Vay nóng Homecredit

Truyện:Thắp Sáng Niềm Tin - Chương 05

Thắp Sáng Niềm Tin
Hiện có 11 chương (chưa hoàn)
Chương 05
Làm loạn Empire
0.00
(0 votes)


Chương (1-11 )

Siêu sale Lazada


¤ Sáng hôm sau, những ánh sáng đầu tiên của ngày mới bắt đầu len lỏi qua những tán lá tạo nên một không khí rất ấm áp và dễ chịu. Nhưng cái lạnh gần 10 độ C của mùa đông Seoul lại muốn níu giữ người ta không muốn rời khỏi chiếc chăn ấm áp.

Từ từ ngồi dậy, vuốt ve chiếc gối trắng trên giường. Sau vài giây thích ứng nó đứng dậy vào nhà vệ sinh. Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, nó bước ra và lấy bộ đồng phục được đặt ngay ngắn trên bàn. Sau một hồi xem xét, nó thầm đánh gia ́"không tệ"

Đồng phục nữ chân váy xếp li màu nude, áo vest tím than, nhấn nhá thêm nơ cổ hoặc cà vạt xanh dương, một bộ đồng phục xinh xắn nhưng không kém phần sang chảnh.

Các chàng trai của Empire cũng không kém cạnh với trang phục vest tím than đi cùng quần kaki màu nude đơn giản mà mạnh mẽ.

Thay đồ xong nó bắt đầu trang điểm, tóc mái cột cao, môi thì sơn một chút son bóng, đi đôi giày cao gót 15 phân cùng màu với váy. Cầm lấy chiếc Smarphone thế hệ mới, mang chiếc túi xách lên vai và bước thẳng ra cửa.

Vừa bước xuống nhà thì đã thấy WooBin ngồi chễm chệ ở dưới phòng khách, xung quanh còn có ba người nào đó, hình như là bạn của hắn. Woobin một mặt vẫn đang nói chuyện với mấy người đó, một mặt lại quay về hướng cầu thang xem ai vừa bước xuống

-Dậy rồi à, tới đây nhanh đi.

Woobin vui vẻ gọi nó nhưng hình như nó chẳng bận tâm mà vẫn lạnh lùng bước tiếp.

-Này, khoan đã.. _Woobin vội vàng bật dậy chạy chặn đường nó _ cô thật là, không nghe thấy tôi vừa gọi cô hay sao mà vẫn bước tiếp thế hả? _Woobin tức giận

Thế nhưng, trái ngược với hắn, nó vẫn im lặng không nói gì. Thấy không được ổn, một người trong số đó phải đứng lên để hoà giải

-Thôi nào, Woobin _người đó kéo Woo Bin ngồi xuống ghế rồi tiến tới chỗ nó _tên cậu là Ji Hoon phải không? _người đó bước tới trước mặt nó

-... _Nó vẫn im lặng

-Mình là Tae Kyung, Lee Tae Kyung, bạn rất thân của Woobin và cũng là hội trưởng hội học sinh của học viện Empire.. _Tae Kyung mỉm cười và giới thiệu.

-Còn tôi là Nam Kang Min _một chàng trai khác giới thiệu

-Tôi là Park Young Ha."Play Boy" của Empire _chàng trai cuối cùng đứng lên giới thiệu

-Mình có nghe Woo Bin kể chuyện cậu sẽ sống ở đây một thời gian rồi. Rất vui khi được làm quen với cậu, Ji Hoon _Vừa nói Youngha vừa lịch thiệp đưa tay ra tỏ ý muốn bắt tay làm quen.

Nhưng 1s.. 2s rồi 5s, bàn tay cậu vẫn lạc lõng giữa không trung.

-Ý này là.. _Youngha khẽ nhíu mày

Ji hoon vẫn chưa một lần nhìn xuống bàn tay muốn làm quen.

-Yun Ji hoon _Nó nói đúng ba từ rồi hơi quay ra, và chân nó.. bước tiếp.. ngang qua người Tae Kyung và những người còn lại.. vẫn không một lần liếc nhìn ai, mặc kệ bốn cặp mắt đang nhìn nó với ánh mắt khó hiểu.

Tae Kyung từ từ hạ tay xuống, vẫn còn chưa hiểu gì về cái thái độ không-chấp-nhận nổi kia. Thấy nó đã đi khỏi, Woo Bin đứng dậy vỗ vào vai thằng bạn

-Thấy chưa, tớ đã nói là đừng gặp mà không nghe _Woobin lên tiếng khiển trách

-Không... không sao, hơi bất ngờ tý thôi _Tae Kyung từ từ ngồi xuống, vẫn chưa hết sốc về chuyện vừa xảy ra

-Thật là hết chịu nổi mà, con gái con gứa gì mà vô phép thế chứ.. Hôm qua thì tặng tớ một bạt tai, chửi người ta là đồ hỗn xược.. haizz _hắn thở dài _phải dạy cho nhỏ này một bài học mới được.

