010
← Ch.113 | Ch.115 → |
Quên mất, vòng lại lấy tách coffee.
- Quái vật.
C-𝖚 cậu lúc nãy đấm thử của mình phán. Nhỏ Lan nhìn thấy mình lên.
- P.
- Hả?
🌜_𝖚 kia quay lại nhìn mặt hơi tái.
- Bạn.... .
- Tập từ nhỏ. Với lại có khi thoảng thực chiến.
- Bạn nhường cho bọn mình được không? Vì cuộc thi này bọn mình đã mất cả tháng nay vất vả rồi.
- Xin lỗi, minh được dạy là chỉ được thắng. Mà vừa rồi đá tập thôi, thật khác chứ.
- Là sao?
- Mình còn phải giữ tập dần mà, khi thực chiến thì đâu cần giữ gìn gì.
- Đừng có mà vênh váo. Xong hai c● cậu bên kia lao vào mình.
- Không khách sáo. Nhấp thêm ngụm coffee rồi đạp 𝐧*🌀ự*𝒸 c* bên phải mình, lé người ra sau c* kia rồi tặng một đạp vào khớp gối thêm một phát vào lưng. Rồi nhấp thêm ngụm coffee.
- P ơi thôi đi mà. Lan
- Các bạn học bao lâu rồi?
- 3 năm. Cả lớp mình từ hồi cấp hai.
- Vui nhỉ?
- Bọn mình cứ nghĩ là lần này cả trường bọn mình là mạnh nhất, nào ngờ.
- Vậy trong trường chỉ vậy thôi à?
- Ừ, vì cũng chỉ toàn học nhỏ lẻ, bọn mình là đông với học lâu nhất.
- Vậy còn gì vui.
- Nhưng bọn mình cũng có một đối thủ đáng lo. Đó là Hạo, á quân quyền anh phường. Đội lớp 12a
- A vui này.
- Bạn vẫn không nhường được ư?
- Mỗi lần gặp nữ mình nhường ba chiêu, các bạn cho thêm là 6.
- Vậy bạn đánh đến mức nào?
- Cho xem luôn này, đến lúc đỡ bất ngờ.
Nhưng giá kia chưa treo lên quay sang giá của nhỏ Ly.
- Có gì tôi không chịu trách nhiệm nhá.
- Có giỏi thì phá đi.
- Ok.
Giờ thì cởi áo ra luôn. 𝒩🌀ự●c nở bụng 8 múi hẳn hoi nhé.
Tung một phát đá xoay thật lực vào cái đồ thịn của nhỏ. Vâng văng tận cuối sân, khung thì gập xệch hẳn đi.
- Xin lỗi. He
- Hay mình thôi không tham gia nữa? Một giọng nói vang lên bên kia.
- Không phải lo đâu, mình ít khi dùng lực như vậy lắm.
- Không dùng lực vậy còn hai cậu ấy, hai cậu ấy nhất bên mình đó.
- Thật lưc thì đã như cái bao kia rồi.
- P. Lan
- Hả?
- Hay bạn vào đội mình ha?
- Không, mình thích một mình hơn.
- Nhưng chiến thắng với bọn mình rất quan trọng.
- Đừng quá quan trọng chiến thắng, chủ yếu là đã 🌜_♓iế_𝖓 đ_ấ_υ hết mình.
- Ừm. Giọng buồn.
- Thôi mình đi chạy, chào mọi người. Xin lỗi hai ông bạn nhớ. Tôi nâng hai c● kia dậy xong xuống.
Xuống nhà ôm cái balo 12kg xong chạy ra biển rồi chạy dọc theo đó. Chạy cũng đã thấm, ngồi vào nghỉ ở một quán nước. Làm luôn quả dừa vậy. Thực tế là đang tập thì không uống đồ ngọt nhưng ra bờ biển mà. @@
- Cậu vội gì mà ôm cái balo chạy vậy? Giờ mới để ý chủ quán là một c* cậu chắc tầm tuổi mình.
