảng sợ, bà thấy cái tên này quen quen, nghĩ một hồi lập tức nhớ ra, vừa mừng vừa sợ nói: "Tạ Ái Quốc?! Cậu con mẹ nó sao lại lớn như thế nào rồi?!"
Mọi người bao gồm cả Cố Ninh đều bị màn gặp gỡ người xưa của hai người làm cho sợ ngây người.
← Ch. 049 | Ch. 051 → |