-Thôi đi, cái đó là do cậu mà. Ai bảo hôn người ta xong còn mặt dày bắt người ta bồi thường. Bị ăn tát là phải quá rồi còn gì! _Youngha ngồi kế bên đánh nhẹ vào đầu hắn

-Phải đấy, đó còn là con gái nữa... _Kang Min lên tiếng.

-Đó mà là con gái sao, cứ nghĩ đến cái cách con nhỏ này đối xử với tớ.. tớ không thể nào tha thứ cho nhỏ được... dù cậu có nói gì, tớ cũng sẽ không tha thứ cho con nhỏ đó đâu, dứt khoát không _Woobin cười đầy nham hiểm

"Con nhỏ chết tiệt, khối đứa con gái đòi sống đòi chết để đổi lấy một nụ hôn của tôi, cô đúng là có phúc mà không biết hưởng" _hắn nghĩ thầm

Woobin nói không sai chút nào, hắn thật sự là một đứa con trai vạn người mê. Đẹp trai, con nhà giàu, thông minh, giỏi thể thao, tương lai lại là người thừa kế tập đoàn điện tử lớn nhất nước. Không chỉ tại Empire mà khắp nơi, già trẻ lớn bé đều sẵn sàng làm đủ mọi chuyện để được hắn chú ý, vậy mà..

Woobin quyết tìm ra điểm yếu của nó

(.............................................................................. )

¤Chiếc taxi dừng lại trước cổng học viện Empire, nó bước xuống xe, đập vào mắt nó bây giờ là sự đồ sộ của ngôi trường

"cũng lớn đấy chứ" _Nó thầm đánh giá.

Ngôi trường này do dành cho học sinh quý tộc và những người nhận học bổng vào đây. Bất cứ học viên nào tốt nghiệp trong đây đảm bảo khả năng thất nghiệp là 0%.

Ji Hoon bước vào trường, vẻ đẹp sang trọng của nó nhanh chóng là tâm điểm cho mọi người. Nhiều lời khen chê vang lên. Đặc biệt là tụi con gái nhìn nó bằng ánh mắt ghen tị. Bỏ ngoài tai sự ồn ào của ngôi trường, nó vẫn lạnh lùng bước tiếp và đi thẳng lên phòng giáo viên để nhận lớp

¤Phòng giáo viên

-Em là du học sinh người Việt à _bà cô hỏi nó nhưng tay thì đang lật đi lật lại bộ hồ sơ nhập học của nó

-... _nó đứng im không nói gì

-Ba mẹ em làm nghề gì? Còn nữa, em có chắc là em theo kịp chương trình không... _cô giáo vẫn hỏi luyên thuyên nhưng dừng lại vì nhận ra nãy giờ hình như mình đang đọc thoại một mình, rời mắt khỏi tập hồ sơ, bà cô quay lên nhìn nó _Yun Jihoon, sao em không trả lời những câu hỏi của tôi?

-Cô biết đọc không? _nó lên tiếng hỏi ngược lại bà cô

-Cái gì? _Bà cô bất ngờ _Yun Jihoon, em học đâu ra cái kiểu ăn nói đó hả?

-Bởi những điều cô vừa hỏi... trong hồ sơ tôi đều có hết... cho nên tôi tự hỏi, nãy giờ cô làm gì với hồ sơ của tôi _nó lạnh giọng nói _giờ tôi có cần trả lời nữa không?

-À thôi khỏi... _bà cô bối rối... _Theo nguyện vọng của gia đình thì từ nay em sẽ học ở lớp 12-1 của cô, giờ em theo cô đi nhận lớp. _Nói rồi bà cô đứng lên, cầm lấy túi xách và tập giáo án rồi đi trước, nó không nói gì chỉ lặng lẽ đi theo sau

¤ Nó và bà cô đứng trước cửa lớp có tấm bảng 12-1. Bây giờ trong lớp không khác gì một cái tổ ong cả

-Em đứng ở đây đợi cô một lát!

¤ Nói rồi bà cô bước vào lớp, vừa bước chân vào cái lớp bỗng trở nên im lặng lạ thường. Khẽ mỉm cười hài lòng, bà cô cất giọng dịu dàng

-Các em chú ý, từ hôm nay lớp chúng ta sẽ có thêm một thành viên mới.