- Bị cướp, may mà chạy được. @@
- Vậy balo bạn có gì?
- 11, 7 kg sắt.
- Tập thể lực?
- Cũng giỏi đó.
- Mình bình thường thôi. Mà cậu nhiêu tuổi học ở đâu.
- Trường X ngay gần.... chỗ đằng kia.
- Bạn chạy từ đấy lên đây?
- Chắc vậy, không để ý nữa.
- Mình là Lâm, chắc sang lớp 12 cũng chuyển về đó.
- Ừ, vậy cũng học 11 như mình.
- Vậy bằng tuổi à?
- Mà bạn học võ? Loại gì?
- Muay thái.
- Căng đó, học bao lâu rồi?
- Năm năm.
- Vậy phải chơi gãy cây này rồi chứ? Tôi chỉ cây gỗ chắc cũng tầm 12cm.
- Chưa, mình ít thời gian tập nên chưa được như vậy. Vơi lại là do mình tự học thôi.
- Ừm.
- Vậy bạn học gì?
- Không có tên loại võ, sư phụ mình bảo đó là do sư phụ tổng hợp mấy loại vào thôi.
- Vậy cây này?
- 3 năm trước.
- Còn giờ?
- Hơn chứ.
- Bạn học từ bao giờ?
- Ngày chưa đi mẫu giáo.
- Ghê đó.
- Không bằng tự học được.
- Thôi, cho xin số điện thoại anh em làm quen đê.
- Tôi không thích con trai đâu nhá. @@
- Tôi cũng có bạn... trai rồi chứ bộ. Ha ha
- Thôi số này, anh em còn nhiều dịp mà.
- Ok.
Lại thêm một thằng bạn, cũng khá vui đấy chứ. Rồi lại lang thang thêm lúc mới chạy về.
- Con đi đâu mà khoác balo vậy? Cô H
- Con đi tập chạy thôi cô.
- Vậy cái balo?
- Cô xem này. Tôi đưa cô cái balo
- Ý, sao nặng vậy con?
- Cô cứ mở ra xem đi ạ.
- Sao lại có mấy cục sắt vậy?
- Tổng 12kg cô ạ, con khoác vào tập chạy.
- Con tập gì lạ vậy?
- Lấy sức bền thôi cô ạ, khoẻ chân nữa.
- Thôi vào tắm táp chuẩn bị ăn tối.
- Dạ.
Đi lên gặp nhỏ Ly đang đi xuống.
- Anh không giúp bọn tôi được một lần sao?
- Giờ muốn sao nữa?
- Anh giúp chúng tôi rồi anh muốn gì cũng được.
- Ok, làm oxin cho tôi.
- Hứ, anh... anh.
- Sao?
- Anh rút đăng kí đi.
- Vậy à? Đợi khi tôi sử tên Hạo kia vậy.
- Vậy là anh sẽ thôi khi đấu thắng Hạo?
- Có lẽ vậy, chứ đánh với các cô chán òm.
- Hứ, chỉ tại anh học lâu thôi.
- Cầm balo vào phòng tôi.
- Cái gì.... ?
- Nhanh. Đổi ý giờ.
- Hứ.
- Á, sao balo anh nặng vậy? Mang sắt à?
- Đúng rồi đó, nhờ vậy mà chân tôi đá vậy đó.
- Là sao?
- Cõng nó chạy.
- Bao lâu, như thế nào?
- Từ cách đây khoảng gần chục năm, từ 5kg rồi lên dần. Chạy 5-10km.
- Anh đúng là quái vật.
- Giờ muốn sao?
- Không... sao hết.
Ha ha, vui này. Tối xuống ăn. Lại trêu nhỏ vài thứ mà éo dám ý kiến gì, xong ngồi uống nước nói chuyện với cô chú rồi lên lại bơm thuốc ngủ thôi.
← Ch. 113 | Ch. 115 → |