Bà cô vừa nói xong thì dưới lớp bắt đầu bàn tán

-Học sinh mới, là ai nhỉ?

-Ko biết gia thế ra sao?

-Bla... bla..

-Im lặng _bà cô khẽ nhíu mày

Cả lớp lại im lặng. Bà cô mỉm cười hài lòng hướng ra phía cửa

-Em vào đi

Mọi ánh mắt đều đổ dồn ra cửa, nó bước vào mắt của ai cũng mở to hết cỡ, không gian trong lớp lúc này im ắng đến nỗi có thể nghe rõ ca tiếng lá cây xào xạc rồi đột nhiên chẳng biết điều gì thúc đẩy bọn họ rồ ga lên 1 câu

""đẹp quá "".

Nó không quan tâm bước vào đứng cạnh bà cô

-Em có thể tự giới thiệu về mình!

-Jihoon.. họ Yun... _nó lạnh lùng giới thiệu khiến cả lớp phải rùng mình _chỗ của tôi ở đâu?

-Mà khoan đã, bạn là người của tập đoàn nào vậy _một con nhỏ ở dưới lớp cất tiếng hỏi nó

Nhỏ ta mới dứt lời thì ở dưới lớp lại nháo nhào cả lên. Nhỏ đó hỏi thế chứng tỏ nhỏ là người thích phân biệt giai cấp trong trường, mà nó thì rất ghét mấy chuyện này."Đúng là không thể sống yên được ngày nào" _nó khẽ thở dài rồi quay lại.

-Vậy nếu như tôi nói... tôi nhờ nhận được học bổng nên mới vào được lớp này thì cô sẽ làm gì. Sẽ đuổi tôi ra khỏi lớp hay là... chuyển sang lớp khác học... _nó hỏi ngược lại khiến nhỏ đó tối tăm mặt mày, chắc nhỏ không ngờ mình lại bị đá xoáy như thế này

-... ờ thì... _nhỏ chưa kịp lên tiếng thì nó đã chắn ngang họng nhỏ

-Nhà tôi ở đâu, làm gì, điều kiện kinh tế ra sao thì gia đình của cô có bị ảnh hưởng gì không? _nó lãnh đạm hỏi lại làm nhỏ đó tối tăm mặt mày, mặt cau có như vừa bị ăn ớt. Đây là lần đầu tiên nhỏ đó bị đá xoáy như vậy, lại còn là lính mới mới ác chứ _đừng bao giờ hỏi về thân phận người khác, các người... đều như nhau cả thôi _nó nói giọng đầy cảnh cáo

Phía dưới lớp lại rộ lên những lời bàn tán."Cô gái này quả thật đáng sợ, chắc chắn không phải là người tầm thường". Đó là suy nghĩ của tất cả những người có mặt trong lớp, trong đó có cả bà cô

-Chỗ của tôi ở đâu _nó khó chịu lên tiếng phá tan những ánh mắt ngưỡng mộ, kinh sợ và không khí căng thẳng nãy giờ

-Àh, chỗ của em là bàn cuối cùng bên trái.

Bà cô lên tiếng lập tức nhận được những ánh mắt "yêu thương" của những học viên trong lớp. Riêng từ nãy giờ có bốn người không nén nổi sự ngạc nhiên, thắc mắc và thích thú về nó (chính là hắn và mấy người bạn của hắn đấy). Nó bước xuống chỗ của mình, ngồi xuống, không màng tới những ánh mắt nhìn theo nó nãy giờ. Nó lôi tập sách ra và nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn từ bàn trên quay xuống cười và nói

-Nói hay lắm, có thật là cô không đó _hắn cười tinh ranh

- Quay lên đi.

Nó trả lời câu cực lớn làm hắn không nói được câu nào đành ngậm ngùi quay lên. Còn nó thì tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong suốt buổi học, đám học sinh trong lớp (trong đó có hắn) lâu lâu lại liếc nhìn xuống bàn nó nhưng đều bị nó gạt sang một bên

¤Trong khi đó, tại trụ sở chính của JK Group ở Việt Nam, bên trong phòng làm việc của chủ tịch Kang (tức mẹ nó)

-Chủ tịch gọi tôi ạ _TK. Lee nói với CT. Kang đang ngồi trên ghế chăm chú đọc tài liệu

-Hôm nay Thiên Kim đi học buổi đầu tiên phải không? _bà ta lãnh đạm hỏi nhưng vẫn chăm chú đọc tài liệu

-Dạ vâng, là học viện Empire thưa chủ tịch _TK Lee khẽ trả lời

-Nó chưa gây ra chuyện gì lớn chứ?

-Dạ chưa, nhưng với tính cách của cô chủ thì chắc là cũng sắp thôi ạ.

-Thôi được rồi, tạm thời cứ để thế cái đã. Àh đúng rồi, nhớ chuẩn bị cho Thiên kim một chiếc xe riêng để tiện việc đi lại của nó ở Hàn quốc _CT Kang đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tk Lee nói

-Nhưng thưa chủ tịch, cô chủ... _Tk. Lee ngạc nhiên nói.

-Không nhưng nhị gì cả... nó phải học cách vượt qua nỗi sợ của bản thân ngay từ bây giờ... chuyện này cứ tạm thời quyết định vậy đi... _TK Lee nói chưa hết câu thì đã bị CT. Kang ngắt lời _giờ thì ra ngoài, tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm

-Vâng, thưa chủ tịch _TK Lee nói rồi từ từ lui ra ngoài

¤"Reng.. reng.. reng" 3 tiếng chuông được mong chờ nhất buổi học bất ngờ vang lên làm cho cái lớp 12-1 như cái đàn ong vỡ tổ. Quá chán với khung cảnh này, nó quyết định lên sân thượng nghỉ ngơi và nó đứng dậy bước ra khỏi lớp, trong lớp nó lúc này cũng không có ai.

¤Trên sân thượng, đang ngủ ngon lành thì tiếng chuông điện thoại reo lên bài Goin in của J. Lo làm nó tỉnh giấc. Thấy dòng chữ TK. Lee hiện trên màn hình, khẽ nhíu mày nó ngồi dậy hầm hộc bật máy

-Chuyện gì!

-Cô chủ, là tôi, TK. Lee đây _TK Lee nhẹ nhàng đáp lại

-Tôi hỏi có chuyện gì _Nó lạnh giọng nói

-Chủ tịch... có yêu cầu tôi chuẩn bị cho cô chủ... một chiếc xe riêng.

-Gì... xe... tại sao _nó nghiêm giọng hỏi

-Tôi xin lỗi, nhưng chủ tịch nói rằng muốn cô chủ vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân... ngay từ bây giờ. _TK. Lee hiểu rất rõ tại sao nó lại hoảng hốt như vậy khi ông nhắc tới tư ̀"xe". Từ ngày ba nó mất, từ cái ngày nó phải chứng kiến ngọn lửa dữ dội bao quanh chiếc xe thiêu rụi ba nó thì... xe... đối với nó ko khác gì một loài ác quỷ. Chính vì thế mà nó vẫn thường phải nhờ đến tài xế lái xe khi đi đâu đó thay vì tự lái (chứ không phải nó không biết lái). Nó sợ... sợ khi nó mở khoá xe ra thì ngọn lửa năm ấy sẽ lại xuất hiện... thiêu rụi nó giống như ngày xưa ba nó vậy

-... Được rồi... cứ làm thế đi... _phải mất một lúc suy nghĩ, nó mới lên tiếng đồng ý

-Dạ vâng, ngày mai xe sẽ được chuyển đến

-Được rồi, tôi cúp máy trước đây

-Vâng, tạm biệt _TK lee cung kính chào tạm biệt nó.

Nghe xong cú điện thoại này lòng nó lại thấy bất an. Có thật chỉ vì muốn nó hết sợ xe thôi! Hay còn một lý do nào khác.

Gạt tất cả những điều đó sang một bên, nó đứng dậy và đi về lớp vì sắp đến giờ vào học. Lúc đi lấy sách ở tủ đựng đồ cá nhân (khu vực để đồ dành cho các học sinh), nó khựng lại vì nghe thấy mấy con nhỏ đang nói chuyện về gia đình nó.

- Các cậu có biết học sinh mới của 12-1 không, tên là Yun Ji.. Ji.. Ji gì đó?? _Một con nhỏ đứng dựa lưng vào tường nói

-Là Yun Ji Hoon _ Cô thứ hai đáp _nghe nói cô ta là người của thời trang quốc tế JK Group, thảo nào lại hống hách thế.

- JK thì sao? _Nhỏ đó khó chịu nói _nghe nói tập đoàn đó đang làm ăn thua lỗ nên có lẽ không lâu nữa sẽ bị phá sản. Đến lúc đó để xem cô ta còn hống hách được nữa không.

-Thật sao.. _nhỏ đó giật mình hỏi lại

Ji Hoon đứng dựa vào tường mà lòng thấy thật khó chịu, mấy nhỏ này lấy tư cách gì mà giám nói về JK Group như thế chứ. Nó có thể bỏ qua tất cả mọi chuyện nhưng nếu chuyện đó có liên quan đến JK, gia đình nó thì nó sẽ không bao giờ để yên.

-Trời ơi, công ty nhà tôi đang có ý định làm ăn với tập đoàn đó _Một nhỏ lo lắng nói

-Vậy thì nhanh bảo họ dừng lại đi. Nếu không muốn công ty nhà cô sau này cũng bị phá sản như ai đó _nhỏ đó huênh hoang nói

Nhỏ còn lại định nói tiếp điều gì đó nhưng nhỏ chợt nhận ra có người đã đứng cạnh hồi lâu nên thôi.

-Chuyện của ai đó liệu có phải là chuyện của tôi hay không?

Nó tự nhiên bước ra khiến hai nhỏ kia xanh mặt

-Ai nói như vậy? _nó trừng mắt nhìn con nhỏ lắm chuyện ban nãy _Tôi hỏi ai nói JK Group sắp phá sản hả?

-Tất cả mọi người trong giới kinh doanh đều nói tại gia đình cậu quá phức tạp nên mới rơi vào khủng hoảng đấy? _Nhỏ đó không biết sợ mà nói tiếp. Dù biết đã đụng phải người không nên đụng tới nhưng với bản tính hách dịch chuyên ba hoa bốc phét nên nhỏ không ngần ngại gì cứ thế mà chém.

-Gia đình tôi phức tạp thế nào? _nó nhíu mày

-Nghe nói sau khi ba cậu mất, mẹ cậu đã lên nắm quyền điều hành và lấy hết tất cả cổ phần của ông ấy và dùng vào việc buôn bán cổ phiếu. Nghe nói bây giờ còn đang định chuyển từ thời trang sang tài chính đấy. Cái này còn không phức tạp thì là gì? _Nhỏ đó nói mà không biết rằng đã đánh thức bản tính "hoang dại" trong người Ji Hoon rồi.

Hít một hơi thật sâu, Ji Hoon đang cố lấy lại cân bằng nếu không nó sợ sẽ không giữ được bình tĩnh mà xông lên bóp chết con nhỏ này mất.

-Tôi vốn đã định cho qua rồi, nhưng rốt cuộc cô biết gì về tôi mà lại giám ngông cuồng như vậy hả?

-Ngông cuồng gì chứ?Đơn giản là tôi hỏi vì tò mò thôi mà _nhỏ đó cười đầy kiêu ngạo

-Vậy tôi cũng hỏi vì tò mò nhé? _nó nhếch môi rồi nhìn nhỏ đó mà nói _Rốt cuộc cậu nghĩ gì mà giấu việc mẹ mình là chủ quán rượu hả, Kim So Na?(*)

Ji Hoon vừa dứt lời thì trong xung quanh bắt đầu bàn tán về chuyện này. Bắt đầu từ sự kinh ngạc, cho đến những ánh nhìn khinh miệt.

-Cái gì... chẳng phải cô ta nói nhà cô ta kinh doanh nước khoáng sao?

-Sao cô ta có thể vào được đây nhỉ?

-Ra là nhận học bổng?

-... v... vv...

Hàng ngàn câu hỏi được đặt ra và riêng chỉ có nhỏ Sona là tái mặt từ nãy giờ. Nhỏ tự hỏi tại sao nó lại biết chuyện này, chẳng phải nhỏ đã giấu kỹ lắm sao.

Riêng nó, trước và sau vẫn thế, không thay đổi biểu cảm nhưng cơ mặt đã giãn ra, nó vốn không thích xen vào đời sống riêng tư của người khác nhưng vì nhỏ Sona dám lấy ba mẹ, gia đình và công ty nhà nó ra giễu cợt nên nó mới làm thế, cái này gọi là "gậy ông đập lưng ông"

-Sao thế... sao không trả lời... mọi người đang hỏi cô kìa _nó tiếp tục lên tiếng _không trả lời tức là cô tự nhận mình là học sinh được xã hội quan tâm rồi... vậy sao từ đầu còn thể hiện ta đây làm gì.

Toàn bộ sự việc diễn ra nãy tất cả các học sinh trong trường đều đã được chứng kiến và đều đang trong tình trạng sốc toàn tập. Woo Bin cũng đã nhìn thấy và thật sự không muốn nó biến thành cái gai trong mắt mọi người nên hắn từ trong đám đông đi ta kéo nó ra ngoài bỏ mặc nhỏ Sona như đang mất hồn ở lại.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-11